Sở Lâm Phong mang theo một đạo tàn ảnh nhanh chóng vượt qua rất nhiều người, bay thẳng đến địa điểm xảy ra chuyện.
- Âu Dương Hồng, ngươi có biết xấu hổ không? Người khác không thích ngươi mà ngươi còn mặt dày mày dạn đi lấy lòng, quả thực là không biết ngại là gì!
- Ngưu Thiên, có phải ngươi đã quên dạy dỗ ngày hôm qua hay không? Không ngờ hôm nay lại dám đến ra mặt, ta cũng không ngại cho ngươi thêm một chút giáo huấn a.
Ở trong Thiên Long học viện, thông thường bọn họ sẽ chẳng quan tâm tới ẩu đả giữa các học viên. Như vậy có thể kích phát tính tích cực của học viên, có giúp đỡ đối với việc đề thăng thực lực, có đôi khi học viện còn đặc biệt ủng hộ chuyện này.
Tiểu đội bình thường và tiểu đội Ưu Đẳng đều có một địa phương chuyên môn dùng để đánh nhau - Luận Bàn đài, còn có một nơi gọi là Sinh Tử đài.
Luận Bàn đài chính là nơi để đánh nhau, nếu như giữa các học viên muốn nhìn thực lực của bản thân thế nào thì sẽ tiến hành luận bàn ở trên.
Mà Sinh Tử đài thì là nơi mà song phương có cừu hận to lớn, đã đến tình trạng không chết không thôi. Một khi lên đài thì sẽ chỉ có một người sống, người khác đương nhiên đã mất mạng.
- Âu Dương Hồng, đừng nói nhảm nữa. Ngày hôm qua ta không chú ý cho nên mới bị thương, hôm nay ta đây sẽ khiến cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Ngưu Thiên nổi giận đùng đùng nói, bị Âu Dương Hồng nói mình bị đánh bại ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cảm thấy rất là mất mặt.
Trên mặt của Lâm Nhược Hi có vẻ rất bình tĩnh, nhìn Ngưu Thiên một chút lại nhìn Âu Dương Hồng một chút, sau đó nàng cười nói:
- Ngưu Thiên, không cần thiết tính toán cùng người như thế. Không phải chỉ vào Thiên Long học viện sớm hơn chúng ta thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Bản tiểu thư coi thường hắn, có chuyện gì cứ chờ Lâm Phong đi ra rồi hãy nói!
Đối với tình huống của Sở Lâm Phong, Lâm Nhược Hi đã cố ý đi tới chỗ của Viện trưởng nghe ngóng. Lúc này nàng mới biết được hắn đang tu hành ở trong Tinh Thần mật thất, chỉ là một lần đi vào không ngờ lại mất nhiều ngày như vậy, không rõ hắn lấy đâu được nhiều tinh thạch như vậy để chống đỡ tiêu hao.
- Lâm Nhược Hi, ngươi đừng không biết tốt xấu. Đại ca của ta coi trọng ngươi là vinh hạnh của ngươi, rất nhiều nữ học viên muốn lấy lòng đại ca của ta còn không có cơ hội đó!
Một người học viên bên cạnh Âu Dương Hồng lên tiếng nói.
- Ha ha, bản tiểu thư không lạ gì, có lẽ là hắn còn không xứng, còn chưa đủ tư cách để làm nam nhân của Lâm Nhược Hi ta. Hắn không soi gương xem mình là ai đi.
Lâm Nhược Hi nhìn Âu Dương Hồng cười nói.
Âu Dương Hồng bị Lâm Nhược Hi nói không đáng một đồng, hắn tức thì cả giận nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi rất giỏi, nghe nói ngươi và Sở Lâm Phong kia có quan hệ rất mật thiết, ta coi trọng ngươi là vận khí của ngươi. Ai ngờ ngươi không phải là hoàn bích, lại còn dám xem nhẹ lão tử.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều mang theo ánh mắt khác thường nhìn về phía Lâm Nhược Hi. Trong ánh mắt đều tràn ngập hoài nghi về chuyện Lâm Nhược Hi có còn hoàn bích hay không.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Nhược Hi xuất hiện vẻ giận dữ, nàng nói:
- Đăng đồ tử, ngươi muốn chết!
