Việc chiêu mộ tân binh không có phiền phức gì, giống như cách nghĩ của bọn Uông Hải, không có ai trong lúc này muốn đi gây hấn với Bạch Khởi, bài học của Đỗ Tân Gia vẫn còn hiển hiện ở đó, ai cũng không muốn đi dây dưa vào gã Bạch Khởi, dù gì hai đại nhân vật Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, còn có uy lực của viên đạn hình người Cô Độc Chiến Thiên khiến mọi người đều không dám tự chuốc phiền phức.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua… Đoạn thời gian này của Bạch Khởi luôn bận bịu tối mắt tối mũi, tuy chuyện luyện binh không cần hắn phải lo lắng nhiều, nhưng thân là chủ soái, Bạch Khởi không thể tự ý bỏ đi, còn phải ở lại trong quân để tạo lập uy tín cho mình, đôi lúc nhàn hạ cũng không thoát được hai tên cả ngày nhàn hạ vô vị như Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, buồn bực đến độ khiến người khác mệt mỏi phát hoảng. Nếu không phải là Bạch Kình Thiên bắt đi học binh pháp chiến lược, tóm lại ngày ngày đầy đủ mọi chuyện, hiệu quả cũng dễ nhìn thấy, Bạch Khởi của bây giờ trong binh đoàn một thật sự rất có uy tín, tuy còn kém xa với mức được những binh sĩ này tôn sùng một cách mù quáng, nhưng ít nhất… Ít nhất mọi người đối với Bạch Khởi đều rất tâm phục khẩu phục, không ai dám kháng lệnh của Bạch Khởi.
- Tiểu tử a… Ngày nào cũng thật nhàn rỗi, nếu ta tính không nhầm… Còn mấy ngày nữa ngươi có lẽ sẽ cùng cái gì… Ô… Đúng rồi cùng An Đức Lỗ gì đó quyết đấu nhỉ, hắc hắc… Đến lúc đó tiểu tử ngươi có thể có được hai vạn điểm giao dịch và một bảo thạch nhiệm vụ cấp B rồi.
Bạch Khởi đang ngồi trong phòng nhàn nhã uống trà, Tiểu Lan được điều sang từ chỗ của Mã Tháp Sa còn có nữ bộc luôn bên cạnh, xạ thủ Tinh Linh cao cấp Bích Lợi Tư đứng hai bên hầu trước mặt Bạch Khởi, một người bóp chân cho hắn, còn một người đút hắn ăn hoa quả, cuộc sống hủ bại, hưởng lạc cực độ, có điều những ngày tốt đẹp này chẳng qua một lúc sau đã bị một âm thanh khiến người khác sầu não vang lên trong đầu Bạch Khởi.
- Đúng vậy… Chém hắn không phải là vấn đề… Chỉ là phần thưởng quá ít….
Bạch Khởi chán nản thở dài, trong đầu trả lời lại Cửu U.
- Uhm… Tiểu tử, làm người đừng có mà tham lam quá, lúc đó khi ngươi gặp gã đó cũng chẳng qua là một Đại Đấu Sư nhỏ nhoi, hai vạn điểm giao dịch và bảo thạch nhiệm vụ cấp B, đã là phần thưởng không tồi rồi, đối với ngươi hiện tại mà nói thì có tính là gì, có điều nếu là ngươi lúc đó mà thì lại không phải ít đâu… Sao lại không bằng lòng nữa? Vậy được… Đợi khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi, cho ngươi thêm vài thú vui để chơi.
Tiếng Cửu U trêu chọc vang lên.
Lời của Cửu U ngay lập tức khiến Bạch Khởi cảm thấy một luồng khí lạnh buốt khó có thể tả, tên này mà tìm thú vui cho mình? Vậy thì có thể là thứ gì tốt sao? Bạch Khởi vừa nghe thấy đã muốn phản đối, lập tức hét lên trong lòng:
- Đợi đã… Lời của ta vẫn chưa nói hết mà..
Nhưng đáng tiếc… Bạch Khởi không nghe được câu trả lời của Cửu U, chỉ có thể âu sầu trợn mắt, ngồi thẳng người, nhìn sắc trời đã tối, mình cũng nên đi đến quân doanh rồi.
Bạch Khởi vừa đứng dậy, bên ngoài lại có một giọng nói của một nô bộc đang thở dốc vang lên:
- Đại thiếu gia… Lão gia muốn ngài… mau đi! Ở… Ở đại sảnh….
Bạch Khởi sững người, nhưng lập tức gật đầu, cao giọng nói:
- Ngươi đi trước đi, ta lập tức đến ngay..
