Sở Lâm Phong nghe thấy mấy người này nghị luận, trong lòng cũng rất kinh ngạc, sau đó theo tay của mọi người chỉ mà nhìn qua.
Người gọi là Âu Dương Hồng kia đang đứng ở trước mặt đội ngũ của hắn, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi. Toàn thân mặc y phục màu đỏ, tóc trên đầu rất ngắn, giống như bị sét đánh vậy, từng cái dựng đứng dựng lên, chắp hai tay ra sau lưng, vẻ mặt cuồng ngạo, vừa nhìn đã biết người này là người thích bộc lộ tài năng.
Nếu như gặp phải đối thủ như vậy, Sở Lâm Phong cũng không dám đảm bảo có thể thắng được hắn ta hay không. Dù sao hiện tại Kiếm linh Nguyệt Nhi không có cách nào giúp được hắn.
<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Người có vẻ cuồng vọng không riêng gì hắn, mà trên người của toàn bộ người của tiểu đội Ưu Đẳng và ban phổ thông cũng như thế. Hầu như mỗi người đều ngẩng cao đầu, nhất là khi đối mặt với ban kém hơn. Tất cả đều mang theo vẻ từ trên cao nhìn xuống dưới thấp, vẻ xem thường thể hiện rõ không bỏ sót.
Lúc này, đám người vốn hò hét, náo loạn thành một đoàn phía trước lập tức yên tĩnh lại.
Thấy tình huống này, Sở Lâm Phong cũng biết là hiệu trưởng và các đạo sư đã tới.
Theo khe hở giữa đám người Sở Lâm Phong đã thấy Từ viện trưởng và Công Tôn Trường Viễn cùng với mấy người đạo sư khác xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Từ viện trưởng đi tới phía trước mọi người, sau khi nhìn chung quanh một vòng, lập tức thản nhiên nói:
- Các vị đồng học, ta tự giới thiệu mình một chút, ta là Từ Phong, là Viện trưởng của Thiên Vũ học viện.
Thanh âm không lớn, nhưng lại truyền đến trong tai của mỗi người ở đây rất rõ ràng.
Phải biết rằng, nơi này có hơn một nghìn học sinh, chỉ cần phần thực lực này cũng đã đủ để khiến cho người ta phải chú trọng.
Sở Lâm Phong thì lại không cho là đúng, bởi vì hắn đã sớm biết sự lợi hại của đối phương.
- Thiên Long học viện chúng ta là một học viện có lịch sử đã lâu, mỗi một học sinh từ trong Thiên Long học viện đi ra đều có một phen thành tựu, điểm này đã được vô số năm tháng chứng thực.
Từ Phong nói rất chậm, ánh mắt không ngừng đảo qua trên người mỗi một học viên:
- Có thu hoạch thì phải có nỗ lực, nhiệm vụ của học viện năm nay rất nặng, nhiệm vụ sinh tử cũng có rất nhiều, có những lúc phải trả giá bằng mạng sống cũng không thể tránh được. Mà thực tế thì lại rất tàn khốc, chỉ có cường giả mới có khả năng sinh tồn được ở trong thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này.
Thấy vẻ mặt của các học viên có chút sợ hãi, Từ Phong rất hài lòng về hiệu quả nói chuyện của mình. Mà Sở Lâm Phong như đang ở trong một hư không khác, hắn đang nghĩ tới tình cảnh sau khi đạt được tinh thạch rồi tu hành, thế cho nên ngay cả mấy vị đạo sư khác nói chuyện hắn cũng không nghe rõ.
Chỉ là vẫn có một ít thứ hắn lại nghe rõ, đó chính là tên của mỹ nữ đạo sư là Lục Tuyết, là một cái tên rất dễ nghe.
Sau đó tất cả mọi người đều trở lại lớp học của mình, Lục Tuyết đứng ở trên bục giảng nói vài câu đơn giản:
- Từ hôm nay trở đi, mỗi một ngày từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối đều là thời gian tu hành của các ngươi, ngoại trừ nhiệm vụ học viện tuyên bố ra, toàn bộ thời gian còn lại sẽ dùng để tu hành.
Nghe thấy lời nói của Lục Tuyết, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi. Thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi một ngày cũng không có. Chuyện này khiến cho không ít học viên của tiểu đội phổ thông tức giận bất bình.
