Tất cả mọi người đều trầm mặc không có một ai nói chuyện, dù sao những người này là người khó xử lý nhất. Chỉ cần không cẩn thận... Thận chỉ sẽ mang đến phiền phức cho gia tộc, có thể nói là củ khoai lang bỏng tay a.
Nhìn tất cả mọi người không nói lời nào, Sở Nguyên Phách nhìn Sở Lâm Phong một chút rồi hỏi:
- Phong Nhi, con có ý kiến gì không?
Đối với việc xử lý những người này, trong lòng Sở Lâm Phong cũng đã cẩn thận tính toán qua lợi và hại, hán từ trên ghế đứng lên, nói:
- Phụ thân, các vị trưởng lão, con nghĩ những người này có thể trưng cầu ý kiến của bọn họ. Tình nguyện ở lại thì ở, muốn rời đi thì chúng ta cũng không nên làm khó họ. Chỉ là người ở lại phải trải qua một lần khảo hạch, xem có tồn tại dị tâm hay không. Trải qua khảo hạch thì sẽ khôi phục đãi ngộ như cũ, không vượt qua được khảo hạch thì đuổi ra khỏi Sở gia.
- Phong Nhi, vậy con nói xem nên khảo hạch như thế nào đây?
Sở Nguyên Minh nghĩ biện pháp này không tệ, cho nên lập tức hỏi.
Điều Sở Nguyên Minh nói kỳ thực cũng là lời nói của tất cả mọi người ở đây, tất cả mọi người nhìn về phía Sở Lâm Phong. Hy vọng hắn có thể cho mọi người một câu trả lời hài lòng.
- Muốn khảo hạch người ở lại kỳ thực rất đơn giản, dùng hai chữ là có thể hoàn thành. Chữ thứ nhất chính là xem. Xem biểu hiện của bọn hắn ở trong gia tộc, xem có thể làm ra thành tích gì lớn hay không, xem có dị tâm hay không. Chữ thứ hai chính là chờ, cho bọn hắn thời gian một năm. Trong một năm nay không có xuất hiện tình huống không đúng hay không, thực lực có đột phá hay không, phải biết rằng một đệ tử tinh anh có thể thay thế mười đệ tử phổ thông a. Thứ chúng ta muốn là tinh chứ không phải là nhiều. Sau một năm lại tiến hành khảo hạch thực lực đối với những người này. Người có thể đạt tới Huyền vũ cảnh ngũ trọng người thì ở lại, không đạt tới thì trực tiếp đuổi ra khỏi Sở gia. Như vậy cũng là một loại nghiêm phạt đối với sai sót của bọn họ.
Sở Lâm Phong nói rất chậm, trong lời nói làm lộ ra khí phách làm cho người ta không rét mà run.
Sau khi nghe Sở Lâm Phong trả lời xong, Sở Nguyên Phách hỏi:
- Các ngươi thấy ý kiến của Phong Nhi thế nào, có ai tình nguyện bổ sung gì không?
- Phong Nhi, vậy chuyện này để cho ai xử lý đây? Chúng ta không có khả năng đi theo bọn họ mỗi ngày. Theo ta thấy cứ đuổi hết, tránh cho dẫn tới phiền phức a!
Sở Nguyên Minh nói.
- Tứ thúc, con cũng muốn đuổi toàn bộ bọn họ ra ngoài. Thế nhưng dù sao trong đó cũng có đệ tử Sở gia chúng ta. Bây giờ Sở gia chúng ta không đủ nhân khẩu, không cần thiết phải làm như vậy. Tuy rằng phiền phức nhưng lại có thể giữ được một bộ phận thực lực của chúng ta.
Sở Nguyên Phách trầm tư một lát rồi mới nói:
- Việc này cứ y theo ý kiến của Phong Nhi, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng có thể chịu được. Nguyên Minh, đệ toàn quyền phụ trách chuyện này đi! Nếu như xuất hiện tình huống khác thì chúng ta lại thương lượng tiếp! Hiện tại các vị đi làm việc đi!
Sau khi mọi người rời khỏi phòng nghị sự, Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi trực tiếp đi về tới phòng của hắn. Lúc ở đại sảnh hắn vẫn chịu đựng thương thế. Nhưng khi mới vừa bước vào cửa phòng đã không nhịn được phun ra một búng máu tươi.
- Lâm Phong, huynh...
Thấy Sở Lâm Phong phun ra máu, Lâm Nhược Hi lập tức luống cuống.
- Ài! Đã thoải mái hơn rồi, ngụm máu này luôn ngăn ở ngực, rốt cục đã phun ra, quá thoải mái!
Sở Lâm Phong thấy vẻ mặt hốt hoảng của Lâm Nhược Hi, hắn lập tức nở nụ cười.
- Huynh... sau này huynh không thể dọa người như vậy nữa a. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì muội cũng sẽ bị huynh hù chết!
Lâm Nhược Hi thấy Sở Lâm Phong không có việc gì, nàng oán giận nói.
Sở Lâm Phong lau vết máu ở khóe miệng đi, thuận tay đóng cửa phòng lại. Sau khi đi tới trước mặt của Lâm Nhược Hi, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ôn nhu nói:
- Ta sẽ không làm vậy nữa. Nhìn thấy lòng nàng khổ sở ta cũng không chịu nổi. Phân ly lâu như vậy, rốt cục chúng ta đã có thể ở cùng nhau.
Bị Sở Lâm Phong nắm tay, trong lòng Lâm Nhược Hi có cảm giác không nói ra thành lời, dường như loại cảm giác này nàng đã mong đợi rất lâu vậy.
- Lâm Phong, muội hiểu ý của huynh, muội...
Mà lúc này Sở Lâm Phong đã bá đạo hôn lên môi của nàng, đôi tay rất có lực không ngừng chạy lên trên người nàng.
Khăn che mặt trên mặt cũng rất biết điều rơi xuống đất, trong lúc nhất thời, hô hấp của hai người trở nên dồn dập.
Sau đó, hai người không kiềm được mà tới gần giường, tất cả đều như nước chảy thành sông, tiếng thở hổn hển truyền vào trong tai đối phương rất rõ ràng.
Giữa lúc Sở Lâm Phong đang chuẩn bị làm động tác kế tiếp thì thanh âm suy yếu của Kiếm linh Nguyệt Nhi truyền đến.
- Lâm Phong, không thể hành sự với nàng. Ngươi đã quên lời nói của ta với ngươi lúc trước rồi sao? Chờ nàng đạt tới Địa Vũ cảnh thì mới có thể, khi đó nàng sẽ một lần nữa có tăng lên. Hành sự bây giờ đối với ngươi và nàng đều không có lợi.
Thanh âm của Kiếm linh giống như một gáo nước lạnh làm cho Sở Lâm Phong toàn thân khô nóng tỉnh táo lại, tay đã trượt đến vùng cấm của nàng lập tức dừng lại.
- Thật đáng chết, sao ta lại quên chuyện này cơ chứ?
Trong lòng hắn âm thầm tự trách.
Lâm Nhược Hi nhìn Sở Lâm Phong nửa ngày cũng không có vượt qua ranh giới, nàng lập tức mở mắt, vẻ mặt hồng hào nói:
- Huynh... Tại sao huynh lại dừng lại?
Một nữ nhân, nhất là một nữ nhân xinh đẹp hỏi câu hỏi như vậy sẽ làm cho một nam nhân thực sự không biết nên trả lời thế nào.
Sở Lâm Phong thả tay ra khỏi người Lâm Nhược Hi, lại đi tới bàn. Sau đó rót cho mình một ly trà, uống một hơi cạn sạch.
Sau một lúc lâu hắn mới đáp:
- Lúc này chúng ta không thể như vậy, đối với việc đề thăng thực lực của nàng có ảnh hưởng rất lớn, ta không thể vì tư dục của bản thân mà hại nàng!
