Lăng ba vi bộ lập tức được thi triển ra, né tránh khỏi đao của người áo đen kia một cách huyền diệu khó giải thích. Đương nhiên kết quả này là kết quả mà mấy người khác thấy. Kỳ thực Sở Lâm Phong đã sớm tính toán xem mình nên tránh né như thế nào.
Sở dĩ hắn làm như vậy thật ra là đang ngụy trang cho bản thân mình. Khiến cho người ta nghĩ hắn tránh né rất miễn cưỡng, thực lực cũng không phải quá cao như trong miệng mọi người nói.
Hắn nghĩ, cảm giác giả heo ăn thịt hổ rất tốt, có thể bất giờ đánh ra một kích tàn nhẫn.
- Xem ra ngươi cũng không phải quá là mạnh! Chỉ một chiêu đã làm cho ngươi chật vật chịu không nổi như vậy. Các huynh đệ, hôm nay một mình ta đã có thể đối phó được với tiểu tử này rồi, các ngươi cứ chờ xem cuộc vui đi!
Người áo đen kia kia cười to nói.
Trong lòng Sở Lâm Phong thì lại cười trộm:
- Tiểu gia đang muốn ngươi tự cho là đúng như vậy đó, đợi nhìn xem ngươi chết ra sao mà thôi!
Nắm thật chặt chuôi kiếm trong tay, chân nhanh chóng bước ra, thân pháp như quỷ mỵ, dùng tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đã đến trước mặt của người áo đen này.
Đồng thời Thanh Sương kiếm trong tay đánh ra một đường vòng cung duyên dáng, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, bỗng nhiên đâm về phía cổ họng của hắn.
Bây giờ Sở Lâm Phong đã vô cùng thuần thục đối với bảy thức trước của Truy Phong Kiếm Quyết. Tốc độ của một kiếm này vô cùng nhanh, dùng thần kinh của tên người áo đen kia căn bản không kịp phản ứng. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một đạo kiếm khí sắc bén bắn vào mặt mà thôi.
Sau đó hắn có cảm giác cổ họng hơi tê rần, hít thở rất khó khăn. Gống như trên cổ họng bị vật đó chặn lại vậy, không ngờ lại khiến cho hắn không có cách nào hít thở được.
Ngay sau đó, máu đỏ tươi đã từ trên cổ của hắn chảy xuôi xuống. Ngay cả một âm thanh mà người áo đen này cũng không thể phát ra được thì thân thể đã chậm rãi ngã xuống về phía sau.
Tới thời khắc cuối cùng, hắn còn chưa rõ mình đã chết như thế nào.
Thế nhưng, hắn cũng không biết cổ họng của mình đã bị một kiếm nhanh như tia chớp của Sở Lâm Phong đâm thủng.
Bởi vì kiếm pháp của Sở Lâm Phong cực nhanh, tựa như gió, nhẹ nhàng thổi qua không để lại một chút vết tích, cho nên cũng không cho hắn thời gian để kịp phản ứng.
Hơn nữa trong nháy mắt khi Thanh Sương kiếm trong tay Sở Lâm Phong đâm vào cổ họng của hắn thì, hắn còn không có cảm thấy được bao nhiêu đau đớn.
Mãi đến khi Sở Lâm Phong rút Thanh Sương kiếm từ trong cổ họng của hắn ra thì hắn mới biết mình đã xem thường người này. Hóa ra thực lực của hắn đúng như lời đồn đãi, rất lợi hại.
Trên thế giới này không có thuốc hối hận, hắn mang theo sự không cam lòng ngã xuống, hai mắt trợn tròn, chết cũng không nhắm mắt.
Mà lúc này, bốn người áo đen kia cũng đã nhìn thấy động tác lúc trước của Sở Lâm Phong, thực sự rất nhanh. Nhanh tới mức khiến cho bọn họ không kịp làm cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn của mình ngã xuống trước mặt mình mà lại bất lực.
Cảm giác dùng một kiếm đánh chết đối phương khiến cho Sở Lâm Phong cảm thấy rất thoải mái. Nhìn tên áo đen nằm sõng soài trên mặt đất, lông mày của Sở Lâm Phong cũng không hề nhíu lấy một cái, người như vậy chết cũng không có gì là đáng tiếc cả.
- Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp tiểu tử này. Lúc trước hắn ta luôn giả vờ, khiến cho chúng ta không xuất thủ, các huynh đệ cùng tiến lên tốc chiến tốc thắng!
Người áo đen cầm đầu nói.
Trong khi nói chuyện, công kích của ba người đã đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong. Trong mắt của Sở Lâm Phong không có một chút hốt hoảng nào, biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh như nước.
Sau đó Thanh Sương kiếm trong tay hắn run lên, hắn thi triển ra Phù Quang lược ảnh, thân thể giống như quỷ mỵ vậy lướt ngang hai thước sang bên cạnh, mang theo một đạo tàn ảnh tránh ra khỏi công kích của bốn người.
Đồng thời hắn cũng nhanh chóng thi triển ra tuyệt chiêu Huyễn Ảnh chỉ đánh lén người khác. Công kích về phía một người áo đen cách hắn gần nhất.
Huyễn ẩn chỉ không gì không phá, không có gặp phải một chút trở ngại nào, dễ dàng rơi vào trên người của người áo đen kia.
- A!
Một tiếng hét thảm truyền đến, trước ngực của người áo đen này xuất hiện mấy lỗ máu sâu thấy tận xương, máu tươi trong nháy mắt đã nhiễm đỏ y phục của hắn.
Từ sau khi Sở Lâm Phong luyện thành tầng thứ nhất Tinh Thần thân thể thì hắn cảm giác thực lực của mình lại trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Nhất là lực công kích của Huyễn Ảnh chỉ so với trước đây chí ít cũng đã đề cao lên gấp hai lần.
Lúc này người áo đen kia cũng không cam lòng ngã xuống, bởi vì một đạo chỉ trong đó đánh vào vị trí trái tim của hắn. Trái tim bị đâm phá, nhất định hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Đây là lần đầu tiên Sở Lâm Phong dùng Huyễn Ảnh chỉ để chém giết người khác. Hơn nữa còn chỉ dùng một chiêu, từ độ mạnh yếu lúc đối phương thi triển công kích với mình là hắn có thể đoán được đối phương cũng có thực lực Huyền vũ cảnh thất trọng thiên.
Sự khiếp sợ trong lòng hắn kỳ thực còn lớn hơn so với bất kỳ kẻ nào. Tuy rằng hắn cảm giác thực lực có tăng lên, thế nhưng lại không nghĩ rằng mình lại tăng lên tới cảnh giới kinh khủng này.
Biến hóa đột nhiên xảy ra khiến cho ba người khác cảm thấy giật mình, cảm thấy sợ hãi. Bởi vì người có thực lực thấp nhất trong bọn họ cũng là cảnh giới Huyền vũ cảnh thất trọng thiên. Thế nhưng đối phương chỉ dùng một chiêu đã giải quyết được hai người, thực lực như vậy quá mức kinh khủng.
Tuy rằng thành phần đánh lén chiếm đa số, thế nhưng không có đủ thực lực, muốn đánh lén cũng khó nha.
Người áo đen cầm đầu dùng hai mắt như điện nhìn chằm chằm vào Sở Lâm Phong, tay cầm kiếm của hắn hơi có vẻ run run:
- Không nghĩ tới ngươi lại thật sự có được thực lực chém giết Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, không nghĩ tới lời đồn lại là thật.
- Hiện tại biết cũng không muộn đó! Không phải các ngươi nói ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta sao? Đến đây đi, để ta xem một chút xem rốt cuộc là ngày giỗ của người nào!
Từ trong lời nói của người áo đen trước mắt Sở Lâm Phong đã nhận ra được có điểm không đúng, nhất định trong nhà cũng đã xảy ra chuyện. Cho nên hắn phải mau chóng giải quyết ba người trước mặt này rồi lại chạy về.
- Nhược Hi đi ra đi. Có khả năng trong nhà đã xảy ra chuyện, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, mau chóng chạy về.
Sở Lâm Phong biết chuyện này rất khẩn cấp, chỉ có thể để Lâm Nhược Hi hỗ trợ.
Đánh lén hai lần đã chém giết hai người, đây đều là kết quả của việc đối phương khinh thường. Nếu lại dùng phương pháp đánh lén thì hiển nhiên không thể thực hiện được, muốn lấy một địch ba, vẫn rất khó khăn a.
Sau khi Lâm Nhược Hi nghe thấy thanh âm của Sở Lâm Phong, nàng lập tức từ phía sau tảng đá lớn đi ra rồi nói:
- Lâm Phong, để muội đối phó với một người. Huynh đối phó với hai người không thành vấn đề đó chứ?
- Không thành vấn đề! Nàng nên cẩn thận!
Thấy Lâm Nhược Hi đi ra, người áo đen kia cả giận nói:
- Vốn định giải quyết tiểu tử này, sau đó lại tiêu hồn cùng ngươi một phen. Không nghĩ tới nhanh như vậy mà ngươi đã không chờ nổi rồi. Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết tư vị nam nhân là như thế nào!
- Ác tặc! Nạp mạng đi!
Lâm Nhược Hi bị lời nói của người áo đen kia chọc giận, vừa ra tay đã chính là vũ kỹ Thiên Nữ Tán Hoa.
Khắp bầu trời đều là kiếm khí cánh hoa. Tất cả đều công kích về phía người áo đen kia, Lâm Nhược Hi có thực lực Huyền vũ cảnh bát trọng thiên, một kích nén giận có uy lực thế nào không cần phải nói.
Tuy rằng thực lực của người áo đen kia không tồi, thế nhưng Lâm Nhược Hi lại là người ra tay trước. Một kích đã là toàn lực công kích, người còn lại thì là vội vàng ngăn chặn.
Tình huống rất rõ ràng, ở dưới một chiêu này của Lâm Nhược Hi, hắn trực tiếp bị thương nặng, trên người có hơn mười đạo vết thương, miệng liên tục phun ra máu tươi.
Sở Lâm Phong cũng hơi giật mình, không nghĩ tới uy lực của vũ kỹ Địa cấp lại lớn như vậy. Hắn lại một lần nữa hiểu sâu thêm về thực lực của Lâm Nhược Hi.
- Nhược Hi, mau mau chém giết hắn, không nên do dự!
Nói xong Thanh Sương kiếm trong tay hắn đánh ra mấy đạo kiếm hoa công kích về phía một người trong đó.
Tốc độ quỷ dị của Sở Lâm Phong là thứ mà đám người áo đen kiêng kỵ nhất, lúc này hai người đều rất cẩn thận. Tên người áo đen cầm đầu đột nhiên chợt quát một tiếng:
- Nếm thử Liệt Diễm Thuận Phong Trảm của ta đi!
Từ trước tới nay Lâm Nhược Hi chưa từng giết người, trong lòng hơi có chút chần chờ. Tay cầm kiếm của nàng hơi run run, thế nhưng vẫn gắng gượng dùng sức đâm ra một kiếm, nàng không thể để cho Sở Lâm Phong thất vọng được.
Vũ kỹ của người áo đen này khiến cho Sở Lâm Phong có chút kiêng kỵ. Không ngờ từ trường kiếm trong tay hắn lại toát ra lửa, so với Bạo Viêm Thất Tuyệt Sát của Thượng Quan Vô Ngã trên lôi đài lúc trước còn lợi hại hơn.
Sở Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng có một cỗ sóng nhiệt to lớn đang cuốn tới mình. Trong sóng nhiệt này còn có Tinh Thần kiếm khí dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Trong nháy mắt Phù Quang lược ảnh được thi triển ra, một đạo tàn ảnh nhanh chóng xẹt qua một bên, mà trong tay hắn lại thi triển ra Huyễn Ảnh chỉ. Tuy rằng không thể đánh cho đối phương trọng thương, nhưng ít ra có thể ngăn cản được đối phương phát động lần công kích tiếp theo.
Mà lúc này, người áo đen còn lại cũng đã thi triển ra vũ kỹ, mục tiêu chính là Sở Lâm Phong vừa mới thi triển Phù Quang lược ảnh, thoáng cái đã đẩy hắn rơi vào trong nguy cơ...
