- Các vị nghe rõ tình hình rồi chứ? Các vị có ý kiến gì hay thì cứ nói ra.
Bạch Khởi ngồi ở vị trí trung tâm, mặc bồ đồ Nguyên Soái màu đỏ đậm, nói với các tướng quân đang đứng thẳng ngay ngắn, vừa nói vừa chằm chằm nhìn họ, hy vọng họ có thể cho hắn phương án hài lòng.
- Thực ra việc này đơn giản. Hiện tại Gia Lam trống không, chỉ có hai mươi vạn Hoàng Gia Cận Vệ Quân của Đế Đô và chưa đến hai mươi vạn binh mã canh phòng địa phương, tổng cộng mới bốn mươi vạn, mà hai mươi vạn quân canh phòng đó rải rác trên một khu rộng lớn, nên ngoài quân lính riêng của quý tộc ra thì trong lãnh thổ Gia Lam đã không còn binh lực gì. Chúng ta có thể phân quân làm ba nhánh tiến vào Gia Lam rồi tập kết ở Đế Đô Gia Lam… Hiện tại Gia Lam không còn binh lực để ngăn chặn chúng ta, chúng ta có thể tùy ý chiếm lĩnh những khu vực này, thôn tính toàn bộ thành lãnh thổ của chúng. Nguyên Soái, ngài có thể hạ lệnh điều động quân phòng bị địa phương ở các vùng phương Bắc và binh mã đóng giữ vùng chiếm đóng của chúng ta cùng tiến về Gia Lam, phụ trách vấn đề canh phòng và trị an sau khi chúng ta chiếm đóng. Chúng ta có thể nhanh chóng tiến thẳng vào, hợp lại ở trước Đế Đô Gia Lam.
Tiếu Thiên Vũ nhìn quanh, không thấy ai đưa ý kiến, liền tự mình đứng ra trình bày.
- Ừm… một ý kiến hay, có điều… như thế thực lực của chúng ta có lẽ sẽ hơi căng. Bệ Hạ mới huấn luyện hai mươi Quân đoàn, tuy là tân binh, có thể đánh trận chưa ổn, song ta có thể xin được mười Quân đoàn để họ theo sau chúng ta, giúp canh giữ vùng chiếm đóng chắc không vấn đề gì. Cho nên chúng ta không phải lo lắng vấn đề này. Trước khi ta đến đây, Bệ Hạ đã hạ lệnh cho họ khởi hành rồi. Bây giờ chắc cũng sắp đến nơi… Còn quân phòng bị địa phương không nên di chuyển vì trong nước chúng ta hiện tại tuy được coi là thái bình, nhưng có phòng đỡ lo, một số thứ nên giữ lại thì phải giữ lại, đám quân phòng bị đó nên ở lại thì tốt hơn.
- Như vậy là tốt nhất. Nếu có tân binh mười Quân đoàn đến giúp, không những có thể tăng cao thanh thế của chúng ta, hơn nữa chúng ta còn có thể tăng mạnh sức khống chế vùng chiếm đóng. Việc này rất tốt.
Tiếu Thiên Vũ sửng sốt một chút rồi tươi cười và nói luôn.
- Các vị, còn ý kiến nào khác không?
Bạch Khởi gật đầu, lại đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi. Tiếp thu ý kiến quần chúng là một việc Nguyên Soái buộc phải làm, có lúc dù trong lòng đã có quyết định vẫn nên hỏi các ý kiến, cũng dễ nắm bắt tâm trạng thủ hạ hơn. Tuy trước đây Bạch Khởi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi thực sự ngồi vào vị trí này hắn mới hiểu rõ điều này. Một Nguyên Soái giỏi có lúc không cần tự mình toàn quyền phụ trách mọi việc. Hắn cần tiếp thu ý kiến quần chúng, phát hiện tài năng của các thủ hạ để tăng cường tận dụng. Trừ phi là tác chiến tập đoàn quy mô lớn, nếu không, hắn chỉ cần lập ra phương châm, lắng nghe ý kiến của mọi người, sau đó tổng hợp lại, phân chia nhiệm vụ cho mọi người, thế là đủ.
