Trong phòng thẩm vấn.
Dư Tử Thanh bắt chéo chân, bình thản ung dung nói: “Thế nào, Nhiếp cảnh quan tìm tôi có chuyện gì?”
Nhiếp Cửu không có ấn tượng tốt với Dư Tử Thanh, cuộc đời hắn ghét nhất hai loại người, một loại là quá thâm hiểm, một loại là tự cho là đúng. Hiển nhiên Dư Tử Thanh thuộc loại thứ hai.
Giống Tần Bạch có vẻ ham lợi, tự cho là thông minh, hắn lại thực thích.
Nhiếp Cửu mở máy theo dõi, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Dư tiểu thư là chủ biển của Bạo tuần san, hẳn chuyện ngôi sao bị tấn công đều biết?”
Có vẻ Dư Tử Thanh đã đoán được hắn sẽ hỏi vấn để này, vươn người tới gần bàn, nheo mắt nói: “Tôi biết Nhiếp cảnh quan muốn hỏi gì, chi bằng để tôi tự nói.”
Nhiếp Cửu lạnh lùng liếc cô ta một cái, “Ngồi nghiêm túc, tự mình nói.”
Dư Tử Thanh không sợ hãi: “Tôi chỉ có thể nói, mọi chuyện đều là trùng hợp.”
“Trước khi Thạch Hạo bị thương, Bạo tuần san đã in ấn về sự kiện đứt cáp của Thạch Hạo, cô giải thích thế nào?”
Dư Tử Thanh mỉm cười: “Tôi chỉ in ấn, nếu hắn không bị thương, đó là gây chuyện giật gân, nếu hắn thật sự bị thương, vậy xem như tôi đoán đúng, hoặc là tôi nằm mơ thấy.”
Dư Tử Thanh lại nói: “Huống hồ, tôi có chứng cứ chứng minh mình không ở hiện trường, sir, in ấn sách báo không phạm pháp chứ?”
Nhiếp Cửu gật đầu, cười nói: “Không, vậy tư liệu này cô giải thích thế nào?”
Dư Tử Thanh nhìn thoáng qua, cười nói: “Cái này chỉ là photoshop mà thôi, tóm lại một câu, lúc xảy ra mọi việc tôi đều không có mặt ở hiện trường.”
Nhiếp Cửu tựa người ra sau ghế, “Được rồi, tôi không còn câu hỏi nữa, nhưng tôi có quyền giữ cô 48 giờ.”
Dư Tử Thanh thoải mái cười: “Không sao, nhớ mua cà phê và cơm cho tôi là được.”
Nhiếp Cửu cười cười: “Không thành vấn đề, cô đã không bận tâm, vậy tôi nhắc nhở cô, 48 giờ sau, tôi còn lý do khác giam giữ cô.”
Dư Tử Thanh nghiêng đầu nhìn hắn: “Cảnh quan, ngài đang đùa sao, tôi là công dân hợp pháp.”
Nhiếp Cửu mở hồ sơ, đưa cho cô ta xem, cười nói: “Nơi này có chuyện riêng tư của gần một trăm người, án xâm phạm quyền riêng tư thành lập, tôi nghĩ…… Cô phải ở tù một năm. Chúc cô vui vẻ.”
Sắc mặt Dư Tử Thanh biến xanh, đột nhiên tức giận: “Tôi muốn kiện anh!”
Nhiếp Cửu khiêu mi: “Kiện cái gì?”
“Anh không có lệnh khám mà dám tự tiện xâm nhập máy tính của tôi!” Gương mặt Dư Tử Thanh vặn vẹo, cực kỳ khó coi.
Nhiếp Cửu mỉm cười: “Cô có thể thử xem.”
Nói xong xoay người ra ngoài, tâm trạng vui vẻ.
Triệu Kì ngượng ngùng xoay người hướng Dư Tử Thanh: “Xin lỗi, cô đừng tức giận, tôi đi pha cà phê cho cô.”
Nhiếp Cửu ra khỏi phòng thẩm vấn thì thấy Tô Diệp.
Tô Diệp vẫy tay với hắn: “Còn thứ tốt, chờ tôi phân tích rồi cho anh xem.”
Nhiếp Cửu nhìn thoáng qua, là tạp chí Bạo tuần san định phát hành ngày mai.
Tô Diệp khiêu mi: “Cái này gọi là đi đường tắt.”
Nhiếp Cửu xấu hổ, cậu đi đường tắt hoàn toàn không có quy củ.
Tần Bạch đã trở về nộp bản thảo, quả nhiên hôm nay cậu thu hoạch không nhỏ, nhưng Nhiếp Cửu cũng không lo lắng, người này hay nháo nhưng luôn biết chừng mực, ít nhất sẽ không khiến mình khó xử.
Đường Hàn vẫn thoải mái ngồi trên sofa uống trà ăn bánh ngọt, vô cùng nhàn nhã.
Nhiếp Cửu lắc đầu, vụ án này rất khó thu được kết quả, đặc biệt là thôi miên, khiến đầu hắn muốn nổ tung.
Đường Hàn đột nhiên mở miệng: “Bắt Dư Tử Thanh chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Nhiếp Cửu nghĩ một lát, chợt nghe Đường Hàn tiếp tục nói: “Bắt Dư Tử Thanh sẽ khiến vụ án gián đoạn, chúng ta không có chứng cứ khởi tố cô ta, đồng thời, cũng không thể bắt cô ta mở miệng. Nếu cô ta cố chấp, chúng ta liền thua, mọi việc trở về vạch xuất phát.”
Nhiếp Cửu gật đầu: “Quả thật như thế.”
“Nếu không có cách nào kiện nàng, ít nhất ngăn cản vụ án tiếp tục xảy ra.”
Lúc này Tô Diệp đi tới, nói: “Được rồi, mọi người nhìn xem, trên ảnh là một con dao nhỏ và khuôn mặt, tôi nghĩ cô ta điên rồi.”
Nhiếp Cửu thở dài: “Đúng, tôi cũng sắp điên rồi. Nhưng dù Thường Lễ Minh có bị thôi miên hay không, hắn cũng không có cơ hội thấy những vật này.”
Đường Hàn đặt chén xuống khay, chậm rãi nói: “Điều các anh nói không phải trọng điểm, trọng điểm là, có người đứng sau lưng lợi dụng Dư Tử Thanh, thậm chí dạy cô ta làm như thế nào. Mà chúng ta, hoàn toàn không tìm ra phương thức bọn họ liên hệ với nhau.”
Mọi người im lặng, chuyện này giống như vừa mới bắt đầu.
Tần Bạch trở về tòa soạn, nghĩ nghĩ, quyết định đi gặp Tiền Mô.
Gõ vài cái liền đẩy cửa đi vào, Tiền Mô ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, “Cậu còn biết đến đi làm sao?”
Tần Bạch thanh giọng, “Ra nước ngoài.”
Tiền Mô gật đầu, không tranh chấp vấn đề này với cậu: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“À…… Không có việc gì……” Thoáng ngừng rồi nói, “Tôi sợ anh có việc.”
Tiền Mô trừng cậu một cái, phất tay: “Đi đi, làm chuyện của mình, đừng đến lừa bịp tôi.”
Nói xong liền đẩy cậu ra ngoài cửa.
Tần Bạch lẩm bẩm, “Tôi có chân!”
Tuần san Bí Mật Giới Giải Trí không có chỗ dựa như Vì Sao Trong Giới Giải Trí, toàn bộ đều tập trung vào tạp chí, có thể trở thành một trong ba tuần san đứng đầu đã là quá giỏi, công lao của Tần Bạch hiển nhiên rất lớn.
Một lát, bỗng nhiên Tiền Mô kích động đi ra ngoài, vẻ mặt giận dữ.
Tần Bạch cảm thấy hoảng hốt, hạ quyết tâm, chuồn êm vào phòng Tiền Mô, mồ hôi thi nhau rơi, quả nhiên có tật giật mình.
Máy tính chưa tắt, chỉ ở chế độ chờ mà thôi. Tần Bạch mở xem liền ngây ngẩn cả người, hình nên là ảnh Tiền Mô và Khâu Thục Tình.
Trong đầu Tần Bạch xuất hiện thời điểm tuần san Bí Mật Giới Giải Trí thành lập hơn một năm, lúc đó nhân vật luôn được đăng tin là Khâu Thục Tình, mà Khâu Thục Tình chỉ là ngôi sao hạng ba, qua mấy lần báo giới đồn thổi mới nổi tiếng.
Rốt cục Tần Bạch hiểu được, hóa ra Tiền Mô và Khâu Thục Tình là loại quan hệ này.
“A, không tốt.” Tần Bạch đột nhiên nghĩ đến bưu kiện Dư Tử Thanh đưa cho Tiền Mô, chắc chắn Khâu Thục Tình một chân đạp hai thuyền. Biểu tình lúc Tiền Mô rời khỏi phòng vô cùng giận dữ, nói không chừng là đi tìm Thường Lễ Minh!
Tần Bạch suy nghĩ cẩn thận, liền xông ra ngoài.
Hôm nay Thường Lễ Minh hẹn Khâu Thục Tình ở khách sạn, cố ý chọn một phòng riêng.
Vừa lúc đến phiên Trần Miễn làm nhiệm vụ, liền ở ngoài phòng đợi hai người. Thứ nhất là bảo vệ, thứ hai là trông chừng.
Trần Miễn nhăn mặt nhăn mũi, có chút không yên lòng. Tần Niệm không ở đây, nhiệm vụ thực nhàm chán.
Không lâu sau, đột nhiên có người vỗ vai hắn.
Trần Miễn xoay người, chỉ nghe người nọ nói: “Thường Lễ Minh ở bên trong phải không?”
Người này chính là Tiền Mô, nhưng Trần Miễn không biết.
Trần Miễn hỏi lại: “Anh là?”
Tiền Mô gật đầu, “Đúng vậy.” Thừa dịp Trần Miễn không để ý, lập tức vọt vào.
Bên trong, Thường Lễ Minh và Khâu Thục Tình đang ăn cơm, may mắn không làm chuyện gì xấu hổ, quần áo chỉnh tề, ngữ khí hơi thân mật.
Tiền Mô lấy dao ra, đâm hướng Thường Lễ Minh.
Thường Lễ Minh sửng sốt, thân thể cứng đờ.
Trần Miễn kịp thời bắt lấy tay Tiền Mô, chế trụ hắn, đánh rơi dao nhỏ.
Sắc mặt Khâu Thục Tình cổ quái, “Sao anh lại tới đây?”
Tiền Mô đã sớm biết chuyện Khâu Thục Tình và Thường Lễ Minh, hắn tự hiểu mình không so được với Thường Lễ Minh, có đôi khi đã nghĩ, cứ nhắm mắt cho qua. Không ngờ bị Dư Tử Thanh kích thích, bất mãn và phẫn hận trong lòng càng lúc càng lớn, sau đó cài máy nghe trộm di động của Khâu Thục Tình. Hôm nay nghe được hai người định gặp mặt, nhẫn không được nên ra tay.
Khâu Thục Tình cũng có vài phần áy náy, nói với Trần Miễn: “Thật xấu hổ, cảnh quan, đều là người một nhà, có thể thả hắn không.”
Trần Miễn do dự một lát, “Điều này không hợp quy củ.”
Vừa dứt lời, đám người Tần Bạch và Nhiếp Cửu cũng đến.
Lần này muốn thả cũng không được.
Thường Lễ Minh chưa ổn định tinh thần, thấy Nhiếp Cửu đến, thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhiếp cảnh quan, Dư Tử Thanh tấn công tôi.”
Phựt — mọi người cảm thấy dây thần kinh trong đầu bị cắt đứt.
Tiền Mô thú nhận rõ ràng mọi chuyện, mà lần trước Khâu Thục Tình không hề bị tấn công, những điều cô nói là giả.
Giống như Nhiếp Cửu suy đoán, hai người ở tầng 7 và tầng 17 khác nhau, người ở tầng 7 là ngoài ý muốn, mà người ở tầng 17 chính là Tiền Mô. Ngày đó hắn tới tìm Khâu Thục Tình, không ngờ dọa cô hôn mê. Khâu Thục Tình suy nghĩ cẩn thận, nhưng không thể nói chuyện này với giới truyền thông, đành lừa dối.
Nhiếp Cửu trở về tổ án đặc biệt, liền tới tìm Dư Tử Thanh.
Dư Tử Thanh cười ra nước mắt, “Hắn nói tôi tấn công hắn? Ha ha ha, cười chết tôi.” Chậm rãi thu tươi cười, biểu tình nghiêm túc, mang theo chút u ám, “Nhiếp cảnh quan, chúng ta cứ chờ xem.”
