An Tịch cũng biết khúc mắc giữa hai gia đình không phải ngày một ngày hai mà hoá giải được nên cũng chỉ giả vờ yếu đuối chạy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Lý Tang thấy bộ mặt này của cô chỉ hận không thể xé nát bộ mặt này ra, đúng là mẹ nào con nấy, đều dơ bẩn như nhau.
Hắn mất kiên nhẫn chạy đi đánh răng để xoá bỏ thứ hắn cho là dơ bẩn ấy đi, bị cô ta hôn đúng là ghê tởm mà, rõ ràng là tiện nhân mà cứ ra vẻ hiền dịu.
...----------------...
Bảy năm trước tại căn biệt thự cổ điển ấy, có hai gia đình giàu có đi đến nghỉ dưỡng giữa mùa hè nóng nực.
Một cô bé buộc tóc hai bên mặc một bộ đồ Lolita màu xanh lá dễ thương liên tục nhìn về phía anh trai ở phía trước, dù hai người đã quen nhau từ nhỏ nhưng An Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào nhan sắc ấy không rời mắt nổi.
"Mẹ ơi, con đến chỗ anh bé chơi nhaa" Cô bé An Tịch ngước lên nhìn người mẹ xinh đẹp của mình đợi chờ sự chấp thuận từ bà.
"Được rồi, con đi đến chỗ anh bé chơi đi.
Nhớ đừng có bắt nạt anh bé nữa nha." An phu nhân dặn dò cô con gái nghịch ngợm của mình.
Được sự đồng ý của mẹ, An Tịch lập tức phóng nhanh đến chạy vòng quanh Lý Tang khiến mọi người xung quanh bật cười.
"Ác quỷ nhỏ, em lại đến đây để làm gì?" Lý Tang cảnh giác trước bé gái tưởng rằng dễ thương nhưng sự thật rất đáng sợ này.
Nụ cười nham hiểm cùng gương mặt tối sầm của cô bé mười một tuổi ấy khiến hắn áp lực vô cùng, dù quen nhau nhiều năm qua nhưng hắn vẫn không thể đoán được tiếp theo An Tịch sẽ làm gì.
Thấy em trai mình đã sợ tái xanh mặt mày rồi nên Lý Thường đi đến bế cô bé lên, hiển nhiên bế một cô gái nhỏ là quá dễ dàng với anh.
"An Tịch à, em đừng trêu Lý Tang nữa, nếu không em sẽ không cưới được em ấy đâu." Lý Thường thì thầm vào tai An Tịch.
"Tại sao chứ?" Cô bé mười một tuổi ngây ngô hỏi.
Lý Thường cũng thuận theo mà tiếp tục thì thầm vào tai cô "Em ấy thích mẫu người dịu dàng cơ.
Nếu em dịu dàng một chút có lẽ sẽ thân cận với thằng bé được thêm một chút đó."
Nghe được lời này, mắt An Tịch lập tức phát sáng "Thật sao? Vậy em sẽ cố gắng trở thành mẫu người anh ấy thích!" Đương nhiên là chuyện này không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được nên An Tịch cũng chỉ ghi nhớ chuyện này ở trong lòng thôi.
...----------------...
Sau khi bước vào căn biệt thự, cả hai gia đình đều đi lên phòng sắp xếp lại hành lý, vì đã quá quen thuộc với căn biệt thự nên ai cũng nhanh chóng tìm được phòng mình.
Vào lúc Lý phu nhân sắp xếp lại hành lý của chồng, một bức thư cũ kỹ rơi ra từ góc tủ quần áo, có vẻ nó đã xuất hiện ở đây từ rất lâu rồi, dù sao đây cũng là căn biệt thự được Lý gia xây dựng từ đời trước nên bà cũng không kinh ngạc khi có những thứ cũ đến vậy ở đây.
Lý phu nhân phủi bớt bụi trên bức thư được trang trí đẹp đẽ, bà cũng thắc mắc ai được nhận nó nên liền mở ra đọc.
Lời văn tỏ tình đầy ngây ngô của cậu học trò nào đấy khiến bà bật cười, nhưng không bao lâu sau bà đã không cười nổi nữa vì trên đó là những nét chữ vô cùng quen thuộc, nét chữ đó vậy mà lại là của người chung chăn gối với bà đã lâu, hơn nữa trên đó còn ghi tên người được tỏ tình là An phu nhân.
