Thanh sương kiếm trong tay Sở Lâm Phong, sau khi được rót vào Hỗn Độn chi khí lập tức phát ra tiếng kêu. Giống như là vẻ hưng phấn khi gặp mặt bằng hữu đã lâu gặp vậy.
Kiếm quang như ẩn như hiện, khiến cho người ta không nhìn ra được rốt cuộc một chiêu này có uy lực gì. Thế nhưng Sở Lâm Phong đã có chút không cầm được thanh Thanh sương kiếm này nữa.
Rất nhiều người đều nhắm hai mắt lại, không phải là muốn nhìn thấy Sở Lâm Phong làm trọng thương lão nhân kia như thế nào. Mà là sợ nhìn thấy hắn trong nháy mắt đã bị lão đầu kia chém giết.
Lâm Nhược Hi và Tư Mã Tĩnh Di cũng không chớp mắt nhìn về phía Sở Lâm Phong. Bởi vì ngay khi Sở Lâm Phong thi triển ra chiêu thứ ba này, đã ném cho các nàng một ánh mắt rất tự tin.
Nhị nữ đều là người thông minh tuyệt đỉnh, ánh mắt này của Sở Lâm Phong đại biểu cái gì đương nhiên hai nàng đều biết. Không phải hắn xung động, nhất định có vũ kỹ có thể làm thương tổn được đối phương thì hắn mới làm như vậy.
Vốn Tư Mã Tĩnh Di đã nghĩ trên người của Sở Lâm Phong có quá nhiều bí mật, hiện giờ trong lòng lại lo lắng Ngô trưởng lão sẽ bị thương. Tuy rằng ý nghĩ này rất không phù hợp với thực tế, thế nhưng trực giác đã nói cho nàng biết, rất có loại khả năng này.
Ngay khi Sở Lâm Phong bổ ra chiêu thứ ba không có gì lạ này, lão nhân kia lập tức giống như gặp đại địch nhìn Thanh sương kiếm trong tay của Sở Lâm Phong.
Hắn cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại trước nay chưa có tồn tại trên thân kiếm kia. Dùng kết giới phòng ngự mà hắn dùng tinh thần lực để bày ra, rất có khả năng sẽ không ngăn chặn được một kích này.
Bản thân hắn cũng có khả năng sẽ bị một chiêu này làm cho thương tổn. Tâm niệm vừa động, một thanh trường kiếm màu xanh lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn.
Tuy rằng cả người Lưu Nguyên Khải bị thương nặng, thế nhưng mỗi một hành động của Sở Lâm Phong hắn đều nhìn rất cẩn thận. Chính là một chiêu không có gì lạ này, lại được Sở Lâm Phong xưng là giết cẩu trảm, khiến cho hắn bị thương nặng.
Một chiêu này nhìn như bình thản không có gì lạ, thế nhưng lại tràn ngập Tinh Thần kiếm khí cường đại. Khiến cho người ta khó lòng đề phòng, hắn mơ hồ nghĩ ngợi, rất có thể vị cường giả Phủ thành chủ kia sẽ bị thương dưới một kiếm này.
sau khi Sở Lâm Phong bổ ra Thanh sương kiếm, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của lão đầu này. Chỉ là vẫn bị kết giới vô hình kia cản lại như cũ.
Người khác không nhìn thấy, nhưng lão đầu này lại có thể thấy rõ ràng kết giới phòng ngự của mình đang giống như mạng nhện rạn nứt. Tối đa không tới năm giây sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Hỗn Độn chi khí cũng không phải đơn giản như tinh thần lực, lão đầu vốn tưởng rằng phải cần năm giây thì mới có thể làm nát kết giới được, thế nhưng chỉ trong hai giây nó đã vỡ tan.
Mà Thanh sương kiếm của Sở Lâm Phong lại không dừng lại một chút nào, bay thẳng đến trên người của hắn rồi bổ xuống.
Có thể phá vỡ kết giới bằng tinh thần lực do mình bày ra, uy lực của nó có thể nghĩ. Nếu như bị bổ tới trên người, hậu quả thế nào, hắn cũng không dám nghĩ quá nhiều a.
Trong thời khắc sinh tử tồn vong, mặt mũi gì đó không quan trọng nữa. Lão đầu này vội vàng dùng trường kiếm trong tay ngăn chặn.
Muốn thi triển vũ kỹ đã không kịp nữa. Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là phủ tinh thần lực lên trên thân kiếm, dùng tinh thần lực cường đại của mình để trực tiếp ngăn chặn một kiếm này của đối phương.
Khi hắn cho rằng, trải qua kết giới và một kiếm kia bổ tới tiêu hao năng lượng. Tuy rằng bây giờ một kiếm này không phải là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng cũng không có bao nhiêu lực công kích nữa.
Bằng vào tinh thần lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên của hắn đương nhiên có thể dễ dàng tiếp được một chiêu này. Chỉ là có thể phá vỡ được kết giới, ép mình sử dụng vũ khí để ngăn chặn, quả thực tiểu tử này là một thiên tài.
Ngay khi lão đầu này cho là mình có thể tuỳ tiện tiếp được một chiêu này của Sở Lâm Phong. Một chuyện khiến cho tất cả mọi người cảm thấy giật mình đã xảy ra.
Kiếm của Sở Lâm Phong đã đi thẳng tới trước mặt của lão đầu, trên đường phá vỡ kết giới. Lực lượng kia không giảm bớt chút nào.
Lão đầu cuống quýt giơ kiếm lên ngăn chặn, lại nghe được một tiếng phốc vang vọng!
Chỉ một tiếng, trường kiếm trong tay lão đầu đã bị cắt thành mấy khối.
Mà kiếm của Sở Lâm Phong đang cắm ở bên trên lồng ngực của đối phương, đối phương một tay cầm thân kiếm, máu tươi từ trong tay không ngừng nhỏ giọt xuống bên dưới.
Nếu như kiếm của Sở Lâm Phong đâm vào thêm nữa, rất có thể đối phương sẽ thật sự bị trọng thương, còn có khả năng chém giết được hắn.
Đúng lúc này, một tay khác của lão đầu ra sức đánh ra một quyền về phía Sở Lâm Phong, nếu như bị một quyền này đánh trúng. Với thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, rất có khả năng hắn sẽ bị chém giết tại chỗ.
Lúc này Sở Lâm Phong đang đối mặt với một nan đề rất lớn, nếu như đào tẩu thì nhất định phải bỏ qua Thanh sương kiếm. Bởi vì Kiếm đã bị đối phương nắm chắc trong tay, không nhổ ra được.
Thế nhưng Thanh sương kiếm là Thần khí thượng cổ, làm sao có thể bỏ qua được chứ? Lại nói một võ giả mà ngay cả binh khí của mình cũng không bảo vệ được thì sao có thể đặt chân trên thế giới lấy võ làm đầu này chứ?
- Thà rằng chết trận cũng không lui một bước!
Trong lòng của Sở Lâm Phong đã quyết định.
Hắn cũng dùng một tay khác đánh ra một quyền, chuẩn bị cứng rắn ngạnh kháng với một quyền này của đối phương. Mặc dù biết đây không thể nghi ngờ là hành động lấy trứng chọi đá, nhưng hắn không thể không làm như vậy.
Thấy không ngờ Sở Lâm Phong hoàn thủ, lại còn làm cho lão đầu kia bị thương, tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.
Phải biết rằng đối phương là cao thủ đỉnh cấp Địa Vũ cảnh tam trọng thiên a. Ở trong Lưu Vân Thành là nhân vật số một số hai, lại không nghĩ rằng lại bị một người vài tháng trước còn được xưng là phế vật đánh cho bị thương.
Nếu như nói lúc trước Sở Lâm Phong đánh bại Lưu Nguyên Khải khiến cho người ta cảm thấy giật mình. Lúc vậy lúc làm cho cường giả đỉnh cấp của Phủ thành chủ bị thương chính là một liều thuốc nổ rất mạnh.
Ngay khi Sở Lâm Phong chém ra một quyền kia, đột nhiên hắn có cảm giác cánh tay vung quyền của hắn truyền đến một đạo lực lượng cường đại, loại lực lượng này trong nháy mắt đã trải rộng toàn bộ cánh tay.
Gân mạch và cơ thể đều có hiện tượng hóa xanh, nếu như không phải hắn đã đạt đến cảnh giới Tinh Thần thân thể nhất trọng, cải thiện cơ thể và gân mạch thì rất có thể cỗ lực lượng này sẽ trực tiếp phế bỏ cánh tay này. Sở Lâm Phong cảm giác nếu như lúc này trước mặt hắn có một con trâu thì hắn cũng có thể đánh lên trên trời.
Mọi người đều nói ngưu bức thổi trời cao, không biết một quyền này của Sở Lâm Phong có thể đánh đối phương lên trên trời không. Đương nhiên có bộ vị nào đó rất là tà ác, rất dễ nhắm a.
Sở Lâm Phong nhịn cảm giác thống khổ trên cánh tay, hắn biết đây là lực lượng của Kiếm linh Nguyệt Nhi. Sau khi thi triển ra lực lượng này, rất có thể nàng sẽ rơi vào ngủ say.
- Lâm Phong, chuyện đột nhiên xảy ra. Có khả năng không có cách nào chém giết người này. Chỉ là làm trọng thương hắn thì vẫn có thể, nhớ phải đồng ý chuyện của ta...
Thanh âm Kiếm linh hết sức yếu ớt, vang lên trong đầu của Sở Lâm Phong.
Từ lúc cánh tay của Sở Lâm Phong đạt được lực lượng của Kiếm linh cho đến lúc đánh ra một quyền nói thì rất dài, thế nhưng thực tế lại là trong khoảnh khắc. Trong nháy mắt hai quyền của hai người đã đụng nhau.
Chỉ là khi lão nhân kia thấy Sở Lâm Phong không ngờ lại không muốn bỏ kiếm mà dùng tay đấu với mình, trong lòng hắn đã nở một nụ cười.
- Tự ngươi muốn chết thì chẳng trách được ai!
Vốn một quyền này hắn đã dùng tám phần mười lực công kích. Chỉ là khi nhìn thấy Sở Lâm Phong cũng đánh ra một quyền, hắn đã trực tiếp dùng mười thành lực lượng.
Hắn muốn dùng một quyền chém giết người này, không thì khó tiêu mối hận trong lòng của hắn.
- Phanh phanh!
Một tiếng vang rất lớn xuất hiện khi hai quyền của hai người va chạm vào nhau.
Ngay sau đó mặt đất nơi hai người đứng đã bắt đầu lún xuống. Hai người cũng bởi vì lực phản chấn rất lớn do lực công kích tạo thành mà bị đánh bay ra ngoài mấy chục thước.
Một cỗ năng lượng công kích tạo thành kình phong trong nháy mắt đã cuốn bùn đất trên mặt đất vào trong không trung, so với lúc Sở Lâm Phong thi triển Phong quyển tàn vân còn có uy lực lớn hơn.
Trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, trời đất đen kịt, có cảm giác như ngày tận thế đã đến.
Có không ít người ở gần trực tiếp bị quấn vào không trung, sau đó biến thành một màn mưa máu rồi biến mất, ngay cả xương cũng không có để lại. Tạo thành một màn hết sức kinh khủng ở trong hiện trường.
Hai người đối đầu một lần lại có uy lực lớn như vậy, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không thể tin được. Nhưng lại là sự thực mà bọn họ phải đối mặt.
Không lâu sau, bụi mù tán đi, mọi người đã nhìn thấy rõ tình huống của hai người lúc này, chỉ thấy...
Kiếm quang như ẩn như hiện, khiến cho người ta không nhìn ra được rốt cuộc một chiêu này có uy lực gì. Thế nhưng Sở Lâm Phong đã có chút không cầm được thanh Thanh sương kiếm này nữa.
Rất nhiều người đều nhắm hai mắt lại, không phải là muốn nhìn thấy Sở Lâm Phong làm trọng thương lão nhân kia như thế nào. Mà là sợ nhìn thấy hắn trong nháy mắt đã bị lão đầu kia chém giết.
Lâm Nhược Hi và Tư Mã Tĩnh Di cũng không chớp mắt nhìn về phía Sở Lâm Phong. Bởi vì ngay khi Sở Lâm Phong thi triển ra chiêu thứ ba này, đã ném cho các nàng một ánh mắt rất tự tin.
Nhị nữ đều là người thông minh tuyệt đỉnh, ánh mắt này của Sở Lâm Phong đại biểu cái gì đương nhiên hai nàng đều biết. Không phải hắn xung động, nhất định có vũ kỹ có thể làm thương tổn được đối phương thì hắn mới làm như vậy.
Vốn Tư Mã Tĩnh Di đã nghĩ trên người của Sở Lâm Phong có quá nhiều bí mật, hiện giờ trong lòng lại lo lắng Ngô trưởng lão sẽ bị thương. Tuy rằng ý nghĩ này rất không phù hợp với thực tế, thế nhưng trực giác đã nói cho nàng biết, rất có loại khả năng này.
Ngay khi Sở Lâm Phong bổ ra chiêu thứ ba không có gì lạ này, lão nhân kia lập tức giống như gặp đại địch nhìn Thanh sương kiếm trong tay của Sở Lâm Phong.
Hắn cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại trước nay chưa có tồn tại trên thân kiếm kia. Dùng kết giới phòng ngự mà hắn dùng tinh thần lực để bày ra, rất có khả năng sẽ không ngăn chặn được một kích này.
Bản thân hắn cũng có khả năng sẽ bị một chiêu này làm cho thương tổn. Tâm niệm vừa động, một thanh trường kiếm màu xanh lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn.
Tuy rằng cả người Lưu Nguyên Khải bị thương nặng, thế nhưng mỗi một hành động của Sở Lâm Phong hắn đều nhìn rất cẩn thận. Chính là một chiêu không có gì lạ này, lại được Sở Lâm Phong xưng là giết cẩu trảm, khiến cho hắn bị thương nặng.
Một chiêu này nhìn như bình thản không có gì lạ, thế nhưng lại tràn ngập Tinh Thần kiếm khí cường đại. Khiến cho người ta khó lòng đề phòng, hắn mơ hồ nghĩ ngợi, rất có thể vị cường giả Phủ thành chủ kia sẽ bị thương dưới một kiếm này.
sau khi Sở Lâm Phong bổ ra Thanh sương kiếm, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt của lão đầu này. Chỉ là vẫn bị kết giới vô hình kia cản lại như cũ.
Người khác không nhìn thấy, nhưng lão đầu này lại có thể thấy rõ ràng kết giới phòng ngự của mình đang giống như mạng nhện rạn nứt. Tối đa không tới năm giây sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Hỗn Độn chi khí cũng không phải đơn giản như tinh thần lực, lão đầu vốn tưởng rằng phải cần năm giây thì mới có thể làm nát kết giới được, thế nhưng chỉ trong hai giây nó đã vỡ tan.
Mà Thanh sương kiếm của Sở Lâm Phong lại không dừng lại một chút nào, bay thẳng đến trên người của hắn rồi bổ xuống.
Có thể phá vỡ kết giới bằng tinh thần lực do mình bày ra, uy lực của nó có thể nghĩ. Nếu như bị bổ tới trên người, hậu quả thế nào, hắn cũng không dám nghĩ quá nhiều a.
Trong thời khắc sinh tử tồn vong, mặt mũi gì đó không quan trọng nữa. Lão đầu này vội vàng dùng trường kiếm trong tay ngăn chặn.
Muốn thi triển vũ kỹ đã không kịp nữa. Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là phủ tinh thần lực lên trên thân kiếm, dùng tinh thần lực cường đại của mình để trực tiếp ngăn chặn một kiếm này của đối phương.
Khi hắn cho rằng, trải qua kết giới và một kiếm kia bổ tới tiêu hao năng lượng. Tuy rằng bây giờ một kiếm này không phải là nỏ mạnh hết đà, thế nhưng cũng không có bao nhiêu lực công kích nữa.
Bằng vào tinh thần lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên của hắn đương nhiên có thể dễ dàng tiếp được một chiêu này. Chỉ là có thể phá vỡ được kết giới, ép mình sử dụng vũ khí để ngăn chặn, quả thực tiểu tử này là một thiên tài.
Ngay khi lão đầu này cho là mình có thể tuỳ tiện tiếp được một chiêu này của Sở Lâm Phong. Một chuyện khiến cho tất cả mọi người cảm thấy giật mình đã xảy ra.
Kiếm của Sở Lâm Phong đã đi thẳng tới trước mặt của lão đầu, trên đường phá vỡ kết giới. Lực lượng kia không giảm bớt chút nào.
Lão đầu cuống quýt giơ kiếm lên ngăn chặn, lại nghe được một tiếng phốc vang vọng!
Chỉ một tiếng, trường kiếm trong tay lão đầu đã bị cắt thành mấy khối.
Mà kiếm của Sở Lâm Phong đang cắm ở bên trên lồng ngực của đối phương, đối phương một tay cầm thân kiếm, máu tươi từ trong tay không ngừng nhỏ giọt xuống bên dưới.
Nếu như kiếm của Sở Lâm Phong đâm vào thêm nữa, rất có thể đối phương sẽ thật sự bị trọng thương, còn có khả năng chém giết được hắn.
Đúng lúc này, một tay khác của lão đầu ra sức đánh ra một quyền về phía Sở Lâm Phong, nếu như bị một quyền này đánh trúng. Với thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, rất có khả năng hắn sẽ bị chém giết tại chỗ.
Lúc này Sở Lâm Phong đang đối mặt với một nan đề rất lớn, nếu như đào tẩu thì nhất định phải bỏ qua Thanh sương kiếm. Bởi vì Kiếm đã bị đối phương nắm chắc trong tay, không nhổ ra được.
Thế nhưng Thanh sương kiếm là Thần khí thượng cổ, làm sao có thể bỏ qua được chứ? Lại nói một võ giả mà ngay cả binh khí của mình cũng không bảo vệ được thì sao có thể đặt chân trên thế giới lấy võ làm đầu này chứ?
- Thà rằng chết trận cũng không lui một bước!
Trong lòng của Sở Lâm Phong đã quyết định.
Hắn cũng dùng một tay khác đánh ra một quyền, chuẩn bị cứng rắn ngạnh kháng với một quyền này của đối phương. Mặc dù biết đây không thể nghi ngờ là hành động lấy trứng chọi đá, nhưng hắn không thể không làm như vậy.
Thấy không ngờ Sở Lâm Phong hoàn thủ, lại còn làm cho lão đầu kia bị thương, tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.
Phải biết rằng đối phương là cao thủ đỉnh cấp Địa Vũ cảnh tam trọng thiên a. Ở trong Lưu Vân Thành là nhân vật số một số hai, lại không nghĩ rằng lại bị một người vài tháng trước còn được xưng là phế vật đánh cho bị thương.
Nếu như nói lúc trước Sở Lâm Phong đánh bại Lưu Nguyên Khải khiến cho người ta cảm thấy giật mình. Lúc vậy lúc làm cho cường giả đỉnh cấp của Phủ thành chủ bị thương chính là một liều thuốc nổ rất mạnh.
Ngay khi Sở Lâm Phong chém ra một quyền kia, đột nhiên hắn có cảm giác cánh tay vung quyền của hắn truyền đến một đạo lực lượng cường đại, loại lực lượng này trong nháy mắt đã trải rộng toàn bộ cánh tay.
Gân mạch và cơ thể đều có hiện tượng hóa xanh, nếu như không phải hắn đã đạt đến cảnh giới Tinh Thần thân thể nhất trọng, cải thiện cơ thể và gân mạch thì rất có thể cỗ lực lượng này sẽ trực tiếp phế bỏ cánh tay này. Sở Lâm Phong cảm giác nếu như lúc này trước mặt hắn có một con trâu thì hắn cũng có thể đánh lên trên trời.
Mọi người đều nói ngưu bức thổi trời cao, không biết một quyền này của Sở Lâm Phong có thể đánh đối phương lên trên trời không. Đương nhiên có bộ vị nào đó rất là tà ác, rất dễ nhắm a.
Sở Lâm Phong nhịn cảm giác thống khổ trên cánh tay, hắn biết đây là lực lượng của Kiếm linh Nguyệt Nhi. Sau khi thi triển ra lực lượng này, rất có thể nàng sẽ rơi vào ngủ say.
- Lâm Phong, chuyện đột nhiên xảy ra. Có khả năng không có cách nào chém giết người này. Chỉ là làm trọng thương hắn thì vẫn có thể, nhớ phải đồng ý chuyện của ta...
Thanh âm Kiếm linh hết sức yếu ớt, vang lên trong đầu của Sở Lâm Phong.
Từ lúc cánh tay của Sở Lâm Phong đạt được lực lượng của Kiếm linh cho đến lúc đánh ra một quyền nói thì rất dài, thế nhưng thực tế lại là trong khoảnh khắc. Trong nháy mắt hai quyền của hai người đã đụng nhau.
Chỉ là khi lão nhân kia thấy Sở Lâm Phong không ngờ lại không muốn bỏ kiếm mà dùng tay đấu với mình, trong lòng hắn đã nở một nụ cười.
- Tự ngươi muốn chết thì chẳng trách được ai!
Vốn một quyền này hắn đã dùng tám phần mười lực công kích. Chỉ là khi nhìn thấy Sở Lâm Phong cũng đánh ra một quyền, hắn đã trực tiếp dùng mười thành lực lượng.
Hắn muốn dùng một quyền chém giết người này, không thì khó tiêu mối hận trong lòng của hắn.
- Phanh phanh!
Một tiếng vang rất lớn xuất hiện khi hai quyền của hai người va chạm vào nhau.
Ngay sau đó mặt đất nơi hai người đứng đã bắt đầu lún xuống. Hai người cũng bởi vì lực phản chấn rất lớn do lực công kích tạo thành mà bị đánh bay ra ngoài mấy chục thước.
Một cỗ năng lượng công kích tạo thành kình phong trong nháy mắt đã cuốn bùn đất trên mặt đất vào trong không trung, so với lúc Sở Lâm Phong thi triển Phong quyển tàn vân còn có uy lực lớn hơn.
Trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, trời đất đen kịt, có cảm giác như ngày tận thế đã đến.
Có không ít người ở gần trực tiếp bị quấn vào không trung, sau đó biến thành một màn mưa máu rồi biến mất, ngay cả xương cũng không có để lại. Tạo thành một màn hết sức kinh khủng ở trong hiện trường.
Hai người đối đầu một lần lại có uy lực lớn như vậy, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không thể tin được. Nhưng lại là sự thực mà bọn họ phải đối mặt.
Không lâu sau, bụi mù tán đi, mọi người đã nhìn thấy rõ tình huống của hai người lúc này, chỉ thấy...