Tình cảnh như vậy, tất cả mọi người đều không ngờ tới, đây có lẽ là một ngàn kỵ binh tinh nhuệ, quân chính quy của Đế Quốc. Tuy rằng chỉ là Quân Thủ Bị địa phương, có điều lực chiến đấu vẫn không thể coi nhẹ. Phải biết rằng, binh sĩ của Quân Thủ Bị địa phương đại đa số đều là nhân mã từ quân chính quy Đế Quốc xuất ngũ xuống, toàn bộ những người này đều đã từng tham gia quân chính quy, sức chiến đấu cũng không kém, đại đa số bọn họ đều là quân nhân đã sắp xuất ngũ hoặc đã xuất ngũ nhưng lại không muốn trở về nhà làm ruộng, vì vậy đã trở thành Quân Thủ Bị địa phương, tiến vào Quân Thủ Bị địa phương, có một số nhân mã lại là trực tiếp từ quân chính quy điều động ra, trực tiếp tham gia vào hàng ngũ Quân Thủ Bị địa phương, để làm đầy đủ cho phòng bị địa phương, sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối không thể nghi ngờ, trong đó thực sự không thiếu những nhân vật như Đấu Sĩ, Đấu Sư, Đại Đấu Sư, những cao thủ như vậy thường ngày đều khó gặp một lần.
Thế nhưng cho dù là một đội ngũ như vậy, trong nháy mắt đã bị Bạch Khởi giải quyết một cách dễ dàng. Tình cảnh như vậy ít nhiều khiến cho người ta có chút khó tin, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được.
Bọn họ không hiểu gã tửu quỷ trong mắt họ trước đây, cái tên cả ngày chơi bời lêu lổng chuyện gì cũng không làm, tại sao trong nháy mắt lại trở thành một người lợi hại như vậy. Thực sự có thể được gọi là cao thủ trong truyền thuyết, cao thủ cao cao thủ, thực sự là quá lợi hại. Bọn họ đã có chút kiến thức, mặc dù nói là thực lực của bọn họ không cao nhưng đấu khí đấu giả phân ra đỏ, da cam, xanh lá cây, xanh, lam, tím, sáu loại màu sắc, bọn họ đều biết. Đấu khí trong lam có tím biểu hiện cho điều gì, về cơ bản, người có chút kiến thức đều hiểu nó đại diện cho điều gì!
Cửu Tinh Đấu Vương… Cửu Tinh Đấu Vương thực sự, ngoài Cửu Tinh Đấu Vương, không có ai có thể có thực lực đó, bọn họ hoàn toàn không ngờ được rằng, người luôn đi bên cạnh mình lại là một Cửu Tinh Đấu Vương… không ai ngờ rằng kết quả lại như vậy… tuy La Đan và những người khác suy đoán ra Bạch Khởi có lẽ là một cao thủ nhưng bọn họ dù thế nào cũng không ngờ được rằng Bạch Khởi lại lợi hại như vậy, lợi hại đến mức độ này.
- Nói… ngươi là thủ hạ của ai?
Bạch Khởi nheo mắt lại thản nhiên nhìn tên Thiếu giáo Đội trưởng trước mắt, lạnh lùng nói, khi nói lời này đã dùng tay bóp chặt cổ đối phương, nhẹ nhàng nhấc đối phương dậy, ánh mắt tàn khốc đó giống như lúc nào cũng có thể giết chết cái tên trước mặt, khiến cho người ta nhìn thôi cũng thấy sợ.
- Ta sẽ không nói… chết cũng sẽ không…
Gã quân quan Thiếu giáo đó cũng có cốt khí, nghe xong lời nói của Bạch Khởi, gian khổ trả lời, nói xong đã cắn lưỡi tự sát, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống, khi sắp chảy tới cổ tay Bạch Khởi, Bạch Khởi đã vung tay lên vứt đối phương ra ngoài, vứt ra xa mấy mét, nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một cái.
Tình cảnh như vậy Bạch Khởi cũng đã đại khái nghĩ đến, vì vậy cũng không thấy kỳ lạ. Đây không phải vì vị quan quân này có bao nhiêu lòng trung thành không thay đổi, mà là hắn là một kẻ thông minh, hắn hiểu nếu mình nói ra thì cũng sẽ chết không nghi ngờ gì, hơn nữa còn liên lụy đến người nhà của mình. Nhưng nếu mình không nói, lâu rồi chuyện gì cũng sẽ hết, cho dù là mình chết cũng không vì thế mà liên lụy đến gia đình mình, chí ít thì người nhà mình có lẽ có thể được người ta chiếu cố cho một cuộc sống sung túc, nhưng một khi mình nhiều lời nói ra những thứ không nên nói thì chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì… điểm này không có gì phải nghi ngờ, bởi vậy hắn lựa chọn nhanh chóng chết đi để tránh khỏi bị dằn vặt, đồng thời cũng bảo vệ được gia đình mình.
- Được rồi… thu dọn một chút chúng ta rời khỏi thôi…
Bạch Khởi quay lại xe ngựa, nhảy lên đầu xe, tùy ý dựa vào bên cạnh xe ngựa, cầm lấy bầu rượu nhắm nghiền mắt lại, vẻ mặt say sưa.
Lời này tuy nói rất nhẹ nhàng thản nhiên, giống như không có bất kỳ một sự ép buộc nào, thế nhưng trong giây phút lời này được nói ra, những người xung quanh thần sắc đều nghiêm nghị, không dám phản đối. Bạch Khởi đã không còn là Bạch Khởi trước đây, không ai dám phản đối hắn nửa câu, ngay cả Lô Bố trước đây có thành kiến với Bạch Khởi lúc này cũng nghiêm túc ngậm miệng mình lại, trung thực làm theo lời Bạch Khởi nói, cũng không dám có nửa phần bất mãn, thậm chí còn cố tình hay vô ý né tránh Bạch Khởi, không dám tiến gần lại đây…
Xuất hiện tình huống như vậy, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, Bạch Khởi bây giờ không phải là Bạch Khởi trước đây, ấn tượng về Bạch Khởi trong suy nghĩ của mọi người chính là tham ăn lười làm, không có bản lĩnh, bởi vậy bọn chúng có thể coi khinh Bạch Khởi, có thể chê cười Bạch Khởi, thậm chí có thể gây phiền phức cho Bạch Khởi, bọn chúng làm như vậy đều không cảm thấy sẽ có vấn đề gì. Nhưng khi Bạch Khởi bộc lộ ra thực lực thật sự của hắn, tất cả mọi người đều chấn động, đều sợ hãi, đều kinh khủng và cũng vô cùng tôn kính Bạch Khởi.
Thứ nhất là bởi vì Bạch Khởi đã cứu bọn họ, thứ hai là bởi vì Bạch Khởi là một Đấu Vương thực sự, hơn nữa còn là một vị cao thủ gần tiếp cận với cấp Đấu Hoàng, cao thủ như vậy đối với bọn họ mà nói đã tồn tại giống như thần rồi, cao thủ như vậy khiến cho bọn họ lòng đầy sợ hãi, đồng thời cũng tràn đầy sự sùng bái xuất phát từ cõi lòng mình.
Rất nhanh đội ngũ đã thu dọn xong rồi, bốn chiếc xe ngựa bắt đầu hướng về phía xa mà đi, cả ngày hầu như không nói, ngoài thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ra, những thứ khác đều là chạy trên đường. Còn Bạch Khởi vẫn ngồi ở đó bất động, cả người giống như bàn thạch, nhắm mắt lại, nhưng lại không có ai dám đến gần quấy rầy Bạch Khởi, cho dù là lúc đưa lên rượu ngon cơm ngọt cho Bạch Khởi, mọi người cũng cung cung kính kính vô cùng cẩn thận, không dám có chút bất kính hay chậm trễ nào, so với trước đây quả thực là khác biệt một trời một vực.
Có điều, mặc dù khi đối mặt với Bạch Khởi, khó tránh có chút căng thẳng và không tự nhiên lắm, nhưng những dong binh và hộ vệ đi theo xung quanh lại thoải mái hơn rất nhiều. Hầu như suốt dọc đường đi đến đều nghênh ngang, chẳng hề để ý mà đi tới, cực độ rất nhanh, cũng không quan tâm gì tới xung quanh, không có sự căng thẳng hay cẩn nhận như lúc đầu, dù sao đi theo một vị Cửu Tinh Đấu Vương còn có việc gì phải sợ? Phải biết rằng đây là Cửu Tinh Đấu Vương, tầng lớp cao nhất ở Ba Phạt Lợi Á một năm trước cũng chính là trình độ này. Đẳng cấp cao nhất ở Bất Diệt Hoàng Triều hiện nay cũng chính là cấp Đấu Hoàng, hơn nữa không phải là cao thủ bản địa của Bất Diệt Hoàng Triều, vùng đất này thậm chí ngay cả một cao thủ cấp Đấu Hoàng cũng chưa từng xuất hiện, điều đó cho thấy một chuyện… Bạch Khởi có thực lực Cửu Tinh Đấu Vương chí ít nói một cách không quá khoa trương, có thể gọi là đệ nhất cao thủ Bất Diệt Hoàng Triều.
Có một cao thủ như vậy tại đây, còn có điều gì khác phải sợ nữa? Còn có chuyện gì mà đáng phải lo lắng? Bọn họ đều nghĩ không ra có chuyện gì mình cần phải lo lắng, nếu lúc này có ai đó đến tìm mình gây phiền phức, cơ bản chính là đang tự tìm đường chết, có một cao thủ như vậy, bọn họ cảm thấy nhóm người này của mình quả thực không có chuyện gì là không giải quyết được.
Rất nhanh, trời đã lại vào đêm, một ngày đoàn người của Bạch Khởi đi được hai trăm dặm, bọn họ dừng bước tại một khe núi, sau đó lần lượt dừng lại. Hai gã dong binh ra ngoài săn giết được hai con lợn rừng kéo về, sau khi lột da và xử lý một cách đơn giản liền nhóm lửa lên, mọi người ngồi vây quanh thành một vòng tròn bắt đầu tiến hành bữa tối thịnh soạn.
- Đại nhân…
Sau bữa tối, Bạch Khởi ngồi trên mép xe ngựa vẫn nhắm nghiền mắt, sau khi hưởng thụ một cách đơn giản, La Đan đến gần Bạch Khởi, có chút lắp bắp hướng về phía Bạch Khởi, thấp giọng nói. Có điều, lời chưa nói hết đã bị dừng lại, có lẽ là chính hắn cũng không biết nên nói những gì.
Mở mắt ra thản nhiên nhìn La Đan bên cạnh mình, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp hơn nữa còn hơi hói đầu, Bạch Khởi khẽ mỉm cười, sau đó nhìn La Đan một lượt từ trên xuống dưới, Bạch Khởi thở dài một hơi, nói:
- Muốn nói gì thì ngươi hãy nói đi… Ta chờ ngươi một ngày rồi… chính là chờ ngươi đến nói với ta những chuyện ngươi biết. Nói cho ta… tất cả những gì ta muốn biết… bây giờ, cuối cùng ngươi đã đến, đã đến rồi thì hãy nói đi… Ở đây chỉ có hai chúng ta, kẻ khác cũng không nghe được lời của chúng ta, không có chuyện gì không thể nói, nói cho ta… ngươi là ai? Làm gì? Những người đó tại sao lại muốn truy sát ngươi? Và tại sao ngươi phải đi đến tỉnh Phong Lâm? Thương đội quy mô lớn bị tiêu diệt ngày hôm qua đó có quan hệ gì với ngươi?
Bạch Khởi rất nghiêm túc, mở mắt, liên tiếp hỏi nhiều vấn đề như vậy, vấn đề nào cũng giống như pháo hàng loạt, không ngừng hỏi, nhất thời khiến cho La Đan không biết mình nên trả lời như thế nào.
Sau khi sắp xếp một chút suy nghĩ, La Đan nhìn Bạch Khởi một cái, cắn răng một cái, sau đó thấp giọng nói:
- Đại nhân… ta, ta tên thật là La Đan Tốc Long… là Chủ Bộ của Tổng Đốc tỉnh Phong Lâm, quản lý thuế ruộng của tỉnh Phong Lâm, vốn dĩ là thân tín của Tổng Đốc tỉnh Phong Lâm… lần này… ta đến Đế Đô là để tố giác Tổng Đốc với Bệ Hạ… có điều, khi ta đến được Đế Đô mới phát hiện ra có rất nhiều người đang tìm kiếm ta, người của Thái tử Điện hạ và người của Tổng Đốc, còn có cả nhân mã của những thủ hạ khác của Thái tử tất cả đều đang tìm ta… ta cơ bản không có cơ hội đến tìm Bệ Hạ để cáo trạng. Ta sợ là ta nếu đi rồi, ngay cả Bệ Hạ cũng không gặp được đã phải chết, vì thế ta chỉ có thể bất lực quay trở về. Vốn dĩ ta muốn đi nơi khác, nhưng tiếc là ta không có cơ hội, bốn cửa của Đế Đô đều là người của Thái tử, bọn họ đang bắt ta… ta từng nghe người ta nói một câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bây giờ Đế Quốc rộng lớn e là không có chỗ cho ta dung thân, Thái tử đang tìm ta, thủ hạ của Thái tử cũng đang tìm ta, ta đi nơi khác có lẽ cho dù là có thể đi ra khỏi Đế Đô, chưa đi được bao xa đã bị người ta bắt được rồi, đến lúc đó không thể không chết, cho nên ta quyết định mạo hiểm một phen trở về tỉnh Phong Lâm, bởi vì ta cảm thấy… ở đó mới là nơi an toàn nhất…
Dừng lại một chút, sau khi nhìn Bạch Khởi đang lẳng lặng nghe mình nói lại không có chút kích động hoặc bất mãn nào, La Đan tiếp tục nói:
- Ta có một người bạn tốt là một đại thương nhân nổi tiếng ở Giang Nam, Hội Trưởng Thương hội Phong Diệp tỉnh Phong Lâm, rất nhiều chủ quản của họ đều quen biết ta. Lần này, đúng lúc bọn họ có một số lượng hàng lớn từ Đế Đô muốn chuyển về Phong Lâm Thành, cho nên ta đã trà trộn vào trong đó, nhưng sau này viên chủ quản đó nói với ta hắn sẽ sắp xếp người, tuyển một số lượng lớn dong binh đi phía trước, sau đó để tự ta lại tìm một tiểu đội dong binh, dẫn theo mấy hộ vệ trở về Phong Lâm Thành, đi vào Thương hội Phong Diệp tạm thời né tránh. Nếu như vậy, bọn họ nhất định có thể thu hút sự chú ý của đối phương, nếu đối phương tìm đến tận cửa, sau khi lục soát một trận không tìm thấy ta, có lẽ cũng sẽ không làm khó cho bọn họ. Thế nhưng… ta không ngờ… Thái tử và Tổng Đốc lại nhẫn tâm như vậy, lại giết sạch viên chủ quản dưới quyền người bạn cũ của ta cùng một ngàn hộ vệ và một ngàn dong binh, không hề do dự mà giết chết mấy ngàn người, đây là điều ta không ngờ tới… Ài… đây đều là do ta hại bọn họ…
Nói đến đây, khóe mắt La Đan đã chứa đầy nước mắt, một tâm trạng bất lực mà bi phẫn xuất hiện trong mắt La Đan, lúc này La Đan thiếu chút nữa là vừa nói vừa khóc, bởi vì lúc này giọng nói của hắn đã khan khan, thân thể ấn dấu trong trường bào hồng sắc gấm vóc cũng bắt đầu run lên…
Từ tình cảnh này không khó nhìn ra, La Đan cũng không muốn để cho những người này chết, tất cả kết quả là do hắn đều không tưởng tượng được, nếu hắn biết kết quả sẽ như vậy thì có lẽ La Đan cũng sẽ không để đối phương mạo hiểm, dù sao không ai muốn nhìn thấy người thật lòng giúp đỡ mình vì mình mà chết, đây không phải là một chuyện dễ chịu.
- Có một chuyện ta không hiểu… ngươi đã là Chủ Bộ của Tổng Đốc tỉnh Phong Lâm, tại tỉnh Phong Lâm cũng coi như là dưới một người trên vạn người, hơn nữa, ngươi nhất định nhận được sự coi trọng của Tổng Đốc, nếu không sẽ không giao một vị trí như vậy cho ngươi, áo gấm cơm ngon, rượu ngon tuyệt hảo, ngươi hẳn là cái gì cần có đều có, tại sao ngươi lại phản bội Tổng Đốc? Còn muốn lên kinh thành để cáo trạng? Còn muốn đích thân tìm Bệ Hạ… ngươi rốt cuộc nắm giữ thứ gì mà lại khiến cho Tổng Đốc Phong Lâm và Thái tử bất chấp tất cả, không tiếc giá nào như vậy muốn giết chết ngươi? Ngươi rốt cuộc là nắm giữ thứ gì mà ngay cả Thái tử cũng phải kinh động?
Bạch Khởi cau mày nhìn về phía đối phương, chỉ là phản xạ điều kiện đơn thuần, dù sao chuyện này không hợp với lẽ thường, cuộc sống gấm vóc cơm ngon ai mà không muốn tiếp tục sống, tại sao phải phản đối Tổng Đốc? Tại sao phải tố giác đối phương? Hơn nữa, bản thân là thân tín mà lại đi tố giác đối phương… điều này khiến cho người ta có chút không thể hiểu.
- Điều này… ngài không tin tưởng ta sao? Ha ha… có điều, thực sự… nếu đổi lại là người khác cũng sẽ không tin ta… nếu ngài biết một thân phận khác của ta, có lẽ ngài sẽ không kinh ngạc như vậy… tại sao ta phải làm như vậy… ta… là mật thám Bộ Tình Báo được xếp đặt bên cạnh Tổng Đốc tỉnh Phong Lâm mười năm trước. Ta lệ thuộc trực tiếp vào tiền Bộ Trưởng Lộ Đức đại nhân… toàn bộ gia quyến của ta đều ở Đế Đô, hơn nữa… chuyện của Tổng Đốc Phong Lâm lần này đã không chỉ là phạm tội đơn giản như vậy… hắn… thậm chí có liên quan đến việc mưu phản… cho nên ta đành phải trở về Đế Đô bẩm báo. Vì điều này, ta đành phải bộc lộ bản thân, nếu như… Lộ Đức đại nhân vẫn còn… nếu như thân phận này của ta không phải là thân phận tối mật, ngoài Lộ Đức đại nhân ra không có ai biết được… thì ta cũng không cần phải bại lộ, càng không phải mạo hiểm đích thân chạy đến Đế Đô…
La Đan thoáng nhìn Bạch Khởi một cái, trong mắt hiện ra sự bất lực, sau đó lại nhìn Bạch Khởi, ít nhiều có chút xuống dốc nói.
Nghe xong lời này, Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật gật đầu, tiền Bộ Trưởng Tình Báo, bây giờ Bộ Trưởng Tình Báo Lộ Đức của mình được gọi là nhân viên điệp báo xuất sắc nhất trong lịch sử trước đây của Đế Đô. Khi đó, Bộ Tình Báo của Ba Phạt Lợi Á chính là phát triển lớn mạnh trong tay hắn, nghe nói, ba mươi năm trước khi Lộ Đức tiếp nhận Bộ Tình Báo của Đế Quốc, năng lực của Bộ Tình Báo Đế Quốc chỉ biết được rất ít một số chuyện trong nước, vai trò chủ yếu của bọn họ không phải là tình báo mà là truyền tin tức, bởi vì bọn họ hầu như không có năng lực phá án và bắt giam tình báo, bọn họ chưa bao giờ có thể chủ động đi thám thính, những tin tức mà họ truyền lại chỉ là sau khi mình biết được, dùng con đường tắt để truyền tới mà thôi, có thể nói là vô cùng lạc hậu, Bộ Tình Báo cơ bản không được nể trọng, được gọi là một đống rác lớn.
Thế nhưng, sau khi Lộ Đức tiếp nhận Bộ Tình Báo, Bộ Tình Báo nhanh chóng đứng dậy, trong một thời gian ngắn ngủi đã thể hiện ra giá trị của hắn, cung cấp cho Đế Quốc vô số tin tức tình báo mới, cung cấp cho Đế Quốc vô số sự thật của Đế Quốc, cung cấp cho Đế Quốc những cơ sở trên chiến trường mà muốn đương đầu, hơn nữa còn trở thành tai mắt đắc lực nhất của Hoàng Đế, thám thính cho Hoàng Đế vô số những tin tức bí ẩn. Nghe nói, thời kỳ toàn thịnh của Lộ Đức được gọi là không gì không biết, chỉ cần trong Đế Quốc xảy ra chuyện gì, nếu hắn muốn biết, ngày thứ hai sẽ có thể biết, e là mỗi một quý tộc buổi tối ngày hôm đó ở với tiểu thiếp nào, bọn họ một đêm hôm đó lên đỉnh mấy lần, nếu Lộ Đức muốn biết, ngày thứ hai có thể dễ dàng thu được tình báo, đây chính là Bộ Tình Báo lúc đó.
Dân gian đồn đại, Lộ Đức khi đó đã phái một nhóm mật thám cài bên cạnh các vị đại thần, các vị quý tộc và các vị đại quan biên giới. Nhân số, số lượng, chức vị, tên họ, tướng mạo của những mật thám này đều không có ai biết, duy nhất có một người biết đó là Lộ Đức. Bọn họ là tuyệt đối trung thành với Đế Quốc, trung thành với Lộ Đức, người đầu tiên mà họ thần phục chính là Lộ Đức, đối tượng thần phục thứ hai mới là Đế Quốc, tất cả tư liệu của họ đều không lập hồ sơ, chỉ có một mình Lộ Đức biết. Lộ Đức đã từng nói, cho dù là mình chết, những mật thám này vẫn trung thành với Đế Quốc, vì Đế Quốc phân thân toái cốt không chối từ, đồng thời nếu hắn muốn, chuyện xấu của đại thần quý tộc chín tỉnh của Đế Quốc sẽ trong nháy mắt bị công bố ra, chứng cứ mà bọn họ trái pháp luật cũng sẽ trong nháy mắt bại lộ trước mặt người đời. Trước đây người khác còn cho rằng những thứ này là giả, nhưng bây giờ xem ra… chuyện này là thật… bởi vì cái tên La Đan trước mắt này chính là một người trong đó… một người tồn tại thực sự, hơn nữa đã làm công việc mật thám trung tâm mười năm rồi.
- Mưu phản? Điều ngươi nói là thật? Ngươi không được nói bừa… Phải biết rằng chuyện này không phải chuyện đùa!
Cơ thể Bạch Khởi bỗng rung lên, sau khi nghe lời nói của La Đan, đột nhiên mở trừng mắt, nhìn chằm chằm vào La Đan trước mặt hỏi như vậy, ánh mắt đó giống như muốn xuyên thấu cơ thể đối phương…
- Đương nhiên… Lộ Đức đại nhân khi ban đầu huấn luyện chúng ta đã nói với chúng ta phải thề sống chết trung thành với Đế Quốc, mặc dù Lộ Đức đại nhân đã chết, nhưng trước khi ông ấy chết cũng không ra lệnh cho chúng ta phải chống lại Đế Quốc, vậy thì chúng ta cứ dựa theo yêu cầu trước đây trung thành với Đế Quốc. Thường ngày, chuyện của tỉnh Phong Lâm, ta đều giúp đỡ Tổng Đốc đại nhân, bởi vì đó tuy là trái pháp luật nhưng ít nhất cũng sẽ không phản bội lại Đế Quốc, không ảnh hưởng đến lợi ích của Đế Quốc, có điều lần này không giống như vậy… Lần này hắn lại đã tham gia vào mưu phản, ta liền đành phải đứng ra…
La Đan sau khi nghe xong lời Bạch Khởi, nghiêm túc nói, không có chút đùa cợt.
- Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh ngươi là người của Lộ Đức không? Ngươi phải biết rằng ta không thể tin tưởng ngươi dễ dàng như vậy…
Bạch Khởi sau khi nghe xong lời này, nheo mắt lại, thấp giọng nói.