Nhiếp Cửu tức giận nổi gân xanh, tay nắm chặt, xoay người đi ra.
Nhiếp Cửu cảm thấy lửa giận bao trùm toàn bộ thân thể, hành lang không người, loại tức giận này càng khó kiềm nén.
Nhiếp Cửu luôn là người thắng, cái gì cũng đứng nhất. Hắn chưa từng trải qua cảm giác thất bại, không có đầu mối, ngay chút manh mối đều đứt quãng, không hề trình tự, Nhiếp Cửu đột nhiên nâng tay, đấm vào bức tường.
Ngón tay đổ máu, theo tường chảy xuống.
“Tổ trưởng……” Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, mang theo hơi thở trong lành.
Nhiếp Cửu mất tự nhiên đưa lưng về phía cậu, cúi đầu nói: “Tôi không sao.”
Tần Bạch chậm rãi đi qua, sau đó ôm lấy hắn, khẽ vuốt ngực hắn.
Nhiếp Cửu xoay người, đảo mắt: “Tôi không sao.”
Tần Bạch bĩu môi, cầm tay hắn, nhẹ nhàng thổi lên vết thương.
Nhiếp Cửu có chút buồn cười: “Không đau.”
Tần Bạch tiếp tục thổi, đột nhiên vươn đầu lưỡi, ái muội liếm vết thương.
Nhiếp Cửu cả kinh, lòng ngứa ngáy giống như có sâu bò, mọi phiền não tan thành mây khói.
Tần Bạch ngẩng đầu, mặt mày loan loan, “Như vậy mới không đau a?”
Nhiếp Cửu đỏ mặt, sờ sờ mũi, cố nén cười: “Bút quên ở bên trong, tôi đi lấy.”
Tần Bạch gật đầu, nhìn sâu vào mắt hắn.
Nhiếp Cửu cảm thấy tim lại nhảy dựng, tình tự bắt đầu kiềm chế không được, thậm chí trước mắt mơ hồ, có cái gì đó chợt lóe lên, nhanh tới mức không kịp bắt lấy.
Đi vào phòng thẩm vấn, Dư Tử Thanh đang hút thuốc, thấy Nhiếp Cửu liền dập tắt, khiêu khích nhìn hắn: “Thế nào, cảnh quan, còn muốn hỏi?”
Nhiếp Cửu lạnh lùng trừng cô ta, vươn tay lấy bút trên bàn.
Dư Tử Thanh bỗng nhiên nhảy dựng lên, đoạt lấy cái bút kia, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Nhiếp Cửu nhíu mày: “Lại muốn đùa giỡn cái gì?”
Hai mắt Dư Tử Thanh nhìn chằm chằm Nhiếp Cửu, “Mày là ma quỷ, là ma quỷ.” Đột nhiên giơ bút máy lên, đâm vào cổ mình.
Nhiếp Cửu sững sờ, chỉ thấy Dư Tử Thanh đâm mạnh bút vào.
Trước khi chết, ánh mắt nhìn Nhiếp Cửu đầy phức tạp và thống khổ.
Màu đỏ máu tươi chảy xuống không ngừng.
Mọi việc quá bất ngờ khiến Nhiếp Cửu trở tay không kịp, máy quay ghi hết quá trình, tuy Dư Tử Thanh đã chết, nhưng tất cả mọi người có một cảm giác, cô ta không tự sát mà bị giết.
Giống như có một đôi tay vô hình khống chế mọi hành vi của cô ta.
Mọi manh mối bị cắt đứt.
Nhưng vào lúc này, Thiên triều hạ lệnh, tổ án đặc biệt không cần tiếp tục điều tra, Nhiếp Cửu đành từ bỏ.
Về người sau lưng Dư Tử Thanh, không tìm ra manh mối. Thậm chí người này có tồn tại hay không, cũng là một điều bí ẩn.
Nhưng dù thế nào, tổ án đặc biệt cũng được nghỉ ngày đầu tiên.
Tần Bạch là người ngoài biên chế, quyết định ăn mừng.
Một đám người bao gồm Trần Miễn, Tần Bạch, tập thể tổ án đặc biệt cùng bàn luận nên ăn cái gì.
Tần Bạch ôm đầu gối, hỏi: “Là tổ trưởng mời khách sao?”
