Nàng vẫn nhớ như in, năm ấy là năm trời đột nhiên chuyển lạnh, rét chưa từng thấy. Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng cả khu rừng, ngay đến nàng cũng bị một lớp tuyết dày bao phủ. Bên người, không ít cây cối đã vì thiên nhiên khắc nghiệt mà dần dần chết đi, nàng thầm nhủ vậy là đại kiếp trăm năm của mình đã đến.Những tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời, gió tuyết ngày càng mãnh liệt, cuồng bạo gào thét vây trụ lấy nàng, thổi bay những nụ hoa mới hé nở, bẻ gãy những cành cây non yếu. Một tia chớp phóng đến, cả thân thể nàng bốc cháy, khắp người đều bị ngọn lửa liếm qua, khổ sở không sao kể xiết.
Mắt thấy bản thân sẽ không qua được kiếp nạn này, nàng âm thầm buông xuôi tất cả, bỗng nhiên có một cỗ thanh lương thủy từ trên trời giáng xuống, dập tắt ngọn lửa hung tàn. Nàng rốt cục có thể kéo dài chút hơi tàn.
Ngao Tĩnh lấy thiên thân chi tư [ hình người ] đứng trước mặt nàng, hào quang bức người khiến cho nàng không dám ngưỡng mộ. Hắn vài phần thương tiếc vuốt ve những vết bỏng lửa trên thân mình nàng nói: " Hương khí nhẹ nhàng mà thanh khiết, thanh cực mà không biết hàn, bị thiên hỏa hủy đi như vậy thực đáng tiếc. "
Nàng cả người chấn động mạnh thế nhưng lại quên đi hết đau đớn trên thân thể.
Sau đó Ngao Tĩnh thường hạ phàm tìm đến nàng, đặt cho nàng một cái tên – Sơ Ảnh. Nàng mặc dù không thể thành hình những vẫn có thể miễn cưỡng duy trì một cái hình dáng. Nàng lặp đi lặp lại hai chữ này, cảm giác không thật tràn ngập trong cơ thể.
Ngao Tĩnh là con trai thứ tư của Đông Hải long Vương, mẫu thân hắn – Long hậu sớm đã qua đời từ rất lâu. Hắn trời sinh tính tình đạm bạc, đa tài đa nghệ nhưng lại ghét cuộc sống tranh đấu vương vị, chỉ thích tiêu dao đây đó, mượn cớ ngao du sơn thủy mà né tránh dị lụy vào cuộc tranh chấp vương vị kia. Hắn thích nhất là dựa vào thân nàng, uống rượu, múa kiếm, họa cảnh. Ngao Tĩnh múa kiếm rất đẹp, đường kiếm khỏe khoắn mà sắc bén, phiêu dật mà nhanh nhẹn. Hắn nghe xong những lời này thì chỉ nói: " Sư phó nói ta sát khí không đủ, phụ nhân chi tâm. " Cũng có khi hắn ái niệm mà ngâm những bài thơ mà nàng cũng không hiểu nghĩa. Mỗi khi hắn niệm khởi:
" Sổ ngạc sơ hàm tuyết
Cô tiêu họa bản nan
Hương trung có khác vận
Thanh cực không biết hàn.
Sáo cùng sầu nghe
Tà kỹ y bệnh xem
Ngược gió như giải ý
Đừng dễ dàng tàn phá. "
Nàng trong hốc mắt đều ướt đẫm nước, trong phút chốc vì hắn mà nở rộ những đóa mai hồng diễm lệ.
Hắn tham luyến tình tình thuần khiết mà quên mất gia tộc phức tạp của hắn, còn nàng thì tham luyến hơi ấm xua tan lạnh giá trên người Ngao Tĩnh. Cuộc sống bình thản cứ thế trôi qua, khu rừng dần dần hồi sinh, trở lại dáng vẻ đầy sức sống như trước. Nhoáng cáu cũng đã được hơn mười năm.
Lần cuối Ngao Tĩnh đến tìm nàng, trên cơ thể hắn phảng phất mùi máu tươi, nàng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngao Tĩnh vỗ về hình dáng trong suốt của nàng, đối nàng nói: " Sơ Ảnh, đại ca ta lâm bệnh nặng, tân Long hậu lại hướng ta ra tay. Bà ta mua chuộc hãm hại đổ tội cho ta, chỉ sợ lần này ta có chạy trời cũng không khỏi nắng. "
Nàng khủng hoảng bắt lấy hắn, không cho đi, nhưng là vì thân thể nàng không có thực nên cái gì cũng không nắm giữ được.
Ngao tĩnh đem một viên thủy linh lung chôn ở mặt đất dưới chân thân nàng, ôn nhu nói: "Thủy linh lung này là bảo vật của long tộc, lại là thứ ta mang theo bên người nhiều năm. Nàng hãy hảo hảo cất giữ, nếu ta không thoát được kiếp nạn này, nó cũng có thể phù hộ cho nàng bình yên vượt qua thiên kiếp kế tiếp."
Ngao Tĩnh ngậm ngùi một hồi lâu, sau lại nói tiếp: " Sơ Ảnh, ta vốn tưởng rằng có thể được ở đây với nàng sống những ngày bình yên, an an ổn ổn, cứ như vậy cho tới thiên trường địa cửu. Giờ phút này chỉ e ước nguyện đó không thể thành được rồi. "
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kiên quyết ra đi, chỉ có thể khóc đến khàn giọng kêu hắn đừng đi. Thủy linh lung dưới đất như cảm nhận được sự ra đi của nguyên chủ mà phát ra những thất thải quang mang. [ tia sáng bảy màu ] Nàng được gợi ý hấp thụ linh khí của thủy linh lung. Đến mùa hoa năm sau nàng rốt cục cũng cảm giác hai bàn chân chạm đất.
Long Tĩnh khi ấy đã muốn bị trói trên Trảm Long đài, thái cổ huyền thiết chứ đâu phải xích sắt bình thường mà đao kiếm có thể chặt là đứt? Nàng hai mắt đỏ hoe, cái gì cũng không nghĩ được, xông lên phía trước vung kiếm đánh tới, thủ vệ của long tộc cùng thiên binh bị thương khá nhiều, nàng tranh thủ lúc ấy tung người lên phía trước, đoạt lấy minh kiếm lao về phía Trảm Long đài, một kiếm chém đứt thái cổ huyền thiết,
Đối mặt với thiên binh thiên tướng tựa như sóng thủy triều, lớp trước ngã xuống lớp sau nhào lên, Ngao Tĩnh thở dài một tiếng, đem nàng ôm chặt vào ngực, tiếp nhận lấy Minh kiếm, đỡ lấy những binh khí đang đánh tới. Hắn nhẹ nhàng điều khiển minh kiếm chém tới, bộc lộ rõ năng lực mà trước nay vẫn luôn che dấu.
Nhưng là dù cho võ nghệ cùng pháp thuạt có cao cường thế nào nhưng đối mặt với thiên binh nhiều như sao trên trời thế kia, hắn cũng khó có thể một địch trăm, hai người bị dồn đến trước mặt Ngọc đế. Khi đối mặt với Ngọc đế cùng chư tiên hắn vẫn nắm chặt tay nàng không buông,
Vương mẫu hỏi: " Không hối hận? "
" Nhất định không. "
" Có sợ không? "
" Không sợ. "
Vì thế cả hai cùng bị đánh trở thành phàm nhân, cùng nhau trải qua luân hồi chuyển thế. Phàm nhân giết chóc chi tội, thế thế đều đã chết oan uổng tới nay cứ thế lặp lại. Như vậy còn chưa tính, họ còn cố tình muốn hai người trọn một kiếp người phải hữu duyên vô phận, điều này cũng cho qua đi, bởi vì hết thảy căn nguyên cũng là bởi chữ " tình ".
Cư nhiên đã qua hơn trăm năm …
Nàng từ trong mơ bị người ta gọi dậy. Diêm Quân nhìn nàng biểu tình có chút kỳ quái, đối nàng nói: " Trước tiên quân không cần đi đầu thai chuyển thế, comotj tiên quân muốn gặp người. "
Ai? Là ai có thể nhớ rõ nàng – một cái mai tiên nho nhỏ?
