Theo Bạch Ngọc Đường cùng vào trong phòng, dọc đường Bạch Khởi không nói thêm lời nào, khi đến gian phòng có chút u ám tọa lạc sâu trong giảng võ đường của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường dừng bước xoay người lại nhìn Bạch Khởi trước mặt, một lát mới mở miệng nói: " Bạch Khởi à, ngươi đã theo ta tu hành bốn tháng rồi nhỉ……"
"Vâng. Đã tròn bốn tháng rồi." Bạch Khởi trầm giọng đáp, trong lòng bắt đầu suy đoán Bạch Ngọc Đường có chút khác biệt so với ngày thường, rốt cuộc đang định làm gì.
Lẽ nào định tăng thêm độ khó việc tu luyện cho mình? Không phải chứ, nếu Bạch Ngọc Đường muốn tăng thêm độ khó cho mình hoàn toàn không cần phải làm ra vẻ thần bí như vậy mà trực tiếp nói một câu là được rồi, hay là có chuyện gì dặn dò mình? Ồ…… Cái này rất có khả năng……
"Ồ …… bốn tháng rồi, đã bốn tháng rồi à, ừm…. Bạch Khởi, ngươi thật không tệ, nhiều năm như vậy rồi, lão phu đã sống chín mươi bảy năm rồi, chín mươi bảy năm qua, ngươi là một thanh niên có thiên phú nhất và khắc khổ nhất mà ta từng gặp, không thể không nói rằng, thời gian bốn tháng này, ngươi từ nhất tinh đấu sĩ nhảy lên tới đỉnh cao của cửu tinh đấu sĩ, tạo ra một kỳ tích, nhưng….. đây chẳng qua chỉ là…… Ngươi biết không? Khoảng cách này với mục tiêu ngươi muốn đạt đến còn rất xa….." Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cầm lấy chén trà bằng gốm trên mặt bàn gỗ lim uống cạn trà lạnh trong đó, ngữ khí tuy bình thản nhưng lại kèm theo chút thâm trầm và ngưng trọng.
"Vâng, ta cũng biết không đủ, hy vọng lão tổ tông chỉ giáo." Bạch Khởi nghe xong lời này, tán thành nói, hắn cũng hiểu hiện nay thực lực của mình nâng cao đã đủ nhanh, nhưng khoảng cách chênh lệch với đại đấu sư không phải nhỏ, Bạch Khởi bây giờ đụng phải An Đức Lỗ vần chỉ có một kết cục, đó chính là bị giết chết, không chút sức lực phản kháng, bị người ta một chiêu giết chết.
"Uhm, ngươi biết là tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi tự mãn, ngươi đã biết, lời thừa ta không nói nhiều, tu luyện đấu khí không phải cứ đóng cửa tu luyện, không ngừng chiến đấu, không ngừng tiêu hao mới có thể không ngừng trưởng thành, bởi vậy qua vài ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài, rèn luyện ngươi một chút, nhưng lần này e là thực sự có mối lo lắng về tính mệnh, ngươi lúc nào cũng có thể chết, ngươi….. đồng ý đi không?" Bạch Ngọc Đường ngữ khí thâm trầm nói.
"Ta đồng ý, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của lão tổ tông." Bạch Khởi không do dự, trực tiếp trả lời, trong ánh mắt hiện ra sự kiên nghị.
"Ừm…. cho ngươi, quyển đấu quyết này tên là "Đạp vân bộ" đấu quyết thân pháp địa cấp hạ phẩm, là đấu quyết bình sinh ta đắc ý nhất, lúc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng ngươi, cái khác, ta cũng không có thứ gì tốt, nếu ngươi thích có thể ở giảng võ đường này tùy ý chọn lựa, nhưng đấu kỹ cao nhất của Bạch gia cũng chỉ là Huyền cấp thượng phẩm, không có gì phù hợp ngươi, ta cũng không khuyến khích ngươi sử dụng, khoảng thời gian này ngươi hãy ở nhà tu luyện cho tốt…… lão phu cũng nên ra ngoài đi lại một chút, vì tiểu tử ngươi, ta sẽ mặt dày ra ngoài một chuyến, đi đến chỗ một lão bằng hữu giúp ngươi mượn về quyển đấu kỹ địa cấp thượng phẩm, thời gian này ngươi phải khổ luyện quyển "Đạp vân bộ" này của ta, nếu có gì không hiểu, đợi ta trở về….." Bạch Ngọc Đường trầm giọng nói, vừa nói vừa đưa tay lấy từ trong ngực một quyển trục bọc bằng tơ lụa giao cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi cũng nghiêm túc, cẩn thận cất vào trong ngực, sau đó thấp giọng nói: "Vậy con xin đa tạ lão tổ tông"
"Không cần cảm tạ ta, cả đời này lão phu cũng không có cống hiến gì cho Bạch gia, năm đó ta thề tuyệt đối không nhúng tay vào việc của Bạch gia, trừ phi Bạch gia diệt vong, nếu không lão phu tuyệt đối không xuất thủ vì Bạch Gia, bây giờ đã trải qua sáu mươi năm rồi, già rồi, già rồi, nghĩ lại lão phu thấy đời này thật có lỗi với người cha của ta đã chết vì Bạch gia ngày đó, hôm nay đã đến tuổi này rồi, ta cũng nên vì gia tộc làm chút chuyện gì đó, ta chỉ hy vọng nếu tương lai có một ngày ta chết, ngươi hãy chăm lo cho Bạch gia thật tốt." Bạch Ngọc Đường thần sắc buồn bã nói, hai mắt bất giác nhìn về phía bầu trời xanh xa xa, dường như đã rơi vào trong hồi ức xa xưa.
"Lão tổ tông yên tâm, ta cũng là người của Bạch gia, tự nhiên không thể khiến cho Bạch gia có gì sơ xuất, ai muốn bất lợi với Bạch gia, thì phải bước qua xác Bạch Khởi này!" Bạch Khởi nghe xong lời nói đó, trầm giọng nói, không có chút ý tứ đùa giỡn.
Con người Bạch Khởi khi ở kiếp trước luôn có vẻ mặt tươi cười, so với bây giờ lạc quan hơn nhiều, thường ngày nói nói cười cười, nhưng có một điểm, Con người Bạch Khởi lời hứa ngàn vàng, phàm là những việc đã đồng ý thì sẽ đi hoàn thành, cho dù vì điều đó phải trả giá nhiều đến đâu cũng không oán không hận, lần này hắn đã đồng ý với Bạch Ngọc Đường tự nhiên sẽ nói lời giữ lời.
"Ừm~~ Tốt…. Ngươi đi đi, ta còn chuẩn bị một chút, khoảng hai tháng mới có thể trở về, thời gian này ngươi phải luyện tập cho tốt "Đạp vân bộ", đợi ta trở về chúng ta sẽ xuất phát." Bạch Ngọc Đường gật đầu, hài lòng nói, nói xong liền phất tay bảo Bạch Khởi đi.
Bạch Khởi cũng không nói nhiều, cầm lấy quyển trục rồi đi ra.
Khi chân Bạch Khởi vừa bước qua cổng, giọng nói hưng phấn của Cửu U lại vang bên tai Bạch Khởi: " Ha ha, tiểu tử, đúng là trời giúp ta, "Đạp vân bộ" này là một thân pháp đấu kỹ không tệ, ngươi phải luyện thành, cái khác không nói, đi tìm tên mập có tiền đó, tự nhiên không là vấn đề, ha ha, vấn đề lần này giải quyết rồi…….chúng ta ngày mai sẽ đi ăm trộm của gã đó……"
Với điều này Bạch Khởi trợn mắt coi khinh, trong lòng coi thường Cửu U một chút, sau đó bước nhanh ra, thấp giọng nói: " Nói thật dễ nghe, ta vừa lấy được thứ này, xem vẫn chưa xem, ngươi đã bảo ta đi ăn cắp đồ? Ngươi tưởng ta là thần ư, nhìn một lần là cái gì cũng biết sao?"
"Tiểu tử ngốc, Ngươi có mười kim tệ không?" Cửu U dáng vẻ trẻ hư không thể dạy, thở phì phì nói, nếu Bạch Khởi có thể nhìn thấy dáng vẻ của Cửu U, cái đầu tiên chắc chắn sẽ nhìn thấy là một cặp bạch nhãn thật to.
"Mười kim tệ? Có…. Làm gì?" Bạch Khởi ngạc nhiên nói, tuy mười kim tệ không ít nhưng thân là thiếu chủ Bạch gia, đường đường là con trai bá tước Bạch Kình Thiên, mười kim tệ đương nhiên có, khi Bạch Kình Thiên rời khỏi Bạch gia đã giao đủ cho Bạch Khởi một trăm kim tệ, hơn nữa Bạch gia mỗi tháng còn cấp cho Bạch Khởi năm kim tệ tiền dùng trong một tháng, thực sự đã không ít rồi.
"Tốt, hôm nay lão tử xuất huyết một chút, đưa mười kim tệ cho ta, ta giúp ngươi lãnh ngộ tinh hoa trọng yếu của toàn bộ "Đạp vân bộ", đảm bảo ngươi trong một ngày có thể luyện thành." Cửu U dáng vẻ miễn cưỡng nói giống như phải bỏ thứ mình yêu thích vậy.
"Thật ư?" Lời Cửu U khiến cho ánh mắt Bạch Khởi sáng lên.
"Đương nhiên, lẽ nào là giả? Nói cho tiểu tử ngươi biết, nếu không phải vì giúp ngươi mau chóng luyện thành "Đạp vân bộ" này, sau đó chúng ta cùng đi ăn trộm………không…….là vì mượn ít tiền tiêu, ta sẽ không làm cuộc mua bán thua lỗ như vậy." Cửu U sau khi nghe xong lời đó bất mãn nói, dáng vẻ ta phải chịu thiệt thòi.
"Được…. cứ quyết định như vậy." Bạch Khởi không do dự liền đồng ý, lời vô ích, chuyện tốt như vậy, chỉ có tên ngốc mới không đồng ý, dù sao một quyển "Đạp vân bộ" nếu muốn mình tự lĩnh ngộ luyện tập, ít nhất cũng cần một hai tháng, mà thời gian một hai tháng đủ để Bạch Khởi làm được rất nhiều việc, Bạch Khởi không có nhiều thời gian để lãng phí, huống chi, cái giá mà Cửu U muốn chỉ có mười kim tệ mà thôi, số tiền này đối với Bạch Khởi mà nói tuy không ít, nhưng cũng không phải là nhiều, bất luận nói thế nào, cuộc mua bán này, nhìn thế nào đều là Bạch Khởi có lợi.