- Ta biết yêu cầu như vậy rất quá phận, thế nhưng đây cũng là vì các ngươi và vì học viện, mọi người nên biết sang năm chính là ngày tranh tài của chúng ta và Hải Long học viện a. Lần này Viện trưởng hy vọng học viện chúng ta có thể thắng lợi, cho nên các ngươi cũng chỉ có thể nỗ lực mà thôi.
Lục Tuyết tiếp tục nói.
- Chuyện so tài này liên quan gì tới chúng ta? Với thực lực của ban phổ thông chúng ta không thể làm được gì. Coi như là Âu Dương Hồng thì cũng không có khả năng, những chuyện này là chuyện của ban Ưu Đẳng cơ mà!
Một người học viên lấy dũng khí nói.
- Đây là mệnh lệnh của viện trưởng, ta cũng lực bất tòng tâm, tuy rằng các ngươi là học viên ban phổ thông, nhưng cũng không có nghĩa là tiểu đội phổ thông thì không thể đi tham gia tranh tài. Ta tin rằng tương lai khi tranh tài thì tiểu đội phổ thông chúng ta cũng sẽ có lúc tỏa sáng!
Lục Tuyết nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Sở Lâm Phong, ý bảo hy vọng của ban phổ thông ở ngay trên người của ngươi.
Sở Lâm Phong và Lục Tuyết đối mắt với nhau, hắn chỉ nhàn nhạt cười, có lẽ việc mình và lão đầu đạt thành hiệp nghị, Lục Tuyết cũng đã biết.
- Sở Lâm Phong, Viện trưởng bảo ngươi đi tới chỗ người một chuyến, có chuyện quan trọng muốn nói.
Lục Tuyết cười nói.
Lúc này vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Sở Lâm Phong, đây rõ ràng chính là đố kị ước ao đó, Sở Lâm Phong cảm giác lưng mình có mồ hôi lạnh ứa ra:
- Muội muội ngươi, không ngờ lại đứng ra làm cho mọi người trong lớp cừu hận ta như vậy!
Sở Lâm Phong biết Từ lão đầu kia tìm hắn nhất định là muốn đưa cho hắn tinh thạch. Cũng không quản người khác thấy thế nào mà hắn trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
- Không ngờ Sở Lâm Phong này lại xấu xa như vậy, ở trước mặt đạo sư cũng dám rời đi, hừ!
Một học viên nhỏ giọng nói.
- Tiểu tử này vốn có thể tiến vào Ưu Đẳng ban, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại ở trong tiểu đội bình thường, có âm mưu, có âm mưu.
Một thiếu niên ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm nói.
- Ồ! Hắn thật là có cá tính nha! Vóc người rất tốt, thực lực lại cao, ta rất là sùng bái! Rất thích hắn a!
Một nữ học viên mê trai thở dài nói.
Một nữ học viên đang ngồi ở góc thì lại lẳng lặng nhìn Sở Lâm Phong rời đi, nói:
- Sở Lâm Phong, rốt cuộc ngươi có bí mật gì đây? Đường Lỵ nói ngươi rất lợi hại, ta còn thực sự không tin.
Lục Tuyết thấy các học viên bắt đầu thì thầm với nhau, trên mặt nàng hiện lên vẻ giận dữ nói:
- Yên lặng! Các ngươi còn muốn lấy tinh thạch nữa không?
Vừa nghe thấy tinh thạch, ánh mắt của rất nhiều học viên đều chấn động, lập tức yên tĩnh lại, có lẽ lúc này một cái châm rơi xuống mặt đất thì cũng có thể nghe thấy tiếng!
Lục Tuyết đứng ở trên bục giảng thấy có hiệu quả như vậy rất là hài lòng. Nàng vung tay lên, trên mặt bàn xuất hiện một đống tinh thạch màu xanh lam, lớn bằng quả trứng gà.
- Bắt đầu từ học viên thứ nhất bên trái, lần lượt đi lên lĩnh tinh thạch tháng này, hy vọng các ngươi tu hành cho tốt, một tháng sau sẽ có nhiệm vụ gian khổ chờ các ngươi.
Sau khi Sở Lâm Phong rời đi, hắn đi thẳng đến khu vực làm việc của Từ viện trưởng, tinh thạch như thế nào, hắn còn chưa thấy qua, cho nên trong lòng hết sức chờ mong.
Từ rất xa đã nhìn thấy Từ viện trưởng đứng ở nơi đó:
- Lão đầu, ta tới rồi, đã chuẩn bị xong tinh thạch hay chưa?
