Quy Ngư Dương cầm lấy khăn bố, muốn đặt lại ở trán Phùng Sanh Hàn, không thể tưởng được Phùng Sanh Hàn lại mở mắt nhìn thẳng y, chính mình vừa mới giúp hắn toàn thân thoát y chà lau, hắn tính tình bướng bỉnh cổ quái, tỉnh táo lại chẳng phải là nghĩ đến hắn bị chính mình chiếm tiện nghi, Quy Ngư Dương vội vàng giải thích, để tránh Phùng Sanh Hàn hiểu lầm.
“Ngươi vừa rồi toàn thân đổ mồ hôi, cho nên ta giúp ngươi lau thân mình, cũng không có ý đối với ngươi có cái gì không an phận, chờ một lát ta liền giúp ngươi mặc xong quần áo.”
Lời giải thích này, ngay cả chính y cũng cảm thấy không được tốt lắm, chẳng qua đây là sự thật, y chỉ hy vọng hắn không cần tỉnh lại, mượn cớ cãi lộn.
Bất quá Phùng Sanh Hàn chẳng những không ồn ào, ngược lại còn mắt nhìn theo y.
Phùng Sanh Hàn thấy còn thật sự, cả Quy Ngư Dương cũng cảm thấy được hắn nhìn mình như vậy thực sự là rất quái dị, dường như cả khuôn mặt mình đều bị hắn nhìn kỹ, làm cho toàn thân y không được tự nhiên.
“Làm sao vậy? Ta trên mặt có cái gì sao không?”
Thật vất vả mới thốt ra những lời này, bị một nam nhân long dương chi phích nhìn chằm chằm, dị cảm cổ quái làm cho Quy Ngư Dương có điểm không thích ứng.
“Ngươi...... Ngươi đã trở lại.”
Phùng Sanh Hàn si ngốc nhìn hắn.
“Cái gì?”
Quy Ngư Dương ngay từ đầu hoàn toàn không hiểu hắn nói cái gì, y đem cái lổ tai tới gần bên miệng Phùng Sanh Hàn, lần này y nghe được rõ ràng hơn.
“Ngươi đã trở lại......”
“Di, ai đã trở lại?”
Lần này y là nghe được rành mạch, nhưng là hoàn toàn không hiểu hắn nói cái gì nữa, y bởi vì cúi xuống thân mình muốn nghe tiếng của Phùng Sanh Hàn đang nói cái gì, cho nên dựa vào Phùng Sanh Hàn, dựa vào thật sự gần.
Phùng Sanh Hàn lại bỗng nhiên nâng lên hai tay ôm cổ y, đem mặt hướng trên mặt y dựa vào, hành vi vô cùng thân thiết như thế làm cho Quy Ngư Dương nhảy dựng.
“Ngươi làm cái gì?”
Quy Ngư Dương sợ tới mức đẩy hắn ra,lui ra sau từng bước từng bước.
Phùng Sanh Hàn ngã quay về trên giường, phát ra nhẹ nhàng rên rỉ.
Quy Ngư Dương lập tức liền phát hiện chính mình kinh hách rất nhiều chưa kịp khống chế lực đạo trên tay, khi nãy y rất dùng sức, không biết y có hay làm không thương tổn hắn?
“Ngươi có khỏe không? Ta không cẩn thận dùng sức đẩy ngươi thôi.”
Giọng y nói rất có lỗi, ngay cả hành vi của Phùng Sanh Hàn có chút không thoả đáng, nhưng dù sao hắn là người bệnh, chính mình có thể nào dùng sức đẩy hắn, nếu không cẩn thận bị thương hắn chẳng phải là không xong.
“Ta...... Ta rất nhớ ngươi, ta có một giấc mộng rất đáng sợ, mơ thấy ngươi không bao giờ … nữa muốn ta, không để ý tới ta, ngươi sẽ không như vậy đối đãi ta, có phải hay không......”
Phùng Sanh Hàn hít một hơi, nói vẫn đứt quãng, vừa nói, thanh lệ một bên tràn ra hốc mắt, theo mặt chảy xuống huyệt thái dương, dính ướt vài sợi tóc của hắn.
Quy Ngư Dương chỉ thấy một mặt quá vô lễ mãnh liệt của hắn, làm sao thấy qua hắn hai mắt đo đỏ, điềm đạm đáng yêu nhưng bi ai thương khóc.
