Không thể không nói, Đa La Mẫu Đại Chủ giáo không phải đang nói đùa, những gì ông ta nói không có điểm nào là giả, chuyện này tuyệt đối sẽ không thể để như vậy. Quang Minh Thần Điện lần này có thể nói là đã bị mất mặt, cho nên Quang Minh Thần Điện tuyệt đối sẽ không để chuyện này kết thúc, có thể tưởng tượng áp lực sau này trên đài chính trị, còn Phiên tòa Giáo tông trong truyền thuyết khiến người ta khiếp sợ.
Phải biết rằng Phiên tòa Giáo tông là cơ cấu khiến tất cả mọi người trên Đại lục khi nghe đều sợ mất mật, không ít người kinh hoàng vì nơi này thật sự là rất đáng sợ, là nơi Giáo đình thẩm xét và phán quyết Dị giáo, và là cơ cấu cực đoan được vũ trang cao thủ bí mật, đồng thời bọn họ có quyền hành khiến người ta khó mà tưởng tượng, còn có các loại cực hình và thủ đoạn tàn ác đẫm máu, mỗi loại đều khiến người ta kinh sợ và run rẩy, Giáo tông Thẩm phán ngoài việc hàng ngày tìm Dị giáo và tiêu diệt Dị giáo ra, còn là nơi tiêu diệt những người dám sỉ nhục, làm tổn hại đến Quang Minh Thần Điện cũng chính là Quang Minh Giáo đình.
Hành vi của Bạch Khởi hôm nay đủ để liệt vào phạm vi Giáo tông Thẩm phán phải xử lý, hắn công khai khiêu khích sự uy nghiêm của Giáo đình là Quang Minh Thần Điện, Quang Minh Giáo đình tuyệt đối không thể nào chấp nhận kết quả này. Đương nhiên có lẽ sẽ có người lẫn lộn hai cách gọi này nhưng người của Thiên Ân Đại lục ngược lại lại hiểu rất rõ, Quang Minh Thần Điện là tên gọi tôn kính của Đại lục đối với Quang Minh Giáo đình, còn Giáo đình là trung khu nơi toàn bộ Quang Minh Thần Điện ở, thật ra cũng đều là một cách gọi, chỉ là người ở các nơi gọi khác nhau mà thôi. Người phương Đông đều thích gọi là Quang Minh Thần Điện, còn người phương Tây lại thích gọi là Giáo đình.
- Đại Chủ giáo… lẽ nào chuyện của chúng ta ngày hôm nay cứ để vậy sao?
Thủ lĩnh của Quang Minh Kỵ Sĩ Gia Nội có chút ảo não và bất mãn tiến lại nói khẽ với Đa La Mẫu Đại Chủ giáo, thanh âm không lớn nhưng mấy người đứng xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
- Trước tiên đừng nói đến chuyện này… chúng ta quay về rồi hãy nói, nơi này là không phải chỗ để nói chuyện…
Sau khi Đa La Mẫu Đại Chủ giáo nghe xong đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang ở trước mặt thấp giọng nói.
- Không phải nơi để nói chuyện, tôi biết rồi…
Gia Nội cũng không phải là kẻ ngốc sau khi nghe xong liền lập tức gật đầu nói, nói xong liền ngậm miệng lại rồi cùng Đa La Mẫu Đại Chủ giáo và những người khác rời khỏi nơi đó, đúng như Đa La Mẫu Chủ giáo đã nói, nơi này thật sự không phải nơi để nói chuyện…
Sau khi nhìn Đa La Mẫu Đại Chủ giáo rời đi, một người đứng trong góc âm u đằng xa lẳng lặng quan sát tất cả đám người của Đa La Mẫu Chủ giáo, một người mặc áo đen, vóc người nhỏ bé đứng ở trước mặt thấp giọng hỏi:
- Đại nhân… ngài nói người của Giáo đình có để như vậy không?
- Người của Giáo đình có để như thế không à? Ngươi nói thử xem? Ha ha, ta không cho rằng đám người của Quang Minh Thần Điện lại rộng lượng như vậy, chỉ tại ở nơi này Bạch Khởi rõ ràng chiếm ưu thế nhiều hơn nên bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời rời đi. Ngươi phải hiểu rõ nơi này là phương Đông chứ không phải phương Tây, có rất nhiều chuyện không phải Giáo đình muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Lực lượng của Giáo đình ở nơi này còn cách Hoàng quyền xa, bọn họ chỉ có ba ngàn người, Bạch Khởi ngược lại có cả vạn người, có đánh thế nào cũng thua cho nên bọn họ chỉ có thể từ bỏ, nhưng tên Đa La Mẫu không phải là kẻ dễ dàng từ bỏ, ta thấy hắn nhất định sẽ đi đường tắt. Với sự hiểu biết của ta về Đa La Mẫu, tối nay hắn nhất định sẽ động thủ, cho dù đại đội nhân mã không thể động thủ chỉ có thể tập trung nhân mã tinh nhuệ ra tay. Sức mạnh Hắc ám tinh khiết như vậy hắn nhất định sẽ không bỏ qua như vậy.
Người đang ẩn giấu trong bóng tối cười ha ha nói như vậy.
- Vậy… chúng ta nên làm gì?
Người hỏi trước lại bắt đầu hỏi.
- Ha… còn có thể làm gì bây giờ? Đại đội nhân mã của chúng ta vẫn không nhiều bằng người Quang Minh Giáo đình, nhưng nói về cao thủ… Hắc Ám Thần Điện từ trước đến nay không thiếu cao thủ, chúng ta cho đến nay cũng không thua kém Giáo đình cho nên nếu bọn chúng muốn đục nước béo cò thì chúng ta cũng động thủ theo, xem xem có thể tìm được vị Hắc Ám Hiền Giả đó, cho dù không thể cũng không thể để người của Giáo đình đắc thủ. Theo khí tức của ngày hôm nay mà thấy vị Hiền Giả này có lẽ vừa mới tỉnh giấc, mặc dù sức mạnh không kém, khí hắc ám vô cùng tinh khiết, nhưng lại có chút yếu ớt, rõ ràng là tương đối suy yếu, nếu không thì tên Đa La Mẫu sao dám trêu chọc vị Hắc Ám Hiền Giả đó, hắn nghĩ hắn là ai? Hồng y Đại Chủ giáo hay là Thẩm phán trưởng của Giáo tông Thẩm phán? Không nắm chặt điều đó thì tên cáo già đó tuyệt đối sẽ không đến…
Người hắc ảnh thấp giọng nói, nói xong cả người đã biến mất trong con hẻm nhỏ.
Sau khi đợi bọn họ rời khỏi đây, Lưu Dịch Tư chậm rãi xuất hiện sau lưng của Bạch Khởi, thấp giọng đem toàn bộ chuyện mà hắn vừa nghe được tường thuật lại. Tên hắc y đó còn tưởng rằng hắn giấu mình rất bí ẩn, thật ra bọn chúng không biết khi bọn chúng xuất hiện Bạch Khởi đã phát hiện ra bọn chúng, còn Lưu Dịch Tư cũng lặng lẽ ẩn giấu phía sau bọn chúng, toàn bộ lời nói của chúng không thiếu chữ nào đều được cái tai của hắn nghe thấy hết, sau đó truyền lại cho Bạch Khởi, đáng tiếc là thực lực của bọn chúng quá thấp căn bản không hiểu những chuyện này, bọn chúng thậm chí hoàn toàn không biết…
- Ha ha… một đám không biết lượng sức mình, hai tên Đấu Vương còn có mấy tên cao thủ Đấu Tông mà còn tưởng rằng mình giỏi lắm? Những tên này… không đáng để Bất Diệt Hoàng Triều diễu võ dương oai, huống hồ bọn chúng đều là thế lực đối địch, thật là không biết trời cao đất dày, Lưu Lão hãy đi chuẩn bị một chút, tối nay ta không hy vọng trong số bọn chúng có bất cứ ai có thể bình an vô sự chạy ra khỏi Bạch Gia của ta…
Bạch Khởi nheo mắt nói.
Sau khi giao phó xong cho Lưu Dịch Tư, Bạch Khởi còn đặc biệt phái thân binh đi mời Độc Cô Chiến Thiên, và Độc Cô Danh Dương đến. Độc Cô Chiến Thiên đương nhiên không cần nói, gọi lúc nào đến ngay lúc ấy, còn về Độc Cô Danh Dương cũng phải lừa phỉnh một tí, tính khí của hắn Bạch Khởi đã thăm dò rất kĩ, chỉ cần lừa phỉnh hai câu, hắn sẽ tới, đây không phải là vấn đề gì. Tối nay sự việc đặc sắc như vậy sao có thể thiếu Độc Cô Danh Dương được chứ? Nếu như vậy thì còn gì là thú vị nữa.
Vào nửa đêm xung quanh Bạch Gia phủ đệ vẫn đèn đuốc sáng trưng, từng tốp năm người, mười người binh sĩ kết thành từng đội không ngừng tuần tra xung quanh. Chuyện chiều nay đã chấn động toàn bộ Đế Đô, chuyện Bạch Khởi công khai chống đối Quang Minh Thần Điện đã có vô số người biết, không ít người cảm thấy Bạch Khởi bị điên, ngay cả Lý Tầm Hoan cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng đối với chuyện này Bạch Khởi lại không giải thích nhiều, mà chỉ phái người đi thông báo cho Lý Tầm Hoan biết, đợi sau chuyện này mình nhất định sẽ giải thích rõ ràng với Lý Tầm Hoan, hy vọng trước đó Lý Tầm Hoan có thể hiểu cho mình. Còn Lý Tầm Hoan cũng rộng rãi đồng ý, cũng không truy cứu Bạch Khởi chuyện gì, cũng không điều động quân đội, vẫn giữ ở đó bảo vệ giúp đỡ cho Bạch Khởi. Toàn bộ Bạch Gia phủ đệ đều chật như nêm, một loạt binh sĩ sắp hàng chỉnh tề không ngừng tuần tra xung quanh.
Còn lúc này trên bầu trời một bóng đen xẹt qua, xuyên qua đám binh sĩ đang tuần tra, khi bọn họ không hề phát hiện xông vào Bạch Gia, sau đó khoảng chừng mấy phút có mấy bóng người bám theo sau, cùng tiến vào Bạch Gia…
- Đại Chủ giáo đại nhân… chúng ta làm như vậy không phải có chút… không quang minh chính đại sao?
Gia Nội là một kỵ sĩ chân chính, có tín ngưỡng vô cùng kiên định với Quang Minh Thần, đồng thời giữ nghiêm giáo điều của kỵ sĩ, đối với hành vi tiến vào phủ đệ người khác vào lúc đêm khuya thế này về mặt tinh thần Gia Nội đầu tiên có chút không chấp nhận được, đi theo bên cạnh Đa La Mẫu Đại Chủ giáo, Gia Nội có chút do dự thấp giọng hỏi.
- Ha... Không quang minh lỗi lạc sao? Dị giáo là kẻ thù của Thần, là người phản đối Thần, để giết chúng, chúng ta có thể sử dụng bất cứ cách nào, về điều này ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ. Gia Nội, mục tiêu của chúng ta là rất chân chính, chỉ là về mặt thủ pháp có chút không chân chính, nhưng không sao cả, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cần hoàn thành là được rồi, cả ta và ngươi đều là người hiến mình cho Thần… vì Quang Minh Thần vĩ đại, để giúp Quang Minh Thần tiêu diệt Dị giáo, cho dù có chết cũng đáng, huống hồ chỉ là thay đổi một chút cách làm và sách lược?
Đa La Mẫu Đại Chủ giáo nghe xong lời này liền hừ lạnh một tiếng, sau đó thấp giọng nói, khi nói biểu hiện vô cùng thành kính và chính nghĩa, khiến Gia Nội ở bên cạnh sau khi nghe xong không kìm được xấu hổ cúi thấp đầu.
- Vâng… Đại Chủ giáo... tôi biết rồi, cám ơn sự giáo huấn của ngài…
Sau khi Gia Nội trầm ngâm một lát liền thấp giọng nói như vậy, khi nói bộ dạng xấu hổ giống như bản thân mình thật sự đã làm sai chuyện gì vậy.
- Ha ha… người của Giáo đình quả nhiên quá vô sỉ, nói cái gì cũng nói đường hoàng như vậy, rõ ràng là chuyện vô sỉ đê tiện như vậy nhưng đến miệng các ngươi lại biến thành như vậy, trung thành với Thần sao? Vô nghĩa, các ngươi đều là những kẻ ngụy quân tử của Giáo đình, những lời nói ra đều là ác tâm…
Một giọng nói già nua hơi khàn khàn vang lên trong sân bốn phía trống trải không một bóng người, trong lúc nói năm người bằng với số người bên Giáo đình xuất hiện trong sân, từng người một tìm mục tiêu của mình, ai cũng giống như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
- Hi Đặc? Là ngươi… ha ha… Hắc Ám Chấp Sự… Hi Đặc… ta đã sớm cảm thấy là ngươi đã đến Đế Đô này, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra ngươi, không ngờ lại đụng ngươi ở đây hôm nay… ha ha… vậy thì ta sẽ giải quyết ngươi triệt để ở đây… Hơn nữa các ngươi xuất hiện ở đây e là các ngươi đã cấu kết với Bạch Khởi rồi, vậy ta sẽ tiện đường giải quyết luôn tên Dị giáo Bạch Khởi…
Thân là đối thủ từ lâu, Đa La Mẫu Đại Chủ giáo đương nhiên nhận ra đối phương là ai, trong nháy mắt khi đối phương xuất hiện, hắn đã nhận ra thân phận của đối phương, Hắc Ám Chấp Sự Hi Đặc…
- Đương nhiên là ta, nếu không ngươi nghĩ còn có thể là ai chứ? Ha ha… tiêu diệt chúng ta? Đa La Mẫu ngươi kiêu căng hơi quá rồi đấy, chúng ta không xuất hiện không phải vì sợ Quang Minh Giáo đình các ngươi, mà là chúng ta không muốn làm chuyện hy sinh vô vị, nhưng lần này thì không thế… Sở dĩ chúng ta xuất hiện là vì các ngươi đang âm mưu giết chết Hắc Ám Hiền Giả vĩ đại của chúng ta đang trở nên yếu ớt sau khi thức tỉnh, cho nên chúng ta mới xuất hiện. Đa La Mẫu lần này ngươi tuyệt đối không thể thành công, nếu thức thời ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không thì chúng ta đành phải quyết một trận sống chết, nhưng ta cần thông báo cho ngươi biết là năng lượng đã bộc phát rồi. Hiền Giả của Hắc ám không biết lúc nào sẽ hồi phục lại nhưng e là chỉ cần hồi phục một phần sức mạnh cũng đủ để giết chết toàn bộ các ngươi rồi, rốt cuộc nên chọn lựa như thế nào các ngươi hãy chọn đi.
Hi Đặc cười lạnh một tiếng, không hề tỏ ra hèn kém trả lời.
Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Thần Điện không biết là đã đối đầu nhau bao nhiêu năm rồi, sự thù hận lẫn nhau người ta có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, sau khi nhìn thấy đối phương chỉ hận là không thể lập tức xông tới giết chết đối phương, nếu không phải vì thực lực tương đương thì e là căn bản không biết đã trực tiếp đánh nhau bao nhiêu lần, có thể giết chết đối phương đối với bọn họ mà nói là chuyện vui sướng không gì sánh được.
- Nói như vậy hôm nay chúng ta chỉ có một người có thể tiếp tục sống?
Đa La Mẫu vô cùng lạnh lùng nói, mặc dù nói rất quyết liệt nhưng trong lòng lại tràn đầy sự bất đắc dĩ, vì hắn biết nếu khai triển với đối phương ở đây thì vô cùng bất lợi cho mình, thực lực hai bên tương đương nhau, hơn nữa đây còn là địa bàn của Bạch Khởi, thân thủ của Bạch Khởi hắn không rõ lắm, nhưng chỉ cần một lão già bất tử Bạch Ngọc Đường của Bạch Gia là đủ đau đầu lắm rồi, dù sao tên đó cũng là một cao thủ Đấu Vương thật sự.
Nếu Đa La Mẫu Đại Chủ giáo biết trong nhà Bạch Khởi không chỉ có một Đấu Vương là Bạch Ngọc Đường mà còn có hai Đấu Vương Ảnh Tộc, ngoài Bạch Khởi và hai cao thủ Đấu Hoàng thì e là có đánh chết hắn cũng không tới… nếu không có những cao thủ của Giáo tông Thẩm phán tới thì sợ là có đánh chết hắn cũng không động thủ, không... nói chính xác là nếu Thẩm phán trưởng của Giáo tông Thẩm phán không đến thì hắn dù có chết cũng không ra tay, vì như vậy căn bản chẳng khác gì tìm đến cái chết.
- Vậy thì ra tay đi…
Hi Đặc cũng bất đắc dĩ, nhưng bất kể nói thế nào cũng không thể xem thường đám người của Quang Minh Giáo đình, đối với người của Hắc Ám Thần Điện mà nói nếu bị bọn ngụy quân tử của Quang Minh Giáo đình xem thường thì thà chết còn hơn.
Không nói nhiều cả hai bên bắt đầu triển khai thế trận, không thể không nói bọn họ đã quen với chiến đấu không có người khác chen vào như vậy, dù sao Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh Thần Điện đấu võ hầu như không có ai dám cản, nhưng sau khi bọn họ đấu võ lại quên mất một chuyện đó là nơi này không phải bên ngoài cũng không phải là nơi khác, nơi này là phủ đệ của Bạch Khởi, và bên ngoài còn có mấy vạn quân tinh nhuệ đang trấn giữ.
Trong nháy mắt hai bên bắt đầu một cuộc chiến ác liệt, đấu khí ngang dọc, hai bên cùng đan chéo vào nhau, Đa La Mẫu thối lui một bước, Gia Nội hộ vệ bên cạnh, bắt đầu yểm hộ Đa La Mẫu, chỉ nhìn thấy trên người Đa La Mẫu đứng ở phía sau nổi lên một luồng ánh sáng, sau đó mở rộng cánh tay ngước lên bầu trời kêu to:
- Quang Minh Thần vĩ đại, xin người hãy ban cho con sức mạnh, dưới ánh sáng huy hoàng lòng nhân từ của ngài tinh lọc thế giới này, phá hủy tất cả kẻ thù... Quang Minh Chi Kiếm…
Còn Hi Đặc cũng không kém cạnh, dưới sự bảo hộ của thủ hạ bắt đầu cất tiếng hát:
- Hắc Ám Thần vĩ đại, những linh hồn nhảy múa dưới trăng, hãy dùng móng vuốt của ngài xé rách tất cả… Hắc Ám Lợi Trảo…
Trong nháy mắt bầu trời sáng trưng như ban ngày, một thanh kiếm trắng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời hướng về những người của Hắc Ám Thần Điện phóng tới, sau đó một thanh lợi trảo mang ánh sáng màu huyết đâm vào thanh kiếm trắng, trong nháy mắt một tiếng nổ ầm ầm vang lên, người của hai bên bị đánh dạt sang một bên, từng người nằm ở dưới đất bắt đầu thổ huyết, trong đó mấy cao thủ Đấu Tông càng thiếu chân thiếu tay, cả người bắt đầu không an toàn nữa… nằm ở đó chỉ có thể rên la thảm khốc, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Hai luồng năng lượng va chạm vào nhau quá kịch liệt, tất cả mọi người đều không ngờ có tình cảnh như vậy, trên mặt đất xuất hiện một hố rộng hơn ba mươi thước, sâu mười mấy thước, phòng ốc cây cối hoa cỏ xung quanh toàn bộ đều bị vùi dập xuống đất, tình cảnh này khiến người ta cảm thán, sức phá hoại khổng lồ còn hơn cả cao thủ cấp Đấu Hoàng toàn lực đả kích.
- Ha ha… đây chính là Ma pháp sao? Ha ha, xem ra rất lợi hại… đáng tiếc là phát ra quá chậm, còn cần nhiều động tác nữa, nếu đại quân giao chiến khác biệt không nhiều lắm, nhưng nếu đơn độc chiến đấu, căn bản là rất yếu… cũng không biết sự lợi hại của Ma pháp của Hắc Ám Giáo Hoàng và Quang Minh Giáo Hoàng ở trình độ nào, nhưng có lẽ là mạnh hơn một chút…
Bạch Khởi ở đằng xa nhìn thấy tình cảnh như vậy không kìm được bĩu môi thở dài nói.
- Đương nhiên… ha ha, tiểu tử không ngại nói cho ngươi biết Hắc Ám Giáo Hoàng và Quang Minh Giáo Hoàng lợi hại nhất không phải là tu vi của bọn họ, mặc dù bọn họ có tu vi cấp bậc Đấu Đế nhưng điều đó không phải quan trọng, điều quan trọng nhất là Ma pháp khủng khiếp của bọn họ… không… nên nói là Thần thuật tu vi kinh khủng… ha ha… cùng là cao thủ Đấu Đế, ngoại trừ Thú Hoàng, Tinh Linh Nữ Vương, và một số cao thủ khác, những cao thủ Đấu Đế khác căn bản dưới tay của bọn họ chỉ cần chấp ba chiêu, sự đáng sợ của bọn họ ngươi không biết đâu… ha ha… cho nên ngươi cũng đừng nghĩ có một ngày gặp được họ, vì khi họ thấy được họ ngươi tuyệt đối sẽ chết…
Độc Cô Danh Dương nghe xong lời nói của Bạch Khởi, mở miệng nói một cách đả kích không chút niệm tình.
Nhưng Bạch Khởi hoàn toàn bỏ qua, sau đó liếc nhìn Lưu Dịch Tư đang ở trước mặt, đứng lên, vặn lưng như một kẻ lười biếng sau đó ngáp một cái, nói:
- Đã đến nước này, vậy thì thu lưới đi, hôm nay tất cả mọi người đều đã tới, đã đến rồi chúng ta đương nhiên phải tiếp đãi, bất luận là người đến bằng đường nào, đã đến rồi thì đừng để bọn họ đi… phải giữ lại hết… đương nhiên nếu bọn họ chết là tốt nhất… Nguồn truyện:
Ý tứ của Bạch Khởi đã rõ ràng là không thể để người của hai bên sống, về điều này Lưu Dịch Tư đương nhiên có thể hiểu rõ, cho nên nghe xong lời này liền gật gật đầu, sau đó trực tiếp xông ra, hai Đấu Vương Ảnh Tộc cũng cùng xông ra. Chỉ lắc mình mấy cái đã giải quyết sạch sẽ người của hai bên, chỉ cần mấy cái lắc mình đẹp đẽ đã giết sạch sẽ… những kẻ đó ngay cả cơ hội phản ứng và cơ hội chửi bậy cũng không có, chưa kịp làm gì đã bị giải quyết sạch sẽ rồi. Bọn họ cho đến lúc chết cũng không biết bản thân mình từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc đã luôn có người theo dõi bọn họ, thậm chí khi bọn họ động thủ đều là sách lược của một người ép bọn họ không thể không sử dụng Ma pháp đối đầu với nhau, người ra tay chính là hai Đấu Vương của Ảnh Tộc, còn bọn họ hoàn toàn không cảm thấy, chỉ cảm thấy… đối phương quá lợi hại người của mình lại bị thương cho nên mới không thể không sử dụng đại chiêu… Đương nhiên cho dù là giao thủ chính diện bọn họ cũng sẽ chết ngay lập tức vì đây là sự cách biệt về thực lực.