"Vậy, ta dựa vào đâu để tin ngươi? Hoặc nói ngươi muốn gì? Điều này ta cần biết, ta mới có thể biết ngươi rốt cuộc có hại chúng ta không, có bán đứng chúng ta không, loài người các ngươi quá xảo quyệt." Sư tử tóc vàng Tân Ba Đạt có vẻ rất dao động, liếc nhìn Bạch Khởi, thấp giọng nói, khi nói hai mắt không ngừng quét nhìn Bạch Khởi, giống như đang muốn tìm kiếm câu trả lời từ mặt Bạch Khởi.
Nghe xong lời này, Bạch Khởi khẽ cười, sờ mũi của mình, yên tâm trở lại, sau đó nhìn Tân Ba Đạt trước mặt không tỏ rõ thái độ nói: "Điều này… thứ ta muốn rất đơn giản, ngươi biết đấy, ta là một quý tộc, hơn nữa trong tương lai rất có khả năng trở thành một lãnh chủ… không…tuyệt đối sẽ trở thành một vị lãnh chủ, chỉ là lãnh địa lớn nhỏ chờ bàn bạc mà thôi, nhưng bất luận thế nào cũng mặc kệ, yêu cầu của ta là, nếu ta có lãnh địa rồi, các ngươi buộc phải vào lãnh địa của ta, cùng với việc ta sẽ cung cấp cho các ngươi những tiện lợi, các ngươi cũng phải có nghĩa vụ với lãnh đĩa, giúp bảo vệ lãnh địa của ta… vân vân…"
"Ngươi muồn thu nhận chúng ta?" Tân Ba Đạt nghe xong, trong mắt tinh quang lóe lên, có chút coi thường nói.
Điều này cơ bản là một chuyện không có khả năng, ít nhất Tân Ba Đạt xem là tuyệt đối không có khả năng, tinh nhuệ thú tộc cuồng sư vệ, niềm tự hào của thú tộc, sư thú tượng trưng cho Thú nhân bộ đội tinh nhuệ nhất, nô bộc trung thành nhất của hoàng thất, sao có thể thuần phục một con người? Phục vụ cho một con người? Điều này cơ bản là một chuyện đùa….. cho dù là chết, bọn chúng cũng không đồng ý thuần phục một con người.
"Không… ta không có dã tâm đó, cũng không tự phụ như vậy, ta chưa từng nghĩ sẽ thu phục các ngươi, ta chỉ nghĩ là… trong lúc thích hợp, trong lúc ta cần các ngươi, có được sự giúp đỡ của các ngươi mà thôi…" Bạch Khởi nhún vai, nghiêm túc nói, trong lòng hắn rất hiểu, muốn thu phục đám này cơ bản là không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ hợp tác với nhau mà thôi, điều này đã là cực hạn rồi, đương nhiên… nếu có một ngày thực lực của ta mạnh đến mức khiến bọn họ sùng bái, thì vẫn có khả năng… có điều… điều này có vẻ quá xa xôi.
"Như vậy ư… như vậy có thể… ta bây giờ có thể đồng ý với ngươi… nhưng tiểu tử… ngươi cũng phải hiểu, tốt nhất là ngươi đừng đùa giỡn, ngươi nói không sai, chúng ta bây giờ thực sự cần một con người giúp đỡ, khi ta bắt ngươi , ta cũng nghĩ như vậy, ta cần một con người mua thức ăn cho chúng ta, đồng thời cũng tìm một nơi sống yên phận cho chúng ta, chúng ta có thể sinh sống lâu dài, điều ngươi nói không sai, chúng ta cần một con người giống như ngươi… điều kiện ngươi nói ta có thể đồng ý với ngươi… nhưng tiểu tử… có một việc ngươi hãy nhớ, cái thú nhân chúng ta coi trọng chính là ân thù tất báo, nếu ngươi có ân tình với chúng ta, chúng ta nhất định ghi nhớ và sẽ trả gấp đôi, nhưng … ngươi một khi dám bán đứng chúng ta, chúng ta cũng sẽ không khách khí với ngươi, ngươi đừng quên, cho dù ngươi có bản lĩnh giết chết những người ngoài kia, nhưng… còn có ta… ta là một cửu tinh đấu vương của sư tộc, tuy đối mặt với mấy vạn quân có khả năng không địch nổi, nhưng nếu ta muốn chạy, tự vấn cho dù là đấu hoàng cũng khó bắt được ta, còn ta muốn giết ngươi, hừ hừ… không thành vấn đề." Tân Ba Đạt đứng đó lạnh lùng nói, khi nói, hai mắt nheo lại, sát khí nổi lên.
"Điều này… ngươi yên tâm… có điều… ta vẫn còn một việc…" Bạch Khởi nghe xong, lơ đẽnh cười, hắn không có gì phải lo lắng, bởi vì hắn cơ bản không có ý định bán đứng những thú tộc này, hoặc là có ý nghĩ không đúng, hay nói giỡn, Bạch Khởi không muốn bị cả thế giới của Tân Ba Đạt truy sát.