Nhiếp Cửu ho khan hai tiếng, gật đầu.
Đường Hàn cười tủm tỉm: “Ăn đồ Nhật Bản tốt lắm, nhẹ một chút.”
Tần Bạch nghĩ nghĩ, phụ họa: “Cũng tốt, đồ ăn Nhật Bản dễ đóng gói.”
Nhiếp Cửu thở dài, tuy hắn không thiếu tiền dùng, nhưng tiền cứ ra như nước thế này khiến hắn cảm thấy thật sự có chút…… Không xong…… Bỗng nhiên cong khóe miệng, nói với Tần Bạch: “Lại đây.”
Tần Bạch cười tủm tỉm đi qua, “Thế nào, tổ trưởng.”
Nhiếp Cửu ý bảo cậu chờ, xoay người đi vào văn phòng, tới cửa đột nhiên quay đầu, “Lại đây a.”
Tần Bạch nghe hắn gọi, vội vàng chạy tới.
Nhiếp Cửu chờ hắn vào liền đóng cửa lại, vây Tần Bạch giữa cánh cửa và thân mình, khóe miệng hiện lên ý cười.
Đầu óc Tần Bạch kêu loạn, “Tổ trưởng, anh muốn gì?”
Nhiếp Cửu liếm liếm môi, mắt hơi nheo lại.
Tim Tần Bạch đập thình thịch, đỏ mặt, chậm rãi nhắm mắt lại, môi khẽ chu lên.
Nhiếp Cửu sửng sốt, thật không ngờ Tần Bạch sẽ có phản ứng này.
Khẽ cười một tiếng, lấy tiền ra chạm vào môi cậu.
Tần Bạch cảm thấy môi hơi lạnh, chậm rãi mở mắt ra, bắt lấy tiền, “Đây là gì?”
Nhiếp Cửu khiêu mi: “Tiền lương.”
Tần Bạch thở dài, tiền lương tốt hơn hôn a, nhưng hôn cũng không tệ. Hôn cái đầu mày, lại muốn người ta hôn! Đầu heo!
Nhiếp Cửu búng trán của cậu, nói: “Xong bữa cơm này, tiền lương cũng không dư bao nhiêu, mà vẫn chưa trả thù lao cho cậu, nên cậu tự tính toán đi.”
Tần Bạch vừa nghe, mắt mở lớn, vội vàng lao ra hét lên: “Đồ ăn Nhật Bản không tốt, nhà hàng không cho chó vào, chi bằng tới nhà tôi ăn, tôi tự nấu.”
Mọi người vừa nghe, cũng không từ chối, liền gật đầu.
Tần Bạch thấy mọi người đáp ứng mới nhẹ nhàng thở ra, tâm nói, không chừng còn có lời.
Tần Bạch cười híp mắt: “Như vậy, giờ tôi phải đi mua thức ăn, tổ trưởng, anh đi cùng không?”
Nhiếp Cửu tựa vào khung cửa, hỏi: “Tôi đi hay xe của tôi đi?”
Tần Bạch sờ sờ đầu, giả ngu.
Vừa muốn đi thì thấy một cảnh sát đứng trước cửa, cầm trong tay một bưu kiện.
Nhiếp Cửu đến bên cạnh hỏi: “Tìm người sao?”
Người nọ gật đầu, đứng thẳng cúi chào, cung kính đưa bưu kiện cho Nhiếp Cửu: “Báo cáo trưởng quan, đây là bưu kiện của ngài.”
Nhiếp Cửu cười cười, “Đừng khẩn trương.” Bưu kiện không kí tên, chỉ có con dấu của nơi vận chuyển. Nhiếp Cửu mở ra, là búp bê thủ công cười vô cùng đáng yêu, bên cạnh có một tờ giấy. Mặt trên chỉ viết một câu.
Đây là chấm dứt, cũng là bắt đầu.
Nhiếp Cửu nhíu mày, cất tờ giấy đi.
Tần Bạch không chú ý, chỉ thấy con búp bê, cười tủm tỉm: “Rất đáng yêu.”
Nhiếp Cửu miễn cưỡng cười cười, kiểm tra một lần, thấy không có gì cổ quái mơi nói, “Cầm đi, cho cậu.”
Tần Bạch cười hì hì: “Tôi cũng muốn nó.”