Nơi khảo nghiệm là một cái sân khấu rất lớn, bên trên có lò luyện đan và luyện khí, còn có rất nhiều bồn kim loại, bên trong đầy nước, đây đều là đạo cụ để cho người khảo nghiệm bày ra thực lực của bản thân mình.
- Hiện tại xin các học viên tham gia tới lần lượt đi lên, luyện dược ở bên trái, chú kiếm ở bên phải. Khảo nghiệm thứ nhất là khí hỏa, trong vòng mười phút dùng khí hỏa làm sôi nước trong bồn sắt thì coi như qua quan.
- Khí hỏa là cái gì vậy?
Sở Lâm Phong nhỏ giọng hỏi Tiết Kim Sơn.
Tiết Kim Sơn trắng mắt liếc nhìn Sở Lâm Phong, tiểu tử này quả thật là ếch ngồi đáy giếng:
- Khí hỏa là một loại hỏa diễm đặc hữu của Chú kiếm sư và Luyện dược sư, có vài người không có cách nào trở thành Chú kiếm sư hoặc là Luyện dược sư cũng là bởi vì nguyên nhân không có khí hỏa.
Lúc này trên sân khấu đã có hơn mười người đi lên, trước mặt đều được bày một cái bồn, bên trong có đầy nước. Khảo nghiệm cửa thứ nhất đã chính thức bắt đầu.
Sở Lâm Phong mở mắt rất to, hắn đang muốn nhìn một chút xem rốt cuộc khí hỏa này là cái gì.
Chỉ thấy tay của một người học viên trong đó không ngừng khoa múa tay chân ở trước ngực. Nhìn bộ dáng của hắn dường như đang vận chuyển tinh thần lực ở trong cơ thể, sau đó người này lập tức vung tay phải lên, trên đầu ngón tay lập tức có một đạo hỏa diễm màu đỏ nhảy ra.
- Nhìn thấy chưa, đó chính là khí hỏa. Chỉ là khí hỏa này của hắn quá nhỏ, nếu muốn đun sôi nước trong bồn là chuyện không có khả năng.
Tiết Kim Sơn cười nói.
Trong lúc nhất thời, hơn mười người trên đài cũng bắt đầu dùng khí hỏa để thiêu đốt bồn nước, Sở Lâm Phong thấy có bốn năm người không có khí hỏa, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở đó.
Chỉ là có một người có hỏa diễm rất quái dị, lại là màu xanh nhạt, hơn nữa thế lửa vô cùng hung mãnh, không tới một phút, nước bên trong bồn nước kia đã bắt đầu lăn tăn.
Lâm Nhược Hi không nói gì, chỉ có ánh mắt giống như Sở Lâm Phong vậy, đều mắt không chớp nhìn đám người trên đài.
- Khí hỏa của người kia không tệ, không ngờ đã đạt tới màu lam, trong những người này có khả năng cũng chỉ có hắn mới có thể tấn cấp.
Tiết Kim Sơn cười nói, dường như hắn không quan tâm đối với cửa thứ nhất này vậy.
Thời gian 10 phút trôi qua rất nhanh, kết quả quả nhiên đúng như Tiết Kim Sơn nói vậy, chỉ có thiếu niên phát ra khí hỏa màu lam kia mới có thể tấn cấp.
Trên đài tròn, lúc này mấy người phán quyết tụ tập chung lại một chỗ như đang nói gì đó, qua thời gian mấy tức, một lão giả mặc trường bào màu xám trong đó nói:
- Xem ra rất nhiều người trong các học viên tham gia lần này ngay cả khí hỏa cũng không có, như vậy chắc chắn sẽ không trúng tuyển vào Thiên Long học viện. Xin người không có khí hỏa chủ động rời khỏi, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Lời của lão giả này Sở Lâm Phong hiểu rõ, rất nhiều người đều ôm tâm lý may mắn tới đây. Tuy rằng hai loại chức nghiệp này không có cách nào đặt ngang hàng với võ giả, nhưng tuyệt đối là một chức nghiệp kiếm tiền rất tốt, có thể chống đỡ cho cuộc sống.
Lúc này có rất nhiều người trong đám người bắt đầu di chuyển, đó là những người không thể phát ra khí hỏa. Nghiêm phạt của Thiên Long học viện có thể là vô cùng nghiêm trọng, đối với người vô dụng, cho dù có chém giết cũng là chuyện rất bình thường.
Thoáng cái đã đi hơn nửa, chỉ còn lại không tới hai trăm người, kết quả như vậy khiến cho Sở Lâm Phong cảm thấy ngoài ý muốn.