- Việc này… Nguyên Soái, Gia Lam đã trống không, chúng ta nhân thời cơ này tiến vào, chi bằng phân quân thành chín nhánh, mỗi nhánh một Quân đoàn, thêm vào một Quân đoàn tân binh thành hai Quân đoàn cùng đi một đường. Sau đó đến đâu đồng loạt giết đến đó, chúng ta sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh lãnh thổ Gia Lam hơn. Cuối cùng chúng ta tập hợp trước Đế Đô Gia Lam là được. Như thế có thể làm cho Gia Lam không có thời gian phản ứng, giảm bớt thời gian chúng ta phải hao phí để thôn tính Gia Lam. Còn ngài trực tiếp dẫn Quân đoàn kiên dũng và hai Quân đoàn tân binh đột nhập thẳng vào Trung Ương. Như thế cho dù Gia Lam có phản ứng, e rằng cũng không kịp, vì toàn bộ quân đội của họ đều tập trung lên tuyến phương Bắc, muốn điều động binh mã thì hoặc là điều động tân binh đang huấn luyện ở phương Bắc, trong chốc lát không thể đến kịp, đợi đến lúc họ đến nơi thì chúng ta đã thôn tính hết cả khu phía Nam Gia Lam rồi. Đến lúc đó hoàn toàn có thể ép thẳng vào Đế Đô Gia Lam, mà không cần chen lẫn với người Gia Lam ở phía Nam. Nếu có thể, thậm chí có thể chiếm lĩnh Đế Đô Gia Lam. Giả sử không ăn thua, chí ít cũng có thể chiếm được nửa giang sơn của họ. Nếu tình hình thuận lợi, không chừng có thể bắt Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, hoàn toàn nuốt chửng cả Gia Lam ấy chứ.
Vạn Lý Vân ngồi đó, nhè nhẹ phẩy cái quạt lông chim trong tay, có dáng vẻ bàng quan giống Gia Cát Khổng Minh, thong thả nói.
Những lời này khiến mọi người xung quanh sôi nổi gật đầu tán thành. Rõ ràng họ đại thể hiểu được tư tưởng của Vạn Lý Vân, tuy không rõ lắm, song mọi người xung quanh đều là các đại tướng cầm quân, chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy điểm lợi trong kế hoạch của Vạn Lý Vân.
Tất nhiên Bạch Khởi là người ngạc nhiên nhất. Khi nghe đến câu "bắt Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu", hắn cũng phải chăm chú nhìn Vạn Lý Vân một cái có vẻ hết sức nghi ngờ. Nếu không phải đã xác định đối phương không phải vượt qua không gian thời gian mà tới, Bạch Khởi đã không kìm được, phải nhảy dựng lên luôn rồi. Câu nói này quá nổi tiếng, ngày trước đại ca Tào Tháo chơi chiêu này, triều đình Đông Hán lớn như thế mà bị nắm giữ như vậy, giở chiêu "bắt Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu", kết quả là đã leo lên được ngai vàng của Ngụy Vương một cách ngoạn mục. Đây tuyệt đối là chiêu hiểm, cũng là kế hoạch có thể thực thi. Khi nghe đến câu đó, trong lòng Bạch Khởi đã đồng ý với kế hoạch này…
- Ý kiến này rất hay. Các vị, còn có ý kiến gì không? Nếu không còn nữa thì cứ làm thế đi. Mọi người về chuẩn bị một chút, tập hợp binh mã chủ chốt, chuẩn bị xuất chiến bất cứ lúc nào!