Vừa nói Bạch Khởi chỉnh lại y phục trên người. Những nếp nhăn trên quân phục được Bạch Khởi vuốt lại phẳng phiu, sau đó nhìn lại người mình rồi bước ra bên ngoài, trên đường đi đến đại sảnh, tuy không biết Bạch Kình Thiên tìm mình có chuyện gì, nhưng lúc này có lẽ là thời gian mình cần đi đến quân doanh, Bạch Kình Thiên đại khái cũng ra ngoài vào lúc này, bản thân ông lại không đi hơn nữa còn gọi mình, chắc là đã xảy ra chuyện gì, nếu không người phụ thân trước nay đều tuân thủ thời gian này sẽ không làm như vậy.
Bạch Khởi xuyên qua đình viện của Bạch Gia, bước tới con đường nhỏ được xếp thành bởi những viên đá, đi qua khu rừng hoa đào, bước qua cửa bên đến chính sảnh, lúc này Bạch Khởi phát hiện xung quanh chỗ này lại có rất nhiều thân binh hộ vệ của Bạch Gia, thủ hạ thân tín của Bạch Kình Thiên từng người từng người đều đứng giữ ở bốn phía, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại phải làm long trọng thế này, bên trong Bạch Gia còn giới bị bốn bề.
- Đại thiếu gia.
Hộ vệ xung quanh nhìn thấy Bạch Khởi liền dồn dập cúi đầu chào, Bạch Khởi gật đầu cũng không nói gì thêm mà bước vào bên trong, khi Bạch Khởi bước tới cánh cửa đại sảnh, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến mình chóng mặt xây xẩm đầu óc, Bạch Kình Thiên thân vận nhung trang đang quỳ dưới đất ở trước mặt một người đang đối lưng về phía cửa đại sảnh.
Bạch Khởi khó có thể tưởng tượng rằng rốt cuộc là ai lại khiến Bạch Kình Thiên quỳ ở đây, hơn nữa còn tỏ ra rất tình nguyện chấp nhận như vậy với người kia, e rằng Hoàng Đế lão tử Lý Tự Minh cũng không đến mức như thế… Hơn nữa… Bạch Khởi còn cảm thấy thân ảnh của người này đôi chút quen thuộc… Đợi đã… Thân ảnh này không phải là Lão tổ tông Bạch Ngọc Đường sao? Ngoài ông ấy ra thì còn có thể là là?!
- Lão tổ tông… Người đến rồi?
Bạch Khởi vội chạy qua, mở miệng nói, rồi liếc qua Bạch Kình Thiên đang đầy vẻ hổ thẹn quỳ dưới đất, không hiểu người cha của mình làm gì, lại khiến cho Lão tổ tông không vui như vậy…
- Ha ha… Ta dĩ nhiên là đến rồi, sắp tới lúc con và An Đức Lỗ tỉ thí rồi, sao ta lại không tới được? Nếu không chẳng phải để cho lão Ti Kiêu Kiệt xem trò cười hay sao? Hắn đã đến Vương Đô, sao ta lại không thể đến chứ?
Bạch Ngọc Đường nghe thấy Bạch Khởi hỏi liền cười ha hả xoay người nói với Bạch Khởi như vậy.
Có điều khi ông nhìn thấy Bạch Khởi sắc mặt chợt biến đổi, nét mặt u ám rạng rỡ biến đối vài lần, không dám tin vào mắt mình lẩm bẩm nói:
- Điều này… Điều này sao có thể? Sao có thể… Con… Sao con có thể tiến bộ nhanh như vậy… lẽ nào… Con đã đạt đến mức này?
Bạch Kình Thiên lúc này đang quỳ bên cạnh nét mặt cũng trở nên cổ quái, ban đầu tưởng rằng nhân vật như Lão tổ tông đã vượt qua thế ngoại, không bị bên ngoài quấy rối, hơn nữa Bạch Khởi là con cháu của ông, thiết nghĩ còn hiểu hơn bản thân, không ngờ sau khi Lão tổ tông thấy thực lực của Bạch Khởi, bộ dạng lại không bằng được cả mình…
Có điều Bạch Kình Thiên nào biết rằng cảm giác của hắn và Lão tổ tông không giống nhau, phải biết rằng hai năm trước khi Bạch Ngọc Đường gặp Bạch Khởi, Bạch Khởi chẳng qua chỉ là một Đấu Sĩ mới nhập môn mà thôi, trong hai năm lại đạt tới cấp Đấu Tông… Điều này… Thật khiến cho người khác khó có thể tin được…
Ngược lại đối với Bạch Kình Thiên mà nói, sự bất ngờ lại bé hơn đôi chút, một là Bạch Ngọc Đường đã được thần hóa trong lòng mỗi người ở Bạch Gia, hai là ông hoàn toàn không rõ tu vi lúc trước của Bạch Khởi, chỉ là tự bản thân cho rằng căn cơ của Bạch Khởi vững chắc, đã tu luyện một cách đặc thù nào đó, mới có thể tiến bộ nhanh như vậy… Bởi vì Bạch Ngọc Đường, sự bất ngờ mà Bạch Kình Thiên nhận được quả thực không lớn.
- Uhm… Người nói đúng rồi… Con đích thực đã làm được.
Bạch Khởi mỉm cười sờ mũi mình nói. Xem ra hình như có chút ngượng nghịu.
- Cái gì! Đạt đến thật rồi!
Bạch Kình Thiên và Bạch Ngọc Đường cùng hét lớn lên, sau đó cùng nhìn nhau và cùng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, phải biết rằng suy đoán chỉ là suy đoán, tuy trước đó hai người thực sự là suy đoán như vậy, nhưng khi họ được Bạch Khởi tận miệng thừa nhận rồi cảm giác lại hoàn toàn khác nhau, trong lòng hai người lúc này giống như một bình ngũ vị, cảm giác nào cũng có, hài lòng, vui mừng, cười khổ, thậm chí là có chút đố kỵ và bất lực.
Bạch Ngọc Đường và Bạch Kình Thiên đồng thời cũng hiện ra một nụ cười chua xót, sự chua xót của Bạch Ngọc Đường là cảm thấy bản thân dường như không còn gì để trao cho Bạch Khởi nữa. Một lão già tu luyện cật lực như mình, dày vò bản thân như vậy cũng chỉ khiến trong một năm hắn tiến bộ lên đôi chút mà thôi, tăng lên hai cấp bản thân đã thấy hài lòng lắm rồi, nhưng đặt vào vị trí tiểu tử này không qua đầy một năm… người ta đã nhảy lên đến cấp Đấu Tông rồi… Điều này… Điều này thật quá khó tin. Tuy biết tiểu tử này là một thiên tài quái dị… Nhưng nhất thời Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy bản thân không thế đón nhận được, Bạch Ngọc Đường cảm thấy, mình lúc trước ở trước mặt Bạch Khởi kể về quá trình phấn đấu của mình lúc trẻ, quả thực là một hành động cực kỳ ngu ngốc, với việc tự đánh vào mặt mình thì có gì khác biệt, bởi vì khi trẻ ông cũng được coi là tài giỏi… Nhưng so sánh với Bạch Khởi… Chút quá trình phấn đấu của mình, tốc độ thăng cấp của mình thật sự không đáng để nhắc tới, thậm chí Bạch Ngọc Đường nhớ lại mình nói với Bạch Khởi khi mình còn trẻ là một thiên tài, Bạch Khởi rất giống mình… Hiện giờ nghĩ lại… Lời nói này thật là đại ngốc… Bản thân như mình cũng gọi là thiên tài? Vậy thì Bạch Khởi gọi là gì? Bản thân so bì cùng người ta… Ngay cả đến tên ngốc cũng không bằng… Nghĩ đến đây sắc mặt của Bạch Ngọc Đường đã hơi đỏ lên.
Bạch Kình Thiên thì lại càng ngượng hơn, thân là cha lại không biết con trai mình, những năm nay hắn vốn sống trên thân chó mà… Bản thân còn thường khoác lác trước mặt con trai về chiến công hiển hách của mình, thực lực kinh người của mình, hiện tại nghĩ lại sau này cái mặt này không biết để ở đâu…
Hít một hơi thật sâu, Bạch Ngọc Đường cuối cùng ngồi xuống, cầm tách trà trên bàn lên, uống vài ngụm, sau khi để bản thân bình thường lại mới quay sang Bạch Khởi khô khan hỏi:
- Mấy Tinh rồi?
Đương nhiên Bạch Ngọc Đường nói như vậy là để hiểu rõ thực lực của Bạch Khởi, đồng thời cũng định chỉ đạo cho Bạch Khởi ở cấp độ Đấu Tông, dù gì đây đã là chuyện cuối cùng ông có thể làm được.
- Mức… Cửu Tinh…
Bạch Khởi nhìn những hộ vệ bên ngoài không nghe thấy rồi, mới nhỏ giọng nói một câu.
- Ặc ặc.
Bạch Ngọc Đường nháy mắt đã phun ngụm nước trà mình vừa uống ra, rồi dần hồi phục lại, thầm nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, con trai mạnh hơn cha là chuyện tốt, nhưng Bạch Kình Thiên thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
- Cửu Tinh? Cửu Tinh Đấu Tông? Trời ơi… Có nghĩa là thiếu chút nữa thôi là trở thành Đấu Vương rồi, điều này thật quá bất ngờ….
Hai người cơ hồ đồng thời nghĩ như vậy, nét mặt rạng rỡ cũng không thể rạng rỡ hơn.