Tiết Kim Sơn thấy vẻ mặt của Sở Lâm Phong, hắn cười nói:
- Người có thể thông qua cửa thứ nhất sẽ không vượt quá năm mươi người, đệ cho rằng ai cũng có thể có khí hỏa sao? Như vậy phải khắp nơi đều là Chú kiếm sư và Luyện dược sư hay sao?
Khảo nghiệm vẫn đang được khẩn trương tiến hành như cũ, có vài người lúc mới bắt đầu thế lửa rất vượng, thế nhưng nước còn chưa sôi thì lửa đã tắt, đó là hiện tượng tinh thần lực đã tiêu hao hết.
Có vài người còn lại thì lại lo lắng tinh thần lực tiêu hao quá lớn, cho nên cũng không toàn lực dùng khí hỏa để đốt bồn nước. Cho nên tới nước mà nước cũng không sôi, làm cho bọn họ tức giận đến mức giậm chân ở trên đài.
Biểu hiện của Tiết Kim Sơn rất thông thường, khí hỏa phát ra trong tay không lớn không nhỏ, mất khoảng chừng tám phút thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi trải qua mấy canh giờ khảo nghiệm, người thuận lợi thông qua cửa thứ nhất chỉ có năm mươi bảy người, không sai biệt lắm so với con số mà Tiết Kim Sơn nói.
- Khảo nghiệm hôm nay kết thúc, xin các học viên thông qua đến khu vực nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu khảo nghiệm chú kiếm và luyện dược. Người không thông qua thì xin rời khỏi nơi này.
Một lão giả nói.
- Lâm Phong, học viện cũng quá không để ý tới nhân tình nha. Huynh xem, sắc trời đã muộn thế này, những người này rời khỏi đây không lâu sau thì trời đã tối, bọn họ nên dừng chân ở đâu cơ chứ?
Lâm Nhược Hi lo lắng hỏi.
- Thiên Long học viện chỉ tuyển chọn tinh anh, đương nhiên sẽ không cần quan tâm đến những người khác, ở thế giới kẻ mạnh nắm quyền này, ai lại đi quan tâm tới sống chết của kẻ yếu cơ chứ?
- Đại ca, chúc mừng huynh đã tấn cấp, chúng ta đi thôi. Ngày mai vẫn còn phải khảo nghiệm nữa đấy!
Sở Lâm Phong thấy không ít người đã rời khỏi, ngay sau đó hắn lên tiếng nói.
Kỳ thực khu vực nghỉ ngơi cũng chính là phòng gỗ mới được dựng. Chỉ là có rất nhiều gian phòng, mỗi một căn phòng có bốn cái giường nhỏ, trên giường đệm chăn đều có đầy đủ hết, cho nên chuyện ngủ không thành vấn đề.
Khu vực nghỉ ngơi của nữ nhân ở một bên khác, dù sao nam nữ khác biệt, đây là chuyện phải phân rõ ràng. Ở phía sau cùng là một nơi ăn cơm, nơi này là nơi ăn cơm của đệ tử Thiên Vũ học viện.
Lâm Nhược Hi vì là nữ nhân cho nên cũng không thể ở đây ngây ngốc với mọi người. Sau khi cùng Sở Lâm Phong ba người đến nơi ăn cơm ăn một chút, sau khi ăn xong nàng lập tức trở về khu vực nghỉ ngơi của mình.
Sở Lâm Phong và Tiết Kim Sơn được sắp xếp vào chung một căn phòng. Buổi tối, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay Tiết Kim Sơn suốt đêm chạy đi rất mệt nhọc, cho nên đã ngủ từ sớm.
Sở Lâm Phong một mình lặng lẽ đi tới một nơi không người để hấp thu tinh thần lực.
Suốt đêm không nói chuyện, khảo nghiệm ngày thứ hai bắt đầu, tất cả những người thông qua đều đứng chờ đợi ở trong luyện võ trường.
Khi mặt trời lên cao, thanh âm của vị Phó viện trưởng ngày hôm qua mới truyền đến:
- Hôm nay là khảo nghiệm văn quan, hy vọng các ngươi phát huy sở học và tri thức của mình ra. Đào thải của văn quan vẫn tàn khốc như cũ. Cho nên mọi người phải chuẩn bị tâm lý, Thiên Long học viện vĩnh viễn chỉ nhận tinh anh mà thôi. Quy tắc khảo nghiệm rất đơn giản, trên bình phong sẽ hiển hiện ra một văn đối, dùng tinh thần lực để viết đáp án của ngươi lên phía trên, trả lời chính xác thì trên bình phong sẽ phát ra ánh sáng, còn không thì đào thải. Hiện giờ bắt đầu xếp hàng, từng người chọn đội ngũ của riêng minh.