Sở dĩ hắn làm như vậy thật ra là đang ngụy trang cho bản thân mình. Khiến cho người ta nghĩ hắn tránh né rất miễn cưỡng, thực lực cũng không phải quá cao như trong miệng mọi người nói.
Hắn nghĩ, cảm giác giả heo ăn thịt hổ rất tốt, có thể bất giờ đánh ra một kích tàn nhẫn.
- Xem ra ngươi cũng không phải quá là mạnh! Chỉ một chiêu đã làm cho ngươi chật vật chịu không nổi như vậy. Các huynh đệ, hôm nay một mình ta đã có thể đối phó được với tiểu tử này rồi, các ngươi cứ chờ xem cuộc vui đi!
Người áo đen kia kia cười to nói.
Trong lòng Sở Lâm Phong thì lại cười trộm:
- Tiểu gia đang muốn ngươi tự cho là đúng như vậy đó, đợi nhìn xem ngươi chết ra sao mà thôi!
Nắm thật chặt chuôi kiếm trong tay, chân nhanh chóng bước ra, thân pháp như quỷ mỵ, dùng tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đã đến trước mặt của người áo đen này.
Đồng thời Thanh Sương kiếm trong tay đánh ra một đường vòng cung duyên dáng, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, bỗng nhiên đâm về phía cổ họng của hắn.
Bây giờ Sở Lâm Phong đã vô cùng thuần thục đối với bảy thức trước của Truy Phong Kiếm Quyết. Tốc độ của một kiếm này vô cùng nhanh, dùng thần kinh của tên người áo đen kia căn bản không kịp phản ứng. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một đạo kiếm khí sắc bén bắn vào mặt mà thôi.
Sau đó hắn có cảm giác cổ họng hơi tê rần, hít thở rất khó khăn. Gống như trên cổ họng bị vật đó chặn lại vậy, không ngờ lại khiến cho hắn không có cách nào hít thở được.
Ngay sau đó, máu đỏ tươi đã từ trên cổ của hắn chảy xuôi xuống. Ngay cả một âm thanh mà người áo đen này cũng không thể phát ra được thì thân thể đã chậm rãi ngã xuống về phía sau.
Tới thời khắc cuối cùng, hắn còn chưa rõ mình đã chết như thế nào.
Thế nhưng, hắn cũng không biết cổ họng của mình đã bị một kiếm nhanh như tia chớp của Sở Lâm Phong đâm thủng.
Bởi vì kiếm pháp của Sở Lâm Phong cực nhanh, tựa như gió, nhẹ nhàng thổi qua không để lại một chút vết tích, cho nên cũng không cho hắn thời gian để kịp phản ứng.
Hơn nữa trong nháy mắt khi Thanh Sương kiếm trong tay Sở Lâm Phong đâm vào cổ họng của hắn thì, hắn còn không có cảm thấy được bao nhiêu đau đớn.
Mãi đến khi Sở Lâm Phong rút Thanh Sương kiếm từ trong cổ họng của hắn ra thì hắn mới biết mình đã xem thường người này. Hóa ra thực lực của hắn đúng như lời đồn đãi, rất lợi hại.
Trên thế giới này không có thuốc hối hận, hắn mang theo sự không cam lòng ngã xuống, hai mắt trợn tròn, chết cũng không nhắm mắt.
Mà lúc này, bốn người áo đen kia cũng đã nhìn thấy động tác lúc trước của Sở Lâm Phong, thực sự rất nhanh. Nhanh tới mức khiến cho bọn họ không kịp làm cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bạn của mình ngã xuống trước mặt mình mà lại bất lực.
Cảm giác dùng một kiếm đánh chết đối phương khiến cho Sở Lâm Phong cảm thấy rất thoải mái. Nhìn tên áo đen nằm sõng soài trên mặt đất, lông mày của Sở Lâm Phong cũng không hề nhíu lấy một cái, người như vậy chết cũng không có gì là đáng tiếc cả.
- Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp tiểu tử này. Lúc trước hắn ta luôn giả vờ, khiến cho chúng ta không xuất thủ, các huynh đệ cùng tiến lên tốc chiến tốc thắng!
Người áo đen cầm đầu nói.
Trong khi nói chuyện, công kích của ba người đã đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong. Trong mắt của Sở Lâm Phong không có một chút hốt hoảng nào, biểu hiện trên mặt vẫn bình tĩnh như nước.
Sau đó Thanh Sương kiếm trong tay hắn run lên, hắn thi triển ra Phù Quang lược ảnh, thân thể giống như quỷ mỵ vậy lướt ngang hai thước sang bên cạnh, mang theo một đạo tàn ảnh tránh ra khỏi công kích của bốn người.
Đồng thời hắn cũng nhanh chóng thi triển ra tuyệt chiêu Huyễn Ảnh chỉ đánh lén người khác. Công kích về phía một người áo đen cách hắn gần nhất.
Huyễn ẩn chỉ không gì không phá, không có gặp phải một chút trở ngại nào, dễ dàng rơi vào trên người của người áo đen kia.
- A!
Một tiếng hét thảm truyền đến, trước ngực của người áo đen này xuất hiện mấy lỗ máu sâu thấy tận xương, máu tươi trong nháy mắt đã nhiễm đỏ y phục của hắn.
Từ sau khi Sở Lâm Phong luyện thành tầng thứ nhất Tinh Thần thân thể thì hắn cảm giác thực lực của mình lại trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Nhất là lực công kích của Huyễn Ảnh chỉ so với trước đây chí ít cũng đã đề cao lên gấp hai lần.
Lúc này người áo đen kia cũng không cam lòng ngã xuống, bởi vì một đạo chỉ trong đó đánh vào vị trí trái tim của hắn. Trái tim bị đâm phá, nhất định hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Đây là lần đầu tiên Sở Lâm Phong dùng Huyễn Ảnh chỉ để chém giết người khác. Hơn nữa còn chỉ dùng một chiêu, từ độ mạnh yếu lúc đối phương thi triển công kích với mình là hắn có thể đoán được đối phương cũng có thực lực Huyền vũ cảnh thất trọng thiên.
Sự khiếp sợ trong lòng hắn kỳ thực còn lớn hơn so với bất kỳ kẻ nào. Tuy rằng hắn cảm giác thực lực có tăng lên, thế nhưng lại không nghĩ rằng mình lại tăng lên tới cảnh giới kinh khủng này.
Biến hóa đột nhiên xảy ra khiến cho ba người khác cảm thấy giật mình, cảm thấy sợ hãi. Bởi vì người có thực lực thấp nhất trong bọn họ cũng là cảnh giới Huyền vũ cảnh thất trọng thiên. Thế nhưng đối phương chỉ dùng một chiêu đã giải quyết được hai người, thực lực như vậy quá mức kinh khủng.
Tuy rằng thành phần đánh lén chiếm đa số, thế nhưng không có đủ thực lực, muốn đánh lén cũng khó nha.
Người áo đen cầm đầu dùng hai mắt như điện nhìn chằm chằm vào Sở Lâm Phong, tay cầm kiếm của hắn hơi có vẻ run run:
- Không nghĩ tới ngươi lại thật sự có được thực lực chém giết Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, không nghĩ tới lời đồn lại là thật.
- Hiện tại biết cũng không muộn đó! Không phải các ngươi nói ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta sao? Đến đây đi, để ta xem một chút xem rốt cuộc là ngày giỗ của người nào!
Từ trong lời nói của người áo đen trước mắt Sở Lâm Phong đã nhận ra được có điểm không đúng, nhất định trong nhà cũng đã xảy ra chuyện. Cho nên hắn phải mau chóng giải quyết ba người trước mặt này rồi lại chạy về.
- Nhược Hi đi ra đi. Có khả năng trong nhà đã xảy ra chuyện, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, mau chóng chạy về.
Sở Lâm Phong biết chuyện này rất khẩn cấp, chỉ có thể để Lâm Nhược Hi hỗ trợ.
