Đến tối hội diễn mới tan, tất cả những người lưu lại đều thu dọn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, Thạch Trụ lặng lẽ đến một chỗ trong hoa viên tiểu tiện, lúc này y nghe thấy trước cửa viện có tiếng tranh cãi truyền đến.
“Xin buông ra, tôi đã có chỗ nghỉ ở gần đây, cho nên không hà tất phải nhờ vả.” Thanh âm trong trẻo du dương.
“Đã trễ lắm rồi, như vậy không thích hợp lắm, hơn nữa đại soái đã đặc biệt chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho ngài, hay là ngài trước cứ nghỉ ngơi một đêm, ngài mai ngài tự mình gặp đại soái nói đi……. Ông chủ Lâm, ngài đừng làm khó người hầu chúng tôi.
Ông chủ Lâm? Thạch Trụ ngơ ngác, là ông chủ Lâm Vân Sinh sao? Sau khi giải quyết xong, Thạch Trụ chỉnh lại quần rồi đi ra khỏi chỗ tối đó, nhìn thấy người sĩ quan lúc trước và Lâm Vân Sinh đang đi đến, không thấy rõ được sắc mặt Lâm Vân Sinh, hai người trong nháy mắt liền đi vào một biệt viện khác.
Thạch Trụ về phòng, thấy Đinh Linh Nhi còn chưa ngủ, liền đem mọi chuyện vừa thấy nói lại cho nàng.
Đinh Linh Nhi nghe xong: “ Thật sự?”
Thạch Trụ ngô một tiếng.
“Vậy ông chủ Lâm chắc là sắp thảm rồi.” Đinh Linh Nhi than thở.
Thạch Trụ vẫn là bộ dáng không hiểu gì cả, ngơ ngác nói: “Sao lại không dứt khoát đi luôn, còn nếu nguyện ý ở lại thì còn lo lắng cái gì?”
Đinh Linh Nhi nhìn y một cái: “……..Cái này nói ra huynh cũng không hiểu đâu. Huynh đã quên những gì nghe được bên ngoài về Hạ đại soái và ông chủ Lâm sao?”
Thạch Trụ suy nghĩ một lát, cảm thấy thập phần phức tạp, lắc lắc đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.
***
Ngày thứ hai, lúc diễn hý khúc buổi tối, Thạch Trụ len lén nhìn, y mặc dù là một kẻ thô kệch, cũng cảm thấy được ông chủ Lâm hát rất hay, ông chủ Lâm hát xong liền có một người tán thưởng, trong nhất thời liền có tiền được chuẩn bị sẵn ném lên trên đài, nghe leng keng một lúc.
Thạch Trụ nhìn người vừa tán thưởng đó, khôi ngô anh tuấn, khuôn mặt trầm lặng luôn mang theo nụ cười đạm nhạt, người này chính là Hạ Thiên Thành Hạ đại thiếu gia, cũng chính là Hạ đại soái, hắn chuyên chú nhìn chằm chằm ông chủ Lâm trên đài, ông chủ Lâm cũng đang nhìn hắn, mục quang của hai người hình như đang truyền đạt điều gì, nhưng Thạch Trụ cũng xem không hiểu.
……………
Gần đây, Hạ Thiên Thành rất phiền muộn, nói thật, hắn mặc dù thấy ông chủ Lâm rất không tồi, lúc bắt đầu cũng không có để bụng. Ai biết được Lâm Vân Sinh lại khó xử lí như vậy chứ?Mấy lần mấy lượt cự tuyệt, trái lại làm tăng dục vọng chinh phục của hắn, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Lâm Vân Sinh, hắn lại càng dám khẳng định, cái người hát hý khúc này tuyệt đối không phải là không có ý gì với hắn, cũng không phải là thật sự dám cãi lại hắn, vậy rốt cuộc là vì cái gì? Nhớ đến cuộc đối thoại trong thư phòng lúc trưa, hắn nói với Lâm Vân Sinh:
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta.”
Ánh mắt Lâm Vân Sinh trong suốt: “Đúng vậy, ta nghe nói đại soái cái gì cũng không thiếu, chỉ là thiếu nhẫn nại.”
Hạ Thiên Thành bị cậu nói nhất thời ngơ ngác: “……Ngươi đang trù tính cái gì đây?”
Đây là trực giác của hắn, Lâm Vân Sinh lại đạm nhạt cười một tiếng, cậu luôn là như vậy, luôn cho hắn một cảm giác như gần như xa, Hạ Thiên Thành sắc mặt âm u nhìn y, đây thật là một người biết xài mánh khóe.
