- Hả…
Hầu Tước Đỗ Tân đã có sự chuẩn bị nghe Bạch Khởi chơi xỏ, nghe xong lời này trong thoáng chốc phun hết toàn bộ nước trà trong miệng ra, sau khi ho hai tiếng mãnh liệt nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt giận dữ nói:
- Ngươi nói bao nhiêu? Một trăm vạn kim tệ! Ngươi vậy là xảo trá! Thật là xảo trá!
Phải biết một trăm vạn kim tệ tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Đỗ Tân gia có tiền điều này không giả, họ có thể lấy ra một trăm vạn điều này cũng không giả. Nhưng một trăm vạn kim tệ, đủ để xây dựng một quân đoàn hoàn chỉnh. Một trăm vạn kim tệ ai coi cũng không phải là con số nhỏ, Đỗ Tân gia tuy rằng có thể lấy ra, nhưng cũng là xuất huyết nhiều. Đỗ Tân gia đương nhiên là không đồng ý, tài sản mấy trăm năm tích lũy của Đỗ Tân gia cũng không phải để tiêu xài như vậy.
- Đương nhiên! Điều này… ta không bắt buộc…, ngươi cũng đừng nói ta xảo trá, nếu ngươi cảm thấy không được, vậy thì bỏ đi… ta về trước, chừng nào ngươi nghĩ thông rồi, chừng đó hãy nói.
Bạch Khởi sau khi uể oải trả lời một câu như vậy, nói xong quay người rời khỏi.
- Được rồi… nhưng một trăm vạn kim tệ đủ để xây dựng một binh đoàn hoàn chỉnh, ngươi phải biết là bất kể ai cũng không thể một lần lấy ra nhiều tiền như vậy, bớt chút có được không?
Cò kè mặc cả là sở trường của thương vụ đại thần này.
- Bớt chút? Vậy không được. Ngươi phải biết giờ ta đang thiếu tiền, hay là ta viết giấy nợ cho ngươi, chỉ thu của ngươi tám mươi vạn, sau nó thiếu ngươi hai mươi vạn, năm mươi năm sau trả?
Bạch Khởi nhìn thoáng qua Hầu Tước Đỗ Tân đang ở trước mặt sau đó rất vô sỉ nói.
Lời nói này lập tức khiến Hầu Tước Đỗ Tân trợn trắng con mắt, năm mươi năm sau trả? Lời này nói ra coi không như không nói, sau năm mươi Bạch Khởi nhà ngươi không chắc có còn ở đây không, vậy lúc đó Đỗ Tân gia của hắn không biết kiếm ai đòi tiền, nói như vậy coi như cho không Bạch Khởi một trăm vạn kim tệ?.
- Năm mươi vạn, chỉ có nhiêu đây thôi, ngươi lấy hay không… phải biết là năm mươi vạn kim tệ không phải con số ít, đủ cho ngươi xây dựng một quân đoàn mười vạn người… Người thanh niên tốt nhất là đừng quá tham lam…
Hầu Tước Đỗ Tân lạnh lùng nói, một bước cũng không nhường.
- Lão nhân gia người đã nói như vậy, vậy ta cũng miễn cưỡng chút, lấy ngươi chín mươi năm vạn thôi, thấu một số nguyên như thế nào? Ta đã rất nể mặt ngươi, chín mươi năm vạn không thể bớt nữa, nếu không chúng ta nhất phách lưỡng tán.
Bạch Khởi cũng cò kè trả giá nói, khuôn mặt tràn đầy quyết đoán.
- Sáu chục vạn! Sáu chục vạn ta có thể cho là tốt nhất… nếu không thì nhất phách lưỡng tán.
- Không được… sáu chục vạn quá ít rồi, ít nhất cũng phải chín mươi vạn, không thể ít hơn, bớt thêm chút ít nữa, ta thà cá chết lưới rách với ngươi.
- Vô nghĩa… chín mươi vạn ngươi muốn thiết nghĩ cũng quá nhiều rồi, bảy mươi vạn, đây đã là mức giới hạn lớn nhất của ta nếu không giống như ngươi nói mọi người cá chết lưới rách.
- Ngươi đã nói vậy,… nếu đã muốn cá chết lưới rách thì cá chết lưới rách vậy… ai sợ ai, ta lập tức kêu Độc Cô Chiến Thiên vào giết các ngươi, cùng lắm thì ta chết ở dây, tám mươi năm vạn, ngươi chịu không, không chịu ta lập tức đi gọi người đến!
Bạch Khởi giận dữ hét lên, một bộ mặt không sợ chết.
- Tám mươi vạn, nhiều hơn một xu, lão tử bây giờ sẽ giết ngươi, sau đó đợi Độc Cô Chiến Thiên vào liều mạng với ta.
Hầu Tước Đỗ Tân đập bàn một cái, một bộ mặt đại ca xã hội đen nói.
- Được thì giao dịch!
