Nhưng đối với một con người mà nói, nơi đó còn nguy hiểm hơn địa ngục, nguy hiểm hơn Cuồng Phong Sơn Cốc không biết bao nhiêu lần. Bởi vì tất cả chủng tộc sinh sống ở đó đều có thù với loài người, họ không thích loài người, thậm chí rất thù hận loài người. Bởi vì chính loài người đã trục xuất bọn họ khỏi Đại Lục, đuổi họ ra khỏi nhà mình, đuổi họ chạy tới Nam Cương, đuổi họ đến Vạn Tượng Sâm Lâm này, bị buộc phải ở lại chỗ này. Cho nên các chủng tộc trong Vạn Tượng Sâm Lâm, đa số đối với sự tồn tại của loài người đều có thành kiến, thậm chí là thù hận. Thù hận kéo dài mấy vạn năm không thể nào dễ dàng hóa giải như vậy được. Bạch Khởi một khi đi vào trong đó, e rằng phiền toái nặng nề, nhưng chỗ tốt là một khi giải quyết xong vấn đề ở đây, dẫn theo cao thủ Hắc Ám Tứ Tộc xông vào Cuồng Phong Sơn Cốc có thêm sự bảo đảm.
Cân nhắc thiệt hơn, Bạch Khởi do dự một lát sau trầm giọng nói:
- Chúng ta vẫn là đi Cuồng Phong Sơn Cốc trước tốt hơn, mở Phong ấn ở đó trước..
Hắn vừa nói xong, không đợi mệnh lệnh của Bạch Khởi, cũng không đợi Bích Lợi Tư mở miệng nói gì, Khiếu Thiên bay nhanh một đường hướng về phía bên trái khu rừng phía trước. Sau bốn năm canh giờ, Bạch Khởi bọn họ cuối cùng đến được bên một sơn cốc.
Ở ngoài sơn cốc cây cối um tùm, điểu ngữ hoa hương, thác nước màu bạc từ bên cạnh trên núi cao rơi xuống, giống như ngân hà tinh thần, thanh tân mà xinh đẹp. Những động vật nhỏ bên ven đường không ngừng chuyển động con ngươi linh động của mình, nhìn Bạch Khởi bọn họ, sau lúc bọn họ đến gần mới sợ hãi tránh ra.
Nơi này không có những mãnh thú hình dạng to lớn, không cần nói những con ma thú, những con thú hoang dã bình thường cũng không có, mọi thứ đều có vẻ yên tĩnh và an bình. Nhưng sự thật ở đây không đơn giản giống như bề mặt của nó, ở nơi phong cảnh tuyệt lòng người này, ở khe sâu chính giữa chính là Cuồng Phong Sơn Cốc trong truyền thuyết, nơi này kể cả Đấu Đế cường giả cũng phải chùng bước.
Nhưng vẫn còn tốt, bên trong Cuồng Phong Sơn Cốc tuy rằng là cuồng phong tàn sát bừa bãi, đi vào đó bất kể người thú đều không thể sống nổi, nhưng cơn lốc trong Cuồng Phong Sơn Cốc này, bất luận vạm vỡ kinh khủng cỡ nào, bất luận khiến cho người ta sợ hãi cỡ nào, nhưng những cơn lốc trong Cuồng Phong Sơn Cốc dường như bị vật gì đó cản lại, từ trước tới giờ không thể đột phá khỏi phạm vị sơn cốc, chỉ hoạt động trong sơn cốc mà thôi.
Nếu không dựa vào uy lực của cơn lốc trong Cuồng Phong Sơn Cốc, e rằng tất cả những sinh vật ở xung quanh Cuồng Phong Sơn Cốc đều không thể sống nổi, dù sao cơn gió mãnh liệt kia hiệu xưng có thể phá hủy mọi thứ.
- Phía trước chính là Cuồng Phong Sơn Cốc. Bích Lợi Tư ngươi ở lại đi, ta và Khiếu Thiên hai người vào.
