Vừa dứt lời, hơn trăm tên hộ vệ Đấu Vương của Bạch Khởi đã xuất hiện, tuy rằng bọn họ không phải là Ảnh Tộc, bản thân trời sinh đã có thể ẩn giấu hơi thở và thân hình, nhưng người khác muốn phát hiện những vị Đấu Vương cường giả bọn họ còn khó hơn lên trời. Bất Diệt Hoàng Triều này cũng không có xa hoa lãng phí đến nỗi sử dụng Đấu Vương làm hộ vệ, trong Hoàng cung chỉ có một vài cường giả như thế, nhưng bây giờ e không thể hành động rồi, dù sao những thủ hạ kia của Bạch Khởi không phải là ăn chay, cho dù là Đấu Hoàng cường giả lúc này chưa chắc tới đây. Về phần Đấu Đế... Bạch Khởi nghĩ còn chưa từng nghĩ tới. Bất Diệt Hoàng Triều tuy rằng có Đấu Đế nhưng không thể nào tồn tại trong Hoàng cung, thậm chí ngay cả Đấu Hoàng cũng không tồn tại, bởi vì Đấu Hoàng, Đấu Đế đã vượt qua mọi thứ của thế tục, đã không đơn giản là Quân quyền có thể khống chế.
Thủ hạ của Bạch Khởi là những người ẩn nấp trong bóng tối theo Bạch Khởi vào trong Hoàng cung, luôn đợi chờ mệnh lệnh. Ngay lúc Bạch Khởi nói ra lời này, bọn cường giả kia đã lần lượt hành động, chỉ trong chốc lát tiếng vũ khí cạ vào nhau vang lên, những người vừa nãy bao vây Bạch Khởi đều lần lượt ngã xuống trên mặt đất, về phần lão thái giám vừa nãy lên tiếng cũng bị Mã Pháp Lý cầm cây trường kiếm đâm xuyên cổ họng, trong thoáng chốc máu tươi nhuộm đỏ cả đại điện.
Bọn đại thần vương công nhịn không được đều lùi về phía sau, kinh hãi nhìn Bạch Khởi, bọn họ không biết Bạch Khởi muốn làm gì, nhưng bọn họ biết nếu bây giờ Bạch Khởi muốn giết bọn họ không phải là một chuyện khó khăn gì.
- Khụ khụ... Bạch Khởi... Ngươi muốn làm gì!
Lý Tự Minh ngồi trên Long ngai sắc mặt khó coi đến nỗi không thể khó coi được nữa. Những người vừa nãy bao vây Bạch Khởi đều là cường giả, là người mà hắn chọn lựa kỹ lưỡng, mỗi người đều là nhân vật cấp Đấu Tông, năm mươi Đấu Linh, dẫn đầu đội quân là năm Đấu Tông, vị lão thái giám theo mình hơn mười năm kia là Ngũ Tinh Đấu Vương, đám người này... Có thể nói là lực lượng dũng mãnh phòng vệ mạnh mẽ nhất trong Hoàng cung này. Lý Tự Minh hôm nay để bọn họ xuất hiện để đối phó với Bạch Khởi, chỉ là để Bạch Khởi kinh sợ, để hắn biết Bất Diệt Hoàng Triều này không dễ đụng đến. Vốn dĩ còn một cường giả cấp Đấu Hoàng là chuyên dùng để đối phó với Lưu Dịch Tư, nhưng không biết tại sao, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến sắc mặt của Lý Tự Minh muôn phần khó coi, khuôn mặt trắng bệch chuyển qua tái mét, nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi hỏi.
Dĩ nhiên trong cùng lúc đó, bao gồm Lý Tự Minh trong đó tất cả mọi người đều khiếp sợ trước lực lượng của Bạch Khởi, đây không đơn giản là hộ vệ rồi. Mắt cũng những người xung quanh không kém, trong số đó còn một số người biết Lý Tự Minh sắp xếp những hộ vệ kia có trình độ ra sao, đó là năm mươi Đấu Linh, năm Đấu Tông, một Đấu Hoàng, trong chớp mắt đã bị Bạch Khởi giải quyết như thế, đây thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Bọn thủ hạ của Bạch Khởi giống như đám mây đen kinh khủng che trên đầu bọn họ, bọn họ bất giác nghĩ tới, nếu Bạch Khởi muốn giết mình, mình nên làm thế nào đây? Sau khi bọn họ suy nghĩ trong chốc lát phát hiện cứ suy nghĩ thế này không có ích lợi gì, bởi vì Bạch Khởi muốn giết họ, căn bản không cần tổn hao sức lực.
- Không có gì, chỉ là giết bớt, những tên không biết lễ độ mà thôi, cuộc trò chuyện của Đấu Đế và Hoàng Đế không đến phiên người khác xen vào.
Bạch Khởi lạnh lùng nói, một chút cũng không nhường Lý Tự Minh, theo thông lệ của Đại lục, Đấu Đế có tư cách ngồi ngang hàng với Hoàng Đế, thậm chí có thể cao hơn, cho nên Bạch Khởi hoàn toàn có tư cách nói chuyện như thế với Lý Tự Minh.
- Cái gì! Đấu Đế! Ngươi đã đạt tới cảnh giới Đấu Đế rồi!
Lần nói chuyện này không phải Lý Tự Minh mà là Tể Tướng Bối Tác Ni, lời của Bạch Khởi hoàn toàn vượt xa dự đoán của bọn họ, nghìn tính vạn tính bọn họ cũng không ngờ Bạch Khởi đã đạt tới tiến quân vô thượng cảnh giới Đấu Đế rồi.
Đấu Đế là một dạng tồn tại như thế nào? Đấu Đế là người có võ công thượng đỉnh trên Đại lục, vượt lên trên một số thế tục pháp luật, địa vị của bọn họ cho dù là Đế Quốc Hoàng Đế cũng không được như thế. Cả Thiên Ân Đại Lục, bát ngát vô cùng, Đại Đế Quốc có hơn mười, nhưng nhân loại Đấu Đế chẳng qua chỉ có mười mấy người, mỗi người đều hùng bá một phương, không phải ai cũng có thể dễ đụng vào. Lực lượng của bọn họ đã sớm trở thành bất hủ truyền kỳ, cho dù là Đế Quốc Hoàng Đế cũng phải lễ nhượng ba phần.
Bây giờ rất nhiều người lúc trước có chút nghi ngờ sao Bạch Khởi có can đảm quay trở về, sau khi trở về Đế Đô lại liều lĩnh như thế, một chút cũng không để Lý Tự Minh trong mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu Bạch Khởi đã là hàng Đấu Đế tiến quân vô thượng, như vậy... Quả thật có tư cách làm như thế, thậm chí không dể Lý Tự Minh trong mắt cũng là chuyện bình thường. Quốc gia Thiên Long kia, đã từng là Đệ nhất Cường quốc của Đại lục, Hoàng Đế bọn họ năm đó không phải khúm núm dưới một tên Đấu Hoàng cường giả sao? Bất Diệt Hoàng Triều tuy rằng lớn mạnh, đã đạt được vùng trời Đệ nhất Cường quốc Đại lục, đây không biểu thị Hoàng Đế Lý Tự Minh của bọn họ có thể giỏi hơn Đấu Đế. Huống hồ hơn một nửa giang sơn là do Bạch Khởi chiếm về, binh mã của Đế Quốc này cũng có hơn một nửa nằm trong tay Bạch Khởi, so sánh với Lý Tự Minh, Bạch Khởi không kém chút nào, thậm chí còn chiếm ưu thế.
Đấu Đế tuổi gần hai mươi... Tương lai hắn trưởng thành đến mức nào không ai biết, nhưng bọn họ cũng không cần biết, bởi vì bây giờ Bạch Khởi đã có đủ lực lượng để thao túng sự sống chết của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn lòng của mọi người bắt đầu lung lay, một số quý tộc Đế Quốc lúc trước trung thành tuyệt đối với Lý Tự Minh bây giờ đang suy nghĩ có nên hướng về bên Bạch Khởi, bởi vì bất luận thế nào Bạch Khởi bên này cũng chiếm ưu thế.
- Tốt... Nếu đã là Đấu Đế cường giả... Vậy bỏ đi... Chuyện này... Coi như ta sai, ta không dạy dỗ tốt thuộc hạ của ta. Khụ khụ khụ... Nhưng... Nếu các hạ đã là Đấu Đế, như vậy không tiện đảm nhận Tây Bắc Vương của Bất Diệt Hoàng Triều, tất cả binh quyền cũng lên giao ra rồi.
Lý Tự Minh cố nén rung động và tức giận nhìn chằm chằm Bạch Khởi nói.
tui.Net
/ - Ha ha... Chuyện Bất Diệt Hoàng Triều đương nhiên do Bệ hạ làm chủ, nếu Bệ hạ có thể, cứ phái người đi tiếp quản phương Bắc là được rồi, về phần Vương tước này của ta... Ngô... Ta cũng không nuối tiếc gì... Nếu Bệ hạ muốn thu hồi cứ việc ra thánh chỉ là được rồi.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười lạnh lùng nói, một chút cũng không để Lý Tự Minh trong mắt, trong ý tại ngôn ngoại thậm chí còn để lộ một câu nói.
Đó là Bạch Khởi muốn nói với tất cả mọi người bao gồm Lý Tự Minh, nói cho bọn họ biết phương Bắc đã là địa bàn của mình, hắn không sợ bất kỳ người nào đến cướp đoạt, cho dù là Hoàng Đế Lý Tự Minh cũng không ngoại lệ, Bạch Khởi hắn có thể không nhúng tay vào, nhưng phương Bắc ai cũng thể lấy đi.
Lý Tự Minh khí trên không tiếp, khí dưới không ngừng, ức hiếp cơ thể, nhìn chằm chằm Bạch Khởi trong chốc lát nói không ra lời nào, xem ra Lý Tự Minh bị Bạch Khởi chọc tức không nhẹ.
- Ngô~~ Ta thế nào? Nếu Bệ hạ không có việc gì ta xin cáo lui trước, hành trình xa xôi ta có chút mệt, không thể hầu người rồi.
Bạch Khởi ngáp một cái, vẻ mặt không để tâm, nói xong xoay người đi khỏi, nếu đã bị xé toang da mặt, Bạch Khởi đương nhiên không có gì đáng để lo lắng nữa, nếu như Lý Tự Minh muốn mình dập đầu, chết Bạch Khởi hắn tháp tùng là được rồi, nhưng hắn cảm thấy Lý Tự Minh không ngốc như vậy, dù sao mình là một Đấu Đế hàng thật giá thật, không dễ dàng đối phó như thế.
Sau khi bước ra mấy bước Bạch Khởi đột nhiên ngừng lại, xoay người cười nói với Lý Tự Minh:
- Đúng rồi... Bệ hạ ta quên nói với ngươi chuyện này, bốn vị Nguyên Soái và năm mươi tám Tổng Đốc do người phái đi phương Bắc bởi vì thương hàn đã chết bất đắc kỳ tử rồi, thật là xin lỗi, người của ta tạm thời tiếp quản phương Bắc, nếu Bệ hạ đồng ý, lúc nào cũng có thể phái người tiếp tục qua đó... Ha ha ha...
Nói xong Bạch Khởi đầu cũng không xoay lại dẫn theo thủ hạ của mình rời khỏi đây, giọng cười sang sảng khắp Hoàng cung đều có thể nghe thấy rõ. Nói về những người sau lưng Bạch Khởi, sắc mặt của bọn quý tộc Hoàng cung người này khó coi hơn người kia, giống như cha mẹ chết vậy.
- Bạch Khởi... Ngươi!! Phốc xuy ~~
Lý Tự Minh giận dữ quát, đứng dậy chỉ về phía bóng của Bạch Khởi nhưng chưa kịp nói hết câu đã thổ một ngụm máu bất tỉnh.
Về phần Bạch Khởi không ngừng lại dù chỉ một chút, trực tiếp rời khỏi, nhưng hắn biết lần rời khỏi này của hắn sẽ phải đoạn tuyệt hoàn toàn với Lý Tầm Hoan. Về phần Lý Gia, Lý Linh Lung đoán chừng cũng sẽ là như thế, dù sao Bạch Khởi ngay tại đây làm Lý Tự Minh tức đến nỗi hộc máu, coi như đoạn tuyệt hoàn toàn với Lý Gia. Ra đi nghêng ngang như vậy sau này sẽ không thể nào cứu vãn quan hệ của hai người, nhưng Bạch Khởi vốn không hối hận, đây đều là Lý Tự Minh tự chuốc lấy, đây đều là những phiền phức hắn tự gây ra cho mình, ‘trời giáng nghiệt có thể còn sống, tự gây nghiệt không thể sống’ là như thế.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.