Thấy Lưu Xuyên Minh trưởng công chúa liền níu tay áo của hắn nũng nịu nói.
"Đệ đệ giúp ta, cô ta ức hiếp ta." Lưu Nhi Bình làm bộ mặt yếu đuối trên khóe mi rời vài giọt nước mắt, đôi mắt tròn xoe mọng nước sáng long lanh khiến cho người ta không khỏi sao lòng.
"Ngươi tại sao tỷ lại đánh tỷ tỷ của ta." Lưu Xuyên Minh tỏ vẻ tức giận đôi mắt tối mịch như bị làn khói đen che lại trước sự tức giận.
"Đệ đệ ta thực không cố ý à!" Lưu Lam Ngọc làm vẽ mặt ngây thơ vô tội ánh mắt đầy như một con cưu non chuẩn bị làm thức ăn cho con sói độc ác ham ăn.
"Không cố ý, ta đã thấy người đánh tỷ tỷ của ta còn dám chối sao"
"Vậy đệ không thấy tỷ tỷ đánh ta sao, ta chỉ là phản xạ lại thôi mà ta thực sự không cố ý à."
Nhóc con ngươi tức giận cái gì chứ, đến bao giờ người có cái quyền ra hỏi tỷ tỷ của mình như vậy. À mà ngươi có xem ta là tỷ tỷ của người đâu nhỉ. Được vậy hôm nay ta sẽ dạy cho người biết muốn đối phó với ta không dễ đâu.
Hắn trợn tròn mắt nhìn Lưu Lam Ngọc.
"Phản xạ sao, có ai phản xạ mà lại đánh người mạnh như vậy không?"
"Người ta thực sự chỉ phản xạ thôi mà có cần quát người ta như vậy không!" Lưu Lam Ngọc đưa tay lên che mặt, đầu hơn nhún xuống trên khóe mắt xuất hiện vài giọt nước mắt rơi trên gò má, trông nó lúc này rất là tội nghiệp chẳng khác nào một con cún con bị chủ nhân đá ra khỏi nhà.
"Ngươi... ngươi, thôi bỏ đi coi như ta cãi không lại ngươi." Hắn đưa mắt nhìn Lưu Nhi Bình rồi đưa vạt áo lên lau nước mắt cho cô.
"Chúng ta về thôi tỷ tỷ."
"Đệ đệ ta không cam tâm!" Cô đưa đôi mắt rơm rớm nước mắt nhìn Lưu Xuyên Minh.
Lưu Xuyên Minh không nói gì chỉ tránh ánh mắt của Lưu Nhi Bình.
"Đệ xin lỗi, nhưng đệ không còn cách nào khác Trương Bá Châu và Hàn Phong Dực đang ở đây chúng ta không thể đối xử với cô ta như ngày thường được."
"Sao... sao, vậy chúng ta mau đi thôi, ở lại đây chỉ thêm mất mặt." Lưu Nhi Bình vừa đi vừa che mặt để tránh ánh mắt của Trương Bá Châu.
"Ha ha ha ta không thể nhịn cười được nữa trông Lưu Nhi Bình thật thảm hại nhìn thấy cô ta là ta không thể nào nhịn cười" Trương Bá Châu ôm bụng cười một tràng hả hê.
"Sao các người lại ở đây, mà thôi các người đứng đây nảy giờ xem kịch chắc cũng đủ rồi chứ gì, xem xong rồi thì biến đi." Nó giương đôi mắt lạnh lùng như hố băng ngàn năm lạnh lẽo lại u tối mù mịch nhìn Hàn Phong Dực.
Ặc, còn giận chuyện hôm đó sao, ta thật sự xin lỗi mà hôm đó là tại ta không đúng, ta sai nên ta mới thất lễ với muội. Ta đâu hề biết ta làm vậy khiến muội cảm thấy mình bị xem thường như vậy.
"Hể... ta chỉ mới tới thôi mà!" Trương Bá Châu bỉa môi nhìn nàng.
"Xin lỗi nha tôi đang bận nên không tiếp hai huynh được nha." Đồ đáng ghét nhà người còn lâu bổn cô nương mới tiếp ngươi.
