Sau khi cười xong, Lý Tự Minh liền trở lại bình thường, nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang ở trước mặt, sau đó chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Khởi, chậm rãi nói:
- Được, đối với việc Sứ đoàn Thiên Long đến đây lần này ngươi có suy nghĩ gì?
- Lần này Sứ đoàn Thiên Long đến, Thần thấy… bọn chúng nghĩ thế nào thì cứ để như thế, không cần để ý tới. Dù sao chính sách của chúng ta không phải đã quyết định rồi sao? Bây giờ đối với sứ đoàn của Thiên Long có thể không cần để ý đến. Nhưng Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta dù sao cũng là Đế Quốc, Đế Quốc thì phải có phong độ của Đế Quốc, cho nên nên chiêu đãi thế nào thì cứ chiêu đãi như thế, còn về chuyện hợp tác với Thiên Long thì không phải vội…
Bạch Khởi phát biểu quan điểm của mình, sau đó đem suy nghĩ của mình nói với Lý Tự Minh.
Lời nói này khiến Lý Tự Minh trầm ngâm trong giây lát, suy nghĩ thật lâu, sau đó mới gật gật đầu, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt nói:
- Dù sao những ngày qua ngươi cũng nhàn rỗi đến nhàm chán rồi, ta sẽ bổ nhiệm ngươi là quan viên tiếp đãi sứ đoàn, đồng thời cũng toàn quyền chịu trách nhiệm về việc đàm phán và ngoại giao với Thiên Long, thế nào hả?
Nghe xong lời này Bạch Khởi cảm giác có chút chóng mặt. Cuộc sống dùng miệng lưỡi để sống, Bạch Khởi không am tường lắm, hơn nữa chuyện này cũng khiến người ta đau đầu. Bạch Khởi không muốn sống cuộc sống như vậy, nhưng đáng tiếc là hình như Lý Tự Minh lại không cho mình cơ hội từ chối, đã trực tiếp giao cho mình nhiệm vụ như vậy. Bạch Khởi biết là những ngày thanh nhàn của mình e là đã đến lúc kết thúc rồi. Lão gia tử nói rất đơn giản, còn hỏi thế nào được nữa? Bạch Khởi là một thần tử, có thể nói không được sao? Sợ là nếu mình nói chữ không, ông ta sẽ lập tức dám trở mặt với mình, dù sao ông ta cũng là Hoàng Đế, bản thân mình không có bản lĩnh trêu chọc ông ta.
- Chuyện này… được ạ!
Bạch Khởi cười đau khổ gật gật đầu nói, trong lòng đang ra sức chửi Lý Tự Minh vô sỉ, hành vi sử dụng lãng phí sức lao động, cảm giác vô cùng khinh bỉ, làm cho mình trong thời gian nghỉ ngơi phải làm thêm giờ, hơn nữa cũng không tăng thêm tiền lương, điều này khiến Bạch Khởi vô cùng bất mãn.
Khi Bạch Khởi mang bộ mặt bất đắc dĩ đi ra khỏi Hoàng cung, hắn đã bắt đầu quanh quẩn với những suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nàp. Dù sao đây cũng không phải là một cuộc sống dễ chịu, lúc này là thời kỳ nhạy cảm, xử lý chuyện này cần phải có một quá trình, hơn nữa còn phải nghiên cứu phương pháp, nếu xử lý không tốt rất có khả năng dẫn đến xung đột giữa hai nước. Cho nên vị trí của Bạch Khởi rất khó xử… điều này khiến Bạch Khởi có chút không chấp nhận được. Nhưng bây giờ Thiên Long đang tới cầu xin Bất Diệt Hoàng Triều, cho nên nghĩ kĩ bọn chúng cũng dám làm gì quá mức. Cho nên công việc lần này vẫn tương đối ổn, nếu không thì Lý Tự Minh cũng sẽ không giao chuyện này cho Bạch Khởi. Dù sao Bạch Khởi xuất thân binh nghiệp, một ngày nào đó khi gặp phải một số chuyện khó giải quyết, rất dễ bị kích động, như vậy thì thật là phiền phức.
o0o
Chớp mắt thời gian ba ngày đã trôi qua. Thời gian ba ngày trở nên cực kỳ ngắn ngủi, phảng phất giống như dòng nước, nháy mắt đã trôi qua rồi. Sứ đoàn của Thiên Long Đế Quốc chia làm mười chiếc thuyền lớn chở đầy hàng hóa đã tới Đế Đô, do Tứ Hoàng tử của Thiên Long là Triệu Vô Cực dẫn đầu. Bạch Khởi là quan viên tiếp đãi chủ yếu của Đế Quốc, phụ trách tất cả mọi chuyện trong thời gian sứ đoàn ở Đế Đô, dẫn theo các thủ hạ của mình tới bến tàu Đế Đô, lẳng lặng đợi đối phương đến.
Sau bữa cơm trưa, mười chiếc thuyền lớn cắm cờ xí của Thiên Long từ xa đi đến. Ở vị trí chính giữa của con thuyền là một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, đứng ở đầu thuyền lớn, tướng mạo không thể nói là anh tuấn nhưng cũng không quá xấu xí. Mặc cẩm bào màu trắng, uy phong lẫm liệt, theo sau hắn có mấy trăm hán tử khôi ngô, mặc chiến giáp. Tất cả đều không biểu hiện gì, đứng ở đó, phía sau tên thanh niên mặc cẩm bào, lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ trước mặt.
- Đại nhân bọn họ tới rồi.
Một thám tử với tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh Bạch Khởi, đang ngồi trong trà lầu gần đó, lẳng lặng đợi, thấp giọng nói, khi nói xong, hắn quay đầu nhìn theo hướng những cờ xí đang tung bay trên bến tàu.
- Tới rồi sao? Ha ha… Bắt chúng ta đợi một hồi lâu. Đi thôi, người ta đã đến rồi chúng ta cũng nên ra ngoài nghênh tiếp một chút, tránh để người ta cho rằng Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta cũng không biết lễ nghi như Thiên Long bọn họ, làm người ta chờ lâu.
Bạch Khởi ngồi ở đó chậm rãi đứng lên, nhìn tên thủ hạ trước mặt thấp giọng nói, nói xong liền đứng dậy vỗ vỗ vào cái ghế mình vừa ngồi, đã biểu hiện rõ rệt thái độ bất mãn của mình.
Những người đi theo bên cạnh Bạch Khởi ở xung quanh vội biến đổi sắc mặt. Những quan viên của Lễ Bộ và những võ quan đi cùng Bạch Khởi trong nháy mắt đã hiểu suy nghĩ trong lòng của vị Bắc phương Nguyên Soái, đang có vinh quang tột đỉnh gần đây, đại khái là Nguyên Soái có chút bất mãn.
Nhưng bọn họ cũng không nói thêm gì, làm tùy tùng chuyện gì không nên nói, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên làm, chuyện gì nên làm, bọn họ đều hiểu rõ. Những người như bọn họ đều biết mình nên làm những gì, không nên làm những gì. Lúc này mặc dù đã hiểu rõ tâm tư của Bạch Khởi nhưng lại không đứng ra lật ngược phải trái, cũng không đứng ra nói tam đạo tứ, vì bọn họ hiểu rõ lúc này bọn họ không nên nói gì cả, cũng không thể nói gì cả, nếu không thì sẽ để lại ấn tượng không tốt cho vị Nguyên Soái này. Muốn biểu hiện, tuyệt đối không phải lúc này. Ở rất nhiều chỗ, rất nhiều lúc có thể, nhưng nhất định không được nóng lòng vào lúc này.
o0o Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Hoàng tử Điện hạ, hoan nghênh ngài tới Bất Diệt Hoàng Triều.
Bạch Khởi dẫn mọi người đi ra, trên người mặc một bộ quần áo Nguyên Soái màu đỏ sẫm, chỉnh tề mà cao nhã, tướng mạo uy phong lẫm liệt, giày da, quần trắng noãn như tuyết càng làm người ta cảm thấy hắn thật sự là anh tuấn. Đứng ở bến tàu lạnh thấu xương, nhìn Thiên Long Tứ Hoàng tử Triệu Vô Cực dẫn đám người đi xuống, vẻ mặt thân thiết nói. Khi nói, hắn quay về phía đối phương hành quân lễ, cũng không phải là quân lễ tiêu chuẩn gì mà chỉ là một lời chào hỏi mà thôi.
Dù sao nơi này là Bất Diệt Hoàng Triều chứ không phải là Thiên Long Đế Quốc, huống hồ bây giờ Thiên Long còn đang cầu xin Bất Diệt Hoàng Triều trợ giúp cho Thiên Long. Bạch Khởi là nhân vật có thể nói là đứng đầu Bất Diệt Hoàng Triều, chức cao quyền trọng, đương nhiên không cần khúm núm với một Hoàng tử Thiên Long nhỏ bé. Chính vì Bạch Khởi bình thường cũng không khúm núm với cả Thái Tử của Bất Diệt Hoàng Triều, vì vậy ở đây hắn cũng không khúm núm với vị Tứ Hoàng tử này.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Triệu Vô Cực đầu tiên là sửng sốt, sau đó bất giác nhăn mặt một chút, nhưng không nói gì cả, chỉ chằm chằm nhìn Bạch Khởi, có chút hồ nghi cũng hơi lộ vẻ tức giận. Những người bên cạnh thấy tình cảnh như vậy vội vàng bu lại, nói cho hắn biết thân phận của Bạch Khởi, trên mặt Triệu Vô Cực lập tức xuất hiện một nụ cười sáng lạn đi tới, vẻ mặt thân thiết, kéo tay Bạch Khởi nói:
- Ha ha… vị này chính là là Sát Thần Bạch Khởi danh chấn đại lục sao? Bắc phương Nguyên Soái của Bất Diệt Hoàng Triều? Ha ha… từ lâu ta đã ngưỡng mộ ngươi… nhưng không ngờ là Nguyên Soái thậm chí còn trẻ như vậy… Thật sự là khiến cho người ta kinh ngạc. Tuổi tác của chúng ta cũng không cách nhau xa lắm, sau này ta thấy chúng ta nên thân thiết một chút.
- Chuyện này… Tứ Hoàng tử quá khen ngợi rồi, danh tính của Bạch Khởi cũng chỉ có Tứ Hoàng tử nhớ, những người khác đâu có biết? Sao ngài lại nói như vậy khiến tôi nghe mà xấu hổ vô cùng…
Bạch Khởi nghe xong lời này thì khẽ mỉm cười, lơ đễnh nói, đối với bộ dạng khích lệ này, Bạch Khởi căn bản không thèm để ý đến. Hắn có được như ngày hôm nay nếu vì vài câu khen ngợi của đối phương mà bị dụ dỗ thì không biết là đã sớm chết bao nhiêu lần rồi.
- Ha ha… Không dám… Không dám… Những lời ta nói đều là sự thật… Hôm nay còn phải bái kiến Hoàng Đế Bệ Hạ của quý quốc, chúng ta không thể nói chuyện lâu được, đợi sau khi bái kiến Hoàng Đế xong ta hy vọng Bạch Khởi Nguyên Soái nể mặt chúng ta gặp mặt một chút, thế nào hả?
Triệu Vô Cực nghe xong liền khẽ mỉm cười thấp giọng nói bên tai Bạch Khởi.
Mặc dù Thiên Long và Bất Diệt Hoàng Triều cách nhau vạn dặm nhưng hệ thống tình báo của Thiên Long cũng rất phát triển. Hơn nữa mục đích hắn tới Bất Diệt lần này rất rõ ràng, đó chính là nhờ Bất Diệt Hoàng Triều xuất binh tấn công Gia Lam. Cho nên trước đó hắn đã tìm hiểu kỹ càng về các đại Vương công Quý tộc của Bất Diệt Hoàng Triều. Ngoại trừ Hoàng Đế ra, những Vương công Quý tộc khác hắn đều đã chuẩn bị cả. Dù sao chuẩn bị tốt bọn chúng mới có người giúp đỡ mình, mới có thể nhờ Bất Diệt Hoàng Triều tuyên chiến với Gia Lam, nói như vậy mới có thể đạt được mục đích của mình, còn về nhân vật quan trọng như Bạch Khởi, Triệu Vô Cực sao có thể không biết gì cả chứ?
Nói chính xác hơn, sau khi tiến vào cảnh nội của Bất Diệt Hoàng Triều, danh tiếng Triệu Vô Cực nghe nói nhiều nhất vẫn là Bạch Khởi. Từ một tiểu tướng cứ thẳng một đường sau một năm đã trở thành Nguyên Soái của Bất Diệt Hoàng Triều, đây tuyệt đối có thể nói là một chuyện kỳ tích. Huống hồ Bạch Khởi còn nắm giữ quân quyền phương Bắc của Bất Diệt Hoàng Triều với một trăm năm mươi vạn quân, đối với chiến tranh Gia Lam có lời nói uy quyền nhất. Có thể nói, việc Bất Diệt Hoàng Triều có tham gia vào trận chiến với Gia Lam hay không, Bạch Khởi là người có sức ảnh hưởng lớn nhất. Nhân vật như vậy Triệu Vô Cực sao có thể không tìm hiểu? Chẳng qua vừa rồi hắn không nhận ra Bạch Khởi, cho nên mới có biểu hiện như vậy, nhưng sau khi biết được thân phận của Bạch Khởi, biểu hiện lại vô cùng chân thành và vô cùng nhiệt tình.
Dù sao Triệu Vô Cực thấy mục đích tới đây lần này của mình còn phải dựa nhiều vào Bạch Khởi, vì vậy hắn mới có thái độ vô cùng khách khí như vậy với Bạch Khởi.
- Tứ Hoàng tử mời ta, Bạch Khởi ta nhất định sẽ đến thăm, đến lúc đó chỉ cần phái người thông báo cho ta là được rồi. Đi thôi, những lễ tiết phàm tục khác chúng ta không cần phải nói nhiều. Tứ Hoàng tử Điện hạ, Bệ Hạ và các vị đại nhân dang đợi ngài đó.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười gật gật đầu, hắn biết vị Tứ Hoàng tử này tìm mình có chuyện gì, đơn giản chỉ là lấy lòng mình, thậm chí còn đưa ra một số thứ quý giá tặng cho mình. Về chuyện này, Bạch Khởi cũng không từ chối, dù sao có của dâng tới mà không lấy thì đúng là đồ ngốc. Bạch Khởi không phải là kẻ ngốc, có người tặng đồ cho mình, đương nhiên là không từ chối rồi.
Huống chi mục đích của Bạch Khởi không phải là quả quyết cự tuyệt Thiên Long, mà là lôi kéo Thiên Long để cho bọn họ tiếp tục giao chiến với Đế Quốc Gia Lam, lưỡng hổ tranh đấu, ngư ông sẽ ngồi thu lợi. Vì vậy Bạch Khởi sẽ không tùy tiện khiến cho đối phương cảm nhận được điều gì, cái hắn cần làm chính là cố hết sức lôi kéo đối phương mà thôi.
- Ha ha… Được rồi, vậy chuyện hôm nay của chúng ta cứ quyết định như vậy đi… đến lúc đó ta sẽ đợi ngươi…
Sau khi Triệu Vô Cực dành cho Bạch Khởi một nụ cười đặc biệt thì nói như vậy, nói xong liền xoay người đi.
Nghi thức hoan nghênh sứ đoàn Thiên Long tiến hành rất đơn giản cũng rất long trọng. Mấy ngàn người chào theo nghi thức quân đội, mấy vạn người hoan nghênh, các mỹ nữ cũng không thiếu, cực kỳ long trọng. Triệu Vô Cực cũng không khách khí, bất kể là thật hay là giả, hắn cũng rất cao hứng. Hơn nữa sau khi chào hỏi đám người của Thiên Long, xe ngựa Hoàng gia do mười sáu con chiến mã thuần chất, sáng loáng, hoa lệ cùng Bạch Khởi tiến vào Hoàng cung, đi thẳng tới chỗ Hoàng cung của Bất Diệt Hoàng Triều.
Ngồi trong chiếc xe ngựa tiến vào cung điện, Thiên Long Tứ Hoàng tử Triệu Vô Cực thấy tình cảnh như vậy, không tự chủ được, thở dài nói:
- Mọi người đều nói Thiên Long là Đệ Nhất Cường Quốc của phương Đông, Thiên Long Thành cũng là nơi phồn hoa nhất, nhưng vẫn không thể đem ra so sánh với Thành Hoa Hồng. Ban đầu ta còn không tin nhưng bây giờ thì ta đã tin, thì ra đây đều là sự thật. Thiên Long Thành so sánh với Thành Hoa Hồng quả thực chỉ như một thành nhỏ biên cảnh. Thành Hoa Hồng không hổ là cố đô ngàn năm, không hổ là Đại Lục Đệ Nhất Thành, bây giờ thì ta đã tin. Còn về cung điện, nói ra không sợ người ta chê cười, Hoàng cung Thiên Long chúng ta so sánh với Hoàng cung của Bất Diệt Hoàng Triều quả thực không thể nào so sánh được… Bất Diệt Hoàng Triều quả nhiên giàu có và đông đúc, không trách được ngàn năm trước vô cùng thịnh vượng. Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên thiếu chút nữa đã thống nhất cả phương Đông. Nếu lão nhân gia không phải tử vong một cách thần bí thì e là hôm nay cả đại lục đã bị Bất Diệt Hoàng Triều che phủ rồi…
- Tứ Hoàng tử quá khen… đây đều là những thứ các tiền bối đời trước để lại cho chúng ta. Không thể không nói các tiền bối đều làm cho người ta kính nể, đến lúc này những hậu bối tử tôn chúng ta thấy thật có lỗi với tiền bối. Ngay cả lãnh địa của đời trước cũng không thể thu hồi hoàn toàn, đối với chuyện này Bệ Hạ vẫn canh cánh trong lòng…
Bạch Khởi nghe thấy lời này thì tỏ ra khiêm nhường nói như thế. Thật ra Bạch Khởi nói như vậy cũng không phải không có mục đích, hắn muốn mượn cơ hội này nói với Triệu Vô Cực, Bất Diệt Hoàng Triều đang có ý muốn thu hồi lãnh địa của mình. Cho đến hôm nay những nơi đang bị Đế Quốc Gia Lam chiếm đoạt vốn là thuộc về lãnh địa của Bất Diệt Hoàng Triều… Có lúc không cần phải nói quá rõ ràng, với trí thông mình tài trí của Triệu Vô Cực, Bạch Khởi tin là hắn có thể hiểu. Nói chính xác hơn là chỉ cần Triệu Vô Cực không phải là kẻ ngốc cũng thể đủ hiểu ý tứ trong lời nói của Bạch Khởi.
Quả nhiên sau khi Triệu Vô Cực nghe xong lời nói của Bạch Khởi, hai mắt đã sáng ngời, nhìn Bạch Khởi cười cười với vẻ thần bí khó lường:
- Có lẽ… đây cũng là một chuyện không phải không thể thực hiện… Ngài nói có đúng không Nguyên Soái đại nhân?
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, trong lòng Bạch Khởi đang thầm mắng Triệu Vô Cực một câu, sau đó cười nói:
- Đúng vậy… là như vậy… có lẽ thật sự có cơ hội… nhưng Điện hạ thứ lỗi cho ta nói thẳng, Bệ Hạ vẫn còn có chút do dự. Dù sao Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta mới lập lên Đế Quốc không lâu, lại vừa trải qua nội loạn An Đức Liệt, những nước nhỏ ở biên thùy phương Tây lại không chịu an phận. Man Di ở phương Nam cũng quấy nhiễu. Hơn nữa về phía Hải Tộc cũng rất phiền toái. Quan hệ giữa An Đức Liệt với bọn họ rất tốt, An Đức Liệt chết trong tay chúng ta, mặc dù bọn họ cũng an phận, nhưng có thể chắc chắn là bọn họ vẫn là một mối họa. Cho nên Bệ Hạ đối với việc xuất binh tới Gia Lam để thu hồi lãnh địa vốn thuộc về Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta có chút khó khăn, có chút do dự, sợ là khó có thể quyết đoán được.
- Như vậy à… vậy ta hiểu rồi. Bạch Khởi huynh đệ cứ yên tâm, ta đương nhiên sẽ có cách của ta. Ta tin ta có lý do đủ sức thuyết phục, còn về chuyện hôm nay ta đã nhớ kỹ trong lòng. Cám ơn ngươi, vi huynh ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, sẽ không để huynh đệ phải chịu thiệt.
Triệu Vô Cực rất nhanh đã thay đổi cách gọi, khẽ mỉm cười với Bạch Khởi đang ở trước mặt nói. Khi nói chuyện cũng bắt đầu chuyển sang gọi huynh đệ, nhưng Bạch Khởi vẫn không hề để ý, cứ để Triệu Vô Cực tùy ý tỏ ra thân mật với mình.
Dù sao hai người cũng không phải là trẻ con, ngoài mặt thì nói chuyện thân mật, còn về chuyện cụ thể sau này nên làm thế nào còn phải xem sự phát triển sau này. Dù sao Bạch Khởi cũng không phải là kẻ ngốc, và Triệu Vô Cực cũng như vậy… Trong lòng hai người họ đương nhiên có tính toán của mình, nhưng có một điều ít nhất ngoài mặt hai người vẫn biểu hiện sự hòa thuận với nhau.
- Ha ha… khách khí, khách khí… đi thôi… Bệ Hạ đang đợi chúng ta, cũng không nên để bọn họ chờ lâu có phải không? Còn về huynh đệ chúng ta sau này còn nhiều cơ hội, có phải không? Bây giờ chính sự quan trọng hơn.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười nói như thế, nói xong kéo Triệu Vô Cực xuống xe ngựa sau đó nhằm hướng Hoàng cung mà đi.
Lúc này Hoàng gia Cận Vệ Quân đã chuẩn bị toàn bộ, mọi người mặc khôi giáp màu vàng, trên đầu cắm lông đỏ, uy phong lẫm liệt, tản bộ hai bên đường bốn phía Hoàng cung. Mười bước một tốp năm người, một trạm canh gác, ai cũng uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người. Bạch Khởi cùng đi xuống với Triệu Vô Cực và thành viên sứ đoàn chậm rãi hướng vào phía trong đại điện mà đi, sau đó chạy thẳng đến vị trí đại điện.
Sau khi hai người nói chuyện một lúc, đã thấy đi tới trung ương đại điện trong Hoàng cung Đại nội. Khi hai người tiến vào, thanh âm lễ nhạc vang lên, mấy trăm nhạc thủ đã chuẩn bị từ lâu, khi Bạch Khởi và Triệu Vô Cực tiến vào bên trong đều nhất thời thổi nhạc hoan nghênh.
Đạp trên chiếc thảm màu hồng, Triệu Vô Cực và Bạch Khởi đi vào bên trong đại điện. Có thể nói Bất Diệt Hoàng Triều đã dành cho Triệu Vô Cực đầy đủ lễ nghi, dành cho hắn những đãi ngộ đặc biệt cấp quốc gia. Đối với Triệu Vô Cực mà nói đây đúng là giữ thể diện cho hắn, cũng là giữ thể diện cho sứ đoàn.
Đương nhiên cả hai bên đều giữ thể diện cho nhau, Bất Diệt Hoàng Triều giữ thể diện cho Triệu Vô Cực, thì hắn cũng giữ thể diện cho Bất Diệt Hoàng Triều, nếu không thì bộ mặt đó đã rơi xuống, hơn nữa còn trở mặt với nhau. Trong ngoại giao hai nước có đôi khi chỉ vì một hành động nhỏ không cẩn thận đều có thể gây ra cục diện không thể vãn hồi. Vì vậy có được đãi ngộ như vậy, Triệu Vô Cực cũng thấy trong lòng cao hứng, đồng thời cũng như trút được một gánh nặng. Bởi vì hắn đang suy nghĩ, tiếp theo mình nên biểu hiện như thế nào, Bất Diệt Hoàng Triều đã nể tình như vậy thì đương nhiên mình cũng phải tôn trọng họ, nếu không muốn nói là hợp tác gì, thì rất có khả năng dẫn đến sự bất mãn của đối phương, lúc đó thật sự phiền toái.