Phùng Sanh Hàn khóc không ra tiếng, chính là nước mắt không ngừng chảy ra, không khỏi làm lòng người đau vạn phần.
Quy Ngư Dương ngẩn ra, cẩn thận tưởng tượng lại, chỉ biết hắn đang bệnh, thần trí không rõ, đem chính mình trở thành nam tình nhân của hắn, bởi vậy mới nói lời vô nghĩa.
“Không có việc gì, ngủ đi! Ngủ một giấc ngươi sẽ tốt.”
Y lấy tay áo, giúp Phùng Sanh Hàn lau nước mắt, vốn đối hắn có tức giận thiên đại, nhưng nhìn nước mắt của hắn như tan nát cõi lòng, Quy Ngư Dương cũng không đành lòng mắng chửi người.
“Ta nhớ ngươi, ta rất nhớ ngươi, đừng rời đi ta nữa, đừng làm cho ta nằm mộng đáng sợ như vậy nữa.”
Phùng Sanh Hàn nâng cánh tay mềm nhũn ôm lấy hắn, toàn thân trắng dựa vào lồng ngực của y, làm cho Quy Ngư Dương ngược lại hít một ngụm khí lạnh.
Y đối nam nhân từ trước đến nay không có hứng thú, nhưng là trên người Phùng Sanh Hàn truyền đến một trận hương thơm, hương vị mê người đến cực điểm, Quy Ngư Dương cảm giác được một trận tình dục mãnh liệt tựa như một cơn sóng xô đến không cần lý do, mà y lại vô lực chống cự.
Quy Ngư Dương lo sợ tới mức hoang mang, chính mình như thế nào có thể đối với một người nam nhân sinh ra tình dục?
Cánh tay của hắn như con rắn nước chặt chẽ ôm lấy y, hai người ngực dán ngực, ánh mắt Phùng Sanh Hàn thâm tình si vọng gắt gao dán mắt vào y, đôi mắt thủy tinh nước mắt không ngừng ngã nhào thống khổ đáng thương, tất cả làm cho y rung động, thế nhưng không thể động đậy.
“Ôm ta, ôm chặt ta, ta rất nhớ ngươi...... rất nhớ ngươi......”
Đôi môi mọng đỏ tươi đẹp bỗng nhiên tiến tới trước mắt, Quy Ngư Dương cả kinh nín thở, Phùng Sanh Hàn tự động đi tới, chủ động nhu mị hôn y.
Phùng Sanh Hàn rất thâm tình, bi thiết, hướng tất cả hy vọng của hắn vào cái hôn này, cũng giống muốn dùng cái hôn này nói cho Quy Ngư Dương biết chính mình có bao nhiêu muốn y, thương y.
“Chờ...... Chờ một chút, ngươi, ngươi nhận sai người......”
Quy Ngư Dương giật mình … muốn né tránh nụ hôn của hắn, bởi vì hắn hôn quá thâm tình, làm cho y sắp cầm giữ không được.
Nửa năm qua thê tử mang thai, hắn biết rõ cơ thể của mình, nguyên nhân là do đường xá bôn ba, khi trở về kinh thành, sợ nàng quá mức mệt nhọc, bởi vậy y vẫn kiềm chế tình cảm, vẫn chưa có nhu cầu, cho nên y nghĩ mình là loại người lãnh đạm với chuyện này.
Nào biết hiện tại một nam tử trần trụi nằm ở trong lòng ngực y, lầm lẫn y là tình nhân của hắn dâng thân đến, lại làm y lập tức có phản ứng, sao không sợ tới mức tâm hoảng ý loạn.
“Ôm ta, giống nhau trước kia ôm chặt ta, ta rất sợ hãi...... rất sợ hãi ngươi không cần ta.”
Y bị Phùng Sanh Hàn áp ở dưới, thân thể sốt cao mềm nhuyễn cực nóng kề sát y, y cũng chỉ mặc một lớp y mỏng, hai người cơ hồ trần trụi, y vừa mới chứng kiến,thấy thân thể trắng tuyết đè lên cơ thể da màu của y, nhưng lại làm cho y cảm thấy một trận tê dại.
Môi đỏ mọng lần thứ hai hôn lên, Quy Ngư Dương muốn quay đầu trốn tránh, nhiều điểm ướt át từng chút từng chút một, giống như từng giọt nước mắt mùa xuân ấm áp lên mặt y.
