Lão thái bà trong một lúc không biết nên nói gì, bởi đó là sự thật. Điều này bà rất rõ. Trước đây chuyện như thế này cũng đã từng xảy ra. Nhưng chẳng có ai lại dại dột vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc. Vì thế trước giờ chưa từng có người nhắc đến. Lão thái bà cũng quên rồi. Lần này xử lý Huyền Vũ cũng giống như trước đây, chuẩn bị xử tử rồi, ai ngờ lại gặp phải chuyện này. Trong một lúc bà cũng không biết nên nói gì. Dù sao cũng là người nhà danh gia vọng tộc. Trước đây người khác còn nể mặt Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc nhường bà đến ba phần, nhưng tình hình bây giờ đã khác nhiều rồi.
Bạch Khởi không hề nể mặt. Nam nhân trong Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, người thì lãnh binh chinh chiến trên sa trường, người thì đóng quân ở xa, trong nhà chỉ còn lại những tên vô tích sự, không ai dám quyết định, cũng chẳng có cách nào làm chủ. Trong chốc lát bọn chúng không biết nên làm gì.
- Ngươi, ngươi cái gì? Mau giao người… Bằng không ta tự tay bắt… Chỉ đơn giản thế thôi, ngươi liệu mà làm…?
Bạch Khởi lạnh lùng nói, không để đối phương có đường lui. Có thể khẳng định rằng nếu hôm nay có vị Nguyên Soái của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc ở đây chắc chắn sẽ không thỏa hiệp với Bạch Khởi. Như vậy, một trận quyết chiến không cần biết đúng sai sẽ diễn ra. Đây là điều mà chẳng ai muốn cả. Có điều, hiện tại trong nhà chỉ có một Lão thái bà. Đàn bà dù sao cũng chỉ là đàn bà, không có chủ kiến gì. Lời của Bạch Khởi khiến bà ta sợ hãi, không dám nói điều gì.
- Được, người ta sẽ giao cho người… Nhưng Bạch Khởi, ngươi nhớ kỹ đấy, chuyện lần này ta tuyệt đối không cho qua dễ như vậy đâu. Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc ta quyết không cho qua như vậy.
Lão thái bà cuối cùng đã quyết định nhượng bộ. Nhưng cũng không quên buông lời đe dọa Bạch Khởi. Nhưng tiếc là hắn chỉ coi như gió thổi qua tai, rõ ràng xem như chưa từng nghe thấy. Nếu Lão thái bà đó mà biết, không chừng sẽ ức đến nghẹn cổ.
Vừa nói Lão thái bà vừa khua tay, lập tức bảy tám người đã dùng nghiêm hình với Huyền Vũ bị dẫn đến. Tất cả đều mang vẻ mặt đầy tuyệt vọng. Nói đúng ra bọn họ cũng chỉ là phụng lệnh hành sự. Lúc này bọn họ cảm thấy vừa sợ hãi vừa bất lực, muốn phản kháng, muốn tháo chạy, nhưng lại không dám. Bởi bọn họ hiểu một điều rằng nếu ngoan ngoãn một chút thì người nhà sẽ được đối xử tử tế, bằng không thì phải chết sẽ không chỉ mình họ mà còn cả những người thân của họ.
- Hừ… Là những tên này sao? Người đâu…
Bạch Khởi nhìn bọn mấy người trước mặt, lạnh lùng nói. Ngay tức khắc hai vị Đấu Vương của Ảnh tộc vốn luôn ẩn mình liền xuất hiện. Trong nháy mắt đã đứng ngay phía sau bọn người này. Lúc đối phương chưa kịp có phản ứng gì thì đã hồn lìa khỏi xác. Máu tươi chảy thành dòng dưới mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, người Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc ai nấy đều nuốt nước bọt, lùi về phía sau, nhìn Bạch Khởi đầy sợ hãi. Bởi trước lúc đó bọn họ không hề nhìn thấy thuộc hạ của Bạch Khởi động thủ thế nào. Họ gần như không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà mấy người đang sống sờ sờ lại chết nhanh như vậy.
Trong lòng bọn họ đều nghĩ rằng:
- Nếu mình là một trong số bọn họ… không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Chẳng cần nói cũng biết nếu bọn họ đắc tội với Bạch Khởi thì chỉ có con đường chết mà thôi. Dù sao thực lực của họ so với hắn chỉ như trứng chọi với đá…
- Bạch Khởi, ngươi…
Lão thái bà đã không còn đứng vững nữa. Bà chỉ vào Bạch Khởi, nói không nên lời. Lúc này bà có thể nói được gì nữa? Lần này thể diện của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc coi như đi tong rồi. Muốn cứu vãn e là cũng không dễ. Trừ khi có một ngày Bạch Khởi chết trong tay họ… Có điều… chuyện này có thế sao?