- Nhược Hi, nàng nói xem lần này sẽ còn lại mấy người nữa?
Đối với văn quan này, trong lòng Sở Lâm Phong cũng không có nắm chắc. Trước đây hắn ghét nhất là thi từ ca phú, hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với mấy vấn đề này.
- Cái này, khó mà nói được. Sẽ không tới trăm người đâu, kỳ thực cũng không cần phải có văn quan này. Chỉ là người nơi này thực sự có quá nhiều, không đào thải một chút cũng không tiện, sợ rằng sẽ có một chút đệ tử thiên phú lợi hại bị đào thải, như vậy sẽ rất đáng tiếc.
Lâm Nhược Hi cười nói:
- Lẽ nào trong lòng huynh không có lòng tin? Chuyện này cũng không giống tính cách của huynh nha!
- Tâm lý vẫn có chút lo lắng. Thứ mà ta ghét nhất chính là mấy thứ này, nếu như mang ra một câu thiên cổ tuyệt đối, ta thà đi luyện võ kỹ còn hơn.
- Khà khà! Ta cũng giống vậy, có lẽ văn quan này sẽ đào thải ta đây, trong lòng ta rất khó chịu!
Ngưu Thiên cũng cảm thán nói, không biết từ lúc nào hắn đã đi tới bên cạnh người Sở Lâm Phong.
- Ta đây, ta đây, ta đây cái đầu ngươi a. Ngươi không nói cũng không phải ta không thể hiểu. Một câu ta đây, hai câu ta đây, nghe rất khó chịu.
Sở Lâm Phong nhìn Ngưu Thiên đang nhíu mày, hắn cười nói.
- Xếp hàng, chờ quá quan rồi lại nói, nên tự tin với bản thân mình nha!
Lâm Nhược Hi thấy người khác cũng bắt đầu xếp hàng, nàng không khỏi thúc giục.
Sở Lâm Phong và Ngưu Thiên, Lâm Nhược Hi cùng ở một tổ, chỉ là lại không nhìn thấy Đường Lỵ đâu ca. Có thể nàng đang ở cùng một chỗ với bằng hữu của nàng.
Lần này Sở Lâm Phong xếp thứ hai, ai cũng không muốn làm người thứ nhất, dù sao người thứ nhất là người khẩn trương nhất, áp lực cũng lớn nhất.
- Hiện tại xin các học viên tham gia tới lần lượt đi lên, luyện dược ở bên trái, chú kiếm ở bên phải. Khảo nghiệm thứ nhất là khí hỏa, trong vòng mười phút dùng khí hỏa làm sôi nước trong bồn sắt thì coi như qua quan.
- Khí hỏa là cái gì vậy?
Sở Lâm Phong nhỏ giọng hỏi Tiết Kim Sơn.
Tiết Kim Sơn trắng mắt liếc nhìn Sở Lâm Phong, tiểu tử này quả thật là ếch ngồi đáy giếng:
- Khí hỏa là một loại hỏa diễm đặc hữu của Chú kiếm sư và Luyện dược sư, có vài người không có cách nào trở thành Chú kiếm sư hoặc là Luyện dược sư cũng là bởi vì nguyên nhân không có khí hỏa.
Lúc này trên sân khấu đã có hơn mười người đi lên, trước mặt đều được bày một cái bồn, bên trong có đầy nước. Khảo nghiệm cửa thứ nhất đã chính thức bắt đầu.
Sở Lâm Phong mở mắt rất to, hắn đang muốn nhìn một chút xem rốt cuộc khí hỏa này là cái gì.
Chỉ thấy tay của một người học viên trong đó không ngừng khoa múa tay chân ở trước ngực. Nhìn bộ dáng của hắn dường như đang vận chuyển tinh thần lực ở trong cơ thể, sau đó người này lập tức vung tay phải lên, trên đầu ngón tay lập tức có một đạo hỏa diễm màu đỏ nhảy ra.
- Nhìn thấy chưa, đó chính là khí hỏa. Chỉ là khí hỏa này của hắn quá nhỏ, nếu muốn đun sôi nước trong bồn là chuyện không có khả năng.
Tiết Kim Sơn cười nói.
Trong lúc nhất thời, hơn mười người trên đài cũng bắt đầu dùng khí hỏa để thiêu đốt bồn nước, Sở Lâm Phong thấy có bốn năm người không có khí hỏa, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở đó.
Chỉ là có một người có hỏa diễm rất quái dị, lại là màu xanh nhạt, hơn nữa thế lửa vô cùng hung mãnh, không tới một phút, nước bên trong bồn nước kia đã bắt đầu lăn tăn.
