Do dự một chút, lại nhìn Bạch Khởi một cái lần nữa, bốn con ngươi của Song Đầu Hoàng Đô này cứ chuyển đi chuyển lại, cuối cùng rơi trên người Bạch Khởi, hình như là đang do dự điều gì đó, nhưng cuối cùng nó vẫn thở dài một hơi, cao giọng nói với Bạch Khởi trước mặt:
- Nhân loại, nếu ngươi đã là chủ nhân của Khiếu Nguyệt Thiên Lang thì theo đạo lý mà nói cũng coi như là bằng hữu của ta rồi, ngươi và Khiếu Nguyệt hãy cùng ta qua đây, ta có một số chuyện muốn nói với ngươi.
Trong lúc nói, Song Đầu Hoàng Đô đã biến hóa thành một con tinh tinh có kích thước hai mét, chẳng có gì khác so với tinh tinh bình thường, duy nhất có một điều khác biệt là nó có hai đầu, hơn nữa trên miệng của nó có răng nanh dài, so với tinh tinh thông thường không biết là kinh khủng hơn gấp bao nhiêu lần, hơn nữa cho dù là vóc dáng có sự biến hóa lớn đến thế nào, nhưng hơi thở khiếp người trên cơ thể lại không một chút thay đổi.
Song Đầu Hoàng Đô… không… nói một cách chính xác, những con Cửu Giai Ma thú có thân hình khổng lồ đó có khả năng tùy ý biến hóa kích thước của cơ thể mình. đương nhiên đây chỉ là nói ẩn giấu đi cơ thể vốn có của chúng, biến hóa trở nên to lớn hơn một chút so với những sinh vật đồng loại bình thường mà thôi. Bọn chúng không thể biến thành quá nhỏ, khả năng của chúng không có cách nào co lại cơ thể cao lớn của mình đến mức đó.
Song Đầu Hoàng Đô sau khi biến hóa thể hình, Khiếu Thiên nhìn Song Đầu Hoàng Đô này một cái rồi lại nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó cũng tùy thời biến hóa khôi phục lại thể hình trước đó của mình, cùng Bạch Khởi đi theo Song Đầu Hoàng Đô với thân hình nhỏ nhắn rời khỏi nơi này. Ra khỏi nơi này được khoảng bốn năm ngàn thước, ba người dừng bước trên một ngọn đồi, còn những thủ hạ kia của Bạch Khởi lại đứng tại chỗ bất động, đề phòng đứng đó, không dám có chút động tác nào. Những người này đều hiểu thân phận của mình, hiện tại, việc bọn họ cần phải làm chính là chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi, những việc đặc biệt khác đều không cần phải làm, cũng không thể làm. Nếu không không những làm cho Bạch Khởi không vui, một điều tồi tệ hơn là nếu Song Đầu Hoàng Đô đó trở mặt cũng đủ để bọn họ không chịu đựng nổi rồi.
- Có chuyện gì? Bây giờ có thể nói rồi.
Đợi đến khi đứng ổn định, Bạch Khởi nhìn tứ phía đồi đá để xác định bốn về vắng lặng không người, hơn nữa nói chuyện không bị người khác nghe thấy, sau đó Bạch Khởi mới mở miệng hỏi trước.
- Không có gì, nhân loại… Ta chỉ là muốn nói với ngươi, sau này, khi dẫn Khiếu Nguyệt Thiên Lang ra ngoài, tuyệt đối không được để hắn lộ rõ năng lực của mình. Cho dù là khi hắn muốn ăn thịt, ngươi cũng có thể giúp hắn lấy ma hạch ra, lặng lẽ để hắn ăn nó, không nên thể hiện tuyệt kỹ Thôn Thiên Thực Địa, cũng không được để người khác nhìn thấy thân hình của hắn, cuối cùng để cho người ngoài cảm thấy hắn không có gì khác biệt so với một con sói bình thường. Hơn nữa, ngươi nên hạ lệnh cho thuộc hạ của ngươi phải quên hết tất cả những chuyện đã nhìn thấy, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài thân phận của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, nếu không nó sẽ mang đến cho ngươi tai họa vô cùng vô tận. Hơn nữa rất có khả năng Khiếu Nguyệt Thiên Lang này vì ngươi mà bị giết chết. Hãy tin ta, dùng hết khả năng không được để cho người ta biết được thân phận của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Song Đầu Hoàng Đô nhìn Bạch Khởi một cái, vô cùng nghiêm túc nói.