Bạch Khởi không nghĩ nhiều, sau khi đến nơi này để Bích Lợi Tư từ lưng Khiếu Thiên xuống, sau đó dẫn Khiếu Thiên hướng về phía Cuồng Phong Sơn Cốc mà đi, trong thoáng chốc hai người hóa thành một luồng ánh sáng xông thẳng vào.
Đối với chuyện này Bích Lợi không nói thêm gì, nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi, Bích Lợi Tư trong lòng đều biết. Điều này không cần Bạch Khởi nói nhiều, cô ta cũng biết tự giác chấp hành. Nhiệm vụ của cô ta chỉ là hướng dẫn viên du lịch chứ không phải là đồng đội cùng mạo hiểm với Bạch Khởi. Bích Lợi Tư hiểu, mình không có năng lực kia. Có thể đồng hành cùng Bạch Khởi, cho nên Bích Lợi Tư vốn không có nghĩ nhiều gì, theo lời Bạch Khởi cầm lấy cung tên của mình ở lại, sau đó tìm một chỗ có lợi thế, giám sát vị trí cửa cốc.
Tuy rằng nói Bạch Khởi không có dặn dò điểm này, nhưng Bích Lợi Tư vẫn là tự giác làm. Thân là một nô bộc, có thể hết lòng tạo điều kiện cho chủ nhân, vì điều này mà không tiếc gì cả, đấy mới là một nô bộc trung thành chân chính. Tuy rằng cô ta không lo có người tới đây, dù sao ở đây thường ngày người tới lui rất ít, nhưng cô ta vẫn cầm cung tên của mình, sau đó đề phòng vị trí cửa cốc để ngăn cản người khác ra vào. Cô ta không hy vọng người khác vào nơi này gây thêm một chút phiền phức cho Bạch Khởi, bởi vì có lúc một chút phiền phức cũng đủ để trí mạng.
Không để ý tới Bích Lợi Tư bên này, Bạch Khởi cùng Khiếu Thiên hai người đi vào bên trong Cuồng Phong Sơn Cốc. Trên thân Bạch Khởi thoáng chốc xuất hiện đấu khí màu xanh xen kẽ tím, bao vây cả thân của mình và Khiếu Thiên. Khiếu Thiên phóng một mạch vào nơi sâu của Cuồng Phong Sơn Cốc.
Đây là chuyện lúc trước bọn họ đã thương lượng xong. Những nơi khác của Cuồng Phong Sơn Cốc vốn không đáng sợ, nơi đáng sợ nhất chính là trận cuồng phong sắc bén, khiến người khác sau khi đi vào bước đi gian nan. Cho dù là Đấu Đế cường giả cũng khó vào nơi sâu nhất của Cuồng Phong Sơn Cốc. Bạch Khởi tin chắc rằng nơi sâu nhất của Cuồng Phong Sơn Cốc chính là nơi Phong ấn, cho nên Bạch Khởi thẳng tiến vào trong, dùng đấu khí của mình bao bọc cho mình và Khiếu Thiên, nhờ vào tốc độ của Khiếu Thiên nhanh chóng đột tiến. Như vậy mới có thể khiến hai người nhanh chóng đến nơi sâu nhất của Cuồng Phong Sơn Cốc. Nếu không chỉ dựa vào lực lượng đơn độc của Bạch Khởi và Khiếu Thiên đều khó để tiến vào.
Một người một sói nhanh chóng đột nhập, tốc độc cực nhanh khiến cho người khác cắn lưỡi. Trong chớp mắt đã vào bốn, năm mươi mét của Cuồng Phong Sơn Cốc. Trận gió sắc nhọn đó trong phút chốc ngày càng mãnh liệt. Cho dù là đấu khí của Bạch Khởi cũng không đủ để ngăn cản.
Sưu sưu~~~
Hai luồng gió xẹt qua, để lại một vết thương sâu có thể thấy được trên vai Bạch Khởi và lưng Khiếu Thiên, máu từ trong vết thương chảy ra.
Tình cảnh như vậy, Bạch Khởi không dám xem thường, liền vươn ra Hắc Ám Lục Dực của mình. Màu đen xen lẫn huyền băng đấu khí lần nữa bao bọc Bạch Khởi và Khiếu Thiên, tạo thành tầng băng khôi giáp màu đen ở xung quanh Bạch Khởi và Khiếu Thiên, ngăn cản được sự công kích của gió. Khiếu Thiên cũng sững người một cái, nhưng do dự không lâu, lần nữa bắt đầu hướng vào phía trong Cuồng Phong Sơn Cốc.
Sau khi vào hơn mười dặm, bức tường đấu khí của Bạch Khởi cũng không đủ để ngăn cản trận gió kịch liệt kia, trong phút chốc màn bao bọc do đấu khí tạo thành tan vỡ, Bạch Khởi và Khiếu Thiên lần nữa bị gió công kích, trong chớp mắt hơn mười đường vết thương xuất hiện trên thân của Bạch Khởi và Khiếu Thiên.
Ở nơi cách bọn họ chừng mười hai mươi dặm có một Tượng thần khổng lồ. Bạch Khởi có thể nhìn thấy rõ sự tồn tại của bức tượng, và cảm nhận nó gần trong gang tấc, nhưng đáng tiếc hắn đồng thời cũng hiểu, bây giờ mình và Khiếu Thiên không thể nào xông qua được. Cho dù dốc hết sức mình, cho dù Khiếu Thiên giúp mình, tạm thời đều không có cách nào vô được. Trận cuồng phong này ngày càng mãnh liệt, tin rằng vị trí càng gần Tượng thần hơn càng là như vậy. Trận gió kia không phải Bạch Khởi có thể chống lại. Theo Bạch Khởi, không có trình độ Bát Tinh Đấu Đế, đừng mơ đến gần nơi đó. Huống chi trong Dung Nham Chi Tâm nơi đó có một vị thân phận Mạt Nhật Thủ Vệ canh giữ. Ai biết Phong Thần Thần tượng này có cái gì thủ hộ không? Những chiến sĩ khủng khiếp từ thời Thượng cổ truyền thừa lại đang chờ đợi hắn ở đó?
Nếu không có còn tốt, nghĩ nghĩ cách nào xông qua, đánh vỡ Thần tượng là được, nhưng nếu có thì sao? Nếu có... Hậu quả e rằng khó có thể tưởng tượng nổi. Với trình độ bây giờ của mình và Khiếu Thiên, sau khi xông qua e rằng mặc cho người khác chém giết.
- Chết tiệt... Những trận gió này quá lợi hại. Khiếu Thiên chúng ta ra đi.
Bạch Khởi mắng một tiếng như vậy, trong lúc nói, Khiếu Thiên động tác không chậm xoay người chạy, tốc độ nhanh hơn hồi trước không biết bao nhiều lần. Có sự giúp sức của những cơn cuồng phong đó, theo gió mà đi... Bạch Khởi và Khiếu thoát thật nhanh đến nổi không bị tổn hại gì, tuy rằng những vết gió cắt lớn lớn nhỏ nhỏ để lại không ít vết thương trên thân một người một thú nhưng không có vết thương chí mệnh nào.
Sau khi một người một sói xông ra, rơi xuống đất, lúc đó Bạch Khởi và Khiếu Thiên người nào người nấy toàn thân toàn là vết thương, chật vật nằm trên mặt đất, máu tươi tuôn chảy ra. Bạch Khởi liền từ Cửu U nơi đó đổi hai viên Cửu Chuyển Hồi Sinh Đan, sau đó cho Khiếu Thiên một viên, cho mình một viên. Trong thoáng chốc vết thương của hai người đã hồi phục, tuy rằng người ngoài nhìn vào thấy một người một thú toàn thân trên dưới toàn là máu nhưng chỉ cần tắm rửa một chút là không còn chuyện gì nữa.
- Chủ nhân... Các người không sao chứ...
Sau khi Bích Lợi Tư ở xa âm thầm giám sát cửa cốc, thấy được tình hình như vậy trong thoáng chốc đến trước mặt Bạch Khởi ân cần hỏi, trong ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.