Đánh lén hai lần đã chém giết hai người, đây đều là kết quả của việc đối phương khinh thường. Nếu lại dùng phương pháp đánh lén thì hiển nhiên không thể thực hiện được, muốn lấy một địch ba, vẫn rất khó khăn a.
Sau khi Lâm Nhược Hi nghe thấy thanh âm của Sở Lâm Phong, nàng lập tức từ phía sau tảng đá lớn đi ra rồi nói:
- Lâm Phong, để muội đối phó với một người. Huynh đối phó với hai người không thành vấn đề đó chứ?
- Không thành vấn đề! Nàng nên cẩn thận!
Thấy Lâm Nhược Hi đi ra, người áo đen kia cả giận nói:
- Vốn định giải quyết tiểu tử này, sau đó lại tiêu hồn cùng ngươi một phen. Không nghĩ tới nhanh như vậy mà ngươi đã không chờ nổi rồi. Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết tư vị nam nhân là như thế nào!
- Ác tặc! Nạp mạng đi!
Lâm Nhược Hi bị lời nói của người áo đen kia chọc giận, vừa ra tay đã chính là vũ kỹ Thiên Nữ Tán Hoa.
Khắp bầu trời đều là kiếm khí cánh hoa. Tất cả đều công kích về phía người áo đen kia, Lâm Nhược Hi có thực lực Huyền vũ cảnh bát trọng thiên, một kích nén giận có uy lực thế nào không cần phải nói.
Tuy rằng thực lực của người áo đen kia không tồi, thế nhưng Lâm Nhược Hi lại là người ra tay trước. Một kích đã là toàn lực công kích, người còn lại thì là vội vàng ngăn chặn.
Tình huống rất rõ ràng, ở dưới một chiêu này của Lâm Nhược Hi, hắn trực tiếp bị thương nặng, trên người có hơn mười đạo vết thương, miệng liên tục phun ra máu tươi.
Sở Lâm Phong cũng hơi giật mình, không nghĩ tới uy lực của vũ kỹ Địa cấp lại lớn như vậy. Hắn lại một lần nữa hiểu sâu thêm về thực lực của Lâm Nhược Hi.
- Nhược Hi, mau mau chém giết hắn, không nên do dự!
Nói xong Thanh Sương kiếm trong tay hắn đánh ra mấy đạo kiếm hoa công kích về phía một người trong đó.
Tốc độ quỷ dị của Sở Lâm Phong là thứ mà đám người áo đen kiêng kỵ nhất, lúc này hai người đều rất cẩn thận. Tên người áo đen cầm đầu đột nhiên chợt quát một tiếng:
- Nếm thử Liệt Diễm Thuận Phong Trảm của ta đi!
Từ trước tới nay Lâm Nhược Hi chưa từng giết người, trong lòng hơi có chút chần chờ. Tay cầm kiếm của nàng hơi run run, thế nhưng vẫn gắng gượng dùng sức đâm ra một kiếm, nàng không thể để cho Sở Lâm Phong thất vọng được.
Vũ kỹ của người áo đen này khiến cho Sở Lâm Phong có chút kiêng kỵ. Không ngờ từ trường kiếm trong tay hắn lại toát ra lửa, so với Bạo Viêm Thất Tuyệt Sát của Thượng Quan Vô Ngã trên lôi đài lúc trước còn lợi hại hơn.
Sở Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng có một cỗ sóng nhiệt to lớn đang cuốn tới mình. Trong sóng nhiệt này còn có Tinh Thần kiếm khí dùng mắt thường khó có thể nhìn thấy được.
Trong nháy mắt Phù Quang lược ảnh được thi triển ra, một đạo tàn ảnh nhanh chóng xẹt qua một bên, mà trong tay hắn lại thi triển ra Huyễn Ảnh chỉ. Tuy rằng không thể đánh cho đối phương trọng thương, nhưng ít ra có thể ngăn cản được đối phương phát động lần công kích tiếp theo.
Mà lúc này, người áo đen còn lại cũng đã thi triển ra vũ kỹ, mục tiêu chính là Sở Lâm Phong vừa mới thi triển Phù Quang lược ảnh, thoáng cái đã đẩy hắn rơi vào trong nguy cơ...