Công kích của Âu Dương Hồng trực tiếp thất bại, vẻ mặt hắn kinh hãi nhìn Ngưu Thiên và học viên xa lạ đã mang đối phương đi ở cách đó không xa.
- Tiểu tử, ngươi là ai? Dám can thiệp vào chuyện của ta ở trước mặt ta, hậu quả rất nghiêm trọng đó!
Hắn mang theo vẻ vô cùng phẫn nộ nói.
Sau khi nói xong hắn mới thấy rõ dáng vẻ của người tới, người đầy vết máu, giống như mới từ hồ máu bò ra ngoài, trên người tản ra từng trận mùi máu tươi.
Chỉ là hắn có cảm giác tiểu tử này có chút quen mặt:
- Ngươi là Sở Lâm Phong?
Đối với thiếu niên có thể trực tiếp rời đi trước mặt Lục Tuyết đạo sư nhất ban phổ thông này hắn vẫn có một chút ấn tượng.
- Là gia gia ngươi, sao? Sợ hãi sao?
Lúc này Sở Lâm Phong đã thả Ngưu Thiên ra, hắn nhìn thương thế của đối phương một chút, cũng không có gì đáng ngại.
- Sở Lâm Phong, rốt cục ngươi đã đi ra, tiểu tử này đúng là lợi hại, ta không phải là đối thủ của hắn!
Trong lòng Ngưu Thiên vẫn còn sợ hãi nói với Sở Lâm Phong.
Mà lúc này Âu Dương Hồng nghe thấy lời nói của Sở Lâm Phong, hắn cười ha hả:
- Có phải ngươi mới từ trong đống xác chết bò ra ngoài hay không? Nhìn bộ dáng chật vật kia của ngươi mà cũng xứng động thủ với ta sao? Trong tiểu đội bình thường còn chưa có người khiến cho Âu Dương Hồng ta sợ, chỉ bằng vào ngươi sao?
Sở Lâm Phong cười cười không trả lời, mà trực tiếp đi tới trước mặt của Lâm Nhược Hi, rất ôn nhu nói:
- Nhược Hi, xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng cho tốt. Đã khiến cho nàng chịu ủy khuất, chỉ là nàng yên tâm. Đợi ta lấy lại công đạo cho nàng, ngay cả nữ nhân của ta mà cũng dám trêu chọc. Quả thực là muốn chết!
- Lâm Phong, muội không sao! Chỉ là thân thể của chàng...
Lâm Nhược Hi thấy dáng vẻ trên người của Sở Lâm Phong, nàng có chút lo lắng hỏi.
Rất nhiều người đều nhìn vào hai người Sở Lâm Phong, không nghĩ tới Hỏa Linh tiên tử này lại ôn nhu với thiếu niên người đầy máu như vậy. Thái độ giống như là thê tử đối với phu quân mình vậy.
- Quan hệ giữa bọn họ là thế nào chứ? Không phải tiểu tử này là ý trung nhân của nàng đó chứ!
Một người học viên trong đó nhỏ giọng nói.
- Ta xem qua dường như là thế, ngươi xem trong ánh mắt nàng nhìn tiểu tử kia tràn ngập ý nghĩ yêu thương vô hạn kìa, không nghĩ ra Âu Dương Hồng lại muốn đoạt đồ yêu thích của người khác. Lần này có trò hay để nhìn rồi.
- Đây là Sở Lâm Phong đó. Ta nghe nói hắn là người có thể trực tiếp tiến vào Ưu Đẳng ban, nhưng lại ở lại tiểu đội phổ thông, không phải là vì Hỏa Linh tiên tử đó chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, các loại tiếng nghị luận ùn ùn kéo tới. Những lời này nghe vào trong tai của Âu Dương Hồng giống như một cây đao đang cắt thịt trên người hắn vậy, khiến cho hắn rất là khó chịu.
Sở Lâm Phong cũng không quản mọi người thấy thế nào, một tay hắn ôm Lâm Nhược Hi vào trong ngực, sau đó hai người tới trước mặt của Âu Dương Hồng rồi nói:
- Nhược Hi là nữ nhân của ta, ngay cả nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám trêu chọc, lá gan thật không nhỏ. Đồng thời còn đả thương huynh đệ Ngưu Thiên của ta, ngươi muốn chết như thế nào? Muốn đi tới Luận Bàn đài hay là Sinh Tử đài?