"Vậy tại hạ xin cáo từ!" Hàn Phong Dực biết nó còn đang giận hắn nên hắn rút lui sớm, nếu cứ dây dưa ở đây mãi thì chỉ làm cho nó ghét hắn thêm thôi.
"Này Hàn Phong Dực huynh thật sự về sao?" Trương Bá Châu đưa mắt nhìn Hàn Phong Dực đi xa dần mà hầm hực nói.
"Vậy ta cũng xin cáo từ!" Hàn Phong Dực chết tiệt huynh dám bỏ lại ta một mình sao, huynh biết ta không biết đường mà bỏ ta lại sao, huynh đúng là con người vô lương tâm mà.
Lưu Lam Ngọc lúc này đi tới đỡ Vân Ý đứng lên, nàng đưa tay phủi đi lớp bụi dính trên người cô.
"Không sao chứ, có đau lắm không?" Nàng dương đôi mắt hiền hòa nhìn vào cô.
"Nô tỳ không sao, đa tạ công chúa quan tâm."
"Ta với em đâu phải xa lạ gì đừng khách sáo với ta như vậy."
" Vâng nô tỳ biết rồi ạ!"
"Thôi vào trong đi ta bôi thuốc cho chứ để khuôn mặt xưng lên hết rồi kìa." Nó ân cần dìu cô vào trong phòng rồi đưa Vân Ý lên giường ngồi từ trong túi áo Lưu Lam Ngọc lấy ra một lọ thuốc, nàng lấy thuốc bôi lên tay rồi tha thuốc vào mặt cô.
"Còn đau không?"
Lưu Lam Ngọc nhìn cô với ánh mắt diệu dàng, cái ánh mắt ấm áp mà cô chưa bao giờ có được từ một ai kể từ khi vào cung.
"Công chúa nô tỳ không sao."
"Không sao thì tốt, có ta ở đây kể từ bây giờ chẳng còn ai dám ức hiếp em nữa đâu." Vân Ý nghe công chúa nói xong thì trên môi xuất hiện một nụ cười ấm áp và hạnh phúc cô bởi vì tin tưởng vào Lưu Lam Ngọc có thể tự bảo vệ bản thân và bảo vệ cô.
"Công chúa người nhất định phải cẩn thận sau chuyện này trưởng công chúa nhất định sẽ nói với hoàng hậu, hoàng hậu nhất định sẽ không tha cho người."
"Em không nói thì ta cũng quyên mất trưởng công chúa có hoàng hậu chống lưng nên cô ta mới ngang ngược như vậy."
Lưu Lam Ngọc suy nghĩ một hồi lâu thì ánh mắt bỗng lóe lên một nghĩ, trên môi xuất hiện một nụ cười gian xảo.
"Nếu việc đã vậy cho bằng tối nay ta nên đến thăm hoàng hậu vậy."
"Công chúa người không nên quá liều lĩnh."
Lưu Lam Ngọc đưa tay lên xoa đầu an ủi Vân Ý, nàng biết Vân Ý lo cho nàng nên mới khuyên nàng không nên đi nhưng ý của nàng đã quyết thì chẳng ai có thể ngăn cản nỗi.
"Em chuẩn bị cho ta một bộ hắc y tối nay ta sẽ xuất phát."
"Dạ vâng!"
Cô cúi người đi xuống, ánh mắt không khỏi lo lắng cho nàng nhưng cô cũng chẳng thể khuyên ngăn nàng được.
Lưu Lam Ngọc một mình trong thư phòng mà lục lọi những quyển sách cũ trước đây vô tình nhặt được một bộ thư pháp cũ nát trong đống sách cũ, nàng đưa tay lật vào trang sách thì há hốc mồm mà ngạc nhiên.
"Gì đây, đây chẳng lẽ là cách dạy khinh công trong truyền thuyết." Tốt tốt lắm, ta quả thật là may mắn mà ông trời đối xử với ta thật tốt à nha.
Lưu Lam Ngọc ngồi trong thư phòng cả ngày cuối cùng cũng lĩnh hội hết được bộ thư pháp liền sảng khoái mà bước ra ngoài hít thở không khí. Nàng vừa mới mở cửa ra thì trời đã sập tối, nàng cũng chẳng ngạc nhiên gì vì nàng đã ngồi trong phòng rất lâu nên việc trời tối là điều hiển nhiên.
