Việc mưu phản lần này có thể nói là đã được âm mưu từ lâu. Bọn tay chân của Thái Tử đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong Đế Đô, quân đội phần lớn đã bị người của Lý Dũng khống chế, quân đội trong Đế Đô tổng cộng phân thành năm nhóm, Đế Đô chia thành Tứ Đại Doanh, mỗi đại doanh có năm vạn nhân mã, tổng cộng hai muơi vạn. Thành Vệ Quân có hai mươi vạn nhân mã, Cấm Vệ Quân hai mươi vạn nhân mã, Đế Đô Đặc Cảnh Ty mười vạn người, Hoàng Gia Cận Vệ Quân mười vạn người, tổng cộng là tám mươi vạn người. Ngoài ra còn có số đông quân hộ vệ riêng của các quý tộc, trong đó Lý Dũng đã nắm giữ Thành Vệ Quân, Đế Đô Tứ Đại Doanh, và Đế Đô Đặc Cảnh Ty, tổng cộng là năm mươi vạn người, còn Hoàng Đế Lý Tự Minh có mười vạn người, hơn nữa Lý Dũng là kẻ chuyên đánh lén, đột nhiên tấn công khiến người ta trở tay không kịp, ngoài ra còn có năm vạn nhân mã của Hắc Đức Lan Gia tộc, có thể nói tình thế này đang nghiêng hẳn về một phía.
Thật ra Lý Tự Minh vốn còn có thể sử dụng Cấm Vệ Quân, hai mươi vạn người vào một số thời điểm có thể đủ để xoay chuyển cục diện. Những khi đại chiến xảy ra, Cấm Vệ Quân có thể dùng tốc độ nhanh nhất phản ứng lại, chuẩn bị xuất động binh mã, đây là nhiệm vụ của Cấm Vệ Quân. Cấm Vệ Quân cũng là một trong năm đại quân tinh nhuệ cả nước, tốc độ phản ứng khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng đáng tiếc là nhân mã của đại quân được tập hợp lại trong một thời gian ngắn xong lại bị người ta kéo đi. Sau khi Bạch Kình Thiên từ chức thì giống như rắn mất đầu, nhân mã phần lớn đã bị Thái Tử Lý Dũng mua sạch. Cho đến bây giờ bọn họ căn bản không thể có bất cứ hành vi nào, mặc dù không có khả năng giúp Thái Tử binh biến nhưng lại có khả năng án binh bất động.
Như vậy có thể nói trong tay Lý Tự Minh không còn lực lượng nào khác, với ưu thế tuyệt đối nhân mã của Lý Dũng không ngừng tiến vào, Hoàng Gia Cận Vệ Quân bắt đầu bị tàn sát không ngừng, trong một khoảng thời gian ngắn nhân mã của Hoàng Gia Cận Vệ Quân đã thương vong cạn kiệt, cũng có nhiều người không có sức phản kháng, tập hợp lại cùng nhau làm cuộc kháng chiến cuối cùng. Trên sân rộng Hoàng Gia, xác chết rải rác khắp nơi, toàn bộ quân đen nghịt đều là người của Thái Tử Lý Dũng.
Tình cảnh như vậy khiến người ta vô cùng kinh sợ, nhìn thấy thủ hạ của mình không ngừng ngã xuống, nhìn nhân mã của Hoàng Gia Cận Vệ Quân không ngừng tiêu vong, sắc mặt của Lý Tự Minh càng ngày càng khó coi.
- Ngươi, ngươi đúng là nghịch tử, ngươi ngươi dám âm mưu tạo phản, ta phải giết chết ngươi.
Đại cục đã định, Lý Tự Minh biết bản thân mình không còn sức phản kháng nữa. Mặc dù phía sau Hoàng Gia có một số thế lực như Hoàng Cực Tông hỗ trợ, nhưng Lý Tự Minh biết Hoàng Cực Tông sẽ không nhúng tay vào chuyện nội bộ của Lý Gia. Bọn họ chỉ đảm bảo cho Lý Gia không bị sự tấn công từ bên ngoài, còn chuyện nội bộ tranh đấu bên trong bọn họ không quan tâm đến. Trừ phi bản thân Lý Gia có được thứ đó nhưng đáng tiếc mặc dù các bên đã xác nhận đại cục, nhưng bản thân vẫn không tìm thấy thứ đó, cho dù lưỡi kiếm của Ảnh Tộc có kề vào cổ mình thì cũng không quan tâm.