Lòng bà dần trở nên nặng trĩu, vốn bà là người hay ghen tuông nên hiển nhiên bây giờ vô số giả thiết về mối quan hệ của An phu nhân và người chồng thân yêu của mình đang hiện hữu trong đầu bà.
Từ lúc còn trẻ, Lý phu nhân đã luôn tự dẹp những kẻ có ý định leo lên giường của Lý Đông nên hiển nhiên lần này bà cũng sẽ tự tay xử lý chuyện này, dù cho giữa hai người có bất cứ mối quan hệ nào hay không thì bà cũng nhất quyết khiến hai người này không thể gặp nhau được nữa.
...----------------...
Vào lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc mọi người tụ tập lại vui chơi cùng nhau, ngay lúc này, Lý phu nhân đi đến bên cạnh An phu nhân giả vờ thân thiết gọi bà ra nói chuyện cùng mình.
"An phu nhân à, em muốn cùng chị đi ra bờ ao bên kia ngắm trăng không? Trăng hôm nay đẹp lắm đó."
An phu nhân vốn không ưa Lý phu nhân bởi tính cách của bà ta có phần chanh chua quá đà khiến bà cảm thấy không thấy thoải mái, nhưng nếu người ta đã mời thì đương nhiên bà cũng không thể từ chối.
"Được, chúng ta đi thôi."
Ngay khi hai người bước tới cạnh chiếc ao được xây dựng tinh tế sau nhà, Lý phu nhân lập tức cất tiếng.
"Em và chồng chị có vẻ thân thiết nhỉ? Dù hai người một năm gặp nhau có vài lần nhưng lần nào cả hai cũng thân thiết như bạn thân vậy."
"Đương nhiên rồi, chúng tôi là bạn thân từ thời tấm bé mà." An phu nhân trả lời thành thật.
Nhìn con người dù đã có con nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp trước mắt, Lý phu nhân càng thêm ghen ghét.
"Vậy không biết giữa hai người có từng xảy ra chuyện gì không nhỉ? Ví dụ như từng hẹn hò?" Giận quá mất khôn, Lý phu nhân nói bằng giọng điệu mỉa mai khiến An phu nhân cảm thấy khó chịu tột cùng.
"Chị nói thế là có ý gì? Tốt nhất chị đừng có gây sự.
Dù cho chúng tôi từng có chuyện gì xảy ra thì chị làm được gì chứ." Vì là tiểu thư được chiều chuộng từ bé nên An phu nhân không chịu nổi uất ức mà bật lại.
Nghe được câu sau trong lời An phu nhân, Lý phu nhân càng khẳng định rằng giữa hai người đã từng có chuyện gì xảy ra.
"Tốt nhất cô tránh xa chồng tôi ra, không tôi không nương tay đâu."
"Dựa vào đâu! Rõ ràng chúng tôi là bạn thân, nếu tôi tránh mặt anh ấy thì anh ấy nghĩ gì?! Chị đừng vô lý như vậy chứ!"
"Cô không chịu rời xa chồng tôi đúng không?! Cô muốn làm tiểu tam chứ gì? Tôi sẽ không cho cô toại nguyện đâu." Vốn Lý phu nhân trước đây chỉ là một ca sĩ nổi tiếng nhờ một chút thủ đoạn nên mới trở thành phu nhân nhà họ Lý vì thế bà ta hoàn toàn không có chút phép tắc nào, ngay lúc này, ba ta lập tức lao lên giật tóc An phu nhân rồi tát liên tục vào mặt bà.
Trong lúc tranh chấp, Lý phu nhân vô tình đẩy An phu nhân xuống ao, nhìn thấy An phu nhân chới với kêu cứu, Lý phu nhân cũng biết mình gây nên tội lớn rồi nên lập tức chạy đi làm như không có việc gì.
Chỉ là Lý phu nhân không biết rằng có một đứa trẻ mười ba tuổi đang chơi đùa ở gần đó đã chứng kiến hết sự việc, người đó không ai khác chính là con trai của bà..