- Huynh đệ đi chậm lại… ngươi chờ chút…
Một giọng nói giống như phụ nữ vang lên sau lưng Bạch Khởi, tại sao lại có giọng nói như phụ nữ, nguyên nhân rất đơn giản, chủ nhân của giọng nói này là kẻ giống như nữ nhân, tuy rằng giọng của thanh niên này rất hay, thậm chí hay hơn giọng của đại đa số phụ nữ, là thần tượng của vô số nữ nhân, dung mạo cũng hắn cũng là thần tượng của vô số nữ nhân, nhưng bất kể như thế nào… vị thanh niên này đích thực là một người đàn ông hàng thật giá thật, điểm này không thể nghi ngờ, yết hầu lòi ra cùng với bộ ngực xẹp lép là chứng minh tốt nhất, Bạch Khởi không tin phụ nữ có thể mọc yết hầu, điều này Bạch Khởi có thể phân biệt rất rõ.
- Sao? Có chuyện gì sao?
Bạch Khởi quay người nhìn gã giống như nữ nhân một cái… sau đó lộ ra một nụ cười hỏi, tuy rằng nói với tướng mạo và thân hình của vị thanh niên này, Bạch Khởi có chút kì thị nhưng đối với nhân phẩm của vị thiếu niên này Bạch Khởi không có gì hoài nghi, từ biểu hiện lúc nãy có thể thấy.
- Cái này… Khụ khụ… Tiểu đệ Lý... Lý Linh… vừa nãy cám ơn huynh, nếu không nhờ có huynh đệ không biết làm thế nào cho tốt… cái kia… đệ còn chưa báo đáp huynh… Chi bằng… đệ mời huynh ăn cơm, thấy sao?
Lý Linh mặt ửng đỏ nhìn Bạch Khởi trước mặt nói, nhưng Bạch Khởi không để ý gì, trong mắt Bạch Khởi vị nhân huynh này thật là không giỏi về giao tiếp với người khác, nói chuyện rất dễ đỏ mặt, cái khác cũng không nghĩ nhiều.
- Vậy à… Được… dù sao ta cũng không có chuyện gì…
Bạch Khởi sau khi nghe xong lời này trầm ngâm giây lát nói, tâm tình bây giờ của Bạch Khởi rất tốt, bởi vì hắn đã nghĩ ra cách dọn dẹp những mảnh vụn phức tạp của bọn Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn, tuy rằng nói… cách này dường như không hợp quy tắc lắm, nhưng muốn thành đại sự không nên để ý những tình tiết nhỏ, đó cũng chẳng có gì lớn lao.
- Vậy sao? Thật à? Vậy thì quá tốt rồi, chúng ta đi đâu?
Lý Linh nghe xong trên mặt tràn đầy vui mừng nói.
- Cái này a… vậy thì đi Nguyệt lâu được rồi, nhưng, có chút mắc, Lý Linh huynh đệ đừng có tiếc đấy nhé.
Bạch Khởi nửa đùa giỡn nói.
- Không… không sao… ta có tiền… chúng ta đi thôi.
Lý Linh lắp bắp nói, trong lúc nói chuyện mặt đỏ ửng lên, còn lấy túi tiền của mình lắc hai cái trước mặt Bạch Khởi, chỉ là không có mở ra cho Bạch Khởi xem những kim tệ trong đó.
- Ha ha… vậy đi…
Bạch Khởi hào sảng nói, nói xong khoác vai Lý Linh đi tới Nguyệt lâu, vốn không để ý mặt của Lý Linh lần nữa đỏ ửng lên.
Chỉ chốc lát hai người tới Nguyệt lâu, Bạch Khởi và Bối Tác Tư bọn họ thường đến đây, cũng có thể coi là khách quen, chủ tiệm ở đây sau khi thấy Bạch Khởi đến, hai lời không nói chọn ra một gian phòng tốt nhất cho Bạch Khởi, sau đó Bạch Khởi đi lên cùng với Lý Linh vẻ mặt hiếu kì. Sau khi gọi mấy phần rượu và thức ăn, Bạch Khởi nhìn Lý Linh giống như con nít hiếu kì một cái bất giác hỏi:
- Lý Linh huynh đệ… đệ họ Lý? Ba Phạt Lợi Á này người họ Lý không nhiều… đệ là… quốc tính?
Quốc tính là thân thuộc của Vương Thất, những Vương tộc lựa chọn Quốc vương đều lấy từ bọn vương tử thuộc dòng tộc, hậu thế của họ vẫn giữ huyết thống hoàng tộc cũng được gọi là quốc tính. Đương nhiên Ba Phạt Lợi Á không có bảo vệ lợi ích của quốc tính, ngoại trừ quốc tính trong mấy đời có được lợi ích, thực ra những tháng ngày của quốc tính là rất bi thảm, quốc tính trừ phi có được tước vị và lãnh địa của Vương Quốc ban cho, phụ trách không được làm quan, không được thống lĩnh binh, chỉ được kinh thương, địa vị tối cao nhưng thực tế chẳng có ý nghĩa gì, quốc gia chỉ phụ trách vấn đề phụng dưỡng trong ba đời Quốc vương, quốc tính khác không thể nhận được sự trợ giúp gì từ quốc gia, dù sao Ba Phạt Lợi Á dựng nước đã ngàn năm, số lượng quốc tính tuyệt đối vượt qua năm mươi vạn, nếu phụng dưỡng toàn bộ, Ba Phạt Lợi Á cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
- Đúng vậy…
Không biết tại sao Lý Linh dường như có chút khẩn trương, gật gật đầu nói như thế.
- Vậy sao? Quốc tính, ha hả, chẳng trách… nhưng ta thấy đệ hình như không ra ngoài thường xuyên, chắc là rất ít tiếp xúc với bên ngoài.
Bạch Khởi đối với chuyện này khẽ mỉm cười nhịn không được hỏi như thế.
- Đệ không thường xuyên tếp xúc với bên ngoài… đây là lần đầu tiên đệ ra ngoài.
Lý Linh gật gật đầu tội nghiệp ấp úng nói.
- Ha hả… vậy sao? Chẳng trách, sau này đệ ra ngoài nhiều hơn sẽ hiểu rõ thế giới này, thật ra người con gái lúc nãy nếu như đệ nói ra thân phận quốc tính hoàng thất, ả cũng không dám làm gì đệ.
Bạch Khởi cười nói.
- Cái này… ta nhất thời căng thẳng quên mất, nhưng vẫn phải cám ơn huynh, nếu không ta cũng không biết nên làm thế nào.
Lý Linh sao khi nghe xong lời này ngại ngùng nói với Bạch Khởi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nói xong hai người nâng chén uống thỏa thích, nhưng đáng tiếc tửu lượng của Lý Linh rõ ràng rất tệ, uống một ly mặt đã đỏ lên, điều này khiến Bạch Khởi bất giác âm thầm lắc đầu, cũng không biết là con của nhà nào, giáo dục như thế nào, mà lại thành ra bộ dạng này…, căn bản là người chưa từng trải mà…
Két…
Đúng lúc này cửa lớn gian phòng của Bạch Khởi và Lý Linh bị người khác đẩy ra, trong chốc lát một âm thanh trong phòng vang lên.
- Được lắm… tên Bạch Khởi nhà ngươi, ra đây uống rượu mà cũng không kêu hai bọn ta, ép hai chúng ta đập phá hiện trường phải không?
Nói xong bóng của hai người đi vào, Bạch Khởi tuy không ngẩng đầu cũng không nhìn ra phía cửa, nhưng nghe giọng biết hai người này là ai rồi, bây giờ trong Vương Đô này dám đẩy cửa phòng của Bạch Khởi e rằng chỉ có hai tên Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư thôi.
- Đúng vậy… Ha ha, bị hai chúng ta bắt được rồi phải không, nếu không phải chủ tiệm ở đây nói với hai ta, e rằng hai ta cũng không tìm được tiểu tử nhà ngươi… hắc hắc… Uống rượu sao không gọi hai ta? giọng nói của Lý Tầm Hoan cũng theo sau vang lên, nói xong hai tên này không hề khách sáo đi vào…
Lý Linh sau khi thấy được hai người này sắc mặt thoáng chốc biến đổi, cúi đầu, không dám ngẩng lên, vội vàng xoay đầu đi hướng khác, cũng không dám nhìn mặt hai người trước cửa, nhưng tất cả mọi người đều không để ý đến phản ứng của Lý Linh, Bạch Khởi bên này trở mặt nói với hai người bọn họ.
- Lúc này có người mời ta uống rượu thì hai người các ngươi đến, thật không biết có phải các ngươi đang giám sát ta không… bà nội các ngươi, dù sao đến rồi, thì ngồi đi, mắc công nói ta nhỏ mọn, hôm nay ta cũng mượn hoa dâng phật mời các ngươi uống rượu… nhưng các ngươi phải cám ơn vị huynh đệ Lý Linh đang ở cạnh ta, hôm nay là đệ ấy đãi.
- Hắc hắc… thế thì tốt… Chúng ta cũng phải cảm ơn… Hả… sao ngươi lại ở đây?!
Hai tên Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư đối với người của mình rất hiền hòa, tuy rằng ở ngoài rất bá đạo, nhưng đối với người của mình thì bọn họ không có gì để nói, và trong mắt bọn họ người ngồi uống rượu chung bàn với Bạch Khởi tức là người của mình, cho nên cũng rất khách khí, trong lúc lời cảm ơn của Lý Tầm Hoan còn chưa nói ra đột ngột thay đổi nhìn Lý Linh trước mặt hỏi như thế, nhưng trong lúc nói chuyện giọng nói bất giác nâng lên tám độ.
- Tam… Tam ca…
Lý Linh nghe xong lời này vội vàng đứng dậy, cúi thấp đầu khẽ nói, dáng dấp trông rất tội nghiệp.
- Sao? các ngươi quen biết nhau?
Bạch Khởi hiếu kỳ hỏi.
- Đương nhiên… Hắn là…
Lý Tầm Hoan nói tiếp, nhưng lời chưa nói xong, Lý Linh đã vội vàng giành nói:
- Ách… em họ… Phải a, đệ là em họ của Tam ca… chúng tôi là anh em họ…
Nói xong còn thừa lúc Bạch Khởi không chú ý nháy mắt với Lý Tầm Hoan, sau đó nhìn Bối Tác Tư cười với nụ cười cổ quái, tình cảnh như vậy Bạch Khởi cũng không để ý tới, không phải tài quan sát của Bạch Khởi kém cỏi, mà là Bạch Khởi thật sự không để ý.
- Em họ… Em họ lại đây, chúng ta ngồi xuống uống rượu… nói cho ta biết… hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Tầm Hoan khuôn mặt cổ quái ngồi ở đó nói như thế, trong lúc nói chuyện khiến cho người ta có cảm giác như là đang nghiến răng vậy, Bối Tác Tư luôn hào sảng ngồi ở bên cạnh Lý Tầm Hoan căn bản không để ý đến Lý Linh bên cạnh, điều này khiến Bạch Khởi có chút ngoài ý muốn, cho dù Bạch Khởi phản ứng chậm như thế nào đi nữa cũng phát hiện trong này có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra giữa ba người rốt cuộc có cổ quái gì, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn khẳng định là, ba người này tuyệt đối là quen biết nhau.
- Đệ cũng quen biết với lão Bối?
Bạch Khởi hiếu kỳ nhìn Lý Linh trước mặt hỏi.
- Cái này… quen, chúng tôi là bạn thuở nhỏ, chỉ là mấy năm nay đệ rất ít ra khỏi nhà, nhà đệ lại không ở Vương Đô, cho nên rất lâu không gặp rồi… Uh… rất lâu không gặp rồi… Đúng rồi, Bạch đại ca… chúng ta không nói cái này nữa… uống rượu nào… uống rượu…
Lý Linh vội vàng giơ ly lên nói, ngắt lời Bạch Khởi.
- Cái gì! Ngươi uống rượu!
Giọng nói Lý Tầm Hoan bất giác nâng lên cao hơn, lúc nói câu này dường như tràn đầy kinh ngạc và hiếu kỳ cùng với chất vấn.
- Sao? Anh họ… Không được sao? Ngày thường ở nhà đệ cũng uống rượu vậy…
Lý Linh sau khi nhìn Lý Tầm Hoan một cái nói, nói xong nhìn Lý Tầm Hoan trước mắt một cái…
- Oạch… Cũng không phải không được....Này… uống ít chút…
Lý Tầm Hoan nghe xong lời này sắc mặt có chút cổ quái nói, lúc nói chuyện hoàn toàn mang ngữ khí khuyên giải an ủi, một chút ngữ khí chất vấn uy hiếp cũng không có, Lý Tầm Hoan như thế không giống ngày thường một chút nào.
Tình cảnh như thế khiến sắc mặt Bạch Khởi trở lên quái dị hẳn lên, nhìn hai người trước mặt không biết nên nói gì thì tốt, ngược lại biểu tình kia rất đặc sắc, sau đó mới nói:
- Cái này… Tầm Hoan huynh a? Cái này không giống ngươi chút nào… sao rồi? chẳng lẽ ngươi lại thổ lộ thất bại? Là tiểu thư nhà nào vậy? Thật là cũng đừng trách ta nói ngươi. Suốt một năm đi đến nơi nào ngươi cũng thổ lộ với người ta, nhưng chưa lần nào thành công qua, người bên ngoài cũng gọi ngươi là tuyệt thế…
- Ngừng lại! Ngừng lại… Bạch Khởi ngươi đừng vu khống ta… ta làm gì có, ngươi đừng ở trước mặt em họ ta nói xấu ta… ta tuyệt đối không có!
Lý Tầm Hoan không đợi Bạch Khởi nói xong vội vàng la lên, trong lúc nói chuyện không ngừng nháy mắt với Bối Tác Tư bên cạnh.