Hai ngày sau khi Bạch Khởi bàn bạc xong mọi chuyện với Ám La Lan, một mình hắn mặc áo nhung hồng bào của Nguyên Soái, đi ủng chỉnh tề, mang theo một đám thủ hạ tới Hoàng cung của Bất Diệt Hoàng Triều.
Hôm nay là một ngày trọng đại vì hôm nay là đại thọ sáu mươi của Lý Tự Minh Hoàng Đế của Bất Diệt Hoàng Triều, đồng thời cũng là đại lễ mừng thọ cuối cùng trong đời của một vị Hoàng Đế, vì tất cả mọi người đều rất rõ thân thể của bị Hoàng Đế Bệ hạ oai phong của Bất Diệt Hoàng Triều đã không còn khỏe nữa, đã tiến gần đến cái chết rồi, sợ là sau lễ đại thọ sáu mươi tuổi một hai ngày thì đã chết rồi.
Cho nên lần đại lễ mừng thọ lần này vô cùng long trọng, sứ giả của các nước đều đến, quan viên các nơi cũng mang đến vô số quà mừng, chúc mừng giai đoạn cuối cùng trong đời của vị Hoàng Đế. Mặc dù nói con người này đã giống như một chén trà lạnh, nhưng dù sao vị Hoàng Đế Bệ hạ này vẫn còn sống không phải sao? Bất cứ quyết định nào của ông ta cũng có thể thay đổi vận mệnh của một người, sợ là giai đoạn cuối cùng trong đời của ông ấy, lời nói của ông ấy vẫn còn giá trị, chỉ cần một ngày ông ta chưa chết, một ngày ông ta còn là Hoàng Đế của Bất Diệt Hoàng Triều, sự thật này không có ai có thể thay đổi.
Vô số sứ giả, xe ngựa đẹp đẽ sang trọng đều dừng ở trước cửa Hoàng cung, các vương công đại thần đã đến Hoàng cung từ lâu, đứng trong đại điện của Hoàng cung. Bạch Khởi cũng không phải là ngoại lệ. Hôm nay trong ngày trọng đại này, tất cả mọi người đều tập trung đến ngoài sân bên ngoài Hoàng cung. Ở đây đã hạ đài và bày yến tiệc, vô số ca nữ, còn có tỳ nữ đã chuẩn bị tất cả từ lâu. Hôm nay không riêng có các sứ giả các nơi đến thăm viếng chúc thọ mà còn có lễ duyệt binh trang trọng, ba vạn quân tinh nhuệ được tuyển chọn ra từ mười vạn tướng sĩ của Hoàng Gia Cận Vệ Quân xuất hiện, những người tham gia duyệt binh lần này đều mặc áo giáp rất hoa lệ, toàn thân lóng lánh ánh kim đẹp đẽ vô cùng, trên đầu đội mũ sắt cắm một chiếc lông chim, ai cũng lộ vẻ vô cùng anh tuấn. Đương nhiên những chiếc áo giáp đẹp đẽ này không có lực phòng vệ, những đao kiếm sáng loáng cũng không có lực công kích, trang bị toàn thân của bọn họ chỉ có tác dụng trang trí mà thôi.
Nhưng như vậy là đủ rồi, vì vào ngày như thế này, tất cả mọi người đều không tin sẽ có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn. Bảy vạn Hoàng Gia Cận Vệ Quân, còn có trăm vạn binh sĩ đang trú quân trong Thành Hoa Hồng, các cường giả trong nước cũng đến đây, không ai tin vào ngày hôm nay lại có kẻ nào dám làm loạn, ai lại muốn tìm phiền phức vào ngày như thế này chứ, rõ là không muốn sống yên ổn rồi.
- Các vị... Hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi tuổi của Bệ hạ Lý Tự Minh Hoàng Đế Đế Quốc vĩ đại của chúng ta, tất cả mọi người ở đây hãy kính chúc ngày thượng thọ của Bệ hạ.