Lúc này người của nhà bếp đã đưa cơm tới Vân Ý mang thức ăn dọn lên bàn mà ngạc nhiên, thức ăn hôm này quả thật rất ngon toàn là những thứ mà cô chưa bao giờ được thấy chứ nói chi là ăn.
Công chúa thật lợi hại chỉ cần người ra tay thì việc gì cũng đâu vào đó cả.
"Công chúa mời người vào ăn cơm."
"Ưm ta biết rồi, em cũng ngồi xuống ăn chung đi!"
"Vâng!"
"Đồ của ta em chuẩn bị đến đâu rồi."
"Dạ em đã chuẩn bị xong hết rồi, tuyệt đối không ai biết chuyện này."
"Được rồi em ăn cơm đi." Nó đưa tay gắp thức ăn vào chén của cô.
Ăn xong Lưu Lam Ngọc tranh thủ nghĩ ngơi một lát.
"Vân Ý nhớ lát nữa gọi ta dậy nha!"
"Vâng, nô tỳ biết rồi công chúa cứ an tâm."
Đến nữa đêm Vân Ý lây người Lưu Lam Ngọc, nàng ngồi bật dậy ngáp một cái thật dài rồi thay y phục.
"Để ta xem quyển thư pháp mới học lợi hại như thế nào." Nàng nhún chân vài cái vận khí trong người vào đôi bàn chân thì thân thể trở nên nhẹ nhàng như chim nàng nhảy lên một cái thì chẳng mấy chóc đã lên nóc nhà. Lưu Lam Ngọc chạy nhẹ nhàng trên mái ngói mà chẳng hề phát ra một tiếng động.
Thật không ngờ khinh công trong truyền thuyết lại lợi hại như vậy, ta thật là hạnh phúc mà.
Ặc thật là sơ xuất mà ta quên hỏi Vân Ý cung của hoàng hậu ở đâu rồi chẳng kiểu này tìm tới sáng quá.
Trong lúc nó đang loay hoay không biết nên đi đường nào thì bỗng nó nghe được Quốc Công đang đi gặp hoàng hậu liền lén lút theo sau.
Nó lén đứng trên mái ngói nghe trộm hai người bọn họ nói chuyện.
"Quốc Công hình như hoàng thượng đã từ bỏ việc giết tiểu nha đầu Lưu Lam Ngọc rồi, đáng ghét biết vậy cái đêm nha đầu đó bị trúng độc ta đã sai người giết nàng cho xong."
"Việc này cũng không thể trách người được ta cũng không lường trước nha đầu đó lại thông minh như vậy, bây giờ chúng không nên bứt dây động rừng."
"Được rồi ta sẽ nghe lời người, nhưng ta kêu người đến đây không chỉ có chuyện này thôi đâu người cũng nên hiểu ý ta một chút đi chứ hả." Hoàng hậu xáp người lại gần Quốc Công tay sờ xoạn vào ngực của hắn. Hắn cũng chiều theo ý của hoàng hậu mà bế nàng ta lên giường làm cái chuyện kinh thiên động, trái với luân thường đạo lý.
Lưu Lam Ngọc nhìn ở bên trên mà không khỏi cảm thấy buồn nôn mà nhìn đôi cẩu nam nữ đang nằm lăn lộn trên giường. Nàng đang lúc nó muốn rời đi thì bên trong lại phát ra tiếng nói.
"Chừng nào thì tên cẩu hoàng đế kia mới chết?"
"Người yên tâm mỗi ngày ta đểu bỏ một ít độc vào thuốc của hắn sớm muộn gì hắn cũng chết, lúc đó ta sẽ đưa Minh nhi của chúng ta lên ngôi. "
"Còn con gái của ta nàng tính sao?"
"Ta sẽ cho nó lấy thái tử Trương Bá Châu, người thấy thế nào"
"Ta theo ý nàng."
Lưu Lam Ngọc lúc này không khỏi ngơ ngác một lúc thì ra Lưu Bình Nhi và Lưu Xuyên Minh lại là kết quả của đôi gian phu dâm phụ đó, hèn chi nàng cũng là con gái của bà ta nhưng bà ta lại muốn giết nàng. Hôm nay đến thăm hoàng hậu thu hoạch cũng không ít không uổng công ta nửa đêm lại tới đây.
