Vốn là một kẻ không thuộc về nơi đây. Chẳng ai biết hắn đến từ đâu, tại sao hắn lại có mặt tại đây. Hắn đến đây vì mục đích gì cũng chẳng ai biết, vốn từ đầu hắn là kẻ không tồn tại ở thế giới này.
Sonic siêu tốc độ.
Đời người sống để mà chết, chết để mà sống. Trước sau gì cũng chết cớ sao phải sống một cuộc sống đê hèn nhịn nhục để được sống? Con người chỉ có một mạng thôi, sống sao đừng để hối tiếc về cuộc sống của mình. Có thể mai ta chết, có thể hôm nay ta sẽ chết. Hãy cứ sống trọn cho một ngày hôm nay.
Không biết tại sao Sonic lại ngước mặt lên trời thở dài một tiếng. Quá nhiều lần hắn chứng kiến cảnh như thế này rồi, một gương mặt quen thuộc đối diện với hoàn cảnh ly biệt khiến hắn không đành lòng. Nhưng thôi hắn cũng làm những gì hết sức có thể, cũng may nơi đây không phải quá khứ nếu là quá khứ hắn chẳng dám gặp ai. Chính vì những nỗi đau như thế này mới khiến con người ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hàng mớ suy nghĩ phức tạp hiện lên trong đầu Sonic, cuối cùng hắn quyết định cất bước rời khỏi đây.
...
Đêm hôm canh hai tại ngôi làng bị tàn phá nặng nề của Huyết Phong.
Lúc này hai tỷ muội nhà họ Yên đang nằm ngủ trong căn nhà cháy quá nửa của Huyết Phong, cả hai đứa đã được tắm rửa sạch sẽ, được mặc bộ đồ còn sót lại của mấy cô nương bỏ mạng trong làng. Dù rằng đồ của người đã khuất nhưng kệ đi, mặc đại vậy còn hơn chết vì rét.
Hồi chiều sau khi mở cái rương ra Huyết Phong cũng chẳng vội xem, hắn cứ để đó. Sau khi lo xong xuôi vài việc cho hai cô bé kia thì giờ hắn mới có thời gian ngồi lại lôi cái rương ra.
“ Kéttttt~~~ “
Tiếng cọt kẹt của rương gỗ văng lên trong đêm hôm yên vắng chỉ còn lại tiếng lửa lách tách của núi xác chết đầy mùi tử khí kia.
Vừa mở chiếc rương ra Huyết Phong có ảo giác như một thứ gì đó phát sáng cực đẹp bên trong chiếc rương này.
Dần dần hình ảnh một bộ giáp màu trắng tuyệt đẹp hiện lên trong mắt Huyết Phong. Ánh lửa vàng phập phồng rọi lên bộ giáp khiến cho bộ giáp phát ra một ánh hào quang gì đó mờ ảo. Nhưng có một thứ Huyết Phong cảm nhận được từ bộ giáp này đó là một sát khí nặng nề phát ra từ nó.
Bất giác Huyết Phong nhấc bộ giáp từ trong chiếc rương ra. Nhưng không như hắn tưởng, bộ giáp không hề nhẹ chút nào, cực kì nặng, nặng hết mức Huyết Phong phải gồng hết cả sức bình sinh ra mới nhấc nó ra khỏi cái rương này.
“ Rầm... “
Một tiếng rầm trầm đục vang lên khiến cả mặt sàn cổ rung lên làm hai cô nương Nhược Thanh, Nhược Tuyết giật mình tỉnh dậy dụi mắt nhìn Huyết Phong.
“ Không có gì đâu, hai muội ngủ tiếp đi. Ca chỉ xem ít đồ của mẫu thân để lại thôi! “
Nghe Huyết Phong nói vậy hai tiểu cô nương lại tiếp tục giấc ngủ còn giang dở của mình.
Trấn tĩnh hai đứa nhỏ xong Huyết Phong quay sang nhìn ngắm bộ đồ mình vừa kéo ra từ trong cái rương. Bây giờ hắn mới hiểu tại sao cái rương này lại nặng đến như vậy. Tất cả đều là do bộ đồ quái dị này.
Đây không còn gọi là một bộ giáp nữa rồi mà phải gọi là một bộ thiết giáp. Từ trên xuống dưới bộ đồ này tất cả đều bằng kim loại gì đó màu trắng mà Huyết Phong không hề biết.
Bộ giáp này hai bên cầu vai được thiết kế với cái đầu rồng màu bạch kim, phần cổ áo là một miếng vải gì đó trong rất lạ tuy không phải là giáp nhưng khi Huyết Phong sờ vào hắn có cảm giác bên trong rất mịn nhưng bên ngoài lại cực kì thô ráp. Không muốn đoán mò thêm Huyết Phong lấy con dao cất trong người ra cứa nhẹ lên phần vải đó. Sau khi cạ nhẹ vô Huyết Phong không thấy vải bung ra dần dần hắn tăng thêm lực.
Càng lúc hắn càng dày vò cái cổ áo giáp mãi cho đến khi hắn dùng hết sức để đâm thủng cái cổ áo nhưng không thành thì mới ngưng.
“ Quái lạ thật... đến cái miếng vải đâm cũng không thủng. Mặc bộ này vào chắc chẳng sợ ai đâm lén mà chết quá.! “
Tiếp đó Huyết Phong xem đến phần thân áo có những hoa văn kỳ lạ mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Vì tính tò mò Huyết Phong liên tục vuốt nhẹ lên xuống thì đúng ngay lúc này một bàn tay nhỏ bé vương ra nắm lấy tay Huyết Phong lại.
Theo phản ứng Huyết Phong giật mình quay bắn đầu lại nhìn thì bắt gặp tiểu cô nương Yên Nhược Tuyết.
“ Muội làm ta giật cả mình. Làm sao muội có thể ở sau lưng ta được vậy? “
Huyết Phong thắc mắc hỏi Nhược Tuyết, song liền lúc quay sang phía cô bé vừa nằm thì thấy có mỗi mình Nhược Thanh là vẫn còn ngủ khò khò.
“ Thì muội đứng ở phía sau ca ca thôi, xin lỗi ca tại muội làm ca giật mình... “
Tưởng rằng Huyết Phong trách móc mình Nhược Tuyết vẻ mặt buồn bã đi trông thấy. Nhưng nào có, Huyết Phong chỉ giật mình rằng cô bé này tại sao có thể đứng phía sau hắn mà hắn không hề biết được. Ít ra một kẻ lợi hại như Sonic thì Huyết Phong không nói, nhưng đến một tiểu cô nương lại gần mình mà mình không nhận ra được thì quả thật có gì đó không đúng.
Thấy Nhược Tuyết như vậy Huyết Phong liền xua tay nói:
“ Không sao đâu mà muội đừng buồn. Sao Tuyết nhi vẫn chưa ngủ đi, ngày mai sẽ phải đi cả ngày đấy nên tranh thủ ngủ đi để có sức. “
Nghe Huyết Phong nói không đổ lỗi cho mình Nhược Tuyết gương mặt liền bình thường trở lại. Nói thật ra hai tiểu cô nương này không quá nhỏ tuổi thì Huyết Phong đã không chịu được rồi, dù mới 13 tuổi mà gương mặt Nhược Thanh và Nhược Tuyết đẹp tựa như một bức tranh kiêu sa vậy. Khiến cho người nhìn khó lòng nào mà không chìm đắm vào được.
Đáp lại lời nói của Huyết Phong là hành động chỉ tay vào bộ giáp của Nhược Tuyết, cô nàng nói:
“ Bộ giáp này khiến muội có cảm giác bất an lắm... Phong ca, ca cất nó đi được không? “
Hơi bất ngờ trước lời nói của Nhược Tuyết, thật sự mà nói Huyết Phong cũng cảm nhận được sát khí từ bộ đồ này nhưng một cô bé trông có vẻ yếu đuối như Nhược Tuyết lại cảm nhận được sự bất an từ nó ư?
Nếu thật sự vậy cô bé này một là người có sức mạnh gì đó hoặc luyện võ. Hai là do thiên phú vốn có của cô bé nhạy cảm quá mức. Nhưng tất cả cũng chỉ là đoán mò, Huyết Phong cũng không tiện hỏi. Dù sao hai đứa trẻ này cũng đi theo mình thời gian còn dài từ từ sẽ biết sau.
“ Đúng rồi đấy nên cất nó đi với sức của mày chỉ có tổ làm hỏng bộ đồ này thôi... “
Bất chợt Huyết Phong thấy hàng trăm tia sét hiện ra trước mặt mình sáng rực cả một bầu trời. Giọng nói của Sonic vang lên, hình ảnh Sonic dần dần hiện ra rõ nét cứ như một bộ phim đang loading vậy.
“ Ngài đi đâu từ tối đến giờ vậy ân nhân? “
Huyết Phong ngước đầu lên hỏi Sonic đứng trước mặt mình.
“ Ân nhân? “ – Nhược Tuyết thầm nhủ hai chữ này không biết là đang nghĩ cái gì.
“ Đi làm thứ này cho ngươi... Cầm lấy! “
Sonic vừa nói vừa dùng tay làm thao tác gì đó trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh kim loại nhỏ như đôi đũa dài chừng một tấc. Cầm thanh sắt ấy trên tay Sonic vặn một phát một quang ảnh hiện ra trước mắt Huyết Phong.
Quanh ảnh này ngang hai trượng rộng đến một trượng. Quanh ảnh màu xanh rộng đến mức khủng khiếp làm sáng rực cả một bầu trời.
“ Chói quá nhỉ, để hạ độ sáng xuống... “
Lẩm bẩm vài câu Sonic chỉ tay gì đó trên quanh ảnh khiến cho ánh sáng dịu dần đi. Song lúc này cả hai người Huyết Phong và Nhược Tuyết nhìn đắm đuối vào trong ánh quang ấy.
Do ánh sáng quá lớn ban nãy rọi trực tiếp vào mắt Nhược Thanh đang ngủ khiến cô bé giật mình tỉnh giấc.
“ Có chuyện gì vậy Tuyết muội? “ – Nhược Thanh ngái ngủ dụi dụi hai con mắt đang híp chặt lại hỏi Nhược Tuyết.
Lâu rồi con bé chưa ngủ được một giấc ngon như thế này vậy mà hai lần bị đánh thức thật là không tốt chút nào.
“ Tỷ tỷ lại đây xem này. Ca ca tóc bạc đem tới một thứ đẹp lắm... “
Đối với người ngoài ít nói nhưng với biểu tỷ của mình Nhược Tuyết trông tươi vui hơn hẳn. Cô nàng chạy ra kéo chị của mình tới bên cạnh Huyết Phong cùng xem cái thứ quang ảnh khó hiểu kia.
“ Phong, mày nhìn xem đây là cái gì? “
Sonic nhìn vào mắt Huyết Phong hỏi hắn.
“ Là... “
Huyết Phong ngước mắt lên nhìn những hình ảnh kẻ ngoằn nghèo trên quang ảnh, có cả hình ảnh ký hiệu làng của Huyết Phong trong đó. Càng nhìn Huyết Phong càng thấy cái hình ảnh trước mắt này nó quen quen nhưng không biết diễn tả như thế nào.
“ Đây là bản đồ đúng không ca ca tóc bạc? “
Nhược Thanh chen miệng vào nói.
“ Đúng vậy, đây là bản đồ và nó có thể... “ – nói tới đây Sonic dùng hai ngón tay đặt lên quang ảnh ấy, hắn banh ngón trỏ và ngón cái ra hết cỡ sau đó thu vào với nhau cực nhanh.
“ Phựt... “
Bản đồ của Đế quốc Đông Đại Nam hiện ra. Bên trên cùng của tấm quang ảnh ghi nguyên dòng chữ Bản đồ Đế quốc Đông Đại Nam. Đọc dòng chữ này Huyết Phong mới biết đây là một tấm bản đồ, nhưng lại là một tấm bản đồ kỳ quái. Nó giống như được làm từ Ma Thuật vậy.
“ Nhìn kỹ đi đây không phải là Ma Thuật hay Ma Pháp gì đó đâu. Đây là một thứ ở thế giới của tao. Tao sẽ dạy mày cách sử dụng nó, có nó mày sẽ tiện hơn rất nhiều. Tốt nhất đừng bao giờ làm mất thứ này, nhất là để nó rơi vào tay kẻ khác hiểu chứ? “
Nghe Sonic nói thật sự Huyết Phong chỉ hiểu được vài phần. Ừ đúng, nó là một tấm bản đồ, thì cũng chỉ có công dụng chỉ đường thôi. Hắn cũng có thể hỏi đường được mà. Nhưng Huyết Phong lại không nghĩ tới công dụng của bản đồ nó quan trọng trong thời chiến đến mức như thế nào. Đến khi tương lai một lần trong đời hắn làm mất thứ này khiến hắn phải hối hận đến tột cùng.
------
Lời tác: Mọi người ơi, có đọc thì để lại cho ta vài dòng cmt để có động lực tí tẹo đi:
Sonic siêu tốc độ.
Đời người sống để mà chết, chết để mà sống. Trước sau gì cũng chết cớ sao phải sống một cuộc sống đê hèn nhịn nhục để được sống? Con người chỉ có một mạng thôi, sống sao đừng để hối tiếc về cuộc sống của mình. Có thể mai ta chết, có thể hôm nay ta sẽ chết. Hãy cứ sống trọn cho một ngày hôm nay.
Không biết tại sao Sonic lại ngước mặt lên trời thở dài một tiếng. Quá nhiều lần hắn chứng kiến cảnh như thế này rồi, một gương mặt quen thuộc đối diện với hoàn cảnh ly biệt khiến hắn không đành lòng. Nhưng thôi hắn cũng làm những gì hết sức có thể, cũng may nơi đây không phải quá khứ nếu là quá khứ hắn chẳng dám gặp ai. Chính vì những nỗi đau như thế này mới khiến con người ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hàng mớ suy nghĩ phức tạp hiện lên trong đầu Sonic, cuối cùng hắn quyết định cất bước rời khỏi đây.
...
Đêm hôm canh hai tại ngôi làng bị tàn phá nặng nề của Huyết Phong.
Lúc này hai tỷ muội nhà họ Yên đang nằm ngủ trong căn nhà cháy quá nửa của Huyết Phong, cả hai đứa đã được tắm rửa sạch sẽ, được mặc bộ đồ còn sót lại của mấy cô nương bỏ mạng trong làng. Dù rằng đồ của người đã khuất nhưng kệ đi, mặc đại vậy còn hơn chết vì rét.
Hồi chiều sau khi mở cái rương ra Huyết Phong cũng chẳng vội xem, hắn cứ để đó. Sau khi lo xong xuôi vài việc cho hai cô bé kia thì giờ hắn mới có thời gian ngồi lại lôi cái rương ra.
“ Kéttttt~~~ “
Tiếng cọt kẹt của rương gỗ văng lên trong đêm hôm yên vắng chỉ còn lại tiếng lửa lách tách của núi xác chết đầy mùi tử khí kia.
Vừa mở chiếc rương ra Huyết Phong có ảo giác như một thứ gì đó phát sáng cực đẹp bên trong chiếc rương này.
Dần dần hình ảnh một bộ giáp màu trắng tuyệt đẹp hiện lên trong mắt Huyết Phong. Ánh lửa vàng phập phồng rọi lên bộ giáp khiến cho bộ giáp phát ra một ánh hào quang gì đó mờ ảo. Nhưng có một thứ Huyết Phong cảm nhận được từ bộ giáp này đó là một sát khí nặng nề phát ra từ nó.
Bất giác Huyết Phong nhấc bộ giáp từ trong chiếc rương ra. Nhưng không như hắn tưởng, bộ giáp không hề nhẹ chút nào, cực kì nặng, nặng hết mức Huyết Phong phải gồng hết cả sức bình sinh ra mới nhấc nó ra khỏi cái rương này.
“ Rầm... “
Một tiếng rầm trầm đục vang lên khiến cả mặt sàn cổ rung lên làm hai cô nương Nhược Thanh, Nhược Tuyết giật mình tỉnh dậy dụi mắt nhìn Huyết Phong.
“ Không có gì đâu, hai muội ngủ tiếp đi. Ca chỉ xem ít đồ của mẫu thân để lại thôi! “
Nghe Huyết Phong nói vậy hai tiểu cô nương lại tiếp tục giấc ngủ còn giang dở của mình.
Trấn tĩnh hai đứa nhỏ xong Huyết Phong quay sang nhìn ngắm bộ đồ mình vừa kéo ra từ trong cái rương. Bây giờ hắn mới hiểu tại sao cái rương này lại nặng đến như vậy. Tất cả đều là do bộ đồ quái dị này.
Đây không còn gọi là một bộ giáp nữa rồi mà phải gọi là một bộ thiết giáp. Từ trên xuống dưới bộ đồ này tất cả đều bằng kim loại gì đó màu trắng mà Huyết Phong không hề biết.
Bộ giáp này hai bên cầu vai được thiết kế với cái đầu rồng màu bạch kim, phần cổ áo là một miếng vải gì đó trong rất lạ tuy không phải là giáp nhưng khi Huyết Phong sờ vào hắn có cảm giác bên trong rất mịn nhưng bên ngoài lại cực kì thô ráp. Không muốn đoán mò thêm Huyết Phong lấy con dao cất trong người ra cứa nhẹ lên phần vải đó. Sau khi cạ nhẹ vô Huyết Phong không thấy vải bung ra dần dần hắn tăng thêm lực.
Càng lúc hắn càng dày vò cái cổ áo giáp mãi cho đến khi hắn dùng hết sức để đâm thủng cái cổ áo nhưng không thành thì mới ngưng.
“ Quái lạ thật... đến cái miếng vải đâm cũng không thủng. Mặc bộ này vào chắc chẳng sợ ai đâm lén mà chết quá.! “
Tiếp đó Huyết Phong xem đến phần thân áo có những hoa văn kỳ lạ mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Vì tính tò mò Huyết Phong liên tục vuốt nhẹ lên xuống thì đúng ngay lúc này một bàn tay nhỏ bé vương ra nắm lấy tay Huyết Phong lại.
Theo phản ứng Huyết Phong giật mình quay bắn đầu lại nhìn thì bắt gặp tiểu cô nương Yên Nhược Tuyết.
“ Muội làm ta giật cả mình. Làm sao muội có thể ở sau lưng ta được vậy? “
Huyết Phong thắc mắc hỏi Nhược Tuyết, song liền lúc quay sang phía cô bé vừa nằm thì thấy có mỗi mình Nhược Thanh là vẫn còn ngủ khò khò.
“ Thì muội đứng ở phía sau ca ca thôi, xin lỗi ca tại muội làm ca giật mình... “
Tưởng rằng Huyết Phong trách móc mình Nhược Tuyết vẻ mặt buồn bã đi trông thấy. Nhưng nào có, Huyết Phong chỉ giật mình rằng cô bé này tại sao có thể đứng phía sau hắn mà hắn không hề biết được. Ít ra một kẻ lợi hại như Sonic thì Huyết Phong không nói, nhưng đến một tiểu cô nương lại gần mình mà mình không nhận ra được thì quả thật có gì đó không đúng.
Thấy Nhược Tuyết như vậy Huyết Phong liền xua tay nói:
“ Không sao đâu mà muội đừng buồn. Sao Tuyết nhi vẫn chưa ngủ đi, ngày mai sẽ phải đi cả ngày đấy nên tranh thủ ngủ đi để có sức. “
Nghe Huyết Phong nói không đổ lỗi cho mình Nhược Tuyết gương mặt liền bình thường trở lại. Nói thật ra hai tiểu cô nương này không quá nhỏ tuổi thì Huyết Phong đã không chịu được rồi, dù mới 13 tuổi mà gương mặt Nhược Thanh và Nhược Tuyết đẹp tựa như một bức tranh kiêu sa vậy. Khiến cho người nhìn khó lòng nào mà không chìm đắm vào được.
Đáp lại lời nói của Huyết Phong là hành động chỉ tay vào bộ giáp của Nhược Tuyết, cô nàng nói:
“ Bộ giáp này khiến muội có cảm giác bất an lắm... Phong ca, ca cất nó đi được không? “
Hơi bất ngờ trước lời nói của Nhược Tuyết, thật sự mà nói Huyết Phong cũng cảm nhận được sát khí từ bộ đồ này nhưng một cô bé trông có vẻ yếu đuối như Nhược Tuyết lại cảm nhận được sự bất an từ nó ư?
Nếu thật sự vậy cô bé này một là người có sức mạnh gì đó hoặc luyện võ. Hai là do thiên phú vốn có của cô bé nhạy cảm quá mức. Nhưng tất cả cũng chỉ là đoán mò, Huyết Phong cũng không tiện hỏi. Dù sao hai đứa trẻ này cũng đi theo mình thời gian còn dài từ từ sẽ biết sau.
“ Đúng rồi đấy nên cất nó đi với sức của mày chỉ có tổ làm hỏng bộ đồ này thôi... “
Bất chợt Huyết Phong thấy hàng trăm tia sét hiện ra trước mặt mình sáng rực cả một bầu trời. Giọng nói của Sonic vang lên, hình ảnh Sonic dần dần hiện ra rõ nét cứ như một bộ phim đang loading vậy.
“ Ngài đi đâu từ tối đến giờ vậy ân nhân? “
Huyết Phong ngước đầu lên hỏi Sonic đứng trước mặt mình.
“ Ân nhân? “ – Nhược Tuyết thầm nhủ hai chữ này không biết là đang nghĩ cái gì.
“ Đi làm thứ này cho ngươi... Cầm lấy! “
Sonic vừa nói vừa dùng tay làm thao tác gì đó trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh kim loại nhỏ như đôi đũa dài chừng một tấc. Cầm thanh sắt ấy trên tay Sonic vặn một phát một quang ảnh hiện ra trước mắt Huyết Phong.
Quanh ảnh này ngang hai trượng rộng đến một trượng. Quanh ảnh màu xanh rộng đến mức khủng khiếp làm sáng rực cả một bầu trời.
“ Chói quá nhỉ, để hạ độ sáng xuống... “
Lẩm bẩm vài câu Sonic chỉ tay gì đó trên quanh ảnh khiến cho ánh sáng dịu dần đi. Song lúc này cả hai người Huyết Phong và Nhược Tuyết nhìn đắm đuối vào trong ánh quang ấy.
Do ánh sáng quá lớn ban nãy rọi trực tiếp vào mắt Nhược Thanh đang ngủ khiến cô bé giật mình tỉnh giấc.
“ Có chuyện gì vậy Tuyết muội? “ – Nhược Thanh ngái ngủ dụi dụi hai con mắt đang híp chặt lại hỏi Nhược Tuyết.
Lâu rồi con bé chưa ngủ được một giấc ngon như thế này vậy mà hai lần bị đánh thức thật là không tốt chút nào.
“ Tỷ tỷ lại đây xem này. Ca ca tóc bạc đem tới một thứ đẹp lắm... “
Đối với người ngoài ít nói nhưng với biểu tỷ của mình Nhược Tuyết trông tươi vui hơn hẳn. Cô nàng chạy ra kéo chị của mình tới bên cạnh Huyết Phong cùng xem cái thứ quang ảnh khó hiểu kia.
“ Phong, mày nhìn xem đây là cái gì? “
Sonic nhìn vào mắt Huyết Phong hỏi hắn.
“ Là... “
Huyết Phong ngước mắt lên nhìn những hình ảnh kẻ ngoằn nghèo trên quang ảnh, có cả hình ảnh ký hiệu làng của Huyết Phong trong đó. Càng nhìn Huyết Phong càng thấy cái hình ảnh trước mắt này nó quen quen nhưng không biết diễn tả như thế nào.
“ Đây là bản đồ đúng không ca ca tóc bạc? “
Nhược Thanh chen miệng vào nói.
“ Đúng vậy, đây là bản đồ và nó có thể... “ – nói tới đây Sonic dùng hai ngón tay đặt lên quang ảnh ấy, hắn banh ngón trỏ và ngón cái ra hết cỡ sau đó thu vào với nhau cực nhanh.
“ Phựt... “
Bản đồ của Đế quốc Đông Đại Nam hiện ra. Bên trên cùng của tấm quang ảnh ghi nguyên dòng chữ Bản đồ Đế quốc Đông Đại Nam. Đọc dòng chữ này Huyết Phong mới biết đây là một tấm bản đồ, nhưng lại là một tấm bản đồ kỳ quái. Nó giống như được làm từ Ma Thuật vậy.
“ Nhìn kỹ đi đây không phải là Ma Thuật hay Ma Pháp gì đó đâu. Đây là một thứ ở thế giới của tao. Tao sẽ dạy mày cách sử dụng nó, có nó mày sẽ tiện hơn rất nhiều. Tốt nhất đừng bao giờ làm mất thứ này, nhất là để nó rơi vào tay kẻ khác hiểu chứ? “
Nghe Sonic nói thật sự Huyết Phong chỉ hiểu được vài phần. Ừ đúng, nó là một tấm bản đồ, thì cũng chỉ có công dụng chỉ đường thôi. Hắn cũng có thể hỏi đường được mà. Nhưng Huyết Phong lại không nghĩ tới công dụng của bản đồ nó quan trọng trong thời chiến đến mức như thế nào. Đến khi tương lai một lần trong đời hắn làm mất thứ này khiến hắn phải hối hận đến tột cùng.
------
Lời tác: Mọi người ơi, có đọc thì để lại cho ta vài dòng cmt để có động lực tí tẹo đi: