Editor: Mây
Anh muốn dùng hận thù để che lấp đi tình yêu, thế nhưng khi quay đầu lại, anh lại thấy mình còn yêu em nhiều hơn.
Anh sẽ sống thật tốt, sống cho phần đời của em…
Khi đưa anh trai Vương Cung ra ngoài, tôi nắm chặt cuốn sổ bìa chú cừu vui vẻ, anh ấy lấy trong túi ra một điếu thuốc và đưa cho tôi, tôi khoác tay.
“Em cai rồi.”
Anh ấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng cười, “Ừ, cũng tốt. Sau này cậu có dự định gì không?”
“Nhiều năm như vậy, em nên trở về nhà.”
Vương Vũ tự cho mình châm điếu thuốc, hút một ngụm, “Đúng vậy.”
“Vương Cung nói rằng công ty anh đang tuyển người. Không biết em có thể đi phỏng vấn không?”
Vương Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, cười, “Anh giữ chỗ cho cậu, mà anh còn tưởng rằng cậu sẽ không tới chứ.”
Tôi không nói gì, Vương Vũ lại nói tiếp: “Trước khi đi, em ấy vẫn nghĩ đến cậu. Cậu nghĩ thoáng một chút, đừng hận em ấy.”
“Em sẽ không tha thứ cho em ấy.”
Vương Vũ không nói nữa, lẳng lặng vứt nửa điếu thuốc còn dang dở, dùng chân giẫm vào đóm nửa nhỏ rồi hắng giọng, “Ngày mai có buổi phỏng vấn. Cậu có rảnh không? Anh sẽ đợi cậu ở công ty.”
Năm năm trôi qua trong nháy mắt.
Sau cuộc họp thường niên của công ty, tôi trở về phòng trọ một mình, dùng thẻ công dân[1] thuê một chiếc xe đạp, ở nơi đâyđạp xe, đạp càng lúc càng nhanh, cho đến khi cơn gió rít qua, ào ào thổi đến tai tôi và đùi tôi bị chuột rút.
[1] Gốc là市民卡: Thẻ có gắn con chip (IC) dùng để giải quyết các công việc xã hội của cá nhân và hưởng các dịch vụ công như an sinh xã hội, y tế cư dân, giao thông công cộng,… (Theo baike.baidu)
Trán tôi rịn một tầng mồ hôi mỏng, tôi ngước nhìn núi Ngư Đường ở phía xa xa, cởi mũ len xuống nhét vào túi áo khoác. Tôi đứng đó một lúc, vịn chiếc xe đạp và đi từ từ xuống núi.
Một người ăn mì, một người uống rượu, một người đi thất tha thất thểu[2].
[2] Gốc là 压马路, là cách viết trại đi của 轧马路 , nghĩa hiện nay được dùng để chỉ những người đi lang thang ở ngoài người không có mục đích. (Theo baike.baidu)
Cuối cùng, một người đàn ông dứng bên sông châm điếu thuốc vừa mua từ cửa hàng, và ném phần còn lại xuống sông.
Tôi hút một ngụm rồi từ từ phả khói ra. Có cơn gió thoảng qua, những tia lửa của điếu thuốc sáng bừng lên trong chốc lát, tích tụ muội than rồi lại tối dần.
Tôi hút một hơi thật mạnh, kiềm nén bực dộc mà ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt nó, nhặt mẩu thuốc còn sót lại, rồi quẳng vào thùng rác.
Nặng nề nhả ra khói thuốc, tôi ho vài cái, hướng mặt sông thấp giọng cất lên tiếng hát.
“Không có ngày hôm qua, giờ đây chỉ có người trước mắt. Ta muốn yêu, xin người hãy cho ta cơ hội. Nếu như sai ta cũng xin gánh chịu, nhận định người chính là đáp án. Ta không sợ người đời cười ta mù quáng… Ta đã nói rằng, ta sẽ không trốn tránh. Ta nhất định phải làm như vậy. Dù cho người không nghe, ta lại càng muốn yêu, càng cố gắng yêu, để người hiểu rõ. Không còn con đường nào khác để đi, người quyết định có muốn đi theo ta không…”
Có vài người đi dạo, tất cả đều quay đầu nhìn tôi, tôi mặt kệ họ mà cứ hát, đèn đường phía đối diện đã tắt, dải ngân hà trên mặt sông cũng mờ mờ ảo ảo.
Giọng càng ngày càng nhỏ, tôi không hát được nữa rồi, che mặt chậm rãi quỳ xuống đất, nước mắt theo kẽ hở chảy ra ướt cả mu bàn tôi.
Vương Cung à, em không cho anh yêu em, vậy là làm khó anh rồi em ơi.
Anh muốn dùng hận thù để che lấp đi tình yêu, thế nhưng khi quay đầu lại, anh lại thấy mình còn yêu em nhiều hơn.
Anh sẽ sống thật tốt, sống cho phần đời của em…
(Hết)
Anh muốn dùng hận thù để che lấp đi tình yêu, thế nhưng khi quay đầu lại, anh lại thấy mình còn yêu em nhiều hơn.
Anh sẽ sống thật tốt, sống cho phần đời của em…
Khi đưa anh trai Vương Cung ra ngoài, tôi nắm chặt cuốn sổ bìa chú cừu vui vẻ, anh ấy lấy trong túi ra một điếu thuốc và đưa cho tôi, tôi khoác tay.
“Em cai rồi.”
Anh ấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng cười, “Ừ, cũng tốt. Sau này cậu có dự định gì không?”
“Nhiều năm như vậy, em nên trở về nhà.”
Vương Vũ tự cho mình châm điếu thuốc, hút một ngụm, “Đúng vậy.”
“Vương Cung nói rằng công ty anh đang tuyển người. Không biết em có thể đi phỏng vấn không?”
Vương Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, cười, “Anh giữ chỗ cho cậu, mà anh còn tưởng rằng cậu sẽ không tới chứ.”
Tôi không nói gì, Vương Vũ lại nói tiếp: “Trước khi đi, em ấy vẫn nghĩ đến cậu. Cậu nghĩ thoáng một chút, đừng hận em ấy.”
“Em sẽ không tha thứ cho em ấy.”
Vương Vũ không nói nữa, lẳng lặng vứt nửa điếu thuốc còn dang dở, dùng chân giẫm vào đóm nửa nhỏ rồi hắng giọng, “Ngày mai có buổi phỏng vấn. Cậu có rảnh không? Anh sẽ đợi cậu ở công ty.”
Năm năm trôi qua trong nháy mắt.
Sau cuộc họp thường niên của công ty, tôi trở về phòng trọ một mình, dùng thẻ công dân[1] thuê một chiếc xe đạp, ở nơi đâyđạp xe, đạp càng lúc càng nhanh, cho đến khi cơn gió rít qua, ào ào thổi đến tai tôi và đùi tôi bị chuột rút.
[1] Gốc là市民卡: Thẻ có gắn con chip (IC) dùng để giải quyết các công việc xã hội của cá nhân và hưởng các dịch vụ công như an sinh xã hội, y tế cư dân, giao thông công cộng,… (Theo baike.baidu)
Trán tôi rịn một tầng mồ hôi mỏng, tôi ngước nhìn núi Ngư Đường ở phía xa xa, cởi mũ len xuống nhét vào túi áo khoác. Tôi đứng đó một lúc, vịn chiếc xe đạp và đi từ từ xuống núi.
Một người ăn mì, một người uống rượu, một người đi thất tha thất thểu[2].
[2] Gốc là 压马路, là cách viết trại đi của 轧马路 , nghĩa hiện nay được dùng để chỉ những người đi lang thang ở ngoài người không có mục đích. (Theo baike.baidu)
Cuối cùng, một người đàn ông dứng bên sông châm điếu thuốc vừa mua từ cửa hàng, và ném phần còn lại xuống sông.
Tôi hút một ngụm rồi từ từ phả khói ra. Có cơn gió thoảng qua, những tia lửa của điếu thuốc sáng bừng lên trong chốc lát, tích tụ muội than rồi lại tối dần.
Tôi hút một hơi thật mạnh, kiềm nén bực dộc mà ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt nó, nhặt mẩu thuốc còn sót lại, rồi quẳng vào thùng rác.
Nặng nề nhả ra khói thuốc, tôi ho vài cái, hướng mặt sông thấp giọng cất lên tiếng hát.
“Không có ngày hôm qua, giờ đây chỉ có người trước mắt. Ta muốn yêu, xin người hãy cho ta cơ hội. Nếu như sai ta cũng xin gánh chịu, nhận định người chính là đáp án. Ta không sợ người đời cười ta mù quáng… Ta đã nói rằng, ta sẽ không trốn tránh. Ta nhất định phải làm như vậy. Dù cho người không nghe, ta lại càng muốn yêu, càng cố gắng yêu, để người hiểu rõ. Không còn con đường nào khác để đi, người quyết định có muốn đi theo ta không…”
Có vài người đi dạo, tất cả đều quay đầu nhìn tôi, tôi mặt kệ họ mà cứ hát, đèn đường phía đối diện đã tắt, dải ngân hà trên mặt sông cũng mờ mờ ảo ảo.
Giọng càng ngày càng nhỏ, tôi không hát được nữa rồi, che mặt chậm rãi quỳ xuống đất, nước mắt theo kẽ hở chảy ra ướt cả mu bàn tôi.
Vương Cung à, em không cho anh yêu em, vậy là làm khó anh rồi em ơi.
Anh muốn dùng hận thù để che lấp đi tình yêu, thế nhưng khi quay đầu lại, anh lại thấy mình còn yêu em nhiều hơn.
Anh sẽ sống thật tốt, sống cho phần đời của em…
(Hết)