Đương nhiên Lâm Nhược Hi sẽ không hiểu rõ ý trong lời nói của Sở Lâm Phong, nàng hỏi:
- Có phải muội đã làm sai chuyện gì hay không?
Lúc này nàng đã mặc lại y phục lên trên người. Chỉ là rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi.
- Không! Có một số việc ta cũng không thể giải thích rõ. Chỉ là nàng nên biết, lần sau nàng sẽ có biến hóa cực lớn. Nếu như nàng đạt tới Địa Vũ cảnh thì còn có thể xuất hiện biến hóa như vậy, cho nên ta và nàng phải nhịn.
- Cám ơn huynh Lâm Phong, huynh thực sự rất tốt với muội. Nhất định muội sẽ mau chóng đột phá đến Địa Vũ cảnh, sớm ngày đền bù cho huynh.
Khi nói ra lời này Lâm Nhược Hi có cảm giác tim của mình như muốn nhảy ra ngoài.
Đột nhiên dường như nàng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trở nên vui vẻ:
- Tư Mã Tĩnh Di nói muốn chúng ta trong vòng một tháng chạy tới Thiên Long học viện, có nghĩa là huynh cũng đã được trực tiếp thông qua. Hại muội vì việc này mà thương tâm rất lâu đấy.
- Đã làm khó nàng rồi! Cạnh tranh trong Thiên Long học viện rất là tàn khốc, chúng ta đều phải nỗ lực! Ở nơi đó chúng ta có thể học được vũ kỹ lợi hại hơn nữa.
Trong lòng của Sở Lâm Phong cũng cảm động, tiến vào Thiên Long học viện, việc này hắn đã sớm biết. Chỉ là không có thời gian nói cho Lâm Nhược Hi mà thôi, không nghĩ tới nàng lại vì chuyện này mà lo lắng lâu như vậy.
- Vũ kỹ? Vũ kỹ của muội bây giờ cũng không tệ nha. Chỉ là chỉ có thể thi triển ra hai chiêu trước, bốn chiêu sau muội không có một chút ấn tượng nào cả.
- Đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, sao nàng lại có vũ kỹ này?
Sở Lâm Phong đã nghe Kiếm linh Nguyệt Nhi nói qua, vũ kỹ của nàng là một loại vũ kỹ cơ bản của Chu Tước nhất tộc.
Lâm Nhược Hi suy nghĩ một chút, cũng đi tới bàn. Sau khi Sở Lâm Phong rót cho nàng một chén trà, nàng mới lên tiếng:
- Muội nhớ, khi muội đột phá Huyền vũ cảnh bát trọng thiên, Chu Tước ấn ký trên trán đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng màu đỏ. Muội lập tức cảm thấy đầu óc đau đớn, không lâu sau cảm giác đau đớn đã biến mất. Mà trong đầu lại xuất hiện phương pháp tu hành của vũ kỹ này, chỉ là phương pháp tu hành của vũ kỹ này chỉ cho hai thức đầu tiên mà thôi. Bốn thức sau cũng không thấy bóng dáng đâu cả!
- Sao nàng biết còn có bốn thức nữa?
Sở Lâm Phong nghĩ loại tình huống này của Lâm Nhược Hi rất gống Truy Phong Kiếm Quyết của hắn. Chỉ khi nào thực lực đến cảnh giới nhất định thì mới có thể hiển hiện ra được.
- Trước phương thức tu hành hai chiêu thức này có một đoạn văn tự, ý tứ đại khái là mỗi người có được Chu Tước ấn ký đều có cơ hội nhận được vũ kỹ này. Nó tổng cộng có sáu chiêu, chiêu sau còn có uy lực lớn hơn chiêu trước.
- Thì ra là thế, có lẽ chờ tới khi nàng đột phá đến Địa Vũ cảnh là có thể học được hai chiêu sau đó.