Link thảo luận-góp ý:
"Đệ đệ giúp ta, cô ta ức hiếp ta." Lưu Nhi Bình làm bộ mặt yếu đuối trên khóe mi rời vài giọt nước mắt, đôi mắt tròn xoe mọng nước sáng long lanh khiến cho người ta không khỏi sao lòng.
"Ngươi tại sao tỷ lại đánh tỷ tỷ của ta." Lưu Xuyên Minh tỏ vẻ tức giận đôi mắt tối mịch như bị làn khói đen che lại trước sự tức giận.
"Đệ đệ ta thực không cố ý à!" Lưu Lam Ngọc làm vẽ mặt ngây thơ vô tội ánh mắt đầy như một con cưu non chuẩn bị làm thức ăn cho con sói độc ác ham ăn.
"Không cố ý, ta đã thấy người đánh tỷ tỷ của ta còn dám chối sao"
"Vậy đệ không thấy tỷ tỷ đánh ta sao, ta chỉ là phản xạ lại thôi mà ta thực sự không cố ý à."
Nhóc con ngươi tức giận cái gì chứ, đến bao giờ người có cái quyền ra hỏi tỷ tỷ của mình như vậy. À mà ngươi có xem ta là tỷ tỷ của người đâu nhỉ. Được vậy hôm nay ta sẽ dạy cho người biết muốn đối phó với ta không dễ đâu.
Hắn trợn tròn mắt nhìn Lưu Lam Ngọc.
"Phản xạ sao, có ai phản xạ mà lại đánh người mạnh như vậy không?"
"Người ta thực sự chỉ phản xạ thôi mà có cần quát người ta như vậy không!" Lưu Lam Ngọc đưa tay lên che mặt, đầu hơn nhún xuống trên khóe mắt xuất hiện vài giọt nước mắt rơi trên gò má, trông nó lúc này rất là tội nghiệp chẳng khác nào một con cún con bị chủ nhân đá ra khỏi nhà.
"Ngươi... ngươi, thôi bỏ đi coi như ta cãi không lại ngươi." Hắn đưa mắt nhìn Lưu Nhi Bình rồi đưa vạt áo lên lau nước mắt cho cô.
"Chúng ta về thôi tỷ tỷ."
"Đệ đệ ta không cam tâm!" Cô đưa đôi mắt rơm rớm nước mắt nhìn Lưu Xuyên Minh.
Lưu Xuyên Minh không nói gì chỉ tránh ánh mắt của Lưu Nhi Bình.
"Đệ xin lỗi, nhưng đệ không còn cách nào khác Trương Bá Châu và Hàn Phong Dực đang ở đây chúng ta không thể đối xử với cô ta như ngày thường được."
"Sao... sao, vậy chúng ta mau đi thôi, ở lại đây chỉ thêm mất mặt." Lưu Nhi Bình vừa đi vừa che mặt để tránh ánh mắt của Trương Bá Châu.
"Ha ha ha ta không thể nhịn cười được nữa trông Lưu Nhi Bình thật thảm hại nhìn thấy cô ta là ta không thể nào nhịn cười" Trương Bá Châu ôm bụng cười một tràng hả hê.
"Sao các người lại ở đây, mà thôi các người đứng đây nảy giờ xem kịch chắc cũng đủ rồi chứ gì, xem xong rồi thì biến đi." Nó giương đôi mắt lạnh lùng như hố băng ngàn năm lạnh lẽo lại u tối mù mịch nhìn Hàn Phong Dực.
Ặc, còn giận chuyện hôm đó sao, ta thật sự xin lỗi mà hôm đó là tại ta không đúng, ta sai nên ta mới thất lễ với muội. Ta đâu hề biết ta làm vậy khiến muội cảm thấy mình bị xem thường như vậy.
"Hể... ta chỉ mới tới thôi mà!" Trương Bá Châu bỉa môi nhìn nàng.
"Xin lỗi nha tôi đang bận nên không tiếp hai huynh được nha." Đồ đáng ghét nhà người còn lâu bổn cô nương mới tiếp ngươi.
"Vậy tại hạ xin cáo từ!" Hàn Phong Dực biết nó còn đang giận hắn nên hắn rút lui sớm, nếu cứ dây dưa ở đây mãi thì chỉ làm cho nó ghét hắn thêm thôi.
