Không lâu sau bụi mù tán đi, mọi người đã nhìn thấy rõ tình huống của hai người lúc này. Chỉ thấy tay Sở Lâm Phong cầm trường kiếm quỳ một chân trên đất, trong miệng không ngừng có máu tươi chảy ra, trên mặt không có một tia máu nào cả. Rất rõ ràng đã bị nội thương rất nặng.
Mà tình huống của lão đầu Phủ thành chủ càng làm cho người ta giật mình không gì sánh được. Tuy rằng cả người đứng ở nơi đó, nhưng một cánh tay lại không cánh mà bay, trên vị trí bả vai có máu tươi không ngừng chảy ra.
Y phục đã bị nhuộm thành màu đỏ, trong miệng cũng có máu tươi chảy ra. Trình độ bị thương so với Sở Lâm Phong còn nặng hơn, có khả năng tùy thời mất mạng.
Lúc này Sở Lâm Phong từ từ đứng lên, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo nụ cười chiến thắng. Hắn biết hôm nay đã không có cách nào chém giết được đối phương, bởi vì giờ phút này trong cơ thể hắn đã không có một tia lực lượng nào nữa.
Lúc này hắn đứng lên hoàn toàn là dựa vào nghị lực không chịu thua của mình cho nên mới làm được. Chỉ là phải làm ra vẻ không chịu thương thế nặng hơn đối phương a.
- Lão đầu, ngươi đúng là đê tiện! Nói ba chiêu, không ngờ ngươi lại xấu xa như vậy, ngươi có biết xấu hổ hay không?
Sở Lâm Phong lau đi vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt giận dữ nói.
Lão nhân kia nghe Sở Lâm Phong nói xong, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi. Chính hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Mà lúc này Lâm Nhược Hi và Tư Mã Tĩnh Di đã phân biệt chạy tới bên cạnh Sở Lâm Phong và lão nhân kia.
- Lâm Phong, huynh không sao chứ? Không nghĩ tới huynh lại lợi hại như vậy! Muội còn đang không tin vào mắt của mình a!
Trong mắt của Lâm Nhược Hi tràn ngập vẻ sùng bái.
- Nàng cũng không nhìn một chút xem nam nhân của nàng là ai a. Đối phó với hắn quả thực chính là một bữa ăn sáng!
Sở Lâm Phong vừa nói vừa phun ra máu.
Lúc này hắn có thể cảm giác rõ ràng cánh tay vung quyền đến bây giờ còn chưa có cảm giác, hơn nửa đã bị phế đi.
- Còn nói là một bữa ăn sáng, huynh xem huynh còn đang phun ra máu kìa.
Lâm Nhược Hi lo lắng nói, trên mặt tràn ngập vẻ đau lòng.
- Không có việc gì, tình trạng của lão nhân kia so với ta còn thảm hại hơn nhiều. Có phải nam nhân của nàng rất lợi hại hay không, đánh bại cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên nha.
Nghe thấy câu nam nhân của nàng, nam nhân của nàng, Lâm Nhược Hi đỏ mặt, không nhịn được gật đầu một cái nói:
- Rất lợi hại, nếu không lợi hại thì sao xứng làm nam nhân của muội cơ chứ?
- Nàng...
Sở Lâm Phong không nghĩ tới Lâm Nhược Hi cũng sẽ có một mặt như vậy, quả thật là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng a.
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã đi tới bên cạnh lão đầu, thấy dáng vẻ của hắn lúc này, lông mày của nàng hơi nhíu lại. Không ngờ Sở Lâm Phong có thể làm cho hắn bị thương thành như vậy, muốn làm được như vậy cần thực lực thế nào a.
Trong lòng tuy rằng khiếp sợ, nhưng nàng cũng không hề biểu lộ ra ngoài:
- Ngô trưởng lão, thương thế của ngươi ra sao rồi?
