Quần thần mặc dù cũng rất muốn nói, nhưng không biết phải nói như thế nào. Chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn im lặng mà thôi, bây giờ tình huống đã như thế thì ngoài việc bọn họ im lặng thì không còn cách nào khác để giải quyết vấn đề này. Lý Tự Minh trong lòng đã quyết định còn bọn họ chỉ là thần tử nên cho dù có ý kiến thì sự việc cũng sẽ không thay đổi. Chẳng qua là trong lòng có chút đố kỵ về phần thưởng của Bạch Khởi, quả thực phần thưởng này của Bạch Khởi là quá lớn, quá hấp dẫn để cho bọn họ đố kỵ, nên bọn họ không biết phải nên làm gì cho đúng.
Trong số những người đố kỵ thì Thái Tử Lý Dũng là người tức giận nhất, hắn rất muốn quan hệ giữa Bạch Khởi và những người này không tốt. Đương nhiên Hầu Tước Đỗ Tân cùng Bạch Khởi cũng có mối thù không hề nhỏ, nhưng trong lúc này thì không tới lượt hắn nói chuyện, Bạch Khởi quyền thế ngày càng hùng mạnh, đã không phải là một Hầu Tước nho nhỏ như hắn có thể chống lại. Hiện hôm nay cũng chỉ có Thái Tử, Tể Tướng những nhân vật này mới có thể đối phó được, còn những người khác vốn không có tư cách để mà lên tiếng phản đối Bạch Khởi được.
- Phụ hoàng… Ngài phong Vương cho Bạch Khởi cũng được đi… Thế sao còn đem toàn bộ binh lực của Bắc phương giao cho hắn? Hơn nữa còn cho hắn thêm mười Quân đoàn, còn cho thêm năm tỉnh làm đất phong, không phải là quyền lợi quá lớn hay sao… Chẳng lẽ ngài quên cuộc nổi loạn của An Đức Liệt hay sao?
Thái Tử Lý Dũng tiến tới một bước, quỳ rạp xuống đất hướng về phía trước mặt của Lý Tự Minh với vẻ mặt trầm xuống, cất cao giọng nói.
Không thể nghi ngờ lời nói của Lý Dũng làm chạm vào nổi đau của Lý Tự Minh. Năm đó cuộc nổi loạn của An Đức Liệt ở trong ký ức của Lý Tự Minh vẫn như là mới xảy ra, đối với chuyện này nhiều năm đều không thể quên. Mà cuộc nổi loạn của An Đức Liệt thiếu chút nữa làm cho cả Đế Quốc sụp đổ, qua sự việc lần đó làm cho Lý Tự Minh rất cảnh giác, cho nên lời nói của Lý Dũng làm cho sắc mặc của Lý Tự Minh thay đổi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
- Bệ Hạ, cuộc nổi loạn của An Đức Liệt trong ký ức của mọi người đều vẫn chưa phai, cuộc nổi loạn này thiếu chút nữa đã làm cho Đế Quốc sụp đổ. Bệ Hạ cần phải đề phòng, Bạch Khởi hiện nay ở trong tay, lực lượng so sánh với An Đức Liệt còn lớn hơn nữa, quân đội so sánh với An Đức Liệt càng nhiều hơn. Hơn nữa Bạch Khởi chỉ huy quân đội rất có phương pháp, còn nữa, binh lính cùng thủ hạ của hắn thực lực rất mạnh, so với An Đức Liệt càng thêm lợi hại. Mà đất phong của Bạch Khởi rất rộng lớn, cũng như tài nguyên rất nhiều, nếu như Bạch Khởi thật sự có lòng không thần phục lời thì chỉ sợ là cả thủ đô Đế Quốc không có ai có thể áp chế được Bạch Khởi.
Hầu Tước Đỗ Tân tập tức nhảy ra nói như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Vậy các ngươi nói cần phải làm gì?
Lý Tự Minh vẫn ngồi ở chỗ cũ sắc mặt hơi đổi, sau đó lẳng lặng nhìn trước mặt mình là Thái Tử Lý Dũng cùng nhóm người không ngừng cho ý kiến kia, rồi sau đó nói như thế. Ngay khi vừa nói thì ánh mắt cũng híp lại để người bên ngoài cũng nhìn không ra hắn giờ phút này là đang nghĩ cái gì. Bất quá có một việc có thể khẳng định là bây giờ Hoàng Đế Lý Tự Minh trong lòng rất là mâu thuẫn, vừa muốn đề phòng Bạch Khởi nhưng lại muốn dùng Bạch Khởi, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết mình phải nên lựa chọn như thế nào mới là tốt đây.
- Cái này… Phụ hoàng nếu như muốn ban thưởng cho Bạch Khởi, thì hãy triệu hắn về, để hắn trở về kinh phong Vương, đất phong thì phong cho hắn vùng đất ở phía Nam là tốt lắm rồi, như vậy cũng biểu hiện là Phụ hoàng đối với hắn cũng rất thương yêu. Bất quá nhất định phải thu hồi binh quyền của hắn. Binh mã của Đế Quốc không thể cho Bạch Khởi tiếp tục nắm giữ. Như vậy khó tránh khỏi việc xảy ra nổi loạn, cho nên xin Phụ hoàng nghĩ lại, lập tức triệu hồi Bạch Khởi…
Thái Tử Lý Dũng đứng dậy nói như thế, ngắn ngủn nói có mấy câu đã bộc lộ ý nghĩ ở trong lòng, mặc dù hắn đã cố gắng che dấu nhưng bất quá đã để cho Lý Tự Minh nhìn thấu được suy nghĩ.
Thái Tử Lý Dũng suy nghĩ, Bạch Khởi không có binh quyền thì cũng như con cọp không răng, mặc cho người vuốt ve, lúc đó Bạch Khởi cũng không dám làm gì quá đáng, mặc dù là phong Vương nhưng bất quá chỉ cần nhốt hắn ở Đế Đô thì Bạch Khởi cũng không thể làm gì, phong Vương thì sao? Dù gì cũng chỉ có danh tiếng mà thôi.
Bất quá thật đáng tiếc… lời nói của Thái Tử không chiếm được sự đồng ý của mọi người, đặc biệt là việc đem Bạch Khởi triệu về là việc mà mọi người không đồng ý. Bây giờ tình huống như thế nào, mặc dù mọi người đều không biết, nhưng bất quá mọi người cũng hiểu, nếu như Bạch Khởi cũng không thể được tín nhiệm, nếu như vậy, đổi thành người khác cũng sẽ không được Bệ Hạ tín nhiệm. Hơn nữa Bạch Khởi đem Bắc phương các đại Quân đoàn huấn luyện rất nghiêm khắc, cho nên nếu triệu hắn về rồi đổi cho người khác chỉ huy cũng chỉ uổng công. Người khác đi, không có một chút tác dụng, tướng lĩnh những Quân đoàn kia ngay từ đầu sẽ không nghe lời chỉ huy của người khác, mà bây giờ ở Gia Lam tình huống rất là hỗn loạn, nếu không cẩn thận tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm. Ai cũng không muốn đi mạo hiểm, bởi vì tùy thời có thể tử vong, cho nên không người nào nguyện ý đi cả. Mà mọi người, bao gồm cả Lý Tự Minh ở bên trong cũng rõ ràng, Bắc phương không thể nào không có Bạch Khởi. Bất kể có thể thiếu bất cứ ai, nhưng là tuyệt đối không thể không có Bạch Khởi, nếu không mọi việc sẽ rất là phiền phức.
- Vậy sao? Đây là suy nghĩ của ngươi phải không?
Lý Tự Minh trầm giọng nói, thanh âm mặc dù không lớn, bất quá trong lòng rất giận dữ, làm cho người nghe cũng biết trong lòng Bệ Hạ đang bất mãn, điều này làm cho Thái Tử cùng với những người theo phe Thái Tử đều không tự chủ trong lòng trầm xuống.
- Cái này… Phải…
Thái Tử bây giờ đã không có lựa chọn, lời đã nói ra không thể thu lại được, nếu đã không thể nào thu hồi thì hắn bây giờ chỉ có kiên trì thừa nhận. Mặc dù hắn biết lời nói của mình đã chọc giận Phụ hoàng Lý Tự Minh của mình, hắn bây giờ cũng không có cách nào khác ngoài việc thừa nhận.
- Hừ… Thân là Thái Tử của một nước, ngươi đang ở đây tranh luận về vấn đề của Bạch Khởi, nhưng ngươi lại không nghĩ cho quốc gia mà ngươi dĩ nhiên lại nghĩ tới ân oán giữa mình và Bạch Khởi. Ngươi thật làm cho ta quá thất vọng, lời ngươi nói thật dễ nghe… Thật giống như ngươi thật là vì nước vì dân… Bất quá sự thật không phải như thế đúng không? Đừng cho là ta đã già rồi thì chính là lão hồ đồ, chuyện gì cũng không biết? Ngươi cùng Bạch Khởi xảy ra mâu thuẫn ta cũng biết… Để Bạch Khởi quay về kinh? Thu hồi binh quyền? Giam lỏng? Hừ… Chắc ngươi cũng nghĩ ra được, bây giờ Bắc phương thiếu ai cũng được nhưng không thể thiếu Bạch Khởi. Bây giờ Bạch Khởi là vì Đế Quốc mới phải cầm binh, chinh chiến sa trường, lập nhiều kỳ công có một không hai. Nhưng ngươi… Thân là Thái Tử một nước, thậm chí ở sau lưng ám toán hắn? Quả thực là hành vi của một tiểu nhân! Thái Tử ơi là Thái Tử… Ngươi để cho ta quá thất vọng, ta xem ra nên suy nghĩ lại có nên để ngươi làm Thái Tử nữa hay không. Thân là Thái Tử một nước, không ngờ lại ngu xuẩn như thế, không có trí tuệ cùng độ lượng, nếu đem Đế Quốc giao cho ngươi, ngươi nói ngươi làm sao để cho ta có thể yên tâm?
Lý Tự Minh chậm rãi ngồi ở chỗ đó thản nhiên nói, mặc dù thanh âm không lớn, giọng nói bình thản, bất quá những câu nói đều chết người, mỗi một câu nói… từng lời nói làm cho lòng người kinh hãi vô cùng, mỗi một câu nói đều làm cho Thái Tử tâm bị lạnh đi mấy phần, khi hắn nói xong thì Thái Tử đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sắc mặt trắng bệch, cả thân thể cũng đã bắt đầu run run.
Khi Lý Tự Minh nói xong thì Thái Tử Lý Dũng cả người đã nhu nhược đến nỗi nếu như có người thất lễ ở phía sau lưng kéo phần eo của hắn, cùng cánh tay đỡ lấy thì chỉ sợ là bây giờ Thái Tử đã ngã xuống đất. Đây là lần đầu tiên Hoàng Đế Lý Tự Minh ở trước công chúng nói muốn phế bỏ Thái Tử. Chuyện này cho biết là Hoàng Đế Lý Tự Minh đối với Thái Tử bất mãn đã đạt đến đỉnh điểm. Đây thật là một tình cảnh rất khó chịu đối với Thái Tử, nhưng điều này cũng đã biểu lộ một việc là Hoàng Đế đối với Thái Tử thật là đã muốn ra tay rồi.
Mặc dù mọi người trong lòng cũng biết là trước kia Hoàng Đế cũng có ý định này, nhưng cũng chưa nói với bất cứ ai, cũng chưa từng ở đại điện, ở trước mặt quần thần đề cập đến chuyện này, đây là lần đầu Tiên hoàng Đế Lý Tự Minh đem chuyện này ở trên đại điện mà nói trước mặt quần thần, việc này cho biết là lần này Lý Tự Minh đã muốn phế bỏ hoàn toàn Thái Tử Lý Dũng rồi.
Lời kia vừa thốt ra làm cho quan viên đều khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới bởi vì sự việc của Bạch Khởi mà khiến cho Lý Tự Minh muốn huỷ bỏ chức Thái Tử của Lý Dũng. Chuyện này trong khoảng thời gian ngắn làm cho không người nào có thể tiếp thu, mà những người bên phe Thái Tử tâm tư đang bị rối loạn, không biết cần phải làm gì. Mà những người ủng hộ Lý Tầm Hoan trong lòng rất vui vẻ, mà còn phe trung lập thì mọi người bắt đầu nghiêng về phía của Lý Tầm Hoan.
Dù sao ở đây tất cả mọi người đều hiểu một đạo lý đó là ở Đế Quốc mọi việc đều là do Hoàng Đế định đoạt. Lý Dũng chọc giận Hoàng Đế làm cho Hoàng Đế bất mãn, ngay cả hắn là Thái Tử cũng có thể có tùy thời bị phế trừ, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Dù sao chủ của Đế Quốc này là Lý Tự Minh chứ không phải là Lý Dũng, mà Lý Dũng có được mọi thứ, tất cả đều là do Hoàng Đế cho hắn, nếu như Hoàng Đế đã muốn làm như vậy thì chỉ sợ là ai cũng không cách nào ngăn cản. Dù sao hắn chính là Hoàng Đế, mọi quyền lực đều nằm trong tay hắn, trừ phi Thái Tử mưu phản, nếu không vị trí của hắn sẽ mất mãi mãi.
- Phụ hoàng… Ta nghĩ ca ca cũng chỉ nhất thời nông nổi, kính xin Phụ hoàng không nên tức giận…
Lý Tầm Hoan đứng dậy hắng giọng nói, dĩ nhiên là nói giúp cho Thái Tử, bất quá là ai cũng biết vị Lý Tầm Hoan này nói lời không có thật lòng, vì dù sao Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan cùng Thái Tử vốn không hòa thuận với nhau, mà lần này Thái Tử sở dĩ đi ra đả kích Bạch Khởi, thật ra là bởi vì Bạch Khởi là người của Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan mà không phải là người của hắn, cho nên hắn mới cố gắng chèn ép Bạch Khởi. Nhưng mà lúc này đây lời nói của Lý Tầm Hoan làm cho bọn họ cũng không thể phản bác, chỉ có thể ở trong lòng mà nói Tam Hoàng tử người này thật là biết làm người. Vị háo sắc Tam Hoàng tử này nếu so sánh với Thái Tử thì miệng mồm rất là nhanh nhẹn, so ra còn tốt hơn Thái Tử rất nhiều.
- Hừ… Ngươi cũng không cần phải nói giúp hắn làm gì. Chuyện của hắn cùng với ngươi ta cũng đã biết, nếu hôm nay không xảy ra chuyện này thì ta cũng có suy nghĩ là phải thay đổi chức vị Thái Tử để Tam Hoàng tử lên thay, sau này sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, còn tên Thái Tử này thật là làm cho ta cảm thấy quá thất vọng… Nhưng thôi cũng nể tình hắn cũng là Thái Tử, ta sẽ cho hắn một cơ hội. Ta cho hắn thời gian là ba tháng, không được phép đi đâu ra ngoài để cảnh tỉnh lại, sau đó sẽ xem xét biểu hiện của hắn. Nếu như hắn quả thật không có thay đổi, ta sẽ trực tiếp phế bỏ hắn, còn nếu như hắn có thể làm cho ta hài lòng thì ta còn có thể cho hắn một cơ hội nữa…
Lý Từ Minh nghiêm túc, đứng lên lạnh lùng nói, nói xong xoay người rời đi ngay.
Lý Tự Minh không phải là một thằng ngốc, chuyện như vậy cũng đem ra nói, mà quả thật trong lòng Lý Tự Minh đúng là nghĩ như vậy, hắn cũng đã tính toán làm như vậy. Nếu như Thái Tử Lý Dũng thật sự không thể làm cho hắn hài lòng, thì hắn sẽ làm như vậy, Lý Tự Minh từ nhỏ đến lớn tính tình có sao nói vậy, nói một là một, nói hai là hai, nói được là làm được, tuyệt đối nghiêm túc. Tất cả điều này mọi người đều biết, nếu Lý Tự Minh đã nói như vậy rồi thì mọi người tự nhiên cũng sẽ không dám nhiều lời.
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng Hoàng Đế Lý Tự Minh rời khỏi, có chút xuất thần, sau một hồi thì thở dài một hơi cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó xoay người rời đi. Nhưng phân biệt rõ ràng chia làm ba phe cánh, thứ nhất là phái trung lập có số người ít nhất, thứ hai là phái ủng hộ Thái Tử, thứ ba là phái ủng hộ Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan.