Từ viện trưởng nhìn Sở Lâm Phong, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi thật là không có lễ phép nha, cầm đi. Đây là đồ tháng này của ngươi, nhớ chuyện đã đồng ý với ta đó.
Nói xong trong tay hắn xuất hiện một kiện đai lưng trữ vật, trực tiếp ném cho Sở Lâm Phong.
- Đai lưng trữ vật, lão đầu ngươi thật là hào phóng a, cám ơn nhiều! Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu!
Sở Lâm Phong cười nói.
- Một cái đai lưng trữ vật cũng đáng để ngươi vui vẻ sao? Một viên tinh thạch hạ phẩm so với cái đai lưng trữ vật này còn đắt hơn nhiều. Ta thật không biết ngươi là người ở đâu, thậm chí ngay cả chuyện này mà cũng không biết.
- Thực sự ta chưa thấy qua tinh thạch a. Được rồi, trong học viện có khu vực tu hành đặc thù, có thể làm ít công to hay không?
Từ viện trưởng cẩn thận nhìn Sở Lâm Phong một chút, sau đó cười nói:
- Có, chỉ là có hạn chế! Mỗi một học viên chỉ có thể ở chỗ đó một ngày mà thôi.
- Là nơi nào vậy?
Sở Lâm Phong nghĩ nhất định chỗ này sẽ không đơn giản.
- Tinh Thần mật thất của học viện, ở bên trong tu hành một ngày tương đương với một tuần bên ngoài, là chỗ tốt nhất để đề thăng thực lực.
- Chỉ có thể một ngày? Vì sao vậy?
Sở Lâm Phong nghĩ chỉ cần mình tu hành chăm chỉ ở đó, cộng thêm bây giờ lại có nhiều tinh thạch, có lẽ rất nhanh đã có thể đột phá lên Huyền vũ cảnh lục trọng thiên rồi.
- Tu hành ở trong Tinh Thần mật thất cần cung cấp năng lượng, mà căn nguyên của năng lượng chính là tinh thạch, một lần chí ít cũng cần ba viên tinh thạch, cho nên học viên chỉ có thể ở bên trong một ngày mà thôi.
Người gọi là Âu Dương Hồng kia đang đứng ở trước mặt đội ngũ của hắn, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi. Toàn thân mặc y phục màu đỏ, tóc trên đầu rất ngắn, giống như bị sét đánh vậy, từng cái dựng đứng dựng lên, chắp hai tay ra sau lưng, vẻ mặt cuồng ngạo, vừa nhìn đã biết người này là người thích bộc lộ tài năng.
Nếu như gặp phải đối thủ như vậy, Sở Lâm Phong cũng không dám đảm bảo có thể thắng được hắn ta hay không. Dù sao hiện tại Kiếm linh Nguyệt Nhi không có cách nào giúp được hắn.
<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Người có vẻ cuồng vọng không riêng gì hắn, mà trên người của toàn bộ người của tiểu đội Ưu Đẳng và ban phổ thông cũng như thế. Hầu như mỗi người đều ngẩng cao đầu, nhất là khi đối mặt với ban kém hơn. Tất cả đều mang theo vẻ từ trên cao nhìn xuống dưới thấp, vẻ xem thường thể hiện rõ không bỏ sót.
Lúc này, đám người vốn hò hét, náo loạn thành một đoàn phía trước lập tức yên tĩnh lại.
Thấy tình huống này, Sở Lâm Phong cũng biết là hiệu trưởng và các đạo sư đã tới.
Theo khe hở giữa đám người Sở Lâm Phong đã thấy Từ viện trưởng và Công Tôn Trường Viễn cùng với mấy người đạo sư khác xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Từ viện trưởng đi tới phía trước mọi người, sau khi nhìn chung quanh một vòng, lập tức thản nhiên nói:
- Các vị đồng học, ta tự giới thiệu mình một chút, ta là Từ Phong, là Viện trưởng của Thiên Vũ học viện.
Thanh âm không lớn, nhưng lại truyền đến trong tai của mỗi người ở đây rất rõ ràng.
Phải biết rằng, nơi này có hơn một nghìn học sinh, chỉ cần phần thực lực này cũng đã đủ để khiến cho người ta phải chú trọng.
Sở Lâm Phong thì lại không cho là đúng, bởi vì hắn đã sớm biết sự lợi hại của đối phương.
- Thiên Long học viện chúng ta là một học viện có lịch sử đã lâu, mỗi một học sinh từ trong Thiên Long học viện đi ra đều có một phen thành tựu, điểm này đã được vô số năm tháng chứng thực.
Từ Phong nói rất chậm, ánh mắt không ngừng đảo qua trên người mỗi một học viên:
- Có thu hoạch thì phải có nỗ lực, nhiệm vụ của học viện năm nay rất nặng, nhiệm vụ sinh tử cũng có rất nhiều, có những lúc phải trả giá bằng mạng sống cũng không thể tránh được. Mà thực tế thì lại rất tàn khốc, chỉ có cường giả mới có khả năng sinh tồn được ở trong thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này.
Thấy vẻ mặt của các học viên có chút sợ hãi, Từ Phong rất hài lòng về hiệu quả nói chuyện của mình. Mà Sở Lâm Phong như đang ở trong một hư không khác, hắn đang nghĩ tới tình cảnh sau khi đạt được tinh thạch rồi tu hành, thế cho nên ngay cả mấy vị đạo sư khác nói chuyện hắn cũng không nghe rõ.
Chỉ là vẫn có một ít thứ hắn lại nghe rõ, đó chính là tên của mỹ nữ đạo sư là Lục Tuyết, là một cái tên rất dễ nghe.
Sau đó tất cả mọi người đều trở lại lớp học của mình, Lục Tuyết đứng ở trên bục giảng nói vài câu đơn giản:
- Từ hôm nay trở đi, mỗi một ngày từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối đều là thời gian tu hành của các ngươi, ngoại trừ nhiệm vụ học viện tuyên bố ra, toàn bộ thời gian còn lại sẽ dùng để tu hành.
Nghe thấy lời nói của Lục Tuyết, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi. Thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi một ngày cũng không có. Chuyện này khiến cho không ít học viên của tiểu đội phổ thông tức giận bất bình.
- Ta biết yêu cầu như vậy rất quá phận, thế nhưng đây cũng là vì các ngươi và vì học viện, mọi người nên biết sang năm chính là ngày tranh tài của chúng ta và Hải Long học viện a. Lần này Viện trưởng hy vọng học viện chúng ta có thể thắng lợi, cho nên các ngươi cũng chỉ có thể nỗ lực mà thôi.
Lục Tuyết tiếp tục nói.
- Chuyện so tài này liên quan gì tới chúng ta? Với thực lực của ban phổ thông chúng ta không thể làm được gì. Coi như là Âu Dương Hồng thì cũng không có khả năng, những chuyện này là chuyện của ban Ưu Đẳng cơ mà!
Một người học viên lấy dũng khí nói.
- Đây là mệnh lệnh của viện trưởng, ta cũng lực bất tòng tâm, tuy rằng các ngươi là học viên ban phổ thông, nhưng cũng không có nghĩa là tiểu đội phổ thông thì không thể đi tham gia tranh tài. Ta tin rằng tương lai khi tranh tài thì tiểu đội phổ thông chúng ta cũng sẽ có lúc tỏa sáng!
Lục Tuyết nói xong còn cố ý liếc mắt nhìn Sở Lâm Phong, ý bảo hy vọng của ban phổ thông ở ngay trên người của ngươi.
Sở Lâm Phong và Lục Tuyết đối mắt với nhau, hắn chỉ nhàn nhạt cười, có lẽ việc mình và lão đầu đạt thành hiệp nghị, Lục Tuyết cũng đã biết.
- Sở Lâm Phong, Viện trưởng bảo ngươi đi tới chỗ người một chuyến, có chuyện quan trọng muốn nói.
Lục Tuyết cười nói.
Lúc này vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Sở Lâm Phong, đây rõ ràng chính là đố kị ước ao đó, Sở Lâm Phong cảm giác lưng mình có mồ hôi lạnh ứa ra:
- Muội muội ngươi, không ngờ lại đứng ra làm cho mọi người trong lớp cừu hận ta như vậy!
Sở Lâm Phong biết Từ lão đầu kia tìm hắn nhất định là muốn đưa cho hắn tinh thạch. Cũng không quản người khác thấy thế nào mà hắn trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
- Không ngờ Sở Lâm Phong này lại xấu xa như vậy, ở trước mặt đạo sư cũng dám rời đi, hừ!
