Đối với nhân tài như Sở Lâm Phong, bọn họ rất là coi trọng, nếu như có thể nắm giữ nguyên tố thuộc tính, như vậy lại càng trở thành đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.
Sở Lâm Phong cười nói:
- Người của lớp Ưu Đẳng thực lực ít nhất cũng là Địa Vũ cảnh, mà bây giờ ta vẫn còn là Huyền vũ cảnh, hiện tại đi vào trong đó không thể nghi ngờ là cản trở đối với ta. Tu hành cùng bọn họ sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới ta. Cho nên ta cần một hoàn cảnh tương đối ổn định, có sức cạnh tranh, như vậy mới có khả năng giúp đỡ đối với mình.
- Thế nhưng tinh thạch của ban Ưu Đẳng gấp mấy lần ban phổ thông, ngươi chỉ cần tĩnh tâm, như vậy chẳng phải sẽ làm ít công to hay sao?
Vương lão hỏi trước một bước, lúc ở đại điện hắn đã muốn hỏi, thế nhưng hắn vẫn phải nhịn tới lúc này.
- Mỗi một chỗ đều có người yếu và người mạnh. Thiên Long học viện cũng không phải là ngoại lệ. Quả thực ở ban Ưu Đẳng có thể có được linh thạch và vũ kỹ nhiều hơn, tốt hơn so với tiểu đội phổ thông, thế nhưng cũng là chỗ nguy hiểm nhất. Có lẽ hôm nay đạt được tinh thạch thì ngày mai sẽ bị đoạt, vận may không tốt thì cũng có thể bị chém giết. Tu hành ở trong hoàn cảnh như vậy, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng. Sao thực lực có thể đề thăng được chứ? Ta nghĩ trong học viện có không ít đệ tử thất tung hoặc là tử vong một cách bí ẩn a!
Sở Lâm Phong nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng của mình. Hắn cũng không nghĩ tới việc nếu nói như vậy có thể mang đến phiền phức cho mình hay không. Dù sao đây là một loại vũ nhục và phê bình đối với ban Ưu Đẳng.
- Tốt, tốt, tốt! Không nghĩ tới tiểu đội Ưu Đẳng của Thiên Long học viện ta lại bị ngươi nói tới không đáng một đồng như vậy. Như vậy theo như ngươi nói, chẳng phải những đệ tử vừa mới gia nhập ban Ưu Đẳng sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt hay sao? Thế nhưng những đệ tử kia vẫn có tiến bộ rất lớn a, cũng không có người thất tung hoặc là tử vong một cách bí ẩn như ngươi nói.
Lúc Từ viện trưởng nói chuyện trên mặt vẫn duy trì nụ cười, khiến cho Sở Lâm Phong không dám kết luận bây giờ hắn đang tức giận hay là không.
- Đó là do nguyên nhân thực lực không cách xa nhiều, tuy rằng tiểu đội Ưu Đẳng là tốt nhất. Thế nhưng ta không muốn, lão đầu ngươi có đồng ý không?
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng có chút giận dữ, mặc dù đối phương là viện trưởng cao cao tại thượng, nhưng cũng không thể tùy tiện thay đổi suy nghĩ của mình nha.
- Lão đầu? Ngươi gọi ta là lão đầu? Ha ha! Có ý tứ, ngươi là học viên đầu tiên dám gọi ta là lão đầu, ta thích!
Từ viện trưởng không giận trái lại còn cười ha hả.
- Ngươi nói bây giờ ngươi còn là Huyền vũ cảnh. Như vậy tại sao lại có lực công kích Địa Vũ cảnh tam trọng thiên trở lên chứ? Phải biết rằng chuyện này trên căn bản không có khả năng xuất hiện, cho dù muốn nói dối cũng phải tìm lời nói có thể tin một chút nha.
Lúc này Công Tôn Trường Viễn kia mở miệng nói:
- Có lẽ tiểu tử này là một kẻ khác người. Không ngờ lúc khảo nghiệm lại có đốn ngộ. Nếu như ta không đoán sai, hắn đã nắm giữ tâm kiếm của kiếm giả. Lấy ngón tay thay Kiếm, lấy tâm ngự kiếm, dẫn động lực lượng thiên địa cho mình sử dụng, thành đại nghiệp kiếm đạo.