Sắc mặt của lão đầu tái nhợt, rất suy yếu nói:
- Tiểu thư, là lão phu mạng lớn. Không nghĩ tới tiểu tử này lại có thực lực như vậy, ta khẳng định hắn còn chưa có đột phá đến Địa Vũ cảnh a. Lúc hắn thi triển vũ kỹ kia đã để lộ ra khí tức khiến cho người ta cảm thấy khủng khiếp, ta dám khẳng định đó không phải là tinh thần lực. Mà là lực lượng càng cường đại hơn so với tinh thần lực. Bí mật trên người tiểu tử này rất nhiều, ta đã xem nhẹ hắn, thế cho nên mới rơi vào kết cục này.
Trong đầu Tư Mã Tĩnh Di đang suy tư rốt cuộc là lực lượng gì lại có thể mạnh hơn so với tinh thần lực, thế nhưng suy nghĩ một lúc lâu nàng cũng không nghĩ ra được một chút manh mối nào cả.
Thấy một cánh tay của hắn đã biến mất. Tư Mã Tĩnh Di lại có một nhận thức mới về Sở Lâm Phong, nàng phải nghĩ biện pháp điều tra rõ mới được.
Tư Mã Tĩnh Di lấy ra một viên màu đỏ đan dược từ trên người, sau đó nói:
- Ăn viên đan dược này vào là có thể hóa giải thương thế hiện nay của ngươi, chuyện hôm nay dừng ở đây ah!
Lão đầu tiếp nhận đan dược, sau đó ăn vào, lại nói:
- Cám ơn tiểu thư, lúc này lục phủ ngũ tạng của ta tổn thương rất nghiêm trọng, phải mau chóng chữa thương, không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Đám người Sở Nguyên Phách và Sở Nguyên Minh cũng đi tới bên cạnh Sở Lâm Phong. Đều dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn, Sở gia có thể xuất hiện cao thủ như vậy, chuyện này đối với Sở gia mà nói, có ý nghĩa rất là lớn.
Tư Mã Tĩnh Di nhìn thoáng qua Sở Lâm Phong, sau đó nói với mọi người:
- Lần này chuyện giữa Lưu gia và Sở gia dừng ở đây, nếu như ai còn gây sự nữa, Phủ thành chủ cũng không ngại giết cả nhà đó.
Tư Mã Tĩnh Di trực tiếp dùng Phủ thành chủ để đàn áp mọi người, không có người nào dám phản bác nửa câu. Phủ thành chủ muốn tiêu diệt một gia tộc, đây là chuyện rất dễ dàng, cường giả như lão đầu này trong Phủ thành chủ có không ít, còn có vị thành chủ thần bí kia lại càng kinh khủng hơn nữa.
Lời của Tư Mã Tĩnh Di rơi vào trong tai của người Lưu gia và Công Tôn gia giống như âm thanh của tự nhiên vậy. Mỗi người đều nhanh chóng rời đi, giống như phụ thân bọn họ vừa mới chết vậy.
Sở Lâm Phong biết Tư Mã Tĩnh Di đưa ra quyết định như vậy cũng có áp lực rất lớn, bình thường Phủ thành chủ sẽ không xen vào chuyện giữa các g ia tộc. Hôm nay nàng vì mình cho nên mới làm như vậy.
- Sở Lâm Phong, Lâm Nhược Hi các ngươi nghe kỹ cho ta. Trong vòng một tháng phải chạy tới Thiên Long học viện, không thì tự gánh lấy hậu quả.
Tư Mã Tĩnh Di nói xong trực tiếp rời đi, mà lão nhân kia cũng chật vật đi theo ở phía sau.
Sở Lâm Phong rất mờ mịt nhìn hai người Tư Mã Tĩnh Di rời đi, nghĩ đến lời nàng nói và trọng trách trên vai, tâm tình của hắn thoáng trở nên phiền muộn.
- Lâm Phong, huynh không sao chứ, nhìn huynh lúc này giống như một tên ăn mày a. Huynh đang nghĩ gì vậy? Mau trở về chữa thương quan trọng hơn a.
Lúc này Lâm Nhược Hi ân cần nói.
