Cô tỳ nữ chạy vào trước cung điện xa hoa, tráng lệ của trưởng công chúa. Cô quỳ gối trước cung điện khóc lóc van xin lính canh cho gặp trưởng công chúa nhưng lính canh nhất quyết không cho vào, vì từ hôm bữa tới giờ không biết công chúa có chuyện gì mà hay bực tức nếu vì một nữ tỳ mà ảnh hưởng đến tâm trạng công chúa thì họ khó mà sống.
"Làm ơn cho tôi gặp công chúa đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với công chúa, làm ơn."
"Không được! Mong cô đừng làm khó cho chúng tôi chúng tôi chưa muốn chết đâu."
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?" Tiếng nói của trưởng công chúa từ trong điện phát ra.
Thôi chết phải làm sao đây, lần này chết chắc rồi hay là mình cứ đổ lỗi cho cô ta, dù sao cũng tự cô ta chuốc lấy.
"Không có chuyện gì thưa công chúa! Chỉ là có một nữ tỳ khóc lóc xin đòi gặp công chúa."
"Phiền phức thật đem cô ta đi."
May thật thoát nạn rồi. "Vâng!"
"Công chúa nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo." Cô hớt hải la lớn dù bây giờ cô chẳng còn một chút sức lực nào cả.
Trưởng công chúa xua tay ra hiệu cho bọn lính canh mang cô đi, thấy vậy cô nữ tỳ lo sợ đến trợn tròn cả mắt, mắt cô ta đỏ hoe nước mắt cứ chảy ra giàn giụa, những tiếng nức cứ nấc lên từng hồi.
"Công chúa đó là chuyện của nhị công chúa." Cô cố la lớn hết mức có thể để cho trưởng công chúa nghe được.
Trưởng công chúa vừa nghe xong mắt liền đỏ hoe trong ánh mắt của cô đầy rẩy những tia tà ý. Cô liếc nhìn qua nữ nô tỳ kia một cái rồi thấy trên người cô đầy những vết thương chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Đưa cô ta lại đây cho ta."
Cô nữ tỳ mừng rỡ trên môi xuất hiện một ý cười và những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mi.
"Nói!" Trưởng công chúa chẳng kịp để cô tự phân giải mà hối cô.
"Dạ bẩm công chúa mọi chuyện là như thế này, lúc sáng... " Cô ta vừa kể vừa làm bộ rơi vài giọt nước mắt cho người ta thương tình.
Trưởng công chúa nghe xong liền đưa tay đập mạnh vào bàn, trưởng công chúa không ngờ rằng nàng lại xấc xược đến như vậy, hết chuyện làm rồi hay sao mà lại dám đánh người của cô và cũng một phần do sự tức giận mấy bữa nay lại bộc phát.
"Thật quá đáng cô ta nghĩ mình là ai mà dám lộng hành như vậy... @ # $ % #..." Rồi trưởng công chúa nhất thời không kiềm chế được cơn giận mà quên hết lễ nghĩa nên nhất thời phất ngôn ra những câu nói tục.
Đúng lúc đó thái tử Trương Ba Châu và em trai của trưởng công chúa thái tử Lưu Xuyên Minh đi ngang qua điện công chúa mà vô tình nghe được.
Lưu Xuyên Minh thấy tỷ tỷ mình nói những lời tục tiểu như vậy lại để cho Trương Bá Châu nghe được nên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Hay là ta đưa huynh đến nơi khác ngắm cảnh có được không?" Lưu Xuyên Minh khẩn trương.
Trương Bá Châu cũng hiểu được phần nào nên cũng không có ý kiến gì chỉ là muốn hắn dẫn mình đến một nơi.
"Nếu vậy hay là ngươi dẫn ta đi gặp nhị công chúa đi." Trương Bá Châu cười đầy ngụ ý.
Lưu Xuyên Minh nghe vậy liền nhau mày, hắn vốn không thích nhị công chúa vì cô ta là một con ngốc không đáng để quan tâm và chuyện tối hôm qua chỉ là cô ta gặp may mà thôi. Hắn chưa bao giờ xem nhị công chúa là tỷ tỷ của mình cả hắn cho rằng nàng không xứng đáng là tỷ của hắn.
Trương Bá Châu vừa đi vừa nghĩ trưởng công chúa tuy là công chúa của một nước nhưng ăn nói không khác gì thường dân cả vậy mà mẫu hậu lại bắt ta phải lấy trưởng công chúa làm nương tử. Nếu lấy trưởng công chúa chẳng thà ta lấy nhị công chúa, chết tiệt ta đang nghĩ cái gì vậy chẳng lẽ ta đã yêu nàng không được ta không được phép rung động. Ta không thể nào rung động được sẽ ảnh hưởng tới đại cục.
------------------(trong điện của trưởng công chúa)-------------------------------
"Đi, ta muốn đi gặp cô ta, ta phải dạy cho cô ta một bài học, chứ cục tức này ta nuốt không trôi." Cô ta nói xong liền đi đến gặp nhị công chúa với ánh mắt tràn đầy lửa hận và sát khí tỏa ra ngút trời.
Do trưởng công chúa đi đường tắt nên cô ta đến điện của nhị công chúa rất nhanh còn nhanh hơn nhóm người của Trương Bá Châu dù họ đi trước.
Trưởng công chúa vừa đi đến nơi thì đã hô phong hoán vũ đòi gặp nhị công chúa.
Vân ý nghe tiếng của trưởng công chúa thì liền thấy lo cho nhị công chúa, cô bước ra từ cánh cửa nhỏ đi tới trước mặt trưởng công chúa.
"Công chúa, nhị công chúa đang nghĩ ngơi xin công chúa đừng làm phiền." Vân Ý khẩn trương.
Trưởng công chúa nghe Vân Ý nói vậy thì tức giận đưa tay lên cho ngay cái tát vào mặt cô.
Vân Ý ngã nhào xuống đất tay ôm mặt khóc thút thít, trưởng công chúa thấy vậy liền khoái chí đưa chân lên đạp vào thân hình nhỏ bé của cô mà mắng.
"Nô tài to gan đến khi nào đến lượt người nói chuyện với bổn công chúa."
Nhị công chúa từ trong thư phòng bước ra trên tay cầm một quyển thư pháp. Vừa bước ra khỏi cửa phòng bao nhiêu cảnh ập vào trong mắt nàng, nàng thấy Vân Ý đang khóc mà người làm cô khóc không ai khác chính là trưởng công chúa.
Lưu Lam Ngọc nhìn thấy Vân Ý bị trưởng công chúa hành hạ không chịu được mà đi tới tát cho trưởng công chúa một cái.
Trưởng công chúa hai mắt đỏ hoe đưa tay lên chỗ bị tát.
"Cô... cô dám."
"Cô nghĩ mình là ai mà dám đánh ta, ta nói cho cô biết ta là trưởng công chúa là trưởng công chúa đó." Cô quát lớn và nhấn mạnh hai chữ trưởng công chúa để cho nàng biết cô ta có thân phận cao quý hơn nàng.
"Thì sao?" Lưu Lam Ngọc hai tay khoác trước ngực đứng hiên ngang không một chút sợ sệt.
"Thì sao à... hư cô không biết với thân phận của ta có thể khiến cô sống dở chết dở ở nơi đây à, ở trong chốn hậu cung này chẳng ai có thể giúp được cô đâu."
"Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin công chúa của ta tha tội đi." Một cô tỳ nữ thân tín bên cạnh công chúa nói, cô ta không tỏ vẻ gì là sợ sệt mà trước đây cô ta còn ỷ vào trưởng công chúa mà hay hành hạ nó nữa. Bây giờ trưởng công chúa đang được thế nên cô ta nói chen vào nhằm hạ nhục nàng.
Lưu Lam Ngọc đưa tay lên tát cho cô ta một cái rõ mạnh khiến cho mặt cô ta sưng húp lên.
"Ta đang nói chuyện với trưởng công chúa bao giờ mới đến lượt ngươi xía vào."
"Cô dám đánh người của ta sao?" Trưởng công chúa định đưa tay lên tát cho Lưu Lam Ngọc một cái.
Đúng lúc đó Trương Bá Châu và Lưu Xuyên Minh đi tới hai người đã thấy trưởng công chúa đưa tay lên định tát nhị công chúa. Trương Bá Châu thấy vậy định đi tới giúp Lưu Lam Ngọc nhưng Hàn Phong Dực ở đằng sau hắn níu vai hắn lại.
"Tại sao huynh lại ngăn ta?" Trương Bá Châu nhíu mày nhìn chàng.
"Huynh đừng giúp nàng ấy, nếu huynh giúp nàng ấy nàng ta sẽ nghĩ huynh xem thường nàng."
"Nhưng... " Trương Bá Châu ra vẻ chần chừ.
"Huynh yên tâm đi hãy tin tưởng vào nàng, nàng ấy không như vẻ bề ngoài đâu."
Lúc trưởng công chúa đưa tay lên định tát nàng thì bị Lưu Lam Ngọc cầm tay lại nàng xiếc chặt tay trưởng công chúa rồi đá một cước vào bụng của cô ta.
Trưởng công chúa đau đớn la và ngã nhào xuống đất. Lưu Xuyên Minh lúc này không nhịn được nữa liền đi tới đỡ trưởng công chúa đứng lên.
[/QUOTE]
Các nàng ơi ai đọc truyện của mình thì cho mình xin cái bình luận đi ngóng mãi mà chẳng có ai bình luận cả
Link thảo luận-góp ý:
"Làm ơn cho tôi gặp công chúa đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với công chúa, làm ơn."
"Không được! Mong cô đừng làm khó cho chúng tôi chúng tôi chưa muốn chết đâu."
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?" Tiếng nói của trưởng công chúa từ trong điện phát ra.
Thôi chết phải làm sao đây, lần này chết chắc rồi hay là mình cứ đổ lỗi cho cô ta, dù sao cũng tự cô ta chuốc lấy.
"Không có chuyện gì thưa công chúa! Chỉ là có một nữ tỳ khóc lóc xin đòi gặp công chúa."
"Phiền phức thật đem cô ta đi."
May thật thoát nạn rồi. "Vâng!"
"Công chúa nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo." Cô hớt hải la lớn dù bây giờ cô chẳng còn một chút sức lực nào cả.
Trưởng công chúa xua tay ra hiệu cho bọn lính canh mang cô đi, thấy vậy cô nữ tỳ lo sợ đến trợn tròn cả mắt, mắt cô ta đỏ hoe nước mắt cứ chảy ra giàn giụa, những tiếng nức cứ nấc lên từng hồi.
"Công chúa đó là chuyện của nhị công chúa." Cô cố la lớn hết mức có thể để cho trưởng công chúa nghe được.
Trưởng công chúa vừa nghe xong mắt liền đỏ hoe trong ánh mắt của cô đầy rẩy những tia tà ý. Cô liếc nhìn qua nữ nô tỳ kia một cái rồi thấy trên người cô đầy những vết thương chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Đưa cô ta lại đây cho ta."
Cô nữ tỳ mừng rỡ trên môi xuất hiện một ý cười và những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mi.
"Nói!" Trưởng công chúa chẳng kịp để cô tự phân giải mà hối cô.
"Dạ bẩm công chúa mọi chuyện là như thế này, lúc sáng... " Cô ta vừa kể vừa làm bộ rơi vài giọt nước mắt cho người ta thương tình.
Trưởng công chúa nghe xong liền đưa tay đập mạnh vào bàn, trưởng công chúa không ngờ rằng nàng lại xấc xược đến như vậy, hết chuyện làm rồi hay sao mà lại dám đánh người của cô và cũng một phần do sự tức giận mấy bữa nay lại bộc phát.
"Thật quá đáng cô ta nghĩ mình là ai mà dám lộng hành như vậy... @ # $ % #..." Rồi trưởng công chúa nhất thời không kiềm chế được cơn giận mà quên hết lễ nghĩa nên nhất thời phất ngôn ra những câu nói tục.
Đúng lúc đó thái tử Trương Ba Châu và em trai của trưởng công chúa thái tử Lưu Xuyên Minh đi ngang qua điện công chúa mà vô tình nghe được.
Lưu Xuyên Minh thấy tỷ tỷ mình nói những lời tục tiểu như vậy lại để cho Trương Bá Châu nghe được nên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Hay là ta đưa huynh đến nơi khác ngắm cảnh có được không?" Lưu Xuyên Minh khẩn trương.
Trương Bá Châu cũng hiểu được phần nào nên cũng không có ý kiến gì chỉ là muốn hắn dẫn mình đến một nơi.
"Nếu vậy hay là ngươi dẫn ta đi gặp nhị công chúa đi." Trương Bá Châu cười đầy ngụ ý.
Lưu Xuyên Minh nghe vậy liền nhau mày, hắn vốn không thích nhị công chúa vì cô ta là một con ngốc không đáng để quan tâm và chuyện tối hôm qua chỉ là cô ta gặp may mà thôi. Hắn chưa bao giờ xem nhị công chúa là tỷ tỷ của mình cả hắn cho rằng nàng không xứng đáng là tỷ của hắn.
Trương Bá Châu vừa đi vừa nghĩ trưởng công chúa tuy là công chúa của một nước nhưng ăn nói không khác gì thường dân cả vậy mà mẫu hậu lại bắt ta phải lấy trưởng công chúa làm nương tử. Nếu lấy trưởng công chúa chẳng thà ta lấy nhị công chúa, chết tiệt ta đang nghĩ cái gì vậy chẳng lẽ ta đã yêu nàng không được ta không được phép rung động. Ta không thể nào rung động được sẽ ảnh hưởng tới đại cục.
------------------(trong điện của trưởng công chúa)-------------------------------
"Đi, ta muốn đi gặp cô ta, ta phải dạy cho cô ta một bài học, chứ cục tức này ta nuốt không trôi." Cô ta nói xong liền đi đến gặp nhị công chúa với ánh mắt tràn đầy lửa hận và sát khí tỏa ra ngút trời.
