Thế rồi thằng Huy nó diều tui lên xe, ngoái đầu nhìn lại xác con chuột mà ứa nước mắt, tao xin lỗi. Xe tui thì có người trong đoàn lái về dùm.
- Cái bô sao không mày?
- Đờ mờ tay không lo lo cái bô, tao cho mày luôn.
- *** cụ bố thằng nào nói láo tối ba má sập giường.
Thế rồi chiếc ex của thằng Huy phải kẹp 3, tui ngồi giữa còn nhỏ Uyên ngồi sau kẹp tui. À mà tui tự hỏi sao nhỏ uyên không thi trường Y mà thi trường CNTT vì con nhỏ có 2 cục bông gòn rất to và mềm còn thấm thuốc giảm đau nữa chứ, nhỏ cà cà mấy cái là tay tui bớt đau liền. 15 phút sau, nó chở tui đến một bệnh viện tư nghe đâu nhà thằng Huy quen. Đi lòng vòng 1 hồi cũng tới khoa chấn thương bác hình và gặp được bác sĩ.
- Bị gì đây?
- Gãy tay bác sĩ.
- Sao gãy?
- Dạ té xe.
- Đua xe hay té xe?
- Đua xe sao gãy tay được, té mới gãy chứ.
- gãy tay còn lí sự, ra kia lấy số đợi.
Rồi lão bác sĩ hầm hầm bỏ đi, thằng Huy đứng bên cạnh nảy giờ cũng nóng mặt. Nó móc điện thoại ra bấm số rẹt rẹt.
- Ba hã, ba gọi kêu dượng Minh con đang ở dưới sảnh chấn thương chỉnh hình nè.
- ...
- thằng Quân nó bị gãy tay.
-...
- Nhanh nha ba.
Sau đó nó cúp máy, chưa đầy ba nốt nhạc sau ông bác sĩ hồi nảy quay trở lại nhưng khác với thái độ hằn học hồi nảy.
- Trời ơi cháu anh Minh sao không nói sớm. con vào đây chú băng cho nhanh lên. Thế rồi tui đi lẽo đẽo theo sao ổng để ổng chữa trị, mẹ cha ổng nhấn cái cái xương xuống rồi nẹp lại tui đau gần chết.
- Chú băng con nhaaaaa...
Nghe ổng nói câu đó mà tui nổi da gà. Lúc băng ổng nhẹ nhàng với tui lắm, nhẹ nhàng cứ như ổng là người yêu tui dị. Tui mà là con gái là tui yêu ổng rồi nhưng xin lỗi chú tui là chuẩn men.
- Bao nhiêu tiền hết chú?
- Uầy cháu anh Minh mà tiền bạc gì, mà cử động nhẹ mới băng dễ nứt lắm.
Nói rồi tui từ giả ông bác sĩ già ra về.
- Xe tao sao rồi?
- Hư cũng khá nặng. Mà để tao sửa cho, vả lại giờ mày lá xe cũng đâu được.
- Ờ.
Đến nhà, tui từ biệt thằng Huy, nhỏ uyên với cả 2 cái bông gòn của nhỏ. Vừa vào nhà má đã hỏi.
- Quân, tay mày sao thế?
- chó cắn má ơi.
- Xạo hã mày? chó nào cắn gãy tay?
- Con Bull đầu xóm á má. Vừa mới đi ngang qua nó từ đâu phóng ra quật con xuống luôn. May mà người ta cản kiệp không thúi hẻo luôn rồi.
- Mẹ nó chớ ỷ nhà giàu sắm con chó thiệt bự rồi thả rông. Sáng mai tao ra chợ sớm tao xử nó. Ăn gì không Quân.
- Không má, con buồn ngủ rồi.
Tui về phòng, trước khi ngủ tui nhắn tin cho Q.A bảo nghỉ vài ngày có việc bận nhưng chả thấy nhỏ trả lời...
------------------
Sáng ra, tui tỉnh dậy lúc 8 giờ sáng, tui vệ sinh cá nhân xong rồi thay đồ dự là ra đầu ngõ ăn sáng rồi bắt xe bus qua nhà thằng Huy xem nó sửa xe luôn. Ra trước công, toan mở cửa nhưng thấy gì đó thiếu thiếu. Con đen đâu mất rồi vì mỗi sáng nó thấy tui đều rung chuồng ầm ầm.
- Chắc ba tui dẫn nó đi uống cà phê rồi.
Thôi suy nghĩ về con đen, tui đi bộ ra đầu ngõ ăn bún riêu. Lạ thay hôm này nhìn mặt ai cũng nghiêm trọng và pha chút sợ hãi.
- Cô ba cho con tô bún nhiều riêu.
- Nè mày, mà mày nghe tin dì chưa Quân?
- Sao cô ba?
- Sáng nay con Bull của cái nhà kia nhập viện rồi. Sáng người ta phát hiện nó nằm máu me đầy mình , nằm thở phò phè.
- Chắc bọn trộm chó chứ gì.
- Không, nhà đó kêu camera ghi lại nó bị sói cắn.
Sói? Giữa thành phố ban ngày ban mặt kiếm đâu ra sói, với lại sở thú nào lại nuôi sói. hay là do xã hội phát triển nên sự tưởng tượng của con người cũng phong phú theo. Thôi tranh cãi, tui ăn thật nhanh rồi lết ra bến xe bus bắt xe đến nhà thằng Huy...