"Này Hàn Phong Dực huynh thật sự về sao?" Trương Bá Châu đưa mắt nhìn Hàn Phong Dực đi xa dần mà hầm hực nói.
"Vậy ta cũng xin cáo từ!" Hàn Phong Dực chết tiệt huynh dám bỏ lại ta một mình sao, huynh biết ta không biết đường mà bỏ ta lại sao, huynh đúng là con người vô lương tâm mà.
Lưu Lam Ngọc lúc này đi tới đỡ Vân Ý đứng lên, nàng đưa tay phủi đi lớp bụi dính trên người cô.
"Không sao chứ, có đau lắm không?" Nàng dương đôi mắt hiền hòa nhìn vào cô.
"Nô tỳ không sao, đa tạ công chúa quan tâm."
"Ta với em đâu phải xa lạ gì đừng khách sáo với ta như vậy."
" Vâng nô tỳ biết rồi ạ!"
"Thôi vào trong đi ta bôi thuốc cho chứ để khuôn mặt xưng lên hết rồi kìa." Nó ân cần dìu cô vào trong phòng rồi đưa Vân Ý lên giường ngồi từ trong túi áo Lưu Lam Ngọc lấy ra một lọ thuốc, nàng lấy thuốc bôi lên tay rồi tha thuốc vào mặt cô.
"Còn đau không?"
Lưu Lam Ngọc nhìn cô với ánh mắt diệu dàng, cái ánh mắt ấm áp mà cô chưa bao giờ có được từ một ai kể từ khi vào cung.
"Công chúa nô tỳ không sao."
"Không sao thì tốt, có ta ở đây kể từ bây giờ chẳng còn ai dám ức hiếp em nữa đâu." Vân Ý nghe công chúa nói xong thì trên môi xuất hiện một nụ cười ấm áp và hạnh phúc cô bởi vì tin tưởng vào Lưu Lam Ngọc có thể tự bảo vệ bản thân và bảo vệ cô.
"Công chúa người nhất định phải cẩn thận sau chuyện này trưởng công chúa nhất định sẽ nói với hoàng hậu, hoàng hậu nhất định sẽ không tha cho người."
"Em không nói thì ta cũng quyên mất trưởng công chúa có hoàng hậu chống lưng nên cô ta mới ngang ngược như vậy."
Lưu Lam Ngọc suy nghĩ một hồi lâu thì ánh mắt bỗng lóe lên một nghĩ, trên môi xuất hiện một nụ cười gian xảo.
"Nếu việc đã vậy cho bằng tối nay ta nên đến thăm hoàng hậu vậy."
"Công chúa người không nên quá liều lĩnh."
Lưu Lam Ngọc đưa tay lên xoa đầu an ủi Vân Ý, nàng biết Vân Ý lo cho nàng nên mới khuyên nàng không nên đi nhưng ý của nàng đã quyết thì chẳng ai có thể ngăn cản nỗi.
"Em chuẩn bị cho ta một bộ hắc y tối nay ta sẽ xuất phát."
"Dạ vâng!"
Cô cúi người đi xuống, ánh mắt không khỏi lo lắng cho nàng nhưng cô cũng chẳng thể khuyên ngăn nàng được.
Lưu Lam Ngọc một mình trong thư phòng mà lục lọi những quyển sách cũ trước đây vô tình nhặt được một bộ thư pháp cũ nát trong đống sách cũ, nàng đưa tay lật vào trang sách thì há hốc mồm mà ngạc nhiên.
"Gì đây, đây chẳng lẽ là cách dạy khinh công trong truyền thuyết." Tốt tốt lắm, ta quả thật là may mắn mà ông trời đối xử với ta thật tốt à nha.
Lưu Lam Ngọc ngồi trong thư phòng cả ngày cuối cùng cũng lĩnh hội hết được bộ thư pháp liền sảng khoái mà bước ra ngoài hít thở không khí. Nàng vừa mới mở cửa ra thì trời đã sập tối, nàng cũng chẳng ngạc nhiên gì vì nàng đã ngồi trong phòng rất lâu nên việc trời tối là điều hiển nhiên.
