Người thanh niên quý tộc này tên là Bối Kiền Ti, là con trai thành chủ của Ba Đạt Nhĩ tiểu thành này, một con cháu quý tộc thực sự, mấy năm trước đã từng nhận huân trở thành một vị tước sĩ, là quân dự bị trong quý tộc, mà trong tương lai hắn cũng sắp kế thừa tước vị tam đẳng tử tước của cha mình, trở thành chủ nhân của Ba Đạt Nhĩ tiểu thành.
Từ nhỏ Bối Kiền Ti đã là thổ phách vương trong Ba Đạt Nhĩ tiểu thành, hắn ra đời đã có chắc một chiếc thìa vàng, được người sủng ái, phụ thân đích thân tìm một vị danh sư chỉ dạy, một đại đấu sư trở thành sư phụ của hắn, hơn hai mươi tuổi đã là một cửu tinh đấu sĩ, ngay lập tức sắp tiến vào tầng lớp đấu sư, luôn tự cho mình là giỏi giang.
Nửa năm trước Bối Kiền Ti mai danh ẩn tích, chuẩn bị một trò chơi cải trang vi hành, đổi một bộ thường phục đi tới dong binh công hội, trở thành một dong binh, cũng chính lúc này gặp được Bối Lợi Tư, trong lúc nhất thời kinh ngạc, sau đó cùng với Bối Lợi Tư và những người khác kết hợp thành một đoàn mạo hiểm quy mô nhỏ, hoàn thành một số nhiệm vụ không mấy khó khăn.
Nửa năm qua, Bối Kiền Ti nhiều lần muốn tỏ tình với Bích Lợi Tư nhưng Bích Lợi Tư đều không chấp nhận, điều này khiến cho Bối Kiền Ti cảm thấy Bích Lợi Tư là một người con gái tính khí kiêu ngạo, nàng không đồng ý trao tuổi thanh xuân của mình cho một mạo hiểm giả, một dong binh nghèo hèn lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng, nhưng Bối Kiền Ti lại không lo lắng về điều này, bởi vì hắn biết bản thân không giống với những kẻ khác trong đoàn có ý đồ xấu xa với Bích Lợi Tư, bản thân đường đường là một quý tộc thực sự, hơn nữa sau này sẽ kề thừa tước vị, trở thành thành chủ của Ba Đạt Nhĩ tiểu thành, Bối Kiền Tư luôn cho rằng chỉ cần mình để lộ ra thân phận của bản thân thì nhất định chiếm được Bích Lợi Tư dễ như trở bàn tay.
Hôm qua, sau khi bọn họ vừa trở về thành, Bối Kiền Ti liền trở về phủ đệ, hơn nữa còn hẹn gặp Bối Lợi Tư và những người khác ở đây, Bối Kiền Ti trở về phủ đệ trang điểm kỹ càng, mặc bộ y phục lộng lẫy, dẫn theo kỵ binh dưới tay mình từ sáng sớm đã đến đây, mục đích là để mọi người chấn động, trình diễn một trò tình yêu giữa quý tộc và mĩ nữ, theo hắn nghĩ, sau khi Bích Lợi Tư biết thân phận của mình nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng, sau đó nếu tỏ tình nhất định sẽ được chấp nhận… sau đó…
Có điều, đáng tiếc là hôm nay, sau khi hắn đến đây, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng… Bích Lợi Tư lại ngoại lệ, không thèm để ý đến điều này, điều này khiến cho tâm trạng Bối Kiền Ti hơi trầm xuống, có điều để lộ ra hứng thú càng mãnh liệt hơn, nhưng điều khiến cho Bối Kiền Ti không ngờ tới là, một gã trông như người bình thường, chỉ là một tên khuôn mặt trắng trẻo, tướng mạo trông không tệ, toàn thân trên dưới không có một thứ đáng tiền lại đến lúc này… hơn nữa Bích Lợi Tư lại gọi hắn là chủ nhân.
Chủ nhân… cách xưng hô này không thể gọi bừa bãi, đó… đó là cách xưng hô giữa nô lệ với chủ nhân, Bích Lợi Tư gọi như vậy cho thấy Bích Lợi Tư là một nữ nô… là một nữ nô, trong nháy mắt, trái tim Bối Kiền Ti chảy màu, hắn không ngờ nữ thần trong trái tim mình lại là nữ nô của kẻ khác, một nữ nô đê tiện, không có thân phận gì, sự khác biệt quá lớn khiến cho trái tim hắn bỗng nhiên thay đổi, tràn đầy lòng căm thù với Bạch Khởi và sự thất vọng với Bích Lợi Tư, hắn thề là mình nhất định phải giành được nữ nô xinh đẹp này… Cho dù là dùng hết tất cả các phương pháp của mình.
Hơn nữa… đối phương lại là một nữ nô thì không cần phải băn khoăn nhiều như vậy, cái gì mà phong độ thần sĩ, cái gì mà tình yêu… đều là trống rỗng… chỉ cần có thực lực là có thể…
"Này… tên mặt trắng, đứng lại cho ta!" Bối Kiền Ti cuối cùng đã không nhịn được mà đứng ra, bước về phía trước một bước, quát về phía Bạch Khởi trước mặt, mấy chục hộ vệ bên cạnh hắn cũng lần lượt rút vũ khí bên hông ra lạnh lùng nhìn về phía Bạch Khởi giống như lúc nào cũng có thể động thủ.
Lời này khiến cho Bạch Khởi lạnh lùng cười một tiếng, quay người nhìn một cái Bối Kiền Ti trước mặt nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Bích Lợi Tư là nữ nô của ngươi sao? Hãy giao cô ấy cho ta… ta có thể cho ngươi tiền… nếu không… hừ hừ…" Bối Kiền Ti nhìn lướt qua Bạch Khởi trước mặt tràn đầy uy hiếp nói.
Lời này khiến cho mấy người bạn của Bích Lợi Tư tức giận nhìn về phía Bối Kiền Ti, ai cũng không ngờ hắn lại dám nói những lời như vậy, có điều chỉ dám giận mà không dám nói, thân là một người bình dân, cho dù là dong binh, bọn họ cũng không dám khiêu khích quý tộc… bọn họ không có gan làm như vậy
" Ha ha…" Về điều này, Bạch Khởi khẽ cười hai tiếng, cơ bản không thèm để ý tới Bối Kiền Ti, sau đó quay người đi về phía Tiểu Kiền đang chăm chú rèn sắt ở đó, lúc này Tiểu Kiền không hề nhúc nhích, không ngừng ở đó gõ miếng sắt nóng đỏ trong tay mình, còn về bọn Bối Kiền Ti, hắn luôn coi như không nhìn thấy.
"Ta nói này, Tiểu Kiền… ngươi luôn rèn sắt như vậy, một câu cũng không nói, lão tửu quỷ thì lại cả ngày uống rượu, việc kinh doanh của các ngươi có thể tốt sao?" Bạch Khởi đi đến, thấp giọng nói.
Lời này khiến Tiểu Kiền dừng động tác trong tay lại nhìn Bạch Khởi trước mặt một chút, tinh quang trong mắt tăng vọt, vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức phức tạp nhìn Bạch Khởi một cái, thấp giọng lẩm bẩm nói: " Nửa năm nay ngươi rốt cuộc đã gặp được những gì… ta bây giờ... đã nhìn không thấu ngươi rồi."
"Nhìn không thấu là đúng, nói thế nào… ta cũng lợi hại hơn ngươi một chút, đúng không? Nếu lại để ngươi nhìn ra độ nông sâu của ta thì không được… thế nào, có muốn giao đấu với ta một chút không? Hay là… đợi lát nữa tìm nơi nào đó chúng ta tỉ thí một chút?" Đây là lần đầu tiên chủ động khiêu chiến kể từ khi Bạch Khởi quen biết Tiểu Kiến, đương nhiên điều này không khỏi có chút cảm giác ức hiếp người, Bạch Khởi hiện nay đã là một cường giả đấu tông thực sự, toàn lực phát ra đấu khí có thể có thể một mình đầu với ngàn người đội quân toàn phó vũ trang quân đoàn tinh nhuệ, hơn nữa bảo đảm toàn thắng, còn Tiểu Kiền chẳng qua chỉ là một cửu tinh đấu linh, so với Bạch Khởi ai mạnh ai yếu, vừa nhìn là biết.
Huống chi Liệt Sơn quyền của Bạch Khởi đã đạt đến đệ ngũ trọng, biến thái tới cực điểm, công kích với sức mạnh gấp năm lần, có thể đánh chết lục tinh đấu tông, chứ đừng nói là Tiểu Kiền.
"Ha ha… tiểu tử, vừa có chút tiến bộ đã đến ức hiếp đồ đệ ta… ngươi thật sự không phải tốt đẹp gì, nếu ngươi đã muốn giao đấu một trận, hai chúng ta sẽ vui đùa một chút… hừm… thật là đáng ghét, vừa đột phá giới hạn nên người ngoài rất khó nhìn ra cấp bậc của ngươi, bây giờ… mấy sao rồi?" Đột nhiên giọng nói ồm ồm của Âu đại sư truyền đến, hiển nhiên ông ấy đã tỉnh rượu rồi.
"Tam tinh mà thôi…" Bạch Khởi cười nói, vừa nói vừa nhìn Âu đại sư, vẫn nhìn không thấu đối phương, điều này khiến cho Bạch Khởi kinh ngạc, đồng thời cũng tin lời Âu đại sư nói, có lẽ người đột phá ngoài cấp đấu tông rất khó nhìn ra thực lực cụ thể của hắn.
"Tam tinh ư? ừm… tiểu tử… Ngươi thật sự kinh khủng a, ban đầu khi cái lão Bạch Ngọc Đường bảo ngươi đến đây, điều ông ấy nói trong thư ta vẫn có chút không tin, cho rằng ông ta đang khoác lác, có điều bây giờ xem ra lão tiểu tử đó không những không nói khoác, trái lại còn rất khiêm tốn… tiểu tử ngươi không thể dùng thiên tài để hình dung nữa rồi, chỉ có thể nói là một kẻ biến thái… một kẻ biến thái triệt để từ đầu đến đuôi." Âu đại sư trợn mắt nhìn Bạch Khởi tràn đấy vẻ cảm khái nói.
Bọn họ ở đây ôn chuyện còn Bích Lợi Tư lặng lẽ đứng bên cạnh, Bối Kiền Ti bị mọi người bỏ qua bên đó lại không nhẫn nhịn được nữa, tuy hắn nghe không hiểu hai người thợ rèn và tên mặt trắng trước mặt đang nói gì… nhưng lại nghe thấy hai chữ tam tinh, nhìn lại tên mặt trắng đó, ngay đến huy chương đấu sĩ cũng không có, hơn nữa dáng vẻ mới chỉ mười mấy tuổi, điều này khiến cho Bối Kiền Ti bực mình, một tam tinh đấu giả ngay huy chương cũng không có lại dám coi thường mình… một kẻ bình dân lại coi rẻ quý tộc, điều này khiến cho Bối Kiền Ti hoàn toàn nổi giận.