Hạ Thiên Thành có chút tức giận, đã gần một năm rồi, hắn vốn dĩ thấy vui chơi rất thú vị, nhưng bây giờ hắn thật sự thấy đủ rồi. Có lẽ nếu cưỡng ép sẽ đại biểu cho thất bại, nhưng hắn lại nghĩ mẹ nó bất chấp tất cả.
Lâm Vân Sinh chắc cũng cảm nhận được tình tự phiền muộn và nóng vội của hắn, vô luận là Hạ đại thiếu gia, hay là Hạ đại soái, đều không phải là loại người tốt đẹp gì.
Lâm Vân Sinh luôn luyện công xong từ rất sớm, cậu lấy khăn lau mặt, sau đó uống một ấm trà, quay lại liền thấy một nam nhân tráng kiện đứng nép bên cửa, nam nhân thấy cậu phát hiện y, nhất thời quẫn bách.
“Ngươi là…” Lâm Vân Sinh có chút ấn tượng với nam nhân này, hình như là người của Đinh Gia ban gì đó, cái gánh tạp kĩ mà bên trong có một nha đầu xinh xắn.
Nam nhân hình như cũng vừa luyện công xong, đầu đầy mồ hôi, y hỗn loạn dùng tay lau qua, “Ta…..không phải cố ý nhìn trộm đâu……..ngươi hát rất hay…..”
Y lúng túng nói, đứng trước Lâm Vân Sinh một thân áo lụa trắng mới tinh, khí thế hiên ngang, y không khỏi có chút hổ thẹn tự ti. Lâm Vân Sinh không hề để tâm cười cười, nam nhân này nhìn thật ngốc nghếch. Nếu là trước đây, cậu nguyện ý nói chuyện với loại người này, chắc chắn sẽ rất vui, nhưng hiện tại cậu đang nặng trĩu tâm sự.
Hạ Thiên Thành sở liệu không sai, Lâm Vân Sinh đang cảm nhận được “nguy cơ”, mà đối với cậu, “nguy cơ” có nghĩa là kế hoạch thất bại vào phút cuối.
Đến tối hội diễn mới tan, tất cả những người lưu lại đều thu dọn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, Thạch Trụ lặng lẽ đến một chỗ trong hoa viên tiểu tiện, lúc này y nghe thấy trước cửa viện có tiếng tranh cãi truyền đến.
“Xin buông ra, tôi đã có chỗ nghỉ ở gần đây, cho nên không hà tất phải nhờ vả.” Thanh âm trong trẻo du dương.
“Đã trễ lắm rồi, như vậy không thích hợp lắm, hơn nữa đại soái đã đặc biệt chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho ngài, hay là ngài trước cứ nghỉ ngơi một đêm, ngài mai ngài tự mình gặp đại soái nói đi……. Ông chủ Lâm, ngài đừng làm khó người hầu chúng tôi.
Ông chủ Lâm? Thạch Trụ ngơ ngác, là ông chủ Lâm Vân Sinh sao? Sau khi giải quyết xong, Thạch Trụ chỉnh lại quần rồi đi ra khỏi chỗ tối đó, nhìn thấy người sĩ quan lúc trước và Lâm Vân Sinh đang đi đến, không thấy rõ được sắc mặt Lâm Vân Sinh, hai người trong nháy mắt liền đi vào một biệt viện khác.
Thạch Trụ về phòng, thấy Đinh Linh Nhi còn chưa ngủ, liền đem mọi chuyện vừa thấy nói lại cho nàng.
Đinh Linh Nhi nghe xong: “ Thật sự?”
Thạch Trụ ngô một tiếng.
“Vậy ông chủ Lâm chắc là sắp thảm rồi.” Đinh Linh Nhi than thở.
Thạch Trụ vẫn là bộ dáng không hiểu gì cả, ngơ ngác nói: “Sao lại không dứt khoát đi luôn, còn nếu nguyện ý ở lại thì còn lo lắng cái gì?”
Đinh Linh Nhi nhìn y một cái: “……..Cái này nói ra huynh cũng không hiểu đâu. Huynh đã quên những gì nghe được bên ngoài về Hạ đại soái và ông chủ Lâm sao?”
Thạch Trụ suy nghĩ một lát, cảm thấy thập phần phức tạp, lắc lắc đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.