Sở Lâm Phong cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, đối với người như Âu Dương Hồng hắn phải cho đối phương một lần giáo huấn nghiêm trọng, nếu có thể thì chém giết cũng được.
Trên mặt Âu Dương Hồng hiện lên vẻ nóng bỏng, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta nói như vậy:
- Nghe nói ngươi có thể tiến vào tiểu đội Ưu Đẳng. Thế nhưng lại ở lại tiểu đội phổ thông, xem ra thực lực của ngươi rất mạnh, muốn đi nơi nào tùy ngươi, lão tử phụng bồi ngươi tới cùng!
- Vậy đi Sinh Tử đài đi. Người như ngươi sống trên đời cũng là lãng phí lương thực, ta sẽ vì dân trừ hại!
Trên mặt của Sở Lâm Phong không có chút biểu tình nào cả. Khi nói những lời này hắn vô cùng bình thản, giống như đang nói chuyện với một vị bằng hữu vậy, không có một tia sát khí nào cả.
- Sinh Tử đài? Ngươi quyết định đi Sinh Tử đài sao?
Âu Dương Hồng không nghĩ tới Sở Lâm Phong lại dám bảo mình đi Sinh Tử đài. Hắn còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa.
Lâm Nhược Hi bị Sở Lâm Phong ôm vào trong ngực, có một loại trong hưng phấn mang theo ngượng ngùng hiện ra ở trên mặt của nàng, nàng nói
- Lâm Phong, buông ra. Có nhiều người nhìn như vậy xấu hổ chết đi được.
Nói xong nàng tránh thoát bàn tay ôm ấp của Sở Lâm Phong:
- Thực lực của Âu Dương Hồng này không phải là chuyện đùa, ngươi không nên hành động theo cảm tình, không thì sẽ ăn thiệt thòi đó!
Tuy rằng thực lực của Sở Lâm Phong rất mạnh, đã từng đánh bại cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên của Phủ thành chủ. Chỉ là đó là dưới tình huống đối phương không hề chuẩn bị, không hề hoàn thủ nha.
Âu Dương Hồng này cũng là võ giả Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, thực lực có thể tưởng tượng ra được. Nếu như quả thật Sở Lâm Phong giao chiến cùng hắn, khi đó thắng bại sẽ rất khó liệu, cho nên Lâm Nhược Hi phải lo lắng.
- Nhược Hi, ta biết rồi, yên tâm đi! Đối phó với hắn rất dễ dàng thôi.
Sở Lâm Phong đưa cho Lâm Nhược Hi một nụ cười tự tin.
- Thời gian do ngươi quyết định. Nếu như ngươi muốn đánh luôn thì ta cũng không ngại. Chỉ là ta hy vọng ngươi có thể chờ một hai ngày rồi quyết định, như vậy ngươi còn có thể nhìn mặt trời mọc thêm được hai ngày, không thì ngươi sẽ không có cơ hội lên Sinh Tử đài nữa.
Sở Lâm Phong vẫn nói rất lạnh nhạt như trước.
Thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhẫn, quả thực Sở Lâm Phong không coi đệ nhất cao thủ tiểu đội phổ thông vào đâu. Mái tóc đỏ của Âu Dương Hồng như bị cháy vậy, không ngờ không gió tự bay, sắc mặt trên mặt trở thành màu gan heo, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ.
Lúc này một người học viên bên cạnh hắn nhỏ giọng nói:
- Đại ca, nếu tiểu tử Sở Lâm Phong kia dám nói như vậy thì nhất định hắn đã có tiền vốn để nói lời này. Đại ca không thể hành động theo cảm tình mà trúng kế khích tướng của hắn. Chúng ta cứ chờ mấy ngày nữa rồi hãy nói, thuận tiện nói chuyện này cho cho Đại ca. Để đại ca hỗ trợ nhìn xem thực lực của người này thế nào.
- Chút chuyện nhỏ này cũng không cần phải nói cho đại ca đâu, ta có thể giải quyết được. Cứ theo ý ngươi đi, hai ngày nữa sinh tử quyết đấu một lần với hắn, tìm được chút tin tức là tốt nhất.
<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Kỳ thực trong lòng Âu Dương Hồng cũng có chút kiêng kỵ đối với Sở Lâm Phong, dù sao vừa mới rồi đối phương trực tiếp mang Ngưu Thiên đi ở trước mặt mình, tốc độ kia chính là thứ mà hắn không thể làm được.
Nếu đã là sinh tử quyết chiến, như vậy phải có một chút tin tức chứ, sau khi suy nghĩ cẩn thận Âu Dương Hồng nói:
- Sở Lâm Phong, nếu ngươi đã muốn chết, tự nhiên ta sẽ thành toàn cho ngươi. Hai ngày sau chúng ta gặp mặt trên Sinh tử đài. Chỉ là chúng ta phải đặt cược một chút, ngươi cảm thấy thế nào?
Sở Lâm Phong đã sớm biết chắc chắn tiểu tử này sẽ không trực tiếp đồng ý yêu cầu của mình. Rất có thể hắn sẽ tìm người để thử thực lực của mình. Nghĩ tới đây trong lòng Sở Lâm Phong đã có chủ ý.
- Đặt cược gì thì mau nói, tiểu gia ta đồng ý là được. Coi như là một chút thương hại đối với ngươi trước khi ngươi chết!
Trong mắt của Âu Dương Hồng lóe lên sát khí rồi biến mất, nếu như không phải không biết thực lực và nội tình của đối phương thì hắn hận không thể chém giết đối phương. Dù sao người có thể tiến vào Ưu Đẳng ban cũng không phải là hạng người vô năng.
- Vậy đặt cược nữ nhân của ngươi đi. Nếu như ta thắng, nữ nhân của ngươi sẽ là của ta, nếu như ta thua. Đương nhiên vẫn là của ngươi? Ngươi cảm thấy thế nào?
Âu Dương Hồng nói rất là vô sỉ, bởi vì chuyện tiền cược này không có nửa xu quan hệ gì với hắn.
- Có thể, yêu cầu này ta hoàn toàn đồng ý! Chỉ là dường như ngươi đã quên nói một chút, nếu như ta thắng thì cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không có. Chỉ là dường như trên người ngươi cũng không có thứ gì mà ta xem trọng. Một chút điểm ấy dường như ta là người có hại, ngươi có cái gì... có đồ vật để ta động tâm hay không?
Sở Lâm Phong cười nói.
Sau đó hắn lại nói ở bên tai của Lâm Nhược Hi:
- Nhược Hi, nàng sẽ không trách ta khi làm như vậy chứ? Ta biết ta coi nàng làm tiền đặt cược có chút quá phận, chỉ là nàng yên tâm, nàng là nữ nhân của ta. Như vậy cả đời này sẽ là nữ nhân của ta, không ai có thể cướp nàng khỏi tay ta.
- Ta tin tưởng chàng Lâm Phong, chàng cũng là nam nhân duy nhất cả đời này của ta, ta sinh ra là người của chàng, dù chết cũng vẫn là người của chàng.
Trong mắt của Lâm Nhược Hi có chút ướt át nói.
Lúc này Ngưu Thiên đã đi tới trước mặt hai người, hắn nói:
- Sở Lâm Phong, ngươi thực sự muốn lên Sinh Tử đài cùng người này hay sao? Hắn có thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên đó!
Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ quan tâm.
Sở Lâm Phong vỗ vỗ bả vai của Ngưu Thiên nói:
- Lão ngưu, người bằng hữu như ngươi đã đạt đến một trình độ nào đó. Lúc ta không có mặt có thể vì bằng hữu mà giúp không tiếc cả mạng sống. Chỉ là ngươi yên tâm, đối phó với người kia ta cũng có nắm chắc!
- Lão Ngưu? Tên ta đâu phải là Lão Ngưu! Sở Lâm Phong, tiểu tử ngươi đổi tên thật là lợi hại, chỉ là ta đây thích!
Ngưu Thiên cười ha hả nói!
Sở Lâm Phong gật đầu với Ngưu Thiên, sau đó nói với Âu Dương Hồng:
- Nên hưởng thụ hai ngày còn lại này đi. Người bắt nạt nữ nhân của Sở Lâm Phong ta đã định trước chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Hắn tỏ vẻ giận dữ với mọi người đang vây xem, ý tứ là cảnh cáo một ít người có chút si tâm vọng tưởng tốt nhất không nên làm ra hành động thiếu sáng suốt.
- Nhược Hi, chúng ta đi!
Sở Lâm Phong nói xong cũng không quay đầu lại mà kéo tay của Lâm Nhược Hi ung dung rời khỏi ở trước mặt của mọi người.
- Tiểu tử, ngươi là ai? Dám can thiệp vào chuyện của ta ở trước mặt ta, hậu quả rất nghiêm trọng đó!
Hắn mang theo vẻ vô cùng phẫn nộ nói.
Sau khi nói xong hắn mới thấy rõ dáng vẻ của người tới, người đầy vết máu, giống như mới từ hồ máu bò ra ngoài, trên người tản ra từng trận mùi máu tươi.
Chỉ là hắn có cảm giác tiểu tử này có chút quen mặt:
- Ngươi là Sở Lâm Phong?
Đối với thiếu niên có thể trực tiếp rời đi trước mặt Lục Tuyết đạo sư nhất ban phổ thông này hắn vẫn có một chút ấn tượng.
- Là gia gia ngươi, sao? Sợ hãi sao?
Lúc này Sở Lâm Phong đã thả Ngưu Thiên ra, hắn nhìn thương thế của đối phương một chút, cũng không có gì đáng ngại.
- Sở Lâm Phong, rốt cục ngươi đã đi ra, tiểu tử này đúng là lợi hại, ta không phải là đối thủ của hắn!
Trong lòng Ngưu Thiên vẫn còn sợ hãi nói với Sở Lâm Phong.
Mà lúc này Âu Dương Hồng nghe thấy lời nói của Sở Lâm Phong, hắn cười ha hả:
- Có phải ngươi mới từ trong đống xác chết bò ra ngoài hay không? Nhìn bộ dáng chật vật kia của ngươi mà cũng xứng động thủ với ta sao? Trong tiểu đội bình thường còn chưa có người khiến cho Âu Dương Hồng ta sợ, chỉ bằng vào ngươi sao?
Sở Lâm Phong cười cười không trả lời, mà trực tiếp đi tới trước mặt của Lâm Nhược Hi, rất ôn nhu nói:
- Nhược Hi, xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng cho tốt. Đã khiến cho nàng chịu ủy khuất, chỉ là nàng yên tâm. Đợi ta lấy lại công đạo cho nàng, ngay cả nữ nhân của ta mà cũng dám trêu chọc. Quả thực là muốn chết!
- Lâm Phong, muội không sao! Chỉ là thân thể của chàng...
Lâm Nhược Hi thấy dáng vẻ trên người của Sở Lâm Phong, nàng có chút lo lắng hỏi.
Rất nhiều người đều nhìn vào hai người Sở Lâm Phong, không nghĩ tới Hỏa Linh tiên tử này lại ôn nhu với thiếu niên người đầy máu như vậy. Thái độ giống như là thê tử đối với phu quân mình vậy.
- Quan hệ giữa bọn họ là thế nào chứ? Không phải tiểu tử này là ý trung nhân của nàng đó chứ!
Một người học viên trong đó nhỏ giọng nói.
- Ta xem qua dường như là thế, ngươi xem trong ánh mắt nàng nhìn tiểu tử kia tràn ngập ý nghĩ yêu thương vô hạn kìa, không nghĩ ra Âu Dương Hồng lại muốn đoạt đồ yêu thích của người khác. Lần này có trò hay để nhìn rồi.
- Đây là Sở Lâm Phong đó. Ta nghe nói hắn là người có thể trực tiếp tiến vào Ưu Đẳng ban, nhưng lại ở lại tiểu đội phổ thông, không phải là vì Hỏa Linh tiên tử đó chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, các loại tiếng nghị luận ùn ùn kéo tới. Những lời này nghe vào trong tai của Âu Dương Hồng giống như một cây đao đang cắt thịt trên người hắn vậy, khiến cho hắn rất là khó chịu.
Sở Lâm Phong cũng không quản mọi người thấy thế nào, một tay hắn ôm Lâm Nhược Hi vào trong ngực, sau đó hai người tới trước mặt của Âu Dương Hồng rồi nói:
- Nhược Hi là nữ nhân của ta, ngay cả nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám trêu chọc, lá gan thật không nhỏ. Đồng thời còn đả thương huynh đệ Ngưu Thiên của ta, ngươi muốn chết như thế nào? Muốn đi tới Luận Bàn đài hay là Sinh Tử đài?
Sở Lâm Phong cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, đối với người như Âu Dương Hồng hắn phải cho đối phương một lần giáo huấn nghiêm trọng, nếu có thể thì chém giết cũng được.
Trên mặt Âu Dương Hồng hiện lên vẻ nóng bỏng, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta nói như vậy:
- Nghe nói ngươi có thể tiến vào tiểu đội Ưu Đẳng. Thế nhưng lại ở lại tiểu đội phổ thông, xem ra thực lực của ngươi rất mạnh, muốn đi nơi nào tùy ngươi, lão tử phụng bồi ngươi tới cùng!
- Vậy đi Sinh Tử đài đi. Người như ngươi sống trên đời cũng là lãng phí lương thực, ta sẽ vì dân trừ hại!
Trên mặt của Sở Lâm Phong không có chút biểu tình nào cả. Khi nói những lời này hắn vô cùng bình thản, giống như đang nói chuyện với một vị bằng hữu vậy, không có một tia sát khí nào cả.
- Sinh Tử đài? Ngươi quyết định đi Sinh Tử đài sao?
Âu Dương Hồng không nghĩ tới Sở Lâm Phong lại dám bảo mình đi Sinh Tử đài. Hắn còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa.
Lâm Nhược Hi bị Sở Lâm Phong ôm vào trong ngực, có một loại trong hưng phấn mang theo ngượng ngùng hiện ra ở trên mặt của nàng, nàng nói
- Lâm Phong, buông ra. Có nhiều người nhìn như vậy xấu hổ chết đi được.
Nói xong nàng tránh thoát bàn tay ôm ấp của Sở Lâm Phong:
- Thực lực của Âu Dương Hồng này không phải là chuyện đùa, ngươi không nên hành động theo cảm tình, không thì sẽ ăn thiệt thòi đó!
Tuy rằng thực lực của Sở Lâm Phong rất mạnh, đã từng đánh bại cao thủ Địa Vũ cảnh tam trọng thiên của Phủ thành chủ. Chỉ là đó là dưới tình huống đối phương không hề chuẩn bị, không hề hoàn thủ nha.
Âu Dương Hồng này cũng là võ giả Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, thực lực có thể tưởng tượng ra được. Nếu như quả thật Sở Lâm Phong giao chiến cùng hắn, khi đó thắng bại sẽ rất khó liệu, cho nên Lâm Nhược Hi phải lo lắng.
- Nhược Hi, ta biết rồi, yên tâm đi! Đối phó với hắn rất dễ dàng thôi.
Sở Lâm Phong đưa cho Lâm Nhược Hi một nụ cười tự tin.
- Thời gian do ngươi quyết định. Nếu như ngươi muốn đánh luôn thì ta cũng không ngại. Chỉ là ta hy vọng ngươi có thể chờ một hai ngày rồi quyết định, như vậy ngươi còn có thể nhìn mặt trời mọc thêm được hai ngày, không thì ngươi sẽ không có cơ hội lên Sinh Tử đài nữa.
Sở Lâm Phong vẫn nói rất lạnh nhạt như trước.
Thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhẫn, quả thực Sở Lâm Phong không coi đệ nhất cao thủ tiểu đội phổ thông vào đâu. Mái tóc đỏ của Âu Dương Hồng như bị cháy vậy, không ngờ không gió tự bay, sắc mặt trên mặt trở thành màu gan heo, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ.
Lúc này một người học viên bên cạnh hắn nhỏ giọng nói:
- Đại ca, nếu tiểu tử Sở Lâm Phong kia dám nói như vậy thì nhất định hắn đã có tiền vốn để nói lời này. Đại ca không thể hành động theo cảm tình mà trúng kế khích tướng của hắn. Chúng ta cứ chờ mấy ngày nữa rồi hãy nói, thuận tiện nói chuyện này cho cho Đại ca. Để đại ca hỗ trợ nhìn xem thực lực của người này thế nào.
- Chút chuyện nhỏ này cũng không cần phải nói cho đại ca đâu, ta có thể giải quyết được. Cứ theo ý ngươi đi, hai ngày nữa sinh tử quyết đấu một lần với hắn, tìm được chút tin tức là tốt nhất.
<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Kỳ thực trong lòng Âu Dương Hồng cũng có chút kiêng kỵ đối với Sở Lâm Phong, dù sao vừa mới rồi đối phương trực tiếp mang Ngưu Thiên đi ở trước mặt mình, tốc độ kia chính là thứ mà hắn không thể làm được.
