Trong khi chàng đang đỡ nàng thì hắn cũng chạy tới vẻ mặt đầy lo lắng. Chàng bây giờ mới chịu thả nàng ra.
"Công chúa nàng không sao chứ?" Trương Bá Châu lo lắng hỏi.
"Cảm ơn thái tử đã lo lắng, tôi không sao." Nàng lạnh lùng đáp trước sự quan tâm của hắn khiến hắn càng cảm thấy kích thích lại càng muốn theo đuổi nàng hơn.
"Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước." Nói xong nàng liền cất bước đi nhưng khi bước đi thì chân nàng bỗng đau vô cùng có thể là do hồi nảy bị ngã chăng. Thật đáng ghét đấu không lại người ta rồi dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại người ta, được lắm lần sau tôi sẽ cho cô biết tay. Nàng khụy chân không bước nổi nữa liền vịnh vào Vân Ý, cô vội đưa tay đỡ nàng vẻ mặt đầy lo lắng liền hỏi thăm nàng. Chàng thấy vậy liền đưa tay dìu nàng.
"Ta sẽ đưa cô về phòng." Chàng nhìn nàng bằng vẻ mặt đầy lo lắng, ánh mắt chàng nhìn nàng trong xanh như dòng nước nhưng cũng mênh mông như đại dương bao la.
Chuyện gì vậy trời tuy chàng rất tử tế với mọi người xung quanh nhưng lại rất lạnh lùng với nữ nhân, đây là lần đầu tiên mọi người thấy được vẻ mặt ân cần của chàng như vậy chẳng lẽ trái tim băng giá của chàng đã tan chảy, đúng là một chuyện kinh thiên động địa rất đáng để ghi nhớ.
Ánh mắt đó là sao, tôi không cần sự thương hại.
"Không cần đâu có Vân Ý đưa tôi về là được rồi." Nàng lạnh lùng đáp rồi quay bước đi. Nhưng vì sức của Vân Ý rất yếu đi được vài bước thì không thể đi nổi nữa.
Chàng thấy vậy liền chạy tới đở nàng nhưng lại bị nàng gạt ra hình như nàng không muốn để cho ai động vào người nàng, nhưng vì gạt Hàn Phong Dực ra mà nàng cũng ngã quỵ xuống. Lúc này Hàn Phong Dực không thể để cho nàng như thế này được nữa liền đi tới nhất bỗng lên nàng rồi ôm chặt nàng vào lòng mặt cho nàng đánh vẫn ôm chặt nàng đi về phòng.
Mọi người ai cũng ngỡ ngàng về hành động của chàng chẳng lẽ chàng đã yêu Lưu Lam Ngọc chăng hay chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy mà nhất thời sao lòng nên mới dành chút sự thương xót cho nàng.
Hắn làm vậy là có ý gì, hắn đang xem thường mình sao, không được mình tuyệt đối không để người khác xem thường.
"Thả ta xuống... thả ta xuống." Nàng vừa la vừa đánh vào người chàng.
Chàng bế nàng vào phòng rồi quăng nàng xuống giường.
"A... đau!" Nàng la lớn.
"Muội nghĩ muội đang làm gì vậy? Sao lại xuất hiện trong bữa tiệc." Hàn Phong Dực nói lạnh giọng.
Lưu Lam Ngọc ngẩn ngơ một chặp trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một hình dáng quen thuộc đó chẳng phải là chàng lúc nhỏ sao? Rồi nàng bỗng thấy đầu hơi choáng, nàng đưa tay lên trán rồi đột nhiên nhớ ra Hàn Phong Dực là biểu ca của nàng. Từ trước tới nay chàng là người đối xử tốt với nàng nhất, nhưng không hiểu vì sao khi nàng lên 10 tuổi thì chàng không còn đến chơi với nàng nữa từ đó nàng chìm trong sự cô đơn và mặc cảm.
Hừ để ta xem người muốn làm gì? "Ta đi đâu là chuyện của ta không liên quan đến ngươi." Nàng lạnh giọng.
"Ta chỉ quan tâm tới muội thôi." Chàng nhẹ giọng ánh mắt chàng nhìn nàng có một tia buồn.
"Quan tâm sao? Nếu quan tâm đến ta thì sao người lại bỏ rơi ta." Nàng nói giọng hờn dỗi.
Chẳng lẽ muội còn giận chuyện năm xưa sao, ta xin lỗi nhưng ta làm vậy là để bảo vệ muội.
"Lúc đó ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi chứ ta không muốn làm muội buồn đâu." Chàng nói khẳng định.
"Trời cũng đã tối rồi ta muốn nghĩ ngơi mong ngươi về cho." Nàng nói giọng lạnh như băng.
Chàng thấy vậy cũng quay bước ra về. Trong lòng chàng nghĩ chắc Lưu Lam Ngọc còn giận chuyện năm xưa nên nhất thời không thể chấp nhận chàng. Bây giờ nàng cũng đã trưởng thành trở thành một cô nương xinh đẹp kiều diễm và tài giỏi cũng đã tới lúc quay lại bên nàng rồi.
----------------------- (Ta là đường phân cách)----------------------
Bây giờ ở trong điện trưởng công chúa tức điên lên, tại sao nàng có thể vượt qua cô ta một cách dễ dàng như thế. Cô ta không chấp nhận liền tức giận đập phá đồ lung tung.
"Ta nhất định không tha cho cô đâu." Cô ta vừa nghiến răng vừa nói khiến bọn gia nhân cảm thấy sợ vô cùng.
