Chỉ cần ủng hộ Thú Nhân khởi nghĩa thì không thể thiếu việc phải cung cấp số lượng lớn lương thảo, hơn nữa, trên bình nguyên Thú Nhân vật liệu thiếu thốn, thiếu vũ khí bằng sắt, và khí hậu cũng không có lợi cho việc trồng trọt chăn nuôi, nguyên liệu mà họ thiếu thốn nhất chính là vũ khí áo giáp và lương thảo. Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ thường xuyên cướp đoạt với Thế giới Nhân loại, phải biết rằng, trong thế giới Thú Nhân hầu như không có quặng sắt, ngoài việc lấy vàng bạc để trao đổi với Thế giới Nhân loại, Thú Nhân chỉ có thể thông qua cướp đoạt đề tăng thêm sức chiến đấu của mình, duy trì vấn đề ăn uống của số lượng người khổng lồ, đó cũng là mâu thuẫn giữa nhân loại và Thú Tộc, Thú Tộc cần phải trang bị cho mình, bọn họ cần có lương thực và vũ khí bằng sắt, thế nhưng những thứ này chỉ có Thế giới Nhân loại mới có, đây mới chính là chỗ căn bản mà Thú Nhân tấn công nhân loại.
Bạch Khởi muốn để Tân Ba Đạt và những Thú Nhân dưới quyền hắn đi giúp đỡ mình liều mạng, muốn để cho bọn họ chiến đấu với Thái Cách không phải là không thể. Thế nhưng hai sự trợ giúp này tuyệt đối không thể thiếu, cho dù là Bạch Khởi không phái binh, không phái cường giả, chỉ cần cung cấp đủ lương thảo và vũ khí thì Thú Tộc sẽ chịu ra chiến trường tác chiến. Xét cho cùng, đại đa số Thú Nhân cho dù là ở trên chiến trường cũng không có đủ vũ khí, trừ Quân đoàn Thú Nhân tinh nhuệ, những đội quân Thú Nhân khác ngoài một thanh vũ khí cũng chẳng có thứ gì khác, một số chủng tộc sức chiến đấu nhược tiểu, ví dụ các chủng tộc như Trư Tộc, Cẩu Tộc, Miêu Tộc đều tìm không ra bao nhiêu vu khí, khi bọn họ chiến đấu, thứ mà họ dựa vào chẳng qua chỉ là những thứ như mộc côn mà thôi, nhưng cho dù là như vậy, Thú Nhân vẫn đem đến sự uy hiếp rất lớn cho con người, từ đó có thể thấy sự lợi hại của chủng tộc Thú Nhân.
Với năng lực của Bạch Khởi, chống đỡ nghìn vạn Thú Nhân của Thái Cách có chút khó khăn, nhưng cũng may, dưới tay Bạch Khởi có rất nhiều Ma Pháp Sư, muốn chống lại sự công kích của Thái Cách không thành vấn đề, thậm chí vận dụng thích đáng có thể đem đến cho Thú Nhân một bài học sâu sắc, còn sau đó việc làm phản của bọn Tân Ba Đạt đã có thể kéo lại bước chân Thái Cách tấn công Thế giới Nhân loại, có thể nói đây là cống hiến của Bạch Khởi cho Thế giới Nhân loại.
Dĩ nhiên Bạch Khởi không phải là người vĩ đại như vậy, hắn sở dĩ muốn làm như thế chẳng qua chỉ là để đảm bảo địa bàn của mình vô ngại mà thôi, dù sao một khi Thái Cách tấn công Thế giới Nhân loại thì kẻ đứng mũi chịu sào chính là Bất Diệt Hoàng Triều, Thiên Long Đế Quốc, và cả khu vực Gia Lam dưới tay hắn bất luận là khu vực nào, một khi bị Thú Nhân công phá, Bạch Khởi đều phải chịu sự uy hiếp, vì vậy hắn không cho phép Thú Nhân đặt chân lên Thế giới Nhân loại, tính uy hiếp của nhóm người đó là quá lớn.
Lời của Bạch Khởi dừng lại trong tai Tân Ba Đạt, khiến hắn vui mừng ở trong lòng, hắn đợi lời này của Bạch Khởi không biết đã bao nhiêu năm rồi, nhưng cuối cùng hắn đã đợi được rồi, hắn biết mình mấy năm qua không bận rộn vô ích, sau khi cảm tạ Bạch Khởi, liền cung kính tiễn Bạch Khởi rời khỏi. Sau khi Bạch Khởi rời khỏi, Tân Ba Đạt lập tức lên đường xuất phát đến bình nguyên Thú Nhân ở phía Bắc, hắn phải bắt đầu hoạt động sớm.
Rời khỏi chỗ Tân Ba Đạt, sau khi đặt kế hoạch nhằn vào Thú Nhân, đại quân của Bạch Khởi không dừng lại bao lâu ở La Đức Thành liền tiếp tục xuất phát, còn Bạch Khởi dẫn theo lão Liệt Hỏa và mười hai Hỏa Hệ Đại Ma Đạo Sư và những cường giả dưới quyền mình cùng đại đội nhân mã, mỗi người đi một ngả, đi đến Sâm La Tuyệt Vực, chuẩn bị đi theo con đường vòng Tây Nam sau đó trở về Đế Đô, trước khi tiến vào Đế Đô sẽ tụ hợp với đại đội nhân mã.
Bạch Khởi một nhóm hơn một trăm người, mỗi người một con khoái mã hướng phía Sâm La Tuyệt Vực mà đi, hơn một trăm người cùng phi ngựa, mặc dù có chút chói mắt, nhưng trên quan đạo này lại cũng không hiếm thấy. Đại Lục Thiên Ân nhân khẩu đông đảo, những quý tộc cũng có thực lực thâm hậu, cái chuyện ra cửa dẫn theo một hai trăm người quả thực quá nhiều. Huống chi còn có đại đội nhân mã của Bạch Khởi, tròn ba mươi vạn kỵ binh tinh nhuệ đi về phía Đế Đô, dưới cái nền này, những người này của Bạch Khởi cũng không gây ra sự chú ý cho mọi người.
Chỉ mấy mười mấy ngày, đoàn người của Bạch Khởi đã đến Tiểu trấn Cát Nhĩ Bố thuộc tỉnh Hoằng Cảnh phía Tây Bắc Bất Diệt Hoàng Triều gần với Sâm La Tuyệt Vực. Tiểu trấn Cát Nhĩ Bố tuy được xưng là một tiểu trấn, nhưng là một trong những thành phố duy nhất tiếp giáp với Sâm La Tuyệt Vực phía Tây Bắc Đế Quốc. Nơi này vô cùng phồn vinh, buôn bán phát đạt, hàng năm đều có vô số đoàn dong binh đến đây mạo hiểm, săn bắt da lông của những Ma thú đó, thu thập một số nguyên liệu quý báu, hoặc là muốn khám phá ra những thứ như tài nguyên khoáng sản và dược liệu ẩn giấu ở Sâm La Tuyệt Vực. Người đến người đi mặc không hề tiếc, mà vây quanh những thương nhân và dong binh lui tới, trên tiểu trấn này có rất nhiều kỹ viện, quán ăn, nhà trọ, từ đó phát triển thành thương hội, ngân hiệu cùng với đủ loại ngành nghề khiến cho cả thị trấn trở nên phồn vinh.
Nói là tiểu trấn, thực ra đó là chuyện của rất lâu rồi, tiểu trấn Cát Nhĩ Bố sớm đã trở thành một tòa thành trì, nơi này có hơn một vạn đơn vị đồn trú, mục đích chính là phòng thủ Thú Nhân tiến vào Thế giới Nhân loại quấy nhiễu, đồng thời cũng vì trị an của cả tiểu trấn. Không hề khoa trương để nói rằng tường thành và diện tích của Cát Nhĩ Bố so với thành thị cỡ trung bình trong Đại lục không hề kém, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém.
Đối với danh tiếng của tiểu trấn Cát Nhĩ Bố, trước đây Bạch Khởi đã từng nghe nói, khi dẫn theo thủ hạ của mình đặt chân vào yiểu trấn Cát Nhĩ Bố này, ấn tượng mà cả cái tiểu thành nhỏ này đem đến cho Bạch Khởi là sự phồn vinh nhộn nhịp, tìm một nơi nào đó dừng chân. Khi vừa mới nghĩ đến một vài thứ gì đó để ăn, đột nhiên từ bên ngoài một hồi âm thanh khua chiêng gõ trống vang lên, kết hợp với âm thanh khua chiêng gõ trống còn có giọng nói vội vàng của một người đàn ông trung niên:
- Mau!! Mau!! Mau!! Ma thú bạo động! Ma thú bạo động rồi! Mau… tất cả nam tử trưởng thành hãy lấy vũ khí của các ngươi lên thành lầu!! Mau! Ma thú sắp bạo động rồi!!