Nghĩ tới đây trong lòng Lý Tự Minh bất giác tràn đầy sự tức giận, thiếu chút nữa thì thổ huyết, cơ thể vốn đã yếu ớt lại càng trở nên suy nhược, khi nói lại thở hổn hển.
- Ha ha ha? Nghịch tử? Phụ hoàng nói rất đúng, nhưng Phụ hoàng, ta là một kẻ nghịch tử thì bây giờ Phụ hoàng có thể làm gì được ta chứ? Người xem xem, nhìn xung quanh xem, xung quanh đây còn có người của người không? Xung quanh đây đều là người của con… toàn bộ đều là người của con, còn người, thất bại của người chính là có đứa con nghịch tử này!
Sau khi Lý Dũng nghe xong thì cười điên cuồng rồi nói, khi nói những lời này mặt đầy vẻ cuồng ngạo, hắn đã chẳng còn xem ai ra gì.
Tình huống bây giờ ai cũng có thể nhìn ra, nếu bây giờ không có kỳ tích xuất hiện thì lần mưu phản lần này của Lý Dũng nhất định sẽ thành công, không có gì phải lo lắng, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
- Ha, cho dù hôm nay ngươi có giết chết ta thì cũng không có tác dụng gì đâu, các Nguyên Soái và Tổng Đốc các nơi sẽ không thừa nhận ngươi. Ngươi có giết chết ta cũng không có tác dụng gì, danh không chính ngôn không thuận, ngươi mãi là một loạn thần nghịch tử, tất cả mọi người đều khinh bỉ ngươi, vị trí của ngươi cũng không giữ yên đâu.
Sau khi Lý Tự Minh ho lên hai tiếng thì nói như vậy.
Còn Lý Tầm Hoan đang bị thanh kiếm kề vào cổ nhìn thoáng qua Bạch Khởi, nhìn thấy trong ánh mắt Bạch Khởi nhìn về phía Lý Dũng không có chút gì lo lắng, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó nhìn mọi thứ trước mắt, cũng không nói gì nhiều. Quan hệ của Lý Tầm Hoan với Bạch Khởi cũng không phải chỉ là ngày một ngày hai, Bạch Khởi là người như thế nào trong lòng hắn biết rất rõ. Con người của Bạch Khởi từ trước đến giờ sẽ không làm chuyện gì mà không chuẩn bị, nhìn biểu hiện của hắn cho thấy hắn đã biết chuyện Lý Dũng mưu phản rồi, đã biết thì nhất định là đã có sự chuẩn bị.
Đương nhiên Lý Tầm Hoan không dám bảo đảm là Bạch Khởi có giúp Đế Quốc hay không, có giúp Phụ hoàng mình là Hoàng Đế Lý Tự Minh hay không, nhưng hắn dám khẳng định có Bạch Khởi thì bản thân hắn sẽ không gặp chuyện gì cả, vì bất luận quan hệ của Bạch Khởi và Phụ hoàng mình như thế nào, thì quan hệ giữa hắn và Bạch Khởi cũng không thay đổi.
Con người Bạch Khởi rất đáng làm bằng hữu, đã có hắn ở đây thì bản thân nhất định sẽ không gặp nguy hiểm gì, vì vậy Lý Tầm Hoan chỉ lặng lặng nhìn mọi cái trước mặt, mặc dù hắn cũng lo cho Phụ hoàng của mình nhưng hắn biết Phụ hoàng của mình có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm gì. Dù sao bất luận thế nào Lý Dũng cũng muốn đoạt được Hoàng vị, mặc dù hắn phát động chính biến, đã là một loạn thần nghịch tử, nhưng Lý Dũng tuyệt đối sẽ không muốn dính vào tội danh giết cha, hắn không dám làm như vậy, hơn nữa hắn biết nếu làm như vậy, hắn sẽ không giữ được Đế Quốc. Các Nguyên Soái còn có các Tổng Đốc Đế Quốc sau khi biết tin này sợ là sẽ dấy binh phản kháng, cho nên muốn giữ vững ngôi vị, Lý Dũng tuyệt đối không thể giết chết Lý Tự Minh.