Cuối cùng hai người ở giá cả tám mươi vạn giải quyết chuyện này, Đỗ Tân gia cho Bạch Khởi tám mươi vạn kim tệ kết thúc chuyện này, và Bạch Khởi dẫn theo Độc Cô Chiến Thiên rời khỏi, đương nhiên Bạch Khởi có một yêu cầu đó là lập tức đưa tiền, Bạch Khởi nói rất rõ, sợ Đỗ Tân gia quỵt nợ.
Hầu Tước Đỗ Tân cũng rất sảng khoái, trực tiếp cho người khiên ra mười cái rương lớn để trước mặt Bạch Khởi, Bạch Khởi không nói hai lời vung tay một cái thu toàn bộ lên, trong lúc cha con Hầu Tước Đỗ Tân há hốc mồm đem theo kim tệ nghênh ngang rời khỏi nơi này….
- Đó… Đó là Không Gian Giới Chỉ… là Không Gian Giới Chỉ… phụ thân…
Mã Đặc Nhi kinh hãi đẩy đẩy Hầu Tước Đỗ Tân ở kế bên nói. Thần khí này đã biến mất rất nhiều năm, bây giờ ở Đại Lục có Không Gian Giới Chỉ chẳng qua chỉ là số ít, toàn bộ nằm trong tay các đại hoàng thất hoặc trong tay số ít các gia tộc siêu cấp, bên ngoài vốn không có lưu truyền, mỗi một cái đều giá trị liên thành….
- Ta cũng thấy rồi… tên Bạch Khởi đáng chết, sao lại có vật như thế này, chẳng lẽ sau lưng hắn có người nào hỗ trợ?
Hầu Tước Đỗ Tân hoàn thần lại nhắm mắt lại nhìn Bạch Khởi rời khỏi tự mình lầm bầm nói.
- Phụ thân… chuyện này chúng ta không thể cho qua như thế được, hay là con đi hậu viện trước mời thúc tổ ra tay. Trong thời gian ngắn giết thằng Bạch Khởi cướp lại tiền của chúng ta… Mặt mũi của Đỗ Tân không thể để mất như vậy được…
- Không… Bạch Khởi này e rằng không đơn giản như vậy, Không Gian Giới Chỉ… vật này là Thần khí hàng thật giá thật, là vật từ thời Ma Pháp Văn Minh lưu truyền đến bây giờ, mỗi chủ nhân của nó đều không đơn giản, mức độ thực lực khổng lồ chúng ta khó mà tưởng tượng nổi. Bây giờ Bạch Khởi lại có một cái, xem ra là Không Gian Giới Chỉ cao cấp, vật này tuyệt đối không phải người bình thường có thể có được. Ta không sợ Bạch Khởi, nhưng… ta sợ sau lưng hắn có thế lực nào mà chúng ta không biết… Con phải biết rằng, vật này cho dù là lão quỷ Bạch gia Bạch Ngọc Đường cũng không có tư cách có…
Hầu Tước Đỗ Tân nhìn thoáng qua Mã Đặc Nhi đang ở bên cạnh lắc lắc đầu, nói xong liền lâm vào trong trầm tư suy nghĩ..
Mã Đặc Nhi có chung ý nghĩ với lời nói của phụ thân mình, hắn biết trí tuệ của hắn không thể đem so sánh với phụ thân hắn, đối với mệnh lệnh của phụ thân hắn chưa bao giờ phản lại. Trong lúc này nghe xong lời nói của Hầu Tước Đỗ Tân, trong lòng thoáng chốc trở nên nghiêm nghị đem kế hoạch định nhờ Thúc Tổ giết chết Bạch Khởi ném sau đầu. Bởi vì hắn biết rõ nếu phán đoán của phụ thân là chính xác, vậy thế lực phía sau Bạch Khởi tuyệt đối không phải là Đỗ Tân gia có thể đụng tới. Thậm chí có thể dính dáng đến Độc Cô gia khủng bố đó.
Nếu là như vậy, chuyện báo thù tốt nhất là đừng nên nghĩ tới, tám mươi vạn kim tệ đó coi như để mua sự bình an vậy, tóm lại là đừng mong đòi về nữa.
o0o
Bạch Khởi dẫn Độc Cô Chiến Thiên rời khỏi Hầu Tước Đỗ Tân gia, sắp xếp Độc Cô Thiên đi về, sau khi một mình đến A Lý nơi đó lấy mười chín vạn kim tệ một mình về tới nhà. A Lý nơi đó đại khái có khoảng ba mươi vạn vốn lưu động, vốn là dùng để tiếp tục mở rộng thị trường. Nhưng đáng tiếc là bị Bạch Khởi lấy đi ba phần hai, không thể không trì hoãn đại bộ phận kế hoạch. Điều này khiến A Lý rất phiền muộn, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao Tử Kinh Hoa thương hội này là của Bạch Khởi, Bạch Khởi mới là chủ, hắn cần thì đương nhiên có thể lấy đi.
Sau khi từ A Lý nơi đó lấy đi mười chín vạn kim tệ. Kim Tệ trong tay Bạch Khởi gom đủ chín mươi chín vạn, đương nhiên Bạch Khởi còn mấy ngàn tiền tiêu vặt chưa tính vào trong đó.
Bạch Khởi cần nhiều kim tệ như vậy đương nhiên không phải vì ham chơi, mà là có chuyện phải làm, bây giờ mình đã là một Tam Tinh Đấu Tông, muốn thăng cấp nhanh vẫn cần lượng lớn kim tệ. Từ Tam Tinh Đấu Tông muốn nâng lên Cửu Tinh Đấu Tông, trong khoảng đó có Lục Tinh, muốn đột phá cần vỏn vẹn chín mươi chín kim tệ, đây là một số tiền lớn, cho dù Bạch Khởi có Hắc Y Quân chống đỡ, có Tử Kinh Hoa thương hội của A Lý, vẫn không thể nào lấy ra nhiều tiền như vậy được. Dù sao sạp càng lớn cần tiền càng nhiều, ở nơi hỗn loạn đó còn dư lại chỉ toàn là cá con, mèo con. Tuy rằng nhiều nhưng dầu không nhiều, Hắc Y Quân cũng không phải là cường đạo vô ác bất tác, thu nhập đương nhiên cũng giảm rất nhiều, vỏn vẹn một vạn người phải ăn phải uống, binh khí ngựa đều phải tu chỉnh những thứ này đều là tiền… Tử Kinh Hoa thương hội muốn mở rộng cũng là tiền, Bạch Khởi không có nhiều tiền như vậy, vốn vô phương mở rộng ra, càng không cần nói đến nâng cao thực lực, cho nên Bạch Khởi ở vị trí Tam Tinh Đấu Tông đã dừng lại hai ba tháng, điều này khiến Bạch Khởi có chút sốt ruột.
Chuyện này của Hầu Tước Đỗ Tân vừa đúng lúc cho Bạch Khởi một cơ hội xảo trá, không nói hai lời làm ra nhiều tiền như vậy là để cho mình thăng cấp. Sau khi chờ đến thăng cấp Bạch Khởi tuy rằng không phải là ngọn cao phong của Ba Phạt Lợi Á, nhưng ở nguyên cái Ba Phạt Lợi Á mà nói, bất kể nơi âm tối như thế nào trên bề mặt mà nói Cửu Tinh Đấu Tông đã có thể liệt vào Thập Đại Cao Thủ.
Đương nhiên những cái này là trên bề mặt tri thức, dù sao Ba Phạt Lợi Á cao thủ cũng không ít, quỷ mới biết được có hay không mấy người Đấu Vương cấp cao thủ ẩn nấp trong đó.
Về phần Đầu Vương Cấp… Bạch Khởi không phải là không nghĩ, nhưng phí tiêu hao cho Đấu Vương Cấp quá kinh khủng, chỉ là đột phá giới hạn nâng đến Nhất Tinh Đấu Vương đã tốn vỏn vẹn năm mươi lăm vạn kim tệ, mỗi lần thăng một cấp phải thêm năm vạn kim tệ, e rằng người như Quốc Vương cũng chi tiêu không nổi… Đối với Bạch Khởi càng là một hy vọng xa vời.
- Cửu U…, đổi tất cả kim tệ, nâng cho đến Cửu Tinh Đấu Tông!
Bạch Khởi ngồi trong nhà khe khẽ nói.
o0o
- Ha ha. Được không vấn đề tiểu tử… đợi đó… .
Cửu U vừa dứt lời, Bạch Khởi toàn thân trên dưới đã bị một luồng năng lượng của máu đỏ vây quanh, thực lực nguyên người trong thoáng chốc nâng lên rất nhanh.
Ma thần Đại Hắc Thiên ngắm nghía A Tu La trong tay của Bạch Khởi vẻ mặt phiền muộn nghĩ:
- Trời ạ, thân thể tiểu này rốt cuộc là ai sống nhờ, tại sao lại như vậy? Cách một khoảng thời gian phải nâng cấp cho tiểu tử này một chút, nếu cứ như vậy, tiểu tử này chẳng phải muốn thành thần? Tại sao cái tên kia không giúp ta. Ôi ôi… Nếu như giúp ta, e rằng ta đã sớm có thân thể rồi…
Đương nhiên oán niệm của Đại Hắc Thiên, Bạch Khởi là không thể nào biết. Bởi vì hắn đã chìm đắm trong năng lượng nguồn chảy đó. Khi hắn tỉnh lại cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, đấu khí màu xanh đã càng phát càng thâm thúy, trong đó mang theo chút lam quang, hiện tượng này đã chứng minh một việc, Bạch Khởi bây giờ đã là Cửu Tinh Đấu Tông, thậm chí ở biên giới Đấu Vương …