Do trưởng công chúa đi đường tắt nên cô ta đến điện của nhị công chúa rất nhanh còn nhanh hơn nhóm người của Trương Bá Châu dù họ đi trước.
Trưởng công chúa vừa đi đến nơi thì đã hô phong hoán vũ đòi gặp nhị công chúa.
Vân ý nghe tiếng của trưởng công chúa thì liền thấy lo cho nhị công chúa, cô bước ra từ cánh cửa nhỏ đi tới trước mặt trưởng công chúa.
"Công chúa, nhị công chúa đang nghĩ ngơi xin công chúa đừng làm phiền." Vân Ý khẩn trương.
Trưởng công chúa nghe Vân Ý nói vậy thì tức giận đưa tay lên cho ngay cái tát vào mặt cô.
Vân Ý ngã nhào xuống đất tay ôm mặt khóc thút thít, trưởng công chúa thấy vậy liền khoái chí đưa chân lên đạp vào thân hình nhỏ bé của cô mà mắng.
"Nô tài to gan đến khi nào đến lượt người nói chuyện với bổn công chúa."
Nhị công chúa từ trong thư phòng bước ra trên tay cầm một quyển thư pháp. Vừa bước ra khỏi cửa phòng bao nhiêu cảnh ập vào trong mắt nàng, nàng thấy Vân Ý đang khóc mà người làm cô khóc không ai khác chính là trưởng công chúa.
Lưu Lam Ngọc nhìn thấy Vân Ý bị trưởng công chúa hành hạ không chịu được mà đi tới tát cho trưởng công chúa một cái.
Trưởng công chúa hai mắt đỏ hoe đưa tay lên chỗ bị tát.
"Cô... cô dám."
"Cô nghĩ mình là ai mà dám đánh ta, ta nói cho cô biết ta là trưởng công chúa là trưởng công chúa đó." Cô quát lớn và nhấn mạnh hai chữ trưởng công chúa để cho nàng biết cô ta có thân phận cao quý hơn nàng.
"Thì sao?" Lưu Lam Ngọc hai tay khoác trước ngực đứng hiên ngang không một chút sợ sệt.
"Thì sao à... hư cô không biết với thân phận của ta có thể khiến cô sống dở chết dở ở nơi đây à, ở trong chốn hậu cung này chẳng ai có thể giúp được cô đâu."
"Nếu biết điều thì mau quỳ xuống xin công chúa của ta tha tội đi." Một cô tỳ nữ thân tín bên cạnh công chúa nói, cô ta không tỏ vẻ gì là sợ sệt mà trước đây cô ta còn ỷ vào trưởng công chúa mà hay hành hạ nó nữa. Bây giờ trưởng công chúa đang được thế nên cô ta nói chen vào nhằm hạ nhục nàng.
Lưu Lam Ngọc đưa tay lên tát cho cô ta một cái rõ mạnh khiến cho mặt cô ta sưng húp lên.
"Ta đang nói chuyện với trưởng công chúa bao giờ mới đến lượt ngươi xía vào."
"Cô dám đánh người của ta sao?" Trưởng công chúa định đưa tay lên tát cho Lưu Lam Ngọc một cái.
Đúng lúc đó Trương Bá Châu và Lưu Xuyên Minh đi tới hai người đã thấy trưởng công chúa đưa tay lên định tát nhị công chúa. Trương Bá Châu thấy vậy định đi tới giúp Lưu Lam Ngọc nhưng Hàn Phong Dực ở đằng sau hắn níu vai hắn lại.
"Tại sao huynh lại ngăn ta?" Trương Bá Châu nhíu mày nhìn chàng.
"Huynh đừng giúp nàng ấy, nếu huynh giúp nàng ấy nàng ta sẽ nghĩ huynh xem thường nàng."
"Nhưng... " Trương Bá Châu ra vẻ chần chừ.
"Huynh yên tâm đi hãy tin tưởng vào nàng, nàng ấy không như vẻ bề ngoài đâu."
Lúc trưởng công chúa đưa tay lên định tát nàng thì bị Lưu Lam Ngọc cầm tay lại nàng xiếc chặt tay trưởng công chúa rồi đá một cước vào bụng của cô ta.
Trưởng công chúa đau đớn la và ngã nhào xuống đất. Lưu Xuyên Minh lúc này không nhịn được nữa liền đi tới đỡ trưởng công chúa đứng lên.
[/QUOTE]
Các nàng ơi ai đọc truyện của mình thì cho mình xin cái bình luận đi ngóng mãi mà chẳng có ai bình luận cả
Link thảo luận-góp ý: