Một trận bão tố đang nổi lên mà Sở Lâm Phong lại không biết, hắn nhìn mọi người giật mình, cười nói:
- Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, ta không muốn nghe thấy có người trêu chọc nữ nhân của ta nữa. Bằng không ta sẽ giết không tha!
Mặc dù vẻ mặt là cười hì hì, thế nhưng trên người thể hiện ra sát khí khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi. Ba chữ giết không tha này nghe vào trong tai của mọi người rất là chấn động.
Không có người nào dám phản bác, bởi vì thực lực của Sở Lâm Phong còn ở đó, một học viên vừa mới tiến vào học viện không lâu đã có thể dễ dàng đánh bại cao thủ bài danh thứ tư, ai lại dám đi trêu chọc cơ chứ?
Mặt của Đường Lỵ đỏ ửng, không ngờ tính tình mẫu bạo long lại biến mất, biến thành tiểu thư khuê các, như chim nhỏ nép vào người hắn, đây là kết quả mà Sở Lâm Phong thích thấy nhất.
- Các nàng trở về đi, ta còn muốn tìm lão đầu Viện trưởng lấy chút đồ, có lẽ sẽ cho các nàng một kinh hỉ ngoài ý muốn!
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp thi triển Di hình hoán ảnh, sau mấy lần lóe lên đã biến mất ở trong mắt của mọi người.
Ngày này nhất định là một ngày không bình thường, sự cường thế của Sở Lâm Phong trực tiếp để lại ấn tượng không thể xóa nhòa ở trong lòng mọi người. Rất nhiều người đã mơ hồ xếp hạng hắn vào trong top ba thực lực của học viện.
Từ rất xa Sở Lâm Phong đã nhìn thấy Công Tôn Trường Viễn và Từ viện trưởng đang chờ hắn ở đình nghỉ mát, vẻ mặt của Công Tôn Trường Viễn vô cùng khó coi.
- Ha ha, hai vị Viện trưởng đã đợi lâu, hiện tại nói chuyện của chúng ta đi!
- Tiểu tử, ngươi thực sự là lớn gan. Ngươi có biết lão tử chính là cường giả Thiên Vũ cảnh, vung tay lên là có thể giết chết ngươi. Không nghĩ tới hôm nay ta lại bị ngươi áp chế, thật là không thể tưởng tượng được nổi!
Công Tôn Trường Viễn lập tức ai oán nói.
- Công Tôn lão đầu, tự mình làm sai thì nhất định phải bị nghiêm phạt, ngươi như vậy là đáng đời!
Sở Lâm Phong cũng không bởi vì thực lực của đối phương mà cảm thấy sợ hãi.
- Lão đầu? Có phải ánh mắt của tiểu tử ngươi mù rồi không? Ngươi nên gọi vị bên cạnh ngươi là lão đầu, lão tử tối đa cũng chỉ bằng phụ thân ngươi mà thôi, tức chết ta rồi!
- Được rồi, được rồi! Sở Lâm Phong, ngươi thật sự là nhân tài kiệt xuất nhất của học viện chúng ta, cũng chính bởi vì như vậy cho nên chúng ta mới dung túng ngươi như vậy. Ngươi cũng không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nữa, tối thiểu phần tôn trọng ngươi cần phải có!
Từ viện trưởng cũng có chút không quen nói.
- Được rồi! Ta biết rồi, đã chuẩn bị xong đồ chưa? Ta quên nói cho ngươi biết, lão đầu. Tinh thạch mà ngươi cho ta đã dùng hết toàn bộ ở trong Tinh Thần mật thất rồi, lần sau tốt nhất nên chuẩn bị nhiều hơn, ta chuẩn bị đột phá Địa Vũ cảnh đệ nhị trọng thiên.
Sở Lâm Phong vẫn cợt nhả như trước, nói.
Lời này nghe vào trong tai của hai vị cường giả Thiên Vũ cảnh khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu, không phải là bởi vì hắn đã dùng hết tinh thạch, bọn họ cảm thấy phung phí của trời.
Mà là không ngờ hắn thoáng cái từ Huyền vũ cảnh lục trọng thiên trực tiếp đột phá đến Địa Vũ cảnh, thoáng cái đột phá ba cảnh giới, mà lại chỉ cần dùng tám ngày ngắn ngủi.