Hoa Chi Hải Dương trong nháy mắt được thi triển ra, bay thẳng công kích đến chỗ của Âu Dương Hồng. Cũng không quản tới việc có làm người khác chung quanh bị thương hay không.
Thấy Lâm Nhược Hi lại dám công kích mình, Âu Dương Hồng không coi công kích của nàng ra gì, hắn:
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng muốn làm thương tổn ta? Hôm nay lão tử sẽ để cho ngươi biết, cái gì mới gọi là thực lực.
Lúc này Âu Dương Hồng đã hết hy vọng đối với Lâm Nhược Hi, nàng năm lần bảy lượt cự tuyệt mình. Đây chính là chuyện khiến cho hắn rất mất mặt, trong tiểu đội bình thường không biết có bao nhiêu nữ học viên yêu thương nhung nhớ mình, không ngờ nàng lại tự cho là thanh cao, không thèm ngó tới hắn.
Tùy ý chém ra một chưởng, tuy rằng một chưởng này nhìn như đơn giản. Thế nhưng cũng bao hàm tinh thần lực, nếu không thể đạt được thì nhất định phải cho đối phương chút giáo huấn, không thì sẽ khó tiết mối hận trong lòng của hắn. Cho nên lúc này hắn cũng không có thương hương tiếc ngọc gì cả.
Lâm Nhược Hi thấy một chưởng này của Âu Dương Hồng. Tuy rằng bình thản không có gì lạ, thế lực công kích cũng rất lớn, sau khi Hoa Chi Hải Dương được thi triển ra vội vàng lui về phía sau mấy bước.
- Thình thịch!
Hoa Chi Hải Dương và Tinh Thần kiếm khí va chạm với chưởng lực của đối phương, một cỗ năng lượng cường đại va chạm xuất hiện ở trước mặt của hai người.
Tuy rằng Lâm Nhược Hi lui mấy bước, thế nhưng lực phản chấn này vẫn chấn lui nàng lại mấy bước, ngực phập phồng bất định, vẻ mặt giận dữ nhìn về phía đối phương.
Mà Âu Dương Hồng thì lại đứng tại chỗ không chút sứt mẻ, trên mặt hiện lên vẻ tùy tiện.
- Ha ha! Chỉ bằng vào thực lực này của ngươi mà cũng có tư cách coi thường ta sao? Cho rằng mình xinh đẹp thì ngon sao? Nếu lão tử không chiếm được ngươi thì người khác cũng đừng mong đạt được!
Trong lòng Lâm Nhược Hi thầm giật mình, Hoa Chi Hải Dương mà bản thân nàng thi triển ra đã cách biệt một trời so với trước đây. Mấy ngày nay nàng hấp thu tinh thần lực trong tinh thần tinh thạch, khiến cho nàng đột phá đến Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên. Cộng thêm uy lực của vũ kỹ Địa giai, lực công kích của nàng đã hoàn toàn có thực lực của Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên.
Nhưng đối phương lại hời hợt phá giải như vậy. Danh hiệu đệ nhất thực lực tiểu đội phổ thông quả nhiên không chỉ có hư danh.
Lúc này Ngưu Thiên vội vàng tiến lên nhìn Lâm Nhược Hi một chút, nói:
- Không có sao chứ? Tiểu tử này quả thực không phải là người rồi!
- Không có việc gì, thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên quả thực không phải là thứ mà chúng ta có thể so sánh được. Người như thế cố gắng không nên trêu chọc.
Lâm Nhược Hi nói, nàng biết với tính cách của Ngưu Thiên, nhất định còn có thể xuất đầu vì mình lần nữa.