Phái trung lập tạo thành một nhóm rời đi, bọn họ những người này giữ vững lập trường trung lập, bọn họ cũng không có ủng hộ bất kỳ ai, dựa dẫm vào ai mà đứng độc lập một mình. Bọn họ từ chối không tham gia vào các đấu tranh trong triều đình, bọn họ chỉ có thần phục một người, đó chính là Hoàng Đế Lý Tự Minh, còn những người khác bọn họ căn bản là không cần. Bọn họ cũng không quan tâm nhiều đến việc tranh đấu, cho nên lúc này mặc dù biết trong triều đình có thể sẽ có sự thay đổi lớn, Thái Tử có thể bị phế trừ, Tam Hoàng tử có thể trở thành Thái Tử, bất quá bọn hắn căn bản là không cần biết, cho nên ngay từ đầu hoàn toàn chưa có suy nghĩ nhiều liền trực tiếp xoay người cứ như vậy mà đi khỏi.
Mà phe ủng hộ Thái Tử thì sắc mặt u buồn, gương mặt rất là u ám, Hoàng Đế đã nói như vậy rồi, thì tình hình của Thái Tử sẽ không mấy lạc quan. Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho người nhà của mình, tước vị của mình hoặc tiền đồ sau này của mình, cho nên mọi người tự nhiên sẽ không thể nào mà vui vẻ được rồi, tâm trạng mọi người rất kém.
Còn về phái ủng hộ Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan bên kia thì tốt hơn rất nhiều. Mọi người đều rất vui mừng trước câu nói của Hoàng Đế, muốn cho Tam Hoàng tử thừa kế ngôi vị Hoàng Đế, bọn họ cảm giác được hy vọng, bọn họ đã theo và ủng hộ Tam Hoàng tử đã nhiều năm như vậy rồi, cho đến hôm nay bọn họ đã cảm thấy được có hồi báo. Một khi Tam Hoàng tử trở thành Thái Tử, thì địa vị của bọn họ đi theo cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, chờ khi Hoàng Đế băng hà, Tam Hoàng tử sẽ trở thành Hoàng Đế, bọn họ sẽ trở thành trung thần, địa vị sẽ tăng thêm được mấy bậc, hoặc là địa vị sẽ càng thêm vững chắc. Cho nên bọn họ rất là vui mừng, mọi người mặt mày đều rất hớn hở, thật là trái ngược so với phái ủng hộ Thái Tử phía bên kia.
Hiển nhiên cả hai phái đều không thích nhau, cả hai bên đều nhìn nhau đầy lửa giận, mọi người đều lạnh lùng nhìn đối phương, nếu như không phải vì thân phận của mình, nếu như không phải nơi này là Hoàng cung, nếu như hôm này không phải Lý Tự Minh đang rất tức giận, nếu như bây giờ Tam Hoàng tử cùng Thái Tử còn đang ở đó, chỉ sợ là bọn hắn những người này đã ở tại chỗ này đánh cho bể đầu chảy máu, tuy nhiên khẩu chiến là điều không thể tránh khỏi được rồi.
Thái Tử sắc mặt âm trầm, bộ mặt oán độc, nhìn tương lai đầy rộng mở của Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan lúc này đang nở nụ cười, sau đó mới chậm rãi nở một nụ cười, bất quá làm cho người ta cảm giác là ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng thì không, sau đó đi mấy bước đi tới trước mặt của Lý Tầm Hoan, nhìn thẳng, đánh giá Lý Tầm Hoan sau đó vỗ vỗ bả vai của Lý Tầm Hoan rồi nói:
- Tốt… Tam đệ… Ngươi thật giỏi… Ngươi thật tốt… Rất tốt…
Lời này nghe ra như là đang khích lệ Lý Tầm Hoan, nhưng mọi người ở đây đều biết Thái Tử đang rất tức giận, lời nói này không phải là khích lệ mà là cừu hận, là đang cảnh cáo Tam Hoàng tử
- Hắc hắc… Thật là cảm ơn Thái Tử ca ca… Nếu như không phải do chuyện của ngài thì ta làm sao được như ngày hôm nay? Nếu như không phải là do ngươi quan tâm thì ta làm gì mà có cơ hội.
Lý Tầm Hoan cười đến híp cả mắt, nhìn Lý Dũng trước mặt nói như thế. Tuyệt không bởi vì đối phương mà mà phải đổi giọng, vẫn nở nụ cười tươi, đương nhiên trong tươi cười vẫn có một chút đùa cợt lẫn khinh thường. Có thể nói vị Tam Hoàng tử trẻ tuổi này căn bản không đem người đã đảm nhiệm triều chánh nhiều năm, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ Thái Tử ca ca không coi ra gì. Lý Tầm Hoan xem Thái Tử ngoại trừ lớn hơn mình mười mấy tuổi còn lại tất cả thì không có chuyện nào có thể so sánh được cùng với mình.
Dĩ nhiên thế lực của Thái Tử có lẽ là rất lớn, có lẽ người thần phục hắn cũng không ít, bởi vì sức ảnh hưởng của hắn đã đi sâu vào lòng người, tuy nhiên… việc này quan trọng sao? Việc này không quan trọng, thế lực của hắn còn không phải là bị Phụ hoàng cùng Bạch Khởi đang làm cho tan rã hay sao? Còn lực lượng của mình thì ngày càng được tăng cường. Mặc dù bây giờ thế lực còn không bằng Thái Tử, nhưng tương lai thì sao? Trong tương lai vượt qua hắn sẽ không thành vấn đề, trải qua sự việc lần này kết quả có thể đoán được.
- Hừ… Rất tốt… Tam đệ quả thực không hổ là đệ đệ của ta… Bất quá ca ca ta có một câu muốn nói cho ngươi biết…
Thái Tử híp mắt, thu hồi lại cánh tay của mình, lạnh lùng nhìn Lý Tầm Hoan trước mặt nói như thế, khi nói lời này thì khóe miệng không tự chủ lộ ra nét cười lạnh.
- Thái Tử ca ca có chuyện gì cần nói, ta sẽ ở chỗ này lắng nghe… Tuy nhiên người cần phải nói nhanh lên một chút, ta còn có việc bận cần phải đi gấp… Ai… Bạch Khởi vừa mới được phong Vương, mặc dù hắn không ở nhà, bất quá nói như thế nào ta cũng phải đến Bạch Gia chúc mừng. Mà mặt khác Bối Tác Tư hẹn ta đi Bách Hoa Viện… Sách sách… Có nhiều cô nương ở đó đang chờ đợi ta, cho nên ta không có nhiều thời gian để nghe, ngươi có chuyện gì thì cố gắng nói nhanh lên đi!
Lý Tầm Hoan khẽ mỉm cười xem thường, nói với bộ dạng lười biếng, làm cho người ta rất tức giận, nhìn nét mặt của hắn cũng làm cho người có chút nhịn không được muốn đánh hắn một trận.
- Ta cho ngươi biết… Ta muốn nói với ngươi chính là… Người hãy tự mình hiểu lấy, là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải là của ngươi ngươi tốt nhất không nên cướp đi, làm người nên biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, mới có thể sống được lâu dài, nếu không sẽ chết rất nhanh…
Lý Dũng lạnh lùng nói, lời nói không thể nghi ngờ là đang cảnh cáo Lý Tầm Hoan, cơ hồ là ở cùng Lý Tầm Hoan tỏ rõ lập trường.
Ý muốn nói cho Lý Tầm Hoan biết ngôi vị Hoàng Đế là của ta, ngươi nếu muốn sống lâu một chút thì tốt nhất là đừng để ý tới nó, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay, đây là uy hiếp… Không thể nghi ngờ đây là trắng trợn uy hiếp, Thái Tử đang uy hiếp Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan.
- Vậy sao? Ha hả… ta muốn hỏi ngươi sẽ dùng cách gì để đối phó ta? Con người của ta rất thích đi cướp đồ của người khác, ta rất thích tranh giành.
Lý Tầm Hoan đối với lần này tuyệt không quan tâm hơn nữa còn không chút nào yếu thế nói…