Đây là chuyện mà cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe nói qua. Giật mình nhất là không ngờ lực công kích của hắn đã đạt tới trên Địa Vũ cảnh ngũ trọng thiên, thật là không thể tưởng tượng được nổi.
Nếu như thiên tài như vậy được bồi dưỡng thêm nữa, như vậy trong tương lai không lâu nhất định sẽ trở thành một siêu cấp cường giả. Đến lúc đó thế lực của hoàng thất sẽ một lần nữa tăng lên.
Công Tôn Trường Viễn không nói gì, tuy rằng hắn đồng ý với điều kiện của Sở Lâm Phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể được. Cho nên thứ duy nhất có thể trông cậy được vào chính là Từ viện trưởng.
Từ viện trưởng híp mắt nhìn Sở Lâm Phong từ đầu đến chân, sau đó mới cười nói:
- Sở Lâm Phong, mặc dù chúng ta là Viện trưởng của Thiên Long học viện, thế nhưng cũng có rất nhiều chuyện không có cách nào làm được. Ta nói thẳng, chúng ta cũng chỉ là giúp người làm việc mà thôi.
- Ha ha, lão đầu, đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta. Thiên Long học viện là học viện số một số hai trong Thiên Long Quốc, đồ vật rất nhiều, không đến nỗi nghèo như vậy. Thống khoái một chút, ta đề thăng thực lực sớm thì sau này càng dễ thắng cao thủ của Hải Long học viện chứ.
Sở Lâm Phong cười nói.
- Tinh thạch chúng ta tối đa chỉ cho ngươi được năm khỏa tinh thạch thượng phẩm mỗi tháng, đây đã là năng lực lớn nhất của chúng ta. Dù sao Thiên Long Quốc cũng chỉ có thể coi như là một quốc gia nhỏ, sản lượng tinh thạch rất có hạn. Về phần Hồn Tuyết Thảo mà ngươi muốn, học viện cũng chỉ có một gốc, hiện tại có thể đưa cho ngươi, hai gốc khác thì chúng ta bất lực, nếu không ngươi dùng những đồ khác để thay thế được không?
Từ viện trưởng nói xong cũng vô cùng bất đắc dĩ, đối với tên thiếu niên thiên tài như Sở Lâm Phong này quả thực là không đắc tội nổi.
Tuy rằng trong Thiên Long học viện quyền lợi của hắn lớn nhất, nhưng cơ sở ngầm của hoàng thất cũng không thiếu, học viện xuất hiện nhân tài như Sở Lâm Phong đương nhiên sẽ được coi trọng, nếu như mình đắc tội với đối phương thì hậu quả sau này sẽ không tưởng tượng được nổi.
Vốn hắn định báo lên hoàng thất để hoàng thất tới xử lý vấn đề của Sở Lâm Phong, nhưng hoàng thất cách nơi này quá xa. Coi như cưỡi Ma thú phi hành đi qua thì cũng cần hơn mười ngày. Đồng thời bên kia có đồng ý hay không vẫn là một ẩn số.
Sở Lâm Phong vùi đầu suy tư một lát, sau đó nói:
- Có Thánh Ngọc Tuyết Liên hay không?
- Thánh Ngọc Tuyết Liên? Vật gì vậy, ngay cả nghe ta cũng chưa từng nghe qua!
- Băng diễm chi tinh?
- Thiên Vũ Thần Thủy?
- Không có!
- Con bà nó! Không có gì cả, không phải các ngươi đang lừa dối ta đó chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong cảm thấy rất là thất vọng, Thiên Long học viện cũng quá nghèo rồi đó.
Trên mặt hai người Công Tôn Trường Viễn như ăn phải mướp đắng, mấy thứ mà Sở Lâm Phong này nói ra, dường như bọn họ chưa từng nghe qua, rốt cuộc hắn biết được từ đâu vậy?
- Chúng ta không lừa ngươi, những thứ mà ngươi nói chúng ta mới nghe lần đầu, có còn những thứ khác có thể thay thế được hay không?
Từ viện trưởng dùng vẻ mặt vô tội nói.
Lúc này trong đầu của Sở Lâm Phong xuất hiện thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi:
- Lâm Phong, ngươi cũng quá để mắt tới nhị lão này rồi. Thánh Ngọc Tuyết Liên và Thiên Vũ Thần Thủy không phải là thứ dễ dàng lấy được như vậy. Ta nghĩ coi như toàn bộ đế quốc Thiên Long cũng không có thứ này, Băng diễm chi tinh thì có thể còn có một chút hy vọng.
- Ta nên tới nơi nào tìm đây? Nếu như Thanh sương kiếm không thể giải trừ phong ấn thì chỉ có thể coi nó là một thanh bội kiếm tốt, căn bản không thể phát huy ra được uy lực vốn có. Chẳng phải là phung phí của trời hay sao?
Sở Lâm Phong cảm thấy rất im lặng.
- Đế quốc Thiên Long chỉ có thể nói là một quốc gia nhỏ yếu trên đại lục này, nói khó nghe một chút thì một thành trì trong Thương Lan Cổ địa cũng lớn bằng nó. Chứ đừng nói là U Minh quỷ quỷ vực, Long Thần Cốc và Thần chi chiến trường, thế giới bên ngoài vô cùng lớn, chỉ là dùng năng lực của các ngươi không biết được mà thôi.
Lời nói của Kiếm linh Nguyệt Nhi khiến cho Sở Lâm Phong trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, nửa ngày sau mới hỏi một câu:
- Có phải những nơi kia có rất nhiều cường giả hay không?
- Cũng không nhiều, Thiên Vũ cảnh ở nơi nào thì cũng tương đương với nhau. Huyền vũ cảnh, Thần Vũ Cảnh như các ngươi mới thật sự là chủ lực, hiện tại nói cho ngươi biết tin tức này vẫn còn sớm, chờ ngươi đột phá Thiên Vũ cảnh rồi hãy nói! Lấy được một gốc Hồn Tuyết Thảo kia là được rồi, những thứ khác thì quên đi, làm người phải có chừng mực. Tạo ra áp lực cho đối phương quá độ có đôi khi sẽ biến khéo thành vụng, chờ ta hấp thu năng lượng của Hồn Tuyết Thảo, ngươi cũng phải lập tức hấp thu cửu âm chi khí trên người của Tư Mã Tĩnh Di. Chờ sau khi bên trong cơ thể ngươi xuất hiện Hỗn Độn chi khí thì ta sẽ giao tuyệt thế vũ kỹ Cửu Chuyển tinh thần biến cho ngươi!
Kiếm linh nói một hơi nhiều như vậy, có thể thấy được nàng quan tâm Sở Lâm Phong thế nào.
Sở Lâm Phong như hiểu ra cái gì đó, ngay sau đó hắn cười nói với hai người Từ viện trưởng:
- Ngươi đã bất lực thì ta cũng không miễn cưỡng, đưa Hồn Tuyết Thảo và tinh thạch cho ta đi. Các ngươi yên tâm đi, chuyện mà Sở Lâm Phong ta nói có thể làm được thì nhất định có thể làm được.
Thấy Sở Lâm Phong nhượng bộ, trong lòng hai người tức thì thở dài một hơi, lúc này Từ viện trưởng lấy ra một cái nhẫn phong cách cổ xưa ở trên người rồi nói:
- Hồn Tuyết Thảo và tinh thạch đều ở bên trong chiếc nhẫn này, đây chính là chiếc nhẫn trữ vật, hôm nay ta sẽ tặng nó cho ngươi, nó ở lại trên người của ngươi, nhất định sẽ có tác dụng hơn so với ở trên người ta.
- Nhẫn trữ vật?
Nghe cái tên này, nhất định là vật có tác dụng như đai lưng trữ vật vậy, chỉ là nhẫn nhỏ hơn đai lưng, dễ dàng hơn mang theo hơn đai lưng. Sở Lâm Phong không chút khách khí tiếp nhận.
Thần thức tiến vào không gian trong nhẫn trữ vật, vừa nhìn một cái, hắn nói:
- Con bà nói, không ngờ không gian bên trong này lại lớn như vậy, đan dược, vũ kỹ, tinh thạch đều có ở bên trong, quả thực chính là gia sản của Từ lão đầu đây mà!
Trong lòng hết sức chấn động, Sở Lâm Phong có chút ngượng ngùng hỏi:
- Lão đầu, không phải ngươi cầm nhầm đó chứ?
- Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, ta không muốn nghe thấy có người trêu chọc nữ nhân của ta nữa. Bằng không ta sẽ giết không tha!
Mặc dù vẻ mặt là cười hì hì, thế nhưng trên người thể hiện ra sát khí khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi. Ba chữ giết không tha này nghe vào trong tai của mọi người rất là chấn động.
Không có người nào dám phản bác, bởi vì thực lực của Sở Lâm Phong còn ở đó, một học viên vừa mới tiến vào học viện không lâu đã có thể dễ dàng đánh bại cao thủ bài danh thứ tư, ai lại dám đi trêu chọc cơ chứ?
Mặt của Đường Lỵ đỏ ửng, không ngờ tính tình mẫu bạo long lại biến mất, biến thành tiểu thư khuê các, như chim nhỏ nép vào người hắn, đây là kết quả mà Sở Lâm Phong thích thấy nhất.
- Các nàng trở về đi, ta còn muốn tìm lão đầu Viện trưởng lấy chút đồ, có lẽ sẽ cho các nàng một kinh hỉ ngoài ý muốn!
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp thi triển Di hình hoán ảnh, sau mấy lần lóe lên đã biến mất ở trong mắt của mọi người.
Ngày này nhất định là một ngày không bình thường, sự cường thế của Sở Lâm Phong trực tiếp để lại ấn tượng không thể xóa nhòa ở trong lòng mọi người. Rất nhiều người đã mơ hồ xếp hạng hắn vào trong top ba thực lực của học viện.
Từ rất xa Sở Lâm Phong đã nhìn thấy Công Tôn Trường Viễn và Từ viện trưởng đang chờ hắn ở đình nghỉ mát, vẻ mặt của Công Tôn Trường Viễn vô cùng khó coi.
- Ha ha, hai vị Viện trưởng đã đợi lâu, hiện tại nói chuyện của chúng ta đi!
- Tiểu tử, ngươi thực sự là lớn gan. Ngươi có biết lão tử chính là cường giả Thiên Vũ cảnh, vung tay lên là có thể giết chết ngươi. Không nghĩ tới hôm nay ta lại bị ngươi áp chế, thật là không thể tưởng tượng được nổi!
Công Tôn Trường Viễn lập tức ai oán nói.
- Công Tôn lão đầu, tự mình làm sai thì nhất định phải bị nghiêm phạt, ngươi như vậy là đáng đời!
Sở Lâm Phong cũng không bởi vì thực lực của đối phương mà cảm thấy sợ hãi.
- Lão đầu? Có phải ánh mắt của tiểu tử ngươi mù rồi không? Ngươi nên gọi vị bên cạnh ngươi là lão đầu, lão tử tối đa cũng chỉ bằng phụ thân ngươi mà thôi, tức chết ta rồi!
- Được rồi, được rồi! Sở Lâm Phong, ngươi thật sự là nhân tài kiệt xuất nhất của học viện chúng ta, cũng chính bởi vì như vậy cho nên chúng ta mới dung túng ngươi như vậy. Ngươi cũng không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nữa, tối thiểu phần tôn trọng ngươi cần phải có!
Từ viện trưởng cũng có chút không quen nói.
- Được rồi! Ta biết rồi, đã chuẩn bị xong đồ chưa? Ta quên nói cho ngươi biết, lão đầu. Tinh thạch mà ngươi cho ta đã dùng hết toàn bộ ở trong Tinh Thần mật thất rồi, lần sau tốt nhất nên chuẩn bị nhiều hơn, ta chuẩn bị đột phá Địa Vũ cảnh đệ nhị trọng thiên.
Sở Lâm Phong vẫn cợt nhả như trước, nói.
Lời này nghe vào trong tai của hai vị cường giả Thiên Vũ cảnh khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu, không phải là bởi vì hắn đã dùng hết tinh thạch, bọn họ cảm thấy phung phí của trời.
Mà là không ngờ hắn thoáng cái từ Huyền vũ cảnh lục trọng thiên trực tiếp đột phá đến Địa Vũ cảnh, thoáng cái đột phá ba cảnh giới, mà lại chỉ cần dùng tám ngày ngắn ngủi.
Đây là chuyện mà cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe nói qua. Giật mình nhất là không ngờ lực công kích của hắn đã đạt tới trên Địa Vũ cảnh ngũ trọng thiên, thật là không thể tưởng tượng được nổi.
Nếu như thiên tài như vậy được bồi dưỡng thêm nữa, như vậy trong tương lai không lâu nhất định sẽ trở thành một siêu cấp cường giả. Đến lúc đó thế lực của hoàng thất sẽ một lần nữa tăng lên.
Công Tôn Trường Viễn không nói gì, tuy rằng hắn đồng ý với điều kiện của Sở Lâm Phong, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể được. Cho nên thứ duy nhất có thể trông cậy được vào chính là Từ viện trưởng.
Từ viện trưởng híp mắt nhìn Sở Lâm Phong từ đầu đến chân, sau đó mới cười nói:
- Sở Lâm Phong, mặc dù chúng ta là Viện trưởng của Thiên Long học viện, thế nhưng cũng có rất nhiều chuyện không có cách nào làm được. Ta nói thẳng, chúng ta cũng chỉ là giúp người làm việc mà thôi.
- Ha ha, lão đầu, đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta. Thiên Long học viện là học viện số một số hai trong Thiên Long Quốc, đồ vật rất nhiều, không đến nỗi nghèo như vậy. Thống khoái một chút, ta đề thăng thực lực sớm thì sau này càng dễ thắng cao thủ của Hải Long học viện chứ.
Sở Lâm Phong cười nói.
- Tinh thạch chúng ta tối đa chỉ cho ngươi được năm khỏa tinh thạch thượng phẩm mỗi tháng, đây đã là năng lực lớn nhất của chúng ta. Dù sao Thiên Long Quốc cũng chỉ có thể coi như là một quốc gia nhỏ, sản lượng tinh thạch rất có hạn. Về phần Hồn Tuyết Thảo mà ngươi muốn, học viện cũng chỉ có một gốc, hiện tại có thể đưa cho ngươi, hai gốc khác thì chúng ta bất lực, nếu không ngươi dùng những đồ khác để thay thế được không?
Từ viện trưởng nói xong cũng vô cùng bất đắc dĩ, đối với tên thiếu niên thiên tài như Sở Lâm Phong này quả thực là không đắc tội nổi.
Tuy rằng trong Thiên Long học viện quyền lợi của hắn lớn nhất, nhưng cơ sở ngầm của hoàng thất cũng không thiếu, học viện xuất hiện nhân tài như Sở Lâm Phong đương nhiên sẽ được coi trọng, nếu như mình đắc tội với đối phương thì hậu quả sau này sẽ không tưởng tượng được nổi.
Vốn hắn định báo lên hoàng thất để hoàng thất tới xử lý vấn đề của Sở Lâm Phong, nhưng hoàng thất cách nơi này quá xa. Coi như cưỡi Ma thú phi hành đi qua thì cũng cần hơn mười ngày. Đồng thời bên kia có đồng ý hay không vẫn là một ẩn số.
Sở Lâm Phong vùi đầu suy tư một lát, sau đó nói:
- Có Thánh Ngọc Tuyết Liên hay không?
- Thánh Ngọc Tuyết Liên? Vật gì vậy, ngay cả nghe ta cũng chưa từng nghe qua!
- Băng diễm chi tinh?
- Thiên Vũ Thần Thủy?
- Không có!
- Con bà nó! Không có gì cả, không phải các ngươi đang lừa dối ta đó chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong cảm thấy rất là thất vọng, Thiên Long học viện cũng quá nghèo rồi đó.
Trên mặt hai người Công Tôn Trường Viễn như ăn phải mướp đắng, mấy thứ mà Sở Lâm Phong này nói ra, dường như bọn họ chưa từng nghe qua, rốt cuộc hắn biết được từ đâu vậy?
- Chúng ta không lừa ngươi, những thứ mà ngươi nói chúng ta mới nghe lần đầu, có còn những thứ khác có thể thay thế được hay không?
Từ viện trưởng dùng vẻ mặt vô tội nói.