Trong lòng Sở Lâm Phong hết sức kinh ngạc, không ngờ bên trong Chu Tước ấn ký này lại có chứa vũ kỹ, thật là chuyện hắn mới nghe lần đầu đó.
Nhìn tất cả mọi người không nói lời nào, Sở Nguyên Phách nhìn Sở Lâm Phong một chút rồi hỏi:
- Phong Nhi, con có ý kiến gì không?
Đối với việc xử lý những người này, trong lòng Sở Lâm Phong cũng đã cẩn thận tính toán qua lợi và hại, hán từ trên ghế đứng lên, nói:
- Phụ thân, các vị trưởng lão, con nghĩ những người này có thể trưng cầu ý kiến của bọn họ. Tình nguyện ở lại thì ở, muốn rời đi thì chúng ta cũng không nên làm khó họ. Chỉ là người ở lại phải trải qua một lần khảo hạch, xem có tồn tại dị tâm hay không. Trải qua khảo hạch thì sẽ khôi phục đãi ngộ như cũ, không vượt qua được khảo hạch thì đuổi ra khỏi Sở gia.
- Phong Nhi, vậy con nói xem nên khảo hạch như thế nào đây?
Sở Nguyên Minh nghĩ biện pháp này không tệ, cho nên lập tức hỏi.
Điều Sở Nguyên Minh nói kỳ thực cũng là lời nói của tất cả mọi người ở đây, tất cả mọi người nhìn về phía Sở Lâm Phong. Hy vọng hắn có thể cho mọi người một câu trả lời hài lòng.
- Muốn khảo hạch người ở lại kỳ thực rất đơn giản, dùng hai chữ là có thể hoàn thành. Chữ thứ nhất chính là xem. Xem biểu hiện của bọn hắn ở trong gia tộc, xem có thể làm ra thành tích gì lớn hay không, xem có dị tâm hay không. Chữ thứ hai chính là chờ, cho bọn hắn thời gian một năm. Trong một năm nay không có xuất hiện tình huống không đúng hay không, thực lực có đột phá hay không, phải biết rằng một đệ tử tinh anh có thể thay thế mười đệ tử phổ thông a. Thứ chúng ta muốn là tinh chứ không phải là nhiều. Sau một năm lại tiến hành khảo hạch thực lực đối với những người này. Người có thể đạt tới Huyền vũ cảnh ngũ trọng người thì ở lại, không đạt tới thì trực tiếp đuổi ra khỏi Sở gia. Như vậy cũng là một loại nghiêm phạt đối với sai sót của bọn họ.
Sở Lâm Phong nói rất chậm, trong lời nói làm lộ ra khí phách làm cho người ta không rét mà run.
Sau khi nghe Sở Lâm Phong trả lời xong, Sở Nguyên Phách hỏi:
- Các ngươi thấy ý kiến của Phong Nhi thế nào, có ai tình nguyện bổ sung gì không?
- Phong Nhi, vậy chuyện này để cho ai xử lý đây? Chúng ta không có khả năng đi theo bọn họ mỗi ngày. Theo ta thấy cứ đuổi hết, tránh cho dẫn tới phiền phức a!
Sở Nguyên Minh nói.
- Tứ thúc, con cũng muốn đuổi toàn bộ bọn họ ra ngoài. Thế nhưng dù sao trong đó cũng có đệ tử Sở gia chúng ta. Bây giờ Sở gia chúng ta không đủ nhân khẩu, không cần thiết phải làm như vậy. Tuy rằng phiền phức nhưng lại có thể giữ được một bộ phận thực lực của chúng ta.
Sở Nguyên Phách trầm tư một lát rồi mới nói:
- Việc này cứ y theo ý kiến của Phong Nhi, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng có thể chịu được. Nguyên Minh, đệ toàn quyền phụ trách chuyện này đi! Nếu như xuất hiện tình huống khác thì chúng ta lại thương lượng tiếp! Hiện tại các vị đi làm việc đi!
Sau khi mọi người rời khỏi phòng nghị sự, Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi trực tiếp đi về tới phòng của hắn. Lúc ở đại sảnh hắn vẫn chịu đựng thương thế. Nhưng khi mới vừa bước vào cửa phòng đã không nhịn được phun ra một búng máu tươi.
- Lâm Phong, huynh...
Thấy Sở Lâm Phong phun ra máu, Lâm Nhược Hi lập tức luống cuống.
- Ài! Đã thoải mái hơn rồi, ngụm máu này luôn ngăn ở ngực, rốt cục đã phun ra, quá thoải mái!
Sở Lâm Phong thấy vẻ mặt hốt hoảng của Lâm Nhược Hi, hắn lập tức nở nụ cười.
- Huynh... sau này huynh không thể dọa người như vậy nữa a. Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì muội cũng sẽ bị huynh hù chết!
Lâm Nhược Hi thấy Sở Lâm Phong không có việc gì, nàng oán giận nói.
Sở Lâm Phong lau vết máu ở khóe miệng đi, thuận tay đóng cửa phòng lại. Sau khi đi tới trước mặt của Lâm Nhược Hi, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ôn nhu nói:
- Ta sẽ không làm vậy nữa. Nhìn thấy lòng nàng khổ sở ta cũng không chịu nổi. Phân ly lâu như vậy, rốt cục chúng ta đã có thể ở cùng nhau.
Bị Sở Lâm Phong nắm tay, trong lòng Lâm Nhược Hi có cảm giác không nói ra thành lời, dường như loại cảm giác này nàng đã mong đợi rất lâu vậy.
- Lâm Phong, muội hiểu ý của huynh, muội...
Mà lúc này Sở Lâm Phong đã bá đạo hôn lên môi của nàng, đôi tay rất có lực không ngừng chạy lên trên người nàng.
Khăn che mặt trên mặt cũng rất biết điều rơi xuống đất, trong lúc nhất thời, hô hấp của hai người trở nên dồn dập.
Sau đó, hai người không kiềm được mà tới gần giường, tất cả đều như nước chảy thành sông, tiếng thở hổn hển truyền vào trong tai đối phương rất rõ ràng.
Giữa lúc Sở Lâm Phong đang chuẩn bị làm động tác kế tiếp thì thanh âm suy yếu của Kiếm linh Nguyệt Nhi truyền đến.
- Lâm Phong, không thể hành sự với nàng. Ngươi đã quên lời nói của ta với ngươi lúc trước rồi sao? Chờ nàng đạt tới Địa Vũ cảnh thì mới có thể, khi đó nàng sẽ một lần nữa có tăng lên. Hành sự bây giờ đối với ngươi và nàng đều không có lợi.
Thanh âm của Kiếm linh giống như một gáo nước lạnh làm cho Sở Lâm Phong toàn thân khô nóng tỉnh táo lại, tay đã trượt đến vùng cấm của nàng lập tức dừng lại.
- Thật đáng chết, sao ta lại quên chuyện này cơ chứ?
Trong lòng hắn âm thầm tự trách.
Lâm Nhược Hi nhìn Sở Lâm Phong nửa ngày cũng không có vượt qua ranh giới, nàng lập tức mở mắt, vẻ mặt hồng hào nói:
- Huynh... Tại sao huynh lại dừng lại?
Một nữ nhân, nhất là một nữ nhân xinh đẹp hỏi câu hỏi như vậy sẽ làm cho một nam nhân thực sự không biết nên trả lời thế nào.
Sở Lâm Phong thả tay ra khỏi người Lâm Nhược Hi, lại đi tới bàn. Sau đó rót cho mình một ly trà, uống một hơi cạn sạch.
Sau một lúc lâu hắn mới đáp:
- Lúc này chúng ta không thể như vậy, đối với việc đề thăng thực lực của nàng có ảnh hưởng rất lớn, ta không thể vì tư dục của bản thân mà hại nàng!