Mặc dù không biết tên này tại sao lại nói ra những lời như vậy, nhưng Bạch Khởi trong tiềm thức đã cảm nhận được điều này nhất định là có nguyên nhân, hơn nữa Bạch Khởi cũng tin rằng ở nơi này nhất định có chuyện gì đó mà hắn không biết, nhất định có nguyên nhân gì đó không để cho người ta biết được, tuổi của Song Đầu Hoàng Đô này bày ra ở đó, hơn nữa, thân là Ma thú Thượng cổ, có rất nhiều thứ nó đều biết.
- Tại sao?
Trong lòng hiểu, mặc dù Bạch Khởi biết Song Đầu Hoàng Đô này bảo mình giữ lấy bí mật về Khiếu Thiên, tuyệt đối không được để người ngoài biết được nhất định là có nguyên nhân của nó, nhưng Bạch Khởi rất tò mò đây rốt cuộc là lý do gì.
Có người nói lòng hiếu kỳ của nữ nhân có thể giết chết một con con mèo, thật ra lòng hiếu kỳ của đàn ông cũng không nhỏ, một khi đem ra so sánh với nữ nhân thì lại càng kinh khủng hơn, bọn họ cũng sẽ truy vấn đến cùng, hỏi ra rõ ràng, đặc biệt là khi liên quan đến bản thân mình lại càng như vậy.
Nhìn Bạch Khởi một cái, Song Đầu Hoàng Đô không chính diện trả lời câu hỏi này, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Khởi trước mặt, chỉ thấy hai đầu của Hoàng Đô chụm lại, trong đó một miệng há ra nói:
- Ngươi có biết, ở thời kỳ Thái cổ, bá chủ của thiên địa này là ai không?
- Dĩ nhiên biết, theo ghi chép trong điển tích Thượng cổ, thời kỳ Thái cổ này, trước thời Văn minh Ma pháp, trên Đại lục xảy ra cục diện Ngũ tộc tranh bá, Tinh Linh Tộc, Long Tộc, Thái Thản tộc, Địa Tinh tộc, Thú Tộc… Ngũ tộc tranh bá, mà trong lúc sớm hơn nữa, kẻ thống trị đại địa lại là ba chủng tộc lớn Tinh Linh Tộc, Long Tộc, Thái Thản tộc. Thời kỳ đó được gọi là thời kỳ Thái cổ. Thời kỳ Thái cổ ba chủng tộc lớn cường thịnh vô cùng, Long Tộc thống lĩnh trên bầu trời, Thái Thản xưng bá lục địa, còn Tinh Linh Tộc nắm giữ Ma Pháp. Vì tranh đoạt bá quyền trên lục địa, ba đại chủng tộc đã triển khai trận đại chiến đủ để hủy trời diệt đất, cuối cùng ba nhóm đều bị thương tổn, không bên nào có được lợi ích gì, trái lại khiến cho Địa Tinh chủng tộc Văn minh Khoa Học Kỹ Thuật phát triển lên, ngay sau đó só lượng người trở nên lớn mạnh. Thú Tộc mạnh mẽ có khả năng đơn thể tác chiến cũng từ từ quật khởi, hình thành thời kỳ cuối Thái cổ, năm đại chủng tộc tranh đoạt bá quyền Đại lục. Cuối cùng là thời kỳ Bách tộc tranh bá trước khi nhân loại quật khởi. Sau đó chính là Văn minh Ma pháp Thượng cổ quật khởi, nhân loại thống nhất Đại lục, xua đuổi các chủng tộc khác, trở thành kẻ lãnh đạo Đại lục bên này. Sau đó nữa, Ma pháp Nguyên tố biến mất, Văn minh Ma pháp hủy hoại chỉ trong chốc lát, hình thành nên thời đại Văn minh Đấu khí như hiện nay. Những điều này ta đều biết, trong điển tích đều ghi chép lại, thế nhưng điều này có quan hệ gì đến Khiếu Thiên sao?
Bạch Khởi sau khi nghe lời này tò mò hỏi.
Bạch Khởi thật sự nghĩ mãi mà không rõ, những thiên địa bá chủ thời kỳ Thái cổ này có quan hệ gì đối với thân phận của Khiếu Thiên. Bạch Khởi biết Khiều Thiên hình như có chút giao tình gì đó với Thái Thản tộc, Hoàng Kim Thái Thản Tạp Lạc Tư rất ngưỡng mộ Khiếu Thiên, đối xử với Khiếu Thiên không phải là lòng tốt bình thường, quan hệ giữa hai chủng tộc cũng sâu sắc lạ thường. Mà Nữ Vương Tiên Đế của Tinh Linh Tộc sau khi nhìn thấy Khiếu Thiên cũng không có phả ứng gì đặc biệt khác thường. Long Tộc đã biến mất, sớm đã không biết biến mất bao nhiêu năm rồi, bọn chúng lại càng không có sự uy hiếp nào đối với Khiếu Thiên, đây chính là điều khiến cho Bạch Khởi có chút ngạc nhiên.
- Ha ha, điển tích mà nhân loại các ngươi ghi chép lại có phải là sự thực không? Trong thời kỳ Thái cổ, chủng tộc nhân loại mặc dù đã tồn tại, có điều lại là một chi nhánh nhỏ bé của Thú Tộc, thậm chí lúc đó chủng tộc của các ngươi cơ bản không biết văn tự là cái gì, ngay đến ngôn ngữ của mình cũng không có. Huống chi thời kỳ Thái cổ mà ta nói đó… Thú Tộc cũng vẫn chưa hoàn toàn ra đời, về mặt ý nghĩa nào đó mà nói Thú Tộc chỉ là một chi nhánh nhỏ của Ma thú, một bộ phận Ma thú thực lực không đủ lớn mạnh lựa chọn một con đường phát triển khác vì vậy đã hình thành nên Thú Tộc. Hơn nữa, cái ta muốn nói với ngươi là trước đó, trước thời kỳ Tam đại chủng tộc Long Tộc, Thái Thản, Tinh Linh quật khởi, chủng tộc lâu đời nhất trên Đại lục này, chủng tộc thống trị Đại lục này không phải bọn họ mà là chúng ta… Ma thú chúng ta!
Song Đầu Hoàng Đô không nhịn được vẻ mặt tự hào nói, ánh mắt cũng có chút mơ mơ màng màng, hình như đang hồi tưởng thời kỳ huy hoàng ban đầu của Ma thú.
Nhớ lại Ma thú Thái cổ ngày đó, mỗi một Ma thú đều tồn tại kinh thiên động địa, sự tồn tại của chúng thậm chí còn lâu đời hơn Tam đại chủng tộc Long Tộc, Thái Thản, và cả Tinh Linh, còn về Địa Tinh quật khởi sau này, Thú Tộc cơ bản không được xếp vào, thời đầu Thượng cổ, sau khi sáng thế, bá chủ thực sự trên Đại lục này không phải là Thái Thản, không phải là Long Tộc, không phải là Tinh Linh, thậm chí không phải là Chư thần khi đó… mà là Ma thú… Nguồn truyện:
- Ma thú? Thời kỳ Thái cổ là Ma thú thống trị Đại lục? Vậy Chư thần thì sao?
Bạch Khởi bất giác kinh ngạc, bởi vì đây là điều hắn không thể lý giải được. Theo như kiến thức mà hắn biết hình như không phải như vậy, theo kiến thức mà Bạch Khởi biết, trong thời điểm thiên địa mở ra, các Chư thần đã tồn tại rồi, bọn họ nắm trong tay tất cả, sáng tạo ra vô số chủng tộc và sinh mạng. Mặc dù thế giới này là do Sáng Thế Thần tạo ra nhưng người ban cho các loại sinh mạng trên thế giới này là Chư thần. Tinh Linh Nữ Thần sáng tạo ra Tinh Linh Tộc, Thái Thản Cự Thần sáng tạo ra Thái Thản tộc, Thú Thần sáng tạo ra Thú Tộc, Quang Minh Nữ Thần sáng tạo ra nhân loại, vân vân…
Nhưng lúc này, lời của Song Đầu Hoàng Đô lại khiến cho Bạch Khởi sinh ra sự hoài nghi, hoài nghi về những kiến thức mà Bạch Khởi biết trước đây.