Lúc này trong đầu của Sở Lâm Phong xuất hiện thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi:
- Lâm Phong, ngươi cũng quá để mắt tới nhị lão này rồi. Thánh Ngọc Tuyết Liên và Thiên Vũ Thần Thủy không phải là thứ dễ dàng lấy được như vậy. Ta nghĩ coi như toàn bộ đế quốc Thiên Long cũng không có thứ này, Băng diễm chi tinh thì có thể còn có một chút hy vọng.
- Ta nên tới nơi nào tìm đây? Nếu như Thanh sương kiếm không thể giải trừ phong ấn thì chỉ có thể coi nó là một thanh bội kiếm tốt, căn bản không thể phát huy ra được uy lực vốn có. Chẳng phải là phung phí của trời hay sao?
Sở Lâm Phong cảm thấy rất im lặng.
- Đế quốc Thiên Long chỉ có thể nói là một quốc gia nhỏ yếu trên đại lục này, nói khó nghe một chút thì một thành trì trong Thương Lan Cổ địa cũng lớn bằng nó. Chứ đừng nói là U Minh quỷ quỷ vực, Long Thần Cốc và Thần chi chiến trường, thế giới bên ngoài vô cùng lớn, chỉ là dùng năng lực của các ngươi không biết được mà thôi.
Lời nói của Kiếm linh Nguyệt Nhi khiến cho Sở Lâm Phong trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, nửa ngày sau mới hỏi một câu:
- Có phải những nơi kia có rất nhiều cường giả hay không?
- Cũng không nhiều, Thiên Vũ cảnh ở nơi nào thì cũng tương đương với nhau. Huyền vũ cảnh, Thần Vũ Cảnh như các ngươi mới thật sự là chủ lực, hiện tại nói cho ngươi biết tin tức này vẫn còn sớm, chờ ngươi đột phá Thiên Vũ cảnh rồi hãy nói! Lấy được một gốc Hồn Tuyết Thảo kia là được rồi, những thứ khác thì quên đi, làm người phải có chừng mực. Tạo ra áp lực cho đối phương quá độ có đôi khi sẽ biến khéo thành vụng, chờ ta hấp thu năng lượng của Hồn Tuyết Thảo, ngươi cũng phải lập tức hấp thu cửu âm chi khí trên người của Tư Mã Tĩnh Di. Chờ sau khi bên trong cơ thể ngươi xuất hiện Hỗn Độn chi khí thì ta sẽ giao tuyệt thế vũ kỹ Cửu Chuyển tinh thần biến cho ngươi!
Kiếm linh nói một hơi nhiều như vậy, có thể thấy được nàng quan tâm Sở Lâm Phong thế nào.
Sở Lâm Phong như hiểu ra cái gì đó, ngay sau đó hắn cười nói với hai người Từ viện trưởng:
- Ngươi đã bất lực thì ta cũng không miễn cưỡng, đưa Hồn Tuyết Thảo và tinh thạch cho ta đi. Các ngươi yên tâm đi, chuyện mà Sở Lâm Phong ta nói có thể làm được thì nhất định có thể làm được.
Thấy Sở Lâm Phong nhượng bộ, trong lòng hai người tức thì thở dài một hơi, lúc này Từ viện trưởng lấy ra một cái nhẫn phong cách cổ xưa ở trên người rồi nói:
- Hồn Tuyết Thảo và tinh thạch đều ở bên trong chiếc nhẫn này, đây chính là chiếc nhẫn trữ vật, hôm nay ta sẽ tặng nó cho ngươi, nó ở lại trên người của ngươi, nhất định sẽ có tác dụng hơn so với ở trên người ta.
- Nhẫn trữ vật?
Nghe cái tên này, nhất định là vật có tác dụng như đai lưng trữ vật vậy, chỉ là nhẫn nhỏ hơn đai lưng, dễ dàng hơn mang theo hơn đai lưng. Sở Lâm Phong không chút khách khí tiếp nhận.
Thần thức tiến vào không gian trong nhẫn trữ vật, vừa nhìn một cái, hắn nói:
- Con bà nói, không ngờ không gian bên trong này lại lớn như vậy, đan dược, vũ kỹ, tinh thạch đều có ở bên trong, quả thực chính là gia sản của Từ lão đầu đây mà!
Trong lòng hết sức chấn động, Sở Lâm Phong có chút ngượng ngùng hỏi:
- Lão đầu, không phải ngươi cầm nhầm đó chứ?