Lâm Nhược Hi không nói gì, chỉ có ánh mắt giống như Sở Lâm Phong vậy, đều mắt không chớp nhìn đám người trên đài.
- Khí hỏa của người kia không tệ, không ngờ đã đạt tới màu lam, trong những người này có khả năng cũng chỉ có hắn mới có thể tấn cấp.
Tiết Kim Sơn cười nói, dường như hắn không quan tâm đối với cửa thứ nhất này vậy.
Thời gian 10 phút trôi qua rất nhanh, kết quả quả nhiên đúng như Tiết Kim Sơn nói vậy, chỉ có thiếu niên phát ra khí hỏa màu lam kia mới có thể tấn cấp.
Trên đài tròn, lúc này mấy người phán quyết tụ tập chung lại một chỗ như đang nói gì đó, qua thời gian mấy tức, một lão giả mặc trường bào màu xám trong đó nói:
- Xem ra rất nhiều người trong các học viên tham gia lần này ngay cả khí hỏa cũng không có, như vậy chắc chắn sẽ không trúng tuyển vào Thiên Long học viện. Xin người không có khí hỏa chủ động rời khỏi, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người, bằng không tự gánh lấy hậu quả.
Lời của lão giả này Sở Lâm Phong hiểu rõ, rất nhiều người đều ôm tâm lý may mắn tới đây. Tuy rằng hai loại chức nghiệp này không có cách nào đặt ngang hàng với võ giả, nhưng tuyệt đối là một chức nghiệp kiếm tiền rất tốt, có thể chống đỡ cho cuộc sống.
Lúc này có rất nhiều người trong đám người bắt đầu di chuyển, đó là những người không thể phát ra khí hỏa. Nghiêm phạt của Thiên Long học viện có thể là vô cùng nghiêm trọng, đối với người vô dụng, cho dù có chém giết cũng là chuyện rất bình thường.
Thoáng cái đã đi hơn nửa, chỉ còn lại không tới hai trăm người, kết quả như vậy khiến cho Sở Lâm Phong cảm thấy ngoài ý muốn.
Tiết Kim Sơn thấy vẻ mặt của Sở Lâm Phong, hắn cười nói:
- Người có thể thông qua cửa thứ nhất sẽ không vượt quá năm mươi người, đệ cho rằng ai cũng có thể có khí hỏa sao? Như vậy phải khắp nơi đều là Chú kiếm sư và Luyện dược sư hay sao?
Khảo nghiệm vẫn đang được khẩn trương tiến hành như cũ, có vài người lúc mới bắt đầu thế lửa rất vượng, thế nhưng nước còn chưa sôi thì lửa đã tắt, đó là hiện tượng tinh thần lực đã tiêu hao hết.
Có vài người còn lại thì lại lo lắng tinh thần lực tiêu hao quá lớn, cho nên cũng không toàn lực dùng khí hỏa để đốt bồn nước. Cho nên tới nước mà nước cũng không sôi, làm cho bọn họ tức giận đến mức giậm chân ở trên đài.
Biểu hiện của Tiết Kim Sơn rất thông thường, khí hỏa phát ra trong tay không lớn không nhỏ, mất khoảng chừng tám phút thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi trải qua mấy canh giờ khảo nghiệm, người thuận lợi thông qua cửa thứ nhất chỉ có năm mươi bảy người, không sai biệt lắm so với con số mà Tiết Kim Sơn nói.
- Khảo nghiệm hôm nay kết thúc, xin các học viên thông qua đến khu vực nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu khảo nghiệm chú kiếm và luyện dược. Người không thông qua thì xin rời khỏi nơi này.
Một lão giả nói.
- Lâm Phong, học viện cũng quá không để ý tới nhân tình nha. Huynh xem, sắc trời đã muộn thế này, những người này rời khỏi đây không lâu sau thì trời đã tối, bọn họ nên dừng chân ở đâu cơ chứ?
Lâm Nhược Hi lo lắng hỏi.
- Thiên Long học viện chỉ tuyển chọn tinh anh, đương nhiên sẽ không cần quan tâm đến những người khác, ở thế giới kẻ mạnh nắm quyền này, ai lại đi quan tâm tới sống chết của kẻ yếu cơ chứ?
- Đại ca, chúc mừng huynh đã tấn cấp, chúng ta đi thôi. Ngày mai vẫn còn phải khảo nghiệm nữa đấy!
Sở Lâm Phong thấy không ít người đã rời khỏi, ngay sau đó hắn lên tiếng nói.
