Nhìn Bạch Khởi một cái thật sâu, La Đan do dự một chút, gạt vai trái của mình ra, sau đó lộ ra dấu vết hình một bông hoa mai nở, mặc dù đã không còn rõ nữa nhưng vẫn có thể nhìn được, đó quả thực là hình xăm hoa mai nở.
Sau khi chắc chắn Bạch Khởi đã nhìn thấy hình xăm trên vai mình, La Đan chỉnh sửa lại y phục, nghiêm túc nhìn Bạch Khởi nói:
- Tuy rằng không biết ngươi có biết hay không, nhưng ta có thể nói cho ngươi đây chính là chứng minh thân phận của ta, tất cả mật thám chúng ta trên vai đều có một dấu vết như vậy, là công cụ để chúng ta phân biệt nhau, nhưng đáng tiếc là… ngoài Lộ Đức đại nhân và bản thân chúng ta ra thì không có ai biết được ngụ ý của dấu vết này… bằng chứng ta có thể chứng minh… chỉ có như vậy, nếu ngươi không tin ta cũng không có cách… có điều đáp ứng chuyện của ngươi, ta đã đáp ứng rồi, ta vẫn chuẩn bị đi tới tỉnh Phong Lâm, có điều lần này xem ra không thể đi tới Thương hội Phong Diệp rồi, đợi sau khi chuyện này lắng xuống ta sẽ lại trở về Đế Đô.
Nói xong La Đan liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, có điều trên khóe miệng Bạch Khởi lại lộ ra một nụ cười, sau khi vỗ vào vai La Đan một cái, thản nhiên nói:
- Được rồi, ta tin ngươi, bởi vì ta quả thực biết về sự tồn tại của dấu vết đó, không dấu gì ngươi, Lộ Đức vẫn chưa chết, hơn nữa bây giờ hắn đang làm việc cho ta.
- Cái gì! Điều ngươi nói là thật? Lộ Đức đại nhân chưa chết!
Trong nháy mắt, trong mắt La Đan lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục nhìn Bạch Khởi trước mặt, tràn đầy kích động…
Những mật thám mà Lộ Đức huấn luyện, sự trung thành với Lộ Đức người ngoài khó có thể hiểu, Lộ Đức đã từng nói với Bạch Khởi, những người này đại đa số đều là những đứa trẻ hắn nhận về nuôi hoặc là người mà hắn có ơn với bọn họ, mỗi một người đều đã từng thề trung thành với Lộ Đức, mỗi một người đều vô cùng trung thành với Lộ Đức, những người tuyệt đối đáng tin cậy, bây giờ quả đúng là như vậy.
- Ừm… cụ thể hắn đang ở nơi nào ngươi không nên hỏi, ngươi đã muốn tố cáo Tổng Đốc thì nhất định là có chứng cứ phải không… giao cho ta là được rồi… để ta giải quyết chuyện này, về phần ngươi, đợi sau khi đến Phong Lâm, ngươi hãy vào đóng ở hành dinh của ta là được rồi, có lẽ không có ai dám làm gì ngươi ở đó đâu, cho dù là Tổng Đốc Phong Lâm cũng đừng có mơ động đến ngươi một chút.
Bạch Khởi vẻ mặt kiêu ngạo nói, lời đã nói đến phần này rồi, Bạch Khởi đã chuẩn bị ngửa bài với La Đan, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn. Bạch Khởi lần này đến đây cũng chính là để tìm Tổng Đốc Phong Lâm gây rắc rối, không chỉ Tổng Đốc ở Phong Lâm mà còn có cả mười vị Tổng Đốc khác ở miền Nam, không ngờ mình lại có cơ duyên trùng hợp gặp được La Đan. Lần này không những tìm được cách để đả kích Tổng Đốc Phong Lâm, thậm chí còn có chứng chứ chém đầu hắn, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến cả Thái tử, đây quả thực là quá hoàn mỹ, cuối cùng đã tìm được đến cùng. Lần này mình đến miền Nam chẳng phải chính là để diệt trừ vây cánh Thái tử sao? Nếu chuyện này liên quan đến Thái tử thì đương nhiên sẽ càng tốt, một lần giải quyết được Thái tử gia, không những tiêu diệt được cho mình họa lớn trong lòng, mà còn khiến cho vị lão gia đó trong Đế Đô hài lòng, điều này đương nhiên tốt không có gì tốt hơn.
- Ngươi là…
Tuy rằng Bạch Khởi đã tin mình, nhưng La Đan lại không tin Bạch Khởi, đó là vì bản lĩnh của hắn vẫn còn, dựa vào những lời nói văn hoa của Bạch Khởi, hắn không thể giao ra, huống chi bản thân hắn là một mật thám thì lại càng không dễ tin tưởng người khác, cho dù Bạch Khởi khiến cho hắn cảm thấy đáng tin nhưng muốn khiến cho hắn giao ra thứ đó thì lại khó như lên trời.
- Bắc phương Nguyên Soái, Đế Quốc Giang Nam Tuần Sát Sứ Bạch Khởi!
Bạch Khởi ngạo nghễ nói ra thân phận của mình, điều này khiến cho La Đan sững sờ, nhìn Bạch Khởi, vẻ mặt bừng tỉnh ngộ. Trước đây hắn chưa bao giờ từng nghĩ đến vấn đề này, có điều bây giờ lại quan sát Bạch Khởi, trên mặt mới xuất hiện vẻ mặt hóa ra là như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng là như vậy, thực lực như vậy, trẻ tuổi như vậy, khí độ như vậy, ngoài Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi ra, La Đan thực sự nghĩ không ra còn có thể có một người nào khác. Ban đầu hắn luôn không chú ý, nhưng bây giờ vừa nghĩ, ngoài Bạch Khởi ra còn có ai có bản lĩnh như vậy? Nghĩ đến đây, La Đan cười gượng, chính chủ mà mình muốn tìm chính là ở tại đây. Tuy rằng không lớn như Bệ Hạ nhưng giải quyết một tên Tổng Đốc cũng không có vấn đề, huống chi, ai cũng đều biết lần này Bạch Khởi xuống phía Nam, lai giả bất thiện, bây giờ xem ra vị này đang muốn làm khó cho đám vây cánh Thái tử bọn họ… vậy thì Tổng Đốc Phong Lâm thực đúng là khó thoát.
- Tham kiến Nguyên Soái… Nguyên Soái, không phải tôi lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, thực sự tôi cũng chưa nhìn thấy lệnh bài của ngài, và đội ngũ thân binh cùng với hành dinh của ngài, tuy rằng tôi không nghi ngờ ngài, nhưng đây là một việc trọng đại, xin ngài hiểu cho, đợi sau khi đến tỉnh Phong Lâm, vào hành dinh tôi nhất định sẽ lấy thứ đó ra giao cho ngài.
La Đan vô cùng cẩn thận nhìn Bạch Khởi trước mặt, chắp tay nói vậy với Bạch Khởi, có điều lại không vội lấy thứ đó ra, hắn vẫn là quá cẩn thận, mặc dù trong lòng hắn đã tin người trước mắt mình chính là Bạch Khởi, nhưng trước khi chưa xác nhận hắn vẫn sẽ không lấy ra.
- Vậy sao? Đã như vậy thì thôi vậy, có điều, ngươi có thể nói cho ta rốt cuộc ngươi nắm giữ thứ gì không? Điều này nên để ta biết, cũng để cho ta có sự chuẩn bị suy nghĩ một chút đến lúc đó ra tay như thế nào, yêu cầu này… hắn là không quá đáng chứ.
Bạch Khởi hiểu tâm trạng của La Đan, cũng không ép buộc, trái lại, chuyện này cũng không nóng lòng nhất thời, cho dù là muốn ra tay với Tổng Đốc Phong Lâm cũng cần phải đến được đó, cũng cần phải triệu tập binh mã trên đường, những điều này đều cần phải có thời gian, tuyệt đối không thể lập tức hành động, cho nên Bạch Khởi không hề sốt ruột, có điều Bạch Khởi có chút hiếu kỳ là La Đan rốt cuộc nắm giữ thứ gì.