Theo Diêm Quân rời đi khỏi địa phủ, thế nhưng nơi nàng đến dần dần hiện lên trong làn ánh sáng ngũ sắc. Sương khói lượn lờ, tiên nhạc phiêu miểu, trong không khí thoảng qua một làn hương thơm ngát. Thiên binh kim giác túc mục đứng canh trước trụ trời, một màn này thực hết sức quen thuộc, thẳng đến khi nàng nhớ lại trăm năm trước, đây từng là nơi nàng được Ngao Tĩnh ôm vào trong ngực, chính là nơi này nàng và hắn bị áp giải đi.
…
Lúc trước quỳ gối trước Vương mẫu, nàng một lòng nghĩ muốn đem toàn bộ lỗi lầm quy về bản thân. Dù sao nàng mới tu hành có mấy trăm năm, pháp lực cũng chỉ tầm tầm, nếu có thể cứu được Ngao Tĩnh, cái mạng nhỏ này có đáng gì?
Ngao Tĩnh thế nhưng lại đem nàng che ở sau lưng, nói: " Sơ Ảnh làm như vậy cũng chỉ là vì muốn cứu ta, ta cam nguyện đền tội. "
Tây vương mẫu cao cao tại thượng nghe xong không nhịn được thở dài một hơi. Tình yêu si sân này dù sao trong mắt người cũng chỉ là một thứ ngoạn ý nhàm chán. Cách một dải ngân hà Ngưu Lang cùng Chức Nữ vẫn cam nguyện giữ tình yêu thủy chung son sắt.
Thượng đế lại có chút tò mò, nàng chỉ là một cái mai hoa tiên tử nho nhỏ, công lực thấp kém, lấy đâu ra dũng khí mà chạy đến Sầm Thiên cung làm loạn …
Đang nghĩ đến đây, nghe tiếng Diêm Quân gọi nàng mới hoàn hồn lại, chợt nhìn thấy hai tiên đồng đang bước tới tiếp đón bọn họ, đó cư nhiên là Đổng Song Thành cùng An Pháp Anh.
Qủa thực là Vương mẫu muốn gặp nàng.
Lại một lần nữa quỳ gối trước Tây vương mẫu, tâm tình thế nhưng lại bình thản giống như trăm năm trước.
Vương mẫu hỏi nàng: " Trải qua bát thế chịu nhiều khổ đau như vậy, ngươi có hối hận? "
Câu trả lời của nàng cũng kiên định giống như lúc trước: " Sơ Ảnh không hối hận. "
" Không hối hận? " Vương mẫu cười, nhìn nàng nói tiếp: " Ngươi không sợ lại tiếp tục bị phạt đi luân hồi? "
Nàng đáp: " Tiểu tiên sợ. "
Vương mẫu cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp: " Sợ cái gì? "
" Sợ lại một lần nữa hại Ngao Tĩnh cùng phải gánh chịu đau khổ luân hồi, tiểu tiên chỉ hy vọng nương nương giơ cao đánh khẽ, thả chàng đi. "
Vương mẫu sửng sốt, mặt thoáng biến đổi, lẩm bẩm nói: " Lời nói của ngươi thế nhưng lại không khác gì một lời kia của hắn … "
Long vương tân nhiệm đứng một bên, nở nụ cười nói: " Nương nương, vụ cá cược này, người thua rồi, cần phải giữ lời a! "
Cá cược? Thua? Ai có thể nói cho nàng biết, phải chăng mấy trăm năm cực khổ bất quá chỉ là thú vui cá cược tiêu khiển của bọn họ thôi sao?
Bước ra khỏi Dao trì, còn chưa kịp hỏi Diêm Quân đã xảy ra chuyện gì, hắn đã nhanh nhẹn cướp lời: " Nương nương trước đó đã gặp tứ hoàng tử của Long tộc, Ngao Tĩnh. Ngài cũng đã hỏi những câu tương tự như vậy. Hắn cư nhiên dứt khoát trả lời, những câu trả lời ấy, giống hệt với câu trả lời của tiên quân. "
Cước bộ của nàng chợt sững lại, hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Cuối cùng hé nở một nụ cười viên mãn.