Đương nhiên Lâm Nhược Hi sẽ không hiểu rõ ý trong lời nói của Sở Lâm Phong, nàng hỏi:
- Có phải muội đã làm sai chuyện gì hay không?
Lúc này nàng đã mặc lại y phục lên trên người. Chỉ là rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi.
- Không! Có một số việc ta cũng không thể giải thích rõ. Chỉ là nàng nên biết, lần sau nàng sẽ có biến hóa cực lớn. Nếu như nàng đạt tới Địa Vũ cảnh thì còn có thể xuất hiện biến hóa như vậy, cho nên ta và nàng phải nhịn.
- Cám ơn huynh Lâm Phong, huynh thực sự rất tốt với muội. Nhất định muội sẽ mau chóng đột phá đến Địa Vũ cảnh, sớm ngày đền bù cho huynh.
Khi nói ra lời này Lâm Nhược Hi có cảm giác tim của mình như muốn nhảy ra ngoài.
Đột nhiên dường như nàng nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trở nên vui vẻ:
- Tư Mã Tĩnh Di nói muốn chúng ta trong vòng một tháng chạy tới Thiên Long học viện, có nghĩa là huynh cũng đã được trực tiếp thông qua. Hại muội vì việc này mà thương tâm rất lâu đấy.
- Đã làm khó nàng rồi! Cạnh tranh trong Thiên Long học viện rất là tàn khốc, chúng ta đều phải nỗ lực! Ở nơi đó chúng ta có thể học được vũ kỹ lợi hại hơn nữa.
Trong lòng của Sở Lâm Phong cũng cảm động, tiến vào Thiên Long học viện, việc này hắn đã sớm biết. Chỉ là không có thời gian nói cho Lâm Nhược Hi mà thôi, không nghĩ tới nàng lại vì chuyện này mà lo lắng lâu như vậy.
- Vũ kỹ? Vũ kỹ của muội bây giờ cũng không tệ nha. Chỉ là chỉ có thể thi triển ra hai chiêu trước, bốn chiêu sau muội không có một chút ấn tượng nào cả.
- Đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, sao nàng lại có vũ kỹ này?
Sở Lâm Phong đã nghe Kiếm linh Nguyệt Nhi nói qua, vũ kỹ của nàng là một loại vũ kỹ cơ bản của Chu Tước nhất tộc.
Lâm Nhược Hi suy nghĩ một chút, cũng đi tới bàn. Sau khi Sở Lâm Phong rót cho nàng một chén trà, nàng mới lên tiếng:
- Muội nhớ, khi muội đột phá Huyền vũ cảnh bát trọng thiên, Chu Tước ấn ký trên trán đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng màu đỏ. Muội lập tức cảm thấy đầu óc đau đớn, không lâu sau cảm giác đau đớn đã biến mất. Mà trong đầu lại xuất hiện phương pháp tu hành của vũ kỹ này, chỉ là phương pháp tu hành của vũ kỹ này chỉ cho hai thức đầu tiên mà thôi. Bốn thức sau cũng không thấy bóng dáng đâu cả!
- Sao nàng biết còn có bốn thức nữa?
Sở Lâm Phong nghĩ loại tình huống này của Lâm Nhược Hi rất gống Truy Phong Kiếm Quyết của hắn. Chỉ khi nào thực lực đến cảnh giới nhất định thì mới có thể hiển hiện ra được.
- Trước phương thức tu hành hai chiêu thức này có một đoạn văn tự, ý tứ đại khái là mỗi người có được Chu Tước ấn ký đều có cơ hội nhận được vũ kỹ này. Nó tổng cộng có sáu chiêu, chiêu sau còn có uy lực lớn hơn chiêu trước.
- Thì ra là thế, có lẽ chờ tới khi nàng đột phá đến Địa Vũ cảnh là có thể học được hai chiêu sau đó.
Trong lòng Sở Lâm Phong hết sức kinh ngạc, không ngờ bên trong Chu Tước ấn ký này lại có chứa vũ kỹ, thật là chuyện hắn mới nghe lần đầu đó.