Một câu nói mà tất cả mọi người trong quán rượu nơi đoàn người của Bạch Khởi đang ở đó sắc mặt lập tức biến đổi. Sống ở một nơi như vậy, sợ nhất chính là điều này, trong Sâm La Tuyệt Vực thỉnh thoảng lại xảy ra Ma thú bạo động, có những lúc quy mô nhỏ, rất dễ đối phó, thế nhưng có những lúc số lượng những con Ma thú đó rất đông đảo, hơn nữa còn lao ra giống như phát điên, tuyệt đối không dễ đối phó… Một khi không cẩn thận là sẽ thành hủy người chết, trong tiểu thành trên Đại lục tiếp giáp với Sâm La Tuyệt Vực, chuyện như vậy chưa từng dừng lại, bởi vậy sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đối.
Không nói thêm lời nào, rất nhiều người cầm lấy vũ khí xông ra, chạy thẳng ra ngoài, ngồi ở vị trí của Bạch Khởi, lần lượt có thể nhìn thấy có không ít hán tử rõ ràng không phải là quân nhân cầm vũ khí lên thành lầu, xem ra, người sống ở đây lâu dài đều hiểu ra cái gì gọi là môi hở răng lạnh.
- Các vị… Thật ngại quá, hôm nay chúng tôi không thể làm ăn được nữa, đầu bếp đã cầm lấy vũ khí lên thành lầu rồi, tôi cũng phải qua đó, nếu các vị muốn ăn thứ gì đó thì xin đợi mấy canh giờ nữa, nếu các vị muốn nghỉ ngơi, thì cứ lên trên lầu là được rồi.
Một tiểu nhị cầm lấy vũ khí chạy ra cung kính nói với Bạch Khởi, nói xong liền muốn rời khỏi.
- Cái gì… ngay cả ngươi cũng phải đi lên đó sao? Thủ Bị Quân ở đây đâu?
Bạch Khởi nghe xong lời này liền chịu không được mà nhíu mày hỏi, thông thường tình hình như vậy đều do Thủ Bị Quân giải quyết, Đế Quốc cung cấp nuôi dưỡng những Thủ Bị Quân này để họ đóng quân ở đây, mục đích chính là để chống lại Ma thú, nếu không cần họ để làm gì? nhưng lúc này lại khiến cho những hán tử địa phương này đều cầm lấy vũ khí đi lên thành lầu, đây chính là lúc phá thành vạn bất đắc dĩ mới có những hành động như vậy, hiệu triệu tất cả sức chiến đấu để đối phó với Ma thú hung mãnh kia.
- Ài… cái này… ngài có lẽ không biết, thực ra mỗi năm đều có Ma thú bạo động, nhưng quy mô cũng không lớn, tuy nhiên năm nay không biết như thế nào nữa, những Ma thú này rất hung mãnh. Trước đây đều là Nhất, Nhị, Tam Giai Ma thú, nhưng năm nay Tứ Giai Ma thú, thậm chí Ngũ Giai Ma thú đều xuất hiện, Thủ Bị Quân mặc dù đã giết chết bọn chúng, đuổi chúng đi, thế nhưng Thủ Bị đại nhân cảm thấy có chút bất thường nên đã huy động năm đại đội dưới tay mình tiến sâu vào trong rừng rậm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng không đi còn may, một khi đã đi thì sẽ không hay, năm đại đội tròn năm nghìn nhân mã, sau khi tiến vào Sâm La Tuyệt Vực này giống như đánh một cái nước trôi, cũng không vang lên tiếng động gì đã biến mất. Lúc này Tướng quân Thủ Bị đương nhiên lo lắng, muốn phái người tiếp tục dò xét, đáng tiếc là chưa kịp phái người đi, Ma thú đã đến tấn công rồi. Đánh ba ngày cuối cùng đã đánh lùi được Ma thú, đã chết hơn hai nghìn người. Vốn tưởng chuyện này đã kết thúc rồi, nhưng không ngờ Ma thú lại đến. Đã không còn bao nhiêu Thủ Bị Quân nữa, chúng tôi nếu không lên, một khi thành bị phá, mọi người đều phải chết ở đây. Sinh sống lâu dài bên bờ Sâm La Tuyệt Vực, môi hở răng lạnh, cái đạo lý này chúng ta đều biết, những kẻ súc sinh này không phải là người, một khi chúng phá thành, lúc đó không phải chúng ta đầu hàng là có thể xong việc, e là mọi người ở đây không còn ai có thể sống sót. Chỗ dựa của chúng tôi chính là bức tường thành này, tường thành nếu không còn nữa, chúng tôi đều phải chết… ài… chuyện này đã qua đi nửa tháng rồi, tưởng là đã xong chuyện rồi, không ngờ lũ súc sinh đáng chết này lại đến!
Tiểu nhị đó sau khi thở dài một hơi liền nói như vậy, sau khi nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
Đợi sau khi tiểu nhị đó rời khỏi và xông ra ngoài, Bạch Khởi nhìn những cường giả xung quanh, sau đó không tỏ rõ thái độ, đứng lên nói với những cường giả phía sau mình:
- Xem ra nơi này hình như đã gặp phải phiền phức rồi, đi thôi… mọi người đi cùng ta ra ngoài xem một chút.
Nói xong Bạch Khởi liền dẫn thủ hạ của mình từ trong quán rượu đi ra, đi về phía cửa thành phía Tây. Lúc này, trên thành lầu, dong binh đến từ khắp nơi và Thủ Bị Quân địa phương và một số quân chính quy của Đế Quốc dưới sự chỉ huy của một Thủ Bị Quân đã bắt đầu chiến đấu giữ thành.
Bạch Khởi dẫn theo người của mình chậm rãi đi lên thành lầu. Lúc này, dưới thành lầu, vô số Ma thú bắt đầu gầm hét, những Ma thú cơ thể khổng lồ va mạnh vào cửa thành, những Ma thú cơ thể nhỏ bé, một số dựa vào tốc độ và cả sức mạnh của mình không ngừng trợ giúp nhau leo lên tường thành. Có điều khổ người của chúng lại không có cách nào xông lên tường thành, chỉ có thể dựa vào bản năng trổ ra một số Ma Pháp với quy mô nhỏ để đối phó và tạo ra một số thương tổn cho người trên thành. Dù sao bọn chúng chỉ là dã thú, không thể tạo ra tổn hại gì cho thành trì. Thế nhưng… số lượng của chúng lại quá khổng lồ, đầy khắp núi đồi toàn bộ là Ma thú, mặc dù đại đa số đều là Ma thú cấp thấp, nhưng trong đó cũng có một số Tứ Giai, Ngũ Giai Ma thú tồn tại, những con này đã có thể dựa vào sức mạnh của mình xông lên tường thành, hơn nữa không ngoài dự tính, bọn chúng chỉ cần xông lên là đều có thể tạo ra những tổn hại vô cùng to lớn.
Có điều cũng may trong số dong binh cũng có người có năng lực, trong quân đội cũng giống như vậy, những Ma thú cao cấp xông lên cũng không nhiều, mọi người phối hợp lại vẫn có thể giải quyết bọn chúng.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì? Mỗi năm đều như vậy sao?
Bạch Khởi dẫn theo người của mình đi tới bên cạnh tướng lĩnh thủ thành, cau mày hỏi.
- Đương nhiên không phải… ồ… các ngươi ngẩn người ra làm gì! Sao vẫn chưa nhanh chóng giúp một tay, nếu cửa thành bị công phá, không ai trong chúng ta có thể sống sót!
Viên tướng lĩnh đó bất giác trả lời, có điều ngay lập tức chỉ vào mấy người Bạch Khởi hét to lên.