Đến bên cạnh hồ Hướng Sinh, Diêm Quân chắp tay đưa tiễn nói: " Tiên tử bảo trọng. "
Nàng tuy rằng cảm thấy nụ cười của hắn có chút quái dị song cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhảy vào trong hồ. Trong lúc toàn thân chìm xuống, nàng chợt nhớ ra, mới rồi mình không uống Mạnh Bà thang …
Trong mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng Diêm Quân nói: " Tiên tử, Long vương hết mực cầu tình khiến cho nương nương cảm thông cho chuyện tình của hai người. Vương mẫu đã đặc xá tội giết chóc của cả hai, để cho kiếp sau hai người được sống hạnh phúc bên nhau đến bạch đầu giai lão … "
Mắt thấy bản thân sẽ không qua được kiếp nạn này, nàng âm thầm buông xuôi tất cả, bỗng nhiên có một cỗ thanh lương thủy từ trên trời giáng xuống, dập tắt ngọn lửa hung tàn. Nàng rốt cục có thể kéo dài chút hơi tàn.
Ngao Tĩnh lấy thiên thân chi tư [ hình người ] đứng trước mặt nàng, hào quang bức người khiến cho nàng không dám ngưỡng mộ. Hắn vài phần thương tiếc vuốt ve những vết bỏng lửa trên thân mình nàng nói: " Hương khí nhẹ nhàng mà thanh khiết, thanh cực mà không biết hàn, bị thiên hỏa hủy đi như vậy thực đáng tiếc. "
Nàng cả người chấn động mạnh thế nhưng lại quên đi hết đau đớn trên thân thể.
Sau đó Ngao Tĩnh thường hạ phàm tìm đến nàng, đặt cho nàng một cái tên – Sơ Ảnh. Nàng mặc dù không thể thành hình những vẫn có thể miễn cưỡng duy trì một cái hình dáng. Nàng lặp đi lặp lại hai chữ này, cảm giác không thật tràn ngập trong cơ thể.
Ngao Tĩnh là con trai thứ tư của Đông Hải long Vương, mẫu thân hắn – Long hậu sớm đã qua đời từ rất lâu. Hắn trời sinh tính tình đạm bạc, đa tài đa nghệ nhưng lại ghét cuộc sống tranh đấu vương vị, chỉ thích tiêu dao đây đó, mượn cớ ngao du sơn thủy mà né tránh dị lụy vào cuộc tranh chấp vương vị kia. Hắn thích nhất là dựa vào thân nàng, uống rượu, múa kiếm, họa cảnh. Ngao Tĩnh múa kiếm rất đẹp, đường kiếm khỏe khoắn mà sắc bén, phiêu dật mà nhanh nhẹn. Hắn nghe xong những lời này thì chỉ nói: " Sư phó nói ta sát khí không đủ, phụ nhân chi tâm. " Cũng có khi hắn ái niệm mà ngâm những bài thơ mà nàng cũng không hiểu nghĩa. Mỗi khi hắn niệm khởi:
" Sổ ngạc sơ hàm tuyết
Cô tiêu họa bản nan
Hương trung có khác vận
Thanh cực không biết hàn.
Sáo cùng sầu nghe
Tà kỹ y bệnh xem
Ngược gió như giải ý
Đừng dễ dàng tàn phá. "
Nàng trong hốc mắt đều ướt đẫm nước, trong phút chốc vì hắn mà nở rộ những đóa mai hồng diễm lệ.
Hắn tham luyến tình tình thuần khiết mà quên mất gia tộc phức tạp của hắn, còn nàng thì tham luyến hơi ấm xua tan lạnh giá trên người Ngao Tĩnh. Cuộc sống bình thản cứ thế trôi qua, khu rừng dần dần hồi sinh, trở lại dáng vẻ đầy sức sống như trước. Nhoáng cáu cũng đã được hơn mười năm.
Lần cuối Ngao Tĩnh đến tìm nàng, trên cơ thể hắn phảng phất mùi máu tươi, nàng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngao Tĩnh vỗ về hình dáng trong suốt của nàng, đối nàng nói: " Sơ Ảnh, đại ca ta lâm bệnh nặng, tân Long hậu lại hướng ta ra tay. Bà ta mua chuộc hãm hại đổ tội cho ta, chỉ sợ lần này ta có chạy trời cũng không khỏi nắng. "
Nàng khủng hoảng bắt lấy hắn, không cho đi, nhưng là vì thân thể nàng không có thực nên cái gì cũng không nắm giữ được.
