- Khụ khụ…
Nhìn thấy tình cảnh như vậy Bạch Khởi sau khi ho húng hắng hai tiếng, liền đưa ánh mắt nhìn những văn thần võ tướng đang nhìn mình với vẻ mặt hiếu kỳ, trong đó thậm chí bao gồm cả Hoàng Đế và Tể Tướng, và cả phụ thân của mình Bạch Kình Thiên, rồi mới chậm rãi mở miệng nói:
- Chuyện này… Chiến tranh giữa Gia Lam và Thiên Long đã tiến vào giai đoạn cực kỳ gay cấn, nhưng hai quốc gia rõ ràng không dự định sẽ dừng tay. Cho đến hiện nay Thiên Long đã điều động nhân mã của mười Quân đoàn lao tới chiến trường Gia Lam, đồng thời cũng tiến hành động viên chiến tranh. Nhìn bộ dạng như vậy, có vẻ như chuẩn bị đánh một trận sống mái. Đồng thời mối quan hệ giữa Thiên Long và các quốc gia phía sau cũng không phải rất mật thiết. Cộng thêm vào mười Quân đoàn thì hiện nãy binh lực của Thiên Long trên chiến trường Gia Lam đã vượt quá ba trăm năm mươi vạn, thậm chí là nhiều hơn. Còn lại quân đội Thiên Long đã không thể điều động. Dù sao Thiên Long cũng không phải không có kẻ địch, còn Gia Lam cũng điều động binh lực cả nước, cũng không thua kém với hai mươi Quân đoàn bao gồm bốn trăm vạn người tiến hành phòng bị. Bây giờ hai bên không thể đánh kéo dài nữa, hai bên đã vì trận chiến tranh này mà hao tổn vô cùng. Theo tin tức của tình báo chúng ta, nghe nói Hoàng Đế Thiên Long có nói, cho dù Thiên Long có bị tiêu diệt cũng phải tiêu diệt Gia Lam. Cho nên, tình hình bây giờ Thiên Long không ngừng đổ binh lực vào chiến trường Gia Lam, còn Gia Lam cũng bắt đầu phòng vệ toàn diện. Bây giờ không thể không giao chiến được…
Bạch Khởi dừng lại một chút, mới nói tiếp:
- Căn cứ vào thời gian, Thiên Long đi đường thủy từ duyên hải muốn tới Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta, đại khái cần khoảng thời gian hai tháng. Từ Thiên Long Thành tới duyên hải cũng cần mất một tháng, cũng chính là nói, binh mã của mười Quân đoàn của bọn vừa cũng bắt đầu đồng thời đưa lên, Thiên Long đã phái sứ đoàn tới trước. Mục đích ta thấy đơn giản chính là hy vọng Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta có thể ở phía sau cho Gia Lam một đao, giảm bớt áp lực cho Thiên Long, tạo nên sự uy hiếp với Gia Lam. Dù sao một nửa quân đội của Đế Quốc Gia Lam đã được điều động tới chiến trường tiền tuyến, phía sau Đế Quốc Gia Lam rất trống trải. Bọn chúng chỉ còn lại hai mươi Quân đoàn để bảo vệ lãnh thổ cả nước, rõ ràng là rất không chặt chẽ. Nếu chúng ta xuất binh, bọn chúng nhất định là không cản nổi, đợi bọn chúng điều động binh mã tới chiến đấu với chúng ta thì e là Thiên Long đã có được lợi ích rất lớn, vì vậy Thiên Long mới phái sứ đoàn tới… đó chính là tất cả mọi chuyện mà ta biết.
Sau khi Bạch Khởi đứng ở giữa triều, nhìn chằm chằm vào biểu hiện của những người đứng xung quanh mới tiếp tục nói, chỉ dùng một hơi đã đem toàn bộ tình hình mà mình biết nói ra hết. Đương nhiên lúc này không thể nói ra toàn bộ, dù sao thời gian có hạn, mà tin tình báo lại quá nhiều, cho nên những điều này chỉ là tình hình Bạch Khởi tổng kết lại mà thôi.
Bạch Khởi chú ý thấy khi mình nói xong, bất luận là văn thần võ tướng đều hưng phấn lên. Những năm gần đây, Gia Lam đã có thái độ không thân thiện với Bất Diệt Hoàng Triều, khiến Bất Diệt Hoàng Triều rất bất mãn. Đặc biệt là đối phương đã ngang tàng xâm lấn mấy lần, khiến người ta càng căm phẫn. Hơn nửa năm trước, hành vi thừa dịp nội loạn để xua quân vào uy hiếp Bất Diệt Hoàng Triều, khiến người ta cảm thấy đáng xấu hổ. Bây giờ nghe được tình hình như vậy của Gia Lam, mọi người đương nhiên rất cao hứng, hơn nữa không chỉ như vậy, những người này còn rất hùng hổ, xem bộ dạng giống như muốn tiêu diệt sạch sẽ Gia Lam mới hả giận.
- Như vậy à… vậy tại sao ngươi không tiến binh Gia Lam? Bạch Khởi, ngươi thân là Bắc phương Nguyên Soái, lẽ nào ngươi không biết đây là thời cơ trời ban hay sao? Đến lúc này ngươi mới đem tin tình báo nói ra, ngươi có rắp tâm gì sao? Có phải ngươi có âm mưu gì với người Gia Lam?
Bạch Khởi vừa nói xong, Thái Tử đã đứng lên, vẻ mặt bất mãn nói như vậy với Bạch Khởi, không hề ẩn ý, nói thẳng là nghi ngờ Bạch Khởi tư thông với địch, âm mưu phản quốc.
Đối với chuyện này tất cả mọi người đều không dám nhiều lời, chuyện của Thái Tử và Bạch Khởi mọi người cũng có nghe nói. Ý đồ của Thái Tử đối với Bạch Khởi, mọi người cũng hiểu, hơn nữa Bạch Khởi là người của Tam Hoàng tử, ngay từ khi bắt đầu đã đứng đối lập với Thái Tử. Thái Tử đương nhiên sẽ không để cơ hội cho Bạch Khởi nắm lấy, đương nhiên phải đả kích Bạch Khởi. Huống hồ Thái Tử vừa mới bị tổn thất một Giang Hải hành tỉnh, lửa giận trong lòng đang dâng cao hết sức, lúc này vô tình lại là cơ hội tiết ra tốt nhất.
- Thái Tử điện hạ, xin ngài hãy chú ý lời nói của mình, Bạch Khởi tôi thân là Bắc phương Nguyên Soái, tôi không xuất binh đương nhiên có lý do của tôi, về điều này tôi đã giải thích qua với Bệ Hạ. Bệ Hạ cũng để cho tôi toàn quyền xử lý, về điều này không cần Thái Tử phải bận tâm. Nếu thật sự đến lúc phải xuất binh, Bạch Khởi tôi nhất định sẽ không nương tay.
Sau khi Bạch Khởi nghe xong liền lạnh lùng nói, ngữ khí không hề có gì cung kính. Điều này khiến sắc mặt của Thái Tử đỏ bừng, đã nghĩ đến lúc phát ra, nhưng Lý Tự Minh lại căn bản tỏ ra không nghe thấy câu nói, cũng không nói gì nhiều, điều này khiến Thái Tử rất tức giận nhưng cũng không dám phát tác. Hắn sợ nếu một ngày nào đó khi mình phát tác thì phụ thân sẽ nhân cơ hội đó tiêu diệt hắn, tổn thất đó không có gì sánh được.
- Hừ… ngươi có lý do của ngươi, nhưng cơ hội tốt như vậy lẽ nào lại bỏ lỡ? Ta thật sự hoài nghi không biết làm thế nào mà ngươi ngồi lên được vị trí Nguyên Soái Đế Quốc, lẽ nào ngươi không rõ bây giờ chính là cơ hội xuất binh tốt nhất sao?
Hầu Tước Đỗ Tân đứng lên vì Thái Tử mà nói. Sự bất mãn của hắn đối với Bạch Khởi hầu như ai cũng biết. Dù sao chuyện con gái của hắn bị Bạch Khởi đuổi ra khỏi cửa khiến toàn bộ Đỗ Tân Gia vô cùng hổ thẹn, trở thành trò cười của Đế Đô. Lúc này khi có cơ hội đả kích Bạch Khởi, hắn đương nhiên dũng cảm xông ra trước, một là vì muốn giúp Thái Tử đỡ khó xử, hai là nhằm vào Bạch Khởi.
- Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính, về điều này ta nghĩ Hầu Tước Đỗ Tân ngài phải hiểu rõ chứ. Ta thân là Bắc phương Nguyên Soái, lúc nào nên xuất binh, lúc nào không nên xuất binh, về điều này không cần ngài phải lo lắng, ta đương nhiên có lý do của ta. Dù sao ngài cũng là Tài Vụ Đại Thần, từ lúc nào mà ngài lại quan tâm đến chuyện chiến tranh thế? Nếu Đỗ Tân đại nhân cảm thấy ngài giỏi thì Bạch Khởi ta tình nguyện để quyền xuất binh cho ngài. Bảy Quân đoàn phương Bắc đều giao hết cho ngài, ngài đi tấn công Gia Lam đi, một ngày nào đó khi giành được thắng lợi, Bạch Khởi ta sẽ tự sát trước mặt ngài. Nhưng nếu ngài thất bại thì Đỗ Tân Gia nhà ngài phải xử lý thế nào đây?
Bạch Khởi lạnh lùng cười rồi nói. Một câu nói ra khiến Hầu Tước Đỗ Tân bị á khẩu không biết trả lời thế nào, hoàn toàn trấn áp đối phương.
Hầu Tước Đỗ Tân cũng không phải là kẻ ngốc, hắn biết tự lượng sức mình. Bản thân trời sinh đã không phải biết đánh giặc, cái gì cũng không hiểu, hơn nữa ở trong quân đội không có uy vọng, đi thống binh tấn công Gia Lam, e là căn bản không bao giờ thành công. Huống hồ ai cũng biết, toàn bộ bảy Quân đoàn phương Bắc đều thuộc quyền thống lĩnh của Bạch Khởi, căn bản chính là tư quân của hắn, người khác muốn xen vào e là không có khả năng. Một mình mình đi, sợ là chưa chết trong tay của người Gia Lam, ngược lại đã chết trong tay người của mình, đến lúc đó thật là chết oan uổng. Không nói đến Bạch Khởi độc tâm như vậy, thủ hạ của hắn không chịu nghe mình điều khiển, cũng đủ dẫn đến thất bại trong chiến tranh rồi, đến lúc đó cả nhà mình không phải chết vì xấu hổ sao? Vì vậy Hầu Tước Đỗ Tân không thể nào tiếp nhận được điều này. Mặc dù biết Bạch Khởi đang sỉ nhục mình, nhưng sau khi nghe xong, Hầu Tước Đỗ Tân trong giây lát không biết nên nói những gì, mặt đỏ bừng giống như đầu heo, mãi một hồi lâu vẫn không nói ra được câu nào…
- Ngươi nói ngươi có lý do? Được… Bạch Khởi ta cho ngươi cơ hội, ngươi hãy nói lý do của mình ra, để cho ta tin phục là được rồi, nếu không tin phục ta, nhất định sẽ kêu Phụ hoàng trừng phạt ngươi một cách thích đáng. Bạch Gia nhà ngươi chính là tư thông cấu kết với địch, ta sẽ tịch thu tài sản của nhà ngươi.
Thái Tử bị Bạch Khởi chọc tức không nhẹ, vốn đã tức giận, lại thêm chuyện của Hầu Tước Đỗ Tân hoàn toàn làm cho nổi điên lên. Hắn tức giận, tức giận đến mức làm mất đi cả lý tính, chỉ thẳng vào Bạch Khởi đang ở trước mặt quát lên như thế.
Lời kia vừa thốt ra, bất luận là Tể Tướng hay là Hoàng Đế hoặc là các tướng lĩnh nguyên lão cũng bất giác nhíu mày. Lời nói của Thái Tử không tránh khỏi có chút hơi quá đáng. Bạch Khởi thân là Nguyên Soái, những quân vụ đại thần đều hiểu rõ hắn, lúc này thật sự không thể hành động thiếu suy nghĩ, hắn không động thủ nhất định là có lý do của hắn. Không có Nguyên Soái nào không muốn tấn công, đặc biệt đây lại là cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp. Bạch Khởi không có lý do nào mà không động thủ, hắn đã làm như vậy nhất định là có lý do của hắn. Nhưng Thái Tử vẫn giữ thái độ gây sự như vậy, khiến bọn họ có chút không chịu được. Người không hiểu quân sự tùy ý nhúng tay vào quân sự, chính là điều tối kỵ, điều này khiến các Nguyên Soái rất phản cảm, cũng khiến Hoàng Đế và Tể Tướng rất căm ghét.
- Giỏi lắm… ngươi là Thái Tử, nhìn xem bộ dạng của ngươi giống cái gì! Ta nói cho ngươi biết… có một số chuyện ngươi nên nhúng tay thì ngươi hãy nhúng tay, không nên nhúng tay thì ngươi đừng có nhiều lời. Tất cả kế hoạch Bạch Khởi đều nói cho ta biết, là ta cho phép hắn. Ta cho Bạch Khởi quyền lợi đó, kêu hắn cứ tùy thời giám sát Gia Lam và Thiên Long, tự do xuất kích. Lúc nào xuất trận là quyền tự do của hắn, lúc nào tấn công hắn cũng có lý do của hắn, ngươi chưa từng thống binh xuất trận, những chuyện này sao ngươi có thể hiểu được, cho nên ngươi không cần phải hỏi nhiều.
Khi Thái Tử còn muốn nói gì đó, Lý Tự Minh đã vỗ bàn đứng lên, sau đó tức giận nói. Một câu nói khiến toàn thân Thái Tử run lên, không dám nói thêm nửa câu…
Ngồi trên Long ngai, Lý Tự Minh sau khi đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, rồi đưa mắt chăm chú nhìn Bạch Khởi, sau đó hắng giọng nói:
- Chuyện này tạm thời dừng ở đây, người của Lễ Bộ các ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị đón tiếp sứ đoàn Thiên Long. Bất kể nói thế nào, bọn chúng cuối cùng vẫn là khách, Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta không thể mất lễ tiết được. Mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể khiến ta hài lòng. Còn về những chuyện khác, đến lúc đó hãy nói… Bạch Khởi lát nữa ngươi hãy đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi, còn những người khác bãi triều.
o0o
Lý Tự Minh sau khi kêu Bạch Khởi ở lại, không do dự hạ lệnh đuổi khách, điều này khiến các văn thần võ tướng xung quanh hai mặt nhìn nhau, sau đó liếc nhìn Bạch Khởi với ánh mắt đố kị. Sau khi thầm than Bạch Khởi có được sự sủng ái của Bệ Hạ, mới lần lượt rời đi. Còn Lý Tự Minh cũng rời khỏi Long ngai của mình, theo hướng phía sau mà đi. Bạch Khởi được một tên thái giám hướng dẫn, đi xuyên qua cung điện tráng lệ, sau hành lang được chạm khắc tinh xảo, cuối cùng đến một thư phòng nằm phía sau đại điện.
Cạch cạch~~
Thái giám mở cánh cửa lớn của thư phòng cho Bạch Khởi, sau đó cung kính khom người đứng ở vị trí ngoài cửa, sau khi mời Bạch Khởi đi vào, tiếp tục đóng cửa lại, đứng ở ngoài. Còn Bạch Khởi theo tấm thảm màu đỏ thắm đi vào trong. Lúc này trong phòng không có ai, ngoài một mình Lý Tự Minh, chắp tay sau lưng, đứng quay lưng về phía Bạch Khởi.
- Vi thần Bạch Khởi, tham kiến Bệ Hạ!
Bạch Khởi cung kính quỳ rạp xuống đất sau đó cao giọng hô, vô cùng cung kính.
- Đứng lên đi… Nào… chúng ta ngồi xuống rồi hãy nói…
Lý Tự Minh nghe xong liền xoay người nhìn thoáng qua Bạch Khởi, sau đó vẻ mặt không chút thay đổi nói. Nói xong đã tự mình ngồi xuống. Còn Bạch Khởi, theo ý của Lý Tự Minh cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nhưng ít nhiều có chút khẩn trương, cũng không biết vị Hoàng Đế này tìm mình có chuyện gì.
Sau khi ngồi xuống Lý Tự Minh nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang ở trước mặt rồi nói:
- Ngươi nghĩ thế nào về chiến sự giữa Gia Lam và Thiên Long? Ta muốn nói… tại sao đến bây giờ mà ngươi vẫn chưa xuất binh? Tình hình bây giờ như vậy, ta cảm thấy là đã đến lúc rồi. Mặc dù lần trước ngươi nói có lý, nhưng ta cũng cảm thấy bây giờ xuất binh đối với chúng ta cũng có không ít lợi ích. Vừa rồi Thái Tử chất vấn ngươi… ta đã chặn lại… nhưng ta bây giờ lại muốn chất vấn ngươi, hy vọng ngươi có thể giải thích cho ta… cho ta một lý do hài lòng.
- Chuyện này… Bệ Hạ, đạo lý rất đơn giản, trai cò tranh nhau, Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta có thể ngư ông đắc lợi. Nhưng một ngày nào đó khi chúng ta nhúng tay vào, tình hình sợ là sẽ thay đổi. Mặc dù bây giờ Thiên Long đang mời chúng ta, nhưng một ngày nào đó, khi chúng ta ra tay với Gia Lam, kết quả sẽ thế nào? Chúng ta sẽ thu hút tất cả quân đội còn lại của Gia Lam, chính là binh lực của hai mươi Quân đoàn tấn công chúng ta. Còn Thiên Long, lại có thể dễ dàng gia tăng binh lực để tấn công Gia Lam, chiếm lĩnh lãnh địa của Gia Lam. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta sợ là sẽ mắc vào tội danh xâm lược, không thể có được lợi ích gì. Bệ Hạ, Thiên Long bây giờ phái sứ đoàn tới là vì muốn mời chúng ta xuất binh, nhưng mục đích căn bản nhất, chẳng qua là vì bọn chúng muốn giảm thiểu thương vong cho mình, đồng thời tạo thêm áp lực với Gia Lam, để dễ dàng tấn công Gia Lam. Nhưng đối với chúng ta mà nói, chẳng có lợi ích gì.
Bạch Khởi ngưng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Bệ Hạ, Thiên Long và Gia Lam bây giờ đã chiến đấu đến tận cùng rồi, bây giờ thần cho rằng chúng ta vẫn không nên nhúng tay vào, để bọn chúng tiêu diệt lẫn nhau, đánh cho đến khi sức cùng lực kiệt. Đến lúc đó Gia Lam suy yếu không chịu nổi, thần nghĩ Thiên Long cũng chẳng tốt hơn gì. Quốc lực của Thiên Long mạnh hơn so với Gia Lam, trong cuộc chiến này Thiên Long ắt sẽ thắng. Nhưng cho dù đến ngày đó, Thiên Long cũng không có cách nào chiếm lĩnh được Gia Lam, vì kẻ địch sau lưng bọn chúng tuyệt đối sẽ không cho bọn chúng có cơ hội để khuyến trương Đế Quốc mình, cũng tuyệt đối không bỏ qua một Đế Quốc suy yếu như Thiên Long. Đến lúc đó, chúng ta có thể xâm lấn Gia Lam trên quy mô lớn, đến lúc đó… Bệ Hạ… chúng ta có thể có được toàn bộ Gia Lam, thậm chí… không chỉ riêng Gia Lam… ngay cả Thiên Long… chúng ta cũng có thể có được.
Bạch Khởi cẩn thận tường thuật lại những suy nghĩ chiến lược của mình, đưa cho Lý Tự Minh lý do đầy đủ, hơn nữa còn có miếng mồi khổng lồ. Đương nhiên nói thì nói như vậy, nhưng làm thì không hề dễ như vậy. Đến lúc đó, còn phải nắm được thời cơ và thao tác cụ thể, đây cũng không là việc đơn giản. Nhưng Bạch Khởi vẫn tin đến lúc đó mình có thể mang về đáp án khiến Lý Tự Minh hài lòng. Còn về kết quả có như mình dự đoán hay không thì không quan trọng, điều quan trọng là đến lúc đó Bạch Khởi có thể khuyến trương lãnh địa của Bất Diệt Hoàng Triều… Trong tư tưởng của Bạch Khởi bây giờ, chỉ có đơn giản một điều đó chính là "Tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi".
- Ngươi nói chúng ta không chừng có thể tiêu diệt được Gia Lam, thậm chí có thể có được Thiên Long sao?
Lý Tự Minh nghe xong lời của Bạch Khởi thì kích động đứng lên, vẻ mặt cuồng nhiệt nói, khi nói vẻ mặt tràn đầy sự hưng phấn. Là một Hoàng Đế, ông ta chỉ có một ham muốn là khôi phục lại thời kì vinh quang của Bất Diệt Hoàng Triều. Nguyện vọng lớn nhất của ông ta, đó chính là có thể cướp đoạt Gia Lam và các tiểu quốc xung quanh để khôi phục lại vinh quang của Bất Diệt Hoàng Triều. Nhưng… nếu có thể có được cả Thiên Long… vậy không phải chuyện khôi phục vinh quang đó rất đơn giản sao, ông ta… thậm chí có khả năng vượt qua cả tổ tiên Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên, đem lãnh địa của Bất Diệt Hoàng Triều khuyến trương rộng lớn. Nếu là như vậy, thì đúng là Lý Tự Minh sẽ nổi danh lịch sử, miếng mồi này quả thật đã khiến Lý Tự Minh rung động, nói thật ra là rung động đến mức không có cách nào kiềm chế được.
- Vâng… Bệ Hạ, nếu trận chiến này cứ tiếp tục như vậy, nếu Thiên Long tiếp tục giao chiến không ngừng với Gia Lam, nếu bọn chúng tiếp tục đánh nhau như vậy, chúng ta thật sự có khả năng chiếm lĩnh được toàn bộ Gia Lam, thậm chí thôn tính Thiên Long. Nhưng muốn chiếm lĩnh toàn bộ Thiên Long cũng có chút không có khả năng, dù sau miếng thịt này quá lớn, chúng ta ăn không nổi, hơn nữa còn có nhiều quốc gia đến lúc đó cũng sẽ nhắm vào Thiên Long…
Bạch Khởi gật gật đầu nói như vậy.
- Ha ha ha… quả thật quá lớn chúng ta ăn không nổi, ăn một nửa… không… một phần tư là được rồi, như vậy cũng đủ rồi, ha ha ha… Được… Bạch Khởi, ta tin ngươi, cứ theo lời ngươi mà làm, ngươi còn cần gì cứ nói ra hết đi! Ta có thể làm được thì nhất định sẽ giúp ngươi làm.
Lý Tự Minh nghe xong lời này thì điên cuồng cười nói.
- Bệ Hạ… Thần biết Đế Quốc gần đây lại huấn luyện thêm mười Quân đoàn mới, dự định đưa số lượng Quân đoàn mở rộng đến bốn mươi lăm… Thần muốn Bệ Hạ huấn luyện hai mươi Quân đoàn, thậm chí là nhiều hơn, như vậy có khả năng sẽ tiêu hao không ít quốc lực, nhưng trong đại chiến sau này tuyệt đối có thể sử dụng. Cho dù là không thể tham chiến, cũng có thể đem bọn họ đi trấn thủ lãnh địa của chúng ta, không phải sao? Thần tính nếu như thần phải động thủ thì ít nhất cần có thời gian nửa năm. Cho nên thần muốn xin Bệ Hạ cho phép tăng thêm huấn luyện binh sĩ, mở rộng số lượng Quân đoàn, lưu lại hai mươi Quân đoàn mới, cho đến khi khai chiến bọn họ có thể được phái đến tiền tuyến. Dù sao Bệ Hạ cũng hiểu rõ trong tay thần chỉ có bảy Quân đoàn, đến lúc khai chiến sợ là không đủ.
Bạch Khởi chắp tay nói.
- Ha ha… quả thật… Bảy Quân đoàn, sau khi đánh xong, quả thật không có năng lực trấn thủ. Ngươi yên tâm, theo ý của ngươi hai mươi Quân đoàn… Ta sẽ bắt đầu mộ binh, hơn nữa gia tăng huấn luyện, đến lúc đó ta nhất định sẽ để ngươi không phải lo lắng phía sau. Ngươi yên tâm… Bạch Khởi… ta bảo đảm với ngươi… nếu ngươi có thể đánh bại một nửa Gia Lam, ta sẽ cho ngươi làm Công Tước, nếu ngươi có thể đánh bại toàn bộ Gia Lam… ta sẽ phong ngươi làm Vương, tự lập một nước, trở thành thuộc quốc của Bất Diệt Hoàng Triều ta!
Lý Tự Minh cười ha ha, nói với Bạch Khởi như vậy, đồng thời cũng rộng rãi vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp sau này cho Bạch Khởi. Đương nhiên, tương lai tươi đẹp này đều là do Bạch Khởi lập được chiến công sau này tạo nên, nếu Bạch Khởi không thể làm được điều đó, thì e là Bạch Khởi không có tư cách nhận được những đãi ngộ như vậy, hơn nữa có khả năng vì vậy mà bị hạch tội.