Nếu đã là sinh tử quyết chiến, như vậy phải có một chút tin tức chứ, sau khi suy nghĩ cẩn thận Âu Dương Hồng nói:
- Sở Lâm Phong, nếu ngươi đã muốn chết, tự nhiên ta sẽ thành toàn cho ngươi. Hai ngày sau chúng ta gặp mặt trên Sinh tử đài. Chỉ là chúng ta phải đặt cược một chút, ngươi cảm thấy thế nào?
Sở Lâm Phong đã sớm biết chắc chắn tiểu tử này sẽ không trực tiếp đồng ý yêu cầu của mình. Rất có thể hắn sẽ tìm người để thử thực lực của mình. Nghĩ tới đây trong lòng Sở Lâm Phong đã có chủ ý.
- Đặt cược gì thì mau nói, tiểu gia ta đồng ý là được. Coi như là một chút thương hại đối với ngươi trước khi ngươi chết!
Trong mắt của Âu Dương Hồng lóe lên sát khí rồi biến mất, nếu như không phải không biết thực lực và nội tình của đối phương thì hắn hận không thể chém giết đối phương. Dù sao người có thể tiến vào Ưu Đẳng ban cũng không phải là hạng người vô năng.
- Vậy đặt cược nữ nhân của ngươi đi. Nếu như ta thắng, nữ nhân của ngươi sẽ là của ta, nếu như ta thua. Đương nhiên vẫn là của ngươi? Ngươi cảm thấy thế nào?
Âu Dương Hồng nói rất là vô sỉ, bởi vì chuyện tiền cược này không có nửa xu quan hệ gì với hắn.
- Có thể, yêu cầu này ta hoàn toàn đồng ý! Chỉ là dường như ngươi đã quên nói một chút, nếu như ta thắng thì cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không có. Chỉ là dường như trên người ngươi cũng không có thứ gì mà ta xem trọng. Một chút điểm ấy dường như ta là người có hại, ngươi có cái gì... có đồ vật để ta động tâm hay không?
Sở Lâm Phong cười nói.
Sau đó hắn lại nói ở bên tai của Lâm Nhược Hi:
- Nhược Hi, nàng sẽ không trách ta khi làm như vậy chứ? Ta biết ta coi nàng làm tiền đặt cược có chút quá phận, chỉ là nàng yên tâm, nàng là nữ nhân của ta. Như vậy cả đời này sẽ là nữ nhân của ta, không ai có thể cướp nàng khỏi tay ta.
- Ta tin tưởng chàng Lâm Phong, chàng cũng là nam nhân duy nhất cả đời này của ta, ta sinh ra là người của chàng, dù chết cũng vẫn là người của chàng.
Trong mắt của Lâm Nhược Hi có chút ướt át nói.
Lúc này Ngưu Thiên đã đi tới trước mặt hai người, hắn nói:
- Sở Lâm Phong, ngươi thực sự muốn lên Sinh Tử đài cùng người này hay sao? Hắn có thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên đó!
Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ quan tâm.
Sở Lâm Phong vỗ vỗ bả vai của Ngưu Thiên nói:
- Lão ngưu, người bằng hữu như ngươi đã đạt đến một trình độ nào đó. Lúc ta không có mặt có thể vì bằng hữu mà giúp không tiếc cả mạng sống. Chỉ là ngươi yên tâm, đối phó với người kia ta cũng có nắm chắc!
- Lão Ngưu? Tên ta đâu phải là Lão Ngưu! Sở Lâm Phong, tiểu tử ngươi đổi tên thật là lợi hại, chỉ là ta đây thích!
Ngưu Thiên cười ha hả nói!
Sở Lâm Phong gật đầu với Ngưu Thiên, sau đó nói với Âu Dương Hồng:
- Nên hưởng thụ hai ngày còn lại này đi. Người bắt nạt nữ nhân của Sở Lâm Phong ta đã định trước chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Hắn tỏ vẻ giận dữ với mọi người đang vây xem, ý tứ là cảnh cáo một ít người có chút si tâm vọng tưởng tốt nhất không nên làm ra hành động thiếu sáng suốt.
- Nhược Hi, chúng ta đi!
Sở Lâm Phong nói xong cũng không quay đầu lại mà kéo tay của Lâm Nhược Hi ung dung rời khỏi ở trước mặt của mọi người.