Ngao tĩnh đem một viên thủy linh lung chôn ở mặt đất dưới chân thân nàng, ôn nhu nói: "Thủy linh lung này là bảo vật của long tộc, lại là thứ ta mang theo bên người nhiều năm. Nàng hãy hảo hảo cất giữ, nếu ta không thoát được kiếp nạn này, nó cũng có thể phù hộ cho nàng bình yên vượt qua thiên kiếp kế tiếp."
Ngao Tĩnh ngậm ngùi một hồi lâu, sau lại nói tiếp: " Sơ Ảnh, ta vốn tưởng rằng có thể được ở đây với nàng sống những ngày bình yên, an an ổn ổn, cứ như vậy cho tới thiên trường địa cửu. Giờ phút này chỉ e ước nguyện đó không thể thành được rồi. "
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kiên quyết ra đi, chỉ có thể khóc đến khàn giọng kêu hắn đừng đi. Thủy linh lung dưới đất như cảm nhận được sự ra đi của nguyên chủ mà phát ra những thất thải quang mang. [ tia sáng bảy màu ] Nàng được gợi ý hấp thụ linh khí của thủy linh lung. Đến mùa hoa năm sau nàng rốt cục cũng cảm giác hai bàn chân chạm đất.
Long Tĩnh khi ấy đã muốn bị trói trên Trảm Long đài, thái cổ huyền thiết chứ đâu phải xích sắt bình thường mà đao kiếm có thể chặt là đứt? Nàng hai mắt đỏ hoe, cái gì cũng không nghĩ được, xông lên phía trước vung kiếm đánh tới, thủ vệ của long tộc cùng thiên binh bị thương khá nhiều, nàng tranh thủ lúc ấy tung người lên phía trước, đoạt lấy minh kiếm lao về phía Trảm Long đài, một kiếm chém đứt thái cổ huyền thiết,
Đối mặt với thiên binh thiên tướng tựa như sóng thủy triều, lớp trước ngã xuống lớp sau nhào lên, Ngao Tĩnh thở dài một tiếng, đem nàng ôm chặt vào ngực, tiếp nhận lấy Minh kiếm, đỡ lấy những binh khí đang đánh tới. Hắn nhẹ nhàng điều khiển minh kiếm chém tới, bộc lộ rõ năng lực mà trước nay vẫn luôn che dấu.
Nhưng là dù cho võ nghệ cùng pháp thuạt có cao cường thế nào nhưng đối mặt với thiên binh nhiều như sao trên trời thế kia, hắn cũng khó có thể một địch trăm, hai người bị dồn đến trước mặt Ngọc đế. Khi đối mặt với Ngọc đế cùng chư tiên hắn vẫn nắm chặt tay nàng không buông,
Vương mẫu hỏi: " Không hối hận? "
" Nhất định không. "
" Có sợ không? "
" Không sợ. "
Vì thế cả hai cùng bị đánh trở thành phàm nhân, cùng nhau trải qua luân hồi chuyển thế. Phàm nhân giết chóc chi tội, thế thế đều đã chết oan uổng tới nay cứ thế lặp lại. Như vậy còn chưa tính, họ còn cố tình muốn hai người trọn một kiếp người phải hữu duyên vô phận, điều này cũng cho qua đi, bởi vì hết thảy căn nguyên cũng là bởi chữ " tình ".
Cư nhiên đã qua hơn trăm năm …
Nàng từ trong mơ bị người ta gọi dậy. Diêm Quân nhìn nàng biểu tình có chút kỳ quái, đối nàng nói: " Trước tiên quân không cần đi đầu thai chuyển thế, comotj tiên quân muốn gặp người. "
Ai? Là ai có thể nhớ rõ nàng – một cái mai tiên nho nhỏ?
Theo Diêm Quân rời đi khỏi địa phủ, thế nhưng nơi nàng đến dần dần hiện lên trong làn ánh sáng ngũ sắc. Sương khói lượn lờ, tiên nhạc phiêu miểu, trong không khí thoảng qua một làn hương thơm ngát. Thiên binh kim giác túc mục đứng canh trước trụ trời, một màn này thực hết sức quen thuộc, thẳng đến khi nàng nhớ lại trăm năm trước, đây từng là nơi nàng được Ngao Tĩnh ôm vào trong ngực, chính là nơi này nàng và hắn bị áp giải đi.