- Công Tôn Trường Viễn, lời ngươi nói là thật sao? Hắn thực sự có thể đốn ngộ ở trong hoàn cảnh kia? Ngươi không nhìn nhầm đó chứ?
Vương lão cũng bán tín bán nghi hỏi.
- Không sai, lúc đó ta đã cảm thấy thiên địa chi lực ba động, tuy rằng rất yếu ớt. Thế nhưng dùng thực lực của ta và ngươi, ba động như vậy không thể phán đoán sai được. Bằng vào chừng ấy tuổi đã có thể nắm giữ được tâm kiếm, quả thực không thể tưởng tượng được nổi, ta nghĩ chúng ta nên đồng ý yêu cầu của hắn!
Công Tôn Trường Viễn nói.
- Đa tạ Phó viện trưởng. Quả thực ta đã ngộ ra tâm kiếm này lúc khảo nghiệm, chỉ là không nghĩ tới nó sẽ lợi hại như vậy, nếu như sớm biết như vậy ta sẽ không dùng, đỡ phải gặp phiền phức!
Sở Lâm Phong nghe thấy mình có thể ở trong tiểu đội bình thường cho nên tâm tình rất tốt. Khi nói chuyện cũng không có vẻ làm càn như trước nữa.
- Tiểu tử, có lẽ ngươi còn có bí mật chưa nói cho chúng ta biết ah. Phải biết rằng võ giả có thể lĩnh ngộ tâm kiếm cũng không có đơn giản như vậy.
Từ viện trưởng dùng ánh mắt như nhìn quái vật nói với Sở Lâm Phong.
- Ta không rõ ngươi muốn nói cái gì? Lão đầu, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng có thừa nước đục thả câu như vậy.
Sở Lâm Phong cũng không biết vì sao khi đối mặt với vị viện trưởng này hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi.
- Nhất định ngươi đã có kỳ ngộ, ví dụ như trong cơ thể ngươi có vật gì đó a.
Từ viện trưởng dò hỏi.
Kỳ thực hắn cũng đang suy đoán, với tuổi tác của Sở Lâm Phong như vậy mà đã có thể lĩnh ngộ được tâm kiếm. Đồng thời, quan trọng nhất là hắn cảm giác được trên người của đối phương lại có một loại linh hồn ba động khác.
Đồng thời thực lực rất đáng sợ, không phải là thứ mà Sở Lâm Phong có thể tưởng tượng ra được.
Trong lòng Sở Lâm Phong vô cùng giật mình, làm sao đối phương có thể thấy được Kiếm linh Nguyệt Nhi chứ? Lẽ nào hắn đang gạt ta?
- Ta không có bí mật gì cả. Nếu như có thì đó cũng là bí mật của ta, không cần thiết phải nói cho các ngươi biết, có đồng ý hay không thì mau sảng khoái một chút đi!
- Tiểu tử, gan cũng không nhỏ nha. Cũng không nhìn một chút xem đây là nơi nào! Muốn đồng ý ngươi cũng được, chỉ là ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta!
Từ viện trưởng trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Sở Lâm Phong.
- Điều kiện gì, ta không thích bị người ta ước thúc, ngươi đã không đồng ý thì thôi, quên đi!
Sở Lâm Phong định lấy lui làm tiến, đối phó với những lão gia hỏa này, hắn vẫn có biện pháp đối phó.
- Không phải chỉ là một học viên Huyền vũ cảnh thôi sao, có gì cần phải thương lượng cơ chứ? Trực tiếp đồng ý yêu cầu của hắn là được, hà tất phải lãng phí thời gian.
Vương lão có chút không nhịn được nói.
Từ viện trưởng nhìn Vương lão một chút, khóe miệng hơi giật giật:
- Lão Vương à, thiếu niên này rất không đơn giản, ta dám khẳng định, không tới ba năm hắn sẽ có thể trở thành đệ nhất cường giả của Thiên Long học viện. Nhân tài như vậy chúng ta phải bồi dưỡng trọng điểm, không thì đến lúc tranh tài với người bên ngoài, Thiên Long học viện sẽ lại thua cho coi!
Lời nói của Từ viện trưởng Sở Lâm Phong không nghe thấy. Thế nhưng lời Vương lão nói hắn cũng nghe thấy rất rõ ràng. Không ngờ lão nhân này lại dám xem nhẹ hắn.
- Lâm Phong, với tư chất của ngươi hoàn toàn có thể chơi đùa đối phương. Lời của lão đầu vừa rồi ta đã nghe rất rõ ràng, bọn họ đã coi ngươi trở thành cứu tinh nha. Cho dù ngươi có đưa ra điều kiện càng hà khắc thì bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi lên tiếng, tin tức này đối với Sở Lâm Phong quả thực chính là thần dược.
- Lão đầu, ta là Huyền vũ cảnh thì sao chứ? Nói cho ngươi biết, tiểu gia ta đã từng dùng thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên đánh bại cường giả Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, đừng có xem thường người khác!
Sở Lâm Phong cả giận nói.
- Thật sao?
Ba người kia lập tức bị lời này làm cho kinh hãi.
- Tư Mã Tĩnh Di có thể làm chứng, không tin thì các ngươi có thể hỏi nàng. Người mà ta đánh bại chính là trưởng lão của Phủ thành chủ nhà nàng.
Vẻ tức giận trên mặt của Sở Lâm Phong vẫn không giảm bớt một chút nào.
- Nếu như quả thật là vậy thì chúng ta sẽ đồng ý yêu cầu của ngươi, cho ngươi tiến vào tiểu đội phổ thông.
Từ viện trưởng nói.
- Chậm đã. Ta định rời khỏi Thiên Long học viện, ta nghe nói Hải Long học viện cũng rất là khá, nếu các ngươi nhận người. Ta nghĩ với điều kiện của ta chắc hẳn có thể gia nhập được Hải Long học viện.
Trong lúc vô ý Sở Lâm Phong đã nghe nói Hải Long học viện cùng nổi danh với Thiên Long học viện, vì vậy hắn mới nói.
Thế nhưng lời này đối với ba người Từ viện trưởng mà nói, khiến cho bọn họ rất là khiếp sợ, nếu như nhân tài như vậy lại bị Hải Long học viện đào mất. Như vậy sẽ chính là một tổn thất rất lớn đối với Thiên Long học viện.
- Tiểu tử, tính tình không nhỏ a. Ngươi nói vậy không phải là muốn chúng ta đồng ý yêu cầu gì đó của ngươi đó chứ? Ngươi mau nói ra yêu cầu của ngươi một chút đi. Nếu như dưới tình huống hợp lý thì có lẽ chúng ta sẽ suy nghĩ một chút!
Công Tôn Trường Viễn mở miệng nói, quả thực hắn rất Sở Lâm Phong rời đi như vậy.
Sở Lâm Phong không trả lời mà trực tiếp nhìn Từ viện trưởng. Hy vọng nhận được câu trả lời của đối phương, dù sao đối phương mới là lão đại ở nơi này, chỉ cần lão đại gật đầu thì có thể quá quan được.
- Tiểu tử, tính toán của ngươi không tệ nha. Có lẽ ngươi đã đoán mình sẽ ăn chắc được chúng ta, không sai! Tư chất của ngươi là thứ mà chúng ta để ý nhất. Nhanh nói một chút về điều kiện của ngươi đi!
Từ viện trưởng bị ép cho thỏa hiệp, dù sao thiên phú của Sở Lâm Phong thực sự quá mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ một học viên nào trong học viện của hắn.
- Lão đầu, đây chính là ngươi nói đó, đừng hối hận!
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, Sở Lâm Phong như trút được gánh nặng.
Từ viện trưởng gật đầu:
- Nói đi!
- Kỳ thực yêu cầu của ta không cao, chính là mỗi tháng phải cung cấp cho ta mười khối tinh thạch trung phẩm, chừng trăm khối tinh thạch hạ phẩm để cho ta tu hành là đủ rồi. Về phần vũ kỹ ta không cần. Nếu như có thể có thêm nhiều một chút ta cũng không ngại.
- Mười khối tinh thạch trung phẩm, hơn trăm khối tinh thạch hạ phẩm? Tại sao ngươi không đi cướp đi! Ngươi có biết giá cả của tinh thạch không, một viên tinh thạch hạ phẩm đã có thể làm cho gia đình bình thường cả đời ăn không lo. Lại còn một tháng một lần, ngươi cho rằng chỗ của ta là Thương Lan Cổ địa sản xuất tinh thạch hay sao?
Từ viện trưởng nghe thấy Sở Lâm Phong nói vậy, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Hắn đã từng gặp người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy, không ngờ lại lớn mật như thế.
Sở Lâm Phong cười nói:
- Người của lớp Ưu Đẳng thực lực ít nhất cũng là Địa Vũ cảnh, mà bây giờ ta vẫn còn là Huyền vũ cảnh, hiện tại đi vào trong đó không thể nghi ngờ là cản trở đối với ta. Tu hành cùng bọn họ sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới ta. Cho nên ta cần một hoàn cảnh tương đối ổn định, có sức cạnh tranh, như vậy mới có khả năng giúp đỡ đối với mình.
- Thế nhưng tinh thạch của ban Ưu Đẳng gấp mấy lần ban phổ thông, ngươi chỉ cần tĩnh tâm, như vậy chẳng phải sẽ làm ít công to hay sao?
Vương lão hỏi trước một bước, lúc ở đại điện hắn đã muốn hỏi, thế nhưng hắn vẫn phải nhịn tới lúc này.
- Mỗi một chỗ đều có người yếu và người mạnh. Thiên Long học viện cũng không phải là ngoại lệ. Quả thực ở ban Ưu Đẳng có thể có được linh thạch và vũ kỹ nhiều hơn, tốt hơn so với tiểu đội phổ thông, thế nhưng cũng là chỗ nguy hiểm nhất. Có lẽ hôm nay đạt được tinh thạch thì ngày mai sẽ bị đoạt, vận may không tốt thì cũng có thể bị chém giết. Tu hành ở trong hoàn cảnh như vậy, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng. Sao thực lực có thể đề thăng được chứ? Ta nghĩ trong học viện có không ít đệ tử thất tung hoặc là tử vong một cách bí ẩn a!
Sở Lâm Phong nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng của mình. Hắn cũng không nghĩ tới việc nếu nói như vậy có thể mang đến phiền phức cho mình hay không. Dù sao đây là một loại vũ nhục và phê bình đối với ban Ưu Đẳng.
- Tốt, tốt, tốt! Không nghĩ tới tiểu đội Ưu Đẳng của Thiên Long học viện ta lại bị ngươi nói tới không đáng một đồng như vậy. Như vậy theo như ngươi nói, chẳng phải những đệ tử vừa mới gia nhập ban Ưu Đẳng sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt hay sao? Thế nhưng những đệ tử kia vẫn có tiến bộ rất lớn a, cũng không có người thất tung hoặc là tử vong một cách bí ẩn như ngươi nói.
Lúc Từ viện trưởng nói chuyện trên mặt vẫn duy trì nụ cười, khiến cho Sở Lâm Phong không dám kết luận bây giờ hắn đang tức giận hay là không.
- Đó là do nguyên nhân thực lực không cách xa nhiều, tuy rằng tiểu đội Ưu Đẳng là tốt nhất. Thế nhưng ta không muốn, lão đầu ngươi có đồng ý không?
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng có chút giận dữ, mặc dù đối phương là viện trưởng cao cao tại thượng, nhưng cũng không thể tùy tiện thay đổi suy nghĩ của mình nha.
- Lão đầu? Ngươi gọi ta là lão đầu? Ha ha! Có ý tứ, ngươi là học viên đầu tiên dám gọi ta là lão đầu, ta thích!
Từ viện trưởng không giận trái lại còn cười ha hả.
- Ngươi nói bây giờ ngươi còn là Huyền vũ cảnh. Như vậy tại sao lại có lực công kích Địa Vũ cảnh tam trọng thiên trở lên chứ? Phải biết rằng chuyện này trên căn bản không có khả năng xuất hiện, cho dù muốn nói dối cũng phải tìm lời nói có thể tin một chút nha.
Lúc này Công Tôn Trường Viễn kia mở miệng nói:
- Có lẽ tiểu tử này là một kẻ khác người. Không ngờ lúc khảo nghiệm lại có đốn ngộ. Nếu như ta không đoán sai, hắn đã nắm giữ tâm kiếm của kiếm giả. Lấy ngón tay thay Kiếm, lấy tâm ngự kiếm, dẫn động lực lượng thiên địa cho mình sử dụng, thành đại nghiệp kiếm đạo.
- Công Tôn Trường Viễn, lời ngươi nói là thật sao? Hắn thực sự có thể đốn ngộ ở trong hoàn cảnh kia? Ngươi không nhìn nhầm đó chứ?