Kỳ thực khu vực nghỉ ngơi cũng chính là phòng gỗ mới được dựng. Chỉ là có rất nhiều gian phòng, mỗi một căn phòng có bốn cái giường nhỏ, trên giường đệm chăn đều có đầy đủ hết, cho nên chuyện ngủ không thành vấn đề.
Khu vực nghỉ ngơi của nữ nhân ở một bên khác, dù sao nam nữ khác biệt, đây là chuyện phải phân rõ ràng. Ở phía sau cùng là một nơi ăn cơm, nơi này là nơi ăn cơm của đệ tử Thiên Vũ học viện.
Lâm Nhược Hi vì là nữ nhân cho nên cũng không thể ở đây ngây ngốc với mọi người. Sau khi cùng Sở Lâm Phong ba người đến nơi ăn cơm ăn một chút, sau khi ăn xong nàng lập tức trở về khu vực nghỉ ngơi của mình.
Sở Lâm Phong và Tiết Kim Sơn được sắp xếp vào chung một căn phòng. Buổi tối, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay Tiết Kim Sơn suốt đêm chạy đi rất mệt nhọc, cho nên đã ngủ từ sớm.
Sở Lâm Phong một mình lặng lẽ đi tới một nơi không người để hấp thu tinh thần lực.
Suốt đêm không nói chuyện, khảo nghiệm ngày thứ hai bắt đầu, tất cả những người thông qua đều đứng chờ đợi ở trong luyện võ trường.
Khi mặt trời lên cao, thanh âm của vị Phó viện trưởng ngày hôm qua mới truyền đến:
- Hôm nay là khảo nghiệm văn quan, hy vọng các ngươi phát huy sở học và tri thức của mình ra. Đào thải của văn quan vẫn tàn khốc như cũ. Cho nên mọi người phải chuẩn bị tâm lý, Thiên Long học viện vĩnh viễn chỉ nhận tinh anh mà thôi. Quy tắc khảo nghiệm rất đơn giản, trên bình phong sẽ hiển hiện ra một văn đối, dùng tinh thần lực để viết đáp án của ngươi lên phía trên, trả lời chính xác thì trên bình phong sẽ phát ra ánh sáng, còn không thì đào thải. Hiện giờ bắt đầu xếp hàng, từng người chọn đội ngũ của riêng minh.
- Nhược Hi, nàng nói xem lần này sẽ còn lại mấy người nữa?
Đối với văn quan này, trong lòng Sở Lâm Phong cũng không có nắm chắc. Trước đây hắn ghét nhất là thi từ ca phú, hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với mấy vấn đề này.
- Cái này, khó mà nói được. Sẽ không tới trăm người đâu, kỳ thực cũng không cần phải có văn quan này. Chỉ là người nơi này thực sự có quá nhiều, không đào thải một chút cũng không tiện, sợ rằng sẽ có một chút đệ tử thiên phú lợi hại bị đào thải, như vậy sẽ rất đáng tiếc.
Lâm Nhược Hi cười nói:
- Lẽ nào trong lòng huynh không có lòng tin? Chuyện này cũng không giống tính cách của huynh nha!
- Tâm lý vẫn có chút lo lắng. Thứ mà ta ghét nhất chính là mấy thứ này, nếu như mang ra một câu thiên cổ tuyệt đối, ta thà đi luyện võ kỹ còn hơn.
- Khà khà! Ta cũng giống vậy, có lẽ văn quan này sẽ đào thải ta đây, trong lòng ta rất khó chịu!
Ngưu Thiên cũng cảm thán nói, không biết từ lúc nào hắn đã đi tới bên cạnh người Sở Lâm Phong.
- Ta đây, ta đây, ta đây cái đầu ngươi a. Ngươi không nói cũng không phải ta không thể hiểu. Một câu ta đây, hai câu ta đây, nghe rất khó chịu.
Sở Lâm Phong nhìn Ngưu Thiên đang nhíu mày, hắn cười nói.
- Xếp hàng, chờ quá quan rồi lại nói, nên tự tin với bản thân mình nha!
Lâm Nhược Hi thấy người khác cũng bắt đầu xếp hàng, nàng không khỏi thúc giục.
Sở Lâm Phong và Ngưu Thiên, Lâm Nhược Hi cùng ở một tổ, chỉ là lại không nhìn thấy Đường Lỵ đâu ca. Có thể nàng đang ở cùng một chỗ với bằng hữu của nàng.
Lần này Sở Lâm Phong xếp thứ hai, ai cũng không muốn làm người thứ nhất, dù sao người thứ nhất là người khẩn trương nhất, áp lực cũng lớn nhất.