Sau khi thỏa thuận không ít chuyện với lão Liệt Hỏa xong, lão Liệt Hỏa đại diện Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh đem toàn bộ Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh dời đến địa bàn của Bạch Khởi ở trong Gia Lam Thành, đồng thời theo ý Bạch Khởi chuẩn bị ở trong đất phong địa của Bạch Khởi thành lập trụ sở chính thức của Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh. Đồng thời còn thu nhận học viên, xây dựng Ma Pháp Học Viện, vì Bạch Khởi bồi dưỡng nhân tài sau này, đồng thời làm cho Văn minh Ma Pháp lần nữa phát triển, vì Bạch Khởi đào tạo ra một lượng lớn thủ hạ, để tạo thành một Ma Pháp Quân Đoàn cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi liền chuẩn bị, bắt đầu chuẩn bị rời khỏi đi đến Cuồng Phong Sơn Cốc tại khu vực đầm lầy phía Nam, đồng thời cũng là nơi của Vạn Tượng Sâm Lâm, một trong Tứ Đại Tuyệt Địa. Vạn Tượng Sâm Lâm giống với Sâm La Tuyệt Vực, tọa lạc tại khu vực đầm lầy phương Nam, vô cùng thần bí, mà Cuồng Phong Sơn Cốc ngay nằm trong Vạn Tượng Sâm Lâm, điều này không phải từ Cửu U mà biết, mà là từ trong bản đồ Đại Lục biết được.
Cuồng Phong Sơn Cốc nổi tiếng không phải là một hai ngày, ở dải đất bên bờ Vạn Tượng Sâm Lâm, nhưng ở đó không kém gì Vạn Tượng Sâm Lâm, có thể nói là kinh khủng. Nghe nói bên trong Cuồng Phong Sơn Cốc, Cuồng phong Thượng cổ tàn sát bừa bãi, cả người lẫn vật đều không tha. Cho là Đấu Vương cường giả vào đó lập tức bị gió thổi nát bét. Chỉ có cường giả cấp Đấu Hoàng mới có thể nhờ vào đấu khí lớn mạnh để chống lại cuồng phong, nhưng cũng không thể quá lâu, chỉ có thể chống đỡ mười lăm phút, nếu quá thời gian này hẳn phải chết không nghi ngờ. Muốn vượt qua Cuồng Phong Sơn Cốc, phải có thực lực khổng lồ, cường giả cấp Đấu Đế mới có thể dựa vào đấu khí mênh mông như biển kia chống đỡ cuồng phong, tiến vào chỗ sâu của sơn cốc.
Bất quá cuồng phong Thượng cổ trùng điệp trăm dặm, bên trong sơn cốc có những thứ gì cũng không có ai biết. Bởi vì cho dù là cường giả cấp Đấu Đế cũng không thể an toàn tiến vào nơi sâu của sơn cốc, nhiều nhất chỉ chỉ vô được được một nửa phạm vi. Cho nên Cuồng Phong Sơn Cốc hung danh hiểm hách, nhưng so với những nơi khác, Cuồng Phong Sơn Cốc vẫn còn tốt hơn. So với Sâm La Tuyệt Vực, Quang Minh Thánh Địa,… Cuồng Phong Sơn Cốc vẫn tốt hơn.
Huống chi trong Vạn Tượng Sâm Lâm còn có sự tồn tại của Hắc Ám Tứ Tộc mà Bạch Khởi cần tìm kiếm. Cho nên chuyến đi lần này xuống phương Nam, Bạch Khởi muốn giải quyết toàn bộ mọi chuyện, thu phục bốn tộc còn lại trong Vạn Tượng Sâm Lâm, thuận tiện đi vào Cuồng Phong Sơn Cốc, mở Phong ấn của Cuồng Phong Sơn Cốc, giúp giải phóng Phong Hệ Ma Pháp Sư. Điều này không những khiến cho thực lực trong tay mình gia tăng gấp bội, mà còn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà mình đang tiến hành. Đồng thời thu phục Hắc Ám Tứ Tộc, những điều này chính là mục đích của Bạch Khởi xuống phương Nam lần này.