Vương lão cũng bán tín bán nghi hỏi.
- Không sai, lúc đó ta đã cảm thấy thiên địa chi lực ba động, tuy rằng rất yếu ớt. Thế nhưng dùng thực lực của ta và ngươi, ba động như vậy không thể phán đoán sai được. Bằng vào chừng ấy tuổi đã có thể nắm giữ được tâm kiếm, quả thực không thể tưởng tượng được nổi, ta nghĩ chúng ta nên đồng ý yêu cầu của hắn!
Công Tôn Trường Viễn nói.
- Đa tạ Phó viện trưởng. Quả thực ta đã ngộ ra tâm kiếm này lúc khảo nghiệm, chỉ là không nghĩ tới nó sẽ lợi hại như vậy, nếu như sớm biết như vậy ta sẽ không dùng, đỡ phải gặp phiền phức!
Sở Lâm Phong nghe thấy mình có thể ở trong tiểu đội bình thường cho nên tâm tình rất tốt. Khi nói chuyện cũng không có vẻ làm càn như trước nữa.
- Tiểu tử, có lẽ ngươi còn có bí mật chưa nói cho chúng ta biết ah. Phải biết rằng võ giả có thể lĩnh ngộ tâm kiếm cũng không có đơn giản như vậy.
Từ viện trưởng dùng ánh mắt như nhìn quái vật nói với Sở Lâm Phong.
- Ta không rõ ngươi muốn nói cái gì? Lão đầu, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng có thừa nước đục thả câu như vậy.
Sở Lâm Phong cũng không biết vì sao khi đối mặt với vị viện trưởng này hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi.
- Nhất định ngươi đã có kỳ ngộ, ví dụ như trong cơ thể ngươi có vật gì đó a.
Từ viện trưởng dò hỏi.
Kỳ thực hắn cũng đang suy đoán, với tuổi tác của Sở Lâm Phong như vậy mà đã có thể lĩnh ngộ được tâm kiếm. Đồng thời, quan trọng nhất là hắn cảm giác được trên người của đối phương lại có một loại linh hồn ba động khác.
Đồng thời thực lực rất đáng sợ, không phải là thứ mà Sở Lâm Phong có thể tưởng tượng ra được.
Trong lòng Sở Lâm Phong vô cùng giật mình, làm sao đối phương có thể thấy được Kiếm linh Nguyệt Nhi chứ? Lẽ nào hắn đang gạt ta?
- Ta không có bí mật gì cả. Nếu như có thì đó cũng là bí mật của ta, không cần thiết phải nói cho các ngươi biết, có đồng ý hay không thì mau sảng khoái một chút đi!
- Tiểu tử, gan cũng không nhỏ nha. Cũng không nhìn một chút xem đây là nơi nào! Muốn đồng ý ngươi cũng được, chỉ là ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta!
Từ viện trưởng trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Sở Lâm Phong.
- Điều kiện gì, ta không thích bị người ta ước thúc, ngươi đã không đồng ý thì thôi, quên đi!
Sở Lâm Phong định lấy lui làm tiến, đối phó với những lão gia hỏa này, hắn vẫn có biện pháp đối phó.
- Không phải chỉ là một học viên Huyền vũ cảnh thôi sao, có gì cần phải thương lượng cơ chứ? Trực tiếp đồng ý yêu cầu của hắn là được, hà tất phải lãng phí thời gian.
Vương lão có chút không nhịn được nói.
Từ viện trưởng nhìn Vương lão một chút, khóe miệng hơi giật giật:
- Lão Vương à, thiếu niên này rất không đơn giản, ta dám khẳng định, không tới ba năm hắn sẽ có thể trở thành đệ nhất cường giả của Thiên Long học viện. Nhân tài như vậy chúng ta phải bồi dưỡng trọng điểm, không thì đến lúc tranh tài với người bên ngoài, Thiên Long học viện sẽ lại thua cho coi!
Lời nói của Từ viện trưởng Sở Lâm Phong không nghe thấy. Thế nhưng lời Vương lão nói hắn cũng nghe thấy rất rõ ràng. Không ngờ lão nhân này lại dám xem nhẹ hắn.