- Ta làm sao? Hừ… Chúng ta đi… Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc các ngươi muốn ra sao thì tùy. Ta đợi các ngươi đấy… Chỉ e các ngươi không làm gì nổi ta thôi?
Bạch Khởi lạnh lùng nói. Nói đoạn quay người bước đi, dẫn theo tùy tùng rời khỏi. Nơi này chì còn lại người Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc đang đứng chết lặng, hồi lâu không nói nên lời…
o0o
Không cần biết sau này chuyện ra sao nhưng có thể chắc chắn rằng lần này Bạch Khởi đã khiến Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc hoàn toàn mất thể diện. Bọn họ không còn gì để cứu vãn nữa. Người Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc sợ Bạch Khởi tức giận giết chết người nhà họ, e là không bao lâu nữa sẽ đến nhận lỗi với hắn. Sự việc quả thật như vậy.
Dù sao Đế Đô tuy không nhỏ nhưng muốn giữ một bí mật ở nơi phồn hoa đông người thế này quả thật vô cùng khó khăn. Huống hồ lại có mấy trăm người chứng kiến, muốn giấu kín là chuyện không thể. Chỉ vài canh giờ sau, cả thành đã xôn xao về việc này. Danh tiếng của Bạch Khởi đương nhiên càng vang xa, càng có nhiều binh sĩ theo hắn. Còn đối với Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc sẽ là vết nhơ không thể xóa được. Bọn họ chắc chắn hận Bạch Khởi đến tận xương tủy.
Nhưng Bạch Khởi cũng chẳng thèm để ý. Hắn một mình dẫn theo thuộc hạ, có cả Huyền Vũ đang bị thương cùng về nhà. Vừa bước vào phủ, quản gia đã bước tới, nhìn Bạch Khởi thấp giọng nói:
- Thiếu gia… Ban nãy thuộc hạ của Tứ Hoàng tử Thiên Long có tới. Hắn là Phó sứ của sứ đoàn, hiện đang chờ thiếu gia ở trong… lão gia đang tiếp đón, thiếu gia có muốn ra xem thế nào không?
- Ồ bọn chúng đến rồi ư? Đến làm gì vậy?
Bạch Khởi hơi lặng người một lúc rồi hỏi. Nếu theo lẽ thường thì Triệu Vô Cực sẽ đến hối lộ hắn. Nhưng hôm qua hắn đã cho hắn một phen bẽ mặt, hắn ắt hẳn sẽ không thèm đến nữa. Bây giờ lại phái người đến, Bạch Khởi có chút nghi hoặc. Đồng thời hắn cũng thấy được lòng dạ thâm hiểm cũng như sự vô liêm sỉ ở con người này. Nếu là hắn thì tuyệt đối không bao giờ thèm gõ cửa.
- Lão nô cũng không rõ, nhưng có mang tới hai mươi chiếc hòm lớn, bên trong đựng đầy ngọc ngà châu báu, giá trị có khi tới hàng trăm vạn. Tất cả hiện đã được chuyển vào sân của thiếu gia. Còn tình hình cụ thể thế nào thì bọn chúng không nói…
Quản gia không chút giấu giếm đáp lời.
Bạch Khởi nghe xong nheo mắt lại rồi gật đầu. Trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ chẳng lẽ chiến tranh giữa Thiên Long và Gia Lam đã đến bước này rồi ư? Hay là chính Thiên Long đã xảy ra chuyện gì? Cái tên Triệu Vô Cực kia đột nhiên đến đem theo nhiều lễ vật như vậy, e là nếu không phải tình hình đã đến lúc nguy cấp, Triệu Vô Cực không thể làm thế được… Nhưng đến giờ Bạch Khởi vẫn chưa nhận được thông tin tình báo nào. Dù sao người của hắn cũng không thể nhanh bằng Thiên Long. Xảy ra chuyện gì thì Triệu Vô Cực cũng phải biết trước hắn đến vài phần.
- Ừm… Ta biết rồi… Ngươi lui trước đi… Ta đến gặp hắn.
Bạch Khởi gật đầu, rồi quay người đi. Hắn bước thẳng tới phòng khách. Lúc này Phó sứ của Triệu Vô Cực đang cùng nói chuyện với cha hắn. Nhìn thấy Bạch Khởi, tên Phó sứ vội vã hành lễ với hắn rồi nói:
- Sứ giả Thiên Long Ba Lạp Khắc, tham kiến Nguyên Soái.
Tuy Ba Lạp Khắc ngang hàng với Bạch Kình Thiên, có thể cùng ngồi đàm đạo, nhưng với Bạch Khởi lại không thể. Bạch Kình Thiên tuy là cha của Bạch Khởi nhưng chức vị lại khác… Tính nóng của hắn, cũng như địa vị của hắn đã nổi tiếng khắp Đế Quốc. Hắn làm sao dám không cung kính.
- Ừm… Ba Lạp Khắc tiên sinh… Mời ngồi… Không biết ngài đến lần này có chuyện gì không? Sao lại đưa tới hậu lễ như vậy? Bạch Khởi ta sao dám nhận…
Bạch Khởi mỉm cười, nói. Vừa nói vừa ngồi xuống.
- Nguyên Soái khách sáo rồi. Đây là chút lòng thành của Tứ Hoàng tử chúng tôi. Trước đây có gì đắc tội mong Nguyên Soái bỏ qua cho… Lần này tôi đến chỉ là vì chuyện này… Tứ Hoàng tử chúng tôi còn muốn mời Nguyên Soái đến Bách Hoa Lầu dự tiệc…
Ba Lạp Khắc cung kính nói với Bạch Khởi.
Cổ nhân nói quả không sai "Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân", người ta vừa tạ lỗi, vừa tặng lễ, lại mở yến tiệc thiết đãi Bạch Khởi, lẽ nào hắn lại từ chối. Bạch Khởi ngập ngừng một lát rồi gật đầu. Sau đó hắn nói vọng ra ngoài:
- Người đâu, chuẩn bị ngựa… Ta phải tới Bách Hoa Lầu.
Vài phút sau Bạch Khởi cùng với Ba Lạp Khắc sánh bước ra ngoài, hướng về phía Bách Hoa Lầu. Ba Lạp Khắc có vẻ rất cẩn trọng, cả đoạn đường hầu như không nói lời nào, chỉ cung kính nói một hai câu, mặt mày tươi cười. Hắn chỉ e nếu mình có chút không cẩn thận sẽ đắc tội với Bạch Khởi.
Nửa canh giờ sau, Bạch Khởi và Ba Lạp Khắc đã tới Bách Hoa Lầu. Triệu Vô Cực đã đợi sẵn trong một căn phòng. Gian phòng lớn như vậy, ngoài các vũ nữ còn có các cô nương xinh đẹp nhất của Bách Hoa Lầu. Tất nhiên không thể không nhắc tới vị Đấu Hoàng của Gia Lam đứng ngay sau Bạch Khởi – Long Đông. Vừa thấy Bạch Khởi đến, Triệu Vô Cực lập tức đứng dậy, tươi cười đến bên Bạch Khởi rồi ôm lấy hắn một cách thân mật:
- Huynh đệ tốt của ta, ta đợi đệ đã lâu lắm rồi… Cuối cùng đệ cũng tới… Ha ha… Nào nào, ngồi đi…
Bạch Khởi cười nhếch mép, không nói lời nào. Hắn dẫn theo Lưu Dịch Tư bước vào. Bình thường nếu không có Lưu Dịch Tư, ắt hẳn lời nói của hắn cũng không có nhiều trọng lượng, cái tên Long Đông đó phiền phức không nhỏ, nhưng có Lưu Dịch Tư ở đây, hắn chẳng có gì phải sợ cái tên Long Đông đó cả.
- Không biết Tứ Hoàng tử tìm ta có việc gì?
Bạch Khởi ngồi xuống, nói không hề có chút khách khí. Hắn cũng không tỏ ra thân thiết. Tuy trước đây lúc vào Hoàng cung hai người còn xưng huynh xưng đệ, Bạch Khởi cũng không phản đối chuyện giả tình giả nghĩa với hắn, nhưng sau khi Triệu Vô Cực cầu hôn với Lý Linh Lung, sự việc không còn đơn giản nữa. Bạch Khởi đã coi Triệu Vô Cực là kẻ thù không đội trời chung. Vì thế hắn tất nhiên không cần phải khách khí. Bạch Khởi không muốn phải giả bộ nữa.
- Điều này… Người đâu… Mang lễ vật ta đã chuẩn bị mang lên cho người anh em Bạch Khởi.
Triệu Vô Cực vừa vỗ tay vừa nói vọng ra ngoài.
Nói đoạn, một tên thủ hạ mang một chiếc rương bước vào, đặt ngay trước mặt Bạch Khởi… Bạch Khởi nhìn ánh mắt như đang cười của Triệu Vô Cực, ngập ngừng một lát rồi mở chiếc rương ra. Bên trong toàn là ngân phiếu – mỗi tờ trị giá đến một vạn Kim tệ, tổng cộng có đến hai trăm tờ, vậy thì giá trị phải lên tới hai trăm vạn Kim tệ. Bạch Khởi có chút kinh ngạc. Hai trăm vạn Kim tệ cộng thêm số ngân Kim tệ đã mang tới phủ của hắn, tất thẩy phải tới ba trăm vạn Kim tệ. Chừng ấy chí ít cũng đủ để Bạch Khởi thăng ba cấp. Nếu hắn thêm vào một chút nữa cũng đủ để hắn bước vào hàng ngũ Cửu Tinh Đấu Vương rồi… Triệu Vô Cực ra tay hào phóng như vậy, khiến Bạch Khởi kinh ngạc. Có điều cũng không thể phủ nhận rằng thực lực của Thiên Long vô cùng lớn, nếu không làm sao có thể tặng hắn một số tiền lớn như vậy…
Tất nhiên không ai cho không cái gì cả, tiền đâu phải để tiêu vô ích, hậu lễ của Triệu Vô Cực chắc chắn không dễ nhận như vậy. Bạch Khởi đoán chắc cuộc chiến giữa Gia Lam và Thiên Long có biến đổi gì đó. Nếu không Triệu Vô Cực không thể vung tiền như thế.
Bạch Khởi nhìn chỗ ngân phiếu rồi đóng hòm lại. Triệu Vô Cực nhìn Bạch Khởi, mặt mày rạng rỡ nói:
- Bạch Khởi huynh đệ, tuy ta không biết giữa chúng ta đã xảy ra hiểu lầm gì… nhưng ta nghĩ ta đã đắc tội với đệ… Những thứ này coi như chút thành ý của ca ca ta. Mong đệ không từ chối. Ta chỉ mong đệ có việc gì cứ nói ra… ta tin rằng không có gì là không thể giải quyết được…
Triệu Vô Cực đang có phần cúi đầu trước Bạch Khởi. Là Hoàng tử của một nước mà lại cúi đầu trước một thần tử, đây đúng là một việc vô cùng xấu hổ. Bạch Khởi không nói lời nào, chỉ nhìn Triệu Vô Cực. Hắn cầm lấy chiếc rương, giao cho một vệ binh rồi nói:
- Thật ra… Cũng không có gì… Tứ Hoàng tử thích làm gì cũng được… Ta không cần biết… Nhưng có một việc khiến ra rất không thoải mái…
- Là việc gì vậy… Huynh đệ cứ nói ra, ta sửa là được rồi. Nếu đúng là ta sai, ta nguyện chịu tội với đệ ngay tại đây.
Triệu Vô Kỵ nghe xong vội vã cung kính đáp lời. Hắn cũng hiểu cuộc chiến ở phương Bắc, mấu chốt nằm ở Bạch Khởi. Chỉ cần Bạch Khởi đồng ý giúp thì mới có hy vọng. Nếu không với tình hình hiện tại, cho dù có hối lộ tất thảy văn võ bá quan trong triều cũng không thay đổi được gì.
- Không có gì… Chỉ là Lý Linh Lung là nữ nhân của ta… Ngươi lại cầu hôn nàng, ngươi nói xem ta sẽ phản ứng ra sao?
Bạch Khởi ngồi đó có phần tức giận nói.
Nghe xong Triệu Vô Cực như bừng tỉnh. Lúc này hắn có chút hối hận, thật ra hắn không hề quan tâm đến Lý Linh Lung, bông hồng của Ba Phạt Lợi Á gì gì đó. Hắn vốn không hề thiếu nữ nhân bên cạnh, cũng không phải là người vì một cô gái mà làm hỏng đại sự. Hắn cũng chưa hề gặp Linh Lung, làm sao có thể nói đến chuyện thích hay không thích. Chỉ là vì nghe nói Lý Tự Minh có một người con gái rất xinh đẹp là Tam công chúa Lý Linh Lung, Lý Tự Minh vô cùng yêu mến nàng, vì thế hắn mới cầu hôn, chỉ là để thắt chặt liên minh giữa hai nước, để Lý Tự Minh sẽ xuất quân cứu viện khi cần. Ai ngờ bây giờ lại thành ra thế này…
Triệu Vô Cực không ngờ rằng Lý Linh Lung lại có quan hệ với Bạch Khởi, nếu đúng là như vậy thì hắn đúng là sai to rồi. Vốn chỉ định lấy một cô công chúa của Bất Diệt Hoàng Triều, không cần biết mặt mũi ra sao, nhưng hắn cũng không nên không điều tra gì về nàng. Lần này xong rồi, hắn đã đắc tội với Bạch Khởi. Đây đúng là sai lầm không thể cứu vãn.
Triệu Vô Cực lặng người một lát rồi vội vàng nói:
- Thì ra là vậy. Huynh đệ không sớm nói. Nếu biết trước ta tuyệt đối không hồ đồ như vậy. Đúng là ta sai rồi. Nhưng đệ an tâm… Ngày mai ta sẽ bẩm với Hoàng đế Bệ hạ của quý quốc rằng người ta muốn lấy là Tứ công chúa chứ không phải Tam công chúa, mong bệ hạ lượng thứ. Như thế mọi người đều vui vẻ. Chỉ mong huynh đệ không để bụng…
Bạch Khởi thầm mắng Triệu Vô Cực vô sỉ. Hắn tỏ vẻ vui mừng, hạ giọng nói:
- Như vậy thì tốt…
Nói xong hắn quay người đi, không thèm để Triệu Vô Cực có cơ hội lên tiếng. Lúc này Triệu Vô *** đứng ngây người, nhìn Bạch Khởi mang theo ngân phiếu rời khỏi. Hắn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, vội vã hỏi: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Huynh đệ từ từ đã, không phải đệ nói sẽ không để bụng sao? Sao vẫn muốn đi? Lẽ nào vẫn còn giận ta sao?
- Đâu có… Ta đã hết giận rồi. Ngươi không phải nói vật này là để đền bù cho ta sao? Bây giờ mọi việc giải quyết rồi, vật này thuộc về ta đúng chứ? Ta không cần phải ở lại đây nữa. Chẳng lẽ người còn có việc gì nữa à?
Triệu Vô Cực không biết nói lời nào, chỉ thầm mắng Bạch Khởi là kẻ vô liêm sỉ. Lời của Bạch Khởi như muốn nói hắn:
- Ngân lượng ngươi đưa cho ta chẳng phải là vì việc này sao? Bây giờ ta có câu trả lời rồi. Nếu muốn ta làm việc khác giúp ngươi thì tiếp tục mang tiền tới…
Triệu Vô Cực lúc này làm sao có thể không tức giận được…
- À… Thật ra vẫn còn một việc nhỏ nữa…, không biết hiền đệ… đối với việc Bất Diệt Hoàng Triều tiến công Gia Lam có cao kiến gì không?
Triệu Vô Cực đứng dậy, nhìn Bạch Khởi nói. Nhưng Bạch Khởi thừa hiểu cái tên tiểu tử này đang giả hồ đồ. Hắn biết rõ rồi nhưng vẫn cố tình hỏi vấn đề này.
Triệu Vô Cực cũng không muốn hỏi, vì hắn biết rõ câu trả lời. Nhưng tình hình hiện nay giữa Thiên Long và Gia Lam đã vạn phần nguy cấp, chỉ có Bạch Khởi mới giải quyết được. Sự kháng cự của Gia Lam đã lên đến đỉnh điểm, tướng quân Sơn Bổn Long Nhất của Gia Lam đã dẫn theo hơn bốn trăm vạn quân lính đối phó với Thiên Long. Mà binh mã của Gia Lam lại không ngừng gia tăng, tuy Thiên Long đã dốc toàn lực, lại có sự hỗ trợ của đội kỵ binh tinh nhuệ và các cao thủ, nhưng mới chỉ giữ được thế cân bằng của cuộc chiến. Nhưng gặp phải sực kháng cự mãnh liệt của Gia Lam, mấy trận đánh gần đây, hai bên thương tổn đến vài trăm vạn người, Thiên Long vẫn không có thêm một tấc đất nào. Tình hình chiến tranh ngày càng căng thẳng, tình hình hiện nay Thiên Long như cưỡi trên lưng cọp, muốn rút lui cũng không được. Chỉ có thể dựa vào viện binh mà thôi.
Nếu lúc đầu Thiên Long biết được kết quả sẽ thế này thì lúc đầu quyết không khiêu chiến với Gia Lam. Từ lúc khai chiến đến nay, hai bên đã tổn thất quá nhiều, mỗi ngày có đến nghìn người chết trên chiến trường, tổn thất nhiều đến mức khó có thể chấp nhận.
- Chiến tranh giữa Gia Lam và Thiên Long ư? Không liên quan đến ta… Có điều không phải Thiên Long thế mạnh như vũ bão, đánh cho Gia Lam thua hết trận này đến trận khác sao? Đây chẳng phải là một việc rất tốt sao? Ta còn có ý kiến gì nữa?
Bạch Khởi mỉm cười nói.
Mặt Triệu Vô Cực biến sắc, nhìn Bạch Khởi một cái rồi ấp úng nói:
- Bạch Khởi huynh đệ… không thể nói vậy được. Tình hình cụ thể ra sao, ắt hẳn đệ rất rõ, không cần phải giả hồ đồ không biết trước mặt ta. Hiện nay đã vô cùng nguy cấp rồi, nếu không có viện binh, e là Thiên Long và Gia Lam sẽ tổn thất không ít nữa… Thôi được, Ta thừa nhận Thiên Long hiện nay cần sự giúp đỡ của các người. Vì thế việc này phải nhờ cậy huynh đệ thúc đẩy. Chỉ cần đệ giúp sức, Thiên Long ta tuyệt đối không để đệ thiệt thòi…
Triều Vô Cực nhìn bộ dạng của Bạch Khởi, vội đi ngay vào chủ đề chính, lại còn hứa sẽ hậu đãi. Đúng là hành động của hắn khiến người ta cho là hắn rất ham tiền. Dù sao đồng tiền cũng khiến người ra động lòng. Huống hồ, tuy Bạch Khởi có hồng nhan tri kỷ, nhưng hắn không phải là người háo sắc. Vì thế Triệu Vô Cực đành dùng ngân lượng, hy vọng có thể mua chuộc được hắn.
- Ồ… vậy sao? Nếu đã như vậy ta phải nhanh ra tay mới được. Có điều quyền quyết định không phải ở ta, tất thảy phải chờ ý của Bệ hạ, ta chỉ có thể đứng bên cạnh thầm giúp đỡ thôi. Còn Bệ hạ có muốn chi viện hay không, ta cũng không nói trước được.
Bạch Khởi khiêm nhường nói. Thật ra hắn không hề có ý định giúp sức cho Thiên Long, hắn không phá bọn chúng đã may lắm rồi. Muốn hắn chi viện ư? Đúng là mơ giữa ban ngày.
- Điều này tất nhiên… Chỉ cần huynh đệ chịu giúp nói đỡ, việc này đã thành công đến một nửa rồi. Mong huynh đệ giúp cho… ha ha… Thiên Long ta nhất định không để đệ thiệt phần nào…
Triệu Vô Cực quá đỗi vui mừng, cho là Bạch Khởi đã dao động vì hậu lễ của hắn.
Tất nhiên, Triệu Vô Cực cũng không ngu ngốc đến nỗi để việc như vậy là xong. Hắn không đến nỗi chỉ biết chờ tin của Bạch Khởi, cũng không hoàn toàn tin Bạch Khởi sẽ tận lực giúp đỡ. Hắn còn phải làm những việc khác. Bất Diệt Hoàng Triều còn nhiều nhân vật quan trọng khác. Việc trọng đại thế này đâu chỉ nhờ cậy một mình Bạch Khởi là xong.
- Ha ha… Ngươi an tâm đi. Nếu không có việc gì nữa thì ta cáo từ.
Bạch Khởi gật đầu cười. Hắn quay người dẫn theo Lưu Dịch Tư rời khỏi.
Bạch Khởi đi rồi, sắc mặt Triệu Cô Cực thay đổi trong nháy mắt. Phải cúi mình như một con chó như vậy, quả thật không phải chuyện dễ, nhưng vì Đế Quốc của mình, hắn không thể làm khác được. Tuy trước mặt Bạch Khởi, hắn tươi cười ra mặt, nhưng hắn đi rồi thì bộ mặt lại vô cùng khó coi…
- Tứ Hoàng tử… Bạch Khởi không hề thật lòng giúp đỡ chúng ta đâu…