Lời của tướng lĩnh thủ thành khiến cho Bạch Khởi Khởi càng thêm nhíu mày, hình như đang suy tư điều gì đó, lão Liệt Hỏa vội vàng xông tới thấp giọng nói:
- Đại nhân. Nguyên nhân Ma thú bạo động rất nhiều, có những lúc là do yếu tố nội bộ Sâm La Tuyệt Vực không ổn định, điều này khiến cho chúng có chút khủng hoảng, có những lúc là do chúng phát hiện ra Thế giới Nhân loại có những thứ gì đó mà chúng cần cho nên hành động tập thể. Tuy nhiên đại đa số đều là có cao cấp Ma thú xúi giục bọn chúng hành động, ngài biết Ma thú cấp cao đều có trí tuệ, bọn chúng cũng có đủ loại tâm trạng thù địch đối với nhân loại, vì thế có thể khiến cho bầy Ma thú tấn công Thế giới Nhân loại. Đương nhiên tình hình như vậy rất ít, thế nhưng quả thực là đáng sợ nhất, phần lớn là những Ma thú đó bị Ma thú cao cấp xúi giục chẳng qua chỉ là vì cảm nhận thấy hơi thở của Ma thú cao cấp sống trong Sâm La Tuyệt Vực mà cảm thấy sợ hãi mà thôi. Nhưng một khi bọn chúng bị Ma thú cao cấp xúi giục thì sẽ trở nên rất thông minh, có biện pháp chứ không phải công kích lộn xộn lung tung, nếu như là như vậy thì bầy Ma thú tuyệt đối rất đáng sợ.
- Gâu gâu ~~
Khiếu Thiên bên cạnh Bạch Khởi nghe thấy lời này, khinh thường sủa nhẹ hai tiếng, nhìn về phía những con Ma thú đang công kích vào thành trên mặt lộ vẻ khinh thường, bản thân tồn tại là cấp bậc cao nhất ở thế giới Ma thú, những thứ như là Ma thú cao cấp và những Ma thú cấp thấp đầy khắp núi đồi đó đều bị nó coi thường.
- Ha ha… ngươi muốn giúp sao? Tạm thời không cần ngươi ra tay, người đâu… qua đó xem sao…
Bạch Khởi sau khi nghe lời này khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vào đầu Khiếu Thiên cười nói như vậy.
Bạch Khởi vừa dứt lời, mười mấy bóng dáng liền bay lên không trung, nhảy hướng về phía trong Sâm La Tuyệt Vực, cảnh tượng như vậy khiến cho viên tướng lĩnh bên cạnh Bạch Khởi đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó quát:
- Ngươi làm gì! Ngươi chẳng lẽ không biết bên trong là Sâm La Tuyệt Vực sao? Ta đã phái năm ngàn binh sinh sĩ, tất cả đều chết trong đó, ngươi bây giờ còn phái người đi chịu chết sao?
- Có những lúc có một số chuyện ngươi không thể hiểu, điều ngươi cần phải làm chỉ là đứng ở đây, đợi kết quả là được rồi.
Bạch Khởi nghe xong lời này, thản nhiên nhìn gã tướng lĩnh trước mặt một cái, sau đó bình tĩnh nói, ngữ khí đó giống như không để ý đến sự tồn tại của đối phương.
Lời này vừa mới nói ra, gã tướng lĩnh kia sắc liền mặt biến đổi, có chút bị kích động đến giận tím mặt, chỉ vào Bạch Khởi quát:
- Ngươi…
Vừa mới nói một chữ ngươi, lời vẫn chưa nói hết, cả người lập tức câm lại bởi vì hắn nhìn thấy một cái lệnh bài bên hông Bạch Khởi. Hổ phù… Tuyệt đối chính là Hổ phù, chế tạo bằng vàng ròng, tượng trưng cao nhất cho quân đội, Nguyên Soái mới có tư cách có nó, mà trên Hổ phù của Bạch Khởi còn viết một chữ "Bắc", cho biết thân phận của Bạch Khởi, Bắc phương Nguyên Soái. Bạch Khởi quả là không giống với những thủ hạ toàn thân ẩn giấu trong hắc bào¸ Bạch Khởi lúc này trên người mặc một trường bào bằng lụa màu trắng, hông đeo dây lưng, một mái tóc bạc xõa ra sau dài đến hông, ban đầu gã tướng lĩnh này cũng không để ý, có điều khi nhìn thấy lệnh bài này, trong nháy mắt sắc mặt liền biến đổi.
Bắc phương Nguyên Soái trong Quân đội Đế Quốc chỉ có một người, đó chính là Bạch Khởi, Tây Bắc Vương hiện nay. Tổng hợp lại tướng mạo của Bạch Khởi và những cường giả thân thủ nhanh nhẹn vừa rồi, gã tướng lĩnh này chỉ trong nháy mắt đã kết luận ra thân phận của Bạch Khởi, kinh ngac nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó cảm thấy chân tay mình lạnh như băng, run rẩy nhìn Bạch Khởi trước mặt, thấp giọng nói:
- Thuộc hạ tham kiến Vương Gia.
- Ha ha… miễn lễ, hãy đợi xem sao, nhìn xem rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến cho năm nghìn tinh binh dưới tay ngươi toàn quân bị diệt sạch, còn thao túng những con Ma thú này tấn công thành.
Bạch Khởi thản nhiên nói.
Mấy phút sau, trong rừng rậm Ma thú bắt đầu triển khai một trận giao chiến, từng đợt tiếng gầm rú xuất hiện, hàng chục cây đại thụ theo đó bị đánh đổ xuống, hơn nữa không chỉ như vậy, phía xa trong rừng rậm Ma thú lại càng là đấu khí tung hoành, vô số rừng rậm núi đá đều bị phá hư, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Khiếu Thiên bên cạnh Bạch Khởi lại càng rục rịch hành động.
Chờ đợi, nhìn Bạch Khởi trước mặt, Khiếu Thiên có phải đã phát ra tiếng kêu, hy vọng Bạch Khởi có thể cho phép nó tham chiến, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, Bạch Khởi khẽ lắc đầu, cười nói:
- Muốn đi thì hãy đi đi…
Trong lúc nói Khiếu Thiên đã xông ra ngoài, rơi trên mặt đất, trong nháy mắt đã phát ra trên toàn thân mình hơi thở đủ để khiến cho bất kỳ con Ma thú nào cũng phải sợ hãi, cơ thể trong nháy mắt cũng khôi phục lại, trở nên khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ.
- Rống~~
Khiếu Thiên với kích thước như một ngọn núi nhỏ rống lên một tiếng lớn, những con Ma thú đang tấn công thành đó, không nói lời nào liền xoay người lại rồi bắt đầu quay đầu chạy trốn, bọn chúng cảm nhận được hơi thở kinh khủng đo, đó là hơi thở của Vương giả trong Ma thú, tuyệt đối là sự tồn tại cao nhất, chỉ là một tiếng gầm hét và hơi thở kinh khủng đã đủ để bọn chúng hốt hoảng chạy trốn rồi.
- Rống ~
Lại một tiếng gầm lớn lần nữa, trận đánh nhau trong rừng rậm cũng dừng lại, những con Ma thú tán loạn chạy trốn tứ phía đó trong nháy mắt dừng lại động tác của mình, xoay người lại nằm phục trên mặt đất, tất cả đều toàn thân run rẩy, không dám có chút động tác nào, chỉ nằm phục ở đó, lẳng lặng nằm phục trên mặt đất, nửa phần động tác cũng không dám có… Tất cả đều dùng ánh mắt sợ hãi để nhìn Khiếu Thiên trước mặt, còn con Ma thú lớn dẫn đầu trong rừng rậm cũng đã lộ ra bản thể của nó, một con Đại Địa Chi Hùng có thể trạng khổng lồ, thân cao hơn mười thước, dài hơn tám thước, được xưng là một trong những sự tồn tại hung mãnh nhất trong Bát Giai Ma thú.
Mấy chục cường giả dị tộc mà Bạch Khởi phái đi đều rối rít dừng lại dộng tác trong tay mình, trở về bên cạnh Bạch Khởi, kinh ngạc nhìn Khiếu Thiên. Không riêng gì thủ hạ của Bạch Khởi, tất cả mọi người trên thành lầu cũng đều sững sờ, sự kinh biến đột nhiên xuất hiện khiến cho bọn họ đều không dám tin vào tất cả mọi chuyện trước mắt đều là sự thật. Con Đại Địa Chi Hùng to lớn hung mãnh đó và cả vô số những con Ma thú nằm phục trên mặt đất, thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không dám có. Đây… Quả thực là quá kinh khủng.
- Rống~~
Lại lần nữa một tiếng gầm hét lớn, Khiếu Thiên há to miệng, ở vị trí chính giữa miệng Khiếu Thiên xuất hiện một cái hắc động, ăn hết, nuốt hết toàn bộ cả da lẫn xương tất cả những con Ma thú đó, hàng ngàn con Ma thú và cả con Đại Địa Chi Hùng to lớn ở giữa đó đều bị Khiếu Thiên một miếng nuốt vào, ngay cả một chút cặn cũng không còn.