- Chư thần? Ha ha… Bọn họ là cái gì! Ngươi có phải muốn nói rằng Chư thần sáng tạo ra tất cả sinh mệnh trên thế giới này phải không? Bọn họ là người tồn tại sớm nhất? Ha ha… ta nói cho ngươi, đó chẳng qua chỉ là những thứ được gọi là Cửu Thiên Chư Thần, Vực Sâu Ma Thần tạo ra lịch sử giả dối, mục đích chính là để che mắt các ngươi… Để ta nói cho ngươi chân tướng sự việc, cái được gọi là Chư thần, thực ra trong thời kỳ Thái cổ, bọn họ đều tồn tại rất bình thường. Sáng Thế Thần sáng tạo ra thế giới, trải qua vô số năm thai nghén mới sinh ra các loại chủng tộc, các loại thiên địa Ma thú, đủ loại sinh mạng. Hơn nữa trong khi Sáng Thế Thần hao tốn hết sức lực của mình chết đi và thân hóa thành vạn vật, ban cho các chủng tộc bản lĩnh thiên phú khác nhau, ban cho tất cả các sinh mạng phương pháp tu luyện. Còn cái gọi là Cửu Thiên Chư Thần, và cả Vực Sâu Ma Thần chẳng qua chỉ là chủng tộc khác, những kẻ tu luyện đơn lẻ thời kỳ Thái cổ mà thôi, sau khi bọn họ tu luyện đến một cấp bậc nào đó sẽ trở thành Chư thần như miệng các ngươi nói. Thực ra bọn họ vốn chẳng khác gì chúng ta, bọn họ đều từng bước từng bước tu luyện lên, nhưng đáng tiếc là sau khi bọn họ đạt đến một cảnh giới nào đó, lại bắt đầu liên thủ lại hạn chế sự phát triển của các chủng tộc khác. Bọn họ sợ, sợ bị kẻ khác vượt qua, vì vậy bọn họ bắt đầu hủy diệt các loại văn minh, tạo ra các tin tức giả dối, biến mình trở thành kẻ cao nhất để người khác thần phục họ, trở nên tin phục bọn họ, từ đó đạt được sức mạnh tín ngưỡng để nâng cao bản thân. Đồng thời bọn họ bắt đầu bắt giết hết thảy những người có thể vượt qua bọn họ… Đây mới là bộ mặt thật của Chư thần… Có điều, ta phải nói với ngươi, trong thời kỳ đầu Thái cổ, cho dù là kẻ được gọi là Chư thần cũng không phải là đối thủ của chúng ta, dưới sự thống lĩnh của Thái cổ Bát đại Hoàng tộc Ma thú chúng ta mới chính là kẻ mạnh nhất, chúng ta thống trị cả Đại lục, cho dù là Chư thần cũng phải lễ nhượng ba phần với chúng ta, bọn họ cũng sợ hãi chúng ta!
Lời của Bạch Khởi khiến cho Song Đầu Hoàng Đô coi thường, chẳng thèm ngó tới, nói ra một bí mật mới mà Bạch Khởi căn bản không biết, vốn chưa từng nghe tới.
Còn về việc bí mật này rốt cuộc là thật hay là giả Bạch Khởi cũng không biết, tuy nhiên có một điều có thể khẳng định là lời của Song Đầu Hoàng Đô đem đến cho Bạch Khởi không ít sự kích động, trong lúc nhất thời lại có chút không thể chấp nhận được.
- Điều ngươi nói là thật?
Bạch Khởi không dám khẳng định hỏi, khi nói lời này, cặp mắt không ngừng chuyển động, cũng không biết là đang nghĩ gì.
- Đương nhiên!
Song Đầu Hoàng Đô khẳng định trả lời.
- Vậy tại sao các ngươi bây giờ lại rơi vào tình cảnh này?
Không thể nghi ngờ, câu hỏi của Bạch Khởi rất sắc bén, trong khoảng thời gian ngắn nói trúng vấn đề.