Thế rồi thằng Huy nó diều tui lên xe, ngoái đầu nhìn lại xác con chuột mà ứa nước mắt, tao xin lỗi. Xe tui thì có người trong đoàn lái về dùm.
- Cái bô sao không mày?
- Đờ mờ tay không lo lo cái bô, tao cho mày luôn.
- cụ bố thằng nào nói láo tối ba má sập giường.
Thế rồi chiếc ex của thằng Huy phải kẹp , tui ngồi giữa còn nhỏ Uyên ngồi sau kẹp tui. À mà tui tự hỏi sao nhỏ uyên không thi trường Y mà thi trường CNTT vì con nhỏ có cục bông gòn rất to và mềm còn thấm thuốc giảm đau nữa chứ, nhỏ cà cà mấy cái là tay tui bớt đau liền. phút sau, nó chở tui đến một bệnh viện tư nghe đâu nhà thằng Huy quen. Đi lòng vòng hồi cũng tới khoa chấn thương bác hình và gặp được bác sĩ.
- Bị gì đây?
- Gãy tay bác sĩ.
- Sao gãy?
- Dạ té xe.
- Đua xe hay té xe?
- Đua xe sao gãy tay được, té mới gãy chứ.
- gãy tay còn lí sự, ra kia lấy số đợi.
Rồi lão bác sĩ hầm hầm bỏ đi, thằng Huy đứng bên cạnh nảy giờ cũng nóng mặt. Nó móc điện thoại ra bấm số rẹt rẹt.
- Ba hã, ba gọi kêu dượng Minh con đang ở dưới sảnh chấn thương chỉnh hình nè.
- ...
- thằng Quân nó bị gãy tay.
-...
- Nhanh nha ba.
Sau đó nó cúp máy, chưa đầy ba nốt nhạc sau ông bác sĩ hồi nảy quay trở lại nhưng khác với thái độ hằn học hồi nảy.
- Trời ơi cháu anh Minh sao không nói sớm. con vào đây chú băng cho nhanh lên. Thế rồi tui đi lẽo đẽo theo sao ổng để ổng chữa trị, mẹ cha ổng nhấn cái cái xương xuống rồi nẹp lại tui đau gần chết.
- Chú băng con nhaaaaa...
Nghe ổng nói câu đó mà tui nổi da gà. Lúc băng ổng nhẹ nhàng với tui lắm, nhẹ nhàng cứ như ổng là người yêu tui dị. Tui mà là con gái là tui yêu ổng rồi nhưng xin lỗi chú tui là chuẩn men.
- Bao nhiêu tiền hết chú?
- Uầy cháu anh Minh mà tiền bạc gì, mà cử động nhẹ mới băng dễ nứt lắm.
Nói rồi tui từ giả ông bác sĩ già ra về.
- Xe tao sao rồi?
- Hư cũng khá nặng. Mà để tao sửa cho, vả lại giờ mày lá xe cũng đâu được.
- Ờ.
Đến nhà, tui từ biệt thằng Huy, nhỏ uyên với cả cái bông gòn của nhỏ. Vừa vào nhà má đã hỏi.
- Quân, tay mày sao thế?
- chó cắn má ơi.
- Xạo hã mày? chó nào cắn gãy tay?
- Con Bull đầu xóm á má. Vừa mới đi ngang qua nó từ đâu phóng ra quật con xuống luôn. May mà người ta cản kiệp không thúi hẻo luôn rồi.
- Mẹ nó chớ ỷ nhà giàu sắm con chó thiệt bự rồi thả rông. Sáng mai tao ra chợ sớm tao xử nó. Ăn gì không Quân.
- Không má, con buồn ngủ rồi.
Tui về phòng, trước khi ngủ tui nhắn tin cho Q.A bảo nghỉ vài ngày có việc bận nhưng chả thấy nhỏ trả lời...
------------------
Sáng ra, tui tỉnh dậy lúc giờ sáng, tui vệ sinh cá nhân xong rồi thay đồ dự là ra đầu ngõ ăn sáng rồi bắt xe bus qua nhà thằng Huy xem nó sửa xe luôn. Ra trước công, toan mở cửa nhưng thấy gì đó thiếu thiếu. Con đen đâu mất rồi vì mỗi sáng nó thấy tui đều rung chuồng ầm ầm.
- Chắc ba tui dẫn nó đi uống cà phê rồi.
Thôi suy nghĩ về con đen, tui đi bộ ra đầu ngõ ăn bún riêu. Lạ thay hôm này nhìn mặt ai cũng nghiêm trọng và pha chút sợ hãi.
- Cô ba cho con tô bún nhiều riêu.
- Nè mày, mà mày nghe tin dì chưa Quân?
- Sao cô ba?
- Sáng nay con Bull của cái nhà kia nhập viện rồi. Sáng người ta phát hiện nó nằm máu me đầy mình , nằm thở phò phè.
- Chắc bọn trộm chó chứ gì.
- Không, nhà đó kêu camera ghi lại nó bị sói cắn.
Sói? Giữa thành phố ban ngày ban mặt kiếm đâu ra sói, với lại sở thú nào lại nuôi sói. hay là do xã hội phát triển nên sự tưởng tượng của con người cũng phong phú theo. Thôi tranh cãi, tui ăn thật nhanh rồi lết ra bến xe bus bắt xe đến nhà thằng Huy...