Sau khi xử lý xong những việc này, Bạch Khởi mới yên tâm, mặc dù hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng, nhưng không sao cả, chỉ cần mang xác bọn họ ra ngoài là được rồi, những chuyện khác Bạch Khởi cũng không để ý, việc trả thù hai thế lực là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng chuyện này nếu truyền ra ngoài, chờ Giáo đình ở xa và Hắc Ám Thần Điện hồi phục, sau đó phái cao thủ đến sợ là chí ít cần thời gian một năm, còn về điều động đại quân nhân mã đối phó với Bạch Khởi căn bản không thể là hiện thực
Thế lực của Bạch Khởi ở Bất Diệt Hoàng Triều, bọn hắn tuyệt đối không thể so sánh được, cho nên Bạch Khởi không cần phải lo lắng, chỉ cần nâng cao sức mạnh của mình, như vậy khi hai thế lực khủng khiếp đối mặt, bản thân mình căn bản không cần phải sợ hãi.
Nghĩ tới điều này Bạch Khởi đã quyết định, mấy ngày trước từ biệt Lý Tầm Hoan không phải vì điều gì khác mà là vì muốn tìm bảo vật của Đế Quốc Huy Hoàng. Cái đó đối với bản thân mà nói lúc nào cũng rất quan trọng, có được cái bảo tàng bí mật đó rồi sức mạnh của Bạch Khởi có thể được thăng cấp, theo số lượng của món bảo vật cất giấu đó, đủ để Bạch Khởi thăng cấp lên cấp Đấu Đế, thậm chí còn đủ để Bạch Khởi tuyển chọn xây dựng thêm mấy Quân đoàn, đương nhiên Bạch Khởi vẫn lựa chọn nâng cao thực lực của mình, còn về cơ cấu quân đội binh mã trong tay Bạch Khởi bây giờ đã đủ rồi, nếu nhiều hơn một hành tỉnh thì nuôi không nổi, huống hồ Bạch Khởi không có ý định mưu phản, vì vậy những người này là đủ rồi…
Sáng sớm ngày thứ hai Bạch Khởi đi đến phòng của mình, vào nửa đêm sau khi đi tới an ủi Linh Nhi một chút, lại một mình quay về trong phòng, một mình trải qua đêm. Không phải con người Bạch Khởi không hiểu tình cảm, hay là có chỗ nào không tiện, cũng không phải Linh Nhi không đồng ý chỉ là trong lòng Bạch Khởi có chút khúc mắc. Hắn hy vọng có thể hoàn thành giây phút tuyệt đẹp trong đêm động phòng hoa chúc, chứ không phải bây giờ cho nên Bạch Khởi quay về phòng mình chứ không ở lại phòng Linh Nhi.
- Huyền Vũ đâu rồi? Còn chưa quay về sao?
Bạch Khởi hỏi một thân binh đứng bên cạnh, đây là câu hỏi vô thức vì Huyền Vũ là thân binh trực thuộc của Bạch Khởi, từ lâu đã theo bảo hộ bên cạnh Bạch Khởi, hôm nay vừa vặn là ngày trực của hắn, nhưng người đến bây giờ vẫn chưa thấy quay về, điều này khiến Bạch Khởi có chút ngạc nhiên cho nên mới thuận miệng hỏi như vậy.
- Vâng chưa thấy về… đại nhân, Huyền Vũ sau khi rời đi vào ngày hôm qua vẫn chưa thấy quay về…
Tên thân binh cũng rất thành thật, quan hệ của hắn với Huyền Vũ hàng ngày cũng không tệ, Bạch Khởi vừa hỏi hắn đã lập tức trả lời, thật ra trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
- Vậy sao? Sao lại như vậy… Ngươi biết trước đây Huyền Vũ làm nô lệ cho gia tộc nào không?
Sau khi Bạch Khởi nghe xong liền nhíu mày hỏi, muốn nói Huyền Vũ đã cầm lệnh bài của mình đi, đương nhiên phải quay về, Bạch Khởi nghĩ rằng hắn quay về với mẫu thân và muội muội không tốn nhiều thời gian, đối phương cũng không dám không nể mặt mình, nhưng tình hình bây giờ cả ngày rồi mà Huyền Vũ vẫn chưa quay về, điều này khiến Bạch Khởi có chút phiền muộn…
- Chuyện này… nghe nói hình như là Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc… Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tên thân binh liếc nhìn Bạch Khởi thấp giọng nói.
- Cái gì! Là Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc sao? Sao Huyền Vũ không nói sớm! Người đâu mau chuẩn bị ngựa cho ta, kêu Lưu Lão đi với chúng ta bây giờ…!
Lời nói của tên thân binh khiến sắc mặt của Bạch Khởi biến đổi, kêu lớn, khi nói đã xông ra, phi lên lưng ngựa, mang theo mấy trăm thủ hạ thân binh và Lưu Dịch Tư cùng rời khỏi phủ đệ của mình, thẳng tiến đến Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, chuyện của Bạch Khởi giống như không bao giờ hết, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác khiến Bạch Khởi không biết nói gì.
Nhưng chuyện này hắn nhất định phải ra mặt, Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc là một trong số ít gia tộc không nể mặt Bạch Khởi. Ân oán của Bạch Khởi và Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc mặc dù không có gây ồn ào, người biết cũng không nhiều, nhưng trong lòng hai bên đều biết rõ. Tình hình bây giờ Huyền Vũ e là đã bị người ta bắt rồi, dù sao nếu đổi lại là mình, có người cầm lệnh bài của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc tới hỏi người của mình, bản thân không giết chết đối phương đã là giữ thể diện cho hắn lắm rồi, lúc đó bản thân ngàn vạn lần không nên không xen miệng vào hỏi trước đây Huyền Vũ là người của nhà nào, nếu biết là người của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc thì Bạch Khởi đã sớm kêu Lý Tầm Hoan hoặc là Bối Tác Tư đi tìm người, cũng cùng là một câu nói nhưng so với việc Bạch Khởi kêu Huyền Vũ đi tìm người kết quả không biết xấu đi bao nhiêu lần.
Nhưng sự tình đã xảy ra rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn, tình hình như vậy Bạch Khởi chỉ có thể ra mặt, bản thân nhất định phải bảo vệ Huyền Vũ, người của mình cũng nhất định cần. Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc đã bắt thân binh của mình, đó là sự sỉ nhục đối với mình, không nể mặt mũi cũng được rồi nhưng ngay cả người của mình cũng bắt đi, thì thật là ức hiếp người quá đáng, chuyện này kêu Bạch Khởi từ bỏ ý đồ tuyệt đối là không thể.
Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc cũng giống như Bạch Gia đều dựa vào quý tộc của Hoàng cung, khoảng cách giữa hai bên không phải xa lắm. Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc ở vị trí chính giữa của đường Thanh Long, một phủ đệ hoa lệ, tràn đầy vết tích bị ăn mòn bởi năm tháng, còn có không khí uy nghiêm cổ xưa.
Ở vị trí ngoài cửa có khoảng trăm binh sĩ vóc người cao to mặc áo giáp cầm vũ khí đứng đó ở, Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc nằm ở đó, khi Bạch Khởi dẫn theo khoảng trăm binh sĩ cưỡi ngựa xông tới cửa, binh sĩ phụ trách bảo vệ lập tức rút vũ khí của mình ra khỏi bao kiếm, nhắm về phía Bạch Khởi trong đó có một người không kìm được lớn giọng quát:
- Các ngươi là ai? Còn không xuống ngựa! Nơi này là Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc…
Là gia tộc số một của Đế Đô, Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc đã thâm căn cố đế ở đây, có nền văn hóa lâu đời và sức ảnh hưởng rộng lớn, sức mạnh của bọn họ thâm nhập sâu trong lòng quân, có lịch sử hơn trăm năm, gia tộc đã có bốn vị Nguyên Soái Đế Quốc, đối với Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc mà nói bọn họ có địa vị đặc biệt trong lòng quân, vì để biểu thị sự tôn kính không ít tướng quân đã đem thân binh một mình cưỡi ngựa ở gần gia tộc trăm thước và tùy tùng đi trước, vì vậy khi Bạch Khởi tới đã trực tiếp hung hăng xông ra.
- Ta là Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi, ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi.
Bạch Khởi nghe xong lạnh lùng nói.
Trong lúc nói đã cũng mấy trăm tên thân binh xoay người xuống ngựa trực tiếp đi tới trước mặt, không hề có ý dừng lại, điều này khiến những tên đang bảo vệ xung quanh Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc bắt đầu hoảng hốt, chặn trước mặt Bạch Khởi, trong đó có một người bộ dạng giống như thủ lĩnh vội vàng kêu lên:
- Nguyên Soái đợi đã, tôi đi bẩm báo với chủ nhân nhà tôi… xin ngài đợi ở bên ngoài…
- Đợi ngươi bẩm báo? Ta nghĩ không cần đâu, Nguyên Soái nhà các ngươi không ở nhà, ta tìm người có thể quyết định công việc ở nhà các ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện ngăn ta ở ngoài cửa, ta sẽ vào phòng khách ngồi đợi… bọn nô tài các ngươi lẽ nào ngay cả việc tiếp khách căn bản cũng không biết sao? Bạch Khởi ta đường đường là Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, là Bắc phương Nguyên Soái Đế Quốc, lẽ nào ngươi dám bắt ta đứng ngoài đợi sao?
Bạch Khởi cũng không cần khách khí với hắn, hôm nay không phải tới để la cà, cũng không tới để thỉnh cầu, mà rõ ràng tới để đòi người, nếu không vì chuyện đó thì Bạch Khởi đã không khách khí cho bọn họ một phát rắm.
Lời nói của Bạch Khởi khiến những tên hộ vệ thật sự không biết nói gì, nhưng cũng không còn cách nào khác, danh tiếng của Bạch Khởi và thân phận của Bạch Khởi khiến bọn họ không có cách nào ngăn cản. Mặc dù tận lực ngăn cản nhưng Bạch Khởi cứ cứng đầu bước vào bọn họ cũng không dám làm gì, lẽ nào phải rút đao ra sao? Nói đùa gì chứ, bản thân chỉ cần dám rút đao ra lập tức sẽ có người chết, đương nhiên người chết không phải là bọn Bạch Khởi mà là bản thân mình… cho nên trong bọn họ không có ai dám uy hiếp Bạch Khởi, chỉ có thể ra sức khẩn cầu Bạch Khởi.
Một bên thì khẩn cầu Bạch Khởi, một bên nhanh chóng có người chạy vào trong phòng bẩm báo với chủ nhân, khi Bạch Khởi tới phòng khách của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, dẫn đầu một đám hơn trăm người tiến vào trong, một đám người mặc cẩm y hoa phục bước ra, ngoại trừ ba, năm tên thanh niên ra còn có hai người trung niên và một lão phu nhân tóc bạc trên dưới sáu mươi tuổi, đám người đó giống như những vì sao từ cung trăng rơi xuống trước mặt Bạch Khởi.
- Nguyên Soái Bạch Khởi, ngài ngự giá tới Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc tôi là muốn làm gì? Lẽ nào ngài cho rằng Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc chúng tôi không có người ở nhà sao? Lẽ nào ngài cho rằng chồng ta đã viễn chinh Nam cương thì chúng ta sẽ dễ bị ức hiếp sao? Ngài hãy nói với tôi cho rõ ràng nếu không thì tôi sẽ đi bẩm báo với Bệ Hạ!
Lão thái thái tức giận nói, sau khi đi ra nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt chỉ vào Bạch Khởi quát lên như vậy, mặc dù thanh âm không lớn nhưng khí lực vô cùng, trong nháy mắt sự huyên náo trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ, trong phòng khách của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc trở nên im lặng vô cùng.
- Ha… Báo ta? Được thôi… dù sao những ngày này người của ta tới cũng nhiều, nhiều hơn các ngươi cũng không nhiều, ít hơn các ngươi cũng không ít, mối quan hệ của chúng ta như thế nào bà cũng hiểu rõ. Ta không muốn nói nhiều lời vô ích, hôm nay ta tới đây để tìm người, bà hãy giao người cho ta… Chuyện này xem như xong, ta sẽ lập tức đi ngay, nếu không Bạch Khởi ta tuyệt đối sẽ không dời đi nửa bước, hôm nay ta cứ ngồi ở đây không đi, ta xem các ngươi có thể làm gì được ta chứ?
Bạch Khởi cũng là người sảng khoái, căn bản không hề có chút do dự, trực tiếp nói thẳng với những người trước mặt mình như vậy.
- Người nào? Ta không biết… Ngươi lập tức đi đi cho ta! Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc không hoan nghênh ngươi… nếu ngươi không đi thì đừng trách ta không khách khí!
Lão thái thái biến đổi sắc mặt, mặc dù tốc độ biến hóa rất nhanh, hầu như trong nháy mắt đã hoàn thành nhưng Bạch Khởi vẫn nhìn thấy được, nhìn thấy sự biến hóa trong sắc mặt của lão thái thái, hắn biết chuyện này lão bà nhất định phải biết, thậm chí có thể là bà ta bày mưu đặt kế… nhưng bây giờ lại giả vờ như không biết vậy thôi.
- Không khách khí! Tùy tiện… Bạch Khởi ta đã dám đến đây thì còn sợ các ngươi không khách khí với ta sao, Lưu Lão… chúng ta đi… ta không tin Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc các ngươi có người lợi hại hơn Thất Tinh Đấu Hoàng như ngươi, nếu có… Bạch Khởi ta sẽ nhận tài.
Bạch Khởi lạnh lùng nói, nói xong lười biếng kéo Lưu Dịch Tư ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ màu đen bên cạnh, bộ dạng như khẳng định mình nhất định không đi, khiến người ta thật sự không biết nói gì.
Uy hiếp… sự uy hiếp tuyệt đối, khiến người ta không còn lời nào để nói, Bạch Khởi dường như định cố thủ ở nơi này, điều này khiến người ta thật sự không còn cách nào ứng phó với hắn. Dù cho Lưu Dịch Tư là một Thất Tinh Đấu Hoàng chân chính, điều này không chỉ Bạch Khởi biết mà rất nhiều người biết, chuyện hôm qua Bạch Khởi và Lưu Dịch Tư ở Hoàng cung rất nhiều người đã biết rõ, Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc thật sự không có người nào là đối thủ của Lưu Dịch Tư, thật sự mà nói gia tộc này không phải không có cao thủ mà là cao thủ của bọn họ không đủ thực lực, chỉ cần một mình Lưu Dịch Tư cũng đủ để san bằng Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc…
- Ngươi… Bạch Khởi… ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!
Lão thái thái tức giận nói nhưng nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt lại không biết làm thế nào, bà ta mặc dù tuổi đã cao, đã hơn sáu mươi tuổi nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc không có người nào có thể là đối thủ của Lưu Dịch Tư, điều này bà ta rất rõ, muốn đuổi Lưu Dịch Tư và Bạch Khởi hình như là chuyện không thể hoàn thành, hơn nữa bản thân cũng bất đắc dĩ, điều này khiến lão thái thái trong một khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì mới tốt.
- Ta không có ức hiếp người quá đáng, nhưng nếu bà muốn ta thừa nhận như vậy thì… được rồi… ta thừa nhận… Bạch Khởi ta ức hiếp người quá đáng, bà có thể làm gì ta chứ? Chuyện hôm nay các người nhất định phải giải quyết cho ta, người của ta không thả không được, thân binh của ta bà nhất định phải giao cho ta, sau này kể cả mẫu thân và muội muội của hắn đều phải giao ra, hơn nữa không được để bọn họ thiếu một ngón tay nào… nếu thiếu một ngón tay ta sẽ bắt các ngươi phải bồi thường… ta sẽ làm như thế… các ngươi định thế nào chứ? Có giao hay không giao, nếu các ngươi thật sự không chịu giao người thì lát nữa ta sẽ kêu Độc Cô Chiến Thiên đến tiếp tục chơi với các ngươi, ta không tin các ngươi có thể đánh bại ta, nếu người của ta xảy ra chuyện gì, ta bảo đảm… ta thề với danh nghĩa Bạch Khởi ta, ta sẽ không để Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc các ngươi phải trả giá gấp trăm lần!
Bạch Khởi lạnh lùng nói, khi nói đã có chút sát khí trong đó.
- Người đâu… giao người cho hắn… để hắn dẫn đi…
Lão thái thái tức giận vô cùng, nhưng vẫn cố nén khí giận quát lên như vậy, trong lời nói phảng phất như muốn nói một câu sẽ không quên mối hận này, chỉ vào Bạch Khởi nói rằng:
- Bạch Khởi… ngươi cứ đợi mà xem… sau khi lão gia nhà ta quay về chuyện này Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc chúng ta sẽ tính toán rõ ràng với ngươi.
- Được, bất cứ lúc nào cũng được.
Bạch Khởi và Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc đã nằm ở thế như nước với lửa, trước khi chuyện này xảy ra đã như vậy, Bạch Khởi cũng không ngoan cố gì, nghe xong lời này thì cười lạnh một tiếng, nói với giọng điệu như không hề để ý đến.
Chỉ một lát Huyền Vũ đã được dẫn đến, ngoài ra còn có hai nữ nhân mặc quần áo nhàu nát, một người tuổi khoảng trên dưới bốn mươi, xem ra tướng mạo cũng rất được, chỉ là do dinh dưỡng không tốt nên da thịt có chút nhợt nhạt, cơ thể tương đối yếu, khuôn mặt già nua, nhưng vẫn có thể thấy khi người này còn trẻ nhất định là một nữ nhân rất xinh đẹp, thậm chí về tướng mạo mà nói thì trong vạn người chỉ có thể chọn được một người, nhưng cũng là một mỹ nữ. Người còn lại khoảng trên dưới mười tuổi, vẻ mặt non nớt sợ hãi khi được dẫn đến còn sợ hãi ngó đông ngó tây, bộ dạng cả người khiến người ta thương cảm, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, khuôn mặt tương đối đáng yêu, giống như búp bê vậy, nhìn hai người này đích thị là mẫu thân và muội muội của Huyền Vũ.
Còn về phần bản thân Huyền Vũ, vốn bị giam cầm không được gặp, trên bộ quân phục màu đỏ đầy vết máu, trên người chỗ nào cũng là vết roi, y phục rách nát bẩn thỉu, ngoài ra còn có hàng trăm vết thương lớn nhỏ, nhìn bộ dạng mặt mũi bầm dập Bạch Khởi biết đám người đó nhất định là tra tấn hắn suốt đêm, bộ dạng của Huyền Vũ chẳng khác gì đã chết.
- Đại nhân… ô ô ô… đại nhân…
Sau khi Huyền Vũ nhìn thấy Bạch Khởi hai mắt đang uể oải vội mở trừng lên, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi dùng giọng nói run rẩy, yếu ớt của mình nói với Bạch Khởi như vậy, khi nói cả người như co quắp cả lên.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, vẻ mặt của Bạch Khởi vội biến sắc, liếc nhìn Huyền Vũ đang ở trước mặt lại nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh lẽo của mấy người nhà Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, Bạch Khởi nheo con mắt tràn đầy sát khí nói:
- Các ngươi… tốt nhất hãy giao người cho ta, là ai đã động thủ, có mấy người, toàn bộ hãy giao hết cho ta, chuyện này kết thúc ở đây, nếu không thì…
- Nếu không thì thế nào? Bạch Khởi ngươi đừng được voi đòi tiên, tên này là nô lệ chạy trốn của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc chúng ta, chúng ta có quyền tùy ý xử lý hắn… không giết hắn đã là ân điển to lớn dành cho hắn rồi, bây giờ ngươi lại kêu giao hắn cho ngươi… ngươi còn muốn làm gì chứ?
Lão thái thái của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc không phải là kẻ ngốc, mặc dù có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên cường trả lời Bạch Khởi như vậy.
- Ha… Huyền Vũ có phải là nô lệ chạy trốn hay không điều này ta rất rõ, nhưng pháp luật Đế Quốc có quy định một ngày nào đó khi nhập ngũ, nô lệ bỏ trốn tự động được chuyển tịch, trở thành người của Đế Đô, đi lính ba năm có thể đưa cả nhà thoát khỏi cảnh nô lệ, lên làm quân quan có thể lập tức thoát khỏi nô tịch, Huyền Vũ đã theo ta Nam chinh Bắc chiến, tham gia đại chiến Gia Lăng Quan, đại chiến lòng sông La Nạp, chiếm lĩnh Thanh Phong Thành cũng có phần của hắn. Từ lâu hắn đã là quân quan rồi, mặc dù là thân binh của ta nhưng đã là một quân quan Thiếu Úy, Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc các ngươi dám tùy tiện bắt giữ quân quan, dám không tôn trọng pháp luật Đế Quốc, tùy ý sử dụng tra tấn lạm dụng hình phạt riêng, các ngươi còn có gì để nói? Bây giờ ta đã nói như vậy… nói thật với các ngươi, chuyện hôm nay tuyệt đối không kết thúc dễ dàng như vậy đâu, nếu các ngươi không giải thích hợp lý với ta thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nếu các ngươi không giải thích cho ta, Bạch Khởi ta sẽ bắt giam toàn bộ các ngươi giao cho Bệ Hạ…
Bạch Khởi lạnh lùng nói, hắn là người đã nói là làm, đã nói rồi thì thật sự sẽ làm như vậy, nếu đám người nhà Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc không lấy lại thể diện cho mình thì Bạch Khởi sẽ bắt bọn họ, mặc dù trong tay Bạch Khởi không có nhiều người như vậy, nhưng một mình Lưu Dịch Tư cũng đủ, có Lưu Dịch Tư thì dù gan bọn họ có lớn đến đâu cũng không dám phản kháng, nếu không thì bảo đảm bọn họ sẽ máu chảy thành sông.