Sau tiếng hô to của một vị quan viên, điển lễ chính thức bắt đầu. Sứ giả các nước và các vương công đại thần lần lượt đến chúc mừng Lý Tự Minh, biểu lộ sự chúc phúc của mình, đồng thời thăm viếng Bệ hạ.
Sau đó là đám rước lớn, còn có biểu diễn ca vũ, cuối cùng mới là cuộc diễu hành quân sự quy mô lớn, tất cả những hoạt động này đều đã được sắp xếp hoàn hảo. Thái Tử ngồi ở vị trí bên trái Hoàng Đế mang một nụ cười trên vẻ mặt dương dương đắc ý, ngồi ở đó vững như thái sơn nhìn mọi thứ trước mặt. Người khác không biết Thái Tử đang nghĩ gì nhưng một số người nhạy cảm đã cảm thấy Thái Tử hôm nay có gì đó không bình thường.
Còn Bạch Khởi thì nhẹ nhàng nhìn thoáng qua vị trí Thái Tử đang ngồi, người đứng đầu vũ trang, ánh mắt lạnh lùng bàng quan nhìn tất cả những điều này, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu đối với Thái Tử. Nhưng đáng tiếc đối với con người này, vị trí của mình không thể làm gì. Thật ra chuyện này sợ là không hề đơn giản... Con người vẫn theo Lý Tự Minh lâu nay như Bạch Khởi tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
Sau khi biểu diễn ca vũ, đội quân rước kiệu từ từ xuất hiện, đội quân rước kiệu hùng hậu do các đại hành tỉnh của Đế Quốc còn có các đại trí danh gia tộc hợp thành, mang theo xe hoa hoa lệ và đội quân rồng rắn phía sau đi đến sân trước cửa Hoàng cung, từ từ reo to những lời chúc mừng, khiến một người đang mắc bệnh nguy kịch như Lý Tự Minh cũng phải mỉm cười.
Trong các tiết mục biểu diễn ca vũ, đặc sắc nhất chính là đội ngũ hùng hậu của phương Nam Hắc Đức Lan Gia tộc, bọn họ hợp thành mười đội xe, các xe đều mang hình thái đặc sắc, hoa lệ, các xe trang trí công phu với nhiều hình thái khác nhau, dùng đá quý khảm lên xe thành hình con công nổi, dùng hoàng kim khắc lên xe hình con cự long, v. V. Ngoài ra còn có đội ngũ của hàng vạn người, mặc những bộ y phục đầy màu sắc, đi phía sau những đoàn xe, màu sắc quần áo trên người họ không giống nhau nhưng khi đi vào trong sân lại rất gọn gàng, nhìn từ xa trên người họ có bốn chữ lớn: ‘Vạn thọ vô cương’.
- Ha ha ha... Làm tốt lắm...
Sau khi Lý Tự Minh nghe xong liền cười ha ha, vuốt ve chòm râu trước ngực, vẻ mặt vui vẻ nhìn mọi thứ trước mặt nói như vậy, xem ra Lý Tự Minh rất cao hứng. Nhưng đáng tiếc cơ thể của Lý Tự Minh cuối cùng cũng không còn khỏe mạnh nữa, sau khi cười mấy tiếng đã bắt đầu ho, khiến mấy tên thái giám ở bên cạnh khẩn trương chạy đến, sợ Lý Tự Minh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi đoàn xe của Hắc Đức Lan đi qua, xuất hiện trước mặt bọn Bạch Khởi là đội quân chỉnh tề tiến bước, mặc giáp kim sắc. Hoàng Gia Cận Vệ Quân cầm vũ khí, người đi đầu của đội ngũ là kỵ binh, ai cũng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hô to khẩu hiệu bước đều bước tiến về phía trước, bất luận là bộ binh hay là kỵ binh đều như vậy, mỗi một bước tiến đều đầy uy lực, ai cũng chỉnh tề như vậy.
Không thể không nói người của Hoàng Gia Cận Vệ Quân đều là quân tinh nhuệ, bọn họ không chỉ có những thế đòn đẹp, quân đội của Bất Diệt Hoàng Triều không chỉ có thế đòn đẹp, binh mã của Đế Đô lại càng như vậy, đặc biệt là Hoàng Gia Cận Vệ Quân. Bọn họ đều là những người trong các binh mã được tuyển chọn đặc biệt để đến Đế Đô, vì Hoàng Gia mà hiệp lực, bọn họ đối với Hoàng Gia trung thành vô cùng, có sức chiến đấu dũng mãnh, mặc dù không phải là Quân đoàn tinh nhuệ của Đại lục nhưng ít nhất ở trong nước bọn họ hoàn toàn xứng đáng được gọi là quân tinh nhuệ.
- Ồ... Hoàng Gia Cận Vệ Quân đúng là rất khá, lực chiến đấu còn tốt hơn quân tinh nhuệ thủ hạ của ta, nhưng đáng tiếc số lượng lại ít, hơn nữa một số người đến hôm nay mới chỉ biết biểu diễn võ thuật thôi, vũ khí áo giáp đẹp thì có tác dụng gì chứ, cũng không biết bọn họ có thể kéo dài đến ngày hôm nay.
Bạch Khởi nhìn Hoàng Gia Cận Vệ Quân trước mặt bất giác nghĩ như vậy.
Nhìn các đội quân đang đi tới trước mặt sứ giả các nước và các đại thần, Lý Tự Minh đột nhiên nghĩ ra một chuyện, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Tam Hoàng tử Lý Tầm Hoan đang ngồi bên phải mình. Sau khi ho lên hai tiếng, Lý Tự Minh hắng giọng, tất cả âm thanh đang ồn ào xung quanh chợt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều im lặng đợi Lý Tự Minh nói, động tác nhẹ nhàng của Lý Tự Minh đủ để chứng minh vị Hoàng Đế của Đế Quốc vĩ đại nhất phương Đông đang có chuyện muốn nói.
Ở đây không có ai là kẻ ngốc, ngược lại vô cùng thông minh mới đúng, những người có thể ngồi đây không phải là những kẻ khôn khéo nhất sao? Bọn họ đương nhiên sẽ không tiếp tục nói lúc này để làm mất mặt Lý Tự Minh. Hậu quả sau đó sẽ tương đối nghiêm trọng, mặc dù cơ thể của vị Hoàng Đế Bệ hạ này không còn khỏe nữa nhưng dù sao ông ta vẫn chưa chết không phải sao? Chỉ cần ông ta chưa chết, lời của ông ta vẫn uy nghiêm như trước.
- Các vị... Hôm nay các vị có thể đến đây, Lý Tự Minh ta cảm thấy thật sự vui mừng. Cũng không giấu gì các vị... Mà thật ra chuyện này cũng không thể nào giấu được, nó cũng không phải là bí mật gì, rất nhiều người biết rõ tình hình hiện tại, ta đã không còn khỏe nữa, cơ thể của ta đã đến cực hạn rồi, ta bây giờ e là cũng không còn sống được bao lâu nữa, cho nên ta có một vài lời muốn nói với mọi người...
Đây là lần đầu tiên Lý Tự Minh tự thừa nhận sức khỏe của mình không còn tốt nữa trước mặt các bá quan đại thần. Ông ta thừa nhận cơ thể mình đã đến cực hạn rồi, hầu như ai cũng biết lần đầu tiên này sợ là cũng có thể là lần cuối cùng. Mọi người đều biết, sợ là sau này Lý Tự Minh không còn cơ hội để nói những lời như vậy nữa.
Lúc này Lý Tự Minh nói như vậy, vậy cũng đủ để chứng minh một chuyện đó là Lý Tự Minh muốn tuyên cáo di ngôn.
Mọi người đều như nín thở, ai cũng suy đoán, hôm nay là một ngày trọng đại như vậy, lúc này Lý Tự Minh nói ra di ngôn của mình là vì sao? Rút cuộc ông ta muốn nói những gì... Những điều này tất cả mọi người đều suy đoán, vì chỉ cần một câu nói của Lý Tự Minh cũng có thể thay đổi vận mệnh của một số người, cho nên bọn họ tập trung tinh thần lắng nghe Lý Tự Minh nói.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.