Bạch Khởi gật đầu nói, có vẻ là thăm dò ý kiến của chư vị, nhưng quyết định này đã có sẵn rồi, tất nhiên chẳng ai còn tự tìm thứ vô vị nói tiếp. Song cũng may mọi người đều tán thành kế hoạch này. Phải nói là cái này thực sự là phương pháp rất tốt, có thể khiến Quân đoàn tiến công nhanh nhất, lại còn tích lũy cho các vị có mặt một quân công thâm thúy. Mở rộng lãnh thổ là một công lớn, cứ giả sử không thể vào được Bộ Thống Soái bằng công này, nhưng chắc chắn phải được thăng quan tiến chức. Nghĩ đến đây không ít người thèm khát, ai cũng hăm hở muốn được thử sức. Còn việc vừa nãy, ai còn để tâm?
Dưới sự chỉ huy của Bạch Khởi, lượng lớn quân đội bắt đầu nhanh chóng tập kết. Sau khi binh mã của mười Quân đoàn Lý Tự Minh điều động cho Bạch Khởi đến nơi thì lập tức khởi hành.
Đúng như tin tình báo, phía trong Gia Lam vô cùng trống không, tất cả binh mã đều điều động đi hết, hai mươi vạn quân phòng bị địa phương rải rác trên lãnh thổ, binh mã phía Nam chưa đến mười vạn, lại còn phân bố ở mấy chục thành phố, hoàn toàn không đáng lo. Tuy còn có quân riêng của một số quý tộc, nhưng đối đầu với đại quân Bất Diệt Hoàng Triều tiến sát biên giới như dời non lấp bể thì hầu như không có người nào dám phản kháng, người dám phản kháng cũng chẳng qua như con thiêu thân mà thôi, hoàn toàn không đáng lo. Mười chín Quân đoàn… ba trăm tám mươi vạn quân, còn thêm mấy trăm vạn dân cùng ồ ạt đổ vào trong lãnh thổ Gia Lam… chín nhánh quân ép thẳng tới khu Đế Đô Gia Lam.
Đại quân tiến sát biên giới, thế như chẻ tre. Tin chiến trận của mười chín Quân đoàn trong tay Bạch Khởi liên tiếp báo về. Nửa tháng sau, họ đã đến chân thành Gia Lam của Đế Đô Gia Lam, xây dựng doanh trại ở cách thành ba mươi dặm…
Bạch Khởi đến đầu tiên. Tất nhiên không phải hắn không muốn thẳng tiến sát thành Gia Lam, mà là lực bất tòng tâm. Trong thành Gia Lam vẫn còn mấy cao thủ nổi tiếng. Tuy nói mấy cao thủ đó lợi hại nhất, ngoài một cao thủ bảo vệ Hoàng Đế ra, những người khác hoặc là tách rời thế sự hoặc là đã bị cử ra tiền tuyến phương Bắc đối kháng với cao thủ của Thiên Long, nhưng vẫn còn lực lượng không nhỏ ở lại. Ngoài ra trong Gia Lam còn có hai mươi vạn người ngựa Hoàng Gia Cận Vệ Quân được mệnh danh là tinh nhuệ nhất Gia Lam và quân riêng của các Đại quý tộc, quân canh gác cũng có cao thủ. Gộp cả lại có lẽ đấu chọi được với năm mươi vạn đại quân…
Huống hồ, tuy thành Gia Lam không nguy nga tráng lệ, vững chắc như Thành Hoa Hồng – thủ đô của Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng ít ra nó cũng là thủ đô của Đế Quốc Gia Lam, được xây dựng trong suốt hơn hai trăm năm, có thể gọi là tòa thành hùng vĩ, khó công kích, địa thế vô cùng hiểm yếu. Binh mã trong tay Bạch Khởi không ít nhưng cũng chỉ có hai mươi vạn, tuy là Quân đoàn kiên dũng tinh nhuệ, song Bạch Khởi không cho rằng có thể mở được tòa thành hùng vĩ này dựa vào đám quân hắn đang chỉ huy đó, vì có lẽ đợi đến lúc thành Gia Lam bị hạ gục thì trong tay hắn cũng chẳng còn quân nữa. Vì vậy Bạch Khởi đóng quân ở ngoài thành, làm cho người trong thành Gia Lam hoang mang, phải đóng cửa thành, không dám ra ngoài. Bạch Khởi không tiến công vì hắn đang chờ đợi… chờ đợi binh mã phía sau đến tiếp. Theo dự đoán của Bạch Khởi thì chỉ vài ngày nữa là binh mã phía sau đến nơi.
Bạch Khởi không biết rằng hắn đóng quân ngoài thành như thế, tuy không có động tác gì, nhưng khiến nội bộ cả Đế Quốc Gia Lam điên cuồng, toàn thành sợ hãi.
o0o
Cung vàng điện ngọc lộng lẫy kia xộc mùi mục nát. Trong Hoàng cung Gia Lam đứng thẳng trong thành Gia Lam ba trăm năm nay, ở đại điện trung tâm được điêu khắc hoa Hải Lam Tinh, Quốc hoa của nước Gia Lam. Các Vương công Quý tộc và đại thần văn võ trong thành Gia Lam tụ họp lại, ai nấy đều đứng đó chau mày lại, còn trên bậc thềm chính giữa đại điện này, trên ngài vàng tạo thành từ hoa Hải Lam Tinh là Hoàng Đế Gia Lam, người gầy như que củi, sắc mặt nhợt nhạt, mắt có đường vằn rất đậm, bộ dạng lờ đờ buồn ngủ. Hải Đế Tư yếu ớt ngồi trên ngai, có vẻ không hài lòng, nói với các đại thần đó bằng giọng yếu ớt:
- Bệ Hạ, quả thật là có việc… Việc này rất nghiêm trọng…
Tể Tướng chau mày tiến ra. Tể Tướng Gia Lam là một người trung lương, tận tụy vì Gia Lam mấy chục năm nay, vốn xuất thân bình dân, nên lúc nào cũng nhớ kỹ ân huệ Tiên hoàng đối với mình, canh cánh một lòng trung thành với Hoàng thất Gia Lam. Đáng tiếc là Hoàng Đế này là kẻ phá gia chi tử, cả ngày chỉ biết đến đàn bà, thỉnh thoảng tin những lời gièm pha mà giết người trung lương chính là công việc nghiệp dư của hắn, ngoài ra hắn chẳng quan tâm đến cái gì.
Đế Quốc Gia Lam lớn như thế vốn phát triển không ngừng, ngày càng cường thịnh, đáng tiếc là lại rơi vào tay gã này nên ngày một tụt lùi, mấy năm nay quốc khố trống rỗng, nhân dân khắp nơi oán trách, thậm chí xảy ra phản loạn. Nếu không phải Đế Quốc vẫn còn một số danh tướng và xuất hiện một Sơn Bản Long Nhất thì Đế Quốc đã sụp đổ từ lâu rồi. Thế nhưng hắn vẫn chẳng thèm hối cải, trái lại còn trở nên suy đồi hơn, đụng chạm đến cả Đế Quốc Thiên Long. Đến nay thì hay ho rồi, quần nhau với Đế Quốc Thiên Long, Bất Diệt Hoàng Triều bên này lại xông đến, toàn bộ phía Nam Đế Quốc bị chiếm đóng, hai mươi ba tỉnh thành đều rơi vào tay Bất Diệt Hoàng Triều này. Bất Diệt Hoàng Triều tiến quân vào Đế Đô rồi mà hắn còn làm dáng. Điều này khiến Tể Tướng hơi muốn ói máu.
- Sao? Thiên Long lại tăng binh à? Không phải tên Sơn Bản Long Nhất nói là hắn đang hạ lệnh cho người huấn luyện tân binh, tin rằng có thể giải quyết Thiên Long trong thời gian ngắn sao? Lẽ nào lại xảy ra vấn đề gì? Hay Tể Tướng ngươi lại muốn nói xấu Sơn Bản Long Nhất? Không phải ta nói ngươi… Tể Tướng, ngươi cũng có tuổi rồi, cháu chắt cũng lớn bằng Sơn Bản, tuy hắn không phải là người Gia Lam chúng ta, song cũng khá trung thành với Gia Lam chúng ta, cũng khá tận tâm tận lực với ta, đánh trận ngoài biên cương vẫn không quên tiến cống mỹ nữ cho ta. Người tốt như thế, sao ngươi suốt ngày nghi ngờ hắn muốn cướp ngôi, nói hắn dã tâm gì đó. Những việc này ta nghe ngấy rồi… Nếu ngươi nói việc này thì nên thôi đi…
Hoàng Đế Gia Lam Hải Đế Tư ngáp một cái rồi chậm rãi nói, vẻ mặt chán nản và không kiên nhẫn nữa.
Rõ ràng Hoàng Đế này cũng biết quan hệ của Tể Tướng và Sơn Bản Long Nhất không hòa hợp, nhưng rất tin tưởng Sơn Bản Long Nhất, nên không nghe lời Tể Tướng, đồng thời hắn cũng biết Tể Tướng trung thành với Đế Quốc, song hắn cho rằng tuy Tể Tướng trung thành với Đế Quốc nhưng lại có thành kiến đối với Sơn Bản, nên dù Tể Tướng nhiều lần nói Sơn Bản rắp tâm làm loạn nhưng hắn vẫn không để tâm.
- Việc này… không phải… Bệ Hạ… Việc lần này không phải vì Sơn Bản Long Nhất…
Tể Tướng cười gượng, lúng túng nói. Bất cứ ai gặp phải vị Hoàng Đế thế này, sắc mặt cũng không thể dễ coi hơn Tể Tướng là mấy. Hiện tại Tể Tướng bó tay toàn tập, không biết nên nói gì cho ổn.
- Không phải là Sơn Bản? Lẽ nào lại có việc gì khác sao? Tể Tướng à, ta biết ngươi vất vả rồi, nhưng ngươi cũng phải biết ta cũng rất vất vả chứ. Mỗi tối đều phải đổi các mỹ nữ khác nhau, ta rất mệt mỏi. Có việc gì ngươi tự quyết định là được rồi. Không phải ta đã giao quyền cho ngươi sao? Việc lớn nhỏ của Đế Quốc ngươi quyết định là được rồi… Được rồi… Không có việc gì thì ta đi trước đây!
Hải Đế Tư ngáp một cái, đứng thẳng người dậy, nói rồi định bỏ đi.
- Bệ Hạ… Lần này không phải… Việc lần này vi thần không thể quyết định được… Xin chỉ thị của Bệ Hạ…
Tể Tướng lại gượng cười, quỳ xuống đất hô to. Quả thật việc này hắn không thể quyết định được. Tuy Hoàng Đế cho hắn đủ quyền hành, việc lớn nhỏ của Đế Quốc đều do hắn quyết định, về cơ bản ngang với vị vua không vương miện. Song việc này quả thực hắn không thể quyết định được. Đế Quốc đã đến thời khắc sinh tử. Hiện tại tình hình bên ngoài hết sức nguy cấp. Hắn đã không thể quyết định được. Việc này liên quan đến đầu hàng hay cố thủ, Đế Quốc tồn tại hay tan vỡ. Một Tể Tướng thực sự không thể quyết định.
Nếu là người khác, nắm giữ quyền hành nhiều năm như vậy, Hoàng Đế chắc đã hạ đài từ lâu rồi, mà giả sử không đuổi Hoàng Đế hạ đài thì trong tình hình hiện tại, hoặc là tự bỏ chạy hoặc là trực tiếp bắt Hoàng Đế cống lên Bạch Khởi để đảm bảo an toàn cho mình. Nhưng Tể Tướng này không làm như thế, vì hắn một lòng trung thành với Đế Quốc Gia Lam, cúc cung tận tụy với Gia Lam đến chết mới thôi.
- Ồ? Chuyện gì vậy? Ngươi nói xem!
Lần này thì Hải Đế Tư tỏ ra hứng thú, nói chính xác ra thì cuối cùng hắn cũng có chút cảnh giác. Việc mà Tể Tướng không thể tự giải quyết được những năm gần đây hắn chưa từng nghe nói. Dù Đế Quốc xảy ra phản loạn, và lúc khai chiến với Thiên Long, Tể Tướng đều không nói câu này. Nhưng giờ đây Tể Tướng lại nói câu này. Điều này khiến Hoàng Đế sửng sốt… Vô cùng sửng sốt, không biết nên nói gì.
- Bệ Hạ… Bất Diệt Hoàng Triều thừa cơ đánh tới. Hậu phương của Đế Quốc chúng ta trống không, Bất Diệt Hoàng Triều xuất ba trăm tám mươi vạn quân, đã tiến sâu vào lãnh thổ phía Nam của ta, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã chiếm lĩnh hai mươi ba tỉnh thành phía Nam. Hiện tại Bắc phương Nguyên Soái Bạch Khởi của Bất Diệt Hoàng Triều đã vào sâu trong Đế Quốc của ta, cho quân tiến vào Đế Đô, hiện đang đóng doanh ở cách Đế Đô ba mươi dặm. Bất Diệt Hoàng Triều chia quân thành chín nhánh, tám nhánh kia cũng sẽ đến nơi trong ba ngày tới. Tình hình hết sức nguy cấp, mong Bệ Hạ giải quyết!
Tể Tướng mặt đau buồn trình bày việc này, trình bày một việc hắn không muốn thừa nhận. Trước tình hình hiện tại, hắn đã hoàn toàn không đủ sức giải quyết nữa. Phải nói rằng Tể Tướng là một trung thần, rất có năng lực, năng lực trị vì đất nước vô song, nhưng lại không hiểu lắm về cầm quân đánh trận, vì dù sao hắn chỉ là một văn nhân thôi. Hắn không dự liệu được tình hình hiện tại, nên nhất thời không biết nên làm thế nào.
- Cái gì! Chết tiệt. Sao lại thế được! Sơn Bản Long Nhất đâu? Mau truyền lệnh Sơn Bản Long Nhất cầm quân về cứu giá! Lệnh cho hắn mau chóng quay về bảo vệ ta… Còn bọn Thiên Long đáng chết gì đó, chiến sự phương Bắc gì đó, cứ vứt đó cho ta là được. Về bảo vệ ta trước đã… Đất đai phương Bắc nhường cho Thiên Long cũng được rồi…
Hoàng Đế này không hổ là một kẻ phá gia chi tử, nghe xong lời của Tể Tướng, hắn lập tức sợ hãi kêu lên. Thứ đầu tiên hắn nghĩ đến là cái đầu của hắn, chứ không phải nhân dân của Đế Quốc, cũng không phải các tướng sĩ ở phương Bắc Đế Quốc.
Những lời này không khỏi khiến người ta đau lòng. Nhất thời trong đại điện im thinh thít, các Vương công Đại thần nhìn nhau, không biết nên nói gì. Vị Hoàng Đế thế này khiến họ thực sự im lặng, còn Tể Tướng phải cười gượng, bất lực đáp:
- Bệ Hạ… Đã cho bồ câu đưa thư báo cho Sơn Bản Long Nhất rồi… Nhưng hắn nói, chiến sự phương Bắc gay go, không về kinh cứu giá được, bảo chúng ta tự ngăn Bạch Khởi trước, đợi hắn giải quyết xong Thiên Long sẽ cầm quân về… Hắn còn nói Bạch Khởi chẳng có gì lợi hại cả, chúng ta có thể ngăn chặn quân đội của Bất Diệt Hoàng Triều. Trong vòng một năm nhất định hắn sẽ quay lại…