Y giật mình nhìn khuôn mặt xinh đẹp Phùng Sanh Hàn tràn ngập tan nát cõi lòng.
“Ngươi không hề yêu ta, không hề muốn ta...... đúng không?”
Lời ấy nói ra thống khổ vạn phần, thương tâm muốn chết.
Quy Ngư Dương trong lòng tựa như bị đâm mạng, kìm lòng không được hô to: “Không! Ta làm sao có thể lại không cần ngươi?”
Y nói xong liền hối hận, Phùng Sanh Hàn thần trí không rõ thì thôi, chính mình thần trí rõ ràng, thế nhưng cùng hắn thần trí không rõ ràng đối thoại, chẳng phải là điên rồi.
Huống chi y cũng không phải tình nhân của Phùng Sanh Hàn, cho dù phải an ủi y cũng không có thể an ủi như vậy, nói như thế chẳng phải là càng làm cho Phùng Sanh Hàn hiểu lầm.
“Phùng Sanh Hàn, ngươi bị bệnh, trước nghỉ ngơi một đêm...... Ô a......”
Quy Ngư Dương còn chưa có nói xong, Phùng Sanh Hàn liền ngăn lại, đầu lưỡi hắn e lệ rồi lớn mật đùa giỡn đầu lưỡi y.
Cái lưỡi thơm tho chứa đầy hương thơm cùng với lưỡi Quy Ngư Dương chạm nhau, bỗng nhiên muốn ngừng mà không được, khiến y không thể không tiếp tục, uống lấy chất lỏng ngọt ngào trong miệng hắn.
Y không muốn làm rõ thời điểm này, chỉ muốn theo bản năng cùng Phùng Sanh Hàn hôn, còn hôn như mê dại, chỉ đến khi không thở nổi mới dừng lại.
“Ta đang làm cái gì?”
Quy Ngư Dương đột nhiên kinh hoàng phát giác chính mình vừa rồi cùng Phùng Sanh Hàn hôn, y lập tức đẩy Phùng Sanh Hàn ra, liếm đôi môi ướt át đỏ thẫm của mình.
Trên mũi còn lưu lại mùi hương mê người của Phùng Sanh Hàn, mùi hương làm say lòng người đến cực điểm, so với y đã uống qua nhiều loại rượu ngon còn muốn uống thêm, huống chi là kẻ khác.
Phát hiện ra ý tưởng trong đầu mình, Quy Ngư Dương kinh hoàng.
Y lại đối với nam nhân Phùng Sanh Hàn này hơn nữa lại long dương thư sinh là cái phát sinh ham muốn, sao không khiến y lập tức nhảy xuống giường, chạy xuống núi bỏ trốn mất dạng?
Tuy rằng y muốn nhảy xuống giường, nhưng là Phùng Sanh Hàn đang an vị ở trên người y, còn bị y vừa rồi đẩy thuận thế ngã vào lồng ngực.
Quy Ngư Dương muốn đẩy hắn ra, nhưng toàn thân Phùng Sanh Hàn trần trụi, hắn không biết phải sử dụng lực ra sao mới có thể không đụng tới thân thể trần trụi kia.
Lý trí kêu gọi y đẩy Phùng Sanh Hàn ra, nhưng ánh mắt y cũng không tự chủ được dời xuống, chuyện vừa rồi vì Phùng Sanh Hàn nằm sát bên người mà không có nhìn kỹ bộ vị.
Lúc hắn ở bên chăm sóc hắn cũng đã cảm thấy được Phùng Sanh Hàn xinh đẹp vô cùng, hiện tại toàn thân Phùng Sanh Hàn trần trụi ngồi trên người hắn, hắn lại nhìn thấy các nơi đẹp tuyệt mĩ trên thân thể trắng như tuyết của hắn.
Nước bọt của y cũng đã tuôn lên yết hầu, ngay cả khi Phùng Sanh Hàn không phải nữ nhân, trước ngực cũng không phải là bộ ngực tuyết trắng nhô lên, nhưng hai nụ hoa màu hồng nổi lên trước ngực cũng làm cho hắn nhìn không dời mắt.
Hồng nhũ phấn phấn nộn nộn kia, giống như nụ hoa mới vừa nở vào ngày xuân, ở trên cơ thể trắng như tuyết lại vô cùng hấp dẫn, làm cho người ta muốn hôn muốn vuốt ve, càng làm cho người muốn cúi đầu liếm mút.
