- Tự tin hay không là dựa vào thực lực, không phải chỉ nói là được. Ngươi nên biết rằng ta đã nói được thì làm được. Không thể phủ nhận rằng thế lực Hắc Ám Thần Điện rất lớn mạnh, ta không phải đối thủ của Thần Điện. Nhưng như ta đã nói đấy, nguồn gốc của Thần Điện là ở phương Tây, ở phương Đông vẫn là thiên hạ của Hoàng Đế, thế lực của các ngươi vẫn chưa đến được đây. Vì thế ta chẳng có gì phải sợ cả. Cùng lắm Hắc Ám Thần Điện các người sẽ phái cao thủ đến hành thích ta. Không phải ta khoác lác nhưng Hắc Ám Thần Điện các người muốn giết ta không phải chuyện dễ đâu. Trừ phi các người mời được vài vị Đấu Hoàng hoặc Giáo Hoàng Thần Điện đích thân ra tay, nếu không ta chẳng có gì phải sợ.
Bạch Khởi mỉm cười nói, hoàn toàn không yếu thế trước đối phương.
- Vậy sao? Ngươi tự tin như vậy sao? Ngươi nên biết tuy ta không phải võ quan nhưng chí ít cũng làm Hắc Ám Chấp Sự có tu luyện đấu khí, là quan Nhị phẩm của Tế tự Hắc Ám Thần Điện. Ta tin chắc có thế giết ngươi ngay tại đây…
Hắc Ám Chấp Sự đứng đó lạnh lùng nhìn Bạch Khởi. Nói đoạn lập tức đấu khí màu xanh nhạt bao phủ khắp người. Nhưng trong đấu khí màu xanh đó còn có một chút màu đen. Đây là đấu khí Hắc Ám đặc biệt của Thần Điện, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay.
- Muốn giết ta ư? Được thôi… Có điều phiền ngươi hãy tự lo cho bản thân mình trước đã.
Bạch Khởi chẳng thèm để ý, tự rót cho mình một ly nước rồi nói. Đang trong lúc căng thẳng thì bỗng có bóng người, trong nháy mắt, hai vị trưởng lão Ảnh Tuyệt, Ảnh Diệt đã kề kiếm vào cổ Hắc Ám Chấp Sự. Thanh trường kiếm chỉ cách cổ họng hắn chưa đến một phân.
Sát thủ của Ảnh Tộc vốn rất giỏi trong việc ẩn thân, đồng thời không để đối phương phát hiện ra sự tồn tại của mình. Huống hồ hai vị Ảnh Tuyệt, Ảnh Diệt lại là hai sát thủ lợi hại nhất trong Thập đại Trưởng lão của Ảnh Tộc. Vì thế họ mới dễ dàng đến bên cạnh Hắc Ám Chấp Sự, lại còn kề kiếm vào cổ hắn mà hắn không hề hay biết.
Nhiệm vụ của hai vị Đấu Vương này là luôn theo sát bên cạnh Bạch Khởi đảm bảo sự an toàn của hắn. Bạch Khởi ra ngoài có thể không dẫn theo Độc Cô Chiến Thiên, hay Ảnh Nguyệt, thậm chí không dẫn theo cả Lưu Dịch Tư nhưng hai vị Đấu Vương thì từng giây từng phút luôn theo sát bên cạnh Bạch Khởi. Đối với họ, Bạch Khởi là chủ nhân, cũng chính là thần thánh, bảo vệ hắn dù có khó khăn đến đâu cũng đáng.
- Bây giờ ngươi nói sao đây?
Bạch Khởi nhìn Hắc Ám Chấp Sự lúc này mồ hôi tuôn như mưa. Hắn cười khẩy nói, vẻ mặt vô cùng hả hê.
- Ngươi… Ngươi không thể giết ta… Ngươi mà giết ta… Hắc Ám Thần Điện sẽ không tha cho ngươi đâu…
Hắc Ám Chấp Sự không còn nghĩ đến nhiệm vụ mà Hắc Ám Thần Điện giao cho nữa. Lúc này còn gì quan trọng hơn tính mạng của mình chứ. Những người đứng đầu Hắc Ám Thần Điện đều có đặc điểm là rất ích kỷ, lúc nguy nan thì chẳng có gì bằng sinh mạng của mình cả. Gã Hắc Ám Chấp Sự này cũng không ngoại lệ…
Cũng vì lẽ đó mà trong cuộc chiến giữa Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Thần Điện, Hắc Ám Thần Điện luôn bị lép vế. Thực ra lực lượng của của Hắc Ám Thần Điện nhiều hơn, hơn nữa mỗi thủ hạ trong bách tộc của Hắc Ám Thần Điện đều không tồi. Sức mạnh của họ kết hợp lại thừa sức đánh bại Quang Minh Thần Điện. Nhưng mỗi lần chiến đấu đều thất bại là bởi vì bình thường Hắc Ám Thần Điện quá phô trương ngạo mạn, thủ đoạn tàn ác, vốn không được lòng người. Hơn nữa Hắc Ám Thần Điện lại thường xuyên diễn ra cuộc chiến nội bộ, thanh toán lẫn nhau. Tuy nội bộ Quang Minh Thần Điện cũng không phải yên bình, nhưng cũng không tranh giành quá lộ liễu. Tất cả đều hành động trong một phạm vi nhất định. Hắc Ám Thần Điện thì lại đấu đá ra mặt. Vì thế họ luôn bị Quang Minh Thần Điện áp chế.
- Ngươi yên tâm đi… ta sẽ không giết ngươi đâu. Dù nói thế nào người cũng là một Hắc Ám Chấp Sự của Hắc Ám Thần Điện. Muốn ta gia nhập Hắc Ám Thần Điện ư? Điều này ta không phản đối. Thật lòng mà nói, Hắc Ám Thần Điện hay là Quang Minh Thần Điện đều như nhau, đối với ta cũng chỉ là vấn đề tín ngưỡng. Ta không hề bài xích Hắc Ám Thần Điện các ngươi. Có điều chỉ cái chức Tổng chỉ huy quân đội Hắc Ám mà muốn lôi kéo Bạch Khởi ta ư? Các ngươi quá xem thường ta đấy. Nghe nói chức quan võ cao nhất của Hắc Ám Thần Điện là Hắc Ám Thánh Kỵ Sĩ. Đã làm, ta phải làm chức vị cao nhất đó… Ta có đồng ý hay không, còn phải xem các ngươi sắp xếp ra sao. Nếu chấp nhận ta có thể gia nhập, nếu không thì việc này đến đây chấm dứt.
Bạch Khởi mỉm cười lạnh lùng nói. Nói xong liền bước đi. Còn hai vị Đấu Vương Diệt, Tuyệt cũng theo sát sau hắn.
Bạch Khởi dẫn theo hai vị Đấu Vương rời khỏi phòng, gặp lại bọn Lý Linh rồi tất cả đi khỏi Bách Hoa Viện. Lúc bọn họ rời đi đã là chập tối. Họ chia tay nhau, còn Bạch Khởi chuẩn bị đến Tử Kinh Hoa thương hội, cũng chính là chỗ của gã mập A Lý. A Lý đã tự mình phát triển thương hội gần hai năm nay. Hắn cũng tích lũy được không ít. Kim tệ thì Bạch Khởi cũng không biết chính xác có bao nhiêu, nhưng lần trước A Lý tới có nói qua rằng có khoảng gần trăm vạn Kim tệ không dùng tới. Lúc đó Bạch Khởi quyết định đến lấy một tí, mục đích là để thăng cấp cho mình. Hiện giờ hắn đã là Tứ Tinh Đấu Vương, muốn thăng lên một cấp phải cần đến tám mươi lăm vạn Kim tệ, mà trong tay hắn không có nhiều như thế. Dù gì thì tiền của A Lý chẳng phải tiền của hắn sao? Không dùng cũng thật uổng phí, cái gì nên tiêu thì cứ tiêu. Tiền để một chỗ chẳng khác nào một đống sắt màu vàng cả.
Bạch Khởi một mình đi trên phố. Tất nhiên hai vị Đấu Vương Diệt, Tuyệt luôn ẩn mình theo bên cạnh. Bạch Khởi tuy không biết chính xác vị trí của họ nhưng hắn có thể khẳng định họ không lúc nào rời mắt khỏi mình, bởi hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của họ.
- Này… Tiểu tử, ngươi đang làm gì đấy? Một mình đi lại trên phố lúc chập tối thế này ngươi không chán sao?
Một giọng nói vang lên bên tai Bạch Khởi. Một người trung niên mặc đồ đen, dáng người cao lớn vạm vỡ, chắc phải cao trên thước chín, sau lưng giắt một thanh trường kiếm dài chừng một thước giống hệt thanh kiếm của Độc Cô Chiến Thiên, vẻ mặt vừa uy nghiêm lại pha chút đùa cợt, làm người khác thấy có gì đó kỳ quái.
- Ngươi là ai?
Đối phương nhìn đã biết không phải người tử tế, ít nhất cũng không phải kẻ dễ đối phó. Điều này có thể nhìn ra từ khẩu khí, thái độ khi hắn nói chuyện, cả tư thế đi lại của hắn nữa. Người này chắc hẳn không phải người bình thường.
- Ta là ai ư? Ha ha… Điều này tạm thời ngươi không cần biết, bởi cho dù ngươi có biết cũng chẳng để làm gì. Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi thôi. Được chứ? Đi theo ta… Ở đây nhiều người quá, không tiện nói.
Người áo đen đứng đó cười nói. Bộ dạng có chút gì đó dữ tợn, làm người khác có cảm giác ớn lạnh.
Tuy không biết đối phương là ai, đến từ đâu, là người của ai, nhưng Bạch Khởi chỉ chần chừ một lát rồi gật đầu đồng ý. Dù sao đối phương đến tìm mình nhất định phải có lý do, mà Bạch Khởi lại rất muốn biết lý do đó.
Sau đó hắn đi theo người áo đen ra ngoài thành, vừa đi Bạch Khởi vừa đoán xem đối phương là ai. Hắn vô cùng hiếu kỳ về thân phận của người này. Rốt cục hắn là ai, đến tìm mình với mục đích gì. Nhưng nghĩ mãi vẫn không đoán ra thân phận của hắn, thậm chí một chút manh mối cũng không có. Bạch Khởi vốn cho rằng hắn là người kẻ thù của mình phái đến, nhưng nghĩ lại kẻ thù của hắn không quá nhiều, huống hồ chẳng mấy ai có gan gây phiền phức cho hắn ở Đế Đô này. Nếu hắn là người của Hắc Ám Thần Điện thì ban nãy lúc cái tên Hắc Ám Chấp Sự kia gặp nguy hiểm, đáng lẽ phải xuất hiện giải cứu. Vậy thì khả năng này là không thể.
Bất giác hai người đã đến một nơi vắng vẻ bên ngoài thành. Người áo đen quay người lại nhìn Bạch Khởi mỉm cười nói:
- Có phải ngươi rất muốn biết ta là ai? Cả đoạn đường chắc ngươi đã nghĩ vấn đề này hả? Ha ha… Cũng đúng thôi. Kẻ thù của ngươi không hề ít. Đã nghĩ như vậy sao ngươi còn dám đi theo ta?
Đột nhiên bị người khác nói trúng tim đen, Bạch Khởi có phần lúng túng nhưng hắn ngay lập tức trấn tĩnh, nhìn thẳn vào người áo đen rồi bình thản nói:
- Tuy ta không biết ngươi là ai nhưng ta nghĩ chắc ngươi không có ác ý. Bởi ta không nhìn thấy sát khí ở ngươi.
- Không có sát khí ư? Ha ha… Tiểu tử ngươi cũng có lúc nói chuyện không chắc chắn ư?
Người áo đen lúc đầu hơi lặng người, rồi cười lớn để lộ hàm răng trắng bóng. Ngay lập tức một luồng sát khí bao phủ lấy Bạch Khởi. Sát khí đó khiến người khác có cảm giác như đang ở dưới địa ngục.
Nhưng sát khí của hắc y nhân nhanh chóng biến mất. Hắn lại cười nói:
- Có điều… Tiểu tử, lần này ngươi đoán đúng đấy. Ta không có ý định giết ngươi. Nếu có thế thật thì ta e là bây giờ ngươi đã không còn đứng đây nói chuyện với ta rồi. Bên cạnh ngươi bây giờ không có Lưu Dịch Tư bảo vệ, ngươi muốn thoát khỏi sự truy sát của ta là điều không thể. Huống hồ nếu ta muốn giết ngươi thì kể cả Lưu Dịch Tư cũng không cản nổi.
- Vậy rốt cục ngươi là ai?
Đối phương còn biết cả sự tồn tại của Lưu Lão, vậy thì chắc chắn không phải người thường. Hơn nữa khẩu khí của hắn có vẻ cũng không coi Lưu Lão ra gì. Điều này làm Bạch Khởi càng tò mò về thân phận của đối phương.
- Muốn biết ta là ai ư? Rất đơn giản… Có điều Tiểu tử ngươi tốt nhất bảo hai cái đuôi theo bên cạnh cút đi cho ta. Ngoài Ảnh Thiên ra, những người khác trong Ảnh Tộc ta chẳng thèm để ý… Hai người các ngươi không cần theo nữa. Ta mà thật sự muốn gây bất lợi cho Tiểu tử này, hai ngươi nghĩ rằng có thể ngăn cản ta sao?
Hắc y nhân đứng đó cao giọng nói. Vừa nói vừa nhìn vào khoảng trống không hai bên cạnh Bạch Khởi với đôi mắt sắc bén. Đó chính là chỗ đứng của hai vị Đấu Vương Ảnh Tộc.
- Các ngươi đi đi… Ta chỉ nói chuyện với hắn… Không có gì đâu? Nếu hắn muốn làm khó ta thì các ngươi cũng không ngăn hắn được. Dù gì hắn cũng dễ dàng nhìn ra hành tung của các ngươi. Riêng điểm này đã chứng minh hắn là người các ngươi không thể đối phó được.
Bạch Khởi bình tĩnh lại, bảo hai vị Đấu Vương Ảnh Tộc rời khỏi theo lời của hắc y nhân. Lúc này bọn họ ở lại cũng không để làm gì nữa.
- Rõ…
Hai vị Đấu Vương Diệt, Tuyệt lập tức hiện hình, quỳ xuống cung kính nhận lệnh. Sau đó lại hóa thành hai vệt sáng biến mất ngay trước mắt Bạch Khởi. Tuy không biết hai người họ đi làm gì, nhưng hắn có thể khẳng định một điều rằng họ sẽ không cho qua dễ dàng như vậy. Rất có thể họ vào thành tìm cứu viện.
Tất nhiên hiện giờ đại đội người ngựa của Ảnh Tộc cùng với Tộc trưởng Ảnh Thiên không có mặt ở đây, viện binh mà bọn họ tìm chắc chắn không phải người của Ảnh Tộc. Ngoài Lưu Dịch Tư ra chắc bọn họ không thể tìm ai khác. Bởi đối phương có thể nhìn rõ hành tung của họ, vậy thì chỉ có một Đấu Hoàng mới đủ sức đối phó với gã hắc y nhân đó. Tuy bọn họ cũng có chút tự phụ nhưng cũng biết mình không đọ được với Đấu Hoàng nên chỉ còn cách đi tìm Lưu Dịch Tư.
Hai Đấu Vương Ảnh Tộc đi khỏi, Bạch Khởi vẫn bình tĩnh đứng đó. Hai người nhìn nhau mặt đối mặt, không nói lời nào. Một lúc sau Bạch Khởi cất lời:
- Bây giờ… người của ta đi rồi, ngươi cũng nên nói thân phận của mình đi chứ.
- Ha ha ha… Tiểu tử, ngươi cũng khá lắm, dám để con trai ta làm nô bộc cho ngươi sao? Bây giờ ngươi biết ta là ai chưa? Ha ha… Ngươi cũng thú vị lắm… Lão tử tên Độc Cô Danh Dương… Cái lão Lý Tự Minh chưa từng nói với ngươi về ta sao?
Độc Cô Danh Dương cười lớn, rồi nói với vẻ mặt đầy vênh váo. Tất nhiên ông có quyền vênh váo như vậy, dù gì ông cũng mang họ Độc Cô, huống hồ lại là một cao thủ vô cùng lợi hại.
- Phụ thân của Chiến Thiên ư?
Bạch Khởi kinh ngạc nói. Hắn không hề nghĩ rằng cha của Độc Cô Chiến Thiên vẫn còn sống. Bởi hắn từ trước đến nay không hiểu nhiều về Độc Cô Gia. Bọn Bối Tác Tư thì miệng kín như bưng. Có điều Bạch Khởi tin chắc Độc Cô Gia không hề đơn giản. Nhưng đến mức nào thì hắn cũng không rõ. Bạch Khởi chỉ nghĩ Độc Cô Chiến Thiên là một cô nhi, ai ngờ cha của hắn vẫn còn sống, lại còn đứng trước mặt mình nói chuyện
- Không sai… Chính là lão tử… Tiểu tử này, bao nhiêu năm nay chưa một ai dám bắt người của Độc Cô Gia chúng ta làm trâu làm ngựa, thế mà ngươi dám để con trai ta làm nô bộc cho ngươi. Gan của ngươi cũng không nhỏ đâu. Lẽ nào không ai nói cho ngươi biết Độc Cô Gia chúng ta không hề dễ bắt nạt sao?
Độc Cô Danh Dương lạnh lùng đứng đó, giọng có phần tức giận nói.
Ngừng một lát, Độc Cô Danh Dương lại cất lời:
- Ồ… có điều tuổi ngươi trẻ như vậy không biết cũng là chuyện thường. Cái tên Lý Tự Minh đó cho dù có biết sự tồn tại của Độc Cô Gia ta cũng không nói đâu. Dù gì bọn ta cũng khiến hắn chẳng vẻ vang gì. Dù Lý Tự Minh có nói cho ngươi hay không cũng mặc kệ hắn, lão tử sẽ tìm hắn tính sổ. Còn ngươi… Ngươi dám bắt con cháu Độc Cô Gia làm nô bộc. Chuyện này ta tuyệt đối không cho qua dễ dàng như vậy. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Ồ… Việc này e là không do vãn bối lựa chọn rồi, tiền bối nói thế nào thì cứ theo vậy đi… Có điều vãn bối cũng phải nói rằng vãn bối từ trước tới giờ không hề coi Độc Cô Chiến Thiên là nô bộc. Chiến Thiên là huynh đệ tốt của vãn bối. Vãn bối phải nói rõ việc này.
Bạch Khởi gượng cười đáp lời.
- Vậy sao? Ồ… Nói như vậy ngươi cũng không tệ lắm. Ít nhất cũng không coi đứa con ngốc nghếch của ta là nô bộc… Có điều không cần biết quan hệ giữa hai ngươi thế nào, trên danh nghĩa vẫn là chủ tớ. Độc Cô Gia chúng ta còn mặt mũi nào nữa… Vì thế hôm nay dù thế nào ta vẫn phải dạy dỗ ngươi, tiện đây ta cũng muốn biết Tiểu tử ngươi rốt cục có bản lĩnh gì mà làm chủ nhân của người của Độc Cô Gia.
Độc Cô Danh Dương nói, giọng điệu có phần không cần biết lý lẽ. Không nhiều lời trong nháy mắt vụt xuất hiện bên cạnh Bạch Khởi, nhưng không rút kiếm mà đánh một quyền về phía hắn.