"Chuyện gì?" Tân Ba Đạt không tỏ rõ thái độ, hỏi, nhưng nhìn ánh mắt giống như hắn đã biết Bạch Khởi muốn nói điều gì.
"Ta muốn biết tại sao các ngươi lại đến nơi hỗn loạn này?" Bạch Khởi thấp giọng hỏi.
"Điều này ư… điều này là bí mật… ta không tiện nói cho ngươi, một con người… " Tân Ba Đạt nheo mắt nói.
"Không tiện nói cho ta? Ha ha… vây được, vậy ta sẽ không hỏi nữa, có điều… nếu ngươi đã không tin tưởng ta… thì ta nghĩ chúng ta cũng không cần phải hợp tác, đã là quan hệ hợp tác thì phải gắn bó khăng khít, ngươi đã không tin ta thì ta đương nhiên cũng không cần hợp tác với các ngươi…" Bạch Khởi nghe xong bình thản nói.
Nói thật, thế giới thú nhân xảy ra chuyện gì, là chuyện vô cùng quan trọng. Bạch Khởi bức thiết muốn biết, nhưng không phải hắn có mưu đồ gì với cả thú tộc, cũng không phải tìm hiểu rõ tình hình thực của bọn Ba Tân Đạt rốt cuộc như thế nào, chỉ có biết nội tình của đối phương, Bạch Khởi mới biết trong tương lai mình nên làm gì, nên làm như thế nào, làm như thế nào mới thích hợp, làm như thế nào không thích hợp, quan trọng hơn là, Bạch Khởi cần phải biết một việc, đó chính là bản thân khi nào mới có thể hoàn toàn nắm chắc bọn họ, vì thế Bạch Khởi mới nói ra những lời như vậy.
"Ngươi… ngươi phải biết, ta lúc nào cũng có thể giết ngươi." Thanh kiếm của Tân Ba Đạt trong nháy mắt đã rút ra khỏi vỏ, trực tiếp đặt lên cổ Bạch Khởi, Tân Ba Đạt đến sát Bạch Khởi, thấp giọng nói, quang mang lạnh lùng trong mắt hướng thẳng vào Bạch Khởi.
"Điều này… ta đương nhiên biết… nhưng nếu ta không biết gì, làm sao hợp tác được, ta không muốn liên minh của chúng ta không biết gì cả… giống ta, ta hoàn toàn có thể nói rõ với ngươi, ta tên là Bạch Khởi, cha ta là Bạch Kình Thiên, thống lĩnh cấm vệ quân Mân Côi thành, vương quốc Ba Phạt Lợi Á, gia tộc ta ở Liễu Thành, nếu đến lúc đó ta bội bạc… ngươi lúc nào cũng có thể tìm đến ta… nhưng... điều ta muốn là… ngươi phải nói cho ta việc ta muốn biết và cả tất cả tình hình của các ngươi." Bạch Khởi nghe xong bình thản nói.
Lời này vừa thốt ra đã khiến cho Tân Ba Đạt sửng sốt, lập tức nhìn Bạch Khởi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi nói với ta những thứ này, lẽ nào không sợ sau này ta truy sát ngươi? Thậm chí… tiêu diệt gia tộc ngươi?"
"Ha ha… giết ta… đơn giản, nhưng nếu muốn tiêu diệt Bạch Gia ta lại không dễ như vậy, huống chi… ta tin ngươi nhất định sẽ không làm như vậy." Bạch Khởi sau khi nghe xong, ngạo nghễ nói, hắn có sự tự tin này, Tân Ba Đạt sẽ không làm bừa, cho dù hắn là một cửu tinh đấu hoàng của sư tộc, nhưng ngoài mười vạn hoàng gia cấm vệ quân, hai mươi vạn vương đô cấm vệ quân, hai mươi vạn thành vệ quân đóng quân tròn bảy mươi vạn tại cả cả Mân Côi thành vương quốc Ba Phạt lợi Á, còn có tứ đại sư đoàn của tứ đại cảnh vệ vương đô, tổng cộng tròn bảy mươi vạn quân mã đóng quân, huống chi cao thủ trong vương đô vô số, khác không nói, chỉ riêng Hoàng Cực môn trên Thiên Hoàng sơn ngoài Mân Côi thành đã là một môn phái lưu truyền mấy nghìn năm, nghe nói, năm đó khi hoàng triều bất diệt mới thành lập đã có quan hệ với Hoàng Cực môn ngoài Mân Côi thành, Hoàng Cực môn có bao nhiêu cao thủ không ai biết, có người nói, bọn họ ẩn dấu rất sâu, có người nói bọn họ đã diệt vong rồi, nhưng mặc dù nói bọn họ đã diệt vong nhưng hiện tại nằm ở bên ngoài cũng là chủ hoàng Hoàng Cực môn của Ba Phạt Lợi Á danh tiếng truyền xa không tụt dốc… đó có thể là một cửu tinh đấu vương.