Y có ý tưởng kỳ quái như vậy mới nghĩ đã đủ đáng sợ.
Nhưng càng đáng sợ hơn chính là, hạ thân của y bởi vì sắc đẹp tuyệt mĩ trước mặt, lại có phản ứng kịch liệt không nên có.
Quy Ngư Dương vừa sợ lại vừa hoảng, y vẫn nghĩ bản thân đối với tình dục lạnh nhạt, làm sao biết Phùng Sanh Hàn trần trụi ngồi ở trên người y cọ xát, lại khiến cho y nhìn hắn như hổ đói nhìn dê non.
Hắn rốt cuộc kiềm chế không được, cúi đầu ngặm nhấm hai điểm hồng nộn kia, hai tay trượt dọc theo cơ thể cực mĩ của Phùng Sanh Hàn, để cho y ngồi ở trên hai chân mình, để cho lửa nóng của bản thân ma sát giữa hai chân y.
Quy Ngư Dương loáng thoáng nghe thấy người trên thân phát ra tiếng thở dốc, thanh âm yêu kiều làm cho y càng khó đè nén.
Cảm giác cơ thể trắng mịn trong lòng bàn tay làm cho y không nhịn được tiếp tục vuốt ve xuống, cho đến khi đụng đến cặp mông mềm mại đáng yêu kia, trơn mềm giống như muốn làm cho y mất lý trí.
Bất quá nếu y không có mất đi lý trí, sao có thể âu yếm một người nam nhân như thế, như thế nào lại muốn gặm nhấm xong một bên hồng nhị lại chuyển sang bên kia?
“Ân a...... Ân......”
Nhẹ nhàng yêu kiều, thanh âm dường như không thở nổi kia lại mềm mại đáng yêu đến tận xương.
Đôi môi kiều diễm của Phùng Sanh Hàn không ngừng khép mở, hai tay hắn ôm cổ Quy Ngư Dương, đối với việc y dùng tay ôm lấy mông mình lại không có nửa phần kháng cự, tựa như đang nhận sự âu yếm của tình nhân.
Hắn còn tựa mặt vào thấp giọng thở dốc, tiếng thở dốc kia tựa như tiếng sấm, làm cho Quy Ngư Dương hoàn toàn mất đi lý trí.
Quy Ngư Dương không biết mình đang làm cái gì, chỉ biết là nếu không phát tiết, y sẽ điên mất.
Quy Ngư Dương lập tức cởi khố kết, giải phóng bộ phận nam tính đang trướng đến phát đau ở trong quần của mình, không để ý đến việc quần áo của mình không chỉnh, đỡ lấy eo Phùng Sanh Hàn, ra sức đâm lên phía trên.
Cảm giác sảng khoái kia làm cho y gầm nhẹ một tiếng, mà Phùng Sanh Hàn dường như bị đau, cả người mềm nhũn ngã vào trên người hắn, nhận lấy yêu thương kịch liệt của y.
Trong óc Quy Ngư Dương trống rỗng, tất cả những gì nghe được chỉ là tiếng rên rỉ mềm mại đáng yêu không thôi của Phùng Sanh Hàn, mỗi lần tiếng rên rỉ phát ra, y lại hứng phấn muốn chết, rút ra đâm vào càng nhanh càng mạnh.
Y nóng quá, nóng quá, nóng đến mức cả trán đều không ngừng đổ mồ hôi, mà cỗ nhiệt kia cũng làm cho toàn thân y không ngừng chảy ra mồ hôi, hắn vừa nóng bỏng lại vừa mềm mại ẩm ướt, làm cho người ta sung sướng vô cùng.
Lúc đầu Phùng Sanh Hàn cảm thấy đau đớn khó chịu, dần dần trở nên mềm mại, chặt chẽ bao quanh phân thân của y, làm cho Quy Ngư Dương sảng khoái liên tục thô rống.
Y lật lại người Phùng Sanh Hàn, không để cho hắn chủ động ngồi ở trên người y, mà là đưa hắn đặt ở trên giường, kéo hai chân hắn ra, phần eo ra sức luật động, một lần so với một lần lại càng sâu càng kịch liệt.
Nhiệt tình tựa như đại hỏa đốt người, lần này không đợi Phùng Sanh Hàn chủ động hôn hắn, Quy Ngư Dương liền hạ thấp thân mình, liếm láp đôi môi đỏ mọng giống như rượu nguyên chất của hắn.