Sở Lâm Phong từ từ thu hồi suy nghĩ, nhìn Lâm Nhược một chút Hi, trên mặt cố nặn ra nụ cười, lại nói:
- Nhược Hi, ta không sao. Trải qua chuyện hôm nay ta mới hiểu được trước kia mình nực cười cỡ nào. Chỉ cần một câu nói của Tư Mã Tĩnh Di đã dẹp loạn chuyện lần này. Đây là nguyên nhân do thực lực cường đại a. Phủ thành chủ có võ giả thực lực cường đại, cho nên mới có quyền để nói chuyện như vậy. Mà chúng ta ngay cả rắm cũng không bằng, trước mặt cường giả tuyệt đối, ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
- Lâm Phong, huynh cũng đừng nản chí, huynh suy nghĩ một chút mà xem. Huynh từ một phế vật được công nhận biến thành thiên tài như hiện tại mới dùng bao nhiêu thời gian chứ? Chỉ cần huynh nỗ lực, muội tin tưởng nhất định huynh sẽ có thể trở thành cường giả chân chính!
- Cám ơn nàng Nhược Hi! Đi thôi, chúng ta vào nhà, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng!
Mà lúc này ở trong một cái góc cách đó không xa, một cặp mắt tràn ngập cừu hận đang nhìn hai người Sở Lâm Phong rời đi.
- Sở Lâm Phong, ngươi đừng có đắc ý quá sớm, phần thù hận ngày Lưu Mang ta nhất định sẽ làm cho ngươi thống khổ. Còn có Lâm gia nữa, các ngươi cũng chờ đó. Một ngày kia ta nhất định sẽ nhổ cỏ các ngươi tận gốc, giết tới gia tộc các ngươi chó gà không tha!
- Phong Nhi!
Sở Nguyên Phách kêu lên.
- Có chuyện gì vậy phụ thân?
- Thương thế của con ra sao rồi? Qua đây ta chữa thương cho!
- Không có gì đáng ngại, đã để phụ thân phí tâm rồi!
- Lần này hai nhà Sở Lâm chúng ta cũng tổn thất không nhỏ a, a phải tới phòng nghị sự thương nghị việc này! Phong Nhi, con có thương tích trong người, đừng tham gia vào chuyện này!
Sở Nguyên Phách nói.
- Không có việc gì, chờ sau khi thương nghị xong con trở về chữa thương cũng không muộn!
Theo lý mà nói, người muốn tiến vào phòng nghị sự chỉ có trưởng lão và khách khanh của gia tộc mới có thể. Thế nhưng hiện tại trực tiếp để cho Sở Lâm Phong gia nhập, rất rõ ràng đã cho thấy Sở Nguyên Phách muốn tăng địa vị của Sở Lâm Phong trong gia tộc.
Chỉ là cho dù Sở Nguyên Phách không làm như vậy, với thực lực bây giờ của Sở Lâm Phong, người trong gia tộc cũng không dám nói cái gì.
Sau đó mọi người tiến vào phòng nghị sự của Sở gia, bên trong có hơn mười người. Sở Nguyên Phách, Sở Nguyên Minh, Lâm Quyền, Lâm Động, còn Lục Thị Song Hùng được mời tới.
Sở Nguyên Phách mời Lục Thị Song Hùng làm khách khanh trưởng lão của Sở gia, hai người đã đồng ý, đồng thời còn có mấy người khác cũng đồng ý làm khách khanh trưởng lão.
- Lần này gia tộc xảy ra biến cố lớn, đã khiến cho mọi người chịu khổ rồi. Nguyên Phách rất áy náy, đặc biệt cảm tạ nhị vị khách khanh trưởng lão Lục Thị Song Hùng đã giúp đỡ gia tộc vào giờ phút này. Đương nhiên còn có sự toàn lực ủng hộ của mọi người, lời nói cảm tạ dư thừa ta sẽ không nói, hiện tại ta sẽ nói chính sự một chút.
Sở Nguyên Phách trực tiếp nói.
- Đầu tiên, lần này đệ tử gia tộc đã tử thương không ít, đệ tử đã chết trực tiếp tiến vào từ đường Sở gia. Đệ tử bị thương dùng thuốc chữa thương tốt nhất, đồng thời còn ban cho họ hai tháng bổng lộc. Chuyện này giao cho nhị vị trưởng lão Lục thị đi xử lý!
- Vâng, gia chủ!
Hai người đồng thanh nói.
- Mặt khác, những đệ tử thân tín của Sở Nguyên Thanh, các ngươi có biện pháp gì xử lý không?
Sở Nguyên Phách hỏi tiếp.
Mà tình huống của lão đầu Phủ thành chủ càng làm cho người ta giật mình không gì sánh được. Tuy rằng cả người đứng ở nơi đó, nhưng một cánh tay lại không cánh mà bay, trên vị trí bả vai có máu tươi không ngừng chảy ra.
Y phục đã bị nhuộm thành màu đỏ, trong miệng cũng có máu tươi chảy ra. Trình độ bị thương so với Sở Lâm Phong còn nặng hơn, có khả năng tùy thời mất mạng.
Lúc này Sở Lâm Phong từ từ đứng lên, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo nụ cười chiến thắng. Hắn biết hôm nay đã không có cách nào chém giết được đối phương, bởi vì giờ phút này trong cơ thể hắn đã không có một tia lực lượng nào nữa.
Lúc này hắn đứng lên hoàn toàn là dựa vào nghị lực không chịu thua của mình cho nên mới làm được. Chỉ là phải làm ra vẻ không chịu thương thế nặng hơn đối phương a.
- Lão đầu, ngươi đúng là đê tiện! Nói ba chiêu, không ngờ ngươi lại xấu xa như vậy, ngươi có biết xấu hổ hay không?
Sở Lâm Phong lau đi vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt giận dữ nói.
Lão nhân kia nghe Sở Lâm Phong nói xong, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi. Chính hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Mà lúc này Lâm Nhược Hi và Tư Mã Tĩnh Di đã phân biệt chạy tới bên cạnh Sở Lâm Phong và lão nhân kia.
- Lâm Phong, huynh không sao chứ? Không nghĩ tới huynh lại lợi hại như vậy! Muội còn đang không tin vào mắt của mình a!
Trong mắt của Lâm Nhược Hi tràn ngập vẻ sùng bái.
- Nàng cũng không nhìn một chút xem nam nhân của nàng là ai a. Đối phó với hắn quả thực chính là một bữa ăn sáng!
Sở Lâm Phong vừa nói vừa phun ra máu.
Lúc này hắn có thể cảm giác rõ ràng cánh tay vung quyền đến bây giờ còn chưa có cảm giác, hơn nửa đã bị phế đi.
- Còn nói là một bữa ăn sáng, huynh xem huynh còn đang phun ra máu kìa.
Lâm Nhược Hi lo lắng nói, trên mặt tràn ngập vẻ đau lòng.
- Không có việc gì, tình trạng của lão nhân kia so với ta còn thảm hại hơn nhiều. Có phải nam nhân của nàng rất lợi hại hay không, đánh bại cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên nha.
Nghe thấy câu nam nhân của nàng, nam nhân của nàng, Lâm Nhược Hi đỏ mặt, không nhịn được gật đầu một cái nói:
- Rất lợi hại, nếu không lợi hại thì sao xứng làm nam nhân của muội cơ chứ?
- Nàng...
Sở Lâm Phong không nghĩ tới Lâm Nhược Hi cũng sẽ có một mặt như vậy, quả thật là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng a.
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã đi tới bên cạnh lão đầu, thấy dáng vẻ của hắn lúc này, lông mày của nàng hơi nhíu lại. Không ngờ Sở Lâm Phong có thể làm cho hắn bị thương thành như vậy, muốn làm được như vậy cần thực lực thế nào a.
Trong lòng tuy rằng khiếp sợ, nhưng nàng cũng không hề biểu lộ ra ngoài:
- Ngô trưởng lão, thương thế của ngươi ra sao rồi?
Sắc mặt của lão đầu tái nhợt, rất suy yếu nói:
- Tiểu thư, là lão phu mạng lớn. Không nghĩ tới tiểu tử này lại có thực lực như vậy, ta khẳng định hắn còn chưa có đột phá đến Địa Vũ cảnh a. Lúc hắn thi triển vũ kỹ kia đã để lộ ra khí tức khiến cho người ta cảm thấy khủng khiếp, ta dám khẳng định đó không phải là tinh thần lực. Mà là lực lượng càng cường đại hơn so với tinh thần lực. Bí mật trên người tiểu tử này rất nhiều, ta đã xem nhẹ hắn, thế cho nên mới rơi vào kết cục này.
Trong đầu Tư Mã Tĩnh Di đang suy tư rốt cuộc là lực lượng gì lại có thể mạnh hơn so với tinh thần lực, thế nhưng suy nghĩ một lúc lâu nàng cũng không nghĩ ra được một chút manh mối nào cả.
Thấy một cánh tay của hắn đã biến mất. Tư Mã Tĩnh Di lại có một nhận thức mới về Sở Lâm Phong, nàng phải nghĩ biện pháp điều tra rõ mới được.
Tư Mã Tĩnh Di lấy ra một viên màu đỏ đan dược từ trên người, sau đó nói:
- Ăn viên đan dược này vào là có thể hóa giải thương thế hiện nay của ngươi, chuyện hôm nay dừng ở đây ah!
Lão đầu tiếp nhận đan dược, sau đó ăn vào, lại nói:
- Cám ơn tiểu thư, lúc này lục phủ ngũ tạng của ta tổn thương rất nghiêm trọng, phải mau chóng chữa thương, không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Đám người Sở Nguyên Phách và Sở Nguyên Minh cũng đi tới bên cạnh Sở Lâm Phong. Đều dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn, Sở gia có thể xuất hiện cao thủ như vậy, chuyện này đối với Sở gia mà nói, có ý nghĩa rất là lớn.
Tư Mã Tĩnh Di nhìn thoáng qua Sở Lâm Phong, sau đó nói với mọi người:
- Lần này chuyện giữa Lưu gia và Sở gia dừng ở đây, nếu như ai còn gây sự nữa, Phủ thành chủ cũng không ngại giết cả nhà đó.
Tư Mã Tĩnh Di trực tiếp dùng Phủ thành chủ để đàn áp mọi người, không có người nào dám phản bác nửa câu. Phủ thành chủ muốn tiêu diệt một gia tộc, đây là chuyện rất dễ dàng, cường giả như lão đầu này trong Phủ thành chủ có không ít, còn có vị thành chủ thần bí kia lại càng kinh khủng hơn nữa.
Lời của Tư Mã Tĩnh Di rơi vào trong tai của người Lưu gia và Công Tôn gia giống như âm thanh của tự nhiên vậy. Mỗi người đều nhanh chóng rời đi, giống như phụ thân bọn họ vừa mới chết vậy.
Sở Lâm Phong biết Tư Mã Tĩnh Di đưa ra quyết định như vậy cũng có áp lực rất lớn, bình thường Phủ thành chủ sẽ không xen vào chuyện giữa các g ia tộc. Hôm nay nàng vì mình cho nên mới làm như vậy.
- Sở Lâm Phong, Lâm Nhược Hi các ngươi nghe kỹ cho ta. Trong vòng một tháng phải chạy tới Thiên Long học viện, không thì tự gánh lấy hậu quả.
Tư Mã Tĩnh Di nói xong trực tiếp rời đi, mà lão nhân kia cũng chật vật đi theo ở phía sau.
Sở Lâm Phong rất mờ mịt nhìn hai người Tư Mã Tĩnh Di rời đi, nghĩ đến lời nàng nói và trọng trách trên vai, tâm tình của hắn thoáng trở nên phiền muộn.
- Lâm Phong, huynh không sao chứ, nhìn huynh lúc này giống như một tên ăn mày a. Huynh đang nghĩ gì vậy? Mau trở về chữa thương quan trọng hơn a.
Lúc này Lâm Nhược Hi ân cần nói.
