Ở thế thứ tư, nàng – một tiểu thư nhà quan lại đi đem lòng yêu mến một thư sinh nhã nhặn, hiền lành nhưng gia cảnh bần hàn.
Hai người cùng nhau bỏ trốn. Trên đường trốn chạy, trên người cả hai đều không có nhiều tiền bạc, hắn đành theo nghiệp cũ, làm một phu tử dạy học. Nàng cũng tự mình làm lụng vất vả lo toan hết thảy mọi việc trong nhà. Bằng tay nghề thêu thùa khéo léo của mình, trước mắt nàng có thể tạm lo cho cả hai. Các bức thêu của nàng rất sống động, nhất là những bức thêu hoa mai.
Một ngày kia, quản gia của một vị viên ngoại tìm đến cửa nhà cầu hôn. Tiểu thư nhà viên ngoại ấy cũng như nàng năm đó, mê luyến bộ dáng tuấn tú nhã nhặn của người nọ. Tuy là muốn gả nhưng nhất quyết không chịu làm thiếp.
Hắn nói: " Nàng cố gắng chịu chút ủy khuất. Ta thú nàng kia rồi, những ngày tháng tốt đẹp rồi cũng sẽ đến với hai ta. "
Nghe đến đây nàng sảng khoái đồng ý.
Vì thế trong tiếng kèn trống linh đình, đón người mới nhập môn, nàng dịu dàng, ngoan ngoãn bước tới thỉnh an. Trong đêm tân hôn, trượng phu của nàng cùng vị tiểu thư kia uống chén rượu giao bôi, rượu vừa trôi xuống cổ họng, hai người liền lăn ra đất mà chết.
Quan phủ tìm đến cửa nhà, muốn bắt nàng về hỏi tội, không nghĩ vào đến nơi phòng nàng đã chìm trong biển lửa.
Ngũ thế.
Gia gia của nàng là Y thánh, nàng từ nhỏ đã sinh trưởng ở nơi thâm sơn cùng cốc, cũng không hề biết đến thế sự bên ngoài. Một ngày nào đó, nàng bắt gặp một nam nhân lầm xông vào trong cốc …
Lục thế, nàng và hắn, một là công chúa mất nước, một là quân vương địch quốc.
Thất thế …
Như đã thành thói quen, Mạnh bà thang nàng cũng không nhớ đã uống bao nhiêu lần. Mỗi một thế qua đi, thời gian cũng chẳng được bao lâu. Mỗi lần luân hồi bước chân đến Âm phủ, nàng đều bị Diêm Quân ở bên tai lải nhải một hồi lâu. Mỗi lần như vậy nàng chỉ cười không nói, tập mãi rồi cũng thành thói quen.
Trăm năm qua đi, Diêm Quân nhìn ánh mắt nàng vẫn trong sáng, thanh thuần như trước liền có điểm chết lặng.
Hai người cùng nhau bỏ trốn. Trên đường trốn chạy, trên người cả hai đều không có nhiều tiền bạc, hắn đành theo nghiệp cũ, làm một phu tử dạy học. Nàng cũng tự mình làm lụng vất vả lo toan hết thảy mọi việc trong nhà. Bằng tay nghề thêu thùa khéo léo của mình, trước mắt nàng có thể tạm lo cho cả hai. Các bức thêu của nàng rất sống động, nhất là những bức thêu hoa mai.
Một ngày kia, quản gia của một vị viên ngoại tìm đến cửa nhà cầu hôn. Tiểu thư nhà viên ngoại ấy cũng như nàng năm đó, mê luyến bộ dáng tuấn tú nhã nhặn của người nọ. Tuy là muốn gả nhưng nhất quyết không chịu làm thiếp.
Hắn nói: " Nàng cố gắng chịu chút ủy khuất. Ta thú nàng kia rồi, những ngày tháng tốt đẹp rồi cũng sẽ đến với hai ta. "
Nghe đến đây nàng sảng khoái đồng ý.
Vì thế trong tiếng kèn trống linh đình, đón người mới nhập môn, nàng dịu dàng, ngoan ngoãn bước tới thỉnh an. Trong đêm tân hôn, trượng phu của nàng cùng vị tiểu thư kia uống chén rượu giao bôi, rượu vừa trôi xuống cổ họng, hai người liền lăn ra đất mà chết.
Quan phủ tìm đến cửa nhà, muốn bắt nàng về hỏi tội, không nghĩ vào đến nơi phòng nàng đã chìm trong biển lửa.
Ngũ thế.
Gia gia của nàng là Y thánh, nàng từ nhỏ đã sinh trưởng ở nơi thâm sơn cùng cốc, cũng không hề biết đến thế sự bên ngoài. Một ngày nào đó, nàng bắt gặp một nam nhân lầm xông vào trong cốc …
Lục thế, nàng và hắn, một là công chúa mất nước, một là quân vương địch quốc.
Thất thế …
Như đã thành thói quen, Mạnh bà thang nàng cũng không nhớ đã uống bao nhiêu lần. Mỗi một thế qua đi, thời gian cũng chẳng được bao lâu. Mỗi lần luân hồi bước chân đến Âm phủ, nàng đều bị Diêm Quân ở bên tai lải nhải một hồi lâu. Mỗi lần như vậy nàng chỉ cười không nói, tập mãi rồi cũng thành thói quen.
Trăm năm qua đi, Diêm Quân nhìn ánh mắt nàng vẫn trong sáng, thanh thuần như trước liền có điểm chết lặng.