Lúc này người của nhà bếp đã đưa cơm tới Vân Ý mang thức ăn dọn lên bàn mà ngạc nhiên, thức ăn hôm này quả thật rất ngon toàn là những thứ mà cô chưa bao giờ được thấy chứ nói chi là ăn.
Công chúa thật lợi hại chỉ cần người ra tay thì việc gì cũng đâu vào đó cả.
"Công chúa mời người vào ăn cơm."
"Ưm ta biết rồi, em cũng ngồi xuống ăn chung đi!"
"Vâng!"
"Đồ của ta em chuẩn bị đến đâu rồi."
"Dạ em đã chuẩn bị xong hết rồi, tuyệt đối không ai biết chuyện này."
"Được rồi em ăn cơm đi." Nó đưa tay gắp thức ăn vào chén của cô.
Ăn xong Lưu Lam Ngọc tranh thủ nghĩ ngơi một lát.
"Vân Ý nhớ lát nữa gọi ta dậy nha!"
"Vâng, nô tỳ biết rồi công chúa cứ an tâm."
Đến nữa đêm Vân Ý lây người Lưu Lam Ngọc, nàng ngồi bật dậy ngáp một cái thật dài rồi thay y phục.
"Để ta xem quyển thư pháp mới học lợi hại như thế nào." Nàng nhún chân vài cái vận khí trong người vào đôi bàn chân thì thân thể trở nên nhẹ nhàng như chim nàng nhảy lên một cái thì chẳng mấy chóc đã lên nóc nhà. Lưu Lam Ngọc chạy nhẹ nhàng trên mái ngói mà chẳng hề phát ra một tiếng động.
Thật không ngờ khinh công trong truyền thuyết lại lợi hại như vậy, ta thật là hạnh phúc mà.
Ặc thật là sơ xuất mà ta quên hỏi Vân Ý cung của hoàng hậu ở đâu rồi chẳng kiểu này tìm tới sáng quá.
Trong lúc nó đang loay hoay không biết nên đi đường nào thì bỗng nó nghe được Quốc Công đang đi gặp hoàng hậu liền lén lút theo sau.
Nó lén đứng trên mái ngói nghe trộm hai người bọn họ nói chuyện.
"Quốc Công hình như hoàng thượng đã từ bỏ việc giết tiểu nha đầu Lưu Lam Ngọc rồi, đáng ghét biết vậy cái đêm nha đầu đó bị trúng độc ta đã sai người giết nàng cho xong."
"Việc này cũng không thể trách người được ta cũng không lường trước nha đầu đó lại thông minh như vậy, bây giờ chúng không nên bứt dây động rừng."
"Được rồi ta sẽ nghe lời người, nhưng ta kêu người đến đây không chỉ có chuyện này thôi đâu người cũng nên hiểu ý ta một chút đi chứ hả." Hoàng hậu xáp người lại gần Quốc Công tay sờ xoạn vào ngực của hắn. Hắn cũng chiều theo ý của hoàng hậu mà bế nàng ta lên giường làm cái chuyện kinh thiên động, trái với luân thường đạo lý.
Lưu Lam Ngọc nhìn ở bên trên mà không khỏi cảm thấy buồn nôn mà nhìn đôi cẩu nam nữ đang nằm lăn lộn trên giường. Nàng đang lúc nó muốn rời đi thì bên trong lại phát ra tiếng nói.
"Chừng nào thì tên cẩu hoàng đế kia mới chết?"
"Người yên tâm mỗi ngày ta đểu bỏ một ít độc vào thuốc của hắn sớm muộn gì hắn cũng chết, lúc đó ta sẽ đưa Minh nhi của chúng ta lên ngôi. "
"Còn con gái của ta nàng tính sao?"
"Ta sẽ cho nó lấy thái tử Trương Bá Châu, người thấy thế nào"
"Ta theo ý nàng."
Lưu Lam Ngọc lúc này không khỏi ngơ ngác một lúc thì ra Lưu Bình Nhi và Lưu Xuyên Minh lại là kết quả của đôi gian phu dâm phụ đó, hèn chi nàng cũng là con gái của bà ta nhưng bà ta lại muốn giết nàng. Hôm nay đến thăm hoàng hậu thu hoạch cũng không ít không uổng công ta nửa đêm lại tới đây.
Link thảo luận-góp ý: