Năm trăm vạn người, tròn hai mươi lăm Quân đoàn, tất cả binh lực ở phía Nam của Đế Quốc trong nháy mắt đã bị tiêu diệt. Hắn biết cứ cho là mình có thể sống sót trở về, e là Hoàng Đế cũng sẽ không để cho mình dễ sống. Mình chắc chắn sẽ phải chết, mình còn có gia tộc của mình, sẽ đều trở thành đối tượng bị Đế Quốc diệt trừ, sẽ không bao giờ có khả nămg tiếp tục sống nữa. Vì vậy Đỗ Mục Nguyên Soái hoàn toàn tuyệt vọng, hắn thậm chí có sự kích động muốn tự sát, hoặc là xông ra quyết đấu một trận tử chiến với kẻ địch, bởi vì nếu như vậy bản thân chết trận trên sa trường, có lẽ Hoàng Đế bệ hạ vẫn có thể cho gia tộc mình một con đường sống...
Tâm tư của hai người này khác nhau, có điều có một điểm có thể khẳng định, đó chính là hai người trước mặt này dưới sự công kích của Ma Pháp Cấm Chú Liệt Hỏa Phần Thiên kinh khủng này đã hoàn toàn bị suy sụp. Đại quân tán loạn, vô số người tử vong, hai vị chủ soái cũng bên bờ suy sụp. Chỉ là một cái Cấm Chú, một cái Cấm Chú kinh khủng đã tạo ra kết quả như vậy.
Một biển lửa trước mắt, cảnh tượng vô số người kêu gào khiến cho Bạch Khởi có chút kinh hãi. Hắn chưa từng nghĩ sự việc lại phát triển đến mức này, tuy hắn cũng biết uy lực của Ma Pháp Cấm Chú kinh người, nhưng dù thế nào cũng không ngờ tình hình lại như vậy. Nghìn vạn người trong phút chốc hóa thành hư ảo, sức mạnh của Ma Pháp này thực sự quá kinh khủng.
Lúc này... Bạch Khởi bỗng nhiên hiểu ra tại sao lúc đầu các Chư thần muốn hủy diệt Văn minh Ma pháp, phong ấn sức mạnh Ma Pháp. Cái thứ Ma Pháp này thực sự không nên tồn tại trên thế giới này, sức phá hoại mà chúng tạo thành quả thực quá lớn. So sánh một chút, cường giả Đấu Đế tuy giết không chết, trong loạn quân cũng giết người vô số, thế nhưng so với những tổn hại mà những Ma Pháp Sư sử dụng Cấm Chú này tạo ra thực sự không là cái gì.
Liệt Hỏa Phần Thiên kéo dài chừng mười phút đồng hồ rồi biến mất, phạm vi trăm dặm này, biến thành một mảnh đất khô cằn, không có một ngọn cỏ, hài cốt vô số, khắp nơi đều là một mảng khô vàng. Khu vực bị Liệt Hỏa Phần Thiên bao trùm, không có một mảnh đất nguyên vẹn nào. Tất cả sinh vật đều bị diệt sạch, Liệt Hỏa Phần Thiên hủy hoại tất cả sự sống của Gia Lam Thành rộng lớn này. Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn nhìn mọi chuyện trước mắt. Cách đó xa xa, nơi Liên quân đóng quân xuất hiện một đài cao bởi vì có mấy vị cường giả bảo vệ, không có gì đáng ngại, những nơi khác toàn bộ đều đã hóa thành đất khô cằn, về phần những binh sĩ kia, toàn bộ đều đã bị thiêu sống không còn một ai sống sót.
Tình cảnh như vậy bất luận là bên tấn công thành hay bên thủ thành đều sững sờ. Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bọn họ nhìn thấy sự kinh khủng của Ma Pháp này, đồng thời bọn họ cũng chứng kiến sự sống lại lần nữa của Văn minh Ma pháp.
Không nghi ngờ chút nào, sau khi lần này qua đi, cái tên Sát Thần Bạch Khởi có lẽ trở thành sự thực trên Đại lục này, một trận giết chết nghìn vạn người, là người đầu tiên từ cổ chí kim. Mặc dù lần này Bạch Khởi chẳng qua chỉ là một một kẻ phụ họa, nhân vật chính thực sự là những Ma Pháp Sư thực hiện Liệt Hỏa Phần Thiên đó. Có điều tất cả mọi người trên Đại lục đều nhớ rằng Bạch Khởi là người chỉ huy trong trận chiến đấu này, mệnh lệnh là do Bạch Khởi hạ, trận chiến này đánh lên là do Bạch Khởi, những người này đến cuối cùng là do Bạch Khởi mà chết, bởi vậy cái danh Sát Thần này Bạch Khởi đã chứng thực rồi.
Còn về tên của các Ma Pháp Sư đó sẽ không được người ta nhớ đến. Có điều có một việc có thể khẳng định, đó chính là sau chuyện này, tương lai không xa, cả Đại lục sẽ biết được tin tức này. Văn minh Ma pháp sống lại lần nữa, Ma Pháp Sư một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn phóng ra Cấm Chú giết chết nghìn vạn người...
Không nghi ngờ gì, các Ma Pháp Sư đã dùng thực lực để chứng minh sự tồn tại của họ, khiến cho tất cả mọi người đều biết được sự sống lại của Văn minh Ma pháp, khiến cho tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn thấy được sự kinh khủng của Ma Pháp Sư. Sự tồn tại của họ sẽ giống như mây đen bao phủ cả bầu trời các Đại lục lớn trên thế giới, khiến cho người ta hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Sau khi nhìn thấy sức phá hoại của Ma Pháp Sư, Cự Phong Trưởng Lão cho dù thân là Thánh Ma Đạo Sư cũng không nhịn nổi mà cười gượng một cái, thoáng nhìn lão Liệt Hỏa bên cạnh mình, đã lộ ra vẻ khí suy thể nhược, sắc mặt tái nhợt, có chút khô khan nói:
- Lão Liệt Hỏa, ta không thể không thừa nhận lực phá hoại của Hỏa Hệ Ma Pháp của các ngươi lợi hại hơn chúng ta rất nhiều, đặc biệt là đối với con người, xem ra chúng ta hình như không cần phóng ra thêm một Cấm Chú nào nữa.
- Hả... Điều này... Ta cũng không ngờ là có kết quả như vậy. Ngươi biết đó, mặc dù chúng ta đều biết sự kinh khủng của Ma Pháp Cấm Chú, hơn nữa cũng có thể sử dụng, tuy nhiên... Ta trước nay chưa từng dùng tới... Không ngờ lực phá hoại lại lớn như vậy, ban đầu ta tưởng rằng chỉ có thể tiêu diệt một nửa số người, nhưng không ngờ lại thành như vậy.
Lão Liệt Hỏa cũng cười gượng một cái nói vậy, hắn cũng không phải là kẻ khát máu, ban đầu hắn tưởng là công kích một diện tích lớn như vậy nhiều nhất có thể giết chết trăm vạn người đã là cực hạn rồi, số còn lại nhiều nhất chỉ bị thương mà thôi, nhưng không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
- Được rồi... Không cần nói thêm điều gì nữa, tóm lại đa tạ hai vị. Mặc dù kết quả này có chút ngoài dự tính, có điều bất luận thế nào đối với chúng ta mà nói cũng đều có lợi. Những việc còn lại hai vị không cần lo lắng nữa, các vị có thể đi nghỉ ngơi rồi. Qua ít ngày nữa ta sẽ chuyển chọn nhân tài trong cả lãnh địa để cung ứng cho các vị, để các vị huấn luyện thành Ma Pháp Sư gia nhập Thần Thánh Ma Pháp Liên Minh, những việc còn lại cứ giao cho ta.
Bạch Khởi cười gượng một tiếng nói xen vào, nói xong liền vung tay dẫn ba trăm cường giả dị tộc xông ra, mục tiêu nhắm thẳng vào đám người bọn Sơn Bản Long Nhất và Đỗ Mục Nguyên Soái.
Về phần những binh sĩ Liên quân dưới cổng thành, mấy vạn người đó xem ra không cần mình phải lo lắng, đương nhiên sẽ có người đến xử lý, mấy người đó có lẽ đã không còn dũng khí tiếp tục chiến đấu nữa. Không cần nói là bọn họ, e là mình gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ không còn dũng khí tiếp tục chiến đấu nữa.
Bạch Khởi dẫn theo số lượng lớn cường giả xông ra, trong nháy mắt đã bao vây nghiêm ngặt một hàng mấy chục người của bọn Sơn Bản Long Nhất. Ba trăm Đấu Vương bao vây đối phương, phong tỏa tất cả các đường lui của đối phương gió thổi không lọt. Sau đó Bạch Khởi đứng ở phía trước nhất nhìn một nhóm người trước mặt, lạnh lùng nói:
- Các ngươi không ngờ tới kết quả lại như vậy đúng không? Đầu hàng đi, có lẽ ta có thể suy nghĩ để bỏ qua cho các ngươi.
- Bỏ qua cho chúng ta? Ha ha... Ngươi thấy cứ coi như bây giờ ngươi bỏ qua cho chúng ta thì có tác dụng sao? Ngươi thấy sau khi ta trở về như vậy còn có đường sống sao? Ha ha... Bạch Khởi à. Bạch Khởi... Ta đành phải thừa nhận rằng ta không bằng ngươi. Không ngờ chúng ta đã bị ngươi xử lý đơn giản như vậy. Không ngờ dưới tay ngươi lại có Ma Pháp Sư trong truyền thuyết, hơn nữa còn dùng Ma Pháp Cấm Chú. Lần này ta thua rồi, trở về Đế Quốc ta cũng chỉ có một con đường chết. Vì vậy ngươi nghĩ như thế nào thì cứ ra tay đi... Về phần những người khác? Ha ha... Ở đây có lẽ đều là cường giả Thiên Long, muốn giết chết bọn họ cũng không dễ... Người của ngươi e là cũng không thể ngăn được bọn họ.
Người nói đầu tiên không phải là Sơn Bản Long Nhất, mà là Đỗ Mục Nguyên Soái bộ mặt giống như tro tàn.
Nói xong lời này, những cường giả bên cạnh hắn liền từng người xông tới, căng thẳng nhìn Bạch Khởi, còn có cả một số người trong hắc bào núp bên cạnh hắn, không biết tại sao những cường giả này đều có chút căng thẳng, bọn họ cảm thấy sự việc hình như không đơn giản như vậy, dựa vào trực giác của cường giả bọn họ biết mình muốn rời khỏi cũng không đơn giản.
- Ha ha... Mười mấy Đấu Vương cường giả, Thiên Long thật đúng là cường giả nhiều như mây a... Có điều muốn rời khỏi từ nơi này của ta... E là không đơn giản như vậy.
Bạch Khởi cười lạnh một tiếng nói như thế, hơn ba trăm Đấu Vương và hai dị tộc Đấu Hoàng theo sau mình, còn có cả Lưu dịch Tư cũng rất phối hợp bạo phát ra đấu khí trên người mình. Hơn ba trăm đường đấu khí màu xanh như ẩn như hiện, ba đường đấu khí màu xanh lam đậm cũng lập tức xuất hiện, mặc dù bọn họ hết sức ẩn núp để người ở ngoài xa không cách nào nhìn thấy, có điều những người ở gần lại có thể nhìn thấy rõ mồn một.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, Đỗ Mục Nguyên Soái cười gượng một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng nhìn những cường giả đến từ Thiên Long bên cạnh mình, cười gượng nói:
- Các vị... Các vị không nên phản kháng nữa, phản kháng cũng chẳng có ý nghĩa gì... Ta nghĩ Bạch Khởi Nguyên Soái sẽ không giết các vị đâu...
Sau khi nói xong, Đỗ Mục Nguyên Soái dưới sự chú ý của mọi người rút ra bội kiếm của mình rồi nhắm ngay cổ họng của mình, trong nháy mắt cắt một cái, lập tức một tia máu tươi phun ra, rơi trên mặt đất, thân thể Đỗ Mục Nguyên Soái từ từ ngã xuống mặt đất, giãy giụa mấy cái rồi lập tức chết đi. Đối với hành động của hắn, Bạch Khởi không ngăn cản, đối với một quân nhân, lực chọn sự tự xử như vậy, Bạch Khởi chỉ cảm thấy kính sợ, có lẽ Đỗ Mục Nguyên Soái không phải là một Nguyên Soái tốt, có điều hắn lại là một quân nhân tốt, bởi vì hắn chết trên chiến trường.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.