- Tổng Đốc Phong Lâm luyện binh mười vạn, mười vị Tổng Đốc khác ở miền Nam cũng giống như vậy, tổng cộng luyện binh một trăm hai mươi vạn, tròn sáu Quân đoàn binh lực, phân bố ở mười một tỉnh miền Nam. Hiện nay chính là lúc tên đã trên dây không thể không bắn, chỗ tôi có một bức thư liên minh bọn họ viết cho Thái tử, bọn họ muốn mời Thái tử kế thừa Hoàng vị. Gần đây, địa vị của Thái tử không ngừng chịu phải thử thách, bọn họ đều là tâm phúc của Thái tử, vinh quang cùng vinh quang, tổn hại cùng tổn hại, bởi vậy bọn họ ngồi không yên, nếu Thái tử không thể kế vị, chết sau một khắc chính là bọn họ, cho nên bọn họ không thể không phối hợp lại, viết thư lên Thái tử xin Thái tử hạ lệnh triệu tập binh mã mưu triều soán vị… Giết chết Bệ Hạ… mưu phản, bọn họ lập tức cử binh hướng thẳng vào kinh sư. Mà nơi bọn họ luyện binh cùng với phân bố binh lực, danh sách lương thảo và quân lương hiện bị bọn họ nắm giữ, còn có bức thư liên minh bọn họ viết cho Thái tử đang ở trong tay tôi…
La Đan thấp giọng nói, vấn đề như vậy hắn không phản đối nói ra, chuyện này Bạch Khởi sớm muộn gì cũng phải biết.
- Cái gì! Điều ngươi nói là sự thật? Sáu Quân đoàn?! Bọn chúng và Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc có liên hệ không?!
Bạch Khởi nghe xong lời này trong nháy mắt đã đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nói, hơn nữa hỏi ra một vấn đề như vậy. Sáu Quân đoàn, sức chiến đấu chưa nói là như thế nào, ít nhất số lượng người đông đảo, bây giờ phía Nam thay quân, binh mã có được không quá bốn Quân đoàn, hai Tây Bắc Quân Đoàn quân, hai Quân đoàn Quân Thủ Bị Trung Ương, binh lực như vậy e là không đủ để chống lại nơi này. Thế nhưng nếu như thực sự đánh, đối phương dù thế nào cũng chưa từng lên chiến trường, nhất quyết thư hùng ai thắng ai thua còn khó nói. Nhưng ít nhất cũng sẽ không thất bại, nhưng vấn đề mà Bạch Khởi bây giờ lo lắng nhất không phải là điều này, vấn đề mà Bạch Khởi lo lắng nhất đó là bọn chúng và Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc có cấu kết, nếu như vậy thì chuyện lớn không ổn rồi.
Phải biết rằng Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc thâm căn cố đế trong quân Đế Quốc, ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa, không nói đâu xa, binh mã điều đi ra ngoài chỉ là phương Nam, trong tay Nguyên Soái Lam Linh Uy Nhĩ này đã nắm giữ ba Quân đoàn, hơn nữa trong ba Quân đoàn này có một Quân đoàn được gọi là Chiểu Trạch Quân Đoàn, một trong Ngũ Đại Tinh Nhuệ Quân Đoàn của Đế Quốc. Phương Nam là nơi có nhiều đường thủy ao đầm như vậy, sức chiến đấu của Chiểu Trạch Quân Đoàn có thể nói là kinh khủng, đừng nói là tùy ý điều tới hai Quân đoàn, ngay cả Thiết Huyết Quân Đoàn trong tay mình điều tới, tại vùng đất phương Nam này e là cũng không phải là đối thủ của Chiểu Trạch Quân Đoàn. Huống chi còn có hai Quân đoàn phụ thuộc ở bên, nếu bọn chúng thực sự có liên hệ với Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, Bạch Khởi cảm thấy mình đã không cần phí sức nữa, trực tiếp đừng đến đó nữa, tránh cho mình bị nhốt ở phương Nam không trở về được nữa.
Bởi vì nếu là như vậy, đối phương hoàn toàn có thể không dễ dàng nghe lời, Đế Quốc đổi quân cơ bản không thể tiến hành, phương Nam đã hoàn toàn là thiên hạ của bọn họ, kẻ khác cơ bản không thể nhúng tay vào, ai đến người ấy chết… nếu như bọn họ thực sự quyết tâm thì hoàn toàn có thể nổi dậy chống lại Đế Quốc… tuy không chiếm ưu thế trên lĩnh vực quân sự nhưng trong thời gian ngắn tuyệt đối có thể đua tranh với Đế Quốc, cắt đất làm vương.
- Điều này… lại không có, bọn họ muốn tiếp xúc với Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc nhưng theo như tin tức của tôi, Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc vẫn chỉ trung thành với Bệ Hạ. Mấy lần tiếp xúc, Nguyên Soái Lam Linh Uy Nhĩ đều không thèm để ý tới bọn họ, bọn họ cũng tạm thời từ bỏ. Dù sao bọn họ cũng không dám trắng trợn to gan làm bừa, bọn họ vẫn là thần tử của Đế Quốc, người bọn họ ủng hộ vẫn là Thái tử, chứ không phải là một người nào đó khác, bọn họ vẫn không dám làm bừa… cũng không dám làm rõ với Nguyên Soái Lam Linh Uy Nhĩ, cho nên thực ra Nguyên Soái cũng không biết chuyện bọn họ đang bí mật huấn luyện binh mã ở phương Nam, dù sao Nguyên Soái cũng xuất chinh hơn nửa năm rồi… mà trước đó đã bắt đầu chuẩn bị chiến tranh, cơ bản không có thời gian để chú ý đến bọn họ.
La Đan trả lời một cách chắc chắn.
Câu trả lời này tuy không khiến cho người ta thỏa mãn, có điều tóm lại cũng khiến cho Bạch Khởi thở phào nhẹ nhõm, nếu không, Bạch Khởi hẳn là đã suy nghĩ phái người đi thông báo cho bọn Độc Cô Chiến Thiên, cũng không cần đi xuống phía Nam nữa, trực tiếp chạy về nhà, chuẩn bị điều động binh mã tác chiến, bây giờ xem ra vấn đề không nghiêm trọng đến mức không có cách nào giải quyết, tuy rằng một trăm hai mươi vạn, tròn sáu Quân đoàn binh mã thực sự khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác áp lực, nhưng nếu như làm tốt thì vẫn không có vấn đề gì. Xét thấy hiện tại đối phương cũng chưa có sự phòng bị nào, mình hẳn là có thể một lưới bắt hết đối phương… nhưng thời gian này buộc phải là trước khi Thái tử quyết định phản loạn, cũng buộc phải là trước khi Tổng Đốc Phong Lâm biết được rằng mình đã nắm giữ chứng cứ hắn mưu phản, nếu không, tình hình như vậy e là sẽ có thay đổi.
o0o
Bên này, Bạch Khởi và La Đan ở đây thương lượng làm thế nào để đối phó với Tổng Đốc Lâm Phong. Bên kia, tỉnh Phong Lâm Giang Nam Đạo cách xa ngàn dặm, trên bầu trời phủ Tổng Đốc, một bầy bồ câu trắng đưa tin đang bay lượn trong đêm, sau đó một con từ trên bầu trời lao nhanh xuống, vững vàng rơi xuống chuồng bồ câu hậu viện phủ Tổng Đốc, một người nô bộc phụ trách chăm sóc ngày đêm nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã vội vàng chạy đến, sau đó nhanh chóng lấy xuống ống trúc cột ở chân bồ câu đưa tin, sau đó lấy bức thư ở đó ra, nhìn một cái, ánh mắt thay đổi, không nói lời nào, cũng không quan tâm lúc này đã là nửa đêm khuya khoắt, chạy thẳng đến gõ cửa phòng quản gia.
Có thể ở chỗ này, có thể phụ trách quản lý bồ câu đưa tin, đó tuyệt đối là thân tín trong những thân tín của Tổng Đốc, chỉ có người được tin tưởng nhất mới có thể làm công việc này, nếu không, không biết có bao nhiêu bí mật đều bị người ngoài biết được. Vì vậy, người phụ trách quản lý bồ câu đưa tin đều là thân tín tuyệt đối của Tổng Đốc, tuy địa vị có lẽ không cao nhưng không có ai dám chọc giận. Lúc này, sau khi hắn lấy được bức thư, sắc mặt liền biến đổi, lập tức gõ cửa phòng quản gia, chuyện này hắn đương nhiên không thể trực tiếp tìm Tổng Đốc, thứ nhất là thân phận của hắn không đủ, thứ hai là khó tránh thu hút sự chú ý của người khác, vì vậy, dựa theo thói quen thường ngày, hắn đã tìm quản gia.
Lúc này đã là nửa đêm khuya khoắt, vốn dĩ khi quản ra mở cửa phòng, nét mặt vẫn tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ trách thư tín, sắc mặt liền tốt hơn rất nhiều, dù sao hắn cũng biết nhất định là gặp phải chuyện gì đó khẩn cấp, có điều, sau khi nhìn thấy bức thư, sắc mặt hắn mới hầm hầm tức giận, vội vàng mặc y phục vào chạy đi tìm Tổng Đốc Phong Lâm.
- Đại nhân… xảy ra chuyện rồi… người của chúng ta đã tìm thấy La Đan, nhưng một vạn người của chúng ta, toàn bộ đều đã bị người ta giết chết rồi… từ tình hình ra tay cho thấy… là do cao thủ gây nên, theo như người của chúng ta báo về, thông qua cao thủ kiểm tra, kẻ ra tay ít nhất là một cao thủ Đấu Vương, e là chúng ta muốn giết chết La Đan có chút khó khăn, hơn nữa, theo như tình báo mới nhất… bọn La Đan hẳn là đang đi về phía Phong Lâm… ngài xem… nên làm thế nào?
Trong gian phòng u ám phủ tại Tổng Đốc, quản gia cung kính đi bên cạnh Tổng Đốc Phong Lâm, báo cáo lên tin tức mới nhất vừa có được cho Tổng Đốc.
- Cao thủ Đấu Vương? La Đan sao có thể quen biết được một cao thủ như vậy? Ngươi xem… nếu hắn quen biết cao thủ như vậy, thứ trong tay hắn e là sớm đã được đưa đến nơi Bệ Hạ rồi, dù thế nào cao thủ Đấu Vương cũng có thể tốc hành thiên thính, trừ phi… người đó không phải là cao thủ của bản quốc, nhưng không phải là cao thủ bản quốc… sao lại có thể giúp đỡ một nhân vật nhỏ bé như La Đan? Rốt cuộc là ai? Lại có thể ra tay vào lúc này?
Lời của quản gia khiến cho Tổng Đốc Lâm Phong nhíu mày, trong chốc lát rơi vào trầm tư.
Phải biết rằng vấn đề này vốn dĩ không phức tạp, tên La Đan này không có tu vi gì, thậm chí ngay đến Đấu Sĩ cũng không được tính, mà thực lực của hắn cũng vẫn phụ thuộc vào sự sinh tồn của bản thân, không có mình chiếu cố, La Đan chính là con cọp không răng, không có thứ gì cả, muốn giết chết hắn cũng không khó, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một cao thủ Đấu Vương như vậy khiến cho vấn đề trong nháy mắt đã trở nên phức tạp.
Phải biết rằng đó là cao thủ Đấu Vương, cao thủ Đấu Vương được gọi là đi lại như thường trong vạn quân, nếu có sự giúp đỡ của một Đấu Vương, muốn mượn quân đội giết chết La Đan hầu như trở thành một chuyện không thể hoàn thành. Dù sao thực lực của cao thủ Đấu Vương cũng ở đó, nếu không có cao thủ đồng cấp ra tay ngăn cản, nếu không có một người lợi hại hơn ra tay ngăn chặn thì muốn giết chết bọn chúng hầu như là không thể, nếu như đối phương thực sự muốn dẫn La Đan rời khỏi hoặc dẫn La Đan đến Đế Đô mật báo thì chuyện này có lẽ không có cách nào giấu diếm, như vậy ngập đầu tai ương sẽ ở ngay trước mắt.
Trừ phi bản thân có thể quyết tâm cầm cờ làm phản, nhưng nếu làm như vậy, kết quả cũng vẫn sẽ là chết, ngoài việc có thể để cho mình sống thêm được mấy tháng ra, những việc khác không hề có tác dụng gì, những người này cơ bản không có thực lực chống lại Đế Quốc, chỉ có thể chống lại một cách vô vị mà thôi. Không có sự ủng hộ của Thái tử, không có sự ủng hộ của đại nghĩa, không có nguồn tài lực chuẩn bị phía sau, phía sau còn có một Chiểu Trạch Quân Đoàn tọa trấn, phía Đông còn có Hải Long Quân Đoàn kinh khủng, phía trước có quân chính quy Đế Quốc… trước có sói, sau có hổ, trái lại có rắn độc, cộng thêm nội bộ bất hòa thì sao có thể thắng lợi.
Bây giờ, sự việc này chỉ có hai lựa chọn, một là giết chết La Đan, giấu diếm đi chuyện này để kẻ khác không biết được, chờ đợi cơ hội, hai là dao sắc chặt đay rối, phía Thái tử ra tay giết chết Hoàng Đế, sau đó phía mình bên này cử binh hưởng ứng. Có Thái tử ủng hộ, cộng thêm sự ủng hộ và tin tưởng của của lực lượng của Thái tử trong nước hẳn là có thể ổn định thế cục. Thế nhưng, vấn đề bây giờ là… giết chết La Đan hình như đã trở nên khó khăn rồi, đột nhiên xuất hiện cao thủ Đấu Vương khiến cho sự việc trở nên vô cùng phức tạp, trong lúc nhất thời, giết chết La Đan có vẻ đã trở thành một chuyện rất khó khăn. Còn về phương pháp thứ hai lại càng không hiện thực, hiện tại, Hoàng vị của Hoàng Đế Lý Tự Minh ngồi vững vàng như núi Thái Sơn, toàn bộ quân đội trong Đế Đô đều là thân tín của Hoàng Đế, muốn cướp ngai vàng, cơ bản giống như ngu si mộng tưởng, muốn giết chết Lý Tự Minh lại càng là kẻ ngốc nói nằm mơ, cho nên chuyện này cũng không hiện thực. Lý Tự Minh không dễ giết như vậy, điểm này ai cũng đều rõ, cho nên nhất thời Tổng Đốc Phong Lâm cũng có chút mê man không biết nên nói gì cho phải.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Tổng Đốc Phong Lâm đột nhiên mở miệng nói:
- Mấy ngày trước ta nói, Tây Vực Đại La Phái muốn khai tông lập phái ở nơi này của chúng ta, hơn nữa còn có mấy cao thủ đến đây phải không?
- Đúng vậy… quả đúng là như vậy, nghe nói có cao thủ Đấu Vương tọa trấn… bọn họ đã đến khoảng trăm người, bây giờ đã chuẩn bị khai tông lập phái ở chỗ chúng ta. Có điều, có điều, ngài biết đấy, theo như pháp luật của Bất Diệt Hoàng Triều quy định, nếu như không có sự cho phép của chính phủ, bất cứ một tông phái nào cũng không được khai tông lập phái trên lãnh thổ của Bất Diệt Hoàng Triều, vì thế bọn họ đang đợi tin tức của chúng ta.
Ban đầu quản gia sững sờ một chút, ngay sau đó nói như vậy, trong lòng hắn đã đại khái hiểu được chủ nhân của mình đang nghĩ gì.
- Đồng ý với bọn họ… nói với bọn họ ta miễn phí cung cấp cho họ nơi tốt nhất và đệ tử ưu tú nhất, cho bọn họ tất cả đặc quyền mà họ có thể có, có điều, bọn họ phải giúp ta một việc… giúp ta đi giết La Đan, nếu có thể, ta sẽ chấp nhận với bọn họ, nếu không được, thì mọi người hãy giải tán… ta sẽ không chấp nhận chuyện này.
Tổng Đốc Phong Lâm đột nhiên nói ra một câu như vậy, bây giờ hắn đã không còn cách nào khác, lúc này hắn chỉ có thể lựa chọn làm như vậy, hy vọng có thể dựa vào cao thủ Đại La Phái để giải quyết chuyện La Đan, nếu không hắn sẽ gặp rắc rối lớn.