Toàn thân Phùng Sanh Hàn hư nhuyễn tùy ý để y hết hôn lại cắn, cho đến khi y tận hứng mới thôi.
●●●
Một đêm xuân tiêu, không trung hơi hơi chuyển trắng.
Quy Ngư Dương tỉnh lại, toàn thân y lõa thể, quần áo bị ném đến dưới chân, là do y tối hôm qua cuồng loạn cởi ra để qua một bên, mà trên giường cùng sa trướng ôn nhu mật mật vây quanh y cùng với một nam nhân.
“Trời ạ, ta, ta làm cái gì......”
Tối hôm qua Phùng Sanh Hàn sốt cao, mơ mơ màng màng bên trong đem y trở thành tình nhân lâu chưa về, đối với y yêu thương nhung nhớ.
Y đáng lý nên cự tuyệt, nhưng vô thức, biến thành hai người ở trên giường làm việc mà nam nữ nên làm.
Hiện tại Phùng Sanh Hàn trần như nhộng ngủ ở bên người y, ngay cả hắn bởi vì sốt cao không lùi, không nhớ rõ đêm qua việc, nhưng là Quy Ngư Dương y hoàn toàn thanh tỉnh.
Đêm qua việc y nhớ rõ rành mạch, ngay từ đầu đúng là Phùng Sanh Hàn chủ động, nhưng là tới cuối cùng, cũng là y chủ động ôm hắn, hơn nữa là cho đến lúc này y vẫn chưa từng có vui sướng sảng khoái như vậy.
“Ta đến tột cùng đang làm cái gì? Ta đã có thê tử, thế nhưng cùng nam nhân làm ra chuyện này...... lại là cùng Phùng Sanh Hàn......”
Quy Ngư Dương tự tắc bất dĩ, cầm lấy quần áo bên chân lập tức mặc vào.
Tiếng sột soạt mặc y phục của y khiến Phùng Sanh Hàn tỉnh lại, y nhẹ nhàng quay đầu, chậm rãi mở mắt.
Hắn dường như đang trở lại thời gian ngọt ngào ngày xưa, nghĩ lầm Quy Ngư Dương vẫn còn là người yêu của hắn, thanh âm nhỏ nhẹ hàm chứa ngọt ngào.
“Đã là buổi sáng rồi sao? Ta phải đứng lên làm điểm tâm, ngươi chờ một lát ta sẽ ra ngay......”
Cánh tay của hắn vừa nhấc, muốn đem cơ thể mình đứng dậy, lại mềm nhũn không ra sức lực.
Hành động này khiến cho đầu óc hắn choáng váng, không thể không nhắm mắt lại.
Thời điểm hắn mở mắt lần thứ hai, Quy Ngư Dương đã xuống giường, xốc sa trướng lên đi ra ngoài.
Y chưa từng đối với hắn lãnh đạm, buổi sáng đứng lên không nhìn hắn mỉm cười nói sớm a, còn vội vả rời đi.
Phùng Sanh Hàn thất vọng đau khổ đứng lên, muốn gọi y, bỗng nhiên nhìn thấy Quy Ngư Dương đi rồi trở về, trong tay còn cầm một xô nước.
Hắn thấy ánh mắt của y nhìn hắn không giống, hoàn toàn bất đồng với biểu tình trìu mến ngày xưa, làm cho Phùng Sanh Hàn muốn gọi rốt cuộc lại không gọi được.
Phùng Sanh Hàn sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại chuyện mấy tháng qua.
Hắn mặc dù toàn thân trần trụi, bộ dạng giống như vừa qua một đêm hoan ái, nhưng là đêm qua người ôm hắn không phải Quy Ngư Dương mà hắn yêu thương, mà là một Quy Ngư Dương không hề yêu hắn.
“Ngươi cần phải rửa sạch thân thể......”
Quy Ngư Dương nói đến thấp thỏm bất an, hai người trên người đều lưu lại dấu vết của đối phương, y có thể đến dòng suối bên ngoài tắm, nhưng thân thể hắn là người bệnh nằm trên giường không đi được, y đành phải giúp hắn lau người.
Quy Ngư Dương kéo vạt áo xuống, bởi vì nội tâm có quỷ, căn bản không thể nhìn thẳng vào mặt Phùng Sanh Hàn.
“Sẽ có chút lạnh, may mà ngươi thần trí rõ ràng, hẳn là sốt cũng lui, ngươi nếu không phát sốt, ta muốn đi, chờ ta xuống núi ở kêu đại phu đi lên khám cho ngươi.”
Y mang một bộ dạng nóng lòng rời đi, dường như đêm qua ân ái là chuyện làm cho y cảm thấy dơ bẩn, Phùng Sanh Hàn thậm chí còn nhớ rõ ràng chuyện đêm qua, nhưng cũng biết là do mình nghĩ Quy Ngư Dương đã trở lại nên hai người mới tương thân tương ái triền miên một đêm.
Biểu hiện của y bây giờ là bộ dạng ân hận, làm cho Phùng Sanh Hàn quay đầu đi chỗ khác, trong lòng nghĩ đã muốn lạnh, vẻ mặt của y, hành vi đã nói lên nhiều lắm, nhiều lắm.
Chính mình cũng không muốn cùng y dây dưa, hắn làm như vậy chính là muốn níu kéo, ngay khi cả đêm qua hoan tình lần nữa, trên mặt cũng không nên lộ ra biểu tình hối hận.
Nó chỉ khiến cho hắn cảm thấy y hoan ái với hắn là chuyện vô cùng thấp hèn.
Giờ phút này chân tay hắn vô lực, cho dù Quy Ngư Dương tay cầm khăn ướt ở trên người hắn chà lau, hắn cũng vô lực cự tuyệt.
Quy Ngư Dương rất nhanh lau xong, giúp hắn mặc vào quần áo, mới cúi thấp nhìn Phùng Sanh Hàn nói:
“Ta tới quan nha trước, ta sẽ kêu đại phu lên núi đến xem ngươi, nhớ hảo hảo tĩnh dưỡng, phong hàn nhanh khỏi thì ngươi mới tốt được.”
“Đa tạ đại nhân quan tâm, ta sẽ chính tự mình bảo trọng......”
Khi hắn nói hai câu này, đầu chuyển hướng sang một bên, không hướng về phía Quy Ngư Dương, nếu là hướng về Quy Ngư Dương, y không biết chính mình có hay không thống khổ mà khóc ra.
Trước đó Quy Ngư Dương sẽ giận hắn vô lễ, hiện tại làm cho Quy Ngư Dương nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nếu thật phải thấy dung nhan của hắn, y chỉ sợ xấu hổ đến cực điểm, càng khó để giải thích chính mình vì sao đêm qua lại chiếm tiện nghi của hắn.
Chỉ sợ Phùng Sanh Hàn cũng biết rằng chính mình đêm qua cũng phạm sai lầm lớn, có lỗi với tình nhân y, bởi vậy cũng không đề cập qua kiện sự này, rất hợp với tâm ý của y.
“Ta đây đi trước......”
“Không tiễn đại nhân......”
Bọn họ một người hỏi, một người khách khí trả lời, người hỏi mau chóng rời đi, người đáp hờ hững lãnh đạm, hai người từ đầu tới cuối, đều không có nhắc tới chuyện đã xảy ra đêm qua.
●●●
Quy Ngư Dương vội vàng xuống núi, đến thành trấn, đi tìm đại phu lên xem bệnh cho Phùng Sanh Hàn.
Bởi vì chột dạ đến cực điểm, cho nên Quy Ngư Dương vội vàng xuất bạc bỏ vào tay đại phu.
“Đại phu, ta biết Phùng công tử trong nhà khó khăn, cho nên ta giúp hắn thanh toán ngân lượng trước, ngươi nhanh đi giúp hắn trị liệu là được rồi.”
Đại phu lộ ra vẻ mặt tươi cười vui mừng.
Hai ngày trước Quy Ngư Dương vì chuyện giúp Phùng Sanh Hàn trả tiền sắc mặt không quá cao hứng, không ngờ y hôm nay giống với ngày xưa, cầm tiền gọi hắn chăm sóc thật tốt cho Phùng Sanh Hàn.
“Đại nhân, ngài yên tâm, ta nhất định dùng thuốc tốt nhất, làm cho Phùng công tử nhanh chóng khỏi phong hàn.”
Quy Ngư Dương nói lấy lệ vài tiếng, thoái thác nha nội có việc liền vội vàng rời đi.
Phùng Sanh Hàn có bệnh hay không cũng không quan trọng, mà quan trọng là hy vọng từ nay về sau vĩnh viễn đừng gặp lại Phùng Sanh Hàn nữa, cũng đừng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm qua nữa.