…
Lúc trước quỳ gối trước Vương mẫu, nàng một lòng nghĩ muốn đem toàn bộ lỗi lầm quy về bản thân. Dù sao nàng mới tu hành có mấy trăm năm, pháp lực cũng chỉ tầm tầm, nếu có thể cứu được Ngao Tĩnh, cái mạng nhỏ này có đáng gì?
Ngao Tĩnh thế nhưng lại đem nàng che ở sau lưng, nói: " Sơ Ảnh làm như vậy cũng chỉ là vì muốn cứu ta, ta cam nguyện đền tội. "
Tây vương mẫu cao cao tại thượng nghe xong không nhịn được thở dài một hơi. Tình yêu si sân này dù sao trong mắt người cũng chỉ là một thứ ngoạn ý nhàm chán. Cách một dải ngân hà Ngưu Lang cùng Chức Nữ vẫn cam nguyện giữ tình yêu thủy chung son sắt.
Thượng đế lại có chút tò mò, nàng chỉ là một cái mai hoa tiên tử nho nhỏ, công lực thấp kém, lấy đâu ra dũng khí mà chạy đến Sầm Thiên cung làm loạn …
Đang nghĩ đến đây, nghe tiếng Diêm Quân gọi nàng mới hoàn hồn lại, chợt nhìn thấy hai tiên đồng đang bước tới tiếp đón bọn họ, đó cư nhiên là Đổng Song Thành cùng An Pháp Anh.
Qủa thực là Vương mẫu muốn gặp nàng.
Lại một lần nữa quỳ gối trước Tây vương mẫu, tâm tình thế nhưng lại bình thản giống như trăm năm trước.
Vương mẫu hỏi nàng: " Trải qua bát thế chịu nhiều khổ đau như vậy, ngươi có hối hận? "
Câu trả lời của nàng cũng kiên định giống như lúc trước: " Sơ Ảnh không hối hận. "
" Không hối hận? " Vương mẫu cười, nhìn nàng nói tiếp: " Ngươi không sợ lại tiếp tục bị phạt đi luân hồi? "
Nàng đáp: " Tiểu tiên sợ. "
Vương mẫu cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp: " Sợ cái gì? "
" Sợ lại một lần nữa hại Ngao Tĩnh cùng phải gánh chịu đau khổ luân hồi, tiểu tiên chỉ hy vọng nương nương giơ cao đánh khẽ, thả chàng đi. "
Vương mẫu sửng sốt, mặt thoáng biến đổi, lẩm bẩm nói: " Lời nói của ngươi thế nhưng lại không khác gì một lời kia của hắn … "
Long vương tân nhiệm đứng một bên, nở nụ cười nói: " Nương nương, vụ cá cược này, người thua rồi, cần phải giữ lời a! "
Cá cược? Thua? Ai có thể nói cho nàng biết, phải chăng mấy trăm năm cực khổ bất quá chỉ là thú vui cá cược tiêu khiển của bọn họ thôi sao?
Bước ra khỏi Dao trì, còn chưa kịp hỏi Diêm Quân đã xảy ra chuyện gì, hắn đã nhanh nhẹn cướp lời: " Nương nương trước đó đã gặp tứ hoàng tử của Long tộc, Ngao Tĩnh. Ngài cũng đã hỏi những câu tương tự như vậy. Hắn cư nhiên dứt khoát trả lời, những câu trả lời ấy, giống hệt với câu trả lời của tiên quân. "
Cước bộ của nàng chợt sững lại, hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Cuối cùng hé nở một nụ cười viên mãn.
Đến bên cạnh hồ Hướng Sinh, Diêm Quân chắp tay đưa tiễn nói: " Tiên tử bảo trọng. "
Nàng tuy rằng cảm thấy nụ cười của hắn có chút quái dị song cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhảy vào trong hồ. Trong lúc toàn thân chìm xuống, nàng chợt nhớ ra, mới rồi mình không uống Mạnh Bà thang …
Trong mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng Diêm Quân nói: " Tiên tử, Long vương hết mực cầu tình khiến cho nương nương cảm thông cho chuyện tình của hai người. Vương mẫu đã đặc xá tội giết chóc của cả hai, để cho kiếp sau hai người được sống hạnh phúc bên nhau đến bạch đầu giai lão … "