- Lâm Phong, với tư chất của ngươi hoàn toàn có thể chơi đùa đối phương. Lời của lão đầu vừa rồi ta đã nghe rất rõ ràng, bọn họ đã coi ngươi trở thành cứu tinh nha. Cho dù ngươi có đưa ra điều kiện càng hà khắc thì bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Lúc này Kiếm linh Nguyệt Nhi lên tiếng, tin tức này đối với Sở Lâm Phong quả thực chính là thần dược.
- Lão đầu, ta là Huyền vũ cảnh thì sao chứ? Nói cho ngươi biết, tiểu gia ta đã từng dùng thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên đánh bại cường giả Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, đừng có xem thường người khác!
Sở Lâm Phong cả giận nói.
- Thật sao?
Ba người kia lập tức bị lời này làm cho kinh hãi.
- Tư Mã Tĩnh Di có thể làm chứng, không tin thì các ngươi có thể hỏi nàng. Người mà ta đánh bại chính là trưởng lão của Phủ thành chủ nhà nàng.
Vẻ tức giận trên mặt của Sở Lâm Phong vẫn không giảm bớt một chút nào.
- Nếu như quả thật là vậy thì chúng ta sẽ đồng ý yêu cầu của ngươi, cho ngươi tiến vào tiểu đội phổ thông.
Từ viện trưởng nói.
- Chậm đã. Ta định rời khỏi Thiên Long học viện, ta nghe nói Hải Long học viện cũng rất là khá, nếu các ngươi nhận người. Ta nghĩ với điều kiện của ta chắc hẳn có thể gia nhập được Hải Long học viện.
Trong lúc vô ý Sở Lâm Phong đã nghe nói Hải Long học viện cùng nổi danh với Thiên Long học viện, vì vậy hắn mới nói.
Thế nhưng lời này đối với ba người Từ viện trưởng mà nói, khiến cho bọn họ rất là khiếp sợ, nếu như nhân tài như vậy lại bị Hải Long học viện đào mất. Như vậy sẽ chính là một tổn thất rất lớn đối với Thiên Long học viện.
- Tiểu tử, tính tình không nhỏ a. Ngươi nói vậy không phải là muốn chúng ta đồng ý yêu cầu gì đó của ngươi đó chứ? Ngươi mau nói ra yêu cầu của ngươi một chút đi. Nếu như dưới tình huống hợp lý thì có lẽ chúng ta sẽ suy nghĩ một chút!
Công Tôn Trường Viễn mở miệng nói, quả thực hắn rất Sở Lâm Phong rời đi như vậy.
Sở Lâm Phong không trả lời mà trực tiếp nhìn Từ viện trưởng. Hy vọng nhận được câu trả lời của đối phương, dù sao đối phương mới là lão đại ở nơi này, chỉ cần lão đại gật đầu thì có thể quá quan được.
- Tiểu tử, tính toán của ngươi không tệ nha. Có lẽ ngươi đã đoán mình sẽ ăn chắc được chúng ta, không sai! Tư chất của ngươi là thứ mà chúng ta để ý nhất. Nhanh nói một chút về điều kiện của ngươi đi!
Từ viện trưởng bị ép cho thỏa hiệp, dù sao thiên phú của Sở Lâm Phong thực sự quá mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ một học viên nào trong học viện của hắn.
- Lão đầu, đây chính là ngươi nói đó, đừng hối hận!
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, Sở Lâm Phong như trút được gánh nặng.
Từ viện trưởng gật đầu:
- Nói đi!
- Kỳ thực yêu cầu của ta không cao, chính là mỗi tháng phải cung cấp cho ta mười khối tinh thạch trung phẩm, chừng trăm khối tinh thạch hạ phẩm để cho ta tu hành là đủ rồi. Về phần vũ kỹ ta không cần. Nếu như có thể có thêm nhiều một chút ta cũng không ngại.
- Mười khối tinh thạch trung phẩm, hơn trăm khối tinh thạch hạ phẩm? Tại sao ngươi không đi cướp đi! Ngươi có biết giá cả của tinh thạch không, một viên tinh thạch hạ phẩm đã có thể làm cho gia đình bình thường cả đời ăn không lo. Lại còn một tháng một lần, ngươi cho rằng chỗ của ta là Thương Lan Cổ địa sản xuất tinh thạch hay sao?
Từ viện trưởng nghe thấy Sở Lâm Phong nói vậy, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Hắn đã từng gặp người vô sỉ, nhưng chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như vậy, không ngờ lại lớn mật như thế.