Một học viên nhỏ giọng nói.
- Tiểu tử này vốn có thể tiến vào Ưu Đẳng ban, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại ở trong tiểu đội bình thường, có âm mưu, có âm mưu.
Một thiếu niên ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm nói.
- Ồ! Hắn thật là có cá tính nha! Vóc người rất tốt, thực lực lại cao, ta rất là sùng bái! Rất thích hắn a!
Một nữ học viên mê trai thở dài nói.
Một nữ học viên đang ngồi ở góc thì lại lẳng lặng nhìn Sở Lâm Phong rời đi, nói:
- Sở Lâm Phong, rốt cuộc ngươi có bí mật gì đây? Đường Lỵ nói ngươi rất lợi hại, ta còn thực sự không tin.
Lục Tuyết thấy các học viên bắt đầu thì thầm với nhau, trên mặt nàng hiện lên vẻ giận dữ nói:
- Yên lặng! Các ngươi còn muốn lấy tinh thạch nữa không?
Vừa nghe thấy tinh thạch, ánh mắt của rất nhiều học viên đều chấn động, lập tức yên tĩnh lại, có lẽ lúc này một cái châm rơi xuống mặt đất thì cũng có thể nghe thấy tiếng!
Lục Tuyết đứng ở trên bục giảng thấy có hiệu quả như vậy rất là hài lòng. Nàng vung tay lên, trên mặt bàn xuất hiện một đống tinh thạch màu xanh lam, lớn bằng quả trứng gà.
- Bắt đầu từ học viên thứ nhất bên trái, lần lượt đi lên lĩnh tinh thạch tháng này, hy vọng các ngươi tu hành cho tốt, một tháng sau sẽ có nhiệm vụ gian khổ chờ các ngươi.
Sau khi Sở Lâm Phong rời đi, hắn đi thẳng đến khu vực làm việc của Từ viện trưởng, tinh thạch như thế nào, hắn còn chưa thấy qua, cho nên trong lòng hết sức chờ mong.
Từ rất xa đã nhìn thấy Từ viện trưởng đứng ở nơi đó:
- Lão đầu, ta tới rồi, đã chuẩn bị xong tinh thạch hay chưa?
Từ viện trưởng nhìn Sở Lâm Phong, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi thật là không có lễ phép nha, cầm đi. Đây là đồ tháng này của ngươi, nhớ chuyện đã đồng ý với ta đó.
Nói xong trong tay hắn xuất hiện một kiện đai lưng trữ vật, trực tiếp ném cho Sở Lâm Phong.
- Đai lưng trữ vật, lão đầu ngươi thật là hào phóng a, cám ơn nhiều! Ta sẽ không để cho ngươi thất vọng đâu!
Sở Lâm Phong cười nói.
- Một cái đai lưng trữ vật cũng đáng để ngươi vui vẻ sao? Một viên tinh thạch hạ phẩm so với cái đai lưng trữ vật này còn đắt hơn nhiều. Ta thật không biết ngươi là người ở đâu, thậm chí ngay cả chuyện này mà cũng không biết.
- Thực sự ta chưa thấy qua tinh thạch a. Được rồi, trong học viện có khu vực tu hành đặc thù, có thể làm ít công to hay không?
Từ viện trưởng cẩn thận nhìn Sở Lâm Phong một chút, sau đó cười nói:
- Có, chỉ là có hạn chế! Mỗi một học viên chỉ có thể ở chỗ đó một ngày mà thôi.
- Là nơi nào vậy?
Sở Lâm Phong nghĩ nhất định chỗ này sẽ không đơn giản.
- Tinh Thần mật thất của học viện, ở bên trong tu hành một ngày tương đương với một tuần bên ngoài, là chỗ tốt nhất để đề thăng thực lực.
- Chỉ có thể một ngày? Vì sao vậy?
Sở Lâm Phong nghĩ chỉ cần mình tu hành chăm chỉ ở đó, cộng thêm bây giờ lại có nhiều tinh thạch, có lẽ rất nhanh đã có thể đột phá lên Huyền vũ cảnh lục trọng thiên rồi.
- Tu hành ở trong Tinh Thần mật thất cần cung cấp năng lượng, mà căn nguyên của năng lượng chính là tinh thạch, một lần chí ít cũng cần ba viên tinh thạch, cho nên học viên chỉ có thể ở bên trong một ngày mà thôi.