Ngày thứ hai, lúc diễn hý khúc buổi tối, Thạch Trụ len lén nhìn, y mặc dù là một kẻ thô kệch, cũng cảm thấy được ông chủ Lâm hát rất hay, ông chủ Lâm hát xong liền có một người tán thưởng, trong nhất thời liền có tiền được chuẩn bị sẵn ném lên trên đài, nghe leng keng một lúc.
Thạch Trụ nhìn người vừa tán thưởng đó, khôi ngô anh tuấn, khuôn mặt trầm lặng luôn mang theo nụ cười đạm nhạt, người này chính là Hạ Thiên Thành Hạ đại thiếu gia, cũng chính là Hạ đại soái, hắn chuyên chú nhìn chằm chằm ông chủ Lâm trên đài, ông chủ Lâm cũng đang nhìn hắn, mục quang của hai người hình như đang truyền đạt điều gì, nhưng Thạch Trụ cũng xem không hiểu.
……………
Gần đây, Hạ Thiên Thành rất phiền muộn, nói thật, hắn mặc dù thấy ông chủ Lâm rất không tồi, lúc bắt đầu cũng không có để bụng. Ai biết được Lâm Vân Sinh lại khó xử lí như vậy chứ?Mấy lần mấy lượt cự tuyệt, trái lại làm tăng dục vọng chinh phục của hắn, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Lâm Vân Sinh, hắn lại càng dám khẳng định, cái người hát hý khúc này tuyệt đối không phải là không có ý gì với hắn, cũng không phải là thật sự dám cãi lại hắn, vậy rốt cuộc là vì cái gì? Nhớ đến cuộc đối thoại trong thư phòng lúc trưa, hắn nói với Lâm Vân Sinh:
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta.”
Ánh mắt Lâm Vân Sinh trong suốt: “Đúng vậy, ta nghe nói đại soái cái gì cũng không thiếu, chỉ là thiếu nhẫn nại.”
Hạ Thiên Thành bị cậu nói nhất thời ngơ ngác: “……Ngươi đang trù tính cái gì đây?”
Đây là trực giác của hắn, Lâm Vân Sinh lại đạm nhạt cười một tiếng, cậu luôn là như vậy, luôn cho hắn một cảm giác như gần như xa, Hạ Thiên Thành sắc mặt âm u nhìn y, đây thật là một người biết xài mánh khóe.
Hạ Thiên Thành có chút tức giận, đã gần một năm rồi, hắn vốn dĩ thấy vui chơi rất thú vị, nhưng bây giờ hắn thật sự thấy đủ rồi. Có lẽ nếu cưỡng ép sẽ đại biểu cho thất bại, nhưng hắn lại nghĩ mẹ nó bất chấp tất cả.
Lâm Vân Sinh chắc cũng cảm nhận được tình tự phiền muộn và nóng vội của hắn, vô luận là Hạ đại thiếu gia, hay là Hạ đại soái, đều không phải là loại người tốt đẹp gì.
Lâm Vân Sinh luôn luyện công xong từ rất sớm, cậu lấy khăn lau mặt, sau đó uống một ấm trà, quay lại liền thấy một nam nhân tráng kiện đứng nép bên cửa, nam nhân thấy cậu phát hiện y, nhất thời quẫn bách.
“Ngươi là…” Lâm Vân Sinh có chút ấn tượng với nam nhân này, hình như là người của Đinh Gia ban gì đó, cái gánh tạp kĩ mà bên trong có một nha đầu xinh xắn.
Nam nhân hình như cũng vừa luyện công xong, đầu đầy mồ hôi, y hỗn loạn dùng tay lau qua, “Ta…..không phải cố ý nhìn trộm đâu……..ngươi hát rất hay…..”
Y lúng túng nói, đứng trước Lâm Vân Sinh một thân áo lụa trắng mới tinh, khí thế hiên ngang, y không khỏi có chút hổ thẹn tự ti. Lâm Vân Sinh không hề để tâm cười cười, nam nhân này nhìn thật ngốc nghếch. Nếu là trước đây, cậu nguyện ý nói chuyện với loại người này, chắc chắn sẽ rất vui, nhưng hiện tại cậu đang nặng trĩu tâm sự.
Hạ Thiên Thành sở liệu không sai, Lâm Vân Sinh đang cảm nhận được “nguy cơ”, mà đối với cậu, “nguy cơ” có nghĩa là kế hoạch thất bại vào phút cuối.