Sở Lâm Phong từ từ thu hồi suy nghĩ, nhìn Lâm Nhược một chút Hi, trên mặt cố nặn ra nụ cười, lại nói:
- Nhược Hi, ta không sao. Trải qua chuyện hôm nay ta mới hiểu được trước kia mình nực cười cỡ nào. Chỉ cần một câu nói của Tư Mã Tĩnh Di đã dẹp loạn chuyện lần này. Đây là nguyên nhân do thực lực cường đại a. Phủ thành chủ có võ giả thực lực cường đại, cho nên mới có quyền để nói chuyện như vậy. Mà chúng ta ngay cả rắm cũng không bằng, trước mặt cường giả tuyệt đối, ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
- Lâm Phong, huynh cũng đừng nản chí, huynh suy nghĩ một chút mà xem. Huynh từ một phế vật được công nhận biến thành thiên tài như hiện tại mới dùng bao nhiêu thời gian chứ? Chỉ cần huynh nỗ lực, muội tin tưởng nhất định huynh sẽ có thể trở thành cường giả chân chính!
- Cám ơn nàng Nhược Hi! Đi thôi, chúng ta vào nhà, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng!
Mà lúc này ở trong một cái góc cách đó không xa, một cặp mắt tràn ngập cừu hận đang nhìn hai người Sở Lâm Phong rời đi.
- Sở Lâm Phong, ngươi đừng có đắc ý quá sớm, phần thù hận ngày Lưu Mang ta nhất định sẽ làm cho ngươi thống khổ. Còn có Lâm gia nữa, các ngươi cũng chờ đó. Một ngày kia ta nhất định sẽ nhổ cỏ các ngươi tận gốc, giết tới gia tộc các ngươi chó gà không tha!
- Phong Nhi!
Sở Nguyên Phách kêu lên.
- Có chuyện gì vậy phụ thân?
- Thương thế của con ra sao rồi? Qua đây ta chữa thương cho!
- Không có gì đáng ngại, đã để phụ thân phí tâm rồi!
- Lần này hai nhà Sở Lâm chúng ta cũng tổn thất không nhỏ a, a phải tới phòng nghị sự thương nghị việc này! Phong Nhi, con có thương tích trong người, đừng tham gia vào chuyện này!
Sở Nguyên Phách nói.
- Không có việc gì, chờ sau khi thương nghị xong con trở về chữa thương cũng không muộn!
Theo lý mà nói, người muốn tiến vào phòng nghị sự chỉ có trưởng lão và khách khanh của gia tộc mới có thể. Thế nhưng hiện tại trực tiếp để cho Sở Lâm Phong gia nhập, rất rõ ràng đã cho thấy Sở Nguyên Phách muốn tăng địa vị của Sở Lâm Phong trong gia tộc.
Chỉ là cho dù Sở Nguyên Phách không làm như vậy, với thực lực bây giờ của Sở Lâm Phong, người trong gia tộc cũng không dám nói cái gì.
Sau đó mọi người tiến vào phòng nghị sự của Sở gia, bên trong có hơn mười người. Sở Nguyên Phách, Sở Nguyên Minh, Lâm Quyền, Lâm Động, còn Lục Thị Song Hùng được mời tới.
Sở Nguyên Phách mời Lục Thị Song Hùng làm khách khanh trưởng lão của Sở gia, hai người đã đồng ý, đồng thời còn có mấy người khác cũng đồng ý làm khách khanh trưởng lão.
- Lần này gia tộc xảy ra biến cố lớn, đã khiến cho mọi người chịu khổ rồi. Nguyên Phách rất áy náy, đặc biệt cảm tạ nhị vị khách khanh trưởng lão Lục Thị Song Hùng đã giúp đỡ gia tộc vào giờ phút này. Đương nhiên còn có sự toàn lực ủng hộ của mọi người, lời nói cảm tạ dư thừa ta sẽ không nói, hiện tại ta sẽ nói chính sự một chút.
Sở Nguyên Phách trực tiếp nói.
- Đầu tiên, lần này đệ tử gia tộc đã tử thương không ít, đệ tử đã chết trực tiếp tiến vào từ đường Sở gia. Đệ tử bị thương dùng thuốc chữa thương tốt nhất, đồng thời còn ban cho họ hai tháng bổng lộc. Chuyện này giao cho nhị vị trưởng lão Lục thị đi xử lý!
- Vâng, gia chủ!
Hai người đồng thanh nói.
- Mặt khác, những đệ tử thân tín của Sở Nguyên Thanh, các ngươi có biện pháp gì xử lý không?
Sở Nguyên Phách hỏi tiếp.