Ngoài ra, hoàng gia còn có không ít cao thủ, nội viện hoàng cung cao thủ lại càng vô số, muốn giết một vị thống lĩnh cấm vệ quân ở đó, đối với Tân Ba Đạt mà nói có lẽ không khó, nhưng sau khi hắn giết xong sẽ gặp phiền phức, huống chi hắn là một kẻ Thú nhân chưa từng tiến sâu vào thế giới loài người, muốn trà trộn vào Ba Phạt Lợi Á để giết người lại càng thêm khó khăn.
Còn về Bạch gia Liễu Thành, có Bạch Ngọc Đường ở đó, Bạch Khởi cũng có thể yên tâm, đương nhiên, với thủ đoạn của Tân Ba Đạt, hắn lại có thể làm được, nhưng Bạch Khởi có niềm tin rằng Tân Ba Đạt sẽ không làm bừa.
"Điều này. Được… tiểu tử, nhìn sự thẳng thắn của ngươi như vậy, ta nói cho ngươi được rồi, có điều…ta muốn ngươi thề, bất luận là hôm nay ngươi biết điều gì, tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai…" Tan Ba Đạt sau một hồi do dự liền thấp giọng nói.
"Đương nhiên không có vấn đề, xin thề với quang minh thần điện, ta tuyệt đối sẽ không bán đứng các ngươi…. thế nào?" Bạch Khởi không do dự, trực tiếp nói ra, nói xong liền lấy quang minh thần điện ra thề, thế giới loài người về cơ bản đều tín ngưỡng quang minh thần điện, lời thề mà lấy thân mình ra để thề tuyệt đối sẽ không có vấn đề, bởi vì loài người sẽ không ruồng bỏ tín ngưỡng của chính mình.
Tuy cái mà Thú nhân tín ngưỡng không phải là quang minh thần điện mà là Thú thần, nhưng cũng hiểu về tín ngưỡng của loài người, loài người lấy quang minh thần điện ra để thề thì sẽ không có vấn đề gì, đương nhiên chỉ nhằm vào một nhân loại bình thường mà thôi, hắn lại không biết trong lòng Bạch Khởi đã bắt đầu chửi bới: "Mẹ nó…. quang minh nữ thần, cái ả kỹ nữ thối đó, còn bắt lão tử thề với ả ư? Ả ta là cái thá gì!"
Nếu Tân Ba Đạt biết những điều Bạch Khởi đang nghĩ trong lòng lúc này, e là lập tức sẽ chém chết tên tiểu tử trước mặt này. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nhưng cơ bản Tân Ba Đạt không biết trong lòng Bạch Khởi đang nghĩ gì, vì vậy hắn tin tưởng Bạch Khởi, gật đầu hài lòng, sau đó nhìn Bạch Khởi một cái, thấp giọng nói: Điều này… thực ra… thế giới thú nhân chúng ta mấy năm gần đây… xảy ra một chuyện… chuyện này… ngươi tuyệt đối không được nói ra… mà chúng ta cũng vì chuyện này mà sau này bị người ta bức hại.
"Chuyện gì?" Bạch Khởi vẫn bình thản, không tỏ rõ thái độ hỏi, nói xong tùy ý tìm một chỗ, sau đó cầm lấy một chén rượu trên mặt bàn, một hơi uống cạn, nhìn Tân Ba Đạt trước mặt cũng không quá chú ý.
"Thú hoàng bệ hạ… đã… qua đời…" Trong mắt Tân Ba Đạt hiện lên sự đau khổ , do dự một chút rồi trầm giọng nói.
"Choang" Bạch Khởi nghe xong lời này, chén rượu đột nhiên rơi xuống đất, sững sờ nhìn Tân Ba Đạt trước mặt, sau một lát nói: "Cái gì? Ngươi nói cái gì?! Thú hoàng chết rồi!? Sao có thể như vậy!"
Phải biết rằng thú hoàng là nhân vật truyền kỳ trên toàn bộ Thiên Ân Đại lục, đã là thú hoàng đấu đế, có nghìn năm thọ mệnh, ba trăm năm trước sự sa sút của một quốc gia thú nhân, chỉnh hợp lại toàn bộ lực lượng của thú nhân, khiến cho cả thú tộc mạnh lớn thêm mấy lần, thực lực càng không thể địch nổi, quốc gia thú nhân trong tay hắn thần kỳ lớn mạnh, ba trăm năm qua, hắn không những lãnh đạo thú tộc chinh phục vô số quốc gia biên cương của loài người, còn từng một mình tiến vào quốc gia của loài người, tại quốc gia thú nhân lại càng tồn tại như thần, nhưng… không ngờ, vị thú hoàng này…. lại chết rồi… điều này… thực sự khiến cho Bạch Khởi không dám tin nổi.