“ Tuyết nhi... Thanh nhi... hai muội đâu rồi... “
Huyết Phong vừa chạy khắp chợ vừa hô toán lên. Lòng Huyết Phong lúc này đang bồn chồn không yên, hắn hứa rằng sẽ đảm bảo an toàn cho hai tiểu cô nương này vậy mà vừa vào thành lại sơ suất không thấy người đâu.
Chạy khắp nơi một hồi Huyết Phong vừa đi vừa gọi trong vô vọng, đúng lúc này thì hắn có cảm giác như có ai đó đang kéo áo mình. Toan quay lại nổi điên với kẻ đó thì bất chợt Huyết Phong thấy một thân hình bé nhỏ đang ngậm một cây kẹo mạch nha.
“ Tuyết nhi? Muội chạy đi đâu vậy? “
Ra bóng hình đó là Nhược Tuyết làm Huyết Phong cứ tưởng.
“ Cho Phong ca coi như đền bù cái áo của ca... “
Lúc này Nhược Tuyết đưa tay từ sau lưng ra một cây kẹo mạch nha cho Huyết Phong.
Huyết Phong ngỡ ngàng vô thứ nhận lấy cây kẹo mà quên mất việc hắn tìm kiếm hai tiểu cô nương từ nãy đến giờ. Và cuối cùng hắn lại nhớ ra...
“ Tỷ tỷ muội đâu? Làm sao đùng một phát cả hai biến mất, muội đây rồi Nhược Thanh đâu? “
Huyết Phong ngớ ngàng nhìn Nhược Tuyết làm một gương mặt vô hồn đến không ngờ. Cô bé vừa ngậm kẹo vừa nói:
“ Hưm... Chắc là... muội không biết nữa. “
Hồn nhiên Nhược Tuyết trả lời như thể không phải chuyện của mình. Tỷ tỷ của nàng ta làm gì đó giờ nó có bao giờ biết đâu, bình thường chỉ có tỷ tỷ nó quản nó mà thôi. Vả lại Nhược Tuyết cũng là một đứa trẻ lầm lỳ ít nói nhất là đối với người cô bé không tin tưởng. Từ lúc đi chung với Huyết Phong tới giờ Nhược Tuyết nói cũng khá nhiều chứng tỏ cô bé cũng rất tin tưởng và an tâm khi ở bên cạnh Huyết Phong.
“ Muội... “
Huyết Phong thật hết cách với con tiểu nha đầu này. Hắn bực dọc dắt tay Nhược Tuyết tiếp tục chạy đi khắp chợ để tìm Nhược Thanh. Gần nửa canh giờ sau Huyết Phong bụng sôi lên ọt ọt vì giờ cũng đã giữa trưa rồi, chưa ăn uống được gì mà phải chạy khắp phố tìm hai tiểu nha đầu này cũng đến phát ốm vì mệt.
“ Muội đói! “
Nhược Tuyết sau khi ngậm hết thanh kẹo mạch nha của mình lại nhìn vào thanh kẹo bên tay kia của Huyết Phong. Từ nãy đến giờ khi Nhược Tuyết đưa Huyết Phong thanh kẹo hắn chưa từng ngậm lấy một cái mà chỉ lo nhanh nhanh chóng chóng tìm kiếm Nhược Thanh mà thôi.
Nhược Tuyết cũng bắt đầu thấy đói trong khi đó kẹo mạch nha món cô nàng thích nhất lại cứ lượn lờ trước mặt làm con bé chảy nước miếng liên tục không thể ngừng được.
“ Thanh Thanh ơi là Thanh Thanh... Đi đâu rồi không biết... “
Huyết Phong tìm kiếm Nhược Thanh trong vô vọng nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc vì hắn nghĩ chắc con bé ham chơi thôi, hết vui sẽ tự động kiếm hai người nên thôi cứ ở trong chợ kiếm cái gì ăn trước đã.
Nghĩ là làm Huyết Phong liền quay mình kéo Nhược Tuyết đi tìm cái gì đó ăn đỡ. Phía sau Nhược Tuyết bị Huyết Phong dắt đi cô bé cứ liên tục với tay chụp thanh kẹo mạch nha Huyết Phong cầm trên tay cứ đung đưa qua lại. Nhưng dù cố thế nào cũng không được. Thân hình Huyết Phong cao một thước tám, Nhược Tuyết thì cao chỉ một thước ba thể trọng quá chênh lệch khiến Nhược Tuyết bất lực.
Đi vòng vòng chừng vài chén trà cuối cùng Huyết Phong cũng tìm được một quán mì, đúng hơn hắn không biết đây là quán mì hắn chỉ thấy người ta ăn mì và có người đem nha cho họ nên Huyết Phong nghĩ vô đây gọi cái gì đó ăn được.
Kéo Nhược Tuyết đi về hướng quán mì đó bỗng nhiên Huyết Phong bắt gặp một bóng hình bé nhỏ đang hút mì rộp rộp trong rất ngon lành. Lại gần chút nữa Huyết Phong nhận ra con nha đầu ngồi đó là ai:
“ Này! Thanh Thanh? Ăn ngon quá nhỉ? “
Huyết Phong hô toán lên một tiếng. Nhược Thanh cô nàng đang ăn khí thế bỗng nghe có người gọi ngước đầu lên liền thấy Phong ca ca của mình liền cầm hai đôi đũa đang ăn vẫy lại.
“ Phong ca, Tuyết muội... Lại đây. Ưm “ Nói đến đây cô bé ăn vội thêm một đũa mì nữa rồi hô lên tiếp “ Muội tìm hai người nãy giờ... “
“ Bốp! “ “ Tìm đây hả? Tìm mà ngồi đây ăn hả? Biết giữa trưa ca với Tuyết nhi chạy như hai đứa điên giữa chợ tim muội không? Muội tốt rồi ngồi đây ăn mì đã đời còn nói là đi tìm ca hả con nha đầu thối! “
Huyết Phong cốp đầu Nhược Thanh một cái gằn giọng của hắn xuống nói vào mặt Nhược Thanh. Cô nàng biết mình sai nên cứ cười hì hì. Đang cười thì con bé đang nghe được tiếng húp mì, quay sang không thấy tô mì mình đâu chỉ thấy một Nhược Tuyết đang húp nốt miếng nước mì còn lại.
“ Tuyết nhi... của tỷ tỷ mà... ói ra, ói ra ngay cho tỷ. Muốn ăn đi gọi cái khác... “
Chuyển mục tiêu chú ý sang Nhược Tuyết, Nhược Thanh giả bộ như không nghe những gì Huyết Phong nói. Một bên Huyết Phong mặc sức chất vấn cô nàng, cô nàng một bên chất vấn muội muội mình ăn hết tô mì mình vừa gọi.
Cuối cùng việc ai người đó làm, ba người Huyết Phong làm um xùm cả cái xóm chợ lên chả ai nghe ai. Mãi đến khi tiểu nhị ra khuyên tế nhị khuyên một câu thì ba người mới chịu gọi thêm ba tô mì khác để ăn. Như vậy cả nhà đều vui chẳng ai nói gì.
“ Bây giờ mình nên làm gì tiếp đây ca ca? “
Lúc này hai bên Huyết Phong đang dắt theo hai tiểu mỹ nữa hai bên, một bên Nhược Thanh ngước mặt lên hỏi Huyết Phong sẽ làm gì tiếp theo. Ăn thì cũng ăn rồi, chơi thì cũng chơi rồi nên làm việc thôi. Bên cạnh kia không biết Nhược Tuyết mua đâu ra một thanh kẹo mạch nha lại tiếp tục vừa đi vừa nhâm nhi.
“ Trước tiên hai muội có việc gì cần làm không? “
Huyết Phong hỏi ngược lại hai tỷ muội Nhược Thanh Nhược Tuyết, nghe vậy hai cô bé liền lắc đầu. Mặc dù rằng Nhược Thanh còn rất nhiều việc để làm nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, nó biết nó còn quá nhỏ để làm việc lớn. Vả lại trong người cũng không có một sức mạnh nào cả, ma thuật cũng không, dị năng cũng không, cách chiến đấu cũng không, kể cả Nhược Tuyết cũng như nó.
Là một tiểu cô nương ranh ma Nhược Thanh biết bản thân cần phải mạnh lên để làm việc lớn là giải phóng cho tộc Yên Việt của ông mình, muốn làm được việc đó tới hiện tại Nhược Thanh vẫn chưa biết phải làm sao. Về phần Nhược Tuyết cô bé vẫn vô lo vô nghĩ chưa có tính toán như tỷ tỷ mình. Nói đúng ra Nhược Tuyết sống đúng với tuổi của nó dưới sự bảo bọc của Nhược Thanh.
Về phần Huyết Phong hắn quả thật có việc phải làm nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Hắn cũng rất muốn có câu trả lời hắn là ai tại sao mẹ hắn lại bị giết? Hắn biết được lý do cả làng bị thảm sát là do gia đình hắn, do thân phận bất ổn của cha mẹ hắn và hắn nhưng hắn chẳng hề biết. Muốn có được câu trả lời hắn phải tìm bá phụ của mình là trưởng huynh của mẹ hắn Khổng Giáp Vũ Thùy.
Nhưng hiện tại Huyết Phong không biết Tử Mộc Linh Giáo là cái thể loại gì. Có thể mẹ hắn dạy hắn mọi lễ nghĩa trên đời,dạy hắn cách sống để trở thành một kẻ quân tử nhưng chưa hề dạy những thứ khác về thế giới hiện tại. Hắn học võ nhưng không biết võ mình học là võ gì, hắn chỉ viết là võ từ quân đội Đế Quốc. Hắn có sức mạnh mà không biết sức mạnh mình từ đâu mà có. Lần đầu tiên hắn biết đến Ma Thuật qua lời kể của mẹ vào mùa hè năm ngoái, hắn chưa biết khái niệm Dị Năng Giả là gì. Hắn cũng không biết giờ đây đi đâu để mà tìm Tử Mộc Linh Giáo.
“ Muội có nghe qua Tử Mộc Linh Giáo bao giờ chưa? “
Lúc này Huyết Phong quay sang hỏi nhỏ Nhược Thanh đang đi bên cạnh mình.
Nghe Huyết Phong nói đến Tử Mộc Linh Giáo gương mặt Nhược Thanh đần ra một hồi rồi nói:
“ Muội có nghe tới vài giáo phái nhưng Tử Mộc Linh Giáo gì gì đó của ca thì muội chưa từng nghe bao giờ! “
“ Giáo phái là gì vậy Thanh nhi, ta lần đầu tiên ra khỏi làng nên có nhiều thứ không rõ. Muội giải thích thêm được không? “
Nhược Thanh gật đầu sau đó cả ba người kiếm một chỗ mát mẻ bên bờ sông của thành An Sương ngồi xuống rồi Nhược Thanh kể ra những gì mình biết được cho Huyết Phong nghe.
Giáo phái thực chất là một dạng tín ngưỡng của con người tạo ra, cũng có thể gọi nó là một phái vừa đúng vừa sai. Khác với những chánh phái trong võ lâm hiện tại, những giáo phái này còn được gọi là dị giáo đối với triều đình Đế Quốc. Những người nằm trong giáo phái này thường tin ngưỡng hay thờ phụng một thần tiên nào đó của riêng họ, và mỗi giáo phái đều sửa dụng những võ công từ trong giáo phái để mà học. Có những loại võ công có thể khai thiên lập địa, có những loại võ công đem đến sự sống cũng có cái học chỉ để khỏe người tránh bệnh tật, nhưng hầu hết giáo phái muôn màu muôn dạng.
Cho tới ngày nay càng ngày càng nhiều giáo phái nổi lên do Ma Thuật lẫn Dị Năng Giả xuất hiện. Về khoản Ma Thuật những ai gia nhập giáo phái của họ tín ngưỡng về thần linh càng cao thì sức mạnh Ma Thuật càng mạnh. Còn Dị Năng Giả đơn giản hơn là họ chỉ là một giáo phái lập ra để bảo vệ lẫn nhau. Hiện tại thì giáo phái của Dị Năng Giả chỉ có một và là giáo phái lớn nhất. Sau đó là giáo phái của các nhà Ma Thuật sư lẫn Ma Pháp sư có tới hàng trăm giáo phái khác nhau, còn giáo phái của những anh hùng hào kiệt sử dụng võ công hay thời đại này gọi là Võ Năng Giả lại cực kỳ ít nên việc Nhược Thanh không hề biết đến Tử Mộc Linh Giáo là chuyện bình thường.
Ba thế lực Ma Thuật, Dị Năng Giả và Võ Năng Giả là ba thế lực ngang bằng nhau nhưng dần dà thời thế thay đổi Võ Năng Giả là những con người không được trọng dụng như xưa nữa. Họ dần bị lãng quên tới thời điểm hiện tại. Tuy nhiên tại sao đến hàng trăm năm trôi qua Võ Năng Giả vẫn còn tồn tại trong khi họ lại bị đào thải?
Đơn giản trong thế giới bị đảo lộn bởi Ma Thuật và Dị Năng Giả này kẻ nào không có sức mạnh dị năng hay không thể sử dụng Ma Thuật đều bị coi là kẻ vứt đi không làm được việc. Nếu một người phát hiện ra bạn không có bất cứ một sức mạnh nào từ Ma Thuật cho đến Dị Năng thì bạn sẽ bị kỳ thị như nạn phân biệt chủng tộc vậy.
Do đó những con người không sở hữu bất cứ một sức mạnh nào họ tìm đến con đường của Võ Năng Giả, họ trở thành những con người không có bất cứ sức mạnh nào trở thành những kẻ có kỹ năng giỏi nhất nhưng suy cho cùng cũng chỉ là con người vô dụng thấp kém khi không có Ma Thuật hay Dị Năng.
Sống ở một thế giới khi mà một cá thể quá khác biệt với nhiều cá thể thì việc bình thường sẽ trở thành bất bình thường là lẽ đương nhiên.
Huyết Phong vừa chạy khắp chợ vừa hô toán lên. Lòng Huyết Phong lúc này đang bồn chồn không yên, hắn hứa rằng sẽ đảm bảo an toàn cho hai tiểu cô nương này vậy mà vừa vào thành lại sơ suất không thấy người đâu.
Chạy khắp nơi một hồi Huyết Phong vừa đi vừa gọi trong vô vọng, đúng lúc này thì hắn có cảm giác như có ai đó đang kéo áo mình. Toan quay lại nổi điên với kẻ đó thì bất chợt Huyết Phong thấy một thân hình bé nhỏ đang ngậm một cây kẹo mạch nha.
“ Tuyết nhi? Muội chạy đi đâu vậy? “
Ra bóng hình đó là Nhược Tuyết làm Huyết Phong cứ tưởng.
“ Cho Phong ca coi như đền bù cái áo của ca... “
Lúc này Nhược Tuyết đưa tay từ sau lưng ra một cây kẹo mạch nha cho Huyết Phong.
Huyết Phong ngỡ ngàng vô thứ nhận lấy cây kẹo mà quên mất việc hắn tìm kiếm hai tiểu cô nương từ nãy đến giờ. Và cuối cùng hắn lại nhớ ra...
“ Tỷ tỷ muội đâu? Làm sao đùng một phát cả hai biến mất, muội đây rồi Nhược Thanh đâu? “
Huyết Phong ngớ ngàng nhìn Nhược Tuyết làm một gương mặt vô hồn đến không ngờ. Cô bé vừa ngậm kẹo vừa nói:
“ Hưm... Chắc là... muội không biết nữa. “
Hồn nhiên Nhược Tuyết trả lời như thể không phải chuyện của mình. Tỷ tỷ của nàng ta làm gì đó giờ nó có bao giờ biết đâu, bình thường chỉ có tỷ tỷ nó quản nó mà thôi. Vả lại Nhược Tuyết cũng là một đứa trẻ lầm lỳ ít nói nhất là đối với người cô bé không tin tưởng. Từ lúc đi chung với Huyết Phong tới giờ Nhược Tuyết nói cũng khá nhiều chứng tỏ cô bé cũng rất tin tưởng và an tâm khi ở bên cạnh Huyết Phong.
“ Muội... “
Huyết Phong thật hết cách với con tiểu nha đầu này. Hắn bực dọc dắt tay Nhược Tuyết tiếp tục chạy đi khắp chợ để tìm Nhược Thanh. Gần nửa canh giờ sau Huyết Phong bụng sôi lên ọt ọt vì giờ cũng đã giữa trưa rồi, chưa ăn uống được gì mà phải chạy khắp phố tìm hai tiểu nha đầu này cũng đến phát ốm vì mệt.
“ Muội đói! “
Nhược Tuyết sau khi ngậm hết thanh kẹo mạch nha của mình lại nhìn vào thanh kẹo bên tay kia của Huyết Phong. Từ nãy đến giờ khi Nhược Tuyết đưa Huyết Phong thanh kẹo hắn chưa từng ngậm lấy một cái mà chỉ lo nhanh nhanh chóng chóng tìm kiếm Nhược Thanh mà thôi.
Nhược Tuyết cũng bắt đầu thấy đói trong khi đó kẹo mạch nha món cô nàng thích nhất lại cứ lượn lờ trước mặt làm con bé chảy nước miếng liên tục không thể ngừng được.
“ Thanh Thanh ơi là Thanh Thanh... Đi đâu rồi không biết... “
Huyết Phong tìm kiếm Nhược Thanh trong vô vọng nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc vì hắn nghĩ chắc con bé ham chơi thôi, hết vui sẽ tự động kiếm hai người nên thôi cứ ở trong chợ kiếm cái gì ăn trước đã.
Nghĩ là làm Huyết Phong liền quay mình kéo Nhược Tuyết đi tìm cái gì đó ăn đỡ. Phía sau Nhược Tuyết bị Huyết Phong dắt đi cô bé cứ liên tục với tay chụp thanh kẹo mạch nha Huyết Phong cầm trên tay cứ đung đưa qua lại. Nhưng dù cố thế nào cũng không được. Thân hình Huyết Phong cao một thước tám, Nhược Tuyết thì cao chỉ một thước ba thể trọng quá chênh lệch khiến Nhược Tuyết bất lực.
Đi vòng vòng chừng vài chén trà cuối cùng Huyết Phong cũng tìm được một quán mì, đúng hơn hắn không biết đây là quán mì hắn chỉ thấy người ta ăn mì và có người đem nha cho họ nên Huyết Phong nghĩ vô đây gọi cái gì đó ăn được.
Kéo Nhược Tuyết đi về hướng quán mì đó bỗng nhiên Huyết Phong bắt gặp một bóng hình bé nhỏ đang hút mì rộp rộp trong rất ngon lành. Lại gần chút nữa Huyết Phong nhận ra con nha đầu ngồi đó là ai:
“ Này! Thanh Thanh? Ăn ngon quá nhỉ? “
Huyết Phong hô toán lên một tiếng. Nhược Thanh cô nàng đang ăn khí thế bỗng nghe có người gọi ngước đầu lên liền thấy Phong ca ca của mình liền cầm hai đôi đũa đang ăn vẫy lại.
“ Phong ca, Tuyết muội... Lại đây. Ưm “ Nói đến đây cô bé ăn vội thêm một đũa mì nữa rồi hô lên tiếp “ Muội tìm hai người nãy giờ... “
“ Bốp! “ “ Tìm đây hả? Tìm mà ngồi đây ăn hả? Biết giữa trưa ca với Tuyết nhi chạy như hai đứa điên giữa chợ tim muội không? Muội tốt rồi ngồi đây ăn mì đã đời còn nói là đi tìm ca hả con nha đầu thối! “
Huyết Phong cốp đầu Nhược Thanh một cái gằn giọng của hắn xuống nói vào mặt Nhược Thanh. Cô nàng biết mình sai nên cứ cười hì hì. Đang cười thì con bé đang nghe được tiếng húp mì, quay sang không thấy tô mì mình đâu chỉ thấy một Nhược Tuyết đang húp nốt miếng nước mì còn lại.
“ Tuyết nhi... của tỷ tỷ mà... ói ra, ói ra ngay cho tỷ. Muốn ăn đi gọi cái khác... “
Chuyển mục tiêu chú ý sang Nhược Tuyết, Nhược Thanh giả bộ như không nghe những gì Huyết Phong nói. Một bên Huyết Phong mặc sức chất vấn cô nàng, cô nàng một bên chất vấn muội muội mình ăn hết tô mì mình vừa gọi.
Cuối cùng việc ai người đó làm, ba người Huyết Phong làm um xùm cả cái xóm chợ lên chả ai nghe ai. Mãi đến khi tiểu nhị ra khuyên tế nhị khuyên một câu thì ba người mới chịu gọi thêm ba tô mì khác để ăn. Như vậy cả nhà đều vui chẳng ai nói gì.
“ Bây giờ mình nên làm gì tiếp đây ca ca? “
Lúc này hai bên Huyết Phong đang dắt theo hai tiểu mỹ nữa hai bên, một bên Nhược Thanh ngước mặt lên hỏi Huyết Phong sẽ làm gì tiếp theo. Ăn thì cũng ăn rồi, chơi thì cũng chơi rồi nên làm việc thôi. Bên cạnh kia không biết Nhược Tuyết mua đâu ra một thanh kẹo mạch nha lại tiếp tục vừa đi vừa nhâm nhi.
“ Trước tiên hai muội có việc gì cần làm không? “
Huyết Phong hỏi ngược lại hai tỷ muội Nhược Thanh Nhược Tuyết, nghe vậy hai cô bé liền lắc đầu. Mặc dù rằng Nhược Thanh còn rất nhiều việc để làm nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, nó biết nó còn quá nhỏ để làm việc lớn. Vả lại trong người cũng không có một sức mạnh nào cả, ma thuật cũng không, dị năng cũng không, cách chiến đấu cũng không, kể cả Nhược Tuyết cũng như nó.
Là một tiểu cô nương ranh ma Nhược Thanh biết bản thân cần phải mạnh lên để làm việc lớn là giải phóng cho tộc Yên Việt của ông mình, muốn làm được việc đó tới hiện tại Nhược Thanh vẫn chưa biết phải làm sao. Về phần Nhược Tuyết cô bé vẫn vô lo vô nghĩ chưa có tính toán như tỷ tỷ mình. Nói đúng ra Nhược Tuyết sống đúng với tuổi của nó dưới sự bảo bọc của Nhược Thanh.
Về phần Huyết Phong hắn quả thật có việc phải làm nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Hắn cũng rất muốn có câu trả lời hắn là ai tại sao mẹ hắn lại bị giết? Hắn biết được lý do cả làng bị thảm sát là do gia đình hắn, do thân phận bất ổn của cha mẹ hắn và hắn nhưng hắn chẳng hề biết. Muốn có được câu trả lời hắn phải tìm bá phụ của mình là trưởng huynh của mẹ hắn Khổng Giáp Vũ Thùy.
Nhưng hiện tại Huyết Phong không biết Tử Mộc Linh Giáo là cái thể loại gì. Có thể mẹ hắn dạy hắn mọi lễ nghĩa trên đời,dạy hắn cách sống để trở thành một kẻ quân tử nhưng chưa hề dạy những thứ khác về thế giới hiện tại. Hắn học võ nhưng không biết võ mình học là võ gì, hắn chỉ viết là võ từ quân đội Đế Quốc. Hắn có sức mạnh mà không biết sức mạnh mình từ đâu mà có. Lần đầu tiên hắn biết đến Ma Thuật qua lời kể của mẹ vào mùa hè năm ngoái, hắn chưa biết khái niệm Dị Năng Giả là gì. Hắn cũng không biết giờ đây đi đâu để mà tìm Tử Mộc Linh Giáo.
“ Muội có nghe qua Tử Mộc Linh Giáo bao giờ chưa? “
Lúc này Huyết Phong quay sang hỏi nhỏ Nhược Thanh đang đi bên cạnh mình.
Nghe Huyết Phong nói đến Tử Mộc Linh Giáo gương mặt Nhược Thanh đần ra một hồi rồi nói:
“ Muội có nghe tới vài giáo phái nhưng Tử Mộc Linh Giáo gì gì đó của ca thì muội chưa từng nghe bao giờ! “
“ Giáo phái là gì vậy Thanh nhi, ta lần đầu tiên ra khỏi làng nên có nhiều thứ không rõ. Muội giải thích thêm được không? “
Nhược Thanh gật đầu sau đó cả ba người kiếm một chỗ mát mẻ bên bờ sông của thành An Sương ngồi xuống rồi Nhược Thanh kể ra những gì mình biết được cho Huyết Phong nghe.
Giáo phái thực chất là một dạng tín ngưỡng của con người tạo ra, cũng có thể gọi nó là một phái vừa đúng vừa sai. Khác với những chánh phái trong võ lâm hiện tại, những giáo phái này còn được gọi là dị giáo đối với triều đình Đế Quốc. Những người nằm trong giáo phái này thường tin ngưỡng hay thờ phụng một thần tiên nào đó của riêng họ, và mỗi giáo phái đều sửa dụng những võ công từ trong giáo phái để mà học. Có những loại võ công có thể khai thiên lập địa, có những loại võ công đem đến sự sống cũng có cái học chỉ để khỏe người tránh bệnh tật, nhưng hầu hết giáo phái muôn màu muôn dạng.
Cho tới ngày nay càng ngày càng nhiều giáo phái nổi lên do Ma Thuật lẫn Dị Năng Giả xuất hiện. Về khoản Ma Thuật những ai gia nhập giáo phái của họ tín ngưỡng về thần linh càng cao thì sức mạnh Ma Thuật càng mạnh. Còn Dị Năng Giả đơn giản hơn là họ chỉ là một giáo phái lập ra để bảo vệ lẫn nhau. Hiện tại thì giáo phái của Dị Năng Giả chỉ có một và là giáo phái lớn nhất. Sau đó là giáo phái của các nhà Ma Thuật sư lẫn Ma Pháp sư có tới hàng trăm giáo phái khác nhau, còn giáo phái của những anh hùng hào kiệt sử dụng võ công hay thời đại này gọi là Võ Năng Giả lại cực kỳ ít nên việc Nhược Thanh không hề biết đến Tử Mộc Linh Giáo là chuyện bình thường.
Ba thế lực Ma Thuật, Dị Năng Giả và Võ Năng Giả là ba thế lực ngang bằng nhau nhưng dần dà thời thế thay đổi Võ Năng Giả là những con người không được trọng dụng như xưa nữa. Họ dần bị lãng quên tới thời điểm hiện tại. Tuy nhiên tại sao đến hàng trăm năm trôi qua Võ Năng Giả vẫn còn tồn tại trong khi họ lại bị đào thải?
Đơn giản trong thế giới bị đảo lộn bởi Ma Thuật và Dị Năng Giả này kẻ nào không có sức mạnh dị năng hay không thể sử dụng Ma Thuật đều bị coi là kẻ vứt đi không làm được việc. Nếu một người phát hiện ra bạn không có bất cứ một sức mạnh nào từ Ma Thuật cho đến Dị Năng thì bạn sẽ bị kỳ thị như nạn phân biệt chủng tộc vậy.
Do đó những con người không sở hữu bất cứ một sức mạnh nào họ tìm đến con đường của Võ Năng Giả, họ trở thành những con người không có bất cứ sức mạnh nào trở thành những kẻ có kỹ năng giỏi nhất nhưng suy cho cùng cũng chỉ là con người vô dụng thấp kém khi không có Ma Thuật hay Dị Năng.
Sống ở một thế giới khi mà một cá thể quá khác biệt với nhiều cá thể thì việc bình thường sẽ trở thành bất bình thường là lẽ đương nhiên.