- Có lẽ ngươi không biết, ban đầu Thái cổ Bát đại Hoàng tộc, theo thứ tự là Thanh Long Tộc, Bạch Hổ Tộc, Chu Tước Tộc, Huyền Vũ Tộc, Lôi Bằng Điểu, Hoàng Đô Tộc, Khiếu Nguyệt Thiên Lang, Cửu Đầu Ma Long, chúng ta lần lượt thống trị tám phương hướng của Đại lục. Trong tám chủng tộc, cường giả vô số, kẻ mạnh nhất không hề thua kém Chủ thần, không có ai đuổi kịp, nhưng cũng chính bởi vì chúng ta quá lớn mạnh, gặp phải sự tính toán của Chư thần và các chủng tộc quật khởi khác. Bọn họ đã lợi dụng sự bất hòa vốn dĩ đã có sẵn của bốn tộc Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ… Đại chiến Tứ tộc từ đó triển khai, Lôi Bằng Điểu ủng hộ Chu Tước Tộc, mà Cửu Đầu Ma Long ủng hộ Thanh Long Tộc, Hoàng Đô Tộc chúng ta ủng hộ Bạch Hổ Tộc, Khiếu Nguyệt Thiên Lang ủng hộ Huyền Vũ Tộc. Từ đó Bát tộc Đại chiến triển khai, trận chiến tranh đó có thể nói là kinh thiên địa quỷ thần khiếp. Trong lúc nhất thời phong vân biến sắc, đánh đến mức trời đất âm u mù mịt vô số Ma thú cao cấp dưới trướng Bát đại Hoàng tộc dồn dập tham chiến, khắp Đại lục đều bị quấn vào chiến hỏa. Cuối cùng trải qua mười năm lăm chiến tranh, Bát đại Hoàng tộc dồn dập đấu đá, Ma thú cao cấp đều chiến tử, cường giả Ma thú chết hết, mà nhân cơ hội này kẻ gọi là Chư thần đã phối hợp các chủng tộc khác lại, tiêu diệt Ma thú, đuổi Ma thú đến Sâm La Tuyệt Vực. Bát đại Hoàng tộc hầu như bị diệt sạch, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, chỉ chừa lại một người, lần lượt ẩn cư trấn áp tại tứ phương, cũng không biết là ở đâu. Còn những người còn lại của chúng ta hầu như đều bị tiêu diệt, Lôi Bằng Điểu bị tiêu diệt hoàn toàn. Cuối cùng, một con Cửu Đầu Ma Long hơn sáu vạn năm trước bởi vì muốn phục thù Chư thần mà bị trấn áp hoàn toàn, không biết là còn sống hay đã chết. Hoàng Đô Tộc chỉ còn lại ta, một Song Đầu Hoàng Đô cấp thấp, những Hoàng Đô cao cấp còn sót lại, chính là Song Đầu Hợp Nhất sớm đã biến mất, không thấy nữa rồi, ta vốn tưởng Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng không còn tồn tại nữa, nhưng không ngờ lại vẫn còn… ài…
Thở dài một hơi, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Song Đầu Hoàng Đô vẫn kể lại tất cả những chuyện mình biết, khi nói đến đây liền thổn thức, vẻ mặt cảm khái muôn phần.
Nói thực, cũng khó trách Song Đầu Hoàng Đô lại có biểu hiện như vậy, nếu đổi lại thành chính Bạch Khởi, e là cũng sẽ có bộ dạng như vậy, Bạch Khởi có thể hiểu được tâm tình của tên này, bọn chúng đã từng oai phong nột cõi, không ai địch nổi, thậm chí ngay cả Chư thần cũng phải run rẩy, nhưng bây giờ thì sao, lại rơi vào tình cảnh cửa nát nhà tan người chết, chủng tộc điêu linh, sự tương phản khổng lồ trong chuyện này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu như đổi thành bản thân Bạch Khởi, có lẽ cũng sẽ có bộ dạng như vậy, thậm chí còn không bằng Song Đầu Hoàng Đô này.
Lúc này Bạch Khởi lựa chọn giữ vẻ trầm mặc, không nói lời nào thừa thãi vô ích, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ đợi Song Đầu Hoàng Đô hồi phục trở lại sau đó tiếp tục nói chuyện, Bạch Khởi biết vẫn còn rất nhiều điều vị này vẫn chưa tiếp tục nói ra, bởi vì tuy nói nhiều như vậy rồi nhưng hiện tại vẫn chưa đi vào chủ để chính.