"Người đâu… hẫy giết mấy tên khốn khiếp này và bắt nữ nhân kia đi cho ta…" Bối Kiền Ti bị người ta coi thường khinh miệt cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, bạo phát ra bản tính nguyên sơ nhất, thực ra, nửa năm trước Bối Kiền Ti cũng là một kẻ đức hạnh, nửa năm nay đã có sự nhẫn lại, dù sao, hắn muốn theo đuổi Bích Lợi Tư đương nhiên sẽ không làm quá đáng, nhưng bây giờ thân phận nữ nô của Bích Lợi Tư bị vạch trần rồi, hắn không còn gì phải băn khoăn nữa… hắn đã bắt đầu chuẩn bị cướp đoạt…
"Ha ha… tiểu tử, xem ra chúng ta gặp rắc rối rồi." Âu đại sư dựa vào bức tường bên cạnh, uống một ngụm rượu, nói giọng trêu chọc không thèm để ý.
"Còn dám nói nữa? Nếu không phải ngươi làm mất tai của Bích Lợi Tư (Bích Lợi Tư là Tinh Linh), còn để cho cô ta chạy ra ngoài cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy…" Liếc nhìn Âu đại sư một cái, Bạch Khởi không nhanh không chậm nói, hắn đã đại khái đoán ra tai của Bích Lợi Tư có lẽ là một loại công cụ ma pháp thượng cổ, ẩn dấu đặc chủng của Tinh Linh tộc của nàng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Haha, chẳng qua chỉ là một cái tiểu đạo mà thôi… không có gì phi thường cả, chỉ cần lấy xuống là được.. ngươi hãy giải quyết những phiến phức này trước đi." Âu đại sư không thèm để ý nói, nói xong bĩu môi nhìn Bối Kiền Ti và đám thuộc hạ đang xông tới đó.
Về điều này, Bạch Khởi lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt khinh thường, sau đó hóa thành một trận lưu quang xông ra bên ngoài, bọn người chỉ nhìn thấy trong thời gian nháy mắt Bạch Khởi đã trở về vị trí của mình, giống như không hề có bất kỳ một động tác nào vậy, có điều Bối Kiền Ti không biết từ lúc nào bị Bạch Khởi tóm lấy trong tay, nắm lấy cổ họng kinh hãi nhìn Bạch Khởi, còn những thuộc hạ của Bối Kiền Tư vẫn giữ nguyên động tác như trước, sau một hồi lâu, từng người mới phát ra một tiếng kêu thảm, ầm ầm ngã xuống, máu tươi chảy đấy xuống đất, đám người đứng xem xung quanh, ai nấy đều kinh ngạc kêu lên, rối rít sợ hãi vừa chạy vừa kêu… ai cũng không ngờ là Bạch Khởi lại giết người, giết người ngay trên đường, hơn nữa lại chỉ trong nháy mắt giết chết mấy chục hộ vệ quý tộc.
"Hãy nhớ, kiếp sau không được bừa bãi khiêu khích người khác…" Không cho Bối Kiền Ti có cơ hội nói, Bạch Khởi nhẹ tay dùng sức, sau đó trực tiếp bóp chết Bối Kiền Ti trước mặt, động tác cực nhanh, lòng dạ độc ác làm cho người ta phải kinh hãi…
Đồng bạn trước đây của Bích Lợi Tư, từng người ngây ra đứng đó, vẻ mặt sợ hãi nhìn Bạch Khởi, cơ thể bắt đầu run rẩy, bọn họ không dám tin những điều này là sự thực, người nào người nấy vô cùng sợ hãi nhìn Bạch Khởi, sợ mình cũng rơi vào tình cảnh như Bối Kiền Ti…
"Ai da… tiểu tử này… bây giờ thực sự lòng dạ độc ác, Sát thần Bạch Khởi, cái tên này quả nhiên không sai… ừm… Thật mong đợi sau khi ngươi trở về vương đô sẽ có cảnh tượng như thế nào, xem ra những người ở vương đô đó hẳn là sẽ rất kinh ngạc… ha ha…" Nhìn Bạch Khởi trước mặt, Âu đại sư uống một ngụm rượu, hưng phấn nói.