- Ha ha, về điều này thì Bệ hạ không cần phải lo lắng, muốn danh chính ngôn thuận về điều này ta nghĩ cũng không phải quá khó. Ngài nên biết nếu có sự hỗ trợ của chúng ta vậy thì sẽ không có vấn đề gì nữa hết. Ta tin nếu Thái Tử Bệ hạ có được sự hỗ trợ của Quang Minh Thần Điện chúng ta thì Nguyên Soái và Tổng Đốc các nơi sẽ không phản đối Thái Tử Bệ hạ, Thái Tử Bệ hạ có thể danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng Đế của Đế Quốc.
Đột nhiên một âm thanh phát ra trước mặt mọi người. Một người ngồi ở hàng đầu của bản doanh đứng lên cười cười. Người này mặc dù đối với những người đứng xung quanh mà nói rất xa lạ nhưng ở đây lại nổi danh vô cùng. Mặc dù những người đứng xung quanh hầu như không ai biết hắn nhưng mọi người đều nhận ra hắn, vì người này chính là người mới vừa được điều động tới đây khoảng mười ngày, phụ trách toàn bộ tín ngưỡng Đại lục phương Đông, Hồng Y Đại Giáo Chủ Tư Bì Nhĩ.
Lời nói của Tư Bì Nhĩ khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, tất cả như nín thở, Lý Tự Minh sau khi nhìn thấy Tư Bì Nhĩ xuất hiện nói như vậy, nét mặt bất giác cũng biến đổi. Quyền lực của Quang Minh Thần Điện ở Đại lục đương nhiên không cần phải nói nữa, giống như quyền thiêng liêng của các vị vua, quyền lợi của bọn họ ở Đại lục phương Đông và Trung Ương Đại lục đã tối cao vô cùng. Lời nói của bọn họ chính là lời nói của các vị Thần, điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa, không có ai dám phản đối lời của Quang Minh Thần Điện, cho dù là nhận lệnh Hoàng Đế thì cũng phí lời.
Mặc dù nói quyền lợi của Quang Minh Thần Điện ở Phương Đông đang bị suy yếu đi rất nhiều, nhưng thực lực của bọn họ vẫn lớn mạnh như cũ. Lời nói của bọn họ rất ít người dám phản đối. Hoàng Đế các nước đều phải giữ thể diện của mình, nếu Quang Minh Thần Điện vào lúc này lại ra mặt hỗ trợ cho Thái Tử Lý Dũng của Bất Diệt Hoàng Triều thì Nguyên Soái và Tổng Đốc các nơi sẽ phải suy nghĩ lại, dù sao thực lực của bọn họ quá nhỏ bé so với Quang Minh Thần Điện, cho dù muốn phản kháng thì sợ là cũng không được.
Lời nói của Tư Bì Nhĩ khiến Lý Tự Minh như nín thở, không biết nên nói thế nào mới tốt, chỉ ngồi ở đó lạnh lùng nhìn Lý Dũng và Tư Bì Nhĩ đang đứng trước mặt, cơ thể như bất động, đôi mắt như con dao nhỏ nhìn đăm đăm vào Lý Dũng và Tư Bì Nhĩ.
- Đương nhiên nếu có thể chúng ta cũng không để Thái Tử Điện hạ mang tội ác giết cha, Quang Minh Thần Điện chúng ta cũng không thích mang tội danh như vậy, cho nên xin Bệ hạ thức thời một chút. Chỉ cần Bệ hạ rút lui là được rồi, hãy tin là Quang Minh Thần Điện chúng tôi sẽ giúp Thái Tử Điện hạ, nhất định sẽ đưa Bất Diệt Hoàng Triều càng ngày càng phát triển, Bệ hạ, tôi thấy ngài nên suy nghĩ lại.
Tư Bì Nhĩ chuyển lời, nhìn Lý Tự Minh tủm tỉm cười nói.
- Khốn khiếp, nghịch tử, đồ nghịch tử nhà ngươi, Hoàng quyền lớn hơn Thần quyền, Thần quyền không thể tham gia vào chính sự, đây là tôn chỉ của Đế Quốc chúng ta. Bất Diệt Hoàng Triều của chúng ta từ thời tổ tông Lý Khiếu Thiên bắt đầu đã xây dựng quy định này, tuyệt đối không thể hợp tác với người của Giáo Đình, Hoàng quyền là tối cao vô thượng, còn ngươi, ngươi vì Hoàng vị mà hợp tác với người của Giáo Đình? Ngươi biết hay không biết, nếu ngươi làm như vậy, Bất Diệt Hoàng Triều sau này sẽ trở thành nô lệ của Giáo Đình, Lý Gia chúng ta còn làm chủ cái gì được nữa chứ? Ngươi làm một Hoàng Đế như vậy lẽ nào không cảm thấy nhục nhã sao? Đồ khốn khiếp, dù ta có chết cũng không nhường ngôi lại cho ngươi, giang sơn của Lý Gia mãi mãi vẫn là của Lý Gia, ta sẽ không để nó bị hủy hoại trong tay ngươi đâu.
Lý Tự Minh hộc máu vì tức, rồi nói.
Không cần nhìn cũng biết Lý Dũng đã khiến cho Lý Tự Minh tức giận không chịu được, cơ thể vốn cũng đã không còn khỏe nữa, bây giờ lại bị Lý Dũng khiến cho như vậy e là cái chết của Lý Tự Minh cũng không còn xa nữa.
- Ha ha, ta không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, ta chỉ biết Hoàng vị là của ta, Phụ hoàng hãy thoái vị đi, nếu không ta sẽ không khách khí đâu.
Bây giờ linh hồn của Lý Dũng đã bị ma quỷ xâm chiếm, hắn cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng, Hoàng Gia Cận Vệ Quân đã chết sạch rồi, nếu không thì cũng bị khống chế hoàn toàn. Ở đây toàn là người của hắn, hơn nữa với rất nhiều cường giả Ảnh Tộc khắp nơi, còn có sự hỗ trợ của Giáo Đình, Lý Dũng cảm thấy mình tuyệt đối không có khả năng thất bại.
- Bệ hạ xin người hãy thoái vị đi, tình cảnh bây giờ người cũng nhìn thấy rồi, người đã không còn khả năng phản kháng nữa, người của Thành Vệ Quân và Hắc Đức Lan Gia tộc ở đây đã vượt qua hai mươi lăm vạn người, còn Hoàng Gia Cận Vệ Quân của người đã bị giết sạch rồi, người đã không còn khả năng phản kháng rồi, cho nên tôi xin ngài nên thoái vị đi.
Tư Bì Nhĩ cười cười rồi nói, quả nhiên hắn biết rất rõ âm mưu của Lý Dũng, hơn nữa trước khi đến đây cũng đã có chút sắp xếp của mình rồi.
- Thất bại? Ha… trong Đế Đô này còn có thủ hạ của ta, họ sẽ vẫn trung thành với ta. Mặc dù bây giờ các ngươi đang khống chế ở đây, nhưng các ngươi sẽ không có cách nào khống chế được Đế Đô, không có cách nào khống chế được Đế Quốc, ta sẽ không thoái vị, thậm chí Hoàng vị của ta không rơi vào trong tay của Lão Tam, ta cũng sẽ không để bất cứ tử tôn nào của Lý Gia rơi vào tay ngươi để đoạn vị, nghịch tử như ngươi không thể kế vị.
Lý Tự Minh lạnh lùng nói, vẻ mặt rất kiên quyết khiến cho người ta bội phục.
- Ha ha ha, ha ha ha. Phụ hoàng của ta à, xem ra người đã già thật rồi, hồ đồ thật rồi. Phụ hoàng chắc chắn không biết được con sẽ mưu phản đúng không? Người cho rằng người còn có thể hy vọng sao? Cường giả dưới tay người đã chết sạch rồi, tính mệnh của người đều nằm trong tay con, còn về quân đội của người ư? Con không sợ nói cho Phụ hoàng biết Hoàng Gia Cận Vệ Quân đã chết sạch rồi, không còn bao nhiêu nữa, còn Cấm Vệ Quân mặc dù không có nhập chung với quân của ta nhưng đã bị người của ta đã khống chế hết rồi. Bây giờ mặc dù chúng không giúp ta nhưng ít nhất cũng sẽ không giúp Phụ hoàng, bây giờ bọn họ đang án binh bất động không giúp bên nào cả, còn về Đế Đô Tứ Đại Doanh ha ha, bọn họ đã dựa vào chúng ta từ lâu rồi, Đế Đô Đặc Cảnh Ty cũng đã bị ta mua sạch rồi, cho nên… bây giờ Phụ hoàng đã không còn ai nữa, không có ai có thể giúp Phụ hoàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lý Dũng nói.
- Đúng vậy, Bệ hạ, thẳng thắn mà nói đại danh của ngài khi tôi ở Trung Ương Đại lục xa xôi đã nghe qua rồi nhưng đáng tiếc ngài là một Hoàng Đế tốt, nhưng lại không phải là một phụ thân tốt. Thái Tử Điện hạ là người ưu tú như vậy nhưng lại không chọn Thái Tử làm Hoàng Đế? Tôi thấy ngài vẫn nên thoái vị đi.
Sau khi Tư Bì Nhĩ nghe xong liền đứng dậy thấp giọng nói, khi nói để lộ nụ cười khiến người ta vô cùng khó chịu, nụ cười đó rõ ràng có chút nham hiểm.
- Đỗ Tân Gia tộc thỉnh cầu, thỉnh cầu Bệ hạ hãy thoái vị.
Đỗ Tân Gia tộc đứng lên, trở thành người hỗ trợ kiên định của Thái Tử, hắn là người đầu tiên chạy ra.
- Tác Mã Lam Gia tộc thỉnh cầu Bệ hạ hãy thoái vị.
Tác Mã Lam Gia tộc đã từng đụng độ với Bạch Khởi cũng bước ra, gia tộc này đã đắc tội với Bạch Khởi, tối qua đã đem đầu của thiếu gia mang tới Vương phủ. Không còn nghi ngờ gì nữa, người đứng lên bây giờ chính là Tộc Trưởng của Tác Mã Lam Gia tộc, một Đại quý tộc giết người không ghê tay, vì không muốn đắc tội với Bạch Khởi thậm chí ngay cả con trai của mình cũng có thể giết chết không do dự, khi hắn xuất hiện Bạch Khởi bất giác liếc nhìn hắn một cái.
- Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc cũng thỉnh cầu Bệ hạ hãy thoái vị.
Nhân vật quan trọng xuất hiện, tộc trưởng của Lam Linh Uy Nhĩ Gia tộc, gia tộc đã khống chế năm Quân đoàn phương Nam cũng đứng dậy, lạnh lùng nói. Sự xuất hiện của hắn khiến cho cả đám kinh ngạc, vì điều này biểu hiện toàn bộ phương Nam đã rơi vào tay của Thái Tử. Những kẻ khác cũng bắt đầu do dự.
Bọn họ bắt đầu do dự, bắt đầu phân vân không biết có nên đứng dậy lúc này để ủng hộ cho Thái Tử lập ngôi vị mới hay không, bọn họ không cầu mong có thể được Tân Hoàng trọng dụng, nhưng tối thiểu không thể bị người ta nhớ mặt tiêu diệt không phải sao? Nhưng bọn họ cũng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa với sự uy nghiêm của Lý Tự Minh nên trong chốc lát không dám đứng lên, nhưng trong lòng bọn họ đã bắt đầu dao động.
Những kẻ theo phía Thái Tử lần lượt đứng dậy, sắc mặt của Lý Tự Minh càng ngày càng khó coi. Phần lớn những vương công quý tộc đã dần dần phản chiến, khuyên Lý Tự Minh đầu hàng, tình cảnh này Lý Tự Minh hoàn toàn không nghĩ đến, sắc mặt của ông ta càng ngày càng khó coi, ánh mắt cũng càng ngày càng tuyệt vọng. Ông ta biết bản thân mình đã không còn khả năng phản kháng nữa, ngày hôm nay Thái Tử có lẽ sẽ thành công.
Tình cảnh trước mặt khiến Thái Tử Lý Dũng càng ngày càng cao hứng, cuối cùng nhịn không được cười phá lên, nhìn Lý Tự Minh nói:
- Thế nào hả? Phụ hoàng của con, bây giờ người nhìn thấy rõ rồi chứ, người đã không còn cơ hội nữa rồi, bây giờ còn ai dám giúp người nữa chứ? Ai dám ngăn cản con nữa chứ?
Trong lúc này tất cả mọi người đều câm như hến, ở phía sau không còn ai dám đứng lên nói thêm chữ nào? Lúc này ai còn dám phản đối Lý Dũng chứ? Điều đó chính là tìm đến cái chết.
- Vậy sao? Ngươi quá tự cao rồi đấy, làm người thì nên khiêm tốn một chút mới tốt, những kẻ khoa trương sẽ càng chết nhanh mà thôi.
Đột nhiên một tiếng nói lạnh lùng vang lên, mọi con mắt đang theo dõi với sự kinh ngạc, bọn họ đang hiếu kỳ về sự bất ngờ này. Lúc này ai lại dám phản kháng lại Lý Dũng chứ? Lẽ nào người đó muốn mất mạng sao?
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người đó thì sự kinh ngạc và hiếu kỳ trong nháy mắt đã biến mất, vì bọn họ biết cho đến bây giờ trong tất cả mọi người ở đây, trong Đế Quốc này chỉ có một người dám nói như vậy, người đó không phải ai khác mà chính là Bạch Khởi.
Nói thật vừa rồi Bạch Khởi vẫn còn do dự, Bạch Khởi đang do dự có nên đứng lên hay không, không có gì nghi ngờ là khi Bạch Khởi đứng lên có thể ngăn cản được Lý Dũng. Nhưng quan hệ của Bạch Khởi và Lý Tự Minh bây giờ cũng chẳng ra gì, Lý Tự Minh chết hay không chết cũng không liên quan đến Bạch Khởi. Lý Dũng mặc dù có cừu hận với mình, nhưng hắn làm Hoàng Đế hay là Lý Tự Minh làm dù sao cũng chẳng liên quan đến mình. Đối với Bạch Khởi mà nói thì cũng giống nhau cho nên chủ định ban đầu của Bạch Khởi là không giúp bên nào cả.
Nhưng hiện tại Bạch Khởi đã thay đổi chủ định vì Bạch Khởi thấy thời gian của Lý Tự Minh không còn nhiều nữa, mối quan hệ giữa Lý Tầm Hoan và mình vẫn rất tốt, chỉ cần ông ta không làm gì ảnh hưởng đến mình, bản thân hắn cũng không để ý gì đến Hoàng vị cả. Cái mà hắn theo đuổi còn vượt xa cái là Hoàng vị đó. Hoàng vị đó căn bản không được Bạch Khởi xem trọng, cho nên Bạch Khởi cũng không để ý, Hoàng vị giao cho Lý Tầm Hoan cũng không có vấn đề gì, chỉ cần hắn không làm ảnh hưởng đến chuyện đại sự của mình là được.
Hơn nữa nếu làm như vậy còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt đẹp cho Lý Linh Lung, làm thay đổi mối quan hệ giữa mình và nàng, đồng thời còn có thể khiến danh vọng của bản thân nâng lên một bậc, hà tất không phải là chuyện tốt sao.
Đương nhiên cái quan trọng nhất chính là Bạch Khởi bây giờ nhìn Lý Dũng thấy không thuận mắt, đây mới là điều quan trọng. Đã không thuận mắt đương nhiên sẽ không nhìn hắn với ánh mắt thiện cảm, không thể để con người như hắn khoa trương quá, nhìn hắn mà cảm thấy khó chịu sẽ muốn dọn dẹp hắn đi, đây mới là Bạch Khởi, cho nên sau khi do dự một lát Bạch Khởi bèn đứng dậy.
Lý Dũng nghe thấy lời này cũng nhìn về hướng âm thanh vừa phát ra, sau khi nhìn thấy Bạch Khởi sắc mặt liền biến sắc, không riêng gì Lý Dũng mà tất cả mọi người ở đây đều như vậy. Nét mặt thủ hạ của Lý Dũng càng ngày càng xấu đi. Bọn họ không biết nên nói gì mới tốt, vốn là bọn họ đã xác nhận chắc chắn là Bạch Khởi sẽ không giúp cả hai bên, nhưng bây giờ Bạch Khởi đứng dậy rõ ràng là đã đứng về phía Lý Tự Minh.
Tình cảnh như vậy bọn họ không hề ngờ tới, không chỉ bọn họ mà ngay cả Lý Tự Minh đang ngồi trên long tọa cũng bất giác biến sắc, nhãn thần ngày càng phức tạp nhìn liếc qua Bạch Khởi.