Quả nhiên giống như Bạch Khởi nghĩ, một lát sau, Song Đầu Hoàng Đô trở lại bình thường, nhìn Bạch Khởi, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói:
- Ngươi nên biết, bây giờ chúng ta đã rơi đến mức độ này, ta không trông mong Ma thú chúng ta có thể lại đứng lên, bởi vì ta biết điều đó không có khả năng, ta cũng không trông mong giống như Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp đi tìm Chư thần báo thù, Hứa Đức Lạp có kết cục như thế nào ta cũng đã thấy rõ, điều ta trông mong cũng chính là có thể bình bình an an tiếp tục sống. Gần đây ta đã sắp tiến hóa thành Thái cổ Hoàng Đô thực sự, sau khi Song Đầu Hợp Nhất ta có thể tiến vào hàng ngũ Thánh Thú, tự bảo vệ mình không có vấn đề gì. Chỉ cần ta không ra khỏi Sâm La Tuyệt Vực này, sẽ không có ai có thể tìm thấy ta, coi như là Chư thần không phải xuất động số lượng lớn cũng không làm gì được ta. Vốn dĩ ta chỉ phải đợi có người đến lấy kho báu của Đế Quốc Huy Hoàng là đã có thể thực sự yên tâm rồi, có điều không ngờ là ta lại gặp được Khiếu Nguyệt Thiên Lang, ài… Tên của tên tiểu tử đó của ngươi là Khiếu Thiên phải không ồ… Có lẽ ngươi vẫn chưa biết sự lợi hại của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, Khiếu Thiên có thể nói là tiềm lực vô hạn, Thôn Thiên Thực Địa của Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc trong thời kỳ Thái cổ cũng đã là chủng tộc lớn mạnh nhất rồi, nếu như không phải Thất Đại Hoàng Tộc khác phối hợp lại hạn chế bọn chúng, e là bọn chúng sớm đã có thể đơn độc đối kháng Chư thần. Nghĩ lại thấy nếu lúc đó chúng ta không liên thủ lại hạn chế bọn chúng, kế hoạch của Chư thần xem ra cũng không như ý muốn. Mặc dù nếu chúng ta như vậy, Khiếu Nguyệt Tộc sẽ có thể trở nên vượt trội hơn chúng ta, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn so với diệt tộc… ài… chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi…
Nói xong hắn liền nghiêm nghị nhìn Bạch Khởi trước mặt, tiếp tục nói:
- Ngươi phải hiểu, kẻ biết được sự kinh khủng của Khiếu Nguyệt Tộc không chỉ có ta, các Chư thần cũng biết, bất luận là Cửu Thiên Chư Thần, hay Vực Sâu Ma Thần, không ai trong số chúng là không muốn tiêu diệt triệt để Khiếu Nguyệt Tộc. Bởi vì sự uy hiếp của Khiếu Nguyệt Thiên Lang với họ là quá lớn, lớn hơn rất nhiều so với Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp, một khi bọn chúng biết được sự tồn tại của Khiếu Thiên thì hậu quả sẽ không dám tưởng tượng… Có điều, cũng may sau khi Đại chiến Chư thần, bất luận là Thiên Thần hay Ma Thần đều đã rơi vào ngủ say, các ngươi cũng an toàn hơn rất nhiều. Có điều ta vẫn phải nói với ngươi, các ngươi phải hết sức giữ kín một chút, dù sao không phải tất cả Chư thần đều rơi vào ngủ say, mặc dù kẻ còn lại chỉ là Thần cấp thấp, nhưng những người này tùy ý có một kẻ đi ra đều không phải là người mà các ngươi bây giờ có thể chống lại, vì vậy vẫn nên chú ý giữ bí mật.
- Ta đã biết rồi…
Bạch Khởi sau khi nghe lời này mặt liền biến sắc, thần sắc nghiêm túc trả lời, Song Đầu Hoàng Đô nói nhiều như vậy, Bạch Khởi đương nhiên hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nếu ngay cả điểm này hắn cũng không thể hiểu thì hắn cũng sống vô dụng…
- Được rồi, nếu như ngươi đã hiểu thì ngươi hãy đi đi, của cải của Đế Quốc Huy Hoàng ở trong sơn động đó, mấy năm qua ta đã có một chút thu thập, bây giờ vừa lúc lấy ra cho tên tiểu tử này dùng, Khiếu Nguyệt Thiên Lang có một điểm có lợi, chỉ cần ăn ma hạch Ma thú, không ngừng cắn nuốt là đã có thể nâng cao vô hạn, không giống Hoàng Đô chúng ta, phải không ngừng chiến đấu nâng cao bản thân, thứ quý giá của ta ở đó không chừng có thể giúp tiểu tử này lại lần nữa tăng lên một chút, dù sao ta ở đây đã nhiều năm rồi, cũng có một số kẻ không có mắt đến đây tìm cái chết, để lại không ít thứ tốt.
Song Đầu Hoàng Đô khẽ mỉm cười, xua tay bảo Bạch Khởi rời khỏi, quay người dẫn Khiếu Thiên đi về phía hang động khổng lồ.