Nghe thấy thanh âm của chưởng quỹ, tiểu nhị vội vàng tiến lên mở cửa ra. Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi xuất hiện ở trước mặt của mọi người.
Phía sau nàng có năm sáu người, một thiếu nữ trong đó đeo khăn che mặt được mọi người vây quanh, trên đầu có một cái ô màu xanh, khiến cho nàng không bị dính một hạt mưa nào cả.
- Khách quan, mời, mời!
Tiểu nhị nhìn thấy trận thế của người tới, lập tức kịp phản ứng lại.
Nữ tử đứng trước vừa tiến vào trong điếm đã phân phó:
- Chuẩn bị cho chúng ta ba gian phòng hảo hạng, mặt khác mang toàn bộ rượu và thức ăn tốt nhất của điếm các ngươi lên đây. Tốc độ phải nhanh, lập tức đi làm cho ta.
- Tốt, sẽ có ngay lập tức, xin khách quan chờ một chút.
Tiểu nhị nói xong cũng chạy đi về phía nội đường.
Lúc này năm người Sở Lâm Phong cũng dừng dùng cơm, bắt đầu đánh giá đám người mới người tới.
Thiếu nữ xuất hiện ở chỗ này có quá nửa cũng là người đi tới Thiên Long học viện, xem trang phục của người này đã biết đối phương là người của một đại gia tộc.
Chỉ thấy nữ tử nói chuyện kia mặc một bộ váy màu hồng, trong tay cầm một thanh kiếm, gương mặt của nàng dài, nhu thuận thông minh.
Đôi mắt sáng ngời mang theo ánh sáng tự tin đang nhìn chăm chú về bốn phía, rất nhanh đã nhìn thấy mấy người Sở Lâm Phong, trên mặt hiện lên một tia khinh thường.
Trong đám người đi vào cùng nàng có năm nam tử mặc trường bào màu đen, đều là nam tử trung niên, trong tay đều cầm binh khí, trên đầu mang theo mũ rộng vành, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Khi Sở Lâm Phong nhìn về phía người ở giữa, được năm người vây quanh, hắn lập tức có cảm giác kinh diễm.
Một đôi mắt giống như có thể xem thấu tâm linh của người khác, một khuôn mặt trái xoan vô cùng mịn màng, bên ngoài là cái khăn che mặt màu trắng trong suốt. Khiến cho người ta có cảm giác đầu tiên chính là nhất định nữ tử này rất đẹp.
- Lẽ nào nàng cũng muốn đi tới Thiên Long học viện tu luyện sao? Liệu chúng ta có thể cùng tu hành hay không.
Một loại suy nghĩ mà chính bản thân hắn cũng cảm thấy hoang đường hiện lên trong đầu của hắn.
Mà lúc này dường như nữ tử đeo khăn che mặt kia cũng cảm nhận được một ánh mắt nóng hừng hực đang ngó nàng, nàng ngẩng đầu nhìn theo phương hướng cảm giác của mình.
Vừa nhìn qua, lập tức khiến cho lòng của nàng không bình tĩnh được nữa. Trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng, lan rộng ra toàn bộ gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của nàng. Chỉ là bởi vì cái khăn che mặt che khuất cho nên người ta không nhìn thấy mà thôi.
Nàng phát hiện ra một việc, dường như ánh mắt của thiếu niên tuấn mỹ này có thể hấp dẫn người khác, giống như có thể nói được vậy, đặc biệt hấp dẫn người khác.
Lúc này một thiếu nữ khác phát hiện ra năm người Sở Lâm Phong đang nhìn về bên này, nhất là ánh mắt của thiếu niên kia mang theo vẻ si mê, nàng vội nói:
- Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa cẩn thận ta móc hai tròng mắt của ngươi ra.
Chỉ là đồng thời nàng cũng nhìn thấy Lâm Nhược Hi đeo khăn che mặt, trong lòng thầm nghĩ:
- Sao lại thích khăn che mặt như vậy chứ? Nhất định là rất xấu cho nên mới không dám dùng khuôn mặt thật gặp người, làm sao có thể so sánh được với tiểu thư cơ chứ?
Nữ tử che mặt kia nghe thấy thanh âm của thiếu nữ này, nàng vội vã quay đầu về một bên, lại trừng mắt một với nàng rồi nói:
- Linh Nhi không được vô lễ.
Nói xong nàng lại nhìn về Sở Lâm Phong nói:
- Xin công tử thứ lỗi, tính tình của Linh Nhi này là vậy, Đường Lỵ tạ tội thay cho nàng.
Thanh âm có vẻ uyển chuyển, khiến cho người ta có cảm giác thương tiếc.
- Đường tiểu thư khách khí rồi. Là tại hạ đường đột, may mắn được gặp Đường tiểu thư ở đây, không biết nàng chuẩn bị đi đâu? Chẳng lẽ cũng định đi tới Thiên Long học viện tu luyện sao?
Sở Lâm Phong nói xong còn cố ý nhìn Lâm Nhược Hi bên người một chút.
Ở trước mặt hôn thê nói chuyện với một nữ tử xa lạ, trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, sợ Lâm Nhược Hi tức giận.
Lâm Nhược Hi lại hơi cười cười, nói:
- Huynh làm gì muội đều ủng hộ, huynh không cần phải để ý tới cảm nhận của muội.
- Công tử khách khí rồi. Cứ gọi là Đường Lỵ đi, ta đang chuẩn bị đi Thiên Long học viện tu luyện. Còn ngươi, ngươi cũng vậy sao?
Đường Lỵ đáp lại.
- Đúng vậy, ta cũng đi tới Thiên Long học viện tu luyện. Chỉ là thời tiết ác liệt cho nên mới buộc chúng ta phải dừng chân ở trong khách điếm nho nhỏ này. Không nghĩ tới lại gặp được nàng ở chỗ này! Nàng cũng đừng gọi ta là công tử, ta là Sở Lâm Phong.
Sở Lâm Phong thấy lúc này tiểu nhị trong điếm đã dâng cơm nước lên, hắn tiếp tục nói:
- Ta không quấy rầy các ngươi dùng bữa nữa. Ngày mai chúng ta cùng lên đường, ở trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Sớm ngày đến Thiên Long học viện a.
Nói xong Sở Lâm Phong đứng dậy kéo tay của Lâm Nhược Hi đi tới phòng được tiểu nhị sắp xếp.
- Được, ngày mai chúng ta cùng lên đường. Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Sở Lâm Phong đi rồi, tiểu Linh chu môi nhỏ giọng nói với Đường Lỵ:
- Sao tiểu thư lại thân mật với hắn chứ? Lúc nói chuyện trên mặt còn đỏ hồng, không phải tiểu thư sẽ thích hắn đó chứ? Hành động này cũng không giống như tính cách của tiểu thư a!
- Hay cho nha đầu chết tiệt nhà ngươi, dám trêu ta. Ngươi có muốn ăn đòn hay không.
- Người ta đang hỏi tiểu thư nha, tại sao người lại không đáp, lại còn đánh ta chứ?
- Được rồi, được rồi. Đừng làm rộn, Linh Nhi, nói thật ta không giả bộ được, cái gì mà thục nữ ta không quan tâm. Ta sẽ là chính ta a.
Đường Lỵ chậm rãi nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên trì.
- Tiểu thư, người phải thay đổi, nếu quả thật là như vậy ta sợ sẽ không có một nam nhân nào dám thích tiểu thư. Một mẫu bạo long thì ai dám trêu vào cơ chứ? Hơn nữa cả người đều là độc dược, ta còn muốn tiểu thư nhanh tìm cô gia a!
- Mẫu bạo long? Ngươi nói... nữa cho lão nương xem, xem lão nương có xé nát miệng của ngươi hay không?
Thoáng cái Đường Lỵ cả giận nói.
- Người xem, người xem. Đã lộ ra cái đuôi rồi, ta thực sự lo lắng thay cho người a!
Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi đều ở riêng một phòng, mà ba người tùy tùng còn lại thì cùng nhau ở trong một căn phòng.
Ngày thứ hai, Sở Lâm Phong đã thức dậy trước, đổi một thân trường sam màu xanh nhạt, người có vẻ càng thêm anh tuấn. Sau khi vệ sinh xong, hắn đứng ở ngoài cửa chờ Lâm Nhược Hi đi ra.
Không lâu sau Lâm Nhược Hi cũng đi ra ngoài. Hôm nay nàng đổi một cái váy màu đỏ, khăn che mặt cũng đổi thành màu đỏ, trong tay cầm trường kiếm, cả người tựa như một hồng y hiệp nữ hành tẩu giang hồ vậy.
- Đi thôi, có lẽ Đường Lỵ kia đang chờ chúng ta a!
Lâm Nhược Hi cười nói.
Lúc đi tới cửa khách điếm chờ lại chỉ thấy mấy người tùy tùng của Đường Lỵ, cũng không thấy hình bóng Đường Lỵ và nha hoàn Linh Nhi của nàng.
Không lâu sau Đường Lỵ đi ra, thấy Sở Lâm Phong và tất cả mọi người đang chờ mình, nàng có chút ngượng ngùng nói:
- Đã để các ngươi đợi lâu rồi. Không biết sao ta lại ngủ quên, nha đầu chết tiệt này cũng không đánh thức ta.
- Đường tiểu thư không cần phải khách khí, chúng ta đi thôi. Còn hai ngày nữa mới có thể đến được Thiên Long học viện, tới sớm thì chuẩn bị sớm. Nghe nói tiến vào Thiên Long học viện còn phải tiến hành khảo nghiệm đẳng cấp a!
Sở Lâm Phong cười nói, dọc trên đường đi hắn cũng đã nghe được không ít chuyện về Thiên Long học viện tuyển chọn học viên.
- Đúng là có chuyện đó, đi thôi! Đến Thiên Long học viện rồi lại nói!
Qua hai ngày sau, mọi người đã đi đến Bạch Hổ thành cách Thiên Long học viện không xa, vốn trong ngày đã có thể đi tới. Thế nhưng cuối cùng mọi người lại dừng lại.
- Ngày mai chúng ta hãy tới Thiên Long học viện, hôm nay chúng ta đi mua sắm mọi thứ cần thiết trong Bạch Hổ thành. Thông thường khi tiến vào Thiên Long học viện cũng rất ít khi có thời gian đi ra ngoài mua đồ. Trừ phi học viện có hoạt động săn giết ma thú, không thì thông thường sẽ không để cho học viên đi ra ngoài.
Sở Lâm Phong nói ra tin tức mà mình nghe được trước đó.
- Sở Lâm Phong, cái gì là hoạt động săn giết ma thú vậy?
Đường Lỵ có chút tò mò hỏi.
- Hoạt động săn giết ma thú là một loại thi thố khảo nghiệm học viên của Thiên Long học viện. Đó là xem học viên nào giết chết ma thú nhiều hơn. Đồng thời cũng có phần thưởng nhất định, sau này, khi tốt nghiệp có thêm một phần hoạt động.
- Đó là ma thú gì vậy, nghe nói ma thú rất là hung mãnh a, có nguy hiểm ảnh hưởng tới mạng sống không?
Đường Lỵ có chút mơ hồ, không giải thích được.
- Tiểu thư, người cũng không thể như vậy a. Người ngay cả lão hổ cũng dám giết, còn phải sợ ma thú sao?
Nha hoàn Linh Nhi ở bên cạnh đột nhiên nói ra một câu.
- Ngay cả lão hổ cũng dám giết?
Đám người Sở Lâm Phong giật mình hỏi.
- Ta... Ta...
Trong khoảng thời gian ngắn Đường Lỵ không biết nên trả lời như thế nào, nha đầu chết tiệt kia lại dám vạch trần nàng vào lúc này.
- Linh Nhi, lão nương muốn chém ngươi...
Một đường gân đen xuất hiện trên trán của Sở Lâm Phong...
Phía sau nàng có năm sáu người, một thiếu nữ trong đó đeo khăn che mặt được mọi người vây quanh, trên đầu có một cái ô màu xanh, khiến cho nàng không bị dính một hạt mưa nào cả.
- Khách quan, mời, mời!
Tiểu nhị nhìn thấy trận thế của người tới, lập tức kịp phản ứng lại.
Nữ tử đứng trước vừa tiến vào trong điếm đã phân phó:
- Chuẩn bị cho chúng ta ba gian phòng hảo hạng, mặt khác mang toàn bộ rượu và thức ăn tốt nhất của điếm các ngươi lên đây. Tốc độ phải nhanh, lập tức đi làm cho ta.
- Tốt, sẽ có ngay lập tức, xin khách quan chờ một chút.
Tiểu nhị nói xong cũng chạy đi về phía nội đường.
Lúc này năm người Sở Lâm Phong cũng dừng dùng cơm, bắt đầu đánh giá đám người mới người tới.
Thiếu nữ xuất hiện ở chỗ này có quá nửa cũng là người đi tới Thiên Long học viện, xem trang phục của người này đã biết đối phương là người của một đại gia tộc.
Chỉ thấy nữ tử nói chuyện kia mặc một bộ váy màu hồng, trong tay cầm một thanh kiếm, gương mặt của nàng dài, nhu thuận thông minh.
Đôi mắt sáng ngời mang theo ánh sáng tự tin đang nhìn chăm chú về bốn phía, rất nhanh đã nhìn thấy mấy người Sở Lâm Phong, trên mặt hiện lên một tia khinh thường.
Trong đám người đi vào cùng nàng có năm nam tử mặc trường bào màu đen, đều là nam tử trung niên, trong tay đều cầm binh khí, trên đầu mang theo mũ rộng vành, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí.
Khi Sở Lâm Phong nhìn về phía người ở giữa, được năm người vây quanh, hắn lập tức có cảm giác kinh diễm.
Một đôi mắt giống như có thể xem thấu tâm linh của người khác, một khuôn mặt trái xoan vô cùng mịn màng, bên ngoài là cái khăn che mặt màu trắng trong suốt. Khiến cho người ta có cảm giác đầu tiên chính là nhất định nữ tử này rất đẹp.
- Lẽ nào nàng cũng muốn đi tới Thiên Long học viện tu luyện sao? Liệu chúng ta có thể cùng tu hành hay không.
Một loại suy nghĩ mà chính bản thân hắn cũng cảm thấy hoang đường hiện lên trong đầu của hắn.
Mà lúc này dường như nữ tử đeo khăn che mặt kia cũng cảm nhận được một ánh mắt nóng hừng hực đang ngó nàng, nàng ngẩng đầu nhìn theo phương hướng cảm giác của mình.
Vừa nhìn qua, lập tức khiến cho lòng của nàng không bình tĩnh được nữa. Trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng, lan rộng ra toàn bộ gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của nàng. Chỉ là bởi vì cái khăn che mặt che khuất cho nên người ta không nhìn thấy mà thôi.
Nàng phát hiện ra một việc, dường như ánh mắt của thiếu niên tuấn mỹ này có thể hấp dẫn người khác, giống như có thể nói được vậy, đặc biệt hấp dẫn người khác.
Lúc này một thiếu nữ khác phát hiện ra năm người Sở Lâm Phong đang nhìn về bên này, nhất là ánh mắt của thiếu niên kia mang theo vẻ si mê, nàng vội nói:
- Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa cẩn thận ta móc hai tròng mắt của ngươi ra.
Chỉ là đồng thời nàng cũng nhìn thấy Lâm Nhược Hi đeo khăn che mặt, trong lòng thầm nghĩ:
- Sao lại thích khăn che mặt như vậy chứ? Nhất định là rất xấu cho nên mới không dám dùng khuôn mặt thật gặp người, làm sao có thể so sánh được với tiểu thư cơ chứ?
Nữ tử che mặt kia nghe thấy thanh âm của thiếu nữ này, nàng vội vã quay đầu về một bên, lại trừng mắt một với nàng rồi nói:
- Linh Nhi không được vô lễ.
Nói xong nàng lại nhìn về Sở Lâm Phong nói:
- Xin công tử thứ lỗi, tính tình của Linh Nhi này là vậy, Đường Lỵ tạ tội thay cho nàng.
Thanh âm có vẻ uyển chuyển, khiến cho người ta có cảm giác thương tiếc.
- Đường tiểu thư khách khí rồi. Là tại hạ đường đột, may mắn được gặp Đường tiểu thư ở đây, không biết nàng chuẩn bị đi đâu? Chẳng lẽ cũng định đi tới Thiên Long học viện tu luyện sao?
Sở Lâm Phong nói xong còn cố ý nhìn Lâm Nhược Hi bên người một chút.
Ở trước mặt hôn thê nói chuyện với một nữ tử xa lạ, trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, sợ Lâm Nhược Hi tức giận.
Lâm Nhược Hi lại hơi cười cười, nói:
- Huynh làm gì muội đều ủng hộ, huynh không cần phải để ý tới cảm nhận của muội.
- Công tử khách khí rồi. Cứ gọi là Đường Lỵ đi, ta đang chuẩn bị đi Thiên Long học viện tu luyện. Còn ngươi, ngươi cũng vậy sao?
Đường Lỵ đáp lại.
- Đúng vậy, ta cũng đi tới Thiên Long học viện tu luyện. Chỉ là thời tiết ác liệt cho nên mới buộc chúng ta phải dừng chân ở trong khách điếm nho nhỏ này. Không nghĩ tới lại gặp được nàng ở chỗ này! Nàng cũng đừng gọi ta là công tử, ta là Sở Lâm Phong.
Sở Lâm Phong thấy lúc này tiểu nhị trong điếm đã dâng cơm nước lên, hắn tiếp tục nói:
- Ta không quấy rầy các ngươi dùng bữa nữa. Ngày mai chúng ta cùng lên đường, ở trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Sớm ngày đến Thiên Long học viện a.
Nói xong Sở Lâm Phong đứng dậy kéo tay của Lâm Nhược Hi đi tới phòng được tiểu nhị sắp xếp.
- Được, ngày mai chúng ta cùng lên đường. Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Sở Lâm Phong đi rồi, tiểu Linh chu môi nhỏ giọng nói với Đường Lỵ:
- Sao tiểu thư lại thân mật với hắn chứ? Lúc nói chuyện trên mặt còn đỏ hồng, không phải tiểu thư sẽ thích hắn đó chứ? Hành động này cũng không giống như tính cách của tiểu thư a!
- Hay cho nha đầu chết tiệt nhà ngươi, dám trêu ta. Ngươi có muốn ăn đòn hay không.
- Người ta đang hỏi tiểu thư nha, tại sao người lại không đáp, lại còn đánh ta chứ?
- Được rồi, được rồi. Đừng làm rộn, Linh Nhi, nói thật ta không giả bộ được, cái gì mà thục nữ ta không quan tâm. Ta sẽ là chính ta a.
Đường Lỵ chậm rãi nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên trì.
- Tiểu thư, người phải thay đổi, nếu quả thật là như vậy ta sợ sẽ không có một nam nhân nào dám thích tiểu thư. Một mẫu bạo long thì ai dám trêu vào cơ chứ? Hơn nữa cả người đều là độc dược, ta còn muốn tiểu thư nhanh tìm cô gia a!
- Mẫu bạo long? Ngươi nói... nữa cho lão nương xem, xem lão nương có xé nát miệng của ngươi hay không?
Thoáng cái Đường Lỵ cả giận nói.
- Người xem, người xem. Đã lộ ra cái đuôi rồi, ta thực sự lo lắng thay cho người a!
Sở Lâm Phong và Lâm Nhược Hi đều ở riêng một phòng, mà ba người tùy tùng còn lại thì cùng nhau ở trong một căn phòng.
Ngày thứ hai, Sở Lâm Phong đã thức dậy trước, đổi một thân trường sam màu xanh nhạt, người có vẻ càng thêm anh tuấn. Sau khi vệ sinh xong, hắn đứng ở ngoài cửa chờ Lâm Nhược Hi đi ra.
Không lâu sau Lâm Nhược Hi cũng đi ra ngoài. Hôm nay nàng đổi một cái váy màu đỏ, khăn che mặt cũng đổi thành màu đỏ, trong tay cầm trường kiếm, cả người tựa như một hồng y hiệp nữ hành tẩu giang hồ vậy.
- Đi thôi, có lẽ Đường Lỵ kia đang chờ chúng ta a!
Lâm Nhược Hi cười nói.
Lúc đi tới cửa khách điếm chờ lại chỉ thấy mấy người tùy tùng của Đường Lỵ, cũng không thấy hình bóng Đường Lỵ và nha hoàn Linh Nhi của nàng.
Không lâu sau Đường Lỵ đi ra, thấy Sở Lâm Phong và tất cả mọi người đang chờ mình, nàng có chút ngượng ngùng nói:
- Đã để các ngươi đợi lâu rồi. Không biết sao ta lại ngủ quên, nha đầu chết tiệt này cũng không đánh thức ta.
- Đường tiểu thư không cần phải khách khí, chúng ta đi thôi. Còn hai ngày nữa mới có thể đến được Thiên Long học viện, tới sớm thì chuẩn bị sớm. Nghe nói tiến vào Thiên Long học viện còn phải tiến hành khảo nghiệm đẳng cấp a!
Sở Lâm Phong cười nói, dọc trên đường đi hắn cũng đã nghe được không ít chuyện về Thiên Long học viện tuyển chọn học viên.
- Đúng là có chuyện đó, đi thôi! Đến Thiên Long học viện rồi lại nói!
Qua hai ngày sau, mọi người đã đi đến Bạch Hổ thành cách Thiên Long học viện không xa, vốn trong ngày đã có thể đi tới. Thế nhưng cuối cùng mọi người lại dừng lại.
- Ngày mai chúng ta hãy tới Thiên Long học viện, hôm nay chúng ta đi mua sắm mọi thứ cần thiết trong Bạch Hổ thành. Thông thường khi tiến vào Thiên Long học viện cũng rất ít khi có thời gian đi ra ngoài mua đồ. Trừ phi học viện có hoạt động săn giết ma thú, không thì thông thường sẽ không để cho học viên đi ra ngoài.
Sở Lâm Phong nói ra tin tức mà mình nghe được trước đó.
- Sở Lâm Phong, cái gì là hoạt động săn giết ma thú vậy?
Đường Lỵ có chút tò mò hỏi.
- Hoạt động săn giết ma thú là một loại thi thố khảo nghiệm học viên của Thiên Long học viện. Đó là xem học viên nào giết chết ma thú nhiều hơn. Đồng thời cũng có phần thưởng nhất định, sau này, khi tốt nghiệp có thêm một phần hoạt động.
- Đó là ma thú gì vậy, nghe nói ma thú rất là hung mãnh a, có nguy hiểm ảnh hưởng tới mạng sống không?
Đường Lỵ có chút mơ hồ, không giải thích được.
- Tiểu thư, người cũng không thể như vậy a. Người ngay cả lão hổ cũng dám giết, còn phải sợ ma thú sao?
Nha hoàn Linh Nhi ở bên cạnh đột nhiên nói ra một câu.
- Ngay cả lão hổ cũng dám giết?
Đám người Sở Lâm Phong giật mình hỏi.
- Ta... Ta...
Trong khoảng thời gian ngắn Đường Lỵ không biết nên trả lời như thế nào, nha đầu chết tiệt kia lại dám vạch trần nàng vào lúc này.
- Linh Nhi, lão nương muốn chém ngươi...
Một đường gân đen xuất hiện trên trán của Sở Lâm Phong...