Nhưng Bạch Khởi lần này vẫn là bí mật rời đi. Tin tức Bạch Khởi xuống phương Nam nếu để mọi người biết không phải là chuyện đùa. Phương Bắc bất ổn không nói, trong triều đình cũng sẽ có những nghị luận không tốt, đây không phải là những điều Bạch Khởi muốn. Cho nên lần này Bạch Khởi rời khỏi cũng vẫn không đem theo nhiều, chỉ là dẫn theo một mình Bích Lợi Tư. Sở dĩ theo dẫn theo thủ hạ Tinh Linh Xạ Thủ Bích Lợi Tư, đó là bởi vì quê hương của Tinh Linh Tộc nằm trong Vạn Tượng Sâm Lâm ở phía Nam. Thủ hạ của mình không ai quen thuộc nơi đó bằng cô ta.
Tuy rằng Bích Lợi Tư thực lực không cao, nhưng Bạch Khởi cũng không có dự định dẫn Bích Lợi Tư theo mình vào Cuồng Phong Sơn Cốc, chỉ là để cô ta dẫn đường cho mình mà thôi. Chỉ cần cô ta dẫn mình vào Vạn Tượng Sâm Lâm, những chuyện khác không cần cô ta lo, cho nên Bạch Khởi dẫn theo Bích Lợi Tư.
Một đường nam hạ, nhóm người Bạch Khởi bí mật lẻn vào phương Nam, tuy rằng nói Bạch Khởi một mình dẫn theo Bích Lợi Tư một cô gái không giúp được gì, khó tránh có chút thế đơn lực cô, nhưng không còn cách nào khác. Gia Lam Thành cần có người trấn giữ, vì thế Bạch Khởi thậm chí không tiếc để lại hai Đấu Vương Ảnh Tộc, cộng thêm Lưu Dịch Tư trông chừng. Bạch Khởi vẫn còn chút không an tâm, nhưng vẫn còn tốt là lão Liệt Hỏa không rời khỏi, theo yêu cầu của Bạch Khởi trấn giữ Gia Lam Thành, chỉ cho hai đệ tử đi trước xuống phương Bắc thông báo chuyện Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh di dời. Nếu không Bạch Khởi đương nhiên sẽ không an tâm rời khỏi Gia Lam Thành đi xuống phương Nam xa xôi. Xuống phương Nam tốn rất nhiều thời gian, chỉ là hành trình đã tốn nửa năm, cho dù Bạch Khởi và Bích Lợi Tư ra roi thúc ngựa, đi và về cũng cần thời gian ba tháng. Đó còn chưa kể sau khi đến đó cần hao phí thêm thời gian, cộng dồn vào đi và về, cho dù là đi gấp về gấp cũng cần thời gian mấy tháng.
Thời gian nửa năm đủ để người khác làm rất nhiều việc, đủ để thế cục phương Bắc phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cho nên trong lúc này chắc chắn Bạch Khởi sẽ không rời khỏi, nhưng có lão Liệt Hỏa và đệ tử của hắn trấn giữ, hơn nữa sắp tới còn có một Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh khổng lồ nữa, đều này khiến Bạch Khởi an tâm rất nhiều. Những cái khác không nói, chỉ riêng lão Liệt Hỏa và mười hai Đại Ma Đạo Sư đệ tử cộng thêm một vạn ba nghìn tên Hỏa Hệ Ma Pháp Sư và những thủ hạ của mình, cho dù là Sơn Bản Long Nhất có bản lãnh nghiêng trời và Thiên Long cùng nhau tiến công e rằng cũng chỉ là tốn công vô ích, mình vốn không cần sợ bọn chúng. Có lão Liệt Hỏa bọn họ trấn giữ Gia Lam Thành và biên giới phương Bắc, chiến tuyến vững như Thái Sơn.
Về phần nói Bạch Khởi tại sao tin tưởng lão Liệt Hỏa và Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh như vậy điều này không phải là không có nguyên nhân. Một là Thần Thánh Ma pháp Liên Minh đang nhờ mình, không dám làm loạn. Hai là lão Liệt Hỏa đã thề là thần phục mình, ở sưới sự chứng kiến của Sáng Thế Chi Thần phục mình, điều này không có gì có thể nghi ngờ nữa, cho nên Bạch Khởi vạn phần tin tưởng lão Liệt Hỏa bọn họ. Bởi vì bọn họ không thể phản bội mình.
Một việc nổi tiếng nhất trong lịch sử chính là từng có một Đế Vương Đế Quốc, hắn dưới sự chứng kiến của Sáng Thế Chi Thần mà lập ra lời thề, lời thề của hắn là nếu hắn phản bội huynh đệ của hắn, Đế Quốc của hắn sẽ lập tức sụp đổ, đầu của hắn sẽ rơi xuống đất, con cái trong gia đình sẽ trở thành nô lệ… Hắn vốn cho rằng điều này là không thể, nhưng đáng tiếc là… sự thật đã như vậy… Khi ngày thứ hai hắn làm trái lời thề, một Đế Quốc lớn lập tức sụp đổ, Vương triều của hắn bị người khác thay thế, con cái trong gia đình của hắn đều trở thành tù binh của kẻ địch, trở thành nô lệ thấp hèn nhất, từ đó về sau không còn ai dám làm trái lại lời thề Sáng Thế Chi Thần nữa, tin rằng lão Liệt Hỏa cũng không dám…
Bạch Khởi dẫn theo Bích Lợi Tư, hai người vượt qua phương Bắc mênh mông vô bờ, vượt qua lãnh thổ Gia Lam, dọc theo dãi đất bên bờ biên giới Sâm La Tuyệt Vực, phi ngựa một mạch xuống phương Nam. Sở dĩ họ lựa chọn đường này mà không phải là con đường khác, không phải là vì con đường này rộng rãi nhanh chóng và tiện lợi, ngược lại con đường này gập ghềnh, đường xá xa xôi hơn ngàn dặm. Nhưng Bạch Khởi vẫn chọn con đường này, bởi vì con đường này không nhiều người qua lại, Bạch Khởi và Bích Lợi Tư đi về phương Nam sẽ không khiến cho người khác để ý. Dù sao bây giờ hắn là người nổi tiếng, gần như trong Đế Quốc hầu như nhà nào cũng đều có hình Bạch Khởi. Những tên quan địa phương cũng vậy, tuy rằng không phải lấy hình Bạch Khởi cung phụng như Chư thần, nhưng bọn họ nhận ra hình dạng và đặc điểm của Bạch Khởi, để một ngày nào đó không vô tình đụng phải Bạch Khởi. Dù sao Bạch Khởi ở trong Đế Quốc hung danh hiển hách, Sát Thần Bạch Khởi, cái tên này không phải là để gọi không.
Bạch Khởi không muốn người khác biết tin mình tùy tiện xuống phương Nam, đồng thời cũng không muốn gây ra sóng gió gì, cho nên chọn con đường này, tiến thẳng đến phương Nam.
Trên đường đi một mạch không gặp phiền phức gì, sau khoảng một tháng phi ngựa thúc roi, Bạch Khởi và Bích Lợi Tư cũng đến gần đầm lầy phương Nam.
- Chủ nhân, phía trước chính là đầm lầy phương Nam, chúng ta có cần đi vào không? Bây giờ đã là cuối thu, lập tức sẽ sang đông, thời gian này vào đầm lầy…
Bích Lợi Tư đứng trước lối vào đầm lầy, nhìn thấy một mảnh đất đầm lầy mênh mông vô bờ, có chút do dự nhìn Bạch Khởi một cái nói, đang nói đột nhiên dừng lại.
Không cần Bích Lợi Tư nhiều lời, Bạch Khởi cũng biết Bích Lợi Tư là ý gì. Phải biết mùa đông dải đất đầm lầy tuyệt đối kinh khủng. Tuy rằng có nhiều người cho rằng đầm lầy ở mùa nhiệt đới mới là khủng bố nhất, cho dù là bọn Nam Cương Man Tộc ở sâu mấy trăm dặm, sinh sống ở biên giới dải đất đầm lầy cũng không dám vào thời điểm này mà tiến vào đầm lầy.
Phải biết dải đất đầm lầy phương Nam gần biên giới Đại Lục, xuyên qua Vạn Tượng Sâm Lâm đã là Nam Phương Đại Hải. Mùa hạ ở đây với mùa đông phân biệt vốn không nhiều, nhưng thời tiết mùa đông tốt hơn, có một số loại quái thú hung mãnh hàng năm say ngủ dưới đầm lầy, còn có những ma thú hàng năm sống trong đầm lầy cũng trong lúc này mà xuất hiện. Không giống như thời kỳ ngủ đông của các ma thú khu vực khác, thời kỳ này ngược lại là thời kỳ quái thú đầm lầy và các thứ lợi hại khác thường xuất hiện.
Phải biết rằng trong đầm lầy này có rất nhiều loại ma thú một năm bốn mùa, có ba mùa là chìm sâu trong giấc ngủ, chỉ có mùa đông mới ra ngoài. Đầm lầy mùa này… có thể nói là kinh khủng nhất. Cho dù là Nam Man cũng vào thời kỳ này mà thu liễm lại hành vi của mình, không đi lung tung ra khỏi bản doanh của mình. Bọn họ chỉ không ngừng xâm phạm lãnh thổ phương Nam Đế Quốc, cũng sẽ không lui về phía sau, hoặc là sẽ ẩn thân dựa vào những tích lũy phong phú của ngày thường qua mùa đông này, mà sẽ không ở thời điểm này nhảy ra kiếm phiền phức. Tuy rằng ngày thường bọn Nam Man thường thâm nhập sâu vào đầm lầy săn thú mà sống, nhưng bọn họ ở thời điểm này sẽ không làm những chuyện như vậy.
Về phần quân đội Đế Quốc, mặc dù đối với Nam Man hàng năm tảo thanh không ngừng, nhưng ở mùa này lại ngưng hành động, không dám vượt qua lôi trì một bước. Đầm lầy phương nam ở mùa này là kinh khủng nhất. Cho dù là những thương lữ vì lợi ích mà coi thường tánh mạng cũng không dám ở mùa này đi vào đầm lầy. Tuy rằng nói ở đó sản vật phong phú, tuy rằng ở đó có nhiều vật tốt mà rất nhiều người tưởng tượng không được, nhưng vẫn không có ai tình nguyện đi vào đầm lầy này, bởi vì đó vốn không phải là mạo hiểm mà là chịu chết.
- Ha ha… Ta biết… tuy rằng đầm lầy này có chút đáng sợ, nhưng chúng ta không có sự chọn lựa nào khác, không ở thời điểm này vào thì đợi đến chừng nào mới vào? Chẳng lẽ chúng ta phải đợi thêm mấy tháng nữa? Ngươi phải biết… ta không có thời gian đó, chiến sự phương Bắc cấp bách, không thể trì hoãn. Ta rút ra mấy tháng thời gian tới đây đã không phải là dễ, để ta đợi thêm bốn tháng nữa, điều này là không thể. Nhưng ngươi yên tâm, những ma thú trong đầm lầy này tuy hung dữ, nhưng nói sao ta cũng là Cửu Tinh Đấu Hoàng, ở đây ta vẫn có thể qua. Chỉ cần không gặp phải bá chủ đầm lầy Cửu Đầu Xà, chắc là không có vấn đề. Nếu gặp phải Cửu Đầu Xà, với thực lực của ta, giúp ngươi trốn chạy cũng đủ, đừng nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị cùng ta đi thôi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa…
Bạch Khởi khẽ mỉm cười, thản nhiên nói, vừa nói vừa kéo tay Bích Lợi Tư đi về phía trước.
Nghe xong lời Bạch Khởi chứa đầy vẻ tự tin, Bích Lợi Tư không tiếp tục nói gì nữa. Cô ta rất hiểu rõ thân phận của mình, mình chỉ là một nô lệ, huống chi chủ nhân tốt với mình như vậy, nhận nuôi mình nhiều năm, không những không đụng vào mình, thậm chí không để mình vì hắn vào sinh ra tử mạo hiểm qua. Tuy rằng hắn từng nói với mình như vậy, nhưng hắn chưa thật sự để mình mạo hiểm qua, Bích Lợi Tích rất cảm kích Bạch Khởi, nếu không có Bạch Khởi, cô ta không thể tưởng tượng nổi kết cục của mình, sợ là sớm bị người ta làm ô uế, trở thành ca kỷ thấp hèn, đây gần như là kết cục duy nhất của bọn Tinh Linh nữ nhân trong thế giới loài người. Cũng chính là nhờ gặp vị chủ nhân như Bạch Khởi, gặp phải những người khác, tuyệt đối không thể nào như bây giờ, gần như là một người tự do, khắp nơi được người khác kính trọng, cho nên nếu là vì chủ nhân mà tan xương nát thịt, Bích Lợi Tư cũng sẽ không màn đến.
Vừa nãy cô ta sở dĩ nói vậy, không phải là vì Bích Lợi Tư sợ, nếu Bạch Khởi để cô ta vào, cô ta tuyệt đối sẽ không cau mày. Bởi vì trong lòng Bích Lợi Tư, Bạch Khởi là trời của cô ta, là đất của cô ta, là tất cả của cô ta. Cô ta cam tâm vì Bạch Khởi làm mọi chuyện, cho dù là đối diện với cái chết, cô ta sở dĩ vừa nãy nói vậy là vì cô ta biết rõ sự nguy hiểm của đầm lầy, cô ta không hy vọng Bạch Khởi đi mạo hiểm.
Thân là một Tinh Linh Tộc sống trong Vạn Tượng Sâm Lâm, đối với chuyện đến gần đầm lầy, cô ta hiểu rõ hơn ai hết. Đầm lầy mùa đông là đám trưởng bối nhiều lần nghiêm lệnh tuyệt đối không được vào nơi đó. Bởi vì nơi đó quá nguy hiểm, cho nên Bích Lợi Tư mới nhắc nhở, nhưng bây giờ Bạch Khởi đã lên tiếng, Bích Lợi Tư đương nhiên không nhiều lời.
Theo sau bước chân Bạch Khởi, hai người một trước một sau bước vào trong đầm lầy, xuyên qua ngoại vi đầm lầy, trải qua chừng hai ngày thời gian đã vào được nội vi đầm lầy.
Nội vi của đầm lầy không giống như người ngoài tưởng tượng, một mảnh thảm cỏ kéo dài đến tận chân trời, mà là có vô số cây cổ thụ ngàn năm to lớn. Khu rừng rậm rạp còn có ngọn núi phập phồng, xem ra giống như rừng nhiệt đới Amazon. Có vô số sinh vật sinh sống, các loại bò sát, các loại mãnh thú con nào cần có đều có, người đi vào trong dường như đi vào thế giới động vật.
Dọc theo đường đi, Bạch Khởi và Bích Lợi Tư hai người không gặp phải tập kích gì, tất cả những thứ này đều khiếp sợ hơi thở của Bạch Khởi. Quanh năm suốt tháng sinh sống trong quân đội, đồng thời có tu vi tuyệt cao, sát khí trên người Bạch Khởi mãnh liệt khiến cho người khác khiến sợ. Ngày thường Bạch Khởi đều ẩn giấu đi, một khi bộc phát, uy lực kinh người, mãnh thú bình thường không dám xuất hiện trước mặt Bạch Khởi. Cho dù là những con ma thú thực lực cao cường trong đầm lầy cũng không muốn trêu chọc người như Bạch Khởi. Cho nên tuy rằng hai người vào đầm lầy đã bốn năm ngày vẫn không bị bất kì tấn công nào.
- Rống rống ~~~
Ngay trong lúc Bạch Khởi và Bích Lợi Tư hai người ung dung tự tại đi vào trong đầm lầy, chuẩn bị xuyên qua đầm lầy, muốn thẳng tiến tới Vạn Tượng Sâm Lâm, hai tiếng rống to ngất trời chợt vang lên. Vô số điểu thú bay ra, kể cả những ma thú thực lực không yếu cũng bay tứ tung. Hai luồng khí thế khổng lồ thoáng chốc tràn ngập ra trong đầm lầy, điều này khiến sắc mặt Bạch Khởi biến sắc, quay ra sau nhìn Bích Lợi Tức, trầm giọng nói:
- Ở đây tìm chỗ trốn, ta đi xem xem.
Trong lúc nói, không đợi Bích Lợi Tư trả lời, Bạch Khởi búng người một cái, sau đó chạy thẳng đến nơi xa. Đấu khí trên người thoáng chốc lóng lánh vô cùng, giống như ánh sáng mặt trời màu xanh trong những ngày đông, tản ra những ánh sáng màu tím nhạt chiếu rọi xuống đất, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi trước mặt Bích Lợi Tư.
Bích Lợi Tư cũng không do dự, làm theo lời Bạch Khởi, hỏa tốc tìm một cái động của cây đại thụ, bí mật núp vào. Nơi này chính là nội vi của đầm lầy, là nơi vô cùng kinh khủng. Ở đây mà không trốn, nếu gặp phải những ma thú có thực lực cao cường thì chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa. Bích Lợi Tư không phải là kẻ ngốc, thân là một Tinh Linh Tộc sống ở Vạn Tượng Sâm Lâm gần đầm lầy, cô ta sâu sắc hiểu rõ bây giờ mình nên làm gì, cho dù Bạch Khởi không dặn, cô ta cũng sẽ làm như vậy.
Bích Lợi Tư không hề nghĩ sẽ đi theo Bạch Khởi, hai tiếng rống khổng lồ vừa nãy và khí thế ngập trời kia khiến Bích Lợi Tư hiểu rõ, trận chiến này không phải một Tinh Linh Xạ Thủ cỏn con như mình có thể xen vào. Tuy rằng mình đã đột phá Tinh Linh Xạ Thủ cao cấp, gia nhập vào hàng ngũ Đại Tinh Linh Xạ Thủ, nhưng trận chiến này vẫn không phải mình có thể xen vào. Chủ nhân của hai khí thế này tùy tiện làm một động tác nhỏ cũng có thể giết mình như giết kiến, đối với điều này Bích Lợi Tư hiểu rất rõ.
Xuyên qua khu rừng rậm xung quanh, Bạch Khởi hướng về phía trước. Nhưng đi vào không lâu, hắn nhìn thấy hai thân hình khổng lồ. Một đầu Ngân Lang lớn cỡ ngọn núi nhỏ, hai mắt đỏ như máu, phát ra hơi thở khủng khiếp. Còn đối diện với Ngân Lang là một ma thú cũng khổng lồ không kém, nhưng thân thể càng thêm khỏe mạnh hơn, hơn nữa nó lại còn có tới chín cái đầu. Giờ phút này hai con ma thú đang nhìn nhau, không ngừng rống lên, khí chất khổng lồ lan truyền toàn trường, khiến Bạch Khởi vì đó mà sững người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngay khi nhìn thấy ma thú chín đầu, Bạch Khởi cười khổ một tiếng, nhịn không được khiếp sợ thấp giọng nói:
- Là Cửu Đầu Xà, bá chủ đầm lầy Cửu Đầu Xà, trăm năm không gặp. Vận may của ta đúng là tốt, hắn ở đây gặp phải đối thủ, nếu không phải vậy, lần này ta e rằng là phải giao đấu ở đây… Uhm… Nhưng con Ngân Lang kia không biết là con gì, lại có thể chống lại Cửu Đầu Xà, xem ra cũng không đơn giản. Lúc trước chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy qua, bây giờ ta mới biết đỉnh cấp ma thú này có nhiều biến thái. Thân thể bức nhân cỡ này đừng nói là đánh, chỉ tùy tiện lắc lư nhẹ hai cái có thể đè chết mấy ngàn người… Haizzz… Thật đúng là kinh khủng…