[/QUOTE]
Link thảo luận-góp ý:
"Công chúa nàng không sao chứ?" Trương Bá Châu lo lắng hỏi.
"Cảm ơn thái tử đã lo lắng, tôi không sao." Nàng lạnh lùng đáp trước sự quan tâm của hắn khiến hắn càng cảm thấy kích thích lại càng muốn theo đuổi nàng hơn.
"Vậy không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước." Nói xong nàng liền cất bước đi nhưng khi bước đi thì chân nàng bỗng đau vô cùng có thể là do hồi nảy bị ngã chăng. Thật đáng ghét đấu không lại người ta rồi dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại người ta, được lắm lần sau tôi sẽ cho cô biết tay. Nàng khụy chân không bước nổi nữa liền vịnh vào Vân Ý, cô vội đưa tay đỡ nàng vẻ mặt đầy lo lắng liền hỏi thăm nàng. Chàng thấy vậy liền đưa tay dìu nàng.
"Ta sẽ đưa cô về phòng." Chàng nhìn nàng bằng vẻ mặt đầy lo lắng, ánh mắt chàng nhìn nàng trong xanh như dòng nước nhưng cũng mênh mông như đại dương bao la.
Chuyện gì vậy trời tuy chàng rất tử tế với mọi người xung quanh nhưng lại rất lạnh lùng với nữ nhân, đây là lần đầu tiên mọi người thấy được vẻ mặt ân cần của chàng như vậy chẳng lẽ trái tim băng giá của chàng đã tan chảy, đúng là một chuyện kinh thiên động địa rất đáng để ghi nhớ.
Ánh mắt đó là sao, tôi không cần sự thương hại.
"Không cần đâu có Vân Ý đưa tôi về là được rồi." Nàng lạnh lùng đáp rồi quay bước đi. Nhưng vì sức của Vân Ý rất yếu đi được vài bước thì không thể đi nổi nữa.
Chàng thấy vậy liền chạy tới đở nàng nhưng lại bị nàng gạt ra hình như nàng không muốn để cho ai động vào người nàng, nhưng vì gạt Hàn Phong Dực ra mà nàng cũng ngã quỵ xuống. Lúc này Hàn Phong Dực không thể để cho nàng như thế này được nữa liền đi tới nhất bỗng lên nàng rồi ôm chặt nàng vào lòng mặt cho nàng đánh vẫn ôm chặt nàng đi về phòng.
Mọi người ai cũng ngỡ ngàng về hành động của chàng chẳng lẽ chàng đã yêu Lưu Lam Ngọc chăng hay chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy mà nhất thời sao lòng nên mới dành chút sự thương xót cho nàng.
Hắn làm vậy là có ý gì, hắn đang xem thường mình sao, không được mình tuyệt đối không để người khác xem thường.
"Thả ta xuống... thả ta xuống." Nàng vừa la vừa đánh vào người chàng.
Chàng bế nàng vào phòng rồi quăng nàng xuống giường.
"A... đau!" Nàng la lớn.
"Muội nghĩ muội đang làm gì vậy? Sao lại xuất hiện trong bữa tiệc." Hàn Phong Dực nói lạnh giọng.
Lưu Lam Ngọc ngẩn ngơ một chặp trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một hình dáng quen thuộc đó chẳng phải là chàng lúc nhỏ sao? Rồi nàng bỗng thấy đầu hơi choáng, nàng đưa tay lên trán rồi đột nhiên nhớ ra Hàn Phong Dực là biểu ca của nàng. Từ trước tới nay chàng là người đối xử tốt với nàng nhất, nhưng không hiểu vì sao khi nàng lên 10 tuổi thì chàng không còn đến chơi với nàng nữa từ đó nàng chìm trong sự cô đơn và mặc cảm.
Hừ để ta xem người muốn làm gì? "Ta đi đâu là chuyện của ta không liên quan đến ngươi." Nàng lạnh giọng.
"Ta chỉ quan tâm tới muội thôi." Chàng nhẹ giọng ánh mắt chàng nhìn nàng có một tia buồn.
"Quan tâm sao? Nếu quan tâm đến ta thì sao người lại bỏ rơi ta." Nàng nói giọng hờn dỗi.
Chẳng lẽ muội còn giận chuyện năm xưa sao, ta xin lỗi nhưng ta làm vậy là để bảo vệ muội.
"Lúc đó ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi chứ ta không muốn làm muội buồn đâu." Chàng nói khẳng định.
"Trời cũng đã tối rồi ta muốn nghĩ ngơi mong ngươi về cho." Nàng nói giọng lạnh như băng.
Chàng thấy vậy cũng quay bước ra về. Trong lòng chàng nghĩ chắc Lưu Lam Ngọc còn giận chuyện năm xưa nên nhất thời không thể chấp nhận chàng. Bây giờ nàng cũng đã trưởng thành trở thành một cô nương xinh đẹp kiều diễm và tài giỏi cũng đã tới lúc quay lại bên nàng rồi.
----------------------- (Ta là đường phân cách)----------------------
Bây giờ ở trong điện trưởng công chúa tức điên lên, tại sao nàng có thể vượt qua cô ta một cách dễ dàng như thế. Cô ta không chấp nhận liền tức giận đập phá đồ lung tung.
"Ta nhất định không tha cho cô đâu." Cô ta vừa nghiến răng vừa nói khiến bọn gia nhân cảm thấy sợ vô cùng.
[/QUOTE]
Link thảo luận-góp ý: