Lúc này nàng đã ở dưới Âm phủ. Diêm Quân không ở đó, một tiểu quỷ nói cho nàng biết, Tân Long vương mới kế vị, chư tiên đều tới Đông hải ăn mừng.
Nàng gật đầu nói: " Ta sẽ chờ ở đây, ngươi cứ đi làm việc của mình đi. "
Vì thế nàng ngôi bên dòng Vong Xuyên, ngắm nhìn những đóa Bỉ Ngạn hai bên bờ, cũng dần cảm thấy mỏi mệt mà nhắm hai mắt lại.
Nàng lại mơ về lần đầu gặp được Ngao Tĩnh. Kia không chỉ là một đoạn tình duyên sơ manh, đó cũng là bắt đầu của một hồi hạo kiếp.
Khi ấy nàng là một gốc mai sinh trưởng bên trong một khu rừng dày đặc nơi thâm u cùng cốc, hắn là một cái thanh long chuyên thi vân bố vũ. [ ý chỉ chuyện làm mưa ] Bọn họ một người ở nơi thâm sơn hoang vắng, một ở luôn ở tít trên cao chín tầng mây.
Thâm sơn quanh năm u tĩnh, đây đó có những chú thúy miêu nhỏ chui lên từ dưới lòng đất, vang vọng trong không gian chỉ có tiếng lá cây xào xạc đung đưa trước gió. Nàng ở nơi này hấp thu tinh hoa đất trời cùng đã ngàn vạn năm, một lòng dốc tâm tu luyện, nơi này tuy rằng thanh tĩnh những cũng thực buồn tẻ.
So với nàng thì Ngao Tĩnh luôn luôn tự do tự tại, được đi đây đi đó. Thân mình thon dài duyên dáng xẹt qua phía chân trời, như ẩn như hiện trong làn mây tím, phong thái nhẹ nhàng mà tiêu sái. Nàng luôn ngưỡng mộ nhìn lên bầu trời mỗi khi hắn bay qua. Thượng Linh điểu nói cho nàng biết, hắn là rồng, Tư thủy long. Khi đó nàng luôn tự mình tiếc nuối bản thân mình tu hành còn thấp, nàng cứ như vậy mà khao khát có được hình người.
Nàng gật đầu nói: " Ta sẽ chờ ở đây, ngươi cứ đi làm việc của mình đi. "
Vì thế nàng ngôi bên dòng Vong Xuyên, ngắm nhìn những đóa Bỉ Ngạn hai bên bờ, cũng dần cảm thấy mỏi mệt mà nhắm hai mắt lại.
Nàng lại mơ về lần đầu gặp được Ngao Tĩnh. Kia không chỉ là một đoạn tình duyên sơ manh, đó cũng là bắt đầu của một hồi hạo kiếp.
Khi ấy nàng là một gốc mai sinh trưởng bên trong một khu rừng dày đặc nơi thâm u cùng cốc, hắn là một cái thanh long chuyên thi vân bố vũ. [ ý chỉ chuyện làm mưa ] Bọn họ một người ở nơi thâm sơn hoang vắng, một ở luôn ở tít trên cao chín tầng mây.
Thâm sơn quanh năm u tĩnh, đây đó có những chú thúy miêu nhỏ chui lên từ dưới lòng đất, vang vọng trong không gian chỉ có tiếng lá cây xào xạc đung đưa trước gió. Nàng ở nơi này hấp thu tinh hoa đất trời cùng đã ngàn vạn năm, một lòng dốc tâm tu luyện, nơi này tuy rằng thanh tĩnh những cũng thực buồn tẻ.
So với nàng thì Ngao Tĩnh luôn luôn tự do tự tại, được đi đây đi đó. Thân mình thon dài duyên dáng xẹt qua phía chân trời, như ẩn như hiện trong làn mây tím, phong thái nhẹ nhàng mà tiêu sái. Nàng luôn ngưỡng mộ nhìn lên bầu trời mỗi khi hắn bay qua. Thượng Linh điểu nói cho nàng biết, hắn là rồng, Tư thủy long. Khi đó nàng luôn tự mình tiếc nuối bản thân mình tu hành còn thấp, nàng cứ như vậy mà khao khát có được hình người.