Việc thu nạp thân binh không tốn qua nhiều thời gian, chẳng qua chỉ trong thời gian hơn một tháng đã thu nạp hoàn tất mười chín vạn tân binh, hơn nữa thông qua sự tuyển chọn kỹ càng đã bắt đầu bước vào huấn luyện với hừng hực khí thế, toàn bộ quân doanh sát thanh rung trời, âm thanh của sự huấn luyện vang vọng cả Bạch Vân thành.
Theo kế hoạch của Bạch Khởi, tân binh trải qua hai tháng tập huấn, gần như đã có thể ra chiến trường, tuy về mặt thực lực vẫn có chút yếu kém, có điều tin rằng có một vạn lão binh thân chinh bách trận dẫn dắt, trải qua một lễ rửa tội chiến tranh bọn họ sẽ trở thành những tinh nhuệ thực sự, dù sao những người này cũng đã trải qua tầng tầng sàng chọn mới vào được Thiết Huyết Quân Đoàn, thực lực bản thân cũng đã không kém, chỉ là một số người không có kinh nghiệm ra trận, giữa bọn họ cũng không có sự phối hợp nào mà thôi, nhưng đây cũng không phải vấn đề gì to tát, chỉ cần trải qua một khoảng thời gian tập huấn hẳn là sẽ không có vấn đề.
Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, quân của Ba Phạt Lợi Á và Liệt Diễm Quân hiện nay đã ở trong trạng thái bện xoắn lại với nhau, hai quân đoàn của Kham Tát Tư vẫn bị chặn đứng ở ngoài A Nhĩ Thái sơn thành, cơ bản không thể tiến vào, giao chiến ở phương Bắc cũng ở vào giai đoạn tương đối ổn định, cùng thắng cùng bại, trong thời gian ngắn không ai làm gì được ai, còn về Nguyên soái La Bá Tì bên này tuy nhờ vào Bạch Khởi mà giành thắng lợi, tuy nhiên thắng lợi cũng không duy trì được bao lâu, quân tiếp viện của hai quân đoàn của Nguyên soái Gia Đức đang vây quanh. Nguyên soái Gia Đức tại dải đất lòng sông La Nạp, bốn bán quân đoàn, trong đó bao gồm hơn ba mươi vạn kỵ binh, đủ để chặn lại Nguyên soái La Bá Tì, hiện nay toàn bộ chiến trường của Ba Phạt Lợi Á giống như một đĩa nước đọng, không thể đạt được một chút đột phá, rơi vào trạng thái bện xoắn vào nhau nghiêm trọng.
Đương nhiên những thứ này không phải là vấn đề, tân binh của Vương Quốc đang được chiêu mộ, gia tăng huấn luyện, Vương Quốc có khả năng lại lần nữa gom góp được binh sĩ của mười quân đoàn trong một năm tới, tuy như vậy có khả năng tạo ra những gánh nặng nghiêm trọng cho nền kinh tế của Vương Quốc, có điều lúc này cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, công việc chiêu mộ nghe nói đã đang bắt đầu âm thầm hoạt động, đương nhiên những thứ này không phải là vấn đề gì, điều quan trọng nhất chính là Đế Quốc Gia Lam đang rục rịch ở phía Bắc của hỗn loạn chi địa, một khi bọn họ phát động, trong lúc căng thẳng như vậy có khả năng sẽ đem đến cho Ba Phạt Lợi Á một đòn chí mạng, bởi vậy Lý Tự Minh rất lo lắng, rất sốt ruột, lo lắng muốn nhanh chóng tiêu diệt cái gai trong mắt An Đức Liệt này, chỉ có như vậy Ba Phạt Lợi Á mới có thể đứng lên đối mặt với sự khiêu khích của Gia Lam Đế Quốc.
Bởi vậy Bạch Khởi luôn nỗ lực huấn luyện binh sĩ, theo kế hoạch của Bạch Khởi, sau hai tháng đội quân sẽ xuất phát, trực tiếp xông đến phía Tây Bắc, lúc này Thiết Huyết Quân Đoàn sẽ là cọng rơm cuối cùng ép chết lạc đà, đương nhiên điều kiện đầu tiên là… Gia Lam Đế Quốc sẽ không động thủ trước lúc đó, nếu không tình hình sẽ không lạc quan như vậy.
Ngày hôm đó, một mình Bạch Khởi đi lại ở cổng quân doanh, tiến hành công tác tuần tra theo quy định, lúc này đột nhiên nhìn thấy một trận rối loạn phía trước, một nhóm binh sĩ vây quanh một người, nhìn dáng vẻ hình như là người của Thiết Huyết Quân Đoàn của mình, có điều không biết rốt cuộc là ai, nhưng nhìn bộ dạng và động tác không nhỏ, mười mấy người bao vây hắn ở giữa vô cùng lộn xộn, điều này khiến cho Bạch Khởi bất giác nhíu mày, sau đó đi lên phía trước…
- Đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi nhìn các ngươi xem, còn ra cái gì nữa!
Giọng nói bình thản có chút lạnh lùng của Bạch Khởi vang lên từ phía sau nhóm người đó.
Xoát xoát xoát!
Nhóm người vốn đang có chút lộn xộn, trong nháy mắt, từng người từng người đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh ở đó, đứng thẳng người, cung kính vạn phần, cùng hô lên:
- Tham kiến Quân đoàn trưởng đại nhân.
Có điều Bạch Khởi vẫn không để ý đến bọn họ, mà hướng ánh mắt nhìn về phía một binh sĩ bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, cũng không biết là ai động thủ mà lại đánh thành ra bộ dạng như vậy, hơi thở yếu đuối, khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Còn mấy kẻ bên cạnh đánh hắn sắc mặt tím bầm… Bọn chúng tuy bị thương không nhẹ, nhưng cũng bị ẩu đả, không cần nghĩ Bạch Khởi cũng biết mấy tên này chắc chắc đã gây chuyện bên ngoài.
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Khởi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhíu mày lạnh lùng hỏi.
- Điều này… điều này…
Những binh sĩ xung quanh đều cúi đầu xuống, khúm núm, không dám nói lời nào, mà chỉ cúi đầu như vậy. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Nói! Người của Thiết Huyết Quân Đoàn của ta trước nay không có điều gì không dám nói, mấy người các ngươi tuy là tân binh nhưng đã là người của Thiết Huyết Quân Đoàn chúng ta thì phải có chút khí phách nam nhi cho ta. Nói… rốt cuộc là chuyện gì!
Bạch Khởi lạnh lùng nói, sắc mặt đã có chút khó coi, về biểu hiện của mấy tên này, Bạch Khởi tương đối không hài lòng.
- Ùm!
Mấy binh sĩ bị thương đều quỳ rạp xuống đất, và cả tên tiểu tử bị đánh cho không ra hình người cũng quỳ rạp xuống đất gào khóc nói:
- Đại nhân… Đại nhân nhất định phải cứu lấy Đội trưởng, đôi trưởng, hắn là lão binh đi theo ngài, ngài không thể bỏ mặc hắn…
- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Các ngươi hãy nói hết cho ta!
Bạch Khởi nghe xong lời này sắc mặt liền biến đổi, cũng đại khái đoán ra mấy tên này đã gây sự bên ngoài, hơn nữa còn liên lụy đến chính lão binh dưới quyền mình, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút bất ngờ, dù sao lão binh đi theo Bạch Khởi là người như thế nào Bạch Khởi là người rõ nhất, từng người từng người trong lúc sinh tử đã từng đi qua mấy chục lần, mỗi một người đều trải qua bách trận, người tâm tư trầm ổn, tuyệt đối sẽ không cố tình gây sự, xem ra nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
- Điều này… đại nhân… chuyện là thế nay… Đội trưởng của chúng tôi, hắn…
Một binh sĩ nghe xong liền đứng dậy, khúm núm nói hết tình hình mà mình biết được, điều này không nói không sao, vừa nói ra, những binh sĩ đứng xung quanh tất cả bắt đầu tức giận bất bình, sắc mặt của Bạch Khởi cũng càng tối sầm lại.
Hóa ra Đội trưởng của họ tên là Lỗ Tân, là một binh sĩ dưới quyền Bạch Khởi, vốn dĩ thuộc về quân phòng ngự địa phương, có điều mấy tháng trước bị Bạch Khởi điều đi Gia Lăng Quan, Lỗ Tân lúc đó đã có một vị hôn thê, vị hôn thê thanh mai trúc mã là một mỹ nhân, tuy không đến mức là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng dù sao cũng là viên ngọc bích nhà nghèo ngoan ngoãn dịu dàng, khi đó bọn họ đang dự định thành hôn, có điều, đáng tiếc là Lỗ Tân bị điều đi rồi, hôn lễ đành phải hoãn lại.
Nhưng lần này, sau khi đại thắng trở về, Lỗ Tân bận huấn luyện và mộ binh, vừa mới hoàn thành tất cả mọi việc, hôm nay mới xin nghỉ muốn trở về thăm vị hôn thê của mình, nhưng điều không ngờ tới là khi Lỗ Tân dẫn theo mấy thủ hạ cùng về nhà lại biết được một tin không hay, vị hôn thê của Lỗ Tân không ngờ bị Tam thiếu gia của phủ Tổng đốc cưỡng gian rồi, hơn nữa sau đó còn cướp đoạt về phủ Tổng đốc.
Đối mặt với tình huống như vậy, Lỗ Tân ngoài phẫn uất và bất lực ra không thể làm gì khác, tuy hắn cũng là một sĩ quan trong quân đội, nhưng chỉ là một Đội trưởng Thiếu Úy nhỏ bé mà thôi, đối phương lại là một công tử Tổng đốc của tỉnh, quyền thế ngập trời, một quý tộc của Vương Quốc, giữa hai người cơ bản không thể có bất kì sự so sánh nào, ngay cả khi xảy ra chuyện như vậy hắn cũng không có khả năng đi tìm đối phương để tranh cãi, những việc như báo thù lại càng là lời nói vô căn cứ.
Trong lòng phẫn uất khó mà chịu đựng được, Lỗ Tân liền đi uống rượu, có ý mượn rượu giải sầu, có điều tiếc là, rượu chưa uống được bao lâu lại nhận được một tin càng bất hạnh hơn, đó chính là Tam thiếu gia của phủ Tổng đốc đã chơi chán vị hôn thê của Lỗ Tân và còn bán nàng cho một kĩ viện, tình hình như vậy Lỗ Tân lại càng không thể chịu nổi, liền đi tìm vị hôn thê của mình.
Đàn ông mà… gặp phải sự việc như vậy nếu vẫn không xúc động thì không phải là đàn ông, huống chi Lỗ Tân đã trải qua vô số lần đại chiến sinh tử như vậy, sớm đã không để ý đến chuyện sống chết, lúc này, rượu đã lên não, không nói lời nào liền cầm dao đi cứu người, còn một nhóm thủ hạ của hắn đương nhiên cũng đi theo, số người không nhiều, cũng chỉ là năm sáu mươi người mà thôi.
Sau khi đến kỹ viện, Lỗ Tân đương nhiên muốn cướp người, Tam thiếu gia của phủ Tổng đốc cũng đúng lúc có mặt, Lỗ Tân cướp người không thành công, kết quả là bị bắt lại, vị hôn thê của Lỗ Tân nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không chịu nổi, xấu hổ và đã tự vẫn, còn các thuộc hạ của Lỗ Tân bị đánh cho mặt mũi bầm dập chạy ra đây, nếu không phải vì bọn họ lệ thuộc vào Thiết Huyết Quân Đoàn, e là đã chết rồi, còn về bản thân Lỗ Tân thì bị người ta bắt lại… nghe nói vì tội danh đánh quý tộc, sẽ xử quyết vào ngày mai!
Nghe xong lời này, sắc mặt Bạch Khởi tức giận đến đỏ bừng, đầu tiên là đánh gãy cọc gỗ thô to bằng cánh tay bên cạnh, sau đó tàn bạo hét lớn:
- Toàn quân tập hợp! Điều động một vạn kỵ binh… cùng ta đi đến phủ Tổng đốc! Độc Cô Chiến Thiên, ngươi hãy dẫn ba ngàn người đưa Lỗ Tân ra đây cho ta, ai dám cản trở, đánh chết không luận tội!
Vừa dứt lời, cả quân doanh bắt đầu hoảng loạn cả lên, sau một lát một vạn kỵ sĩ sẵn sàng chờ xuất phát đã tập kết đầy đủ, sau khi biết đầu đuôi sự việc, những người nay đều tức giận bất bình, nội sâm đã là lão binh, trong đó không ít người đều là bạn bè sống chết có nhau, gặp phải chuyện như vậy, bọn họ làm sao có thể không tức giận? Cũng chính là vị tướng lĩnh như Bạch Khởi, nếu đổi thành người khác kiên quyết sẽ không vì một tên Đội trưởng nhỏ bé mà làm khó Tổng đốc, có điều bây giờ xem ra đại nhân quả nhiên không hổ là đại nhân, vì những binh sĩ này của mình, đại nhân chuẩn bị lộ diện.
Ngoài ra, bên này, Độc Cô chiến Thiên đã chuẩn bị xong người ngựa xông ra phía trước Bạch Khởi, Bạch Khởi nhìn những kỵ binh trước mặt, không nói thêm lời nào, xoay người lên ngựa, sau đó trực tiếp gào thét xông ra, mục tiêu thẳng đến phủ Tổng đốc.
Sau một lát, bọn Bạch Khởi đã xuyên qua con đường sầm uất trong thành, dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một vạn kỵ binh bao vây kín phủ Tổng đốc của Bạch Vân Thành, từng người cầm binh khí đứng đó, chắn hết con đường xung quanh, cảnh tượng như vậy khiến cho tất cả mọi người đều có chút sững sờ, những bình dân đó thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có chuyện binh sĩ Vương Đô bao vây phủ Tổng đốc?
- Ngươi… Các ngươi là ai? Ngươi… Các ngươi biết đây là nơi nào không?
Một người có vẻ như quản gia có chút sợ hãi nhìn đám người của Bạch Khởi trước mặt, dưới sự vây quanh của mấy chục hộ vệ, hét to với một giọng sắc sảo.
- Biết… phủ Tổng đốc mà… hừ… Gọi Tam thiếu gia của phủ Tổng đốc và cả Tổng đốc của các ngươi ra đây cho ta… hãy nói Bạch Khởi đến rồi…
Bạch Khởi lạnh lùng ngồi trên ngựa có chút khinh bỉ nói.
- Được… được…
Tên quản gia đó rõ ràng biết đến danh tiếng của Bạch Khởi, nghe thấy lời nói đó liền vội vàng gật đầu, sau đó cấp tốc chạy ra phía hậu viện, động tác nhanh như bay, xem ra hắn rất thành thạo việc này.
Chỉ chốc lát, Tổng đốc Hồ Phật Tư đã tới, đi theo bên cạnh hắn còn có một gã thanh niên khoảng trên dưới hai mươi tuổi, sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn dáng vẻ xem ra hẳn là tên Tam thiếu gia phủ Tổng đốc đó, còn khi bản thân Hồ Phật Tư đi ra đây vẫn vẻ mặt mơ mơ màng màng, hắn không biết Bạch Khởi như vậy là có ý gì mà lại phái binh bao vây phủ Tổng đốc, lẽ nào hắn muốn tạo phản sao?
Phải biết rằng, bản thân mấy ngày qua đều không gặp Bạch Khởi, đó là bởi vì ân oán cá nhân, bản thân là người của phe Đỗ Tân Gia, Bá Tước Đỗ Tân Gia và Bạch Khởi không đứng chung đường, mình đương nhiên không thể quá nhiệt tình, có điều, mình không có chỗ nào đắc tội với người này? Tại sao hắn lại phái binh bao vây phủ của mình?
- Bạch Tướng Quân… Ngươi có ý gì? Đây là phủ Tổng đốc của ta, hành tỉnh Vân Biên Tây Nam này là nơi của ta, tuy ta là quan văn, không phải võ tướng, không có quyền ra lệnh cho ngươi làm gì, nhưng ngươi lại càng không có tư cách làm loạn ở nơi này của ta, phải biết rằng, tỉnh Vân Biên này ta là to nhất, không ngờ ngươi lại phái binh bao vây phủ Tổng đốc? Lẽ nào ngươi muốn tạo phản sao? Lập tức rời khỏi… chuyện này ta coi như chưa từng xảy ra… Chúng ta hãy cho qua như vậy đi, nếu không, ta nhất định báo lên Bệ hạ.
Hồ Phật Tư đi ra nhìn Bạch Khởi trước mặt liền chắp tay, sau đó lạnh lùng nói, ngữ khí rất cứng rắn, nhưng lại cũng không phải là không buông tha cho người ta, dù sao hắn cũng không muốn trở mặt với Bạch Khởi, Bạch Khởi hiện nay được Bệ hạ vô cùng sủng ái, hơn nữa còn có mấy hậu phương mạnh mẽ, đắc tội với hắn cũng không có lợi gì…
Hơn nữa, có một câu nói rất đúng: Tú tài gặp cuồng binh, có lý nói không rõ. Bản thân tuy là Tổng đốc, quan văn đứng đầu của một tỉnh, hơn nữa còn có quyền khống chế quân phòng ngự địa phương, nhưng bao nhiêu người đó bên cạnh mình, Hồ Phật Tư là người rõ nhất, e là vẫn chưa đủ để Thiết Huyết Quân Đoàn của Bạch Khởi nhét kẽ hàm răng… bởi vậy vẫn không nên lấy ra làm mất mặt xấu hổ, hơn nữa cũng không thể bức bách đối phương, dù sao vị tướng lĩnh tung hoành trên sa trường như vậy cũng không phải là người dễ chọc giận, một điều không tốt, đối phương trở mặt vô tình, không có chuyện gì là bọn họ không dám làm, nếu Bạch Khởi thực sự ra lệnh giết chết mình và tiêu diệt phủ Tổng đốc, Hồ Phật Tư một chút cũng không nghi ngờ rằng những binh sĩ mắt nhìn trừng trừng như hổ đói này sẽ lập tức ra tay với mình, lúc đó… Mình thật thê thảm… e là có lý cũng không thể nói rõ…
Thời kỳ hòa bình mình vẫn có thể cùng ngồi cùng đứng với đối phương, nhưng bây giờ trong lúc này, một người không có tác dụng gì lúc nào cũng có thể thế chỗ Tổng đốc, và một Thống soái quân đoàn tinh nhuệ chiến công hiển hách, hơn nữa trong tương lai còn có khả năng lớn lên Thượng Tướng, Hồ Phật Tư thậm chí cảm thấy, nếu Bạch Khỏi thực sự giết mình, hơn nữa còn làm sạch sẽ, sau đó tìm mấy chứng cứ mình thông đồng với địch bán nước, mình coi như là chết oan uổng, Quốc vương rõ ràng biết là mình bị oan, nhưng cũng sẽ không vì mình mà nói thừa một câu… vậy thật là chết oan uổng, vì vậy Hồ Phật Tư, đầu óc tinh khôn, không mong muốn quá đắc tội với Bạch Khởi.
- Ý gì ư? Hừ… Ngươi hãy hỏi Tam thiếu gia của ngươi xem hắn đã làm chuyện gì!
Bạch Khởi lạnh lùng cười một tiếng, coi thường nói.
Lời này khiến cho Hồ Phật Tư bất giác sửng sốt, lập tức nhìn đứa con trai thứ ba của mình phía sau đang có vẻ hơi khúm núm muốn bỏ đi, lập tức bừng tỉnh, cảm thấy mục đích Bạch Khởi điều động binh lực đến đây chính là vì thằng con trai không nên thân của mình? Tiểu tử này là người như thế nào Hồ Phật Tư là người rõ nhất, lẽ nào tiểu tử này đã làm chuyện gì đắc tội với Bạch Khởi mới khiến cho Bạch Khởi gây chiến như vậy? Nghĩ đến đây Hồ Phật Tư càng khẳng định nhất định là như vậy… Thằng con không nên thân của mình lại làm chuyện gì rồi, đắc tội với Đại tướng thống binh Bạch Khởi.
Có điều, dù có không nên thân thì cũng là con trai mình, Hồ Phật Tư không thể bỏ mặc, sau khi thở phì phì nhìn con trai mình một cái, xoay người, thái độ của Hồ Phật Tư rõ ràng là tốt hơn rất nhiều rất nhiều, nói với Bạch Khởi trước mặt:
- Điều này… Bạch Tướng Quân, con trai ta nếu có chỗ nào không phải, ngươi yên tâm ta sẽ không dung túng đâu, việc này ta nhất định cho ngươi sự một sự công bằng, tiện đường ta sẽ đích thân đến nhà nhận tội, như vậy được rồi chứ?
Rõ ràng đây là biểu hiện cúi đầu của Hồ Phật Tư, dựa theo cách nghĩ của Hồ Phật Tư và biểu hiện thông thường với mọi người, Bạch Khởi không nên tiếp tục tính toán, nếu cứ tiếp tục tính toán, bất luận là đối với ai đều không có lợi.
Có điều tiếc là… điều Bạch Khởi muốn không phải là sự cúi đầu của Hồ Phật Tư, cũng không phải là sự xin lỗi của Hồ Phật Tư, mà là muốn đầu của con trai hắn, Bạch Khởi lạnh lùng cười một tiếng, kiêu căng nói:
- Xin lỗi ư? Trừng phạt ư? Trừng phạt thế nào? Xin lỗi thế nào? Ngươi tưởng rằng con trai ngươi ức hiếp gia đình quân nhân, ẩu đả với sĩ quan đang làm nhiệm vụ, tùy ý phái người bắt đi thuộc hạ của ta, hơn nữa ép thê tử của sĩ quan dưới quyền ta phải chết, hơn nữa còn muốn xử tử người của ta vào sáng ngày mai, nhiều chuyện như vậy, chỉ cần một câu xin lỗi, một câu trừng phạt của Tổng đốc Hồ Phật Tư ngươi là có thể kết thúc sao?
Lời nói này khiến cho sắc mặt Hồ Phật Tư từ xanh chuyển sang đỏ, ức hiếp gia đình quân nhân là trọng tội, đây là tội nghiêm cấm trong luật pháp Vương Đô, một trọng tội tuyệt đối, huống chi ẩu đả với sĩ quan đang làm nhiệm vụ, tùy ý bắt đi sĩ quan đang làm nhiệm vụ và còn tuyên bố xử tử, còn ép chết thê tử người ta, đây đã không chỉ đơn giản là đồ khốn nữa, con trai của mình khiến cho chính Hồ Phật Tư cảm thấy nó là đồ chẳng ra gì, có điều bất lực, dù sao đó cũng là con trai mình, Hồ Phật Tư biết, lần này nếu mình không bỏ ra một chút thành ý, e là không thể kết thúc chuyện này.
- Điều này… Ngươi muốn như thế nào? Cứ nói ra.
Hồ Phật Tư thở dài một hơi nói vậy.
- Thế nào ư? Ha ha… Đơn giản… giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền… Ta muốn con trai ngươi… chết! Kẻ làm nhục quân sĩ của ta sẽ giết chết không tha!
Bạch Khởi lạnh lùng nói.
- Kẻ làm nhục quân sĩ của ta sẽ giết không tha… Kẻ làm nhục quân sĩ của ta sẽ giết không tha! Kẻ làm nhục quân sĩ của ta sẽ giết không tha!
Trong khoảng thời gian ngắn, hơn ngàn kỵ binh đồng thanh hô lên, uy thế rung trời.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt Hồ Phật Tư trong nháy mắt biến đổi, bộ dạng đó đã khó coi lại càng khó coi hơn, nhìn Bạch Khởi trước mặt cũng không biết nên nói điều gì, lúc này hắn đã hiểu ý Bạch Khởi điều động binh lực đến đây là gì, nói rõ ra là muốn mình mất mặt, là muốn giết chết con trai mình.