Quả nhiên sau khi Ngưu Thiên thấy Lâm Nhược Hi không có việc gì, hắn trực tiếp vọt tới trước mặt của Âu Dương Hồng, nói:
- Bắt nạt một nữ nhân thì có bản lĩnh gì chứ? Hôm nay ta đây sẽ giáo huấn ngươi một chút!
- Phải không? Là lên Luận Bàn đài hay là Sinh Tử đài?
Âu Dương Hồng vừa cười vừa nói, đối với Ngưu Thiên này, quả thật hắn không để đối phương vào mắt.
- Nơi nào cũng không đi, trực tiếp đánh ở nơi này đi!
Ngưu Thiên nói xong trực tiếp vung tay đánh ra một quyền.
Một quyền này là do Ngưu Thiên nén giận công kích ra, ở trong lòng của hắn đã cho rằng Sở Lâm Phong là bằng hữu của mình. Mà vị hôn thê của đối phương bị người khác bắt nạt, người làm bằng hữu như hắn phải xuất đầu thay cho đối phương. Tuy rằng không địch lại được đối phương thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
- Không sai, một quyền này lại có tiếng sấm nổ, phải có lực công kích của Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên, đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải ta!
Âu Dương Hồng cười nói, đồng thời cũng đánh ra một quyền.
Một quyền này vẫn bình thản như vậy, chỉ là tinh thần lực bao hàm trong đó so với một chưởng kia của Lâm Nhược Hi còn mạnh hơn nhiều. Không lên Sinh Tử đài thì sẽ không thể hạ sát thủ đối học viên, chỉ là bị thương nặng thì vẫn có thể.
Đã từ rất lâu rồi Luận Bàn đài chỉ để bài trí, nếu giữa các học viên có mâu thuẫn thì sẽ không đi tới đó. Trừ phi là tình huống đặc thù, ví dụ như tranh đoạt tên gọi, hoặc là tranh tài.
Ngưu Thiên rất có lòng tin đối với một quyền này của mình, thấy một quyền tùy ý của Âu Dương Hồng, trong lòng tức thì cười nói:
- Nếu như ngươi khinh thường ta đây, như vậy ta sẽ khiến cho ngươi biết sự lợi hại của một quyền này.
Tinh thần lực trên quyền của hai người trong nháy mắt đã va chạm vào nhau:
- Thình thịch!
Lại là một tiếng vang rất lớn vang lên bên tai của mọi người.
Ngưu Thiên tức thì cảm giác được có một cỗ lực công kích cường đại truyền đến, cả người hắn không tự chủ được bay ra ngoài, rơi xuống vị trí bên ngoài cách đó mấy thước.
- Không biết tự lượng sức mình! Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên mà cũng dám đùa giỡn ở trước mặt ta, quả thực là muốn chết!
Âu Dương Hồng nói xong, cả người mang theo một đạo tàn ảnh đi tới trước mặt của Ngưu Thiên.
Ngưu Thiên từ dưới đất bò dậy, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, cánh tay vung quyền đang không ngừng run rẩy:
- Tiểu tử ngươi giở trò lừa bịp!
Vẻ mặt hắn khó có thể tin được nhìn về phía đối phương.
- Dựa vào ngươi? Ngươi còn không xứng! Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi trả giá vì can thiệp vào chuyện của người khác!
Âu Dương Hồng nói xong lại đánh ra một quyền công kích đến.
Khoảng cách gần như thế, coi như Ngưu Thiên muốn tránh thì cũng thì không có cách nào né tránh được. Mà biện pháp duy nhất chính là lần nữa đánh ra một quyền, trong lúc vội vàng vung quyền cho nên lực lượng rất có hạn.
Trong lúc mọi người ở đây đều cho rằng lần này nhất định Ngưu Thiên sẽ bị thương nặng thì một đạo tàn ảnh trong lúc chỉ mành treo chuông đã mang hắn tới vị trí cũ...
- Âu Dương Hồng, ngươi có biết xấu hổ không? Người khác không thích ngươi mà ngươi còn mặt dày mày dạn đi lấy lòng, quả thực là không biết ngại là gì!
- Ngưu Thiên, có phải ngươi đã quên dạy dỗ ngày hôm qua hay không? Không ngờ hôm nay lại dám đến ra mặt, ta cũng không ngại cho ngươi thêm một chút giáo huấn a.
Ở trong Thiên Long học viện, thông thường bọn họ sẽ chẳng quan tâm tới ẩu đả giữa các học viên. Như vậy có thể kích phát tính tích cực của học viên, có giúp đỡ đối với việc đề thăng thực lực, có đôi khi học viện còn đặc biệt ủng hộ chuyện này.
Tiểu đội bình thường và tiểu đội Ưu Đẳng đều có một địa phương chuyên môn dùng để đánh nhau - Luận Bàn đài, còn có một nơi gọi là Sinh Tử đài.
Luận Bàn đài chính là nơi để đánh nhau, nếu như giữa các học viên muốn nhìn thực lực của bản thân thế nào thì sẽ tiến hành luận bàn ở trên.
Mà Sinh Tử đài thì là nơi mà song phương có cừu hận to lớn, đã đến tình trạng không chết không thôi. Một khi lên đài thì sẽ chỉ có một người sống, người khác đương nhiên đã mất mạng.
- Âu Dương Hồng, đừng nói nhảm nữa. Ngày hôm qua ta không chú ý cho nên mới bị thương, hôm nay ta đây sẽ khiến cho ngươi biết sự lợi hại của ta.
Ngưu Thiên nổi giận đùng đùng nói, bị Âu Dương Hồng nói mình bị đánh bại ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cảm thấy rất là mất mặt.
Trên mặt của Lâm Nhược Hi có vẻ rất bình tĩnh, nhìn Ngưu Thiên một chút lại nhìn Âu Dương Hồng một chút, sau đó nàng cười nói:
- Ngưu Thiên, không cần thiết tính toán cùng người như thế. Không phải chỉ vào Thiên Long học viện sớm hơn chúng ta thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Bản tiểu thư coi thường hắn, có chuyện gì cứ chờ Lâm Phong đi ra rồi hãy nói!
Đối với tình huống của Sở Lâm Phong, Lâm Nhược Hi đã cố ý đi tới chỗ của Viện trưởng nghe ngóng. Lúc này nàng mới biết được hắn đang tu hành ở trong Tinh Thần mật thất, chỉ là một lần đi vào không ngờ lại mất nhiều ngày như vậy, không rõ hắn lấy đâu được nhiều tinh thạch như vậy để chống đỡ tiêu hao.
- Lâm Nhược Hi, ngươi đừng không biết tốt xấu. Đại ca của ta coi trọng ngươi là vinh hạnh của ngươi, rất nhiều nữ học viên muốn lấy lòng đại ca của ta còn không có cơ hội đó!
Một người học viên bên cạnh Âu Dương Hồng lên tiếng nói.
- Ha ha, bản tiểu thư không lạ gì, có lẽ là hắn còn không xứng, còn chưa đủ tư cách để làm nam nhân của Lâm Nhược Hi ta. Hắn không soi gương xem mình là ai đi.
Lâm Nhược Hi nhìn Âu Dương Hồng cười nói.
Âu Dương Hồng bị Lâm Nhược Hi nói không đáng một đồng, hắn tức thì cả giận nói:
- Đừng tưởng rằng ngươi rất giỏi, nghe nói ngươi và Sở Lâm Phong kia có quan hệ rất mật thiết, ta coi trọng ngươi là vận khí của ngươi. Ai ngờ ngươi không phải là hoàn bích, lại còn dám xem nhẹ lão tử.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, rất nhiều người đều mang theo ánh mắt khác thường nhìn về phía Lâm Nhược Hi. Trong ánh mắt đều tràn ngập hoài nghi về chuyện Lâm Nhược Hi có còn hoàn bích hay không.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Nhược Hi xuất hiện vẻ giận dữ, nàng nói:
- Đăng đồ tử, ngươi muốn chết!
Hoa Chi Hải Dương trong nháy mắt được thi triển ra, bay thẳng công kích đến chỗ của Âu Dương Hồng. Cũng không quản tới việc có làm người khác chung quanh bị thương hay không.
Thấy Lâm Nhược Hi lại dám công kích mình, Âu Dương Hồng không coi công kích của nàng ra gì, hắn:
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng muốn làm thương tổn ta? Hôm nay lão tử sẽ để cho ngươi biết, cái gì mới gọi là thực lực.
Lúc này Âu Dương Hồng đã hết hy vọng đối với Lâm Nhược Hi, nàng năm lần bảy lượt cự tuyệt mình. Đây chính là chuyện khiến cho hắn rất mất mặt, trong tiểu đội bình thường không biết có bao nhiêu nữ học viên yêu thương nhung nhớ mình, không ngờ nàng lại tự cho là thanh cao, không thèm ngó tới hắn.
Tùy ý chém ra một chưởng, tuy rằng một chưởng này nhìn như đơn giản. Thế nhưng cũng bao hàm tinh thần lực, nếu không thể đạt được thì nhất định phải cho đối phương chút giáo huấn, không thì sẽ khó tiết mối hận trong lòng của hắn. Cho nên lúc này hắn cũng không có thương hương tiếc ngọc gì cả.
Lâm Nhược Hi thấy một chưởng này của Âu Dương Hồng. Tuy rằng bình thản không có gì lạ, thế lực công kích cũng rất lớn, sau khi Hoa Chi Hải Dương được thi triển ra vội vàng lui về phía sau mấy bước.
- Thình thịch!
Hoa Chi Hải Dương và Tinh Thần kiếm khí va chạm với chưởng lực của đối phương, một cỗ năng lượng cường đại va chạm xuất hiện ở trước mặt của hai người.
Tuy rằng Lâm Nhược Hi lui mấy bước, thế nhưng lực phản chấn này vẫn chấn lui nàng lại mấy bước, ngực phập phồng bất định, vẻ mặt giận dữ nhìn về phía đối phương.
Mà Âu Dương Hồng thì lại đứng tại chỗ không chút sứt mẻ, trên mặt hiện lên vẻ tùy tiện.
- Ha ha! Chỉ bằng vào thực lực này của ngươi mà cũng có tư cách coi thường ta sao? Cho rằng mình xinh đẹp thì ngon sao? Nếu lão tử không chiếm được ngươi thì người khác cũng đừng mong đạt được!
Trong lòng Lâm Nhược Hi thầm giật mình, Hoa Chi Hải Dương mà bản thân nàng thi triển ra đã cách biệt một trời so với trước đây. Mấy ngày nay nàng hấp thu tinh thần lực trong tinh thần tinh thạch, khiến cho nàng đột phá đến Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên. Cộng thêm uy lực của vũ kỹ Địa giai, lực công kích của nàng đã hoàn toàn có thực lực của Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên.
Nhưng đối phương lại hời hợt phá giải như vậy. Danh hiệu đệ nhất thực lực tiểu đội phổ thông quả nhiên không chỉ có hư danh.
Lúc này Ngưu Thiên vội vàng tiến lên nhìn Lâm Nhược Hi một chút, nói:
- Không có sao chứ? Tiểu tử này quả thực không phải là người rồi!
- Không có việc gì, thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên quả thực không phải là thứ mà chúng ta có thể so sánh được. Người như thế cố gắng không nên trêu chọc.
Lâm Nhược Hi nói, nàng biết với tính cách của Ngưu Thiên, nhất định còn có thể xuất đầu vì mình lần nữa.
Quả nhiên sau khi Ngưu Thiên thấy Lâm Nhược Hi không có việc gì, hắn trực tiếp vọt tới trước mặt của Âu Dương Hồng, nói:
- Bắt nạt một nữ nhân thì có bản lĩnh gì chứ? Hôm nay ta đây sẽ giáo huấn ngươi một chút!
- Phải không? Là lên Luận Bàn đài hay là Sinh Tử đài?
Âu Dương Hồng vừa cười vừa nói, đối với Ngưu Thiên này, quả thật hắn không để đối phương vào mắt.
- Nơi nào cũng không đi, trực tiếp đánh ở nơi này đi!
Ngưu Thiên nói xong trực tiếp vung tay đánh ra một quyền.
Một quyền này là do Ngưu Thiên nén giận công kích ra, ở trong lòng của hắn đã cho rằng Sở Lâm Phong là bằng hữu của mình. Mà vị hôn thê của đối phương bị người khác bắt nạt, người làm bằng hữu như hắn phải xuất đầu thay cho đối phương. Tuy rằng không địch lại được đối phương thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
- Không sai, một quyền này lại có tiếng sấm nổ, phải có lực công kích của Địa Vũ cảnh nhị trọng thiên, đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải ta!
Âu Dương Hồng cười nói, đồng thời cũng đánh ra một quyền.
Một quyền này vẫn bình thản như vậy, chỉ là tinh thần lực bao hàm trong đó so với một chưởng kia của Lâm Nhược Hi còn mạnh hơn nhiều. Không lên Sinh Tử đài thì sẽ không thể hạ sát thủ đối học viên, chỉ là bị thương nặng thì vẫn có thể.
Đã từ rất lâu rồi Luận Bàn đài chỉ để bài trí, nếu giữa các học viên có mâu thuẫn thì sẽ không đi tới đó. Trừ phi là tình huống đặc thù, ví dụ như tranh đoạt tên gọi, hoặc là tranh tài.
Ngưu Thiên rất có lòng tin đối với một quyền này của mình, thấy một quyền tùy ý của Âu Dương Hồng, trong lòng tức thì cười nói:
- Nếu như ngươi khinh thường ta đây, như vậy ta sẽ khiến cho ngươi biết sự lợi hại của một quyền này.
Tinh thần lực trên quyền của hai người trong nháy mắt đã va chạm vào nhau:
- Thình thịch!
Lại là một tiếng vang rất lớn vang lên bên tai của mọi người.
Ngưu Thiên tức thì cảm giác được có một cỗ lực công kích cường đại truyền đến, cả người hắn không tự chủ được bay ra ngoài, rơi xuống vị trí bên ngoài cách đó mấy thước.
- Không biết tự lượng sức mình! Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên mà cũng dám đùa giỡn ở trước mặt ta, quả thực là muốn chết!
Âu Dương Hồng nói xong, cả người mang theo một đạo tàn ảnh đi tới trước mặt của Ngưu Thiên.
Ngưu Thiên từ dưới đất bò dậy, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, cánh tay vung quyền đang không ngừng run rẩy:
- Tiểu tử ngươi giở trò lừa bịp!
Vẻ mặt hắn khó có thể tin được nhìn về phía đối phương.
- Dựa vào ngươi? Ngươi còn không xứng! Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi trả giá vì can thiệp vào chuyện của người khác!
Âu Dương Hồng nói xong lại đánh ra một quyền công kích đến.
Khoảng cách gần như thế, coi như Ngưu Thiên muốn tránh thì cũng thì không có cách nào né tránh được. Mà biện pháp duy nhất chính là lần nữa đánh ra một quyền, trong lúc vội vàng vung quyền cho nên lực lượng rất có hạn.
Trong lúc mọi người ở đây đều cho rằng lần này nhất định Ngưu Thiên sẽ bị thương nặng thì một đạo tàn ảnh